#8: Đi cùng em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hãy sang Trung Hoa cùng em".

Sayuri và Ryo ngồi đối diện nhau trong kỹ viện. Ryo cất giọng, bối rối nhìn chị mình trong khi Sayuri nhìn anh với ánh mắt nghiêm nghị:

"Em đã giết hai người họ?"

Ryo lảng tránh ánh nhìn của Sayuri, nhưng cũng không chối cãi:

"Đúng vậy, là em làm. Hai người đó đáng bị như vậy."

Sayuri nhìn đứa em trai ngay trước mặt, khuôn mặt quen thuộc bỗng chốc trở nên thật xa lạ. Ryo và cô có một số đường nét rất giống nhau, khi không cười trông hai người đều lạnh lùng và khó tiếp cận. Sayuri bỗng nhớ về hồi còn nhỏ, về cái nắm tay của cậu em trai nhỏ hơn mình ba tuổi. Lúc còn nhỏ Ryo rất hay cười, lớn lên thì không còn như vậy nữa. Từ khi Sayuri bị bán vào kỹ viện, hai người rất ít khi có cơ hội gặp nhau, mỗi lần gặp nhau cô lại mơ hồ có cảm giác cậu đã khác xưa.

Mặc dù đã phần nào đoán ra cái chết của cha dượng và mẹ có liên quan đến Ryo nhưng khi nghe chính miệng anh thừa nhận, Sayuri vẫn cảm thấy đau đớn. Cô khó khăn mở miệng, cổ họng đau rát:

"Đó là cha mẹ ruột của em, Ryo."

Cha ruột của Sayuri qua đời khi mẹ đang mang thai cô, sau đó bà tái hôn cùng với Yamashita Eiji và sinh ra Ryo. Vì vậy, Yamashita Eiji tuy chỉ là cha dượng của Sayuri nhưng lại là cha ruột của Ryo. Việc cậu ra tay giết cả cha mẹ ruột của mình khiến Sayuri không khỏi hít một hơi lạnh.

Ryo bỗng nhiên nắm chặt hai tay Sayuri, đôi mắt anh trở nên điên cuồng:

"Không, họ không xứng đáng làm cha mẹ. Gã đàn ông đã động vào chị và cả người phụ nữ đã bán chị vào đây. Họ không xứng."

Sayuri bàng hoàng khi nhận ra mình lại chính là lý do khiến Ryo ra tay tàn sát. Cô rút tay ra khỏi tay anh:

"Chị không muốn em làm vậy vì chị. Đó là giết người đó Ryo".

"Em hận họ".

Yamashita Ryo nghiến chặt quai hàm của mình, anh đã muốn chặt đứt đôi bàn tay của gã đàn ông mà anh gọi là cha, vì dám đặt đôi bàn tay dơ bẩn đó vào Sayuri. Và nếu có thể, Ryo cũng muốn rạch nát cổ họng của kẻ đã gọi Sayuri là hồ ly tinh và bán cô vào kỹ viện.

Nhưng Ryo chỉ có thể bỏ thuốc cha mình rồi nguỵ tạo ra hiện trường ông ta tự sát, còn đối với mẹ của mình, vết thương của bà là do anh đâm, bằng một thanh kiếm khác. Ryo biết là dù có chạy đi đâu thì vết thương xuyên tim cũng khiến bà không sống được, vì vậy anh nhanh chóng rời khỏi hiện trường và giả vờ chạy về nhà sau đó.

Với tư cách là một quân nhân phục vụ trong Lục quân Nhật, Ryo hiểu rằng mình có thể dễ dàng qua mắt quân cảnh. Lòng hận thù cha mẹ bén rễ trong lòng Ryo, đâm chồi này lộc trong suốt tám năm, nay cây đã lớn đến mức anh cần ra tay. Anh quyết tâm vào quân đội, chăm chỉ luyện tập, hăng hái lập chiến công, Ryo biết tiền và quyền lực là sức mạnh khiến anh có thể bảo vệ Sayuri. Chỉ có thần linh mới biết suốt tám năm Sayuri không có nhà, Ryo đã đau đớn tột cùng ra sao. Anh vuốt ve từng đường kim mà cô đã khâu trên chiếc áo của mình, lén giấu chiếc gối cô đã dùng để nằm ôm hàng đêm.

Anh nhìn Sayuri, gần như van nài:

"Xin chị, hãy sang Trung Hoa cùng em."

Cuộc chiến tại Trung Hoa đang diễn ra hết sức thuận lợi. Yamashita Ryo, không thông qua đào tạo tại Trường Sĩ quan Lục quân, leo lên chức vụ Đại uý năm 19 thổi, sắp được cân nhắc lên chức vụ Thiếu tá, năng lực được cấp trên đánh giá rất cao. Thời gian tới Ryo được cử sang Trung Hoa tham chiến và anh muốn đưa Sayuri đi cùng. Đây cũng là một phần lý do thúc đẩy Ryo ra tay với cha mẹ mình, anh chỉ muốn cùng Sayuri sống một cuộc đời mới, tại một vùng đất mới.

Đối với Ryo, Sayuri không đơn thuần là chị gái của mình, cô là tất cả những gì anh muốn, là thế giới của anh. Cảm giác bất lực khi trơ mắt nhìn chị bị bán vào kỹ viện là cảm giác mà đến lúc mơ cũng khiến đau khổ rơi nước mắt. Ryo muốn giữ Sayuri bên cạnh mình mọi lúc mọi nơi, muốn nắm cô trong tay, dưới tầm mắt mình, muốn lúc nào mình nhìn sang cũng thấy cô ở đó, không xa rời anh nửa bước.

Tuy nhiên chị của anh là một người thông minh, vài năm gần đây có lẽ tình cảm của Ryo đã lớn đến mức khiến Sayuri phát giác. Cô hạn chế tiếp xúc anh hết sức có thể, thư anh gửi hàng tuần cô cũng rất ít khi trả lời, ngay cả việc anh muốn chuộc cô ra từ kỹ viện cô cũng không đồng ý. Cô viết trong thư phản hồi rằng mình đã có tính toán, anh đừng bận tâm, Ryo nhớ như in khi đọc bức thư đó, anh đã không nhịn được mà đấm mạnh vào tường đến khi tay chảy máu. Sayuri thà ở mãi trong kỹ viện này cũng không muốn bên anh.

Sayuri lạnh lùng nhìn Ryo:

"Ryo à, chúng ta là chị em. Chị sẽ không đi đâu cả. Chị sẽ tìm một người tốt, rời khỏi đây và kết hôn. Vì vậy, em hãy yên tâm sống tốt cuộc đời của mình và đừng lo lắng cho chị nữa."

Đồng tử của Ryo hơi giãn ra, rõ ràng anh bị tác động bởi những lời nói của Sayuri. Tuy nhiên anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:

"Đừng hòng lừa em Sayuri, trừ khi chị thật sự kết hôn, lúc đó chúng ta sẽ nói chuyện tiếp".

Yamashita Ryo đứng dậy ra về, bóng dáng mặc quân phục thẳng tắp, anh luôn cho người theo dõi Sayuri, anh biết cô chỉ đang cố tình lừa dối anh, khiến anh phải bỏ cuộc. Ryo đội mũ, lẩm bẩm: "Lần này chị nhất định phải đi cùng em".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro