EM VỀ TRỜI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

I.
Rơi một lần em tôi bồng bềnh,
Nhẹ tựa như cơn gió...
Tôi ở lại đưa mây về trời,
Tan đi từng giấc mơ.

Em lang thang góc con tim yêu,
Ngày nào tôi mơ ước.
Trăng loanh quanh giấu vầng nhật nguyệt,
Hẹn hò nhau cuối thu...

Mây về trời,
Em tôi về trời...

Hàng cây bâng khuâng mãi,
Tôi loanh quanh giấu dòng lệ ngọt chờ em,
Trong giấc mơ.

Hai lần.
Lần thứ nhất : Khi tôi nhận được thiệp cưới của Thiên An
Lần thứ hai : Khi tôi được tin Thiên An ra đi.
Tôi đã chết đến Hai Lần.

**********************************

Tôi liếc nhanh cô gái đang ngồi nói chuyện trong phòng khách với mẹ, rồi bước lên cầu thang.
- Hoàng Anh, lại mẹ bảo - Mẹ gọi giật lại khi thấy tôi
- Mẹ nói chuyện với khách kêu con làm chi – Tôi mặc kệ không muốn lại ngồi vì tôi biết thừa mẹ muốn nói gì.
- Mẹ không muốn nhắc lại lần nữa nhé - Mẹ tôi nghiêm giọng
- Dạ - Tôi lê cái thân xác của mình một cách mệt mỏi, ngồi phịch xuống ghế - Gì ạ.
- Con chào chị đi, chị sẽ là gia sư của con, bắt đầu từ hôm nay
- Chào chị, vậy xong nhé, con lên phòng – Tôi xách cặp lên phòng không nhìn cô gái kia lấy một cái.
Gì chứ tôi ghét nhất gia sư. Chắc gì những người đến dạy đã giỏi hơn tôi. Sự thật đấy. Tôi thông minh nhưng không muốn bộc lộ thôi. Cô ta chịu được nổi một buổi không nhỉ? Tôi cười thầm nghĩ đến vẻ mặt hoang mang, hốt hoảng của cô ta khi được tôi chăm sóc bằng mấy trò rất dễ thương đây.

*************************

Tôi ngồi trên phòng khoảng 10 phút thì thấy tiếng cạch cổng.
- Yêu Nữ về rồi hả mẹ - Tôi mở cười phòng, chạy xuống phía cầu thang.
- Chị trông giống yêu nữ hả
Không phải mẹ mà là cô gia sư trẻ tuổi đang tiến về phòng tôi, tôi hơi chột nhưng vẫn mạnh miệng:
- Uh, chị không có soi gương hả?
- Em dễ thương đấy nhỉ - Cô gái cười thật tươi.
- Dừng mang nụ cười ra dụ người khác, đừng ra vẻ thân thiện – Tôi quay về phòng.
- Chị em mình làm quen nhé, hay bắt đầu buổi học ngay bây giờ, mẹ em cho chị toàn quyền quyết định rồi.
- Làm quen
- Chị tên Thiên An
- Gì Thiên An?
- Quách Thiên An
- Hay đấy, sau tên tôi, Nguyễn Ngọc Hoàng Anh
- Ờ, chị cũng thấy thế
- Cô bao nhiêu tuổi
- 22, năm cuối trường sư phạm
- 15 tuổi, năm đầu trường CVA, xong rồi nhá, chị có thể về đi, bây giờ tôi bận chơi, hoặc chị có thể ở lại chơi nhưng ra khỏi phòng và đóng cửa lại nhé. – Tôi xoay chiếc ghế, vẫy tay chào bà gia sư già, rồi vùi vào cái PC, không cần biết vẻ mặt đằng sau lưng tôi đang diễn biến ra sao.   

  II.

- Mẹ kiếm đâu ra bà già đấy thế ạ? – Tôi vừa bưng bát cơm vừa hỏi.
- Bà già nào, con gọi gia sư của mình thế đấy hả? Chị Thiên An là con của bác Vinh đó.
- Ủa? Vậy sao con không biết là bác ấy còn có chị ta nhỉ, chắc sợ ế chồng nên phải giấu kỹ - Tôi cười khoái chí vì câu đùa cợt nhả của mình.
- Thiên An đi học hoài, sao con thấy được, Con phải nghiêm túc học hành đấy, biết chưa?
- Dạ, con ngoan ngoãn mà mẹ. Chỉ sợ chị ấy không qua nổi bài kiểm tra của con rồi bỏ ngang xương thôi – Tôi cười gian xảo.
- Thiên An học rất giỏi, con thì kiểm tra cái gì chứ?
- Vậy, nếu chị ấy mà không quay lại thì mẹ đừng la con đó nha, là chị ấy xui xẻo không trả được bài cho con thôi.

************************

Thiên An là một cô gái xinh xắn, và đầy cá tính. Tôi nhận ra điều ấy ngay từ lần đầu gặp mặt, nhưng lại không bao giờ công nhận. Một đứa ngỗ ngược như tôi ghét bị người khác chỉ đạo lắm. Tôi thích là tôi làm, còn không thích thì sẽ không ai bắt buộc được cả. Nhưng, có rất nhiều thứ mình thích mà không được, và cũng rất nhiều điều mình không thích nhưng vẫn phải làm. Bởi vì đó là cuộc sống.

Tôi không ngờ rằng, ngày Thiên An xuất hiện trong cuộc đời tôi lại là ngày tôi đặt chân vào ngã rẽ của cuộc đời mình. Để sau đó cả tôi và cô ấy đều quay quắt trong những con đường không tên, quanh co và không lối thoát.
Cuộc sống đau khổ của cô ấy bắt đầu mở ra là do tôi, và đóng lại cũng do tôi. Khi bạn đau nhất chính là lúc bạn nhận ra rằng bạn làm cho người mình yêu thương đau khổ.

*******************

- Hôm nay em muốn học gì trước nhỉ? – Thiên An đi vòng vòng quanh tủ sách của tôi.
- Tùy chị , nhưng trước hết tôi muốn kiểm tra chị một chút được không?
- Sẵn sàng – Thiên An đưa tay đẩy gọng kính màu xanh nhìn tôi mỉm cười.
- Chị nói thử xem, trang 43 của cuốn sách này nói về bài thơ và tác giả nào – Tôi đẩy quyến sách văn học đến trước mặt Thiên An chờ đợi.
- ... Chị giở ra xem là biết ngay
- Không được – Tôi chặn tay Thiên An lại - Chị không nhớ sao dạy được tôi
- Cái đó ai mà nhớ
- Tôi nhớ
- Là em học thuộc vẹt chứ gì
- Không, học qua 1 lần trên lớp là nhớ, đó là bài thơ Ánh Trăng của Nguyễn Duy – Tôi mỉm cười đắc thắng, dù tôi đang xạo, tôi chả nhớ gì hết, đơn giản tôi chỉ thuộc và nhớ mỗi bài thơ này nên nói đại
Thiên An nhìn tôi nghi ngờ, cô đưa tay lật trang 43.
- Ah....
Thiên An giật mình ngã ra khỏi ghế, tay hất mạnh cuốn sách. Sâu, nhung nhúc là sâu đấy. Công tôi bắt hỳ hụi cả buổi sáng bên vườn rau nhà hàng xóm mà.
Thiên An lùi về phía cửa phòng khi vài chú sâu lổm ngổm rơi xuống sàn nhà, tay cô vơ lấy tay nắm cửa và xoay,
Bụp. Ào. Và tất nhiên là thêm tiếng hét nữa.
- Oh, em quên mất, quên cất mấy con cưng cũng như cái trò yêu thích của em đi, xin lỗi chị nhé – Tôi nói với cái giọng ăn năn giả lả.
- Hur....- Thiên An vừa vuốt tóc cho bớt nước vừa bước vào phòng nhìn tôi chăm chăm
- Chị định đánh em sao, em không cố ý mà – Tôi ôm mặt giả vẻ sợ hãi
Thiên An quay lưng, không nói với tôi một lời.
- Cô về ạ, ướt thế cũng về ạ - Tôi hớn hở khi nghĩ rằng Thiên An sẽ ra về như những cô gia sư trước.
Soạt. Thiên An tuột chiếc áo trên người xuống, vứt lên cây treo quần áo, tiếp đến là cái quần, trên người cô chỉ độc bộ đồ lót. Tôi há hốc miệng, nhìn chằm chằm vào người cô, từ trên xuống dưới, những ý nghĩ tối tăm nhảy múa loạn xạ trong đầu.
- Chị.... chị muốn gì đây ?
- Kiếm đồ cho chị thay nếu không muốn mẹ em chứng kiến việc này
- Và dẹp mấy trò vớ vẩn này đi vì chị sẽ không bỏ cuộc đâu.
Tôi nghiến răng, lại phía tủ quần áo tìm cho Thiên An bộ đồ ngủ của mình.
- Mang quần áo đi sấy khô luôn nha cưng
Tôi gặp Yêu Nữ thật rồi. Tôi dù thế cũng không muốn mẹ biết chuyện này, nhà tôi lại cũng khá thân thiết với bác Vinh, làm to với chị ta bây giờ là tôi rắc rối đấy.

Học cách chịu đựng những gì mình không muốn không phải là dễ đâu.

III.

-Em làm hết bài tập chị cho rồi ah? – Thiên An tròn mắt ngạc nhiên khi kiểm tra tôi
- Tất nhiên – Tôi cười vênh váo
- Em làm được thế sao các bài kiểm tra toàn điểm kém?
- Thì không thích làm
- Sao lại không thích làm?
- Thì sợ giỏi quá các bạn ghét.
Thiên An nhìn tôi bằng con mắt khó hiểu, không phải cô ấy đang đoán xem tôi nghĩ gì chứ?
- Em thông minh hơn những gì chị nghĩ đấy?
- Khỏi khen, tất nhiên là tôi thông minh hơn chị rồi
- Nhưng em lại không chứng minh được điều đó với ai cả, chị thông minh thì ai cũng biết
- Thế thì sao?
- Thế nghĩa là chị thông minh hơn chứ sao.
- Xì...! Biết tôi thông minh rồi thi khỏi học nữa nhé, chị cứ ngồi chơi, cuối tháng má vẫn trả lương cho chị, sướng cả hai.
- Không được – Thiên An nghiêm mặt - đến mà không dạy thì làm gia sư làm gì.
- Làm gì ai biết. Chị đến gõ đầu tôi thì có
- Không học cũng được thôi, chỉ cần từ bây giờ tất cả các bài kiểm tra của em phải từ điểm 8 trờ lên. Ok?
- Trò trẻ con
- Áh... khoan, trừ một môn – Tôi giật mình suýt thì chết – Riêng môn văn thì không, môn văn thì 5 điểm là ok nha.
- 5 điểm? Quá kém – Thiên An nhăn mặt
- 5 điểm là quá cao so với tôi rồi đấy
- Vậy thì học nào, 5 điểm chưa bao giờ có trong từ điển của chị đâu.
Tôi quay mặt đi, trề môi một cái cho câu nói quá ư là tự tin vừa rồi của Thiên An. Cô ta giỏi thì công nhận rồi nhưng giỏi tự tin thái quá nữa chứ.

**************

- Công việc gia sư sao rồi em? – Nguyên bê ly nước lại ngồi kế bên Thiên An.
- Tốt, con bé ấy thông minh lắm, em có phải dạy nó mấy đâu
- Ủa, vậy sao ba mẹ nó mướn em kèm nó làm gì
- Nó thông minh nhưng không thích học
- Ah, vậy em gần như đóng vai quản giáo nó phải không
- Quản sao được, nó nghịch lắm ấy, em cũng chịu thua luôn
- Oh, Thiên An nhà ta mà có ngày nói câu chịu thua sao? – Nguyên giả bộ tròn mắt ngạc nhiên trêu Thiên An
- Anh này, cứ làm như em hiếu thắng lắm ấy.
- Không phải cứ làm như đâu, em đúng là thế mà.
Thiên An nguýt Nguyên một cái dài, quay mặt đi vờ giận dỗi vì câu đùa của anh làm Nguyên bật cười thích thú. Anh tất nhiên là thích cái mặt xị ra của cô rồi, đáng yêu hơn lúc cười ấy chứ.

Nguyên là bạn trai của Thiên An theo cách mà ai nhìn vào cũng thấy vậy, một kiến trúc sư tài năng và có một tương lai rộng mở, nhưng Thiên An thực ra chưa nhận lời anh bao giờ. Cô vui khi ở bên Nguyên, nhưng lại thấy cảm giác có gì đó không phải là tình yêu, nên chỉ nhận Nguyên như một người bạn thân. Nguyên biết rõ điều ấy nhưng anh nói sẽ chờ đợi cô cho đến khi cô nhận ra tình cảm của mình. Anh bên cạnh Thiên An như một người yêu hờ cũng đã 2 năm rồi.

Chờ đợi một thứ tình cảm không rõ ràng quả thật rất khổ sở, nhưng khi đã yêu, con người ta thà chấp nhận rủi ro chứ không chịu tìm đến một bến đỗ chắc chắn. Nguyên là người cứng đầu như vậy đấy.

************************

- Ở lớp em có nghe giảng không vậy? – Thiên An nhau mày khi cầm bài nghị luận 3 điểm của tôi.
- Có, nghe lơ mơ trong lúc ngủ - Tôi nhe răng cười nhăn nhở.
- Chứ tối em có ngủ không mà ra lớp ngủ
- Tối đi "bay" hoài, sao mà ngủ.
- "Bay"? Là sao?
- Là vào bar lắc chứ sao? Chị đúng là người thiên cổ mà.
- Hoàng Anh! Nghiêm túc đi – Thiên An đập bàn cái rầm.
- Chị làm gì đó, đừng có mà hung dữ với tôi
- Chị cũng không có đùa với em, học hành như thế này em định sẽ làm gì?
- Làm gì là việc nhà tôi lo, không phải việc của chị.
- Làm lại bài văn này đi
- Dẹp, không học gì hết – Tôi đứng dậy, giơ chân đạp cái ghế ra xa
- Tự mãn nguyện với 3 điểm sao?
- Chị về đi – Tôi đóng rầm cánh cửa trước mặt Thiên An.


IV.

15 tuổi, tôi biết đến những thứ dễ gây kích thích. Các buổi tối tôi chuồn ra khỏi nhà lúc 11h và về nhà lúc 2h sáng. Hơn 3 tiếng chìm mình trong tiếng nhạc tại các quán bar. Tôi chưa bao giờ sợ bất cứ điều gì, dù khi mẹ nói "Con gái bây giờ lớn rồi, ra ngoài phải cẩn thận, nhiều nguy hiểm lắm" tôi đều vâng vâng dạ dạ, nhưng tôi vứt những lời ấy ngay sau đó.

Tất nhiên ba mẹ tôi không bao giờ biết được điều ấy, nếu không tôi có lẽ sẽ bị xích chân ở nhà mất.

Mẹ tôi thì không bao giờ đánh con cái, dù lời nói của bà đầy sự răn đe, nhưng ba tôi thì khác, ông sẵn sàng vung tay khi tôi làm điều sai trái. Từ cái thuở sinh ra đến giờ những trận đòn tôi lãnh đủ là vì: trốn học, điểm kém, ngủ gật trong lớp, hay khi các thầy cô giáo than phiền "Nó là con gái mà nghịch quá...".
Mỗi ngày tôi lại càng như con ngựa bất kham, thích nổi loạn, tôi chơi miết, chỉ dừng lại học để lấy điểm lên lớp hay vượt cấp mà thôi. Dù sao thì tôi cũng đủ thông minh để không quá vất vả với việc đó.

Trở lại cái tuổi 15, tôi không ham mấy thứ kích thích kia, nhưng đã đến những chỗ này là phải thử, dù tôi không muốn thì cũng phải làm cho bằng bạn bằng bè. Nhưng, tôi chỉ thử có một lần, cái chất gây hại ấy được tôi liệt vào hàng bỏ đi, tôi đến bar chỉ để xem người ta nhảy và uống.

********************

Sau cái lần cãi nhau với Thiên An về điểm 3 môn ngữ văn, tôi quyết phải cho chị ta thấy khả năng của mình. Tôi không phải là đứa bằng lòng với thực tại, tôi nhất định phải vươn cao hơn nữa. Đó có thể gọi là bồng bột nhưng cũng được xem như nhiệt huyết của tuổi trẻ.
- Tiến bộ nhanh đấy nhỷ? – Thiên An cầm bài văn của tôi ngạc nhiên
- Tôi muốn thì sẽ làm được
- Sao ngay từ đầu không làm đi, có phải đỡ bị la rồi không?
- Không thích, giờ mới thích.
Thiên An im lặng một lúc lâu rồi nhẹ nhàng:
- Hoàng Anh này, em ghét học đến vậy sao?
- Không biết – Tôi trả lời tỉnh bơ.
- Hiz – Thiên An thở dài. Tôi chẳng hiểu chị ta đang nghĩ gì nữa. Chẳng lẽ chị ta lo cho tương lai đất nước khi có những đứa thông minh nhưng ham chơi hơn ham học như tôi đây. Có lẽ lắm, một bầu trời nhân cách cơ mà.
- Sao chị lại thi vào sư phạm?
- Vì thích làm cô giáo?
- Sao thích làm cô giáo
- Để truyền đạt những điều hay, để thuần hóa những đứa... như em này.
- Xì, làm cô giáo chán bỏ xừ, trông trẻ con phát mệt.
- Chị thích trẻ con lắm
- Thích thì sản xuất 1 đứa đi
Thiên An liếc tôi một cái:
- Chưa phải bây giờ, đâu phải muốn là có.

*******************

Thiên An bắt máy, giọng phụ nữ ở đầu dây bên kia đầu lo lắng và hôt hoảng:
- Hoàng Anh có đến chỗ cháu không, Thiên An
- Dạ, không có ạ
- Nó đi đâu từ chiều đến giờ vẫn chưa về, bác lo quá
- Có chuyện gì hả bác? - Giọng Thiên An hơi lo lắng
- Trưa nay, ba nó đánh nó một cái, nó bỏ đi luôn, chẳng nói năng gì, bác gọi điện thì nó tắt điện thoại, không biết phải tìm nó ở đâu nữa - Giọng bà như sắp òa khóc vì bất lực
- Bác cứ bình tĩnh, con sẽ đi tìm e ngay
- Vậy nhờ con, biết nó hay đến đâu thì kiếm giùm bác.
- Dạ - Thiên An cúp máy.
10h tối, cô gọi cho Nguyên kể chuyện. Anh xuất hiện ngay bên cạnh cô để cùng đi kiếm Hoàng Anh. Hai người tìm vào tất cả các quán bar mà cô nghĩ Hoàng Anh sẽ đến, chỉ còn nơi duy nhất này thôi, nếu không thấy Hoàng Anh ở bar thì cô cũng chẳng biết nó đi đâu nữa.
- Mình đã đi quán thứ 8 rồi đấy em? – Nguyên nhìn Thiên An vẻ mệt mỏi. Quả thực, hai người chưa vào những nơi như thế này bao giờ, tiếng nhạc ồn ào, đèn nhấp nháy làm rối con mắt, còn chưa kể phải đi vào tận các bàn để kiếm Hoàng Anh, nhưng Thiên An kiếm đỏ cả mắt mà vẫn không thấy dáng nó đâu.
- Mình cố đi thêm mấy chỗ nữa nhé – Thiên An liếc đồng hồ chỉ 12h30, ái ngại nhìn Nguyên.
Thiên An bước vào Bar mà cô nghĩ là cuối cùng lúc 12h45 phút.
- Woa, có chị gái xinh chưa kìa
- Đâu? Ra là quen đi chứ
- Nhìn hấp dẫn đấy
Đám nhóc chừng 16, 17 tuổi nhao lên khi Thiên An bước vào, thằng cao to nhất, bước lại gần cô:
- Sao thiên thần lại lạc vào đây thế này, uống với tụi anh vài ly nhé
- Sao mày dám xưng anh, phải xưng e chứ
Thiên An không liếc lấy một cái, cùng không quan tâm đến những lời khiếm nhã kia.
- Nào, vội gì thế - Bàn tay thô kệch của thằng bé kia vồ vào eo Thiên An kéo lại, Nguyên cau mặt lao tới.
Bốp.
Một cái tát rất kêu, không phải Nguyên, cũng Không phải Thiên An. Mà là Hoàng Anh.
- Biết ai không mà dám làm vậy?
- ... - Thằng nhóc bị ăn tát không hé một lời
- Đại ka... em xin lỗi.
- Chị đến đây làm gì? – Hoàng Anh bực mình khi thấy Thiên An xuất hiện
- Đến đưa em về
- Tôi không muốn về
- Đi – Thiên An kéo tay Hoàng Anh lôi đi
- Này, chị chưa phải mẹ tôi – Hoàng Anh hất mạnh tay Thiên An.
- Vậy muốn sao?
- Chị cứ về, khi nào thích tôi về - Hoàng Anh ngồi xuống, cần chai Ken tu một hơi.
- Cho tôi một ly whisky pha vokka – Thiên An ngồi xuống ghế nói với người phục vụ.
Thiên An cầm ly rượu uống cạn.
- Woa, chị hai dữ ghê nha, gia sư của đại ka chịu chơi đấy
- Thiên An – Nguyên giằng ly rượu từ tay cô – e điên rồi sao?
- Cứ để em uống tiếp, anh cũng làm một
ly đi, ở đây cùng cô nhóc bướng bỉnh này. - E không có trách nhiệm phải làm việc ấy – Nguyên kéo Thiên An đứng dậy
- Em có trách nhiệm, e là gia sư của nó, em cũng đã hứa với bác sẽ đưa nó về nhà.
- Em ... đừng có ngang nữa, nó không muốn về thì thôi
- Em không làm thế được, anh cứ ngồi xuống
Hoàng Anh nhìn Thiên An nãy giờ, không giấu hết vẻ ngạc nhiên sững sờ, không ngờ Thiên An lại mạnh bạo và ương bướng đến thế, nó đứng dậy, đặt xấp tiền vào tay một thằng:
- Tao về.
- Ơh, sao về sớm thế
- Hôm nay mệt, chơi thế đủ rồi.
Thiên An và Nguyên đứng dậy sau Hoàng Anh, ba người bước ra khỏi quán trước nhiều con mắt tò mò.
- Anh về trước nhé, em đưa Hoàng Anh về đã
- Em sẽ đi gì về
- Taxi –
- Tôi tự về được, không cần chị lo
- Đừng nói nhiều – Thiên An đẩy Hoàng Anh lên xe, đóng cửa và giữ chặt tay nó trong bàn tay cô.
Nguyên đứng mãi cho đến khi chiếc taxi thành một chấm nhỏ xíu mới đi.

V!

Thiên An vẫn giữ chặt tay tôi khi chiếc taxi đỗ trước cửa nhà cô ấy. Thiên An bấm số mẹ tôi, gọi :
- Bác ạ, hôm nay để Hoàng Anh ở lại nhà cháu, mai cháu sẽ đưa em về nhà
- Uh, vậy nhờ cháu nhé, khuyên nó giúp bác với, hai bố con tính nóng y như nhau - Giọng mẹ tôi khẩn khoản pha mừng rỡ.
- Vào nhà đi – Thiên An ngoắc khi thấy tôi cứ ngẩn ngơ mãi bên cánh cổng.
- Tôi không thích vào, tôi đi kiếm chỗ khác ngủ - Tôi nói bướng.
- Đừng có cãi – Thiên An đẩy một cái thô bạo, rồi đóng rầm cánh cổng.
Xong, tôi đã bị bắt ép như thế đấy. Tức mà ko làm gì được.
Xanh ngắt. Tôi ghét cái màu sơn xanh của bức tường đang đập vào mắt mình.
- Chị là tín đồ của lão này đấy hả? – Tôi chỉ vào hàng tá truyện của Adachi Mitsuru.
- Uk
- Hình vẽ xấu xí, cũ xì
- Nhưng nội dung thì không bao giờ cũ – Thiên An bảo vệ thần tượng của mình.
- Sao cũng được, tôi đằng nào cũng không khoái
Trên bàn làm việc của Thiên An là một khung ảnh, ảnh cô ấy và cái anh chàng lúc nãy đến bar.
- Người yêu của chị đấy hả? – Tôi giơ tấm ảnh ra cười cười nhưng sao gượng gạo thế
- Thấy giống thế ah? – Thiên An không trả lời mà hỏi ngược lại
- Hên xui
- Xui quá, chị cứ phải ế già em mới thấy hên phải không
- Hứ, chả mắc gì đến tôi, tôi chỉ không ngờ chị đã có bạn trai rồi thôi, bà già khó tính ạ.
- Hỳ - Thiên An nhe răng cười hồn nhiên, tôi thì chả hiều cô ta cười gì chỉ biết tim tôi cứ nhảy lên như muốn xô ra ngoài.

****************

- Chị nằm trong đi, chị nằm ngoài thế tôi không mát tý nào cả, chị che hết cái quạt rồi – Tôi càu nhàu lấy chân huých vào chân Thiên An.
- Em đang ở nhà chị đó
- Thì sao?
- Thì có nghĩa là ngoan ngoãn ngủ đi thay vì đòi hỏi
- Nhưng tôi nóng không chịu được nữa rồi.
- Được thôi... xuống đất mà nằm cho mát – Thiên An buông một câu như giội vào mặt tôi một gáo nước lạnh.
Giây phút ấy tôi nhận ra rằng cái câu "Chó cậy nhà, gà cậy chuồng" thật đúng quá, và mình thì không thể làm vua ở nơi không phải lãnh thổ của mình.

*********************************

"Tôi thích chị mất rồi"
Từ cái ngày hôm ấy, chẳng hiểu sao trong đầu tôi hình ảnh Thiên An lại nhiều hơn bao giờ hết. Tôi ghét cái cảm giác tim đập thật nhanh khi ở bên cô ấy, tôi ghét cái cảm giác mất tự tin khi ở bên cô ta, ghét khi thấy mình bối rối.
"Em ốm ah"
Tin nhắn thứ nhất.
"Tại sao một tuần này lại không muốn học"
Tin nhắn thứ hai.
"Chị sẽ vẫn đến dạy dù em có muốn hay không, một tuần là quá đủ rồi đấy"
Tin nhắn thứ 3, và sau tin nhắn ấy, tôi biết Thiên An sẽ đến nhà tôi.
- Đâu có ốm đau gì đâu? – Thiên An rờ đầu tôi
- Thì tôi có nói tôi ốm đâu
- Thế sao lại bảo không học nữa.
- Tuần này, tôi bận, khi nào rảnh tôi sẽ báo chị đến dạy tiếp
- Bận gì, trước giờ em có bận đâu
- Giờ thì tôi bận, sao chị hỏi lắm thế - Tôi nổi cáu.
- Khùng hả? – Thiên An cũng cau mày khi tôi quát lên

- Uh, tôi khùng, chị về đi – Tôi đẩy Thiên An ra cửa
- Nói rõ ra, không thì không về - Thiên An cũng đẩy lại tôi.
Thiên An mất đà, ngã ngửa ra phía sau, và tất nhiên tôi cũng theo quán tính nằm đè lên người chị ta. Mắt cùng nhìn nhau, tim cùng nhịp đập. Mẹ kiếp, tôi chửi thề khi thấy đôi môi của chị ta quá hấp dẫn, cái mùi hương lan từ người chị ta cũng quá quyến rũ. Tôi đưa tay, tát một phát thật mạnh lên mặt mình trong sự ngạc nhiên hết cỡ của Thiên An.
- Chị ...chị về đi - Giọng tôi run run, tôi quay mặt đi không dám nhìn thằng vào
- Em sao thế? – Thiên An kéo tay tôi
- Tôi không chịu được nữa, tôi ghét chị, vì ..vì "Tôi thích chị mất rồi" – Tôi vọt thằng ra ngoài sau câu nói đáng chết đó, bỏ lại Thiên An ở trong phòng.
Tôi không hề biết rằng, sau cái giây phút ấy có người cứ cười mãi không thôi.
"Ngốc, "
Đó là tin nhắn cuối cùng của Thiên An vào ngày hôm đó. Ít nhất nó cũng làm tôi thấy yên lòng mà nhắm mắt trước khi thức giấc cho một ngày mới...

Quá khứ

Một ngày mưa phùn cuối tháng 11, cái lạnh buốt găm vào da thịt, cô gái ngồi lặng trên ghế đá nơi công viên vắng ngắt, hứng cái mưa một mình hòa vào nước mắt.
Thiên An của 4 năm về trước, cái tuổi 18 đầy sức sống và mãnh liệt, đầy nông nổi và ngổn ngang những mơ ước.
Khi bạn nhận ra mình bất ổn vào cái tuổi 18, bạn dễ dàng thấy mình khác biệt, nhưng lại khó khăn để lựa chọn.
Tim chia thành hai nửa, một nửa khóa chặt, 1 nửa để không. Thiên An nhận ra sự bất thường khi tim cô chỉ hướng đến một người con gái khác. Sự theo đuổi, lãng mạn, đầy bất ngờ của các chàng trai chỉ đổi lại được cái cười lịch sự và câu từ chối khéo léo. Có nên sống thật với chính mình? Có nên không tình yêu đầu tiên là tình yêu đơn phương với một người đồng giới? Chôn vùi hay vỡ tung tất cả để đối mặt? Đối mặt với quá nhiều điều kinh khủng mà cô không muốn. Cô chỉ mới 18 tuổi, cái tuổi đầy mong đợi của những điều tuyệt vời. Khép lại cánh cửa khi nó chưa được mở ra sao?
Thiên An nhận ra mình là les!
Đó không phải điều cô mong muốn.
Một gia đình với những đứa con xinh xắn mới là mơ ước giản dị nhưng cháy bỏng.
Nhưng... làm sao khi con người ta chỉ có thể gật đầu làm theo số phận.
Khép lại những năm tháng đau khổ trằn trọc, Thiên An bước vào một cuộc sống khác. Giấu hết những yêu thương nồng nàn, những trang thư cháy bỏng, chưa từng được trao gửi xuống, gồng người lên mà sống. Đó là những gì cô tự nhủ.

********************

Thiên An biết tôi thích chị ta, đó là điều vô cùng xấu hổ khi đối mặt, tôi không muốn thừa nhận điều ấy bởi tôi kiêu ngạo, nhưng đã nói ra mất rồi. Thiên An nhìn tôi rất nhiều lần, nhưng tôi sao dám nhìn thẳng vào chị ta bây giờ, cái điều duy nhất tôi làm được là cúi gằm xuống quyển sách và gật gù theo những gì chị ta nói.
- Hôm nay học thế thôi – Thiên An buông quyển sách, nhìn thẳng vào tôi rất lâu. Chị ta định làm tôi ở trong tư thế chết tiệt này mãi sao?
- Chị không về đi àh? – Tôi hơi gằn giọng nhưng vẫn không ngẩng lên nhìn Thiên An một giây nào
- Hôm nay thích ở đây chơi – Thiên An tiên gần đến chỗ tôi hơn.
- Vậy chị ngồi chơi, tôi ra ngoài – Tôi đứng dậy
- Vậy chị cũng ra ngoài với em – Thiên An đứng dậy cùng lúc với tôi.
- Không – Tôi hết chịu nổi rồi, quay mặt nhìn thẳng vào chị ta, giận dữ, thực ra là cố gắng giận dữ.
- Đáng yêu thế nhỉ? – Thiên An đưa tay bẹo má tôi.
- Ah... chị muốn tôi phải làm sao bây giờ - Tôi hét lên đầy bất lực
- Thật với cảm xúc của chính mình, ngốc ạ -
Tôi mất 1 phút để đờ mặt ra, ý chị ấy là sao? Chị không thấy tôi khùng khi thích chị ấy hay sao mà nói thế? "Đây là điều bất thường đấy, chị có hiểu không? Một người con gái lại đi thích một người con gái khác. Bất thường lắm chị có hiểu không" Tôi muốn hét lên cho Thiên An nghe những gì tôi đang suy nghĩ, nhưng chị ta lại chặn họng tôi bởi cái câu "Ngốc ạ" đầy mê hoặc kia. Nó như là gọi yêu ấy. Yêu, yêu thật đấy sao?

*********************

Thiên An làm tôi chóng mặt với những cư xử của cô ấy, chưa bao giờ tôi thấy mình quay cuồng đến thế.
"Ngốc, sáng mai đi học gọi chị dậy sớm nha, 6 h đó"
"Tôi là gì mà phải gọi chị dậy, chả liên quan"
"Nhớ 6 h đó, cấm cãi"
Tôi thề mình không bắt kịp với suy nghĩ của Thiên An, chả hiểu cô ấy đang nghĩ gì. Đấy, cô ta nhờ vả tôi mà như ra lệnh. Nhưng, thế nào sáng mai tôi vẫn phải dậy sớm và gọi bà chị ấy dậy. Tôi có thể không làm, nhưng ...tôi sẽ vẫn làm đấy. Tôi bị người ta nắm đằng chuôi mất rồi. Điều mà 15 năm năm nay, tôi chưa hề nghĩ đến, cứ nghĩ mình sẽ làm vua thiên hạ chứ không phải là tay sai bất đắc dĩ.
Tôi phát hiện ra rất nhiều điều bất ngờ ở Thiên An, cái vẻ thông minh, xinh đẹp kia không bao giờ làm người ta nghĩ đến những hành động vụng về và ngốc nghếch. Nhưng, "Một cô gái hậu đậu", thực sự là tôi phải nói như vậy về Thiên An.
- Thiên An nheo mắt khi nhìn vào cuốn sách
- Kính chị đâu?
- Mất rồi
- Sao mà mất
- Rơi mất
- Rơi ở đâu?
- Biết rơi ở đâu thì đã chả mất, hỏi nhiều – Thiên An quạu.
Màu xanh. Lại một cái kính màu xanh nữa. Đây là cái thứ 7. Một cái kính mơi toanh cho cái đã mất. Thiên An cười rất tươi. Chị ta có vẻ thích thú khi có một dáng vẻ mới, kính cũng là một kiểu thời trang. Tức là chị ta thế này đã 6 lần rồi, không phải mất thì cũng là gẫy, hỏng. Tôi nói hậu đậu không sai, nhưng ở nhà chắc mẹ chị ta sẽ nói "Đoảng thế, con gái lớn mà đoảng".

Khi người ta yêu!

Mỗi tối, cứ học bài xong là tôi lại ôm cái cell phone, gửi những tin nhắn vu vơ cho Thiên An.
Tôi phát hiện ra rằng, khi người ta yêu, dù có thông minh đến đâu người ta vẫn cứ hành động thật ngốc nghếch và ngớ ngẩn, và càng thông minh thì càng ngớ ngẩn, như tôi đây là một ví dụ đấy.
Tôi ngồi đối diện với Thiên An trong quán GoGo Tea, chị ta cứ thích cái quán trà sữa chết tiệt này bởi màu xanh lá cây nhìn đến chói mắt.
- Chị kêu đồ đi
- Mít dầm thạch nha
- Cái đó ăn sao?
- Ngon mà
- Hổ lốn – Tôi le lưỡi rồi gọi cho mình ly cooktail kiwi, Thiên An nhìn tôi trề môi ra kiểu "Cái đồ chả biết gì về ẩm thực".
- Cho miếng – tôi há miệng chờ, cười nhăn nhở.
- Nãy mới chê mà – Thiên An nheo mắt
Tôi không nói gì, lấy thìa xúc một miếng to đưa vào mồm.
- Thử mà ăn nhiều thế ? – Thiên An giật lấy cốc của mình.
- Ngon nhỉ - Tôi vừa khen vừa gọi thêm một cốc cho mình làm Thiên An cười khúc khích.
Tôi biết mình vừa bổ sung món ăn này vào những thứ thích nhất. Tôi chả biết có phải mình thích nhất thật không nữa, nhưng chỉ cần cô ấy thích thì tôi cũng sẽ thích. Cô ấy ghét thì tôi cũng sẽ liệt kê nó thành món tệ nhất trên đời.

********************

18 tuổi, tôi chìm vào những mối tình thoáng qua chóng vánh, đó là những năm tháng tôi học trong Sài Gòn. Ba mẹ không biết bao nhiêu lần muốn gọi tôi về Hà Nội, nhưng tôi đều từ chối. Tôi vô Sài Gòn ngay sau ngày Thiên An cưới. Một đám cưới giăng thành đám tang trong lòng tôi. Hình ảnh Thiên An trong ngày ấy không bao giờ tôi có thể quên được, đôi mắt cô chất chứa bao nhiêu nỗi niềm, có oán trách, hờn giận, có tuyệt vọng và cũng có một tia hy vọng. Ánh mắt ấy cứ xoáy sâu vào tôi, như để tìm câu trả lời cho cái quyết định chắc chắn của tôi. Ánh mắt ấy cứa vào tim tôi những nhát sâu khoắm. Để mãi đến sau này, tôi vẫn không tìm được thứ thuốc chữa lành vết thương ấy.
Tôi ra đi.
Vì lòng tôi đã chết.
Vì tim tôi rỉ máu.
Trong tình yêu, ta không thể biết ai là người khổ hơn ai, và đôi khi ta cứ tưởng rằng ta vì người kia mà khổ, nên vô tình ta làm khổ lẫn nhau.

**************************

Tôi đã thôi ngượng ngùng khi nói ra tình cảm của mình với Thiên An, bây giờ tôi công nhận nó một cách công khai, mà chẳng một tý đỏ mặt. Tôi bắt chước sở thích của Thiên An một cách trằng trợn, cũng như cố gắng nhồi nhét những sở thích kỳ quặc và những gì cô ấy nói vào đầu,
- Thần tượng của chị là ai?
- Nam Cao
- Uk, em cũng thích – Tôi gật gù, dù tôi biết tôi chỉ vừa mới thích thôi.
- Chị thích ca sỹ nào
- Lê Hiếu, Avril, Ken Hirai, em thích nghe thể loại nào
- Em thích nghe giống chị áh
- Em kỳ cục ghê nhỉ - Thiên An phì cười
- Uk, em cũng thấy thế áh – Tôi cười ngây ngô như một chú cún được chủ khen.
Tôi biến thành cái gì thế này nhỉ? Phải chăng khi người ta yêu là thế. Yêu cả những gì người mình yêu mà chẳng có một lý do nào.
Tôi yêu Thiên An.
Dậy thật sớm để gọi cô ấy dậy và ngủ thật muộn chỉ để chúc ngủ ngon. Cố gắng ăn những món quái gở và biến nó thành sở thích. Cố gắng đọc những gì khô khan nhất và biến nó thành niềm say mê.
Nhưng...
Thiên An có yêu tôi hay không thì tôi lại không biết? Tôi say mê với những hạnh phúc nhỏ bé này mà quên đi mất điều quan trọng nhất.
Thiên An liệu có yêu tôi???

Ngốc, chị cũng thích em mà!

Thiên An có yêu tôi không?

Những ngày gần đây, tôi quay cuồng với suy nghĩ ấy.

Chị ấy có anh Nguyên rồi, chắc không yêu tôi đâu, tôi thấy xót xa khi nghĩ đến việc Thiên An chỉ coi mình như một đứa em không hơn không kém.

Tôi thà không là gì cả, chứ không bao giờ muốn nhặt lấy những mảnh yêu thương rơi rớt.

"Chị có thích em hok?"

Tôi đã nhắn một lần đúng 20 tin nhắn như thế đấy, và tắt điện thoại chờ đợi.
Ngày hôm đó, tôi vẫn gặp Thiên An, nhưng lại chẳng thế nhìn thẳng vào mắt cô ấy, tôi sợ, sợ lắm cái câu trả lời kia sẽ găm tôi vào đau thương.

Thiên An không nói gì, cô lặng lẽ giảng bài như mọi hôm, đùa vui như mọi hôm, nhưng tôi thì không thể? Tôi chỉ thấy khốn khổ khi chờ đợi trong hy vọng và lo sợ. Có phải khi yêu, ai cũng thế?

00h00 ...

Tôi bật máy lên, nhắm mắt lại, hít thật sâu. 20 tin nhắn đến vang một hồi dài
"Ngốc ạ! Chị cũng thích em mà". Tôi biết tim mình đang đập với tốc độ kinh khủng, tôi cười mãi ngay cả khi đã chìm vào giấc ngủ, tôi cười cả trong mơ.

******************

Mưa trong những ngày nắng!

Tôi thích ngồi trong quán café ngắm người đi đường, thích nhất dòng người hối hả dưới những cơn mưa bất chợt, vô tình không báo trước, đến và vụt đi nhanh chóng. Nắng lại choán lấy khoảng không bất tận mà tung tăng.

Nắng Sài Gòn.

Tôi không yêu nắng, tôi chỉ yêu mưa.

Mưa vô tình và lạnh lẽo.

Đến và Đi bất chợt.

Mưa cuốn trôi và hoà tan nỗi buồn, nhưng cũng có khi là đổ ập xuống những đắng cay nghẹn ngào.

Đó là năm tôi 19 tuổi.

Sài Gòn nắng ngập tràn.

Nhưng lòng tôi lúc nào cũng mang một cơn mưa lạnh buốt của miền Bắc xa xôi
Đó là năm tôi miên man nghĩ về một tương lai mịt mờ.

Con đường tôi đi, không có em soi lối.

Thiên An vẫn về với tôi trong những giấc mơ đẹp. Để rồi sáng hôm sau tôi lại thấy mình say. Say và chỉ tỉnh trong mơ.

Nguyên yêu Thiên An. Yêu rất nhiều.

Nguyên đứng trước của nhà Thiên An rất lâu. Anh nhìn về phía cửa sổ phòng cô, đèn sáng, Thiên An vẫn đang làm việc.

Anh dựa vào tường, nhìn vào bó hoa Hướng Dương thật lâu. Tay anh mấy lần định bấm điện thoại nhưng lại thôi. Nguyên gài bó hoa vào cồng và phóng xe đi.

Nguyên yêu Thiên An.

Nhưng... anh cũng đang tư hỏi "Liệu cô có yêu anh". Chờ đợi trong vô vọng không phải là dễ dàng. Đôi lần, anh có nghĩ đến những cô gái khác, nhưng hình ảnh Thiên An đã chiếm hết tâm hồn anh. Vẻ đẹp tâm hồn lẫn thể xác của Thiên An bám lấy tâm trí anh từng ngày.

******************


Yêu và thích

Yêu thì chắc chắn là phải thích, nhưng thích chưa chắc sẽ là yêu.

Khoảng cách giữa yêu và thích đôi khi chỉ là một sợi chỉ vô cùng mỏng manh, nhưng có khi lại là khoảng không từ mặt đất đến bầu trời. Cái ranh giới mong manh ấy khiến tôi không biết mình đang đứng ở đâu tròng lòng của Thiên An.

"Chị thích em, ngốc ạ"

Thiên An đã nói thế cả ngàn lần rồi, nhưng chưa bao giờ đổi bằng từ "Yêu". Và có lẽ cô ấy sẽ chẳng bao giờ nói yêu tôi.

Thích – nói ra đơn giản và dễ dàng. Phải chăng Thiên An muốn chọn con đường đi bằng phẳng nhất.

"Yêu nghe rất ràng buộc" và cô ấy chỉ dùng từ thích để diễn tả cảm xúc chưa rõ ràng của mình.

Con người ta đôi khi sợ phải thừa nhận một điều gì đó, nên thường tìm cách lảng tránh sang một hướng đi khác, vòng vèo và khó hiểu. Đối với tôi, Thiên An là điều bí mật mà trong những bí mật ấy lại chứa điều bí mật khác. Trái tim cô ấy nhiều ngăn, nhiều tầng đến nỗi tôi có đi như thế nào thì cũng chỉ là luẩn quẩn ở bên ngoài.

"Mỗi người đều có một góc khuất của riêng mình"

Lại là câu nói của Thiên An. Cô ấy nói con người ta thường có xu hướng nhét tất cả những gì không muốn nhớ, không muốn biết, không muốn nhìn vào một nơi thật sâu trong trái tim, để ngay cả chính bản thân mình khi tìm kiếm cũng không thể chạm tới. Đó là góc khuất của mỗi người. Đó là khi nỗi đau lên đến tột cùng. Đó là khi mâu thuẫn đạt đến đỉnh điểm. Mâu thuẫn của lý trí và tình cảm, của mơ ước và hiện thực. Nó dễ dàng ném con người ta vào những cuộc đấu tranh không ngừng nghỉ, để rồi nhận ra rằng mình không có sự lựa chọn nào khác cho số phận đã định sẵn. Và thế là buông tay.

Thiên An quả là khó hiểu. Tôi không biết tâm trạng thật sự của cô ấy là gì. Vui, buồn, yêu ghét cứ lớp này chồng lên lớp kia. Trong yêu có ghét, trong ghét lại có yêu. Xen vui là buồn, ẩn trong cái buồn kia lại là niềm vui không hiểu nổi. Nhưng, chính vì vậy mà Thiên An càng gây hấp dẫn cho tôi.

Tôi quen Thiên An đã được hơn một năm.

Tôi đã yêu cô ấy. Yêu nhiều hơn qua từng ngày, từ giờ và từng phút.

Nhưng, vẫn là câu "Chị thích em".

Thiên An không yêu tôi. Không phải vậy, nếu như cảm nhận của tôi là đúng thì đó là tình yêu. Một tình yêu cũng nồng nàn và mãnh liệt. Nhưng cô ấy lại chưa bao giờ nói yêu tôi.

- Chị vẫn chỉ thích em thôi sao? – Tôi nhìn thằng vào mắt Thiên An.

- Chị không biết – Thiên An bối rồi nắm hai ngón tay.

- Không thể nói yêu em sao?

- Chị rất rất thích em

- Cũng chưa chắc đã là yêu

- Hiz – Thiên An thở dài, tôi biết cô ấy không muốn tiếp tục đề cập đến vấn đề yêu và thích.

- Vậy thôi, không hỏi nữa

Thiên An nhìn tôi bằng ánh mắt "Chờ chị thêm một thời gian nữa". Đó là câu tôi đã đọc trong đầu cô ấy không biết bao nhiêu lần rồi. Hơn một năm bên nhau, vẫn chưa đủ để nói "yêu" sao?

Từ ngày Thiên An kéo tôi ra khỏi quán bar, thì đây là lần đầu tiên tôi trở lại đó. Những ngày chìm nghỉm trong nhạc và rượu đã không còn hấp dẫn tôi, bới tôi đã có thứ gây nghiện khác: Thiên An.

- Đại ka, lâu lắm mới ghé nhé - Thằng đệ tôi niềm nở

- Uh, dạo này bận

- Đại ka có bồ rồi phải không ?

- Uk – Tôi mỉm cười gật đầu.

- Có phải bà gia sư đó không?

- Chả biết nữa, hên xui – Tôi cầm ly rượu nốc một hơi cạn.

Tôi uống hết ly này đến ly khác, tôi muốn say, say sau bao nhiêu ngày chưa tỉnh trong một tình yêu mơ hồ. Tôi sẽ uống hôm nay thôi, ngày mai sẽ thôi không hỏi, thôi không suy xét, thôi không đau khổ vì những điều mơ hồ nữa.
Tôi ngồi phịch xuống trước cổng nhà Thiên An, ấn điện thoại.

Tôi nghe thấy cửa mở cạch. Mắt tôi không rõ nữa nhưng vẫn biết đấy là Thiên An.

- Sao lại ngổi đây? – Tôi thấy mặt Thiên An lo lắng rồi.

- Thích thì ngồi – Tôi nói trong tiếng nấc vì rượu. Tôi đã uống rất nhiều nhiều

- Sao lại say khướt thế này, vào nhà không cảm lạnh bây giờ

- Không sao hết – Tôi hất tay Thiên An.

- Có gì thì vào nhà đã, muốn chết hay sao mà ngồi đây – Thiên An đỡ lấy người tôi đang nghiêng ngả

- Chết có số, không phải lo.

Vất vả lắm Thiên An mới đưa được tôi vào giường. Thiên An lấy khăn lau mặt cho tôi, nhưng tôi ngăn lại.

- Không cần

- Sao em lại như thế hả? Làm gì đến nỗi phải đi uống say như thế này

- Uống để quên hết sự đời đi, quên mệt mỏi đi

- Thôi, ngủ đi kưng – Thiên An nhẹ nhàng vì cô ấy biết tôi đang căng thằng.
Đó là cách của cô ấy, cứ luôn thật nhẹ nhàng mỗi lúc tôi nóng nẩy, thực ra là để tôi mềm nhũn ra vì những ngọt ngào êm dịu ấy.

- Không ngủ, em muốn có chị - Tôi ôm chặt lấy Thiên An từ phía sau, hơi thở dồn dập phả vào lưng cô ấy

- Đi ngủ đi, không mai mệt lắm đấy

Thiên An gỡ tay tôi một cách nhẹ nhàng, nhưng tôi càng ghì chặt hơn. Tôi xoay Thiên An về phía mình, dụi đầu vào ngực cô ấy "Em yêu chị. Yêu nhiều lắm"

- Uk, chị biết rồi, ngủ đi nhé – Thiên An xoa đầu tôi dịu dàng.

- Em yêu chị, nhưng chị không yêu em – Tôi ghì chặt Thiên An như là để ghì lại nỗi đau trong lòng, nước mắt tôi đang chực tuôn rơi.

- ...

- Chị không yêu em phải không? Tại sao chị lại không yêu em.

- Mình nói chuyện sau nhé, em mệt rồi

- Không! Chị đừng trốn mãi câu trả lời như thế, một lần thôi, hãy nói rằng chị có yêu em hay không – Tôi thấy giọng mình như cầu xin.

- ....

- Chị nói đi – Tôi ngước mắt nhìn Thiên An.

- Chị.. chị... yêu em – Thiên An nói sau tiếng thở dài thật khẽ.

- Em thì yêu chị nhiều lắm

Tôi hôn lên môi Thiên An một cách vụng về. Từ ngày quen nhau đến giờ, tôi chỉ nắm tay, chỉ ôm, chứ chưa bao giờ được hôn. Tôi không hề biết rằng, hôn lại tuyệt vời đến thế, bao nhiêu hơi rượu bay đâu hết, tôi bây giờ chỉ cảm nhận được duy nhất một điều: Tôi đang hôn Thiên An. Ngọt ngào và êm dịu.

Đó là năm tôi 16 tuổi rưỡi!

Tôi với Thiên An chính thức là một đôi. Và đây là một bí mật chỉ tôi và cô ấy biết. Thiên An vẫn là gia sư giỏi. Tôi vẫn cứ là học trò ngoan. Trong giờ học vẫn là bài học nhưng không thể thiếu những nụ hôn.

Em muốn hôn chị quá – Tôi đặt quyển sách xuống, nhìn chằm chằm vào môi
Thiên An.

Học đi nào – Thiên An nói cứng nhưng ngượng ngùng quay đi.

Nhưng học không vào, cho 1 cái đi rồi học – Tôi năn nỉ

Đừng lằng nhằng, học đi – Thiên An quát.

Không học nữa – Tôi quăng sách, lên giường nằm úp mặt xuống.

Hiz, sao lại có cái thói thế này chứ không biết – Thiên An thờ dài, lay lay vai tôi.

Thôi, học nốt đi rồi ... - Bây giờ đến phiên Thiên An năn nỉ.

Lát học cũng được mà – tôi kéo Thiên An vào lòng, hôn lên cổ rồi lên môi.

Nếu được tôi chỉ ước, thời gian ngừng trôi, để môi tôi mãi mãi chạm vào môi Thiên An như thế này.

Giá cứ thế này thì thích nhỉ? – Tôi liếm môi nhìn Thiên An ^^

Thiên An đỏ mặt, vơ vội cuốn sách che đi sự xấu hổ, nhưng dễ thương vô cùng.

Sao thế? Em nhớ hôm đầu chị còn ... gần như ...không một mảnh vải...

Ah... Thiên An hét ầm lên, bịt tai lại như không muốn nghe tiếp

Bây giờ lại đỏ mặt mới kỳ chứ - Tôi cười thích thú.

Hôm đó...ko thế để bị bắt nạt àh? – Thiên An chúi mặt vào cuốn sách ngượng ngịu.

Ra là thế - Tôi kéo quyển sách ra, kê môi vào một bên má đỏ hồng của Thiên An, lòng rạo rực một tình yêu cháy bỏng.

************************

Thiên An cười mỉa mai với khuôn mặt xinh đẹp trong gương, nó cũng nhạo lại cô.

"Sống thật với cảm xúc" – Đó là câu cô đã nói với Hoàng Anh, vậy cô thì sao? Có đang là chính mình?

Thiên An là les, cô biết điều đó năm cô 17 tuổi, khi trái tim cô có nhịp đập khác lạ.

Nhưng, Thiên An không khao khát có một gia đình với bất kỳ người con gái nào, kể cả người cô thầm yêu thương.

Cái cô khao khát là một gia đình với một người đàn ông thực sự, đủ khả năng che chở, bao bọc cho cô và những đứa con xinh xắn.

Chính cái ước mơ vốn dĩ bình dị này lại là điều giằng xé cô giữa hiện thực và lý tưởng?

*****************

Mình cưới nhau nhé – Thiên An nhìn Hoàng Anh với ánh mắt kiên định.

Đó là một buổi chiều tháng 4 nóng nực.

Đó là lúc tôi đang chuẩn bị thi đại học.

Thiên An đến với một đề nghị bất ngờ. Cô ấy muốn chúng tôi kết hôn.

Tôi đánh đổ ly nước ngay sau những lời ấy...

Và rồi...

Thiệp đỏ đến tay tôi vào ngày hôm sau...!

Bằng lăng tím đến nao lòng...!

Nhận thêm một thiệp cưới

Thấy mình lẻ loi hơn

Thêm một đêm trăng tròn

Lại thấy mình đang khuyết!

Thêm một người thứ ba
Chuyện tình đâm dang dở
Cứ thêm một lời hứa
Lại một lần khả nghi
( Trích "Thêm một" - Trần Hoà Bình)


Nguyên hơi nhíu mày khi nhìn thấy tôi. Đây là cuộc hẹn mà anh ta hẹn với Thiên An, nhưng tôi nhất quyết đòi đi theo, dù gì Nguyên cũng yêu Thiên An, có lẽ cũng yêu rất nhiều.

- Anh đến lâu chưa?

- Cũng mới đến thôi – Nguyên mỉm cười nhẹ nhàng, cố giấu những hoài nghi trong lòng.

- Đây là Ngọc Anh, anh có gặp rồi đó, nhóc cứ muốn đi cùng, anh không phiền chứ?

- Càng đang càng vui chứ sao? Nhóc thích đi đâu nào – Nguyên nhìn tôi tươi cười.

- Em không phải nhóc, anh làm ơn cứ gọi em là Ngọc Anh là được – Tôi khó chịu đáp lời.

- Ok, ok, cô học trò của em cá tính quá nhỉ - Nguyên nháy mắt với Thiên An.

- Đồ đáng ghét – Tôi lầm bầm khó chịu trong miệng.

- Mình đi đâu ta? – Thiên An nghiêng đầu nghĩ ngợi.

- Đi đâu cũng được. Tuỳ...

Tôi và Nguyên quay qua nhìn nhau, anh ta có nhất thiết phải lên tiếng cùng một lúc với tôi không nhỉ? Thật khó chịu.

- Chơi cái kia nha? – Thiên An chỉ lên chiếc đu quay cao ngất phía đằng xa khiến tôi thoáng rùng mình.

- Em không đi đâu?

- Sao? – Thiên An ngạc nhiên, mới nãy tôi còn bảo tuỳ cô ấy cơ mà.

- Em ... không thích thế thôi – Tôi làm bộ lạnh lùng, chứ thực ra tôi mắc bệnh sợ độ cao từ bé.

- Trò đấy thú vị lắm, trên nhìn xuống rất đẹp – Nguyên nhìn tôi cười ranh mãnh

- Quyết định vậy đi – Thiên An nói và kéo tôi đi mà chẳng thèm để ý đến vẻ mặt méo xệch của tôi bây giờ.

Đành vậy, tôi nhắm mắt trèo lên chiếc đu quay.

- Em ngồi với chị - Tôi ngồi sát xuống cạnh Thiên An, mắt không dám nhìn ra xung quanh.

- Nhóc... àh, Ngọc Anh chưa đi cái này bao giờ phải ko? – Nguyên hỏi đầy ẩn ý.

- Không thích đi – Tôi cứng giọng.

Khi vòng đu quay bắt đầu chuyển động lên cao, tôi thấy tai mình ù đi vì gió, đầu óc căng thẳng tột độ, tôi cứ tưởng tượng ra cảnh mình có thể chết đến nơi rồi nếu như tự nhiên đu quay rơi phịch một cái hay lơ lửng mãi trên không như thế này. Điều duy nhất tôi làm bây giờ là nhìn thẳng, nhưng đối diện với tôi lúc này lại là khuôn mặt đáng ghét của Nguyên, thật xui xẻo.

- Nhìn ra ngoài kìa, đẹp lắm – Nguyên đưa tay chỉ muốn tôi hướng tầm mắt ra phía ngoài, nhưng tôi mặc kệ.

- Ngọc Anh, nhìn đi kìa, xuống phía dưới cũng đẹp đấy

- Tôi không thích - Giọng tôi như gầm gừ.

- Thôi, kệ nhóc đi anh – Thiên An nắm chặt tay tôi lại, tôi biết cái siết tay ấy mang ý nghĩa gì.

Nguyên sầm mặt khi thấy thế, anh ta thôi nói, chỉ nhìn ra ngoài đầy bâng khuâng.

- Ngồi nghỉ đi, chị đi mua nước – Thiên An chỉ tôi ngồi xuống ghế đá.

- Anh đi với em – Nguyên nhanh nhảu.

- Ok, ngồi ngoan đây nhá – Thiên An bẹo má tôi một cái.

Tôi gật đầu ngoan ngoãn, thực ra là tại thấy căng thẳng. Tôi sẽ cạch đến gài cái trò kinh khủng ấy.

************************

- Thế là sao, Thiên An – Nguyên ngập ngừng.

- Sao là sao?

- Em không thích đi với anh thì có thể từ chối thẳng, đâu nhất thiết phải kéo con nhóc kia đi cùng.

- Anh nghĩ vậy sao – Thiên An cười nhạt – Em là người phải làm như thế sao?

- Vậy em đưa nó đi cùng là có ý gì.

- Anh nghĩ là ý gì?

- Anh không biết.

- Anh không biết thì đừng nên suy đoán, yên tâm, nếu không thích em sẽ từ chối, không để anh phải hy vọng đâu, nhưng hình như anh đã quên những gì em nói.

- Không, anh chỉ...

- Dù thế nào với em, anh mãi chỉ là một người bạn thân, không hơn. Xin anh nhớ cho...

*********************

Tôi không hiểu Nguyên đã biến đi đâu mất, chỉ thấy Thiên An quay lại với lon nước trên tay.

- Sợ độ cao sao không nói

- Đâu có sợ, là không thích thôi – Tôi vẫn bướng bỉnh.

- Ngốc... – Thiên An đưa tay xoa cái đầu bù xù của tôi một cách âu yếm.

- Uh, ngốc vậy đó – Tôi nhe răng cười hỳ hỳ.

Nguyên, An, hay tôi sẽ là người đau khổ nhất trong mối tình này đây?

Tôi yêu Thiên An.

Nguyên cũng yêu Thiên An.

Còn Thiên An thì sao?

Đến tận bây giờ tôi vẫn chưa dám chắc cô ấy sẽ lựa chọn tôi. Mọi thứ thật quá mong manh.

Tôi cười cay đắng khi nghĩ đến ước mơ bình dị của Thiên An: "Một gia đình đầm ấm với những đứa con ngoan". Thật đau đớn là tôi không làm được điều ấy. Thiên An chỉ có thể tìm điều ấy ở một người đàn ông khác, Nguyên sẽ là người may mắn ấy chăng?

Tôi vẫn không hiểu tại sao Thiên An yêu tôi nhưng lại mơ một giấc mơ xa vời đến vậy?

Cô ấy sẽ chọn tôi hay giấc mơ của cô ấy đây? Tôi không thể nắm bắt được tất cả những suy nghĩ phức tạp ấy. Ước gì... tôi thấu hiểu được?

Bisexual – Đó là từ lạ lẫm nhất mà Thiên An từng nghe.

Cô chưa bao giờ thấy mình quay cuồng đến thế, cô ở đâu giữa những khoảng cách mong manh, ở đâu giữa những lệch lạc của tạo hoá và Không biết mình thuộc về đâu trong thế giới bao la này.

Những dằn vặt, những trăn trở cứ giăng mắc trong lòng cô.

Con người ta không nhất thiết phải có biến động mới thấy đau khổ, không nhất thiết phải vấp ngã mới biết đứng lên, và không nhất thiết phải trải qua mới biết suy xét. Vì thế không có lý do gì để thắc mắc một người có thể coi là hoàn hảo vẫn luôn u uất, một người coi là có tất cả vẫn chưa hài lòng. Đơn giản, đó là suy nghĩ của mỗi người. Không có một con đưòng nào quy định tất cả phải đi vào đó.

Đỉnh cao nhất của mâu thuẫn chính là cuộc đấu tranh trong tâm mỗi người.
Thiên An đang ở trong một cuộc chiến hỗn loạn như vậy. Ánh sáng là thứ xa xỉ trong những ngóc ngách tối tăm.

Đau khổ vì là thiểu số.
Dằn vặt vì một tình yêu.
Trăn trở vì một ước mong.
Nuốt chặt tất cả vì không thấy một tâm hồn đồng điệu.

****************************

Tôi yêu Thiên An rất gần với sự sùng bái.

Cô ấy giống như một thiên thần, và tôi là một tín đồ cuồng nhiệt. Yêu chỉ vì Yêu.

Nếu tôi có thể cắt nghĩa tình yêu, và giải thích vì sao tôi yêu cô ấy thì đó sẽ là lúc tôi không còn yêu nữa.

Tôi cứ có cảm giác Thiên An chưa bao giờ dốc lòng với tôi, những suy nghĩ của cô ấy tôi không thể nắm bắt kịp. Giống như trò cút bắt, tôi cứ mãi là người đuổi, đuổi bắt giấc mơ của chính mình.

Càng gần Thiên An tôi càng lo sợ, sợ mất cô ấy. Nhưng, tôi có cảm giac rất rõ ràng điều ấy chỉ là vấn đề của thời gian.

********************************

Nguyên ôm bó hoa hồng đứng trước cổng nhà Thiên An.

- Anh xin lỗi, hôm đấy anh không nên nói thế?

- Em quên rồi – Thiên An lạnh lùng.

- Anh biết mình đã sai một cách vô lý và hồ đồ ...

- ...

- Anh sẽ chết mất nêu như em cứ lạnh lùnh như vậy, em không yêu thì cũng cứ để anh ở bên em như một người bạn, một người anh trai... chỉ cần được tiếp tục bên em...

- Anh đừng nói nữa, em hiểu mà – Thiên An trở nên dịu dàng.

Nguyên đặt bó hoa vào tay Thiên An, nhìn mãi theo cho đến khi cô bước vào nhà. Anh trở về với góc tối của căn phòng mình. Quen với Thiên An đã hơn ba năm rồi, anh vẫn không hiểu sao cô không yêu ai và cũng chẳng nhận lời yêu anh. Cô đang chờ đợi điều gì chẳng? Một người thông minh như anh lúc nào cũng luôn chịu thua trước con tim đóng chặt ấy. Không thể nhìn thấu và càng không thể đặt chân được tới đó. Nó như một vùng cấm địa nguy hiểm nhưng lại đầy hấp dẫn.

Nguyên nghĩ đến cách cư xử giữa Thiên An và Hoàng Anh, có điều gì đó không bình thường nhưng anh lại không định nghĩa nổi. Những thắc mắc cứ dâng tràn nhưng lại cố đè nén xuống vì không có lời giải đáp.

Ở Nguyên, chỉ có điều chắc chắn là anh sẽ bên Thiên An cho đến khi cô quen một ai đấy khác. Có lẽ lúc đó anh sẽ tạm biệt tất cả, và tìm kiếm cho mình một cuộc hành trình mới.

************************

- Chị với Nguyên là thế nào?

- Bạn bè thôi

- Thật là chỉ có thế không? – Tôi nghi ngờ

- Chỉ có thế?

- Em thấy anh ta yêu chị lắm đó

- Thế thì đó là phía anh ta – Thiên An bình thản trả lời.

- Hai người quen nhau lâu thế chẳng lẽ lại chưa có gì - Giọng tôi hơi gay gắt một chút.

- Thế em muốn có gì – Thiên An cũng nổi cáu

- Ai biết được chị với anh ta có gì – Tôi đâm quạu.

- Được, không tin thì đừng hỏi nữa – Thiên An đứng dạy.

- Chả thèm hỏi nữa

Thiên An nhìn tôi, cắn chặt môi, có lẽ không để nước mắt bật ra. Cô quay người đi mất.

Thêm một lời dại dột
Tức thì em bỏ đi
Nhưng thêm chút lầm lì
Thế nào em cũng khóc


Tôi mặc kệ. Tôi nhất định sẽ mặc kệ dù biết cô ấy giận rồi. Trong lòng tôi bây giờ chỉ có duy nhất một mối nghi ngờ, không còn chỗ cho những suy nghĩ khác.

Uh, tôi đang ghen đấy. Dù sao hai người cũng có quá nhiều kỷ niệm, và thời gian bên nhau cũng nhiều. Tôi thấy mình lép vế Nguyên cũng chính là vì khoảng thời gian ấy, tôi không biết nhiều về Thiên An như anh ta, không biết ngay cả thói quen, sở thích của người mình yêu nếu cô ấy không nói. Càng không bằng Nguyên ở khoản ghi nhớ và quan sát. Anh ta nhất định tâm lý hơn tôi.

Tâm Đan hôn lên má tôi, môi cô ấy lướt nhẹ, và tôi biết điểm cô ấy đáng muốn dừng lại là bờ môi tôi. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, tôi đưa ngón tay trỏ, chắn ngang giữa môi tôi và cô ấy:

- Đừng quên nguyên tắc của anh chứ? – Tôi cười nhếch môi.

- Sao cưng không bao giờ cho e hôn môi nhỉ? – Tâm Đan phụng phịu.

- Đã nói là nguyên tắc rồi mà, hôn chỗ nào cũng được, còn môi... cấm đấy – Tôi nhéo nhẹ lên má cô âu yếm.

Vì sao tôi không hôn ư Vì sao cũng không để ai hôn tôi? Có rất nhiều cô gái đã hỏi tôi như vậy. Đơn giản, với tôi nụ hôn chỉ dành cho tình yêu đích thực. Với tôi, nụ hôn là thiêng liêng và chỉ có thể dành cho người tôi yêu. Trong tâm trí tôi, những nụ hôn ngọt ngào, cháy bỏng và đầy đam mê với Thiên An cứ hiển hiện rõ rệt. Nó nhắc tôi về một quá khứ đầy xót xa. Nhắc tôi biết trái tim mình chỉ có một hình bóng ấy. Nhắc tôi nhớ mình biết yêu thực sự là như thế nào. Và nhắc cho tôi không đặt nụ hôn lên bất kỳ đôi môi nào khác.

Thiên An đã có gia đình, tôi nhất định, nhất định phải quên rằng cô ấy đã từng là của mình.

Nhưng...nếu người ta có thể quên đi dễ dàng thì có lẽ đời đã chẳng khổ đau.

*******************

Thiên An không nhắn cho tôi một tin , không nghe một cuộc điện thoại. Cô ấy giận tôi.

- Chị An có nhà không bác – Tôi đâm xe vào khi Bác Vinh ra mở cổng.

- Nó trên gác đó con?

- May quá. Con đến hỏi chị cái bài văn, mai con có tiết kiểm tra – Tôi ôm mấy quyển sách như một minh chứng cho lời nói của mình.

- Uk, ngoan lắm, cố học cho giỏi nghe con

- Dạ - Tôi phi ngay lên phòng Thiên An.

Thiên An đang ngồi nghe nhạc, tôi nhẹ nhàng đến bên cô ấy.

- Hey cưng – Tôi giật cái tai nghe ra khỏi tai Thiên An.

- ... – Thiên An nhìn tôi rồi quay lại nhìn chằm chằm vào cái laptop, như muốn nói nhìn cái máy còn đáng yêu hơn mặt tôi.

- Quay mặt lại đây nào, vẫn giận đấy ah? – Tôi xoay mặt Thiên An lại phía mình.

- Không, chả thèm giận – Mãi mới chịu lên tiếng.

- Có mà, đang giận nè, không giận sao không nhìn người ta

- Ghét thì nhìn làm gì

- Ohm, vậy cho ghét luôn vậy – Tôi cắn nhẹ vào tai Thiên An.

- Đáng ghét, bỏ ra – Thiên An đứng dậy, đẩy tôi ra.

- Tại người ta ghen mà – Tôi ôm cứng người Thiên An lại.

- Vậy sao không ghen nữa đi – Thiên An vùng vẫy trong tay tôi, giận dỗi.

- Vẫn ghen, nhưng tin rồi, người ta tin rồi , xin lỗi mà, tha lỗi đi mà – Tôi thì thầm câu cuối cùng thật khẽ vào tai Thiên An.

Có vẻ những lời nhẹ nhàng bao giờ cũng có tác dụng hơn, Thiên An xoay người lại, đấm nhẹ vào người tôi:

- Đồ đáng ghét

- Ghét thật không đấy – Tôi nâng cằm Thiên An, hôn thật nhẹ nhàng vào môi, thật chậm, thật lâu, thật nồng nàn.

Tôi vừa hôn Thiên An vừa dịch gần lại phía giường ngủ, tôi đẩy khẽ cả hai ngã xuống, tự tay cởi chiếc áo sơ mi đang mặc, tôi quăng xuống sàn, tay tôi lần những chiếc cúc áo của Thiên An. 1, 2, khi tay tôi vừa chạm xuống ngực, Thiên An đẩy mạnh tôi ra:

- Không được làm quá nha – Thiên An đỏ mặt cài lại cúc áo
.
- Sao không được, mình yêu nhau mà – Tôi giữ tay Thiên An, hôn lên cổ cô ấy.

- Chưa được – Thiên An lại đẩy tôi ra một lần nữa

- Thế bao giờ mới được – Tôi giận dỗi.

- Khi nào em lớn nhóc ạ - Thiên An cốc nhẹ lên đầu tôi.

- Hừ, người ta lớn rồi mà... – Tôi lườm yêu Thiên An.

***********************

Hôm nay, tôi nhận ra mình cao hơn Thiên An nhiều, nhìn cô ấy chỉ đứng đến qua vai mình một chút xíu, lòng tôi chợt xao xuyến, tôi muốn ôm lấy cô ấy thật chặt, muốn mãi mãi để cô ấy dựa vào tôi, tin tưởng và chia sẻ mọi điều. Có phải khi yêu điều người ta hay nghĩ đến nhất là làm chỗ dựa cho người mình yêu?

Nhưng, tôi không phải chỗ dựa cho Thiên An, dường như là thế, tôi ít thấy cô ấy than vãn, và chưa bao giờ thấy cô ấy khóc, là Thiên An không có chuyện buồn hay cô ấy chưa đủ tin yêu tôi? Cô ấy không bao giờ tỏ ra yếu đuối trước mặt ai, đó là điểm mạnh mà cũng là điểm yếu, tôi cứ thích, nếu được, chỉ 1 lần thôi, thấy Thiên An khóc trước mặt mình... Thật buồn cười??

**************************

Có ai đó bước ra từ góc khuất, cô gái úp mặt vào tay khóc nấc lên... Lau đi những giọt nước mắt đau thương, cô đứng dậy, mỉm cười với mình trong gương... Gồng mình lên để sống là như thế đấy!



Tôi sinh vào đúng những ngày nóng nực của mùa hè, gần nhất những ngày thi của học trò, và đó là lúc phượng đã có màu đỏ le lói giữa những tán cây xanh.

Tôi sắp bước vào ngưỡng của cuộc đời.

Tôi sắp 18 tuổi.

Hành trang duy nhất tôi nghĩ mình có là sự hiện diện của Thiên An.

Hồ sơ thi vào đại học Ngoại Thương đã được tôi sắp sẵn.

Nguyên hẹn gặp tôi vào một chiều thứ bảy, quán cà phê vắng người.

- Em không phiền chứ, xin lỗi anh hơi đường đột - Nguyên bối rối khuấy mạnh ly cà phê nâu đá.

- Cũng hơi phiền đấy, nhưng không sao, đằng nào tôi cũng đến rồi.

- Uh, cảm ơn em đã đến, thực ra là...

- Thiên An phải không, chắc cuộc hẹn hôm nay liên quan đến Thiên An.

- Đúng vậy, anh muốn nhờ em một việc – Nguyên trông hơi căng thẳng.

- Tôi phải biết mình có thể giúp gì đây? – Tôi đã biết trước là như vậy, nhưng vẫn không thể không khó chịu.

- Em thân với Thiên An, cô ấy có hay kể chuyện cho em không? Cô ấy có kể cô ấy có người yêu chưa không? – Giọng Nguyên hơi ngại ngùng.

- Chuyện của Thiên An tôi không quan tâm lắm, nhưng người yêu chị ấy thì tôi biết.

- Thiên An có người yêu rồi à? – Nguyên hơi mất bình tĩnh, tay anh suýt hất đổ ly cà phê – Là người như thế nào?

- Uh, là tôi đây

- ... – Nguyên không nói được lời nào, môi anh hơi mấp máy, sắc mặt biến đổi.

- Tôi đùa đấy – Tôi bật cười sặc sụa khi thấy cái thái độ tức cười ấy –
Chuyện của Thiên An anh phải hỏi chị ấy chứ, tôi không biết gì đâu.

- Tại thấy Thiên An có vẻ thân với em nên...

- Thôi, tôi về đây, sắp có giờ học thêm, chào anh nhé.

Nguyên mỉm cười, gật đầu lịch sự. Khuôn mặt anh vẫn vương 1 chút hoài nghi, 1 chút khó hiểu, và thêm chút nắng của tháng tư nữa.

Tôi đạp xe một mình, miên man nghĩ về những điều mà tôi chưa nghĩ bao giờ. Tình yêu của tôi và Thiên An sẽ thế nào đây, khuôn mặt của Nguyên khi nãy cho biết sẽ không có một ai đồng tình, ủng hộ tôi. Mọi người có chấp nhận không một thứ tình cảm trái với quy luật? Tôi nghĩ đến gia đình, những người tôi quen biết, tôi muốn biết khuôn mặt họ sẽ thế nào nếu tôi nói ra điều này: Tôi yêu Thiên An.

Tôi đang run sợ, đang hèn nhát, và đang có cả ý nghĩ bỏ cuộc.

********************

Nguyên lang thang các cửa hàng trang sức vào những ngày cuối tuần, anh muốn tìm một chiếc nhẫn thật đẹp. Một quyết đinh táo bạo cứ nung nấu trong anh: Anh phải cầu hôn Thiên An, dù cô ấy từ chối hay đồng ý thì cũng chỉ có một lần duy nhất trong đời này thôi.

**********************

Thiên An lau những giọt nước mắt rơi lã chã trên tấm ảnh cấp 3, hình ảnh một người cứ đập vào mắt cô, đau đớn, tuyệt vọng, nhưng quá khứ thì vẫn phải chôn chặt.

Cô với chiếc áo sơ mi, buộc lại mái tóc rối bời, bước ra khỏi phòng.
Thiên An đi gặp Hoàng Anh, gặp để nói cái quyết định trọng đại trong đời cô.
Cô muốn kết hôn.

**********************

Tôi ngồi trong quan cà phê quen thuộc, Thiên An muốn gặp tôi nói chuyện. Cái nắng Hà Nội trốn sau những hàng cây, trả gió về cho tôi chút hoang mang.
Đá tan thật nhanh trong ly nước cam, tôi uống một hơi cạn, vẫn cứ thấy lòng mình rát bỏng...

Hôm nay là sinh nhật tôi, vậy là tôi đã bước sang tuổi 18, điều tôi mong đợi bao năm qua: Trưởng thành - nó có một ý nghĩa rất đặc biệt, với tôi là hình ảnh người lớn trong mắt Thiên An.

Nhưng... tôi lại say rồi, lại một lần nữa tôi ngồi trong quán bar, uống hết ly rượu này đến ly rượu khác.

Tôi mới gặp Thiên An lúc chiều, tôi đã rất vui khi nhận món quà sinh nhật từ tay cô ấy, hạnh phúc trong những nụ hôn ngọt ngào, nhưng... tất cả luôn dừng ở những nụ hôn, tôi có cảm giác rằng: Thiên An không thể tiến xa hơn nữa với mình, trong khi tôi cứ muốn một tình yêu trọn vẹn cả về tâm hồn lẫn thể xác.

Tôi lại say, hình như tôi lại gọi cho Thiên An, lại căn phòng cũ, lại mùi hương của cô ấy xộc vào mũi tôi, lại những hình ảnh giống như cái ngày cô ấy nói yêu tôi. Cay đắng thật, vẫn là tôi luôn luôn đi trước, vẫn là tôi vẫy gọi trước, trong khi Thiên An lê những bước nặng nề, miễn cưỡng.

- Chị có yêu em thật lòng không? – Hình như nước mắt tôi rơi lẫn với câu nói ấy.

- ... – Thiên An đưa tay gạt nhẹ dòng nước trên má tôi.

- Em mệt mỏi lắm, không biết sẽ chạy theo suy nghĩ của chị đến lúc nào nữa đây

- ... – Thiên An vẫn im lặng, điều duy nhất cô ấy làm là cô gắng ôm lấy tôi, để ngăn những vùng vẫy tổn thương.

- Chị lúc nào cũng im lặng, nói cho em biết chị có thực sự yêu em không? Nói bằng con tim chị ấy, em cầu xin chị.

- Chị... – Thiên An bỏ lửng câu nói, hôn dịu dàng lên môi tôi.

Tim tôi đau nhói, chị lại dùng cách này để mê hoặc tôi, lại dùng những nụ hôn ngọt ngào để chen vào những xót xa trong lòng tôi. Tôi ôm lấy Thiên An, đáp trả nụ hôn của chị, tôi đẩy Thiên An lên giường, quăng áo sang một bên, tôi hôn tới tấp lên người Thiên An, tôi say rồi, tôi không biết mình đang làm gì nữa, có lẽ tôi chỉ hành động theo bản năng. Trong một thoáng giây, trong một cái chạm khẽ vô tình, tôi chạm phải nước mắt của Thiên An, rơi thật nhiều, thật nhiều...!

Đêm tháng tư, sương gió làm tôi thấy lạnh, tôi lau dòng nước mắt: Chị à, em yêu chị rất nhiều, nên em sẽ dừng lại ở đây thôi, em yêu những nụ hôn của chị.

Đêm tháng tư, sương gió đủ làm người ta lạnh.

Đêm tháng tư, có hai người, nước mắt không ngừng rơi.

"Em không khóc mà
Không khóc bởi vì anh
Chỉ là gió vẫn hay về qua phố, hay gặp một người đứng trong đêm bên thềm cửa
Vì gió cũng buồn, nên đọng thành mưa...trong mắt đấy thôi"

.............................

Cái nắng tháng tư làm tôi thấy ngột ngạt, thật không may tôi lại sinh đúng tháng tư.

Tôi chờ Thiên An. Tôi muốn cầm chiếc đồng hồ thời gian để quay những vòng thật nhanh, để tôi bớt cái cảm giác chờ đợi dài dặc này. Nước như muốn bốc hơi thành mây hết, đá lại tan chảy thật nhanh.

Sau hôm sinh nhật, tôi thôi hỏi Thiên An về những điều muốn biết, tôi chỉ muốn thế này thôi, bên cạnh chị như ngày nào, thế là đủ, có lẽ, nếu đi xa hơn nữa, tôi và chị sẽ rẽ sang hai hướng khác nhau.

...........................

Cái cốc rơi xuống sàn nhà vỡ tan, quan vắng, âm thanh cắt rất ngọt vào không gian, anh phục vụ chạy lại, lịch sự thu dọn và mang cho tôi một ly nước cam khác, tôi vẫn nhìn Thiên An không chớp mắt. Cái điều cô ấy vừa mới nói ra đây thật đột ngột, bất ngờ, khó hiểu, và gây cho tôi đầy hoang mang: Cô ấy muốn kết hôn với tôi.

- Tại sao lại đột ngột vậy – Tôi hỏi bằng giọng run run.

- Chị muốn vậy – Đôi mắt Thiên An phản chiếu sự kiên định.

- Chị đã suy nghĩ kỹ chưa?

- Rất chắc chắn

- Cho em một lý do

- Chị cần em

- Chỉ thế thôi sao?

- ... – Thiên An lại im lặng.

- Chị không có lý do nào mạnh mẽ hơn sao?

- Chị yêu em nên cần em, chị muốn có một gia đình.

- Vào ngay lúc này sao?

Thiên An lặng lẽ gật đầu.

- Nhưng em đang đi học

- Kết hôn xong, em sẽ vẫn đi học tiếp

- Còn bố mẹ, bố mẹ chị có đồng ý không?

- Ngày hôm nay chị sẽ nói, dù có đồng ý hay không, chị cũng đã quyết định rồi, chỉ có một lần này thôi.

..........................

Thiên An dứng dạy, cô nhìn Hoàng Anh, hôn nhẹ lên mắt cô bé một lần cuối, rồi bước ra khỏi quán cà phê. Cô cười một cái thật xót xa, cô đang thấy hình ảnh của mình những năm 18 trong Hoàng Anh. Cuộc đời thật giống một vòng xoáy, quy luật vẫn không thay đổi, những quyết định cuộc đời, những ràng buộc gia đình và xã hội vẫn luôn làm người ta sợ hãi...! 

Nguyên không thể tin được Thiên An lại đồng ý kết hôn với anh, anh nhìn cô, hỏi lại rất nhiều lần, chỉ đến khi Thiên An đeo nhiếc nhẫn đính hôn vào tay, Nguyên mới tin phần nào.

- Em muốn bao giờ mình làm đám cưới?

- Cưới luôn được không anh?

- Gấp vậy à? – Nguyên hơi sửng sốt.

- ... –

- Được, anh sẽ về chuẩn bị ngay, em muốn thì lúc nào cũng được.
Lần đầu tiên trong bao nhiêu năm quen nhau, Nguyên mới đặt được nụ hôn lên môi Thiên An, một chút ngập ngừng, một chút bối rối và vui sướng đủ làm anh mỉm cười cả đêm.

Nhưng... xen lẫn với hạnh phúc ấy là chút hoài nghi, lo sợ.

********************

- Em chưa sẵn sàng – Tôi cúi mặt, tránh cái nhìn của Thiên An.

- Cho một gia đình, hay cho sự đối mặt?

- Có lẽ... là cả hai. – Tôi ngập ngừng.

- Chị hiểu – Thiên An nói, rồi đứng dậy.

Tôi nhìn theo Thiên An, từ lúc cô ấy bước ra ngoài cho đến khi khuất sau cái nắng tháng tư. Tôi vẫn ngồi đây, lặng đi vì sự đột ngột của Thiên An, có một cái gì đó khó hiểu, sợ hãi, xâm lấn suy nghĩ của tôi.

Phải, tôi chưa sẵn sàng, chưa sẵn sàng đối mặt với những điều mà tôi chưa biết nó sẽ khủng khiếp như thế nào. Tôi chỉ biết, đây sẽ không phải điều dễ dàng gì, bởi nó không giống quy luật, nó hoàn toàn khác với những điều tôi thường thấy, một tình yêu đồng giới, có ai chấp nhận không đây?

Tôi có phải là đứa hèn nhát?

*************************

Tôi không ngờ rằng, mọi thứ lại diễn ra chóng vánh đến như vậy.

Ngày hôm sau, trên tay Thiên An là thiệp đỏ, cái màu đỏ, nhói tận vào trong tim.

- Chị, thế này là sao? – Tay tôi run run, giọng tôi gần như lạc đi.

- Chị sẽ cưới Nguyên, đám cưới sẽ diễn ra vào tuần sau.

- Chị đùa phải không, chị đâu có yêu anh ấy, sao có thể lấy? – Tôi cười đau khổ.

- Chị muốn có một gia đình.

- ... – Tôi lặng người, phải rồi chị luôn muốn có một gia đình đúng nghĩa – Và những đứa con nữa phải không?

- ... – Thiên An không nói gì, cô quay bước.

Tôi mãi mãi chỉ là người nhìn theo, không dám níu kéo, không dám chạy theo.
Tôi vẫn là một đứa hèn nhát.

Em về đi
Con dế ngủ yên rồi
Trong ngăn bàn một thời đi học
Hình như là
Đêm nay
Trăng cũng khóc
Em về đi
Đừng nhìn lại phía sau
Anh sẽ vừa đi vừa huýt sao
Dẫu trái tim có ngập tràn giông bão
Anh đã quen với những lúc rất buồn

*********************************

Có khi nào, bạn thấy hạnh phúc của mình, nhưng lại không dám đưa tay ra với, bởi sợ, chỉ cần một cái chạm khẽ thôi, nó sẽ tan biến.

Tôi ngửa mặt lên trời, chỉ một màu đen của mây lẫn gió, tôi nằm trên tầng thượng, ngửa mặt lên bầu trời, để nước mắt không chảy xuống.

Nước mắt không chảy xuống, nhưng những tiếng nấc nghẹn ngào không biết phải giấu đi bằng cách nào.

Tôi sẽ không khóc nữa, chỉ hôm nay thôi, mọi thứ sẽ chấm dứt.

Tôi và em, đã đi hai con đường khác.

******************

Lại thêm một đêm dài, Thiên An nhìn lên bầu trời, cô không khóc. Thiên An đã quyết định rồi, cô không hối hận, lấy Nguyên biết đâu cô sẽ tới được với ước mơ của mình.

Cuộc đời của con người ngắn ngủi lắm, không thể cứ mãi nghĩ về quá khứ, càng không nên mất thời gian để hối tiếc.

********************

Tháng tư năm ấy, Thiên An lấy Nguyên.

Còn tôi – lẩn khuất trong những tháng ngày vô vọng.

Để cho tôi khóc một mình giữa đêm lạnh lùng, tôi không muốn thêm nhiều đớn đau...
Đám cưới ấy, chỉ vắng có tôi.
Cuộc vui ấy, chỉ thiếu mỗi tôi.
Và ... cô đơn... dành riêng tôi.

......................................

Mùa hè năm ấy, cái màu phượng đỏ nhói làm tôi thêm xót xa.

Mùa hè năm ấy, Tôi vào Sài Gòn. Không Đại học. Không việc làm.

Tôi lang thang kiếm tìm chút hy vọng, biết đâu, có người lạ nào lại đem nó đến bên tôi.

- Con muốn đi thật sao? – Mẹ tôi rưng rưng nước mắt.

- Dạ, con đã quyết rồi.

- Con muốn học gì ngoài này,ba mẹ sẽ lo cho mà, vào đấy một thân một mình... – Mẹ tôi ngừng lại sau tiếng nấc nghẹn ngào.

- Con không thể dựa mãi vào ba mẹ, con muốn tự sức mình một lần – Tôi quả quyết cho mẹ yên tâm.

- Nhưng... mẹ không yên tâm – Mẹ tôi lại khóc.

- Bình tĩnh nào, em cứ để nó đi đi, Hoàng Anh nhà mình không phải đứa kém cỏi, anh tin nó sẽ ổn thôi mà – Ba tôi can thiệp, để bớt đi phần nào lo lắng.

- Mẹ yên tâm, con sẽ trở về, nếu như con không làm được gì, con có quen chịu khổ đâu nào.

- Đây là số điện thoại vài người quen, có gì thì con còn biết mà nhờ giúp đỡ nhé.

- Dạ, con đi đây – tôi ôm lấy mẹ, sống mũi cay cay, nhưng tôi không khóc, vì tôi đã nói là không khóc nữa rồi.

----------------------------------

Thế là tôi vào Sài Gòn.
Không một lời từ biệt.
Tôi đi âm thầm như kẻ bại trận muốn trốn những con mắt chế giễu, cười nhạo và cả thương hại.
Phải, tôi đang chạy trốn.
Chạy trốn kỷ niệm.

---------------------------------

- Li dị đi, tôi cầu xin anh đấy – Thiên An níu chặt tay Nguyên.

- Không đời nào, tôi phải hành hạ cô cho đến chết.

- Sao anh phải làm thế, anh đâu có yêu gì tôi nữa, buông tha cho tôi đi, tôi van anh đấy.

- Sao tôi phải làm thế à, vì tôi muốn đòi lại những tháng ngày tôi cung phụng cô, coi cô như thiên thần, như bà Hoàng.

- Anh muốn gì, tôi sẽ trả hết cho anh, chỉ cần cho tôi được li dị - Thiên An cứng rắn.

- Cô nhất nhất đòi li hôn phải không, được thôi, nhưng cô nên nhớ tôi sẽ nuôi Thiên Di – Nguyên cười độc ác.

- Anh có quyền gì mà đòi nuôi nó, nó là con tôi, tôi mang nặng đẻ đau, tôi sẽ nuôi nó.

- Với hoàn cảnh hiện nay, cô không thể giành Thiên Di với tôi được đâu.

- ... – Thiên An im lăng, cắn chặt môi.

- Sao, có muốn nữa không?

Thiên An bật khóc nức nở, cô quỳ xuống sàn nhà, hai tay ôm mặt, Nguyên bỏ đi với một vẻ mặt chán nản vô cùng.

------------------------------

Tôi nghỉ học, cái trường tôi đang theo nó giống như một thế giới khác, giả tạo và phù phiếm. Tôi từ giã sự nghiệp học hành mà không nói một lời với ba mẹ. Tôi bắt đầu lang thang, tìm kiếm một công việc thích hợp.

Tôi bắt đầu vẽ tranh.

-------------------------------

Tôi nhìn Thiên An.

Vậy là chị chưa bao giờ yêu tôi.

Chưa từng.

Bước chân tôi đã xa dần, nhưng khuôn mặt đau đớn của cô ấy cứ hằn mãi trong tâm trí tôi. Cái cười khinh bỉ của Nguyên, và cả cái nhìn vô cảm của tôi nữa.
Tôi thấy mình cứng rắn hơn, nhẫn tâm hơn, kiên cường hơn. Có điều mỗi lần phải cứng cỏi là một lần có nhát dao vô tình đâm vào tim tôi đau nhói.

Tôi lạnh lùng bước đi.

Không hề biết rằng Thiên An đang sống trong địa ngục...!


Tôi đặt giá vẽ xuống một góc, ngả người ra ghế salon.

- Hôm nay anh vẽ được gì thế? – Hà Linh lật tấm tranh trên giá vẽ của tôi.

- Đừng đụng vào – Tôi quát

- Làm gì mà anh khó tính thế, tôi cứ xem – con bé bướng bỉnh nói.

- Đã nói không cơ mà – Tôi bật dây, xô con bé ra xa.

- Xì, không cho thì thôi, cái đồ khó tính – Con bé lầm bầm bước ra khỏi phòng tôi.

- Lại vẽ mấy bức tranh toàn gam màu xám xịt chứ gì – Ra đến cửa nó còn ngoái lại nói 1 câu cho bõ tức.

- Con nhỏ khó ưa mà – Tôi lại ngả mình xuống ghế, miên man với những ký ức ngược dòng thời gian.

Tôi thật chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày tôi lại đặt cây cọ vào cảnh vật xung quanh, cuộc đời tôi có lẽ đã được sắp đặt từ trước, mà không, ông trời đã định sẵn số phận cho mỗi con người, tôi không nằm ngoài quy luật ấy.

- Con đã nghỉ học, con muốn đi làm – Tôi nói gọn đúng hai câu trong điện thọai với ba.

- Con định làm gì khi không có một hành trang gì trong tay – Ba tui nhỉ nhẹ, có lẽ ông biết tôi đã lớn.

- Con sẽ tìm và học, cái gì phù hợp thì làm.

- Hãy tìm đến những người quen của ba nếu con cần sự giúp đỡ.

- Dạ - Tôi cúp máy.

Tôi không nghĩ mình sẽ nhờ vả ai, hay tìm đến những người ba quen biết. Tôi vẫn có trợ cấp của ba mẹ, vẫn có tiền để thuê trọ, ăn uống, và lang thang đến những chỗ tôi thích.

........................................

- Này, đưa tôi về nhà nhé, trả công anh 500k – cô bé tóc túm lệch, quần sóc ngắn và chiếc áo sơ mi mỏng chỉ hẳn vào mặt tôi đề nghị, mùi rượu làm tôi khó chịu

- Tôi không phải người làm thuê hay 1 tay lái taxi đâu – Tôi hét vào tai cô ta trong tiếng nhạc ồn ào của quán bar.

- Chê tiền à? Nghèo mà bày đặt sỹ hả? – Cô ta chỉ ngón tay lên má tôi, giọng đã say khướt.

- ... – Tôi ngán ngẩm quay đi.

- Sao, có đưa tôi về không đây – Cô ta ngả vào người tôi, không thêm một lời nào.

- Này... này – Tôi bất lực khi lay thế nào cô ta cũng không tỉnh.

...........................................

Nguyên đi đi lại lại trước cửa phòng chờ, Thiên An đã vào đó hai tiếng mà vẫn chưa thấy có động tĩnh gì, lòng anh nóng như lửa đốt.

- Vợ tôi sao rồi – Anh túm cô hộ lý vừa bước ra.

- Anh chờ đi, chưa được đâu, đừng có nhòm vào trong – Cô hộ lý đẩy Nguyên ra khi anh cố nhòm vào trong.

- Cứ yên tâm, một lúc nữa là xong ngay.

.................................................. ..

Nguyên nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Thiên An, anh vuốt tóc vợ, nhìn đứa con trong tay Thiên An mỉm cười hạnh phúc:

- Nó giống em lắm, sẽ xinh như một thiên thần.

- Giống anh nữa mà.

- ừ, vì nó là con chúng ta mà, phải giống cả hai chứ, nhưng anh vẫn thích nó giống em hơn.

- Anh lại nịnh đó.

- Anh nói đúng chứ có nịnh đâu, vợ anh mà – Nguyên hôn nhẹ lên tóc Thiên An.
Thiên An nhìn bé Thiên Di mỉm cười, hạnh phúc mà cô muốn là đây, giản dị và bình yên thế đấy.

..........................................

Tôi lại về Hà Nội.

Việc đầu tiên tôi làm sẽ là gặp Thiên An. :

"Bây giờ em đồng ý lời cầu hôn năm xưa được không?"

Đằng sau nhà trọ nhà tôi là một vườn hoa cải, tôi vẫn hay thả hồn vào đó, rồi mặc sức vung cọ trên giá vẽ của mình, đôi khi tôi cũng không hiểu mình vẽ gì nữa, chỉ một chút xanh, một chút vàng, và thêm vài cánh gió vương vất, tâm hồn tôi cứ trôi nôi bập bầng trong đó.

Tôi thích mỗi sáng sớm, ngồi trên ban công nhìn ra vườn hoa cải vàng ấy, cái hương cải dịu nhẹ làm tôi thêm chút yêu thương với cuộc đời này.

Dù không muốn, nhưng đôi khi, Thiên An vẫn xuất hiện, sau cái nhìn nhạt nhòa mà tôi muốn quên đi thật nhanh...

Nhưng, con người ta càng cố quên lại càng nhớ.

Đôi khi, dù cắn chặt để ngăn dòng nước mắt... nhưng hình như... gối tôi vẫn ướt mỗi sáng mai tỉnh dậy. Thiên An đã ở quá sâu trong tiềm thức của tôi.

.........................

- Anh vẽ tất cả những bức tranh này à? – Cô bé tóc lệch tỉnh dậy sau một đêm say mềm.

- Anh là họa sỹ à – Cô ta hỏi thêm khi tôi không trả lời – Nhưng màu anh pha còn non lắm, dù phong cách rất đặc biệt.

- Cô nói cứ như chuyên gia ấy nhỉ - Tôi bật cười khi cô ta nhìn chăm chăm vào những bức tranh và bình phẩm.

- Tranh của anh quá nhiều nỗi niềm, ngay cả cái màu vàng của hoa cải này cũng buồn rũ, gió cũng có một chút gì đấy đầy vương vấn, mây thì lang thang vô định, còn cái nền trời đầy tang tóc nữa...

- Đừng tùy tiện nhận xét – Tôi giật bức tranh trên tay cô, xếp lại chỗ cũ.

- Anh có muốn theo nghề này thực sự không?

- Muốn thì sao?

- Tôi sẽ giới thiệu anh với một người, đảm bảo anh sẽ thấy thích thú khi theo học ông ta.

- Ông ta là ai? Nghe cô thì tôi tin sao được.

- Họa sỹ nổi tiếng đấy.

- Nổi tiếng thì sao cô quen được mà giới thiệu tôi cơ chứ - Tôi nhếch mép cười nhìn lại cô gái chỉ tầm 18 đang đứng trước mặt mình từ đầu đến chân.

- Không cần phải quen, vì ông ta là bố tôi.

...............................

Tôi chuyển hẳn đến nhà Hà Linh ở, vừa theo học vẽ với bố cô ấy, vừa phụ vài việc trong nhà, tóm lại, tôi thấy thế cũng hợp lý và tiện cho mình. Hà Linh và Ông Hà Chiêu Dương sống trong một ngôi nhà rộng ở ngoại ô, ngôi nhà nhìn ra biển, đằng sau là rặng thông xanh vi vút, đẹp và thơ mộng.

Tôi đưa Hà Linh về nhà và theo sự giới thiệu của cô ấy, tôi được gặp ông Chiêu Dương, ông ấy không nói gì chỉ gật đầu đồng ý khi tôi đưa các bức vẽ của mình và Hà Linh đề nghị cho tôi ở lại đây vừa như học nghề, vừa như người giúp việc.

- Con với cô ấy ngủ chung một phòng cũng được, có bạn cho đỡ buồn – Ông Chiêu Dương phán một câu làm Hà Linh tròn xoe mắt.

- Ba bị sao thế, Hoàng Anh là con trai mà.

- Tôi là con gái – Tôi nhìn thẳng mặt Hà Linh tuyên bố thật rõ ràng.

- Không sao, từ nay anh là hầu gái của tôi.

- Cái gì ...cơ...? – Tôi trợn mắt khi Hà Linh lôi tất cả đồ đạc của tôi lên phòng.

Có một ánh mắt khó hiểu nhìn theo tôi từ phía đằng sau.

..............................

Thiên An gập lại quyển nhật ký, cô sẽ không ghi thêm bất kỳ dòng nào vào đây nữa, hạnh phúc cô đi tìm đang hiển hiện trước mắt. Thiên Di xinh như một thiên thần, còn Nguyên lúc nào cũng là người chồng biết quan tâm và chăm sóc cô. Không có gì tuyệt vời hơn nữa.

............................

Con người ta nếu biết trước được số phận thì hẳn đã không còn gì thi vị và đáng sống.

Hà Nội với tôi luôn là một miền ký ức xa xôi. Không biết đến bao giờ tôi mới dám nhìn vào những thứ quen thuộc. Tôi sợ mình sẽ nhớ ra... nhớ ra ...tôi yêu người con gái nơi ấy.

..........................

- Mới chia tay người yêu hả? – Tôi hỏi Hà Linh khi cô giúp tôi dọn đồ.

- Sao anh biết.

- Tôi đếm được 16 lần cô gọi tên một người trong lúc say.

- Uk, tôi bị đá, bị anh ta lừa dối.

- Vậy mà phải đau khổ thế sao?

- Yêu thật mà – Hà Linh cười hiền lành, khác hẳn với vẻ ngoài cong cớn của cô ta.

Yêu thật mà. Chỉ cần yêu thật lòng, người ta sẵn sàng chấp nhận đau khổ do người mình thương yêu gây ra? Dù bị lừa dối hay phản bội thì người ta vẫn yêu sao?

Khi tình yêu tan vỡ, không có nghĩa là hết yêu, con người ta có thể yêu mãi những mảnh vỡ ấy.

Thật kỳ lạ.

Từ biệt vườn cải vàng, tôi lang thang làm bạn với cát và rặng thông xanh sau nhà cha con Hà Linh. Tôi bắt đầu thích ngắm mặt trời trên biển vào mỗi sáng sớm và lúc chiều tà. Khoảng khắc mặt trời thả ánh nắng và thu về đều rất đẹp, nhưng lại gợi hai tâm trạng khác nhau. Mỗi sáng tôi đều thấy tràn đầy hy vọng, nhưng cứ khi màn đêm buông mình là tôi lại thấy chơi vơi.

............................

- Anh không vẽ được cái gì tươi sáng hơn sao? – Hà Linh lại mó vào tranh của tôi để mà bình luận.

- Không – Tôi đáp gọn lỏn, tốt nhất là không nên tranh cãi với cô ta.

- Anh rất có tài năng

- Cám ơn lời khen của cô

- Là ba tôi khen đó

- Ba cô nói sao?

- Chả nói gì, tôi đọc trên vẻ mặt khi ba xem tranh của anh thôi.

- Cô đọc được gì

Hà Linh nheo đôi mắt, nhìn vào bức tranh của tôi, gật gật bắt chước ông Chiêu Dương :" Uhm, con bé này cũng có tài năng, bộc lộ được hết tâm tư, tình cảm vào tranh, nếu được học bài bản sẽ rất có tương lai..."

- Cô thật lém lỉnh – Tôi bật cười.

- Đúng là như vậy mà, nhưng vẻ mặt sau cùng của ba thì tôi không hiểu được hết.

................................

Ông Chiêu Dương ngồi tư lự trước biển, Hoàng Anh làm ông không khỏi suy nghĩ, cái rối rắm, cái đau khổ, và cả những khát khao ông đều nhìn ra, chỉ không thể hiểu một cô gái mới 20 tuổi mà cứ như sống sắp hết cuộc đời mình.

...........................

Hà Linh là một cô gái đẹp, khác với Thiên An, Hà Linh có chút trần trụi hơn, tự nhiên hơn, nhưng cả hai đều rất thu hút, Thiên An cho người ta cảm giác muốn khám phá, còn Hà Linh lại gây cho người ta bất ngờ về sự hồn nhiên, trong sáng.

- Tôi ngủ với anh được không? – Hà Linh ôm gối trước cửa phòng tôi.

- Không được, sao cô không ngủ phòng cô.

- Tôi không biết, tôi muốn ngủ với anh – Hà Linh nhõng nhẽo.

- Tôi không thích ngủ cùng ai cả, khó chịu lắm.

- Đi mà – Hà Linh năn nỉ.

- Không là không.

- ...- Hà Linh ngước mắt nhìn tôi, mắt cô ươn ướt.

- Hizz, vào đi - tôi kéo Hà Linh lại khi cô định quay về phòng, tôi đúng là không thể cứng rắn mà.

Tôi thích ngủ một mình, ghét nhất ai nằm cạnh sẽ ôm hay chạm vào tôi, thế nào tôi cũng không thể ngủ được.

- Này, đừng đụng vào tôi chứ - Tôi khó chịu hất tay Hà Linh khi cô đặt lên bụng tôi.

- Này, tôi đạp cô xuống đất đấy – Lần thứ hai tôi bực mình khi chân cô gác lên chân tôi.

- Này, tôi... – Tôi nhận ra lưng mình ướt, Hà Linh lại khóc.

Từ ngày chia tay người yêu, cô ấy hay khóc một mình, tôi hay bắt gặp đôi mắt đỏ hoe vào buổi sáng, nhưng cô đều quay đi thật nhanh, giấu đi sự bối rối của mình.

Tôi đưa tay lau dòng nước mắt trên mặt Hà Linh, gió biển vào từ cửa sổ làm tôi se lạnh.

Hà Linh còn khóc vì cô còn yêu.
Tôi còn yêu nhưng tôi không thể khóc.
Tôi chỉ có thể cười. Cười đau khổ.

- Với sự chăm chỉ của anh, tôi sẽ cho anh làm osin cả đời ở đây – Hà Linh tuyên bố dõng dạc trong bữa ăn sáng.

- Dạ, cám ơn cô chủ - Tôi giả vờ cung kính.

- Ngoan lắm – Hà Linh đưa tay xoa xoa đầu tôi.

- Này, đừng có mà lấn – Tôi nạt khẽ.

Ông Chiêu Dương không nói gì, ông lim dim đôi mắt và thỉnh thoảng lại gật gù, đúng là cái máu nghệ sỹ, chẳng ai hiểu nổi. Tôi hình như cũng có cái máu ấy thì phải.

Hà Linh bướng bỉnh cứ bắt tôi phải đưa cô ta về vườn cải sau nhà trọ cũ của tôi, lần này tôi không được mang theo giá vẽ mà đeo trên người một chiếc máy ảnh. Hà Linh bận chiếc váy hai dây màu vang tươi, bên ngoài là chiếc áo lửng, ôm gọn vào người, quả thật cô ấy đẹp. Hà Linh chìm vào vườn cải cao ngang đầu cô, thỉnh thoảng lại đưa tay vẫy tôi, tôi vừa ôm máy ảnh vừa chạy theo cô mà vẫn không bắt kịp.

- Đúng là tuổi trẻ - Tôi buông mình nằm xuống, nhìn mây trôi lững lờ.

- Này, anh hơn tôi có 2 tuổi thôi mà – Hà Linh đến bên tôi tự bao giờ.

- Tránh ra nào – Tôi bối rối quay đi khi thấy mặt Hà Linh gần sát mặt mình.

- Anh nhìn gì đó – Hà Linh nằm xuống bên cạnh tôi.

- Bầu trời – Tôi trả lời bâng quơ.

- Bầu trời có gì hay mà nhìn , ở đâu chẳng thế.

- Chính vì ở đâu cũng thế nên tôi mới nhìn.

- Nghĩa là sao?

- Nghĩa là như cô nói đấy

- Hừ, anh thật kỳ cục

- Uk, tôi thế đấy.

Bầu trời ở đâu cũng giống nhau. Ít nhất thì ta còn chung một bầu trời. Có bao giờ chị nhìn lên bầu trời và nghĩ giống em chưa, Thiên An?

- Sao anh chưa chụp cho tôi cái nào thế này – Hà Linh hét lên khi mở máy ảnh.

- Ờ...

- Ờ cái gì mà ờ, rốt cuộc anh làm gì? – Hà Linh chau mày lườm tôi.

- Không biết nữa – Tôi gãi đầu.

- Đừng nói là anh mải ngắm tôi đến nỗi quên nhiệm vụ nhé.

- Có lẽ là vậy – Tôi cười.

- Vậy thì tiếp tục đi, tôi không chịu về tay không đâu – Hà Linh ấn cái máy ảnh vào tay tôi.

- Hizz – Tôi thở dài, không chụp thì có lẽ tôi không được về mất, mà đúng là lúc nãy tôi đã ngây ra vì vẻ tươi sáng của Hà Linh, khó mà cưỡng lại vẻ đẹp trong sáng ấy.

.........................

Sinh nhật lần thứ 20. Tôi ngồi trong quán bar một mình. Năm nay cũng chỉ có một mình. Tôi cười. Vẫn còn rượu mà.

Tôi say rồi.

Tôi tháo vội đôi giầy, bước khẽ về phòng mình, phải rất cẩn thận tôi mới không va đạp vào đồ đạc trong nhà, tôi không muốn bố con ông Chiêu Dương thức giấc.

- Đây rồi – Tôi ngã xuống giường theo kiểu tự do.

- Á... – Hà Linh bật dậy.

- Sao cô lại ngủ trên giường của tôi – Tôi nheo mắt nhìn Hà Linh.

- Khùng hả? Đây là giường của tôi đó – Hà Linh ngạc nhiên nhìn tôi.

- Vậy hả ? – Tôi nhìn xung quanh – Uh nhỉ.

- Anh uống rượu đó hả - Hà Linh đưa tay xua mùi rượu nồng từ người tôi.

- Tôi tưởng cô lại mít ướt nữa nên chạy sang đây – Tôi vô thức đưa tay lên mặt Hà Linh.

- Tôi mít ướt bao giờ hả? – Hà Linh bối rối đứng dậy khỏi giường.

- Này... – Tôi kéo giật cô xuống, Hà Linh ngã vào người tôi - Ở đây chút – Tôi nắm chặt tay Hà Linh.

- Anh...- Hà Linh đưa mắt nhìn tôi, tôi nghe thật rõ nhịp tim cô đập thật nhanh.

Đêm im lặng. Chỉ có gió. Chỉ có sóng. Chỉ có tiếng con tim thổn thức...

Tôi nắm chặt tay Hà Linh, mắt tôi chạm mắt cô ấy, tiếng con tim ồn ào giữa đêm khuya vắng... Tôi nhắm mắt... Không đủ sức lực để chống lại những mệt mỏi và khổ đau chất chứa trong lòng.

Tôi cảm nhận được bàn tay Hà Linh đưa nhẹ lên mắt tôi, rồi cô ấy ôm tôi thật chặt. Tôi nhận ra...nhận ra...tôi đang khóc...

...........................

- Xin lỗi về tối qua nhé.

- Không có gì – Hà Linh không nhìn tôi.

- Không có gì xẩy ra giữa chúng ta đấy chứ

- Yên tâm, anh chưa làm gì tôi đâu – Hà Linh vẫn không nhìn tôi.

- Là tôi sợ cô làm gì tôi kìa.

- Plez, tôi đây không thèm.

- Haha, tôi chỉ nói thế thôi, chứ cô làm gì thì sao tôi biết được, say quá mà – Tôi bật cười khi thấy cái bộ dạng hài hước của Hà Linh.

- Xì, anh cứ làm như anh hấp dẫn lắm.

- Cũng hơi hơi đấy chứ - Tôi đưa tay vuốt tóc và nhe răng cười nhăn nhở.
Hà Linh cũng cười theo tôi.

- "Dễ thương thật" – Tôi nghĩ thầm trong bụng.

.................................................. .................

Tôi cúp máy điện thoại, mẹ hình như lại khóc rồi. Mẹ muốn tôi về Hà Nội, kiếm một công việc, và ổn định thì lấy chồng. Tôi cười thầm vì cái kế hoạch lạ lẫm của mẹ, "lấy chồng" – thật là ngớ ngẩn, tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều đấy.

- Lại có chuyện gì nữa hả mẹ? – Tôi hơi khó chịu khi nhận cuộc điện thoại thứ hai.

- Con có thời gian thì về thăm nhà cũng được, nếu con đã quyết lập nghiệp ở đấy thì cũng phải thình thoảng về thăm bố mẹ chứ.

- Dạ, con sẽ thu xếp thời gian ạ.

- Ah, Thiên An có con rồi đấy, dễ thương lắm, nó mới ghé qua nhà mình, nó hỏi thăm con đó.

- Vậy ah, mẹ gửi lời hỏi thăm của con đến chị ấy nhé.

Tôi dập máy thật nhanh.

Thiên An đã có một gia đình như cô ấy mơ ước rồi. Tôi mỉm cười chua xót.

Có gì đấy vỡ tan trong lòng.

Không phải là tôi.

Không thể là tôi.

Hạnh phúc giản đơn... là điều quá khó với tôi.

............................

Tôi đá lông nheo với một cô gái bàn bên cạnh, chỉ chưa đầy một phút, cô ta đã đến bên tôi tán tỉnh.

- Anh có muốn đi với em đêm nay không?

- Anh không phải là boy đâu, không biết em có cần? – Tôi nhếch mép cười.

- Tuyệt – Cô gái buông một câu rồi tiến sát lại ôm lấy tôi.

- Này, chỗ này thì không được – Tôi đưa ngón tay chặn môi khi cô ấy định hôn lên môi tôi.

- Tại sao?

- Nguyên tắc của anh, không được thì chịu – Tôi lại cười.

- Ok, rất có cá tính.

Tôi cười nhạt, không biết mình có nhớ mặt cô ta sau hôm nay nữa không nhỉ?

................................................

Thiên An đã có con. Bé Thiên Di rất dễ thương.

Tôi phải vui mừng vì điều ấy mới phải.

Hạnh phúc của người mình yêu cũng là hạnh phúc của mình.

Nhưng sao...?

Tôi vẫn thấy chênh vênh thế này?

Tất cả thời gian tôi có trong ngày là vẽ, vẽ và vẽ. Chính tôi cũng không biết mình vẽ cái gì, tôi chỉ muốn, không có một khoảng nào để nghĩ về Thiên An.

Nếu 24h nắng đều tỏa sáng. Nếu một ngày, 24 h tôi có thể tỉnh táo mà không phải ngủ.

Nhưng, đêm vẫn xuống.

Bóng tối làm con người ta dễ cô đơn và sự hãi. Tôi sợ bóng tối. Càng sợ hơn nếu tôi chỉ có một mình, tôi lại nhớ, lại không thể quên.

Tôi phải nốc cạn hình bóng Thiên An để mình không còn nghĩ đến cô ấy nữa.

Rượu. Quán bar. Tình một đêm.

Tôi chỉ biết có ba thứ ấy. Đó là cách tôi quên Thiên An.

Thiên An ngồi lặng hàng giờ trên sân thượng, cô cần phải quyết định chuyện quan trọng nhất nhất đời mình. Nỗi sợ hãi ngày nào khi cô 18 tuổi bỗng nhiên ùa về, không cần phải thử cũng biết nếu nói ra điều này, cô sẽ đối mặt với dư luận xã hội. Cô hiểu nỗi đau của người làm mẹ khi con gái mình không thể yêu như bao người khác, cô hiểu nỗi đau của người làm cha khi không thể bảo vệ con mình trước sóng gió cuộc đời, lòng cô đau vì những điều ấy, vì hai người ấy thôi.

18 tuổi, Thiên An yêu người bạn thân nhất của cô, giữ tình yêu ấy trong lòng, mỉm cười khi thấy người ấy bên một người khác. Nhưng cũng từ đấy trong lòng cô bùng lên những khát khao đời thường. Phải, cô ghen tỵ, ghen tỵ với những người yêu mà có thể nói ra, ghen tị với những đôi trai gái nắm tay nhau ngoài phố, ghen tị cả những điều nhỏ bé nhất của họ.

Thiên An đau khổ.

Cô đơn ngay cả trong thế giới của mình.

Cái khao khát, cái thiên chức bản năng của người con gái với bản chất con người trong cô, cái nào mạnh mẽ hơn, cái nào sẽ chiến thắng đây?

Đã mấy năm rồi, cô ôm cái khát khao gia đình bé nhỏ ấy đi tìm định mệnh, người ta vẫn nói đó là duyên số. Cô gặp Nguyên, biết tình yêu của Nguyên dành cho mình, biết rằng có thể đây sẽ là cô mong muốn, nhưng lại không thể yêu.
Hai năm sau đó, cô gặp Hoàng Anh, cô biết mình yêu Hoàng Anh, cần Hoàng Anh, nhưng cũng biết sẽ phải quên đi viễn cảnh cô mơ ước.

Thiên An đã đau khổ bao lần, khóc bao nhiêu, nhưng vẫn chẳng thể sẻ chia cùng ai?

Đến khi cô quyết định sống là chính mình. Đến khi chấp nhận đối mặt. Chấp nhận quên đi giấc mơ thì...Hoàng Anh lại từ chối.

Hụt hẫng, tuyệt vọng.

Cô nhặt lấy tình yêu của Nguyên.

Vẫn là Thiên An đau khổ dù có chọn con đường nào. Và đau khổ một mình không người thấu hiểu.

"Em cần có thời gian, đợi mấy năm nữa..."

Cô hiểu khi Hoàng Anh từ chối mình, cô hiểu nỗi sợ hãi đang dâng lên trong lòng Hoàng Anh, nhưng cô không thể chờ đợi nữa, cô sợ thời gian sẽ làm cô thay đổi quyết định.

Khi quyết định cầu hôn Hoàng Anh, Thiên An nghĩ "Đây là thời gian để yêu".
Khi chấp nhận lấy Nguyên, Thiên An nghĩ "Đã đến lúc sống giấc mơ của đời mình".

....................................

Khóc là khi trái tim không tìm được lý do để bình yên.

Không biết từ bao giờ, sau mỗi lần cố quên Thiên An, nước mắt tôi đều rơi.
Sau mỗi lần say, tôi lại tỉnh hơn bao giờ.

Sau mỗi lần "yêu" với các cô gái tôi, tội lại nhận ra rằng tôi vẫn yêu Thiên An qua từng ngày, kể cả khi tôi không nhìn thấy cô ấy.

Ông Chiêu Dương nhìn bức tranh của tôi, hơi nhăn mặt:

- Con người ta sống không có khát khao, không có hy vọng thì coi như là không sống.

- Ý thầy là...?

- Cô hiểu tôi muốn nói gì mà.

.................................

- Anh càng ngày càng đáng thương.

- Tôi đáng thương chỗ nào?

- Anh tự hiểu đi

Tôi lắc đầu, đúng là hai cha con, giống nhau ghê.

Tôi lại về nhà trong tình trạng say khướt. Tôi đã chán các cô gái, men rượu làm tôi thích thú hơn, tôi đúng là kẻ tồi tệ nhỉ?

- Hôm nay không có cô nào ngó đến anh à? – Hà Linh bước sang phòng khi thấy tôi.

- Là tôi không muốn thôi – Tôi cười.

- Vậy mà tôi cứ tưởng anh là les bao, anh cũng chiều, ra cũng biết từ chối khách cơ đấy – Hà Linh nói với giọng khinh miệt.

- Nếu là cô thì tôi sẽ không từ chối – Tôi khoác tay lên người Hà Linh.

- Đúng là không ra gì mà – Hà Linh hất tay tôi ra.

- Tôi sẽ cho cô biết là tôi Rất Ra Gì đấy – Tôi ép chặt Hà Linh xuống giường, mặt đối mặt...

Tôi lại nghe thấy tiếng con tim thổn thức...! 

Tôi đẩy Hà Linh xuống giường, môi tôi chạm nhẹ vào môi Hà Linh, và chạm cả vào cái vị nước mắt mặn chát trên mặt cô... Tôi nhớ Thiên An, cũng như thế này, cũng khóc trong câm lặng, chỉ có tiếng thổn thức của con tim là không giấu được.

- Xin lỗi – Tôi buông Hà Linh ra, ngồi xuống sàn nhà, nhìn ra ngoài phía cửa sổ.

- Anh...tại sao lại trở nên như vậy.

- Tôi cũng không biết

- Không, anh biết rõ hơn bất kỳ ai khác, anh chỉ đang cố gắng che tất cả thôi, anh hèn nhát lắm, yếu đuối lắm, tồi tệ lắm – Hà Linh nói trong nước mắt.

- Ừ, tôi là vậy đấy.

- Anh đừng có buông thả như thế, người ta không thể ôm đau buồn, hận thù, ghen tức mà sống thanh thản được đâu.

- Vậy cô bảo tôi phải làm gì đây, người ta đã có gia đình, có con, tôi không biết...không biết mình còn tồn tại trong trí nhớ cô ấy – Tôi gục mặt xuống tay, nước mắt rơi.

- Tôi ...không thể quên được, tôi muốn lắm, nhưng vẫn cứ nhớ, tôi phải thế này mới mong quên được cô ấy...nhưng...

- Nhưng không thể quên...vì anh vẫn rất yêu cô ấy – Hà Linh ôm lấy tôi, hôn nhẹ lên má, lau đi giọt nước mắt chảy dài.

- Tôi phải làm thế nào bây giờ? - Tôi gục mặt vào vai Hà Linh, vỡ òa – Tôi sợ nhớ đến Thiên An, sợ quên Thiên An, sợ mãi là mảnh ký ức cô ấy muốn vứt vào quên lãng.

Hà Linh im lặng. Tiếng khóc của tôi là âm thanh buồn thảm giữa đêm khuya.
- Con người ta chỉ có thể vượt qua nỗi sợ hãi bằng cách đối mặt với nó.
...............................
Tôi nhận ra rằng, con người ta có thể nói dối, nhưng cảm xúc thì không dối được. Rượu, tình 1 đêm, chỉ làm cho tôi thêm yếu đuối và hèn nhát. Và cũng chỉ làm cho tôi thêm khắc sâu bóng hình Thiên An.

- Cô có biết ý nghĩa của màu tím là gì không?

- Với anh thì nó là gì?

- Là sự phồn vinh của ký ức – Tôi cười, quẹt cây cọ vào bức tranh hoa mimosa

- Sao anh lại vẽ hoa này

- Bởi vì tôi thấy có người giống loài hoa này.

- Cô ấy à – Hà Linh nhìn xa xăm

- Không, là cô đấy – Tôi đưa bức tranh cho Hà Linh – tôi vẽ tặng cô

- Tôi giống loài hoa này lắm à? – Hà Linh nheo mắt.

- Um...tôi cảm thấy cô rất giống loài hoa mimosa này, mạnh mẽ, hồn nhiên, trong sáng và luôn vươn lên...

- Tại sao lại tặng tôi?

- Vì cô đã giúp tôi tỉnh lại, kéo tôi ra khỏi nỗi – Tôi.

Hai má Hà Linh ửng hồng.

- Nhưng tại sao hôm đó cô lại khóc?- Tôi nhìn sâu vào mắt Hà Linh như muốn thẩu hiểu cô vào cái đêm hôm ấy.

Đáp lại tôi là sự im lặng đến khó hiểu.

........................................

Màu tím – nó là sự phồn vinh của ký ức. Ký ức trong tôi, có chỗ nào vương cái màu tím ấy không nhỉ?

- Ước mơ mà không thực hiện thì mãi mãi chỉ là ước mơ thôi – Ông Chiêu Dương lại trầm ngâm với những bức tranh tôi vẽ.

- Con hiểu

- Vậy là cô đã nhận ra nhiều điều rồi phải không?

- Dạ, nhờ thầy và Hà Linh.

- Hà Linh dù có mạnh mẽ đến đâu thì vẫn có những phút yếu mềm, như loài hoa mimosa vẫn có thế tàn theo gió. Hoa thì tàn, còn cây thì cũng sẽ thu mình dù chỉ là cái chạm khẽ.

.................................................. .............

Hoàng Anh đặt bó hoa cải vào tay Hà Linh, nhìn cô ấy lần cười khẽ :

- Tôi đã chạy trốn quá lâu rồi, đã đến lúc phải trở về.

- Ukm, tôi ủng hộ quyết định của anh

....

- Bao giờ anh trở lại?

- Tôi cũng không biết nữa

Hà Linh im lặng, cô cúi mặt để Hoàng Anh không nhìn thấy đôi mắt ngấn nước. Hoàng Anh khoác chiếc balo lên vai, quya lại nhìn tất cả một lần cuối.

- Thôi, Hà Linh về đi, tiễn đến đây được rồi

- Anh đi cẩn thận, đừng quên nơi này nhé

- Chắc...tôi sẽ còn trở lại.

Hà Linh lau vội giọt nước mắt khẽ lăn xuống, Hoàng Anh đã đi rồi.

Tạm biệt những cơn mưa bất chợt, tạm biệt nắng chói chang, tạm biệt gió vội vàng, và tạm biệt Hà Linh...tôi trở về Hà Nội.
Nắng tháng tư, phượng lại đỏ le lói trong tán cây xanh...!

Mùi Hà Nội, quen đến nghẹn ngào!

- Con không về mẹ cũng khóc, bây giờ con về mà mẹ vẫn khóc sao – Tôi cười, ôm mẹ trong vòng tay.

- Cái con bé này... vẫn chẳng thay đổi

- Thay đổi làm sao được ạ, vẫn là con bố mẹ thôi mà – Tôi và bố bật cười, chỉ có mẹ là cứ để cảm xúc tràn qua khóe mắt.

- Con trông chững chặc hơn nhiều, tốt... – Bố gật gù nhìn tôi.

- Nhưng đen đi nhiều, con gái mà không giữ gìn gì cả - Mẹ nhìn tôi xót xa.

- Nắng Sài Gòn mà mẹ.

- Trông càng khỏe mạnh chứ sao – Bố bênh tôi.

Lâu lắm rồi, tôi mới thấy mình nhỏ bé thế này, có lẽ càng lớn, khi gần bố mẹ, ta lại càng cảm thấy bé, vẫn muốn được che chở như ngày nào. Tôi bước vội lên phòng, sợ mình sẽ khóc vì hạnh phúc giản dị này.

Những ngày sau đó, tôi đạp xe lang thang khắp ngõ nghách của Hà Nội, nhìn những con đường thân quen, ngắm nhưng người xa lạ, và đôi khi cười vu vơ trên con đường kỷ niệm.

Nhưng... góc quán thân quen, hình ảnh quen thuộc, vẫn làm tôi chạnh lòng.
Đôi lần, tôi đã đứng lặng trước cổng nhà chị hàng giờ, chỉ để nhìn lên phòng chị, biết chị không còn ở đó, chị đã có chỗ của chị.

Có nên không? Một lần gặp chị?

.................................................. ...

Tôi mở cồng, dắt xe vào nhà, có tiếng trẻ con cười nói bi bô.

- Đây là dì Hoàng Anh này – Mẹ tôi đẩy đứa trẻ về phía tôi – chào dì đi con.

- Con..chào dì

- Bé này con ai mà kêu con là dì – Tôi sửng sốt.

- Bé này là con chị đó – Thiên An bước từ trên gác xuống, trong sự ngạc nhiên tột cùng của tôi.

- Chị...chị...- Tôi lắp bắp.

- Lâu không gặp chị thấy vui quá hay sao mà không nói lên lời thế

- Dạ... – Tôi bối rối, cười chữa ngượng.

- Chị nghe nói em về nên đến chơi, về mà ko nói cho chị nhé – Thiên An cốc nhẹ lên đầu tôi.

- Tại em chưa nói mà, chị vẫn cứ thích gõ đầu trẻ đấy à? – Tôi xoa xoa lên chỗ Thiên An vừa đánh vờ nhăn nhó.

- Bản tính rồi mà, không cốc sao trị được những đứa như em.

- Coi chừng học sinh nó kiện đấy nhá.

- Thiên Di đó, thấy nó dễ thương chưa? – Thiên An ôm con bé dí sát mặt tôi.

- Ừm, dễ thương hơn mẹ là được rồi – Tôi bồng Thiên Di lên, hôn váo má nó, con bé thích thú cười.

- Hứ, không phải chị dễ thương thì sao con dễ thương được, cái này là di truyền á.

- Chị vẫn cứ thế, chả chịu thay đổi gì, cái gì cũng nói cho bằng được – Tôi bật cười trước lý lẽ của Thiên An.

- Chị vẫn thế thôi, nhưng em...chắc là có thay đổi nhiều

- Thay đổi phần áo thôi...còn mọi thứ vẫn nguyên vẹn...cho đến giờ.

Tôi và Thiên An cùng im lặng nhìn nhau, trong mắt chị vẫn có bao nhiêu điều khó đọc...chị vẫn làm tôi xao xuyến đến tận bây giờ...

........................................

Tôi sắp sẵn trong đầu mình một cái hẹn với Thiên An. Tôi có rất nhiều điều muốn nói, có rất nhiều câu muốn hỏi, và có rất nhiều cảm xúc muốn bộc lộ với cô ấy.


Tháng tư, mưa hay về bất chợt, gió lạnh cũng ào đến chớp nhoáng. Bầu trời cứ đổi màu liên tục, lúc xám xịt, lúc đùng đục, lúc lại trong veo và xanh ngắt, phải chăng ngay đến cả trời đất cũng chẳng thể giữ mình nguyên vẹn.

Liệu có ai chỉ yêu một người trong suốt cuộc đời không?

Tháng tư, là tháng tôi ra đời, tôi ghét mưa, chỉ yêu mưa khi tôi yêu Thiên An, có lẽ tôi yêu cái cảm giác được đi bên nhau, ngắm mưa, ngắm tay Thiên An xòe ra hứng những hạt nước lạnh lùng, hơn là yêu mưa.

"Nếu sau này, mưa không bên nhau nữa, thì ai sẽ che ô cho mình nhỉ..." – Thiên An ngước mắt nhìn tôi, giọng chị buồn buồn.

"Yên tâm, sẽ có người khác che cho chị." – Tôi mỉm cười..

"Nếu không có ai thì sao?"

"Thì em sẽ chạy đến, dù chị có ở bất kỳ đâu".

"Hứa nhé, không được che ô cho ai khác đâu đấy".

"Chắc chắn rồi".

Cái ô kẻ xanh, tôi vẫn dựng góc nhà, bám bụi, vì lâu rồi, tôi đã không còn thói quen che ô nữa, cái cảm giác mưa lạnh lùng quất vào mặt khiến tôi dễ chịu hơn là đồng hành với một nỗi nhớ đến quặn lòng.

Có khi nào nỗi sợ hãi mang tên kỷ niệm?

.................................................

- Chị hạnh phúc chứ?

- Ukm, Nguyên là người chồng tốt – Chị mỉm cười vu vơ.

- Vậy tốt quá – Tôi cười, khẽ siết chặt tay vào nhau.

- Em đã có người yêu chưa? - Thiên An cười.

- Em đã nói rồi, em chỉ thay đổi phần áo thôi, còn lại vẫn nguyện vẹn.

Thiên An không nói gì. Chị nhìn tôi. Phân vân. Bối Rối.

- Chị về đây, đi đón bé Thiên Di.

- Ngày xưa, chị có từng yêu em? – Tôi với theo Thiên An khi chị vội vã đứng dậy.

- Có – Thiên An lặng người 5s trước câu hỏi của tôi rồi buông câu trả lời chắc chắn.

- Thế bây giờ, tình cảm ấy còn chút gì không?

- Bây giờ, còn hay không, không ý nghĩa gì nữa rồi.

- Em vẫn yêu chị.

Thiên An bước thật nhanh như không muốn nghe thêm bất kỳ lời nói nào của tôi. Mưa đổ sập xuống đầu chị. Tôi chạy ra ngoài.

- Lâu lắm rồi mới được đi cùng chị như thế này – Tôi giương cao chiếc ô, mưa gõ xuống kêu lộp độp trên đầu.

- Ngày xưa, nên để nó qua đi – Thiên An thở dài.

- Chị muốn quên hết đi sao? – Tôi nói, thấy đau nhói trong tim.

- Vì có nhắc, cũng vậy cả thôi, quên đi không phải nhẹ lòng hơn sao? – Giọng Thiên An chua xót.

- Chị có yêu Nguyên không?

- Có, anh ấy là người chị đã chọn, là người chị yêu, và chị đang hạnh phúc – Thiên An nói thật nhanh, như để đè nén tất những thắc mắc của tôi xuống.

- Em thực sự mong vậy mà – Tôi cười nhẹ.

Tôi dừng lại trước cổng nhà Thiên An, đặt ô vào tay chị, kịp nhận ra vài giọt nước vương trên má chị, là mưa hay nước mắt?

- Em cầm mà đi

- Em quen với mưa lắm rồi.

Tôi rảo bước thật nhanh.

Có phải, người ta ai cũng muốn chối bỏ kỷ niệm buồn?

.........................................

- Ai đưa em về đấy – Nguyên hơi khó chịu khi thấy Thiên An bước vào nhà.

- Hoàng Anh, nó mới về, hai chị em gặp nhau nói chuyện.

- Con bé quái quái đó hả? Vẫn thân nhau nhỉ - Nguyên cười khẩy.

- Anh nói hơi quá lời rồi đấy – Thiên An nhẹ nhàng.

- Huk... – Nguyên sầm mặt, không nói thêm câu gì.

...............................................

Tháng tư, sao mưa nhiều đến thế?

Năm ấy, tôi vẫn nhớ, năm tôi vào Sài Gòn, nắng chói chang trên đầu.

Vậy mà, năm nay, sao trời cứ mưa mãi? Mưa mãi?

Trời đang khóc tiễn đưa ai chăng?

Một mối tình buồn hay một người không còn chốn ở?

Mưa...tôi thấy mưa đã đành, nhưng giờ đây...tôi thấy mưa ngay cả trong những ngày nắng.

Chiếc ô đi mưa... thất nghiệp.

Nắng được mùa, thỏa sức dội lên đầu, lên vai, xuyên qua lưng áo người ta, nắng thích thú khi con người không thể trốn chạy mình, nắng đi phía đằng sau thật chậm, thật chậm, rồi khi thấy người ta cố gắng đi thật nhanh để tránh nó, thì nó vượt lên và ném nụ cười ngạo nghễ đến chói mắt.

Thiên An thích đi ngược nắng. Chị từng nói thế với tôi, khi tôi chở chị đi dọc con đường Hoàng Diệu. Trên con đường này, dù nắng có mạnh đến đâu, sự lan tỏa của nó cũng có giới hạn, bởi hai hàng cây xanh mướt bên đường.

Đi ngược nắng, có nghĩa là thích được nắng xuyên trong mắt, được nắng xuyên trong mắt có nghĩa là người ta sẽ phải thật cố gắng để nhìn nhận xung quanh, điều này có nghĩa là đối mặt là điều thật khó khăn.

Dù thế nào, vẫn có những con người thích đi ngược nắng hơn là xuyên qua một lối mòn.

Đó là Thiên An. Đến giờ tôi mới nhận ra, chị đã quyết định hướng đi cho mình khi nói tất cả những điều đó với tôi.

Tôi không thích đi ngược nắng. Tôi cố gắng chiều chị bằng cách đưa chị đi ngược nắng trên những con đường rợp bóng cây, tôi sẽ trốn được nắng sau những tán cây to...!

Vẫn là đi ngược đấy thôi.

Nhưng...tôi nhận ra...ngay từ ngày ấy, tôi đã chỉ là kẻ thích trốn chạy.

............................................

Thiên Di mở tủ quần áo của mẹ, chui vào bên trong, ngồi giữa đống quần áo và hồi hộp chờ bố cô bé phát hiện.

Nguyên đi làm về sớm, nghé qua nhà ngoại, vì Thiên Di đang ở đấy, lâu lâu anh lại bày trò chơi trốn tìm với con. Cả hai bố con dường như đều rất thích trò chơi này, nhưng, Thiên Di thì dễ trốn, còn anh thì không, vì thế anh luôn xung phong là người đi tìm.

- Thiên Di, con ở đâu? – Nguyên vờ lên tiếng.

Đáp lại anh chỉ là sự im lặng.

- Thiên Di, bố nhìn thấy con rồi nhé, ra đi nào – Nguyện dụ dỗ.

Anh loanh quanh mấy chỗ quen thuộc, nhưng không có dấu hiệu nào của bé Thiên Di. Nguyên bóp trán nghĩ ngợi. Bình thường, anh chỉ giả vờ không tìm thấy cô bé, nhưng lần này, thực sự là không thấy.

Nguyên đứng ở tầng gác thứ 2, rút điện thoại, giả vờ nói thật to:

- Alo, em à? Sao? Mua kem á? Thiên Di không ăn đâu, hôm nay nó bảo chán kem rồi.

- Ah, a...., con có ăn – Thiên Di la ầm lên, cô bé vẫn ngồi trong tủ quần áo trong phòng Thiên An

- Bố biết con ở đâu rồi nhé – Nguyên cười đắc thắng làm Thiên Di im bặt, dường như cô bé vừa nhận ra mình sơ hở.

Nguyên bước về phòng Thiên An, nơi phát ra tiếng la của con gái, kiếm tìm, mắt anh dừng lại ở chiếc quần áo.

- Bố tìm thấy con rồi nhé – Nguyên mở tủ quần áo, cười đắc thắng, Thiên Di khoanh tròn chân như con mèo nhỏ.

- Bố ăn gian

- Bố có ăn gian đâu?

- Có – Thiên Di phụng phịu.

- Thôi được rồi, ra bố mua kem cho nhé, đền cho con, chịu chưa?

- Chịu – Thiên Di gật đầu cười.

Nguyên mở rộng cánh tủ, bế Thiên Di ra ngoài.

- Con làm nhàu hết quần áo của mẹ rồi nè, bố xếp lại đã không mẹ về la hai bố con chết.

- Con sẽ nhận thay bố.

- Ơ, con làm thì con phải nhận là đúng rồi – Nguyên bật cười trước sự lém lỉnh của con gái.

Anh lôi quần áo mà Thiên Di vừa ngồi lên ra gấp lại, góc trong cùng, dưới đống quần áo, một quyển sổ bìa xanh trơ ra. Nguyên tò mò cầm lấy. Nhật lý của Thiên An.

Nguyên nhét quần áo vào như cũ, nhưng quyển số anh vẫn cầm trên tay, bối rối không biết làm thế nào. Sự thôi thúc vô hình, đã làm anh quyết tâm, giữ nó lại. Nguyên vội vàng cầm quyển sổ chạy xuống nhà nhét vào cặp của anh, và đưa bé Thiên Di về.

...........................................

Mặt Nguyên tái dần sau những trang Nhật Ký, anh không tin vào mắt mình, có cái gì nghẹn nơi cổ họng.

"Mình sẽ lấy Nguyên nếu như không còn sự lựa chọn nào khác"

"Mình yêu Hoàng Anh"

"Cuối cùng vẫn là Nguyên. Mình chưa bao giờ nghĩ Hoàng Anh lại từ chối kết hôn với mình. Đau thật nhiều...".

Trong lòng Nguyên bùng lên sự tức giận, khinh bỉ, ghê tởm và phẫn nộ...!

Tôi lại gặp Thiên An. Vẫn quán cà phê cũ.

- Em biết chị không yêu Nguyên, sao chị không tìm đến hạnh phúc thực sự của mình?

- Sao em biết chị không hạnh phúc?

- Sống với người mình không yêu, ai có thể hạnh phúc.

- ... – Thiên An im lặng, nhìn Hoàng Anh, cô hiểu Hoàng Anh muốn nói gì,
nhưng Hoàng Anh dường như vẫn chưa hiểu cô.

- Quay lại với em, chắc chắn bên em chị sẽ hạnh phúc.

Thiên An cười nhạt.

- Em đã mất chị một lần, bây giờ em muốn...muốn...bù đắp lại cho chị.

- Thiên Di sẽ ra sao?

- Em sẽ yêu thương nó như con mình, chúng ta sẽ hạnh phúc bên nhau.

- Còn bố mẹ, còn công việc, họ hàng hai bên?

- Em chấp nhận hết, dù sao cũng chỉ có một lần đối mặt.

- Chị không muốn – Thiên An lạnh lùng.

- Tại sao? Chị không yêu Nguyên mà vẫn sống cùng anh ấy là lừa dối. Chị không muốn có hạnh phúc sao, chị...

- Đủ rồi, Hoàng Anh. Chị muốn giữ gia đình mình hòa thuận, muốn Thiên Di được lớn lên trong sự yêu thương, bao bọc của chị và Nguyên, muốn nó có một cuộc sống bình yên, đó là hạnh phúc chị muốn.

- Nhưng...

- Khi nào có gia đình em sẽ hiểu.

Khi Thiên An nói thế với đôi mắt kiên định, tôi biết đó là sự thật, với chị yêu hay không yêu tôi bây giờ đã không còn ý nghĩa.

............................................

Nguyên uể oải ngồi vào bữa ăn, anh không nhìn Thiên An lấy 1s kể từ lúc cô bước về nhà.

- Anh à, hôm nay em mua...

- Chiều nay cô đi với ai? – Nguyên cắt ngang lời Thiên An.

- Hoàng Anh, con bé gặp em uống nước, ôn lại chuyện xưa – Thiên An cười hơi gượng.

- Chuyện xưa hay tình xưa? – Nguyên nghiến răng.

- Hay tình cũ không rủ cũng đến.

Thiên An giật mình, lo sợ, ánh mắt Nguyên chỉ có màu giận dữ.

- Em... không hiểu anh nói gì – Thiên An run giọng.

- Không hiểu hay cô cố tình không hiểu, đến nước này cô vẫn muốn lừa dối tôi sao? – Nguyên gạt mâm cơm xuống đất trong cơn tức giận. Mọi thứ vỡ tan, âm thanh như toạc bầu không khí vốn bình yên trong ngôi nhà nhỏ.

- Oa...oa.. – Thiên Di giật mình thức giấc, khóc nức nở.

- Cô mang con sang gửi bên ngoại, tôi không muốn Thiên Di chứng kiến những chuyện này.

Thiên An dỗ con, rồi vội vàng ôm cô bé về nhà mình, trao Thiên Di vào tay mẹ, cô hối hả bước về phòng. Thiên An run lên từng đợt, cuốn sổ nhật ký của cô đã không còn, chẳng còn ai khác ngoài Nguyên, Thiên An khóc nấc lên, hạnh phúc của cô chẳng lẽ lại tan nhanh đến thế?

.................................................. .............

- Đây là cái gì? – Nguyên quăng cuốn sổ bìa xanh đến trước mặt Thiên An – những điều trong đây, đều là sự thật?

- ... – Thiên An không nói, và cô cũng chẳng thể nói gì, cổ họng cô nghẹn đắng.

- Sao cô lại im lặng, sao không ngụy biện hay giải thích cho mình?

- Anh đã biết rồi, em cũng chẳng muốn giấu, cũng không giải thích gì cả?
- Thế tức là nếu tôi không biết, thì cô sẽ lừa dối tôi cả đời phải không? – Nguyên cười chua xót.

- Không phải, em định...

- Cô định gì, hay định đợi đến lúc tôi chết, cô mới nói rằng "Thực sự tôi chỉ là cái phao, cái bến đỗ hờ mà cô bám lấy trong lúc tuyệt vọng..."

- Nguyên... thực sự không phải như thế?

- Sự thực là đây, nằm trong chính quyển sổ kia, những gì cô viết, đã nói lên tất cả rồi, tôi thật ngu ngốc, bao nhiêu năm qua, đã yêu cô như tôn thờ, thế mà cô nỡ chà đạp lên tình cảm của tôi, cô có là con người không? Phải chăng, kiếp trước tôi đã mắc nợ cô, nên kiếp này tôi phải trả...?

- Em cũng là cùng đường rồi – Thiên An bật khóc.

- Cùng đường? – Nguyên cười sằng sặc - Cô cùng đường nên phải bám lấy tôi? Cô níu tôi để sống tiếp, để thỏa mãn ước mơ của cô, thỏa mãn những gì cô muốn, và để lấp đi cái mà cô không đạt được. Cô cùng đường nên tự cho mình cái quyền tàn nhẫn, lừa dối người khác phải không? Vậy, tôi cùng đường tôi biết bám lấy cái gì để xoa dịu những tổn thương này đây?

- Em xin lỗi, em đã có lỗi với anh, em biết em sai lầm, nhưng em...

- Nhưng cô vẫn cứ làm...vì cô biết tôi yêu cô, vì cô biết tôi sẽ mang lại cho cô những điều cô cần. Cô...người tôi cứ ngỡ là thiên thần cũng chỉ vì mình mà dẫm lên người khác. Chỉ trách tôi đã quá ngu ngốc, quá sùng bái cô, để cô lừa dối mà không biết.

- Em xin lỗi...em xin lỗi... – Thiên An chỉ biết lặp đi lặp lại câu ấy trong nước mắt.

.......................................

Nguyên ngồi một mình trong quán rượu. Anh không muốn về nhà, về nhà sẽ gặp Thiên An, chỉ cần nhìn thấy cô ấy thôi, anh sẽ lại thấy tim mình đau nhói như ai bóp chặt, lại thấy những vết thương chảy máu. Mấy năm qua, Nguyên lúc nào cũng là người chồng, người cha tốt, yêu thương vợ con hết mực, anh chưa bao giờ nghĩ rằng người luôn bên cạnh anh lại là người đẩy anh ngã. Nguyên – mất hết niềm tin, anh bây giờ chỉ biết uống như một cách để quên đi nỗi đau.

- Nguyên đập mạnh cánh cổng, ấn chuông ỉnh ỏi. 1h khuya, Thiên An chạy ra mở công, cô đỡ người Nguyên một cách rụt rè, Nguyên hất Thiên An ra, bước những bước xiêu vẹo. Anh đặt mình xuống giường, nguyên vẹn mùi bia rượu, mùi mồ hôi, mùi mệt mỏi và thất vọng. Anh và Thiên An ngủ riêng từ ngày ấy, Nguyên không muốn một cái chạm nhẹ nào của Thiên An dù chỉ là vô tình, anh ôm chăn gối sang căn phòng nhỏ mà sau này sẽ là của Thiên Di để ngủ, Nguyên làm mọi cách để tránh xa Thiên An, trong lòng anh: giận dữ có, thất vọng có, khinh bỉ có, đau xót có, và cả sợ hãi cũng có, anh rùng mình mỗi khi nhớ đến Thiên An, sợ cử chỉ, hành động, và cả lời nói của cô, tất cả hình ảnh về một người con gái thần tiên anh yêu phút chốc bỗng biến thành người đàn bà băng giá và tàn nhẫn. Phải chăng, vết thương Thiên An gây ra cho anh quá lớn? Nguyên cứ thế, hàng đêm liền, anh ngồi ngoài ban công suy nghĩ với điếu thuốc, và hàng đêm, anh vẫn thấy trên người có tấm áo khoác mỗi lần anh ngủ quên trong đau đớn. Chạnh lòng.

...........................................

- Từ bây giờ, cô không cần phải chăm sóc Thiên Di nữa – Nguyên đột ngột vào một ngày sau đó.

- Ý anh là sao? – Thiên An lo sợ.

- Tôi không muốn một người như cô chăm sóc hay dạy dỗ nó – Nguyên lạnh lùng – tôi sợ nó sẽ không biết cách cảm nhận nỗi đau của người khác, sợ trái tim nó biến thành băng.

- Nhưng...nó là con em, và nó cần có em chăm sóc, anh cũng đâu có thời gian chăm sóc nó.

- Cô không phải lo, tôi đã thuê người chăm sóc Thiên Di rồi.

- Em không chấp nhận – Thiên An cứng rắn.

- Bây giờ cô không có quyền gì nữa rồi, tôi sẽ quyết định, nếu cô không nghe, có thể rời khỏi đây, về nhà cô.

- Tôi sẽ dẫn Thiên Di về nhà tôi.

- Cô không được phép, cô đi đâu cứ đi, còn nó phải ở đây với tôi.

- Nó là con tôi, anh không có quyền làm như thế.

- Cô nghĩ mình còn đủ tư cách nuôi dậy nó sao? – Nguyên rít lên – cô xem lại bản thân cô đi, đừng để con gái tôi trở thành người như cô, tôi ghê sợ, nếu cô còn muốn thấy nó, thì nên nghe lời tôi, không thì li dị đi.

- Xin anh...đừng làm như thế - Thiên An run rẩy, nước mắt cô rơi xuống hai gò má.

Nguyên ngoảnh mặt đi vội, từ trước đến giờ, anh vẫn sợ nhất là nước mắt, nó làm anh mềm lòng.

............................................

Vào một ngày không báo trước, Nguyên dẫn về nhà một cô gái trẻ, gọi là bảo mẫu của Thiên Di, nhưng cũng có thể coi là tình nhân của anh. Cô ta đảm nhiệm công việc chăm sóc Thiên Di, làm công việc trong nhà, và chiều chuộng Nguyên, trông họ cứ như vợ chồng mới cưới. Nguyên có thể thích cô gái ấy, nhưng Thiên Di thì không, cô bé giẫy nảy lên mỗi khi cô ta chạm vào người, và không chịu ăn uống, chỉ khóc và gọi mẹ, Nguyên ra sức dỗ dành nhưng không được, nhưng...anh thà nhìn con khóc chứ nhất định không chịu cho Thiên An đến gần nó. Mỗi lần Thiên An cố gắng đến gần Thiên Di, anh đều đẩy cô ra và bế con lên phòng, đóng chặt cửa, mặc kệ một người bên ngoài gào thét, năn nỉ, còn bên trong Thiên Di nấc lên từng hồi.

............................................

Chưa bao giờ, trong nhà lại nhiều tiếng khóc đến thế, Thiên Di lúc nào cũng khóc trừ những lúc cô bé ngủ, Thiên An cũng lặng lẽ khóc thầm mỗi đêm, cô tự trách bản thân mình, nhìn thấy con mà không thể dỗ dành, chăm sóc nó, không làm tròn được trách nhiệm của một người mẹ làm Thiên An vô cùng khổ sở và đau đớn.

3 ngày, chỉ có ba ngày ngắn ngủi mà Thiên Di hốc hác, mặt mũi lúc nào cũng đỏ gay, Nguyên nhìn con xót xa, anh có thể từ bỏ mẹ nó, chứ không thể dứt bỏ tình cha con, Thiên Di là minh chứng cho tình cảm vợ chồng mấy năm qua. Anh thường ôm con thật chặt, vỗ về nó hàng đêm, nhưng không biết làm thế nào khi Thiên Di nấc lên, đưa đôi mắt tội nghiệp tìm bóng dáng mẹ mỗi khi giật mình giữa đêm.

.........................................

Nguyên và Thiên An ngồi im lặng trước hai bà mẹ, Thiên Di ngồi trong lòng mẹ, ôm chặt lấy người Thiên An như sợ nếu buông ra cô sẽ đi mất.

- Nguyên – mẹ anh đanh giọng – anh nhìn xem vợ con anh trông như thế nào, anh nhẫn tâm đối xử thế sao? Anh làm như thế có đáng mặt làm chồng, làm cha, anh cũng là con người mà không hiểu được tình mẫu tử sao?

- Dạ, con biết lỗi rồi mẹ ạ.

- Nếu chúng tôi mà không biết chuyện thì anh sẽ còn vẫn tiếp tục hành hạ vợ con anh phải không?

- Chồng con không phải thế đâu ạ, anh chỉ muốn Thiên Di tự lập hơn một chút, hai vợ chồng con cũng đi làm cả ngày, nên anh ấy định... – Thiên An đỡ lời mẹ chồng.

- Con không cần phải bênh nó làm j, Thiên Di mới gần 3 tuổi, lúc nào cũng phải có mẹ bên cạnh – mẹ quay sang nhìn Nguyên giận dữ - vì sao mà anh lại làm thế?

- Chắc vợ chồng có chút giận dỗi đây mà, Nguyên nó cũng đã hiểu là được rồi chị ạ - Mẹ Thiên An nhẹ nhàng nói chen vào.

- Nếu anh không chăm được mẹ con nó đến mức phải thuê người về thì để vợ con anh sang ở với chúng tôi, chúng tôi sẽ chăm sóc nó, cho anh tha hồ tự do, thoải mái - Mẹ anh nhấn mạnh đầy ẩn ý và trách móc.

- Mẹ đừng nghĩ thế ạ, việc con làm không phải là thế đâu?

- Vậy anh nói đi, vì sao anh lại thuê người về, lại không cho hai mẹ con nó gần nhau, vì sao?

- Mẹ bớt giận, chuyện này là do con, tại con vụng, con đoảng, chưa lo được cho chồng, cho con chu đáo, nên anh ấy mới thuê người về để Thiên Di được chăm sóc cẩn thận hơn.

- Ý của Nguyên nó là thế đấy chị ạ, con Thiên An nhà tôi đúng là đoảng thật, đoảng từ bé.

- Anh mang vợ con anh về nhà, có chuyện gì xẩy ra nữa, tôi sẽ hỏi tội anh.

- Dạ, con biết mẹ ạ, con sai rồi, con có lỗi với mẹ, với Thiên Di... – Nguyên bỏ lửng câu nói, hai tay anh siết chặt vào nhau.

Bốp. Thiên An ngã xuống đất sau cái tát nảy lửa của Nguyên.

- Là cô, là cô lại đi kể khổ với mẹ phải không?

- Em không nói gì cả, là mẹ đã đến đây, và mẹ...

- Và mẹ ép cô kể chắc? – Nguyên rít lên – nếu cô không nói, mẹ làm sao mà biết được.

- Nhưng... Thiên Di...nó...anh không thấy nó gầy hơn rồi sao? Anh nhẫn tâm để con vậy sao?

- Tôi sẽ nhẫn tâm hơn nếu như để nó gần một người mẹ như cô – Mắt Nguyên ánh lên tia giận dữ.

- Em xin anh, đừng làm như vậy, em cần con, và nó cũng cần em – Thiên An túm lấy Nguyên van nài.

- Được, tôi sẽ nghe lời mẹ tôi, nhưng... tôi sẽ không để yên cho cô đâu.

.......................................

Tôi đến nhà Thiên An vào một buổi chiều mà chắc chắn rằng Nguyên không có nhà, Thiên An mời tôi vào nhà với một thái độ không mấy vui vẻ, có lẽ, chị không muốn gặp tôi nữa. Chuyện của Thiên An tôi đã nghe mẹ kể lại, thấy người chị gầy rộc đi, lòng tôi lại quặn thắt.

- Chị bị sao đây? – Tôi chạm nhẹ vào vết bầm trên mặt Thiên An khiến chị khẽ lui người ra xa tôi.

- Chị vô tình va vào cửa ấy mà – Thiên An cười gượng.

- Nguyên đánh chị phải không?

- Không, em đừng nói nhảm – Thiên An quay mặt đi, tránh nhìn vào tôi.

- Đúng rồi, chắc chắn là anh ta đã đánh chị - Tôi kéo nhẹ tay Thiên An – để em xem anh ta còn đánh chị ở đâu nữa ko?

- Chị đã nói là không mà, Nguyên rất thương chị.

- Thương mà đánh à – Tôi nổi sung lên – em đã nghe chuyện rồi, anh ấy đối xử với chị và Thiên Di như thế mà gọi là thương sao?

- Chuyện của gia đình chị, em biết gì mà phán xét?

- Thế này là đủ biết rồi, sống như thế này mà chị vẫn nói là hạnh phúc sao?

- Đúng, chị vẫn hạnh phúc.

- Quay lại với em đi, chị sẽ biết đâu mới là hạnh phúc – Tôi ôm chầm lấy Thiên An.

- Em đừng như thế, chị không bao giờ quay lại với em đâu? - Thiên An vùng vẫy, đẩy tôi ra.

- Đừng nói như vậy, em yêu chị rất nhiều, hơn bất kỳ ai và em cũng có thể làm chị hạnh phúc – Tôi vẫn cố gắng giữ chặt Thiên An, ôm sát cô ấy lại người mình.

- Bỏ chị ra, em đừng làm chị thêm khổ sở nữa.

- Em không bỏ, em sẽ thế này cho đến khi nào chị đồng ý – Tôi ghé mặt sát vào Thiên An, môi tôi chạm vào mặt, vào môi chị một cách vội vàng đầy ham muốn.
Rầm. Tiếng dập cửa khiến tôi và Thiên An giật mình.

- Hai người đang làm cái trò gì ở đây – Nguyên hét lên đầy giận dữ.

- Anh... không phải như anh nghĩ đâu – Thiên An vội lên tiếng giải thích.

- Cô không cần phải ngụy biện làm gì nữa, các người có làm gì tôi không quan tâm, nhưng không được phép làm cái việc dơ bẩn ấy tại nhà tôi.

- Anh nói cái gì là dơ bẩn? – Tôi giận dữ.

- Tao nói việc mày với nó âu yếm nhau là cái việc dơ bẩn, thật ghê tởm, rõ chưa?

- Anh... – Tôi giận run người.

- Hoàng Anh, em mau về đi – Thiên An đẩy tôi ra cửa.

- Em về anh ta lại đánh chị có phải không?

- Không, Nguyên sẽ không làm gì chị cả, em cứ về đi.

- Cô...đứng lại... có vẻ như cái việc tôi đánh đập cô là việc cô đi đâu cũng kể thành chuyện nhỉ, vậy thì cho nó chứng kiến luôn đi – Nguyên vừa nói vừa vung tay, tát mạnh vào mặt Thiên An, cô ngã xuống sàn nhà.

Máu trong người tôi nóng hết lên, tôi lao vào Nguyên, anh ta chỉ giơ một tay cũng đủ giữ tôi lại, Nguyên đẩy tôi ra và cười khẩy:

- Tôi không muốn đánh cô, dẫu sao, cô cũng chỉ là con cờ trong cuộc vui của cô ta mà thôi.

- Anh nói thế nghĩa là sao?

- Là sao thì tự đi mà hỏi cô ta, cô nghĩ rằng cô ta yêu cô ư? Chẳng qua cô ta chỉ yêu bản thân mà thôi, cả tôi và cô, chỉ là trò đùa.

-Anh ta đã biết hết chuyện rồi sao? Chẳng lẽ đó là nguyên nhân anh ta hành hạ chị.

Nguyên quăng quyển nhật ký trước mặt tôi, chưa bao giờ tôi thấy sợ hãi đến thế, tay tôi không dám chạm vào quyến sổ bìa xanh ấy, xanh đến quay quắt. Tôi không đủ can đảm để đọc hết quyển nhật ký ấy, "Mình không yêu, nhưng mình thực sự thích và cần Hoàng Anh" cái câu cuối cùng và cũng là câu găm vào tim tôi đau nhói.

- Chị - giọng tôi run rẩy – hãy nói đó không phải sự thật, hãy nói rằng chị yêu em đi.

- Không có tình yêu nào ở đây cả, cô ta chỉ yêu bản thân mình thôi – Nguyên nhìn Hoàng Anh cười khẩy – thật đáng thương.

- Chị, yêu vì cần, chứ không phải cần vì yêu? Có phải không?

Tay tôi buông rơi quyển nhật ký, tôi nhìn chị, đầy xót xa, cuối cùng vẫn chẳng phải là yêu.

.......................................

Nguyên hất mạnh mâm cơm, tất cả rơi xuống sàn nhà vỡ tan.

- Thế này mà cô cũng gọi là cơm à?

Thiên An im lặng, cô lặng lẽ thu dọn đống đổ vỡ.

- Cô – Nguyên kéo vai áo Thiên An, tát thật mạnh – tôi ghét cái thái độ im lặng này của cô đấy.

- Lại nước mắt, cô thà cứ cạu cọ lên tôi còn đỡ phát chán – Nguyên túm lấy Thiên An, đẩy mạnh cô vào tường – cô van xin tôi đi, biết đâu tôi sẽ mủi lòng.

- Em đã có lỗi với anh, và không mong tha thứ.

- Chính vì thế tôi càng căm ghét cô – Nguyên túm mạnh áo Thiên An, hét vào mặt cô – nếu cô cầu xin tôi, mong tôi tha thứ, có phải tôi sẽ... sẽ... vì những năm tháng bên nhau mà quên đi không?

Thiên An nhìn Nguyên, mắt cô vương đầy đau khổ.

.......................................

- Anh có thể hành hạ tôi thế nào cũng được, nhưng xin anh đừng đẩy tôi xa cách Thiên Di

- Cô cũng biết nghĩ đến con bé ư?

- Tôi không muốn, cô làm gì cứ làm, tránh xa bố con tôi ra là được – Nguyên giằng lấy Thiên Di từ tay Thiên An khiến con bé khóc thét.

- Li dị đi, tôi cầu xin anh đấy – Thiên An níu chặt tay Nguyên.

- Không đời nào, tôi phải hành hạ cô cho đến chết.

- Sao anh phải làm thế, anh đâu có yêu gì tôi nữa, buông tha cho tôi đi, tôi van anh đấy.

- Sao tôi phải làm thế à, vì tôi muốn đòi lại những tháng ngày tôi cung phụng cô, coi cô như thiên thần, như bà Hoàng.

- Anh muốn gì, tôi sẽ trả hết cho anh, chỉ cần cho tôi được li dị - Thiên An cứng rắn.

- Cô nhất nhất đòi li hôn phải không, được thôi, nhưng cô nên nhớ tôi sẽ nuôi Thiên Di – Nguyên cười độc ác.

- Anh có quyền gì mà đòi nuôi nó, nó là con tôi, tôi mang nặng đẻ đau, tôi sẽ nuôi nó.

- Với hoàn cảnh hiện nay, cô không thể giành Thiên Di với tôi được đâu.

- ... – Thiên An im lăng, cắn chặt môi.

- Sao, có muốn nữa không?

Thiên An bật khóc nức nở, cô quỳ xuống sàn nhà, hai tay ôm mặt, Nguyên bỏ đi với một vẻ mặt chán nản vô cùng.

.................................................. ........................................

- Hoàng Anh này, nếu như...chị chỉ cần em như một cái phao để bám vào thì em có rời xa chị không?

- Là gì cũng được, chỉ cần được ở bên chị là em hạnh phúc rồi

- Kể cả chị không yêu em?

- Kể cả chị không yêu em.

- Em vẫn sẽ bên chị?

- Em vẫn sẽ bên chị.

- Em vẫn sẽ yêu chị?

- Em vẫn sẽ yêu chị.

- Không bao giờ rời xa dù chị có làm em đau như thế nào?

- Sẽ như thế.

- Em thật ngốc.

- Em vẫn ngốc mà.

Thiên An dựa vào vai Hoàng Anh, cả hai cùng cười thật bình yên.

Lời hứa đó, có một người đã quên. Một người đã quên. Quên thật rồi. Thiên An cắn chặt môi, nhưng không ngăn được tiếng nức nở, nước mắt sau vẫn nhiều đến thế, vẫn cứ rơi cho đến bây giờ.

Mưa cũng rơi!

Tôi lại nằm ngửa mặt lên trời, đã quen rồi những lần tôi muốn khóc, chỉ là không muốn nước mắt trào ra. Tôi cười, cười cay đắng. Tôi cứ ngỡ, chị cũng yêu tôi thật rồi, cứ ngỡ hạnh phúc của mình là yêu và được yêu, dù có thể không được trọn đời bên nhau. Tôi đã nhầm. Tôi ngộ nhận. Tôi ảo tưởng. Tôi đặt quá nhiều hy vọng. Và tôi sụp đổ.

.................................................. ............

8h 30 sáng – một ngày mưa.

Sao trời nhiều mưa đến thế, những cơn mưa chiều cứ đổ ập xuống không dứt. Hoàng Anh bật tung chiếc ô xanh, chân bước theo lối mòn, căn nhà nhỏ lại hiện ra, thật ảm đạm.

- Chị.

- Sao em lại đến đây?

- Em muốn gặp chị.

- Mình còn gì để nói với nhau sao?

- Còn, còn rất nhiều, em muốn hỏi chị rất nhiều điều.

- Em biết hết rồi đấy, chị nghĩ mình không còn j để nói.

- Chị - giọng Hoàng Anh van nài – chị...chị đã từng yêu em bao giờ chưa?

Hoàng Anh cầm tay Thiên An, kéo cô ra khỏi nhà.

- Em bỏ chị ra.

- Em không bỏ, chị phải trả lời câu hỏi của em đã, chị nói đi, rồi em sẽ để chị đi.

- Chị chưa từng, chưa bao giờ yêu em, em hài lòng chưa? – Thiên An đau khổ hét lên.

- Đừng như thế - Hoàng Anh đưa tay vuốt giọt nước trên má Thiên An – hãy nói chị yêu em đi, em sẽ tha thứ hết, em sẽ coi những lời chị viết chỉ là giả dối, em sẽ ...

- Không! Chị không còn gì để nói với em nữa, hãy về đi.

- Chị là người như thế, em thật sự thất vọng, dù chị không ở bên em, nhưng chỉ cần chị yêu em thực lòng, em sẽ cảm thấy hạnh phúc lắm rồi, nhưng...tình cảm khi xưa chỉ là giả dối, chị đơn giản chỉ muốn một người giống như chị, có phải không? Chị đơn giản chỉ muốn có người cùng chị gánh chịu dư luận của xã hội, đơn giản chỉ muốn em sống cho chị? Có phải không.

- Đúng, đơn giản đó là những điều chị muốn, và chị sẽ làm đến cùng.

- Chị...thật đáng sợ.

Hai con người. Đầu trần. Áo ướt. Mắt nhìn nhau. Có những điều không ai hiểu. Một câu nói, găm vào tim một người. Trái tim đang rỉ máu. Đau đến quặn thắt. Hoàng Anh buông chiếc ô, lầm lũi đi trong mưa.

....................................

Thiên An đứng dưới mưa gần hai tiếng đồng hồ, Nguyên ở trong nhà chỉ lặng lẽ nhìn ra cánh cồng khóa im ỉm, anh đã thấy Hoàng Anh đến, anh đã thấy Thiên An bước ra ngoài, lòng anh lại sôi sục, lại tức giận, anh khóa chặt cổng, đóng chặt cửa, tiếng chuông của vang lên buồn bã hàng trăm lần cũng không làm Nguyên động lòng. Những ngón tay Thiên An sun lại vì lạnh, vì mưa, môi cô tái nhợt, tóc dính chặt với nước mưa, người run lên từng đợt.

- Sao cô không đi luôn với nó đi – Nguyên gằn giọng khi anh tra chìa vào ổ khóa.

- Cô nhanh nhanh mà nấu cơm đi, tôi không chịu nổi nữa rồi – Nguyên nói vọng lên khi Thiên An bước những bước xiêu vẹo vào nhà.

Thay vội quần áo ướt, không kịp tắm cho tan nước mưa, Thiên An đã tất bật với bữa cơm trưa, cô ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ, chỉ sợ Nguyên không hài lòng sẽ sẵn sàng ném cô ra ngoài. Thiên An không sợ điều ấy, cô chịu đựng tất cả chỉ để Thiên Di được lớn lên trong tình thương của cha lẫn mẹ, dù có căm ghét cô thế nào, Nguyên vẫn yêu con gái mình da diết, chỉ điều đó thôi cũng làm Thiên An động lòng, chỉ điều đó thôi làm cô dù có đau khổ thế nào cũng cố gắng nhẫn nhịn.

Thiên An thấy người mình nóng rực, cái lạnh của nước mưa vẫn còn vương trên người cô. Nóng – lạnh đan xen làm cô cảm thấy mệt mỏi.

7h tối. Mưa vẫn rơi đều đều.

Choang – bát cơm trên tay Thiên An rơi xuống đất làm Thiên Di và Nguyên giật mình. Nguyên nhìn Thiên An trách móc.

- Em sẽ dọn ngay bây giờ.

Thiên An vội vàng thu dọn những mảnh vỡ, mắt cô hoa lên, tay cô chảy máu do mảnh vỡ cứa vào, Thiên An cố gắng gượng.

- Cô làm sạch vào không con lại dẫm phải – Nguyên nói bằng giọng khó chịu.
Thiên An vội vã đứng dậy, mang những mảnh vỡ vào thùng rác, một lần nữa, những mảnh vỡ rơi xuống sàn nhà, Thiên An ngã quỵ xuống.

- Cô làm sao thế hả? – Nguyên gắt lên.

- Hình như...em ốm – Thiên An lại gắng gượng dậy, người cô nặng trịch, đầu cô như muốn nổ tung.

- Ốm à? – Nguyên cười khẩy – có chết được không thế.

- Em ốm thật mà.

- Đừng giở trò ra với tôi, tôi không cần biết cô ốm thật hay giả vờ, nhưng tôi không thấy cảm thương chút nào đâu.

- Có lẽ là do nước mưa.

- Ý cô là sao? Bây giờ cô đổ lỗi cho tôi chứ gì? – Nguyên túm lấy Thiên An, anh rít lên.

- Em không có ý đó.

- Thế ý cô là gì? À, hay là bây giờ cô muốn trách móc tôi để lấy cớ đi theo nó, có phải nó bảo sẽ tha thứ cho cô, sẽ yêu thương cô hết mực không? Cô đi đi, đi ngay bây giờ đi, cái nhà này, tôi, và cả Thiên Di, chẳng ai cần cô cả.
- Toàn tự anh nghĩ thế, em chưa bao giờ có ý định đó.

Bốp. Thiên An xây xẩm sau cái tát của Nguyên. Thiên Di khóc thét lên khi thấy cảnh tượng ấy, Thiên An vội vàng đến bên con.

- Bỏ ra – Nguyên giằng lấy cô bé - cô đi đi, tôi không muốn nhìn thấy mặt cô ở đây.

Nguyên bế Thiên Di lên gác, dỗ dành. Thiên An quặn mình trong đống đổ vỡ. Giọt nước mắt vỡ tan rơi xuống sàn nhà.

Thiên An bước ra ngoài trời mưa. Cô muốn dầm mưa, muốn mưa cuốn trôi đi những muộn phiền, muốn mưa có thể xoa dịu những xót xa trong lòng cô lúc này. Thiên An nghĩ đến Nguyên, cô không trách anh, chỉ thấy xót xa. Cô nghĩ đến Hoàng Anh, những lời nói ấy, cứ khoét sâu vào lòng cô. Chưa bao giờ cô thấy tim mình đau đến thế, một tình yêu sẽ chẳng đi đến đâu liệu lời yêu thương có còn là quan trọng. Hoàng Anh cần lời nói ấy, hay cần trái tim yêu thực sự của cô? Tình yêu có nhất định phải nói ra bằng lời? Trái tim không cảm nhận được tình yêu có còn là trái tim yêu, thứ tình cảm có thể diễn tả bằng lời hẳn đã mất đi sự thiêng liêng cao cả của nó.

Mưa lại về trên con phố ngày xưa
Hàng liễu rủ như nỗi buồn ngơ ngác
Em xoè tay đón hạt mưa rào rạc
Lại một mùa mưa nữa chẳng cùng anh

Em đi tìm trong quá khứ mỏng manh
Tìm trong gió, trong mây rồi trong nắng
Tìm về anh của một thời xa vắng
Của một thời hai đứa bước chung đôi

Em hỏi gió thì gió chỉ cười thôi
Em gặp mây nhưng mây trôi lặng lẽ
Em hỏi nắng, nắng lắc đầu se sẽ
Vậy nơi nào mới cất giấu hình anh?
(Trích "Mưa Mùa Hạ" maybe ^^)

Lại một đêm, Nguyên lặng lẽ ngồi một mình. Anh thấy mình tàn nhẫn, anh thấy mình ác độc. Nguyên giở quyển nhật ký, chưa bao giờ anh đủ cảm đảm để đọc hết nó, anh sợ, những điều ở cuối quyển sổ kia, làm anh đau khổ hơn nữa, những điều chưa biết ấy thà là không biết.

Mắt Nguyên nhòa đi sau những dòng chữ đều đều của Thiên An. Tại sao những đớn đau cô ấy lại viết ở những trang cuối cùng, để riêng mình giữ cho mình? Cô ấy cũng yêu thật lòng, cũng dằn vặt vì tình yêu ấy, nhưng lại chẳng thế nói ra, cái ước muốn lại là điều ràng buộc. Cũng như ai, cần một tình yêu, một gia đình và một người để che chở.

"Nếu nhất định phải nói, mình sẽ nói, nói hàng trăm, hàng nghìn lần rằng mình yêu Hoàng Anh, yêu hơn bất kỳ ai, nhưng lời yêu ấy, phải chôn thật chặt, bởi một lẽ rất đơn giản mình không thể làm đau Nguyên lần nữa. Khi nhận lời cầu hôn của Nguyên, mình đã dặn lòng phải quên tình yêu ấy, phải quên đi Hoàng Anh, phải quên đi con người yêu thực sự của mình, để xứng đáng với những gì Nguyên dành cho mình..."

Để có thể bù đắp lại những điều Thiên An cho là gian dối, cô lại tự dối mình và dối người. Hơn ai hết, kẻ luôn đặt sự thiêng liêng tình yêu lên trên lại là Thiên An.

- Ba ơi, ba – Thiên Di túm lấy áo Nguyên, lay nhẹ.

- Con sao lại ra đây?

- Con...muốn đi tè, mà không thấy mẹ đâu?

- Để ba đưa con đi – Nguyên bế Thiên Di lên.

- Mà...mặt ba có nước này – Thiên Di lau nhẹ dòng nước đang lăn trên má Nguyên nóng hổi.

- À, à – Nguyên lau vội giọt nước lăn dài trên má - mà sao không thấy mẹ, để ba đi tìm, con vào giường ngủ tiếp đi nhé.

Nguyên bế Thiên Di vào giường, kéo chăn đắp cho cô bé, lòng anh nóng như lửa đốt. Nguyên mở tung các phòng trong nhà, không có dáng Thiên An, anh chợt hoảng sợ, sợ cái cảm giác không thấy một hình bóng quen thuộc. Nguyên bấm điện thoai, tiếng chuông reo nhưng không ai trả lời. Nguyên chỉ biết nhìn mưa nguyện cầu.

.............................

Trời mưa không lớn, nhưng cái nóng sốt trong người cùng với cơn mưa đêm không dứt làm Thiên An run lên từng đợt. Cô thôi lê những bước chân vô định, con phố cô và Hoàng Anh từng lang thang sao buồn đến thế, cái quán quen thuộc cũng đóng im lặng trong bóng tối, Thiên An ngồi xuống bên đường, gửi một tin nhắn cho Hoàng Anh, và chờ đợi. Trời vẫn mưa. Cơn mưa dầm dề không dứt.
9h30 phút, máy Hoàng Anh rung lên vì tin nhắn đến "Chị muốn gặp em bây giờ. Một lần cuối cùng thôi, và chị sẽ chờ cho đến khi em tới" – Hoàng Anh gập máy, cô không nhắn lại.

Thiên An vẫn run lên từng đợt, có cảm giác mơ hồ lắm, người cô mệt mỏi, nhưng đầu cô nhẹ, có cái gì đó bồng bềnh.

30 phút...Hoàng Anh không nhắn lại, cũng không đến.

1 tiếng rồi...Hoàng Anh không đến.

2 tiếng...cô vẫn nuôi chút hi vọng mong manh.

Người Thiên An thấm đẫm nước mưa, cái lạnh găm vào da thịt, lạnh đến tận tim gan. Mắt cô muốn nhắm lại, cô muốn ngủ một giấc thật sâu, nhưng không được, lỡ Hoàng Anh đến thì sao? Thiên An tự nhủ, tự gắng gượng. Con phố nhỏ vài bóng người qua lại, vẫn không thấy một bóng hình quen thuộc. Thiên An mỉm cười, Hoàng Anh cuối cùng cũng không đến.

Hoàng Anh đọc đi đọc lại tin nhắn của Thiên An. Mỗi khi định bước đi, trong đầu Hoàng Anh lại vang lên những lời của Thiên An "Chị chưa từng, chưa bao giờ yêu em", lời nói ấy như con dao đâm vào tim Hoàng Anh đau nhói.

"Gần 12 h đêm rồi, cô ấy chờ gì mình cơ chứ" Hoàng Anh tự nhủ mình, mắt dán vào cơn mưa đêm lạnh lùng.

Hoàng Anh bước xuống cơn mưa. "Chỉ có một lần này thôi, một lần gặp cuối cùng này thôi vậy, coi như vì chính chị đã yêu cầu em". Hoàng Anh soạn tin nhắn: "Nhưng chị đang ở đâu?". 30 phút, không có câu trả lời. Trong lòng Hoàng Anh bùng lên sự hoài nghi và lo sợ. Cô soạn tin nhắn thứ 2 "Chị muốn gặp em thì phải nói chị đang ở đâu chứ". Hoàng Anh liều mình, cô bấm số Nguyên.

Hoàng Anh chạy mải miết trong cơn mưa, mắt không ngừng kiếm tìm bóng Thiên An trong những con phố quen thuộc, lo sợ, hoang mang, có cái gì đó đáng sợ lắm đang trút xuống cùng cơn mưa này. Hoàng Anh buông rơi chiếc ô trên tay, Thiên An như con mèo nhỏ bị thương, ướt sũng và đáng thương.

- Thiên An... – Hoàng Anh kêu tên cô thảm thiết, ôm lấy tấm thân ướt sũng, lạnh băng mà ghì thật chặt.

- Chị...sao lại thế này? – Những giọt nước mắt lăn đều trên má Hoàng Anh trộn lẫn nước mưa.

- Chị, chị có nghe tiếng em không? Mở mắt ra đi – Hoàng Anh lay mạnh người Thiên An – nói em nghe đi Thiên An, tại sao đến bây giờ chị vẫn câm lặng, tại sao lại chẳng bao giờ nói cho em hiểu, tại sao?

Hoàng Anh cứ lặp đi lặp lại liên tục những câu nói ấy, nước mắt cứ rơi cùng nước mưa đều đều. Cô ôm chặt Thiên An, mong hơi ấm mong manh này sẽ làm Thiên An tỉnh giấc.

- Đừng khóc – Thiên An đưa tay vuốt nhẹ giọt nước trên mắt Hoàng Anh.

- Chị, chị tỉnh rồi hả, em sẽ đưa chị đến bệnh viện ngay bây giờ - Hoàng Anh ôm sốc lấy Thiên An, mắt cô kiếm tìm một chiếc taxi.

- Chị...

- Đừng nói nữa, em biết, em biết cả rồi, chị làm ơn đừng nói nữa.

- Chị...yêu...em – Thiên An dùng tất cả sức lực của mình để nói trọn vẹn cái câu mà cô chưa bao giờ nói thực lòng.

- Em biết, em biết mà, chị đừng nói nữa – Hoàng Anh van nài.

Người Thiên An nhẹ bỗng đi trên tay Hoàng Anh, mắt cô nhắm lại, môi mỉm cười hạnh phúc, cái lạnh trên người Thiên An làm Hoàng Anh hoảng hốt.

- Chị, chị đừng nhắm mắt, nhìn em đi này.

- Em cầu xin chị, mở mắt ra đi mà – giọng Hoàng Anh lạc trong bóng tối, đáp lại lời cô chỉ có tiếng mưa.

- Chị...!

Mưa không dứt. Mưa rơi đều. Lạnh lùng. Đau Rát.

...................................

Sau đám tang Thiên An, Nguyên đưa cho Hoàng Anh quyển nhật ký, cái bìa xanh đến quay quắt.

Hoàng Anh đốt từng trang nhật ký, dòng chữ đều đều của Thiên An tàn dần theo ngọn lửa. Nước mắt nuốt hết vào trong lòng.

.........................................

Nguyên bắt gặp chiếc áo màu xanh còn mới trong tủ áo của mình, lẫn dưới đống quần áo lộn xộn của anh. Lâu lắm rồi, anh không mua áo mới. Nguyên cầm chiếc áo, bóc lớp giấy bóng bọc bên ngoài, một tờ giấy gấp đôi màu xanh rơi ra.

"Anh à, em cám ơn anh đã luôn là người chồng và người cha tốt, màu xanh này anh mặc chắc sẽ đẹp lắm, [cười]".

"Anh à, hôm nay em mua..."

Lòng Nguyên quặn thắt. Anh nhớ ngày hôm ấy, anh đã không để Thiên An nói hết câu, anh đã đóng gọn cuộc đời cô bằng những chuỗi ngày tang tóc.

Nước mắt rơi xuống má anh nóng hổi.

.................................

Em à? Em sẽ yêu anh đến trọn cuộc đời anh chứ?

Không? – Em lắc đầu.

Tại sao?

Vì...em sẽ yêu anh đến trọn cuộc đời em.

...................................

- Em sẽ ở bên chị dù chị không yêu em.

- Dù em không yêu anh, chỉ cần ở bên anh là đủ, anh sẽ chấp nhận tất cả.

Đó có phải là lời hứa? Cô không nhận được đủ những lời hứa ấy. Những người yêu cô cần lại những lời yêu thương hơn là hành động của trái tim. Tình yêu có phải là trao đổi? Đôi khi trong tình yêu, bạn phải chịu lỗ, chỉ có cho đi mà không bao giờ được nhận về, nhưng vốn yêu thương thì sẽ chẳng bao giờ cạn kiệt.

"Yêu và muốn được yêu, đó là con người, nhưng yêu chỉ vì yêu, thì đó là thiên thần"

End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#truyen