Chương I: Mở Đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Tiết Văn bắt đầu trong sự chán nản của tập thể lớp 9B, là môn học mà thầy chủ nghiệm phụ trách nên bọn cán bộ lớp rán trưng ra cái mặt con ngoan, trò giỏi để khỏi phật lòng thầy. Một số thành phần bất cần nằm la liệt ra ngủ, vài đứa thì kẹp cuốn truyện tranh vào sách giáo khoa, vừa đọc mấy dòng chữ mà tay bọn nó đúc vào  học bàn, miệng gặm gói bimbim mà tụi nó mua lúc đầu giờ. Có vài đứa đem cả gương lược ra roi roi lạ cái nhan sắc, chải chải lại cái tóc cho nó gọn gàng đẹp đẽ. Vài cái bàn trên thì tụm bốn, tụm năm tám chuyện thiên hạ như không có chuyện gì xảy ra.

   Nhung chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn mấy đám mây trôi trăng trắng ngoài của mà nó không biết đời nó sẽ trôi về đâu. Nhung là một học sinh giỏi toàn diện, trong mắt bạn bè nó là một đứa hơi lầy nhưng dễ mến, biết giúp đỡ bạn bè, nhất là trong lúc kiểm tra, trong mắt thầy cô nó là một đứa ngoan hiền, siêng năng, học giỏi và gương mẫu. Gia đình khá giả, nó tưởng cuộc đời nó sẽ hoàn hảo nếu như ba mẹ không ép nó nghỉ khi học xong lớp chín, ba mẹ nó sống theo kiểu cổ hủ, phong kiến, ổng bả có cái suy nghĩ con gái học nhiều khó lấy chồng, nó từng nghĩ thà nó treo cổ tự tử còn tốt hơn cái cảnh ba mẹ đặc đâu con ngồi đó rồi.

  Nhung buồn rầu suy nghĩ, trên bục thầy vẫn say sưa giảng bài, Nhung nghe thoáng tiếng thầy giảng, gì mà Kiều Nguyệt Nga đang trên đường về, gặp nạn, có bọn xấu đến cướp, may mắn được Lục Văn Tiên ra tay tương trợ, một mình solo chục đứa, bọn đó chạy mất dép, nàng bằng lòng trao thân gửi phận để trả ơn gì gì đó. Nhung thầm nghĩ, ước gì bây giờ có anh nào rước nó đi thật xa thì tuyệt biết mấy, nó cười khì khì.

  Trong lúc mơ màng đắm chìm trong suy nghĩ, bỗng thầy giáo dừng bài giảng, thầy nhìn một dọc lớp học, rồi ho ho vài tiếng ra hiệu cho tụi nó im lặng. Sau tiếng ho của thầy, tụi nó cũng im lặng hẵn, thầy dừng mắt ở chổ Nhung, con nhỏ đang mơ màng có biết gì đâu, thấy vậy, con Cẩm Tiên-đứa bạn ngồi kế bên húc vào vai nó một cái rồi bảo:

_Nhung, thầy nhìn kìa.

  Nhung ngạc nhiên, nó nhìn qua nhỏ bạn rồi mở to con mắt vô tội nhìn thầy, nó đứng lên rồi 'dạ' một tiếng, thầy nhìn nó bảo:

_Đang mơ tưởng anh nào hả Nhung, thầy cho vô sổ đầu bài bây giờ.

_Dạ, em xin lỗi._ nó lí nhí.

_Thôi, ngồi xuống đi, chú ý vào bài đi nghe chưa, lần sao còn vậy thầy không bỏ qua đâu._Cũng hên là ông thầy thuộc dạng dễ dãi với nó, thêm cái nữa nó cũng là đứa học đâu hiểu đó, gặp đứa khác là ổng cho vô sổ rồi.

_Dạ em cảm ơn thầy cực nhiều.

Ngồi xuống ghế, mặt nó cụp xuống, hai tay nó cầm bút viết tiếp bài, nó thấy hơi nản, nó quay sang khe khẽ hỏi thằng Vẹn đang nằm dài trên bàn, nó hỏi bao giờ nữa ra chơi, tư thế không thay đổi, thằng đó lạnh nhạt quăng hai chữ 'đợi chút' rồi nhìn chằm chằm cái đồng hồ chừng mười một, mười hai giây rồi nó bảo 'đùng' một tiếng, lúc đó tiếng trống cũng đồng thanh vang lên, Nhung thầm nghĩ, không biết mình kiêm nhẫn đợi nó làm cái quái gì.

Tiếng trống trường vang lên như Bồ Tát cứu khổ chúng sinh, bọn trong lớp không buồn mà òa lên một tiếng, mắt bọn nó sáng rực ra như sao đêm, mặt đứa nào cũng tươi hơn hẳn. Thầy chủ nghiệm bảo lớp ở lại một chút để thầy dặn bài soạn, bài trả rồi cho cả lớp ra tập thể dục giữa giờ.

Tiếng đếm một hai, một hai vang lên đều đều, từ động tác này đến động tác khác, bây giờ cũng đã gần tiết ba, nắng cũng đã bắt đầu gắt hơn nhiều, nói tập thể dục vậy thôi chứ cũng ra ẹo ẹo vài cái rồi vô, chứ mệt muốn xúc hơi, thở còn không nổi chứ thể dục trò trống gì.

  Hôm nay Nhung không đi ăn, nó ở lại lớp tám chuyện thiên hạ cùng lũ bạn, năm sáu đứa bu vô một chỗ nói từ chuyện này đến chuyện khác, bỗng con Thư_con nhiều chuyện nhất lớp  xua xua cái tay ra hiệu chú ý rồi nó bảo:

_ Tụi bây biết tin gì chưa?_nó nói với giọng điệu khinh bỉ.

_Chuyện gì má, kể nghe._con Anh tiếp lời.

_Tao nghe nói, con Hân mới bị bồ đá, mới hôm qua luôn._ con Thư nói.

_Thiệt hả, đm tao biết lắm nó cũng có ngày này mà._ con Phụng, hủ muối của lớp chen vào.

_Tao dỡn mày à, tin này tao lấy chỗ uy tín, nghe đâu là con đó bị bồ cắm sừng, chia tay trước mặt toàn dân thiên hạ, nhục lắm luôn đó con._con Thư kể tận tình, thông tin ở đâu thì không chắc chứ chổ con Thư thì như đinh đóng cột, tin mà nó biết coi chừng còn nhiều hơn mấy sạp báo lá cải.

_Đó là cái quả báo nó phải trả, gieo nhân nào gặp quả nấy._Trinh nói.

_Nó ỷ có cha làm hiệu trưởng đó mà, cho chừa cái tội chảnh._Quyên Dương.

_Tao thấy nó cũng đẹp mà mà chẳng khác gì mấy con kave, cái anh đó đá nó cũng đúng, vừa._ Nhung nói.

Con Hân là một con nổi tiếng trong trường, không chỉ về cái nhan sắc mà còn cái tính cảnh chó, khinh người, dám cá rằng những đứa có não trong trường không ai ưa nó, nó ỷ có cha làm hiệu trưởng nên muốn làm gì thì làm, chẳng coi ai ra gì, thầy cô nhắc nhở nó còn hù dọa là sẽ kêu cha đuổi việc, ngu học mà cứ tỏa ra thiên tài, thông minh lắm, nó từng nó trước lớp là nếu không lên cấp ba được nhờ thực lực thì nó sẽ mua điểm, nhà nó giàu mà. Ừ thì công nhận rằng nó giàu, nó đẹp, bố làm to, giỏi thả thính, nhưng không ít lần bị hâm đánh, trong lớp 9B không đứa nào là không bị nó chọc cho phát khóc, nó dùng lời lẽ xúc phạm, mỉa mai, chửi cũng chỉ toàn lôi ba má vô thôi, hỏi sao không đáng bị đánh. Nhưng ba nó làm hiệu trưởng, đánh nó thì có nước lên phòng ngồi uống trà, mời phụ huynh.

  Không biết ma sui qủy khiến gì mà con Hân đứng ngoài nghe hết, tay nó nắm chặt thành nắm đấm, áp sát vào hai chân, cái mặt nó đỏ lên hết, chắc vì vừa tức vừa nhục, mắt mở to, miệng nó nghiếm răng ken két, chạy thẳng lại đó rồi nắm lấy tóc Nhung chửi rủa đủ điều:

_Con đ* chó mày nói gì nói lại tao nghe xem, mày tưởng mày ngon lắm à, con mẹ mày không biết dạy mày hả?_ con Hân vừa giật mạnh tóc Nhung vừa chửi bới, bọn kia thấy vậy nên cố can ra, chả có đứa nào buồn báo thầy cô cả, đứa khác đánh nhau báo thầy cô còn có tác dụng, còn mấy dụ có dính tới con Hân thì thôi, báo chi cho mệt.

Nhung nhà mình thấy hiền vậy thôi chứ cũng chả phải dạng vừa gì, nhỏ cũng nắm lấy nhúm tóc đỏ đỏ của con Hân mà giặt qua giật lại, Nhung nói (chửi):

__Cmm, mày là cái gì mà dám nói mẹ tao vậy hả?_Nhung vừa đánh vào đầu nó vừa chửi.

Bên ngoài mấy đứa lớp khác tụ lại quanh lớp 9B, nếu nhìn không để ý thì cứ tưởng tụi nó đi hội cũng không chừng, có vài đứa còn cổ vũ cố lên cố lên nữa chứ, chắc tại người đánh là Hân nên mới thành ra như vậy.

Mọi thứ chỉ dừng lại sao khi con Quyên cờ đỏ đi vào, nó hét lên:

_Dừng lại, tụi bây làm gì vậy hả?_ giọng của nó áp đảo mọi thứ, chỉ cần nó hét lên một câu thôi là cả đám im như hến, còn có đứa từng so sánh cái miệng nó chẳng khác gì loa phường HN, chắc tụi bây cũng biết cái loa nó kinh khủng thế nào rồi đó. ( nhà Au ở kiên giang)

_Về lớp hết đi bọn nhiều chuyện._nó nói.

  Thế là cái đám đông cũng được giải tán, tụi nó lũ lượt ra về, nhưng còn hai nhỏ khi bay giờ vẫn chưa buông nhau ra.

_Hai má buông nhau ra đi_con Quyên cđ bảo_tụi bây kéo tay nó ra đi.

_Buông ra đi Nhung, buông ra_Con Thư.

_Mày kêu nó buông tao ra trước đi._Nhung khóc rồi, nghe tiếng nó hơi nghẹn, cả cuộc đời của nó chưa từng gặp qua hoàn cảnh này bao giờ.

  _Mày không buông mất gì bắt tao buông_ con Hân vẫn vậy, có lẽ là do quen rồi.

_ Tao điếm một hai ba tụi bây buông ra hết cho tao._Quyên cđ

_ Ừ._ cả hai đòng thanh.

_123, buông.

  Cả hai buông nhau ra, mắt Nhung gần như sưng đỏ lên vì khóc, nước mất vẫn còn lã chã, Nhung hận nó, cả hai đứa điều liết nhau, con Anh cố an ủi, xoa xoa cho Nhung bớt giận. Con Hân vẫn chửi nhưng Nhung không nói gì, nó bơ luôn, quẹt nước mắt trên mặt, nhỏ kéo con Phụng đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

  Đây không phải là lần đầu tiên Nhung bị con Hân đánh, nhưng lần trước Nhung không phản kháng, chỉ để nó đánh, Nhung không sợ nó mà Nhung sợ cha nó, có lẽ đây là năm cuối cùng Nhung còn được gặp bạn bè dưới một mái trường, nó nhịn chỉ để qua chuyện, nhưng không, tức nước vỡ bờ, sức chịu đựng của con người là có giới hạn, Nhung không chụi được nữa, nó nở toan của nhà vệ sinh, nghiêm túc nhìn con Phụng, nó nói:

_Phụng, mày có ghét con Hân không?_ nó hỏi.

_Có, còn hơn ghét, hận thì đúng hơn ._Phụng trả lời.

_Trong lớp mình ai cũng ghét nó đúng không?

_Ừ, ai cũng ghét, không chừa một ai.

_Muốn đập nó một trận không, rủ cả lớp mình luôn.

_Nghe được đó._Nhung nói_Mày bí mật thông báo cho lớp biết đi, chiều nay, khoảng năm giờ, tại bãi đất trống, được không.

_Ok._con Phụng nở nụ cười ranh mảnh, nó cũng đợi ngày này lâu lâu rồi.

                     Hết chương 1.

Hơi xàm, nhưng Au chủ yếu viết cho lớp xem thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro