,KNM,ZUYKU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

26

Jul

Dòng xoáy thời gian - chap 64

Posted by Izark Published in Uncategorized

Đêm dài tĩnh mịch.

Khi vạn vật triền miên trong giấc ngủ say sưa, chỉ còn tiếng gió thổi xào xạc và tiếng dơi đập cánh, một bóng người âm thầm lướt đi và biến mất trong màn đêm mịt mùng.

Bóng người dừng lại nơi cánh cửa thư phòng, do dự một thoáng, dáo dác ngó nghiêng rồi nhẹ nhàng đẩy cửa vào bên trong. Một lúc lâu sau, y quay ra, khép cửa phòng lại và biến mất...

*

* *

- Từ công công, có chuyện gì vậy?

Quận chúa ngạc nhiên buông mấy cây trâm cài tóc tuyệt đẹp do cung nữ vừa ra chợ tìm kiếm mang về. Bên ngoài náo động ầm ĩ, các gia đinh thị nữ hớt hơ hớt hải chạy tới chạy lui, mặt cắt không còn hột máu. Đâu đó nghe thấy tiếng quát tháo đầy giận dữ...

- Để nô tài ra bên ngoài hỏi xem!

Nói rồi Từ công công quày quả bỏ đi. Một lúc sau, hắn trở về với một tiếng thở dài:

- Bẩm Quận chúa, An Quốc phủ bị mất trộm.

- Mất cái gì?

- Bẩm, nô tài không rõ, chỉ nghe nói là vật rất quý giá.

- Để ta gặp Thiên Phong hỏi xem! Quý đến đâu, nếu Hoàng cung có thì ta có thể ban cho hắn cái khác.

Nghĩ là làm, quận chúa liền tức tốc đến tìm Thiên Phong, lúc này đang biểu lộ một vẻ mặt hoang mang và giận dữ. Bên cạnh chàng, Tiêu Giang vừa lo lắng vừa bực bội trong khi Kiến Hào thì hết lời hỏi han.

- Rốt cuộc thứ đó là thứ gì? Hai người không chịu nói thì tôi làm sao biết mà tìm!

- Chúng tôi không dám phiền Lục thiếu gia! - Thiên Phong ôn tồn. - Đây là việc riêng của phủ, huynh cứ để mặc chúng tôi!

- Còn ta cũng không nên xen vào sao?

Giọng nói cao ngạo của quận chúa vừa cất lên khiến toàn bộ những người bên trong giật mình và lập tức hành lễ. Sau khi phẩy tay ra lệnh miễn lễ, nàng nhìn Thiên Phong:

- An Quốc phủ xưa nay canh phòng không cẩn mật hay sao mà lại có thể xảy ra mất trộm? Các ngươi bị mất thứ gì? May ra ta có thể bảo Hoàng huynh ban cho cái khác.

- Bẩm quận chúa, chỉ là một món đồ vặt vãnh, không dám làm phiền! - Thiên Phong tỏ ý lo ngại. - Huống hồ thứ này Hoàng cung không thể có.

- Ngươi bảo là thứ vặt vãnh mà cả phủ trên dưới náo loạn ư? Đến cả bổn quận chúa mà ngươi cũng muốn lừa gạt sao? - Nàng hừ giọng.

- Thần không dám! An Quốc phủ canh phòng cẩn mật nên thần đã nghĩ có lẽ kẻ ra tay là người trong phủ, vì vậy thần đã cho người lùng sục khắp phủ, hy vọng sẽ sớm tìm ra món đồ bị mất, không dám làm phiền ngọc thể của quận chúa.

*

* *

- Thật tức chết mà! - Vừa hét, quận chúa vừa đập mạnh tay xuống bàn như để trút đi nỗi bực dọc trong lòng. - Tên họ Quách đó rõ ràng cố tình đuổi khéo ta! Ta chỉ muốn giúp hắn, vậy mà hắn lại...

- Quận chúa! - Từ công công thở dài. - Đây là việc riêng của An Quốc phủ, chúng ta không nên xen vào. Cứ để mặc họ! Hơn nữa...

Thấy Từ công công ngập ngừng, quận chúa bèn gặng hỏi:

- Hơn nữa cái gì?

- Hơn nữa quận chúa đã rời cung khá lâu, cũng nên tính đến chuyện hồi cung.

- CÁI GÌ???

Các nàng cung nữ sợ hãi bịt tai lại trước cái volume cường độ cao đang rít lên. Đã biết trước, Từ công công ôn tồn:

- Nô tài biết quận chúa quyến luyến Quách đại nhân. Tuy nhiên xin quận chúa hãy nhớ cho: Quách đại nhân đã thành gia thất, hơn nữa hôn sự này do chính tay Hoàng thượng mai mối. Quận chúa ở lại nơi này lâu quả thật không tiện. Chính Hoàng thượng cũng căn dặn nô tài phải nhanh chóng đưa quận chúa hồi cung.

- Ta không về!

- Xin quận chúa đừng làm nô tài khó xử!

- Ngươi...

Biết không thể làm gì được vì mệnh lệnh của Hoàng huynh chẳng thể bất tuân, quận chúa tức giận hất đổ khay trà trên bàn xuống đất kêu một tiếng XOẢNG thật to. Mắt nàng rơm rớm lệ, môi mím chặt.

- Cút! Cút hết! Ta không cần các ngươi! Cút!

- Nô tỳ cáo lui!

Các cung nữ vội vã rút đi, không ai dám chần chừ đứng lại. Riêng Từ công công, trước khi đi còn buông một tiếng thở dài:

- Ngày mai chúng ta sẽ lên đường, xin quận chúa chuẩn bị sẵn sàng.

- Cút!

Không nói thêm gì nữa, Từ công công lui ra ngoài và nhẹ nhàng khép cửa lại. Hắn hiểu quận chúa rất hụt hẫng, nhưng hắn không thể làm khác. Kiếm đã lấy được, việc kiểm tra nó hiện tại là việc bất khả thi, hắn có lưu lại An Quốc phủ lâu hơn cũng vô ích. Thực ra thấy cảnh cả phủ nháo nhào vì bị mất trộm, hắn có thể đoán được món đồ ấy rất quan trọng. Mà đêm qua, ngoài thanh đoản kiếm kia, chắc chẳng còn thứ gì khác bị mất. Điều đó giúp hắn phần nào thêm vững tin thanh đoản kiếm ấy là Lam Ngân kiếm. Bây giờ chỉ còn việc mang thanh kiếm về trình cho Hoàng thượng. Quách Thiên Phong dù lục sát khắp phủ không tìm thấy gì cũng không có gan hùm để dám vào lục lọi phòng của quận chúa. Vì vậy hắn vững tin là sẽ không bị phát hiện.

Bóng chiều trải khắp con đường, len qua những ô cửa tạo thành những vệt sáng xen lẫn những chiếc bóng đổ dài, nhuộm một màu vàng hiu hắt cho căn phòng rộng. Thiên Phong ngồi im, vẻ mặt bất an hiện ra vô cùng rõ rệt.

Cộc cộc...

- Vào đi!

Cánh cửa mở ra, quận chúa lặng lẽ tiến vào. Thấy nàng, Thiên Phong vội đứng dậy rời án thư:

- Quận chúa!

- Ta... - Nàng ngập ngừng. Vẻ cao ngạo trên gương mặt đã biến mất, thay vào nó là nét sầu miên man - Ngày mai ta sẽ hồi cung!

- Từ công công đã cho thần biết. - Thiên Phong gật đầu. - Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng. Ngày mai thần sẽ phái người hộ tống quận chúa một đoạn.

- Ta không nói chyện đó! Ngươi... ngươi không muốn giữ ta lại sao?

- Thần không dám phạm tội khi quân!... - Thiên Phong bật cười - Từ công công nói phải, ngoài cung đầy rẫy hiểm nguy, quận chúa đi lâu như thế khiến Hoàng thượng lo lắng. Chiếu lý đúng là nên trở về.

- Quách Thiên Phong, ngươi là đồ ngốc!

Quận chúa tức giận hét lên, tặng cho chàng một cái tát thật mạnh rồi bỏ chạy ra ngoài. Ôm bên má còn hằn rõ dấu ấn của bàn tay, Thiên Phong tặc lưỡi:

- Không ngờ ra tay mạnh thế!

- Tiết thần y, đau lắm hả? - Từ phía sau bức vách thư phòng, Tiêu Giang xuýt xoa.

- Cháu muốn thử không?

- Dạ thôi, cháu không có can đảm đó! Hại ông phải chịu oan cái tát, cháu thành thật xin lỗi. - Nàng tủm tỉm.

- Không sao, lát nữa ta sẽ trả nguyên vẹn cho người nhận! - Tiết Lâm làu bàu.

Nhìn bóng dáng quận chúa vụt chạy đi và biến mất đằng sau những hàng cây, Tiết Lâm thở dài:

- Tiểu cô nương ấy thực ra cũng đáng thương.

- Cháu biết! - Tiêu Giang trầm ngâm - Cô bé thực sự thích Thiên Phong, tiếc là... cô bé lại thuộc Hoàng tộc. Cháu không biết có phải vì lý do này mà Thiên Phong tìm mọi cách né tránh hay không. Anh ấy căm ghét triều đình hơn bất kỳ ai...

- Dù sao ngày mai nó cũng có thể hiên ngang bước ra khỏi mật thất rồi!

Nghĩ đến cảnh Thiên Phong sẽ bước lên mặt đất mà không thể nhìn thấy được ánh sáng mặt trời, lòng Tiêu Giang chùng xuống.

- Tiết thần y, đôi mắt của Thiên Phong thực sự không thể cứu chữa sao?

- Có thể là có, nhưng nhất thời ta chưa nghĩ ra giải pháp.

- Nếu cháu có sức mạnh... nếu cháu có khả năng bảo vệ anh ấy... - Tiêu Giang cúi đầu - thì cháu sẽ không tiếc bất cứ điều gì. Cháu cảm thấy mình thật vô dụng.

- Giang nhi!

Im lặng một thoáng, Tiết Lâm ngần ngừ rồi rút từ trong người một quyển sách nhỏ.

- Cháu cầm lấy thứ này mà luyện tập, hy vọng sẽ giúp ích cho cháu.

- Đây là...

- Thứ này trước đây thuộc về đồ đệ ngốc nghếch của ta... nhưng thôi, ta không muốn nhắc đến nữa. Cháu cứ giữ lấy mà dùng. Hy vọng nó sẽ giúp được cháu và cả Thiên Phong.

Chỉ nói đến đấy, Tiết Lâm không giải thích gì thêm. Tiêu Giang tò mò lật tới lật lui quyển sách, thấy đầu óc xoay vòng.

Trên bìa quyển sách chỉ có ba chữ "Hàn Âm Quyết".

*

* *

- Hàn Âm Quyết???

- Anh biết nó hả?

Tiêu Giang tròn xoe mắt khi thấy vẻ mặt kinh ngạc của Thiên Phong, đoán chừng chàng biết điều gì đó về quyển sách này. Nếu chỉ là một quyển sách thông thường, không có lý do gì khiến Thiên Phong kinh ngạc đến thế.

- Theo như ta được biết, "Hàn Âm Quyết" là loại võ công đã khiến võ lâm ba mươi năm trước đổ máu tranh giành. - Thiên Phong trầm ngâm. - Huyền Băng Cung Chủ Lãnh Tử Y mười tám tuổi luyện được Hàn Âm Quyết, dựng nên Huyền Băng Cung xuất quỷ nhập thần, từng kinh động võ lâm một thời. Nội tình thì ta không được rõ, chỉ biết vì tranh giành Hàn Âm Quyết mà võ lâm máu chảy thành sông. Cuối cùng Huyền Băng Cung tan rã, Lãnh Tử Y không rõ tung tích. Sư phụ ta Thương Quan Phi Bằng cũng rời khỏi giang hồ, sống cuộc sống phiêu bạt từ đó.

- Lãnh Tử Y thì liên quan gì đến sư phụ của anh?

- Ta cũng không biết. Không ngờ Huyền Băng Cung Chủ lại là đồ đệ của Tiết thần y. - Thiên Phong tặc lưỡi. - Nhưng tại sao ông ấy lại trao thứ này cho nàng?

Tiêu Giang bối rối, không biết phải trả lời thế nào...

- Vì... vì em nói là muốn mạnh hơn để giúp anh...

"Để giúp ta ư?" - Thiên Phong chợt nhớ đến cuộc nói chuyện đêm nọ, trong vườn hoa quỳnh nở trắng muốt, Tiết Lâm đã cho chàng biết một bí mật. Chẳng lẽ ông ta trao cho Tiêu Giang "Hàn Âm Quyết" là để hy vọng cứu vãn tình thế sao?

- Em không phải có ý xem thường khả năng của anh, nhưng em không muốn nhìn thấy anh một mình gánh vác mọi việc... - Giọng Tiêu Giang trở nên dứt khoát.

- Ta đâu có ngăn cản gì mà nàng khẩn trương thế! - Thiên Phong bật cười. - Nàng cứ luyện tập từ từ, đừng cố sức, có điều gì không hiểu cứ hỏi ta.

- Thật hả? Hay quá!

- Nhưng đừng để lộ việc nàng có "Hàn Âm Quyết" trong tay kẻo gây thêm phiền phức.

- Biết rồi!

Tiêu Giang vui sướng nhìn qyển sách bé nhỏ trong tay. Với quyển sách này, từ nay nàng có hy vọng được thêm sức mạnh để bảo vệ những người mà nàng yêu quý nhất.

*

* *

Bên hồ sen, quận chúa một mình khóc tấm tức. Vừa khóc, nàng vừa nhặt những hòn đá nhỏ ném ra xa bằng tất cả sự phẫn uất.

- Quách Thiên Phong đáng chết!

- Quách Thiên Phong ngu ngốc!

- Quách Thiên Phong Sở Khanh (?!)

Nàng thích hắn, rõ ràng rất thích hắn. Nàng có thể vì hắn mà làm mọi việc. tất cả những thứ quý giá nhất của Hoàng cung, chỉ cần hắn muốn, nàng sẽ cho hắn tất. Nàng có gì không tốt? Là quận chúa, nàng nắm trong tay sắc đẹp, tài hoa, quyền lực, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, dưới một người mà trên vạn người. Hắn còn gì để chê bai? Nàng có gì không bằng một dân nữ tầm thường? Chỉ cần hắn muốn nàng lưu lại, thà cãi lệnh Hoàng huynh, nàng cũng nhất định lưu lại, nhưng rõ ràng hắn muốn tống khứ nàng đi! Tại sao hắn lại đối xử với nàng như vậy?

Đang lúc bực dọc, "oan gia" lại đi ngang qua khiến cho cơn giận của quận chúa càng được dịp bùng phát.

- Đứng lại!

Lúc này "oan gia" mới nhận ra sự có mặt của nàng. Ngán ngẩm, chàng cúi đầu:

- Tham kiến quận chúa!

Rồi ngẩng lên định đi thẳng.

- Ta đáng ghét lắm hả?

Nghe giọng nói của cô nàng chua ngoa hôm nay bỗng dưng mất hẳn khí thế, Kiến Hào ngạc nhiên dừng lại, trợn mắt nhìn nàng. Quận chúa đang khóc? Lại còn tự biết mình đáng ghét? Ôi, hôm nay là ngày gì thế này?

- Ngươi không nói chuyện với ta được một lúc hả?

Không tiện từ chối một tiểu cô nương đang khóc lóc, Kiến Hào đành phải tiến đến, ngồi xuống cạnh nàng, bụng thầm hỏi chẳng biết hôm nay "xú nữ" này ăn phải thứ gì.

- Ngươi ghét ta lắm phải không?

"Còn phải hỏi!"

- Ta đáng ghét lắm phải không?

"Chuyện đương nhiên, ai cũng biết!"

- Cho nên Quách Thiên Phong cũng ghét ta, muốn tống khứ ta đi có phải không?

"Ack! Hóa ra nói tới nói lui đều dính đến Quách đại nhân." - Kiến Hào than thầm. Đoạn, chàng nhẹ nhàng trả lời:

- Quận chúa tự phải biết Quách đại nhân đã thành gia thất, bản thân lại ngang nhiên đến nhà người ta hống hách đủ điều. Cứ thử tưởng tượng một ngày nọ, tẩm cung của quận chúa bỗng dưng có một quý phi được Hoàng thượng rất sủng ái - Thần xin mạo muội ví dụ - đến làm khách, ngang nhiên bắt quận chúa hầu hạ thế này thế nọ mà quận chúa lại không thể cãi lệnh Hoàng thượng, quận chúa có ấm ức không?

- Ta sẽ không tha cho ả!

- Quận chúa cũng biết tức giận, vậy thử hỏi cảm giác của những người trong phủ như thế nào khi chứng kiến thái độ của quận chúa đối với chủ nhân họ?

- Ta... ta không muốn nghe! - Quận chúa bịt tai, lắc đầu. Lệ của nàng lại thi nhau tuôn không ngừng.

- Thần chỉ muốn nói: bản thân biết điều thì tự khắc người khác cũng sẽ biết điều với mình. Bản thân không biết liêm sỉ thì đừng trách vì sao người ta ghét. Hy vọng quận chúa hiểu.

Nói rồi, Kiến Hào đứng dậy, để mặc quận chúa ngồi im như phỗng, hai tay ôm gối, đầu gục xuống bên bờ hồ. Hy vọng đây sẽ là bài học cho nàng ta! Còn chàng... - Kiến Hào nở nụ cười buồn - tuy lưu luyến nhưng An Quốc phủ này không còn là nơi dành cho chàng nữa. Người không thuộc về mình hà tất phải cố chấp. Có lẽ đã đến lúc chàng nói tiếng cáo từ...

Đại tỉ tỉ, hy vọng tỉ được hạnh phúc!

Chương XIII

Năm đó lúc ta học nghệ ở Côn Lôn, quy củ trên núi cũng thật nghiêm ngặt. Buổi sáng không quá giờ Thìn phải dậy để bắt đầu buổi học, buổi tối giờ tý nhất định phải tắt đèn đi ngủ.

Về sau ta với đại sư huynh quen thân hơn một chút, những lúc sư phụ rời núi, có thể ở sau lưng người trốn học, ngủ thêm vài canh giờ, tới tận đầu giờ Tỵ, cá biệt cũng có hôm ngủ hẳn tới cuối giờ Tỵ. Thói quen này ăn sâu vào bản tính ta đã bao nhiêu năm, mặc dù hiện tại ta đã ra khỏi sư môn bảy vạn năm, nhưng vẫn giữ được thói quen đó. Mặc dù vào đông lười hơn một chút, cũng không bao giờ ngủ quá giờ Tỵ được. Kết quả là, ngay cả sau hôm ta sung sướng đi náo loạn Đại Tử Minh Cung, quanh mình đầy viết thương, chân tay đau nhức, đầu phát lạnh, tới đúng giờ cũng tự nhiên tỉnh giấc. Nhìn thấy mình đang nằm đúng trong phòng mình ở hồ ly động, liền thấy an lòng.

Hôm qua, ta ngất không đúng lúc, nên cũng không tận mắt thấy Dạ Hoa mang Mặc Uyên, cục bột nhỏ cùng ta thoát ra, nhưng căn cứ vào tu vi của hắn, thì mấy chuyện này đương nhiên là dễ dàng.

Xưa nay Mê Cốc vốn lanh lợi, chắc là đã mang tiên thể của Mặc Uyên về Viêm Hoa động. Nhưng không rõ hắn có đặt tiên thể của người đúng theo cái tư thế mà người vẫn ngủ yên mọi khi hay không. Ta cũng không yên tâm lắm, liền xốc chăn dậy định đi xem thử một cái.

Vừa cử động một chút, lại động tới vết thương trước ngực, làm ta đau đến mức cắn răng hít một hơi

Nghe thấy tiếng hít thở của ta, một cái gì đó chợt giật giật mép chăn của ta. Ta giật mình mở mắt ra nhìn thử, đập thẳng vào ta là hai ánh mắt nóng bỏng. Chủ nhân của ánh mắt đang gục đầu bên cạnh giường ta, khổ sở phiền muộn rồi lại vui vẻ nhìn ta.

Ta sửng sốt vô cùng

Ta sửng sốt cũng có lý do của nó.

Giống như những kịch bản ta từng xem ở phàm giới, nếu một thư sinh gặp phải sơn tặc, bất ngờ có một hiệp sĩ đi ngang qua rút đao tương trợ, đợi đến khi vị thư sinh sợ bóng sợ gió đã ngất xỉu kia tỉnh lại, nhìn thấy đầu tiên tất nhiên là một vị ân nhân hiệp sĩ tuổi trẻ đầy hứa hẹn, chẳng có người nào viết kịch bản lại vô tình để một kẻ chạy cờ lọt vào mắt. Có thể nói bây giờ ta giống như một vị thư sinh gặp cường đạo, lẽ dĩ nhiên đây là cơ hội tốt nhất để vị hiệp sĩ can đảm Dạ Hoa xuất hiện, từ đâu lại nảy ra một kẻ vốn không thể là nhân vật chính. Đấy đương nhiên mới làm ta sửng sốt như vậy.

Vị nhân huynh chạy cờ chăm chú nhìn ta hồi lâu, rồi mới khẽ nói : " Ngươi, hiện tại ngươi sao rồi ?"

Ta cẩn thận nhúc nhích người một chút, nói : " Ngủ một giấc, tinh thần cũng tốt lắm rồi, cũng phải được khỏi được tới bảy tám phần"

Quả thật ta là một thượng thần, tiên thân này tuy sớm trải qua đủ loại kiếp nạn, thương thế nếu bình thường thì cũng nhanh chóng khỏi hơn những thường nhân bình thường, nhưng cũng không thể quá nhanh như vậy. Ta nói dối như thế, là bởi vì vị nhân huynh trước mặt đây hơi khó đối phó. Nếu ta tỏ vẻ yếu đuối trước mặt hắn, thể nào hắn cũng thừa dịp ta đang mang thương thế, âm thầm hạ độc thủ không nặng cũng nhẹ, có phải ô hô ai tai không.

Ta với vị nhân huynh này cũng có quan hệ sâu xa, phải tính từ lúc Chiết Nhan tặng tọa kỵ Tất Phương Điểu cho tứ ca. Lúc Chiết Nhan đi săn bắt ở Tây Sơn về chỉ có Tất Phương kia, chính là vị nhân huynh mũ áo chỉnh tề đan đứng trước mặt ta.

Tất Phương trở thành tọa kỵ của tứ ca của ta, quan hệ giữa mấy người bọn ta rất tốt, hắn từng chở ta trên lưng đi tới Thập Lý Đào Lâm ăn đào, uống rượu vài lần. Sau đó, không hiểu vì lý do gì, nhất quyết không chịu cõng ta nữa.

Cũng phải một nghìn năm sau, cuối cùng ta cũng tìm ra một manh mối.

Đại khái là hắn thích Phượng Cửu, mà mỗi khi đến chơi Phượng Cửu chỉ quấn quýt ở một chỗ với ta, cho nên hắn mới sinh hiềm khích với ta.

Sự ghen tị của tên này cũng thật vô lý, ta cũng không thèm chấp hắn, nhưng hắn lại cực kỳ tích cực, giống như mỗi ngày phải cãi nhau với ta một hai câu, nếu không hôm đó sẽ không sống nổi. Đến lúc hắn bỏ trốn, ta còn trộm vui sướng đến mấy ngày.

Cửa sổ mở rộng, mặc dù ánh sáng không gắt lắm, nhưng nhãn tình của ta không tốt lắm, nên cũng bị đau một chút.Tất Phương nhanh chóng chạy lại chỗ ta nói : "Ta đóng cửa sổ lại nhé"

Ta bị sự dịu dàng hiếm có này của hắn dọa cho một trận suýt nảy dựng, ừ nhẹ một tiếng bằng giọng mũi.

Hắn đóng cửa sổ xong quay lại, lại vuốt phẳng mấy góc chăn cho ta, ở gần giường một chút, rồi lại hỏi ta có khát nước hay không. Cho dù là Mê Cốc cũng không chu đáo cẩn thận như vậy.

Quả thực ta cũng hơi khát, nhưng Tất Phương thế này làm ta cũng thấy nghi ngờ, đợi hắn đang tỏ vẻ lo lắng đi châm trà, liền giật mình tỉnh ngộ

Ta rầu rĩ cười nói : " Tứ ca ? Huynh là tứ ca có phải không. Nhân lúc pháp lực của ta suy yếu, không nhận rõ được phép biến hóa, nên mới biến thành dáng vẻ Tất Phương đến chọc ta. Hắc hắc, vẻ ngoài biến hóa không sai chút nào, nhưng tính cách lại khong giống, huynh không biết hàng ngày Tất Phương không bao giờ dùng cái dáng vẻ ôn hòa thế kia đến đối xử với ta đâu.

Cái bóng đang châm trà hơi dừng lại một chút.

Hắn quay đầu lại, trông dáng vẻ hơi kỳ quặc một chút, nói : " Ta không biến hóa gì cả, đúng là Tất hương, Thượng Thần và điện hạ đến Tây Hải có việc, một mình ta ở Đào Lâm cũng không vui, liền trở về nhìn trộm ngươi một chút."

Ta sửng sốt, môi hơi run lên, rồi mới phá ra cười : " Ha ha, nhóm lông vũ bọn ngươi tính tình cũng hơi lạnh lùng một chút, không giống bọn tẩu thú chúng ta, ha ha, ta nói như vậy ngươi đừng để bụng, ngươi đừng để bụng"

Trên mặt hắn không nhìn ra được vui buồn, chỉ bưng trà tới giúp ta uống hai ngụm. Nhìn ta hồi lâu, bỗng nhiên nói : " Nếu ta ở bên cạnh ngươi, có liều mạng dùng hết cả tu vi cũng không để bọn chúng làm thương tổn tới ngươi mảy may"

Ta ngượng ngùng nói : " Đều xuất thân từ cái động hồ ly, đó là tự nhiên, đó là đương nhiên, nếu Tất Phương ngươi đánh nhau với kẻ khác, ta đương nhiên cũng phải giúp một tay", lại nhớ hắn vừa nói " liều mạng dùng hết cả tu vi" trong khi ta chỉ nói " trợ giúp một tay" tự nhiên có vẻ không nhiệt tình lắm. Nên ta mới khụ một tiếng nói : " cho dù là bị đánh thành tro bụi vĩnh viễn không siêu sinh". Thốt ra xong cảm thấy món nhân tình này còn lớn hơn của hắn, cũng cảm thấy hơi vui mừng.

Mấy câu đầu lưỡi này bất quá chỉ là đưa chuyện, cực kỳ dễ dàng, ngươi một câu ta tiếp một câu, mặc dù mấy lời này cũng không có gì là thật tình, nhưng nghe qua cũng làm cho người ta thấy vui vẻ. Có điều Tất Phương lại chẳng có vẻ gì là vui sướng, chỉ trừng mắt nhìn ta, tuy là trừng mắt, nhưng lại không giống như bình thường, có thêm vài phần oán trách.

Ta hắt xì một cái

Hắn chạy vội tới cạnh giường : " Thiển Thiển, ngươi muốn giả ngốc tới bao giờ, ngươi vốn biết rõ từ trước đến nay, cả Thanh Khâu này ta chỉ nhớ tới ngươi, lại cố tình chọc giận ta"

Ta choáng váng.

Mẹ ơi, người ta nói vũ cầm là loại trung trinh nhất, không có tình cảm thì thôi, hễ động tình rồi thì đến chết không rời. Nếu nhớ một người, thì cho đến già, đến chết, cũng chỉ nhớ đến người đó. Tất Phương đã thương nhớ chất nữ của ta, theo đúng truyền thống của vũ cầm bọn họ, đáng nhẽ phải nhớ đến nơi đến chốn, từ lúc nào, từ lúc nào hắn đã chuyển sang người ta vậy ?

Hắn lại nói tiếp : " Bởi vì ngày đó ngươi với thái tử Thiên Tộc đã có hôn ước, ta không còn cách nào khác đành chôn giấu tình cảm của mình. Nhưng lần này, ngươi gặp đại nạn như thế này, hắn không thể bảo vệ ngươi một cách chu toàn. Nghe nói trên thiên cung hắn còn có một vị thứ phi, ta đã ra ngoài nhiều ngày như vậy, đã tính toán rất kỹ, hắn phong lưu như vậy, cũng không thể toàn tâm toàn ý đối tốt với ngươi, làm sao ta có thể yên tâm giao ngươi cho hắn, ta ..."

Hắn chưa nói hết lời, cửa lạch cạch một tiếng, mở ra

Dạ Hoa sắc mặt xanh mét đứng ở cửa, trong tay cầm một chén thuốc, vẫn còn nóng hôi hổi tỏa khói mù mịt. Ta trong lúc mờ mịt vẫn có thể cảm khái một phen, liều chết báo ân đột nhiên lại biến thành tiết mục phong nguyệt, cái vở kịch này cũng thật là một vở kịch đặc sắc.

Chương XIII (2)

Tất Phương liếc Dạ Hoa một cái đầy dò xét, rồi không nói gì nữa.

Dạ Hoa cầm chén thuốc đặt trên bàn, bởi vì Tất Phương đã đứng sát cạnh giường, nên hắn đành ngồi trên bàn, lạnh lùng, cũng không nói câu nào.

Không khí trong phòng nhất thời tĩnh lặng.

Nhân thể còn rảnh rang, ta cũng nên nói rõ ràng với Tất Phương. Hắn vừa mới nói vì ta và Dạ Hoa có hôn ước, nên mới chôn giấu tình cảm thật của hắn.

Hắn chôn giấu tình cảm thật sự của hắn cũng quá giỏi, ngót nghét một vạn năm mà ta cũng không thể nhìn ra, cũng thật ngưỡng mộ.

Mặc dù ta không có tình cảm gì khác thường với Tất Phương, nhưng hắn nói rằng hắn luôn nhớ đến ta, bây giờ đột nhiên thổ lộ, làm ta cũng hơi vui mừng một chút. Cũng tại cái tên Tang Tịch tự nhiên từ hôn, làm Thiên Quân ban chỉ tứ hôn, khiến một kẻ như ta vốn dĩ đã có một thời tuổi trẻ vui vẻ yêu đương, cuối cùng lại tẻ nhạt trôi qua, đương nhiên cực kỳ buồn chán so với những thần tiên cùng niên kỷ. Mặc dù ta chưa bao giờ biểu hiện ra, nhưng kỳ thật trong lòng ta vẫn để ý tới chuyện này. Bây giờ Tất Phương giãi bày như thế, vừa làm ta có thể giải tỏa được mối chua xót suốt năm vạn năm, vừa thực cảm động.

Ta cảm thấy mặc dù không thể toại ý Tất Phương, nhưng những lời cự tuyệt cũng nên nói ra một cách ôn tồn nhẹ nhàng, không thể để hắn thương tâm. Vì vậy ta liền lúng túng nói : " Này, dù sao ta cũng đã đính hôn với thiên tộc, ta với ngươi, ha ha, ta với ngươi cũng chỉ là có duyên không phận. Ngươi nói thương ta, ta cũng thực vui mừng. Có điều chuyện gì đi chăng nữa, thì làm gì cũng phải có trước có sau mới phải đạo"

Ánh mắt Tất Phương sáng rực lên, nói : " Nếu ngươi có thể ở cùng với ta, ta nguyện đắc tội với Thiên tộc" dứt lời liếc Dạ Hoa một cái. Ta quay sang nhìn thử, trong làn khói thuốc lập lờ, sắc mặt Dạ Hoa đã khó chịu đến mức không thể dùng lời nào để miêu tả.

Dạ Hoa trưng ra bộ mặt khó coi như vậy cũng không phải không có lý. Ta cũng hiểu được, bản thân là ta vị thê tử chưa qua cửa, lại có thể làm một chuyện hoang đường là ngồi bàn chuyện phong hoa tuyết nguyệt với nam tử khác trước mặt hắn, đương nhiên không để lại chút mặt mũi nào cho hắn hắn. Nhưng ta với Tất Phương thật ra rất quang minh chính đại, lỗi là do hắn tới không đúng lúc, ta không thể vì hắn tự tiện xông tới mà không giao thiệp với Tất Phương nữa. Dù sao giao tình giữa ta và Tất Phương cũng không tệ.

Suy nghĩ kỹ một chút, ta mới thoải mái nói với Dạ Hoa : " Hay ngươi ra ngoài một chút được không ?"

Hắn không thèm để ý đến ta, cúi thấp đầu trước chén thuốc màu đen như mực.

Tất Phương lại ngồi sát lại gần ta hơn một chút, ôn nhu nói : " Ngươi chỉ cần nói, ngươi có nguyện ý ở cùng một chỗ với ta không ?'

Làm trò trước mặt Dạ Hoa như thế, quả thật hắn cũng khá can đảm.

Ta ngượng ngùng nói : " Ngươi cũng biết là ta rất trọng lễ nghĩa và cấp bật, nếu Thiên tộc đã định ra hôn sự, đương nhiên ta cũng không thể làm chuyện gì khiến Thanh Khâu và Cửu Trọng Thiên gặp vấn đề khó xử. Ngươi quan tâm đến ta như vậy, ta cũng thực sự cảm kích. Nhưng hai người chúng ta thật sự là hữu duyên vô phận, rốt cuộc có gì đi chăng nữa thì cũng chẳng đi đến đâu, nếu ngươi thực sự tưởng niệm đến ta như vậy, cũng không phải là sáng suốt, tốt nhất là nên thôi đi, cuối cùng ta cũng biết được tâm sự này của ngươi, tuyệt đối sau này ta sẽ không bao giờ quên "

Lúc này ta ăn nói cực kỳ cẩn thận, không chê vào đâu được, giữ được mặt mũi cho Tất Phương, mà cũng giữ được mặt mũi cho Dạ Hoa.

Tất Phương sắc mặt thẫn thờ nhìn ta trong giây lát, rồi lại thở dài một hơi. Lại giúp ta dém chăn, sau đó mới xoay người đi ra khỏi phòng. Chỉ có Dạ Hoa vẫn ngồi bên cạnh bàn, khuôn mặt bị khói thuốc che phủ, nhìn cũng không rõ lắm.

Ta ngủ một giấc này, đầu óc mới tỉnh táo được chừng một phần mười mà thôi. Đến lúc nói chuyện rõ ràng với Tất Phương xong, vừa sợ, vừa vui, vừa lo lắng lại vừa thoải mái, lại làm đầu óc choáng váng hơn một chút. Nhưng ta vẫn nhớ tới việc phải đi Viêm Hoa Động một chuyến, có điều Dạ Hoa đang ngồi trong phòng ta, cũng không tiện. Ta cân nhắc xem tìm lý do gì để hắn rời phòng mình, nghĩ một lúc, cuối cùng thở nhẹ một hơi nói với hắn : "Này, phiền ngươi mang thuốc qua đây cho ta, đột nhiên ta thấy mệt mỏi quá, uống thuốc xong ta muốn ngủ một lúc cho tốt, ngươi cứ đi việc của ngươi đi"

Hắn ừ một tiếng, liền bưng thuốc mang tới.

Bao nhiêu vị thuốc, mà khiến thuốc đắng như vậy, chắc cũng là một bài thuốc hay. Chi có một chén thuốc, mà đắng đến mức từ đầu tới chân ta đều run lẩy bẩy.

Dạ Hoa cầm cái chén không để ở ghế bên cạnh, nhưng cũng không đi, chỉ quay đầu nhìn ta, nói "Nàng có biết không, từ trước đến giờ mỗi lúc nàng không muốn ta xuất hiện trước mặt nàng, đều lấy lý do là mệt mỏi rã rời. Bây giờ có thật là nàng mệt mỏi hay không ?"

Ta ngẩn ra.

Quả thật đây đúng là một lý do ta hay dùng, có điều lần này vạn bất đắc dĩ không tìm ra lý do nào khác mới phải lôi đại ra, chứ không phải là từ trước đến giờ đều thế.

Ta còn đang suy nghĩ những việc từ trước tới giờ, hắn đã ôm chặt lấy eo lưng của ta. Bởi vì ta bị thương nặng, nên tự nhiên đã biến lại nguyên hình, thân hình hồ ly không giống với con người, lưng là lưng mà chân là chân, hắn lại có thể biết đích xác chỗ nào là eo lưng của hồ ly, ta cũng thực sự bội phục. ( trong lúc anh í ôm nàng tình cảm như vầy mà nàng chỉ nghĩ ra mỗi việc bội phục vì anh í biết eo lưng của hồ ly ở đâu, cũng thực bội phục nàng >_<)

Giọng hắn hơi khe khẽ lại có phần chậm rãi : "Thiển nhi"

Ta ừ một tiếng.

Hắn lại chỉ ôm chặt lấy ta, không nói năng gì. Hồi lâu sau, cuối cùng mới thốt ra một câu : "Mới vừa rồi những lời nàng nói, đều là thực lòng sao ?"

Ta suýt hôn mê, những lời vừa rồi, ta đều nói cho Tất Phương nghe, chứ không liên quan gì đến hắn. Ta có thật tâm hay không, lẽ ra người hỏi phải là Tất Phương mới đúng chứ.

Trên mặt hắn như nở một nụ cười, nhưng không rõ được trong đó bao hàm những suy nghĩ gì : "Lần này ta và cục bột nhỏ hai người bọn ta đến Thanh Khâu ở mấy ngày nay, nàng thường xuyên châm trà cho ta, cùng chơi cờ với ta, đều là bởi vì giữa hai chúng ta có hôn ước phải không, nếu người có hôn ước với nàng là một người khác, nàng ..." Hắn lại ôm ta chặt hơn một chút, thở dài một hơi, nhưng cũng không nói tiếp.

Trong lòng ta vốn dĩ rất minh bạch, thấy những câu hỏi vừa rồi của hắn thật sự kỳ lạ, chuyện này cũng không quá rõ ràng sao, nếu không phải hai người bọn ta đã có hôn ước, làm gì có khả năng hắn ở lại nơi đây mà quay lại dây dưa. Chính xác là vừa tới cửa Thanh Khâu, đã bị Mê Cốc đuổi ra, lấy đâu ra cái chuyện vào được hồ ly động, rồi lại được dành riêng cho một gian phòng, còn chưa nói đến việc ta còn thu dọn thư phòng ngày xưa của Tam ca cho hắn sử dụng, ân cần tận tụy đến như vậy.

Lúc ta và Dạ Hoa quen biết, hắn mang dáng vẻ một tòa núi băng ngay cả lông my cũng không động đậy, thế mà giờ đây lại biểu hiện trước mặt ta cái dáng vẻ yếu đuối đến chừng này, thật đúng là không giống bình thường.

Ta cười gượng hai tiếng : " Ta đối với ngươi như vậy cũng không phải chỉ do có hôn ước kia."

Thân thể hắn cứng đờ, ngẩng đầu nhìn ta, trong ánh mắt có tia sáng gì đó lấp lóe.

Ta bị hắn nhìn cũng không tự nhiên lắm, liền ho mấy tiếng nói : " Trong thời gian ngươi ở động hồ ly, mỗi ngày phải vất vả phê duyệt công văn, nhưng vẫn nhớ nấu cơm cho chúng ta. Những việc đó làm ta rất cảm động và tưởng niệm, sau này cũng không bao giờ quên. Tục ngữ có câu, có qua có lại, ngươi cho ta một quả đào, ta sẽ đáp lại ngươi một quả mận, nếu không phải một quả mận thì cũng phải là một quả sơn trà. Nếu đổi người khác cũng có hôn ước với ta, không thể đối xử với ta giống như ngươi, thì đương nhiên ta cũng không thể nhẫn nại uống trà chơi cờ với hắn."

Mấy lời này ta nói ra cũng thật hợp lý, đây đúng là đạo lý khiến vợ chồng có thể ở chung về lâu về dài, có điều ánh mắt Dạ Hoa lại trở nên buồn rầu. Trông hắn buồn rầu như vậy hồi lâu, ta cũng không hiểu vì sao hắn lại buồn rầu, cũng không tiện quấy rầy, chỉ mong mọi sự nhanh chóng kết thúc, lúc này ta chỉ nghĩ tới việc đổi cấm chế vào động khẩu Viêm Hoa Động.

Đột nhiên hắn chỉ thờ dài não nề mà vùi đầu vào vai ta, rầu rĩ nói : " Chưa bao giờ ta làm đồ ăn cho người khác, ta chỉ nấu cho một mình nàng thôi"

Ta dùng móng vuốt vỗ vỗ lưng hắn, gật đầu nói : "Trù nghệ của ngươi tốt lắm, nên bớt chút thời giờ mà nấu cho cha mẹ và ông nội của ngươi ăn vài lần, coi như thể hiện được đạo hiếu"

Hắn không để ý đến những lời ta nói, lại nói tiếp : " Những việc đó ta làm cũng đều không phải vì hôn ước với nàng. Ta đến Thanh Khâu ở lại cũng không phải chỉ vì a Ly nhớ nàng."

Ta tỏ vẻ hiểu biết : " À, hóa ra xuống bếp cũng là vì hứng thú của ngươi. Cái hứng thú này cũng đúng là một hứng thú rất tốt, cũng thật đắc dụng"

Hắn vẫn ôm chặt lấy ta, không để ý những gì ta nói, lại tiếp tục nói tiếp : " Thiển nhi, ta yêu nàng"

Trời sập xuống cũng không làm người ta kinh ngạc bằng việc này.

Ta nguyên cho rằng nhân duyên của mình giống như một gốc cây vạn tuổi, dù có trăm triệu năm sau cho đến chết cũng không nở ra hoa, ai ngờ, cái gốc cây vạn tuổi này, tự nhiên lại nở hoa rồi. Mà không phải hoa thường, còn là một đế hoa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro