2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế là cuộc sống mới của cậu bắt đầu.

MinMin, cái tên được Jungkook âu yếm đặt cho, được các nhà khoa học trong tòa nhà đối xử hết sức chu đáo. Cậu yêu quý tất cả bọn họ. Đặc biệt là năm nhà khoa học thường xuyên ghé đến thăm cậu trong căn phòng nhỏ mà cậu được chu cấp.

Có Kim Namjoon, người sở hữu chất giọng luôn dịu dàng và lời nói luôn được lựa chọn kĩ càng. Gã đã nói chuyện với MinMin rất nhiều về triết học và dạy cậu mọi thứ mà cậu muốn biết, bổ sung những lỗ hỏng kiến ​​thức của cậu. MinMin được bảo rằng cậu rất thông minh, đã tiếp thu nhanh chóng những gì được dạy, và các bài kiểm tra cũng xác nhận rằng cậu có trí thông minh tương đương với những người cùng độ tuổi.

Min Yoongi ban đầu trông thật đáng sợ với đôi mắt sắc lạnh như mèo hoang và lời lẽ còn sắc bén hơn thế, nhưng chẳng bao lâu sau MinMin phát hiện ra rằng nội tâm bên trong y thực ra lại vô cùng mềm mỏng. Yoongi thường lén tặng cho MinMin đủ thứ như sách vở và thậm chí cả đồ dùng nghệ thuật khi cậu buột miệng nói rằng bản thân muốn thử nó vào một ngày nào đó.

Tiếp đến còn có Jung HoSeok, người đã giúp cậu tăng cường khả năng vận động, bắt cậu thực hiện đủ loại các bài tập thường khiến MinMin đau nhức suốt khoảng thời gian còn lại trong ngày. Thực ra ban đầu cậu không thích HoSeok cho lắm vì điều đó nhưng khi cậu nhận ra những bài tập luyện ấy đã giúp ích cho bản thân nhiều như thế nào, MinMin dần dần thích anh ấy nhiều như những người khác. Đặc biệt là khi cậu làm điều gì đó đúng đắn và nhà khoa học sẽ thưởng cho cậu một nụ cười hình trái tim tươi tắn khiến chính MinMin cũng không khỏi mỉm cười theo.

Rồi còn có Kim Seokjin nữa, không thể phủ nhận anh là người MinMin yêu mến ngoài Jungkook. Nhà khoa học luôn mang đến cho cậu đồ ăn vặt và đủ loại thức ăn ngon. Seokjin cũng thích pha nhiều trò đùa khiến MinMin cười đến đau cả bụng nhưng lại khiến những người khác trợn tròn mắt khinh bỉ. Seokjin khiến mọi thứ trở nên nhẹ nhàng và vui vẻ ngay cả khi họ phải thực hiện những cuộc thử nghiệm mà đôi khi khiến MinMin cảm thấy mệt mỏi sau đó.

Tất cả bọn họ đều rất tử tế với cậu. Họ sẵn sàng dừng các cuộc thử nghiệm khi cậu yêu cầu hoặc cho cậu thời gian nghỉ ngơi khi cậu cần. Chưa bao giờ MinMin cảm thấy mình bị ép buộc phải làm điều gì, và cũng chính vì sự ân cần đó mà MinMin càng muốn làm mọi thứ tốt hơn, để làm vui lòng họ.

Đặc biệt...

"Kookie!" MinMin reo lên, chào đón nhà khoa học mà cậu yêu quý nhất bước vào phòng mình.

Oh làm cách nào mà người đàn ông ấy lại có thể khiến trái tim MinMin loạn nhịp như thế nhỉ. Có lẽ là ngay từ giây phút đầu tiên khi MinMin thức tỉnh trên chiếc bàn kim loại lạnh lẽo đó. Cậu đã không hề sợ hãi, thậm chí bị cuốn hút trước người đàn ông đang nhìn mình bằng đôi mắt sắc lạnh như vậy. Jungkook đẹp đến mức cậu không thể rời mắt khỏi hắn, giống như một sợi dây vô hình kéo cậu lại, thôi thúc cậu gần gũi với người đàn ông đó.

Ngay cả bây giờ, MinMin vẫn bị mê hoặc bởi sự kết hợp giữa nét mạnh mẽ và dịu dàng của hắn. Gò má và đường xương hàm của hắn rất sắc bén nhưng đôi mắt nai to tròn và viền môi mỏng lại rất mềm mại. MinMin thích mê những chiếc khuyên lấp lánh dưới ánh đèn của phòng thí nghiệm, tô điểm trên chân mày, môi và tai của Jungkook. Gần như cậu yêu thích màu mực bao phủ trên khắp cánh tay của hắn. Thỉnh thoảng, khi Jungkook đang có tâm trạng vui vẻ, hắn sẽ để MinMin sờ loạn trên những hình xăm bằng các ngón tay mũm mĩm của cậu.

MinMin muốn có hình xăm của riêng mình. Rõ ràng là cậu được tạo ra để trông giống với một chàng trai có hình xăm mặc dù anh ta là một người mẫu. MinMin đã nghe khá nhiều về Park Jimin qua lời kể của Jungkook, người luôn nói về anh ấy với đôi mắt dịu dàng nhất và giọng nói tràn đầy sự yêu chiều. Tình yêu của hắn được thể hiện rõ ràng đến mức ai cũng có thể nhìn thấy và điều đó khiến MinMin ngày càng muốn biết nhiều hơn về anh. Jimin trông giống như một thực thể đến từ thế giới khác qua cách Jungkook nói về anh ấy.

Đôi khi nó khiến một điều gì đó xấu xí quặn lên bên trong MinMin, khi biết rằng trái tim của nhà khoa học đã hoàn toàn thuộc về người khác. Có những lúc, sự hiếu kỳ lấp đầy bên trong trái tim cậu đến mức tưởng chừng như nó sắp vỡ tung.

"MinMin!" Jungkook chào lại.

MinMin biết rằng nhà khoa học có tin tức tốt. Cậu biết được điều đó thông qua cách đôi mắt đen láy sáng lên và nụ cười trên khuôn mặt hắn.

"Đoán xem có chuyện gì nào?"

"Chuyện gì ạ?"

"Cuối cùng anh cũng được phép đưa em về nhà với anh trong vài ngày. Để xem em thích nghi với thế giới bên ngoài như thế nào." MinMin há hốc miệng, đôi mắt xanh tròn xoe vì kinh ngạc, niềm phấn khích dâng trào đến mức cậu cảm thấy như sắp nổ tung. Cậu được về nhà cùng với Jungkook ư? Cuối cùng cậu cũng sẽ gặp được Park Jimin bí ẩn ấy! Và cuối cùng cậu cũng sẽ được nhìn thấy thế giới!

"Anh đã chuẩn bị sẵn một phòng riêng cho em ở nhà rồi. Nếu em muốn đi cùng anh-"

"Dĩ nhiên là em muốn!" MinMin ngắt lời, cậu biết điều đó là thô lỗ nhưng Jungkook vẫn mỉm cười dịu dàng. "Oh, bây giờ chúng ta có thể đi được chưa ạ?"

"Tất nhiên, ngay khi đồ đạc của em được thu xếp. Có lẽ em nên để lại những cuốn sách ở tại đây."

MinMin đã cất giữ được hàng chục cuốn sách, tất cả đều do các nhà khoa học chăm sóc cậu tặng cho cậu. Ngay cả Jungkook cũng đã tự mình tặng cậu một vài cuốn sách cùng với những món đồ khác. Người đàn ông ấy thích chiều chuộng cậu, có lẽ còn nhiều hơn những người khác

Bản sao đã thu xếp mọi thứ có thể vào chiếc vali lớn mà Jungkook đã đưa cho cậu. Nhưng có vẻ chúng không được sắp xếp một cách gọn gàng cho lắm. Jungkook bật cười khi hắn giúp sắp xếp chúng lại để có chứa nhiều thứ vào bên trong vali cho đến khi mọi thứ đã được thu xếp ngoại trừ những cuốn sách.

"Được rồi, đi thôi!"

MinMin suýt nữa reo lên vì vui sướng khi bước theo Jungkook ra khỏi phòng thí nghiệm, băng qua những hành lang quen thuộc. Cậu vẫy tay chào tạm biệt các nhà khoa học mà cậu biết cho đến khi cậu bước ra khỏi phòng thí nghiệm lần đầu tiên. MinMin mỉm cười khi mặt trời hôn lên làn da cậu, sưởi ấm cậu theo cách mà chiếc chăn không bao giờ có thể sao chép được. MinMin phơi mình trong nắng ấm khi cậu quan sát xung quanh.

MinMin ngắm nhìn bầu trời xanh biếc với những đám mây trắng lửng lờ trôi và làn gió nhẹ đùa giỡn xung quanh chúng. Cậu nhìn dòng người qua lại, ngạc nhiên trước sự đa dạng trong trang phục của họ, khác hẳn với bộ đồ xanh nhạt mà cậu đang mặc. Cậu chiêm ngưỡng thảm cỏ xanh mướt và con đường nhựa xám xịt khi họ bước đến một bãi đậu xe đầy ô tô.

Mọi thứ thật thú vị khi cậu được tận mắt chứng kiến. MinMin biết về mọi thứ cậu đang nhìn thấy, tuy nhiên, đây là lần đầu tiên cậu thực sự trải nghiệm chúng.

"Được rồi, thắt dây an toàn nào." Jungkook nói, sau khi đồ đạc của MinMin đã được đem ra phía sau và cả hai ngồi yên vị trên ghế. "Đến giờ về nhà rồi."

Nhà. MinMin thích âm thanh đó.

MinMin gần như nhảy cẫng lên trên ghế khi cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm những cảnh vật lướt qua và những tòa nhà cao chọc trời. Cậu mỉm cười khi ánh nắng vẫn dịu dàng vỗ về làn da mình, rồi quay sang nhìn Jungkook, và ngay khoảnh khắc ấy, hơi thở của cậu như nghẹn lại khi ánh sáng ấy dường như khiến Jungkook bừng sáng lên.

Jungkook thật đẹp.

Nó khiến trái tim MinMin đập loạn trong lồng ngực chỉ vì nhìn hắn.

Jungkook hẳn đã cảm nhận được ánh mắt của cậu vì hắn đã nhìn MinMin bằng ánh mắt dường như đã dịu lại. Hắn đưa tay qua và cảm giác rung động đó càng tăng lên khi bàn tay to lớn đầy hình xăm của nhà khoa học âu yếm xoa đầu cậu. MinMin ngay lập tức dựa vào cái chạm cho đến khi Jungkook rút tay lại, tập trung lái xe tiếp.

Có vẻ như phải mất một lúc lâu họ mới vào được bãi đậu xe ngầm của một trong những tòa nhà cao nhất mà MinMin từng thấy. Jungkook khéo léo điều khiển chiếc xe đi qua không gian chật hẹp trước khi đỗ xe và xuống xe cùng MinMin, lấy đồ đạc cho cậu. "Được rồi, đã về đến ngôi nhà thân yêu."

"Anh có sống ở trên cao không?"

"Tụi anh sống trong căn penthhouse ở tầng trên cùng." Jungkook nói với tông giọng đầy tự hào. "Cả hai đã phải mất kha khá năm mới có thể tích cóp đủ tiền để mua nhưng nó rất đáng giá. Không thể đợi cho đến khi em nhìn thấy nó đâu."

MinMin nhảy cẫng lên vì phấn khích khi theo Jungkook vào thang máy, nhìn người đàn ông lấy thẻ khóa ra và đưa nó trước một thiết bị nhỏ. Cửa thang máy ngay lập tức đóng lại và bắt đầu đi lên nhẹ nhàng đến mức MinMin gần như không thể nhận ra rằng họ đang di chuyển. Cậu nhìn những con số màu đỏ trên bảng điều khiển thay đổi, Jungkook nhanh chóng nhập vào hai chữ số.

Cho đến khi nó đứng im, thang máy dừng lại và cánh cửa trượt mở ngay bên trong nhà của Jungkook. Miệng MinMin há hốc khi cậu bước ra ngoài cùng hắn, người vừa huýt sáo vừa đem đồ đạc của bản sao vào trong.

Căn nhà thật sự rất lớn.

Phòng khách mà họ bước vào ít nhất phải gấp ba lần phòng cậu được cấp ở phòng thí nghiệm. Hầu hết các bức tường đều được làm bằng kính, phô bày cảnh thành phố rõ nét hơn bao giờ hết khi họ ở trên cao, để ánh nắng chiếu rọi vào trong phòng. Có hai chiếc ghế sofa dài đối diện nhau, một chiếc quay lưng về phía họ trong khi chiếc kia có những chiếc gối sáng màu trang nhã được bọc bằng bao gối màu kem.

Giữa hai chiếc ghế sofa là một tấm thảm dài màu nâu sẫm với những đường xoắn màu kem và trên đó là một chiếc bàn kính với các tạp chí và giấy tờ nằm ​​ngổn ngang trên đó, cùng với một chậu cây cảnh có vẻ như đang héo úa. Ở bên cạnh có một chiếc tivi khổng lồ với dàn loa cao lớn ở cả hai bên và các kệ trên giá chứa đầy máy chơi game điện tử mà Jungkook đã kể cho cậu nghe.

Bên ngoài phòng khách là một cầu thang bằng  kính dẫn lên ban công nhìn ra phòng khách, nơi MinMin cá là tất cả các phòng ngủ đều ở đó. Kế tiếp là những nơi trông giống như nhà bếp và những căn phòng khác mà cậu rất muốn khám phá nhưng cậu vẫn ở bên cạnh Jungkook. Cả hai đều cởi giày và áo khoác trước khi bước vào phòng khách.

"Anh ấy nói là anh ấy sẽ ở nhà mà nhỉ?" Jungkook lẩm bẩm, chủ yếu là nói với chính mình, khi bước đến chiếc ghế dài đối diện với họ. Hắn nghiêng mình nhìn ra phía sau, toàn bộ khuôn mặt hắn bừng sáng và nụ cười của hắn là nụ cười rạng rỡ nhất mà MinMin từng thấy.

Nó khiến cậu tò mò điều gì có thể khiến người đàn ông này vui vẻ đến vậy. MinMin chậm rãi bước lại gần, đi vòng quanh chiếc ghế dài và ngay thời khắc ấy toàn bộ hơi thở của cậu như thể bị đánh cắp.

Có một người đàn ông đang nằm trên ghế, mắt nhắm lại, đang say giấc một cách bình yên. Oh Chúa ơi, anh ấy thật xinh đẹp. MinMin biết đây chính là người đàn ông được dựa vào để tạo ra cậu nhưng cậu biết rằng dù có cùng một khuôn mặt nhưng Park Jimin vẫn đẹp hơn cậu rất nhiều. Hơn bất kì ai.

Không giống như mái tóc hồng mềm mại của MinMin, mái tóc của Jimin có màu đen tuyền khiến anh trông quyền lực hơn và quyến rũ hơn rất nhiều. Khuôn mặt của anh ấy đã được trang điểm, khiến Jimin trông sắc sảo hơn nhiều. Cơ thể anh không mặc gì ngoài một chiếc áo choàng mỏng tanh màu bạc, mời gọi hơn là che giấu. Một hình xăm chạy dọc từ cổ xuống cổ áo choàng nhưng MinMin chỉ vừa đủ nhìn thấy dòng chữ 'Tailor of Chaos', điều này có vẻ thích hợp.

Đôi môi son màu đỏ anh đào hơi hé mở, khoe ra hàm răng trắng ngần hoàn hảo ngoại trừ một chiếc răng cửa có một vết mẻ nhỏ mà ở răng của MinMin không có. Nó khiến cậu tự hỏi còn có những điểm khác biệt nào nữa giữa cậu và anh hay không. MinMin cũng tự hỏi tại sao họ đều giống nhau, vậy mà ngay cả khi ngủ, Jimin vẫn khiến cậu cảm thấy mình thật nhỏ bé và thua kém. Dường như đúng là Jungkook đang ở cùng một người đàn ông giống như cậu, cả hai đều đeo cùng một chiếc nhẫn bạc quanh ngón áp út.

Jungkook từ từ đưa tay xuống và lướt mu bàn tay dọc theo gò má Jimin trước khi cúi xuống và áp môi mình vào làn da trông mềm mại đó. "Tình yêu," Jungkook gọi thật ngọt ngào. "Đã đến giờ dậy rồi, chúng ta có khách."

Jimin ậm ừ khi anh nheo mắt lại trước khi mở chúng ra. Chúng không có màu xanh như của MinMin mà có màu đen tuyền. Sắc bén như của một chàng quỷ nham hiểm. Chúng nhìn Jungkook bằng ánh mắt dịu dàng trước khi trở nên lạnh lùng khi anh nhìn sang MinMin, khiến cậu cảm thấy mình thật nhỏ bé đến mức muốn thu mình lại.

"Vậy ra đây là bản sao mà em nói sao." Giọng nói của Jimin giống hệt MinMin, nhưng lại có điều gì đó rất khác biệt. Như thể từng lời anh thốt ra đều được thấm nhuần ma thuật.

"MinMin."

"Sáng tạo đấy." Jimin lạnh nhạt đáp trong khi từ từ ngồi dậy, chậm rãi nhìn MinMin từ đầu đến chân. Sau đó, anh nâng tay lên, ngón tay khẽ cong lại, ra hiệu cho MinMin tiến lại gần, và như bị thôi miên, MinMin bước tới, từng bước nặng nề. "Rất hân hạnh được gặp cậu."

"Em đã nghe rất nhiều về anh!" MinMin thốt lên, rồi lập tức đưa tay lên che miệng, đôi má trở nên đỏ bừng. Hành động ấy khiến Jimin mỉm cười nhưng nụ cười của anh vẫn còn chút gì đó lạnh lẽo.

"Tôi hy vọng đó là những điều tốt đẹp."

"Tất nhiên, em chỉ có những điều tốt đẹp để nói về anh thôi." Jungkook vừa nói vừa nhảy qua lưng ghế để ngồi xuống bên cạnh Jimin, vòng cánh tay cơ bắp ôm lấy vai anh. Họ trông thật hoàn hảo khi ở cạnh nhau. Giống như hai vị thần nhìn ra thế giới bên ngoài cửa sổ.

Jimin ậm ừ trong khi bắt chéo một chân lên chân kia, vẫn hơi nghiêng đầu nhìn MinMin đánh giá. Rồi đột nhiên, anh đứng dậy và tim MinMin đập thình thịch trong lồng ngực khi người đàn ông vây quanh cậu như một dã thú sắp vồ lấy con mồi của mình. Cậu liếc nhìn Jungkook để tìm kiếm sự trấn an nhưng lại thấy người đàn ông ấy mỉm cười hài lòng.

"Cậu thực sự trông giống hệt tôi." Jimin thì thầm khi dừng lại trước mặt MinMin, cả hai người họ nhìn chằm chằm vào mắt nhau. "Có lẽ là một phiên bản trẻ hơn của tôi."

"Đó là cách nó hoạt động."

"Hmmm." Jimin khẽ ngân nga khi nhìn đi nơi khác và chỉ đến lúc đó MinMin mới cảm thấy như bản thân cuối cùng cũng có thể thở được một chút. "Đừng thất lễ, giờ thì dẫn khách của chúng ta tới phòng của cậu ấy đi. Anh sẽ đi nấu bữa tối."

"Ý anh là anh sẽ hâm nóng thứ gì đó đã đặt sẵn chứ gì?" Jungkook trêu chọc khi đứng dậy, đặt một nụ hôn nồng nhiệt lên môi Jimin.

Một cảm giác khó chịu cuộn lên trong bụng MinMin khi cậu nhìn họ, nhưng không thể phủ nhận rằng họ trông hoàn hảo khi ở bên nhau. Cậu chưa bao giờ có cơ hội làm điều thân mật ấy với Jungkook cả. Ừ thì, cậu vốn dĩ đã biết rõ điều đó nhưng khi chứng kiến cảnh tượng ấy bằng chính đôi mắt của mình lại là một chuyện khác.

Bất chợt, đôi mắt sắc sảo của Jimin lại hướng về phía cậu, trong ánh nhìn ấy dường như có điều gì đó ẩn giấu. Ánh mắt anh như đào sâu vào tận tâm can của MinMin, như thể muốn moi ra từng suy nghĩ nhỏ nhặt đang lướt qua đầu cậu.

"Thôi nào! Đi thôi!" Jungkook vui vẻ nói và Jimin quay đi khi anh đi vào bếp. Ngay cả cách anh bước đi cũng khác biệt, mang theo vẻ thanh tao, duyên dáng, từng bước chân đều được đo lường một cách hoàn hảo, hông anh khẽ đong đưa nhịp nhàng.

MinMin hít một hơi thật sâu trước khi theo Jungkook lên cầu thang, người đàn ông dễ dàng mang theo tất cả đồ đạc của cậu như thể chúng chẳng có trọng lượng gì. Hắn nhìn sang MinMin với ánh mắt thấu hiểu và nụ cười rạng rỡ. "Cứ thư giãn đi, ban đầu Jimin có hơi đáng sợ với mọi người. Rồi em sẽ quen với nó thôi."

MinMin vô cùng nghi ngờ điều đó nhưng cậu vẫn im lặng, chỉ mỉm cười và gật đầu.

Tầng trên là nơi có các phòng ngủ giống như MinMin đã nghĩ. Nhìn từ bên ngoài, có bốn căn phòng với tất cả các cửa đều đóng lại ngoại trừ một phòng, có vẻ như là nơi MinMin sẽ ở.

Căn phòng rất rộng, giống như toàn bộ nơi này. Chắc chắn là lớn hơn phòng của cậu ở phòng thí nghiệm. Phòng rất sáng sủa, những bức tường được sơn màu xanh da trời giống như màu mắt cậu và chăn trên giường đều có màu pastel tươi sáng. Đồ nội thất như tủ quần áo và tủ đầu giường đều được làm bằng gỗ sáng màu. Trên đầu giường đặt một bình hoa rực rỡ trông đẹp đến mức MinMin không thể tin là hoa nhựa.

"Jimin đã trang trí phòng cho em." Jungkook giải thích và đôi mắt MinMin mở to đầy ngạc nhiên, nhìn căn phòng với cái nhìn hoàn toàn mới. Chẳng hạn như những chiếc gối có họa tiết hoa mùa xuân tươi tắn và chiếc chăn có những đường may màu vàng phủ trên chiếc ghế tựa trông có vẻ thoải mái ở trong góc phòng. Bên cạnh đó là một chiếc tủ sách đã đựng sẵn vài cuốn sách. "Anh đã nói với anh ấy rằng em thích những thứ nhiều màu sắc."

"Em thích lắm." MinMin thì thầm, gần như không dám tin rằng một người có vẻ lạnh lùng như vậy lại có thể làm được điều này.

"Hãy nói cho Jimin biết nhé, điều đó sẽ khiến anh ấy hạnh phúc lắm." Jungkook vừa nói vừa đặt túi của MinMin xuống. "Anh sẽ cho em chút thời gian để thu xếp. Tuy nhiên, bữa tối sắp sẵn sàng rồi nên khi em đã xong xuôi, hãy xuống phòng ăn cạnh nhà bếp nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro