Chương 10: Thuốc Mê

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chae Young từ từ mở mắt. Trời tối, nhưng cô biết mình đang ở đâu. Cô đột ngột ngồi dậy. Cô nhớ những gì đã xảy ra vào buổi chiều. Cô ấy thực sự muốn khóc. Anh ta đã đánh thuốc mê vào đồ uống của cô.

Chae Young nghĩ rằng anh ta đối xử tốt với cô vì cô vẫn là người mới ở văn phòng. Giúp đỡ cô ấy như một tiền bối tốt. Hóa ra anh ta có ý định xấu từ lâu. Tất cả lòng tốt của anh ta đều là giả dối.

⤝❁⤞

8 giờ trước đó,

Một gã đàn ông trông rất vui vẻ vì kế hoạch của hắn ta đã thành công. Cuối cùng thì hắn cũng có được cô. Nó quá dễ dàng, hắn ta nghĩ. Hắn cười toe toét khi nghĩ về những gì sẽ làm với cô trong phòng khách sạn, chỉ một ít phút nữa thôi.

Hắn nhìn về phía trước, cố gắng bước đi cùng cô gái đang bất tỉnh. Một cô gái ngây thơ như vậy, hắn cười chế giễu.

Khi đến gần phòng đã đặt, hắn ta tình cờ gặp một nhân viên ở hành lang khách sạn và hỏi hắn ta có cần giúp đỡ không.

"À, không. Cảm ơn nhưng tôi có thể tự mình giải quyết việc này. Cô ấy đã say. Một người chỉ quen uống rượu nhẹ." Hắn giải thích và mỉm cười.

"Chỉ cần gọi cho chúng tôi nếu cần bất cứ điều gì, thưa quý khách."

"Chắc chắn rồi. Cảm ơn." Rồi hắn ta tiếp tục đi về phòng của mình.

Hắn dùng một tay để mở khóa và dùng chân để gạt cửa ra. Khi hắn quay lại để đóng cửa, thì một người nào đó đã đứng trước mặt hắn.

"Xin lỗi..." Người đó mỉm cười.

"Anh là ai?" Mr.Han hỏi người đó, khó chịu vì bị anh ta cắt ngang.

"Anh không cần phải biết tôi. Nhưng, tôi biết rất rõ cô gái đang bất tỉnh bên cạnh anh. Cô ấy là bạn của tôi."

"Ừm... Tôi chỉ giúp cô ấy nghỉ ngơi trong phòng này. Anh thấy đấy, cô ấy say rồi." Hắn lại nói dối.

"Vậy nên đưa cô ấy về nhà, như thế tốt hơn để cô ấy ở trong khách sạn với một người như anh..."

Hắn bắt đầu thấy bực bội. "Nghe này, tôi không biết anh. Tôi không thể đảm bảo rằng anh thực sự biết cô ấy, rất có thể..." trước khi hắn có thể nói hết câu, ai đó khác đã đẩy mạnh cánh cửa ra trong nháy mắt và đấm vào mặt hắn cho đến khi hắn gục xuống với máu chảy ra từ mũi.

Hắn buộc phải nới lỏng vòng tay đang giữ chặt Chae Young. Người bạn vừa rồi đỡ lấy Chae Young trước khi cô ấy ngã xuống đất. Trong khi đó, Mr.Han đang bị người mới xuất hiện ép sát vào tường.

"Sao anh dám... chạm vào người phụ nữ của tôi..." Jung Kook nghiến răng nghiến lợi. Siết chặt cổ hắn ta, khiến mặt hắn tái mét vì khó thở.

"Jung Kook, dừng lại đi. Em sẽ giết anh ta mất."

Jung Kook dường như không nghe thấy, sau đó anh nhìn thấy một cái giá ba chân được đặt gần chân giường với camera trên đó.

"Khốn nạn!" Jung Kook tung thêm một cú đấm vào mặt hắn.

"Jung Kook, đừng... Chae Young an toàn rồi. Em đã đến rất đúng lúc. Dừng lại, cô ấy cần em ngay bây giờ." Vừa nghe nhắc đến tên cô, Jung Kook buông cổ hắn ra, nhưng lập tức ném thêm một cú đấm mạnh vào bụng hắn rồi quay đi.

"Tôi thề sẽ tống anh vào tù và sẽ khiến anh không bao giờ có cơ hội hít thở bầu không khí trong lành nữa." Jung Kook giận dữ nói. Sau đó, anh bước đến bên vị hôn thê của mình.

"Đưa cô ấy về nhà đi, anh sẽ lo liệu chuyện này." Ji Min nói, đỡ Chae Young đang bất tỉnh cho Jung Kook.

"Cảm ơn hyung. Em nợ anh rất nhiều lần." Jung Kook nói, sau đó đón lấy Chae Young trong vòng tay mình.

⤝❁⤞

Lúc Jung Kook về đến nhà, anh đã gọi cho bác sĩ riêng của gia đình mình để kiểm tra Chae Young. Thật may là cô ấy vẫn ổn. Bác sĩ cho biết thuốc mê bên trong cơ thể cô ấy vô hại, nó giống như bất kỳ loại thuốc ngủ nào khác.

Khi bác sĩ rời đi, Jung Kook dành thời gian ở phòng làm việc. Gọi điện thoại với người của anh, chính xác là thư ký của cha Jeon, để điều tra tất cả về Han Sung Rok. Anh tự hứa với bản thân rằng sẽ tống hắn ta vào tù.

Không mất nhiều thời gian để Jung Kook có được tất cả thông tin mình muốn. Theo báo cáo mà anh nhận được, tên khốn này là một kẻ phạm tội tình dục thực sự.

Làm thế nào mà hắn ta vẫn được hít thở bầu không khí trong lành cho đến bây giờ và không phải ngồi tù, là bởi vì anh ta đe dọa các nạn nhân bằng những đoạn video ghi lại khi hắn ta thực hiện hành vi của mình. Các nạn nhân đều không hề hay biết về việc quay hình cho đến khi bị đe dọa. Thật kinh tởm.

Jung Kook không thể tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu Ji Min hyung không nhìn thấy Chae Young và đến đúng lúc. Anh đau lòng lắc đầu. 

Mặc dù bản thân anh vì lo lắng nên đã trở lại khách sạn, nhưng may nhờ Ji Min phát hiện ra trước và đi theo tên khốn đó, anh mới có thể nhanh chóng chạy đến căn phòng đó.

*

Trưa nay, sau khi tiễn Chae Young ở khách sạn, lòng anh không khỏi bất an. Một cảm giác mà chỉ anh mới có thể hiểu được.

Có một giọng nói trong đầu thúc giục anh quay lại với cô ấy. Vì vậy, Jung Kook đã quyết định quay đầu xe và trở lại khách sạn để chắc chắn rằng Chae Young vẫn ổn. Jung Kook đang ở trong thang máy khi nhận được điện thoại từ Ji Min hyung.

Ji Min đang ăn mừng một dự án thành công cùng với các đồng nghiệp trong nhà hàng của khách sạn đó. Anh vừa bước ra từ phòng vệ sinh, khi đi ngang qua một người đàn ông đang mang theo một cô gái trông giống Chae Young ở hành lang.

Anh ấy đã gọi ngay cho Jung Kook để chắc chắn rằng Chae Young có ở trong khách sạn đó hay không, trong khi vẫn âm thầm theo dõi người đàn ông đó, ngăn cản hành động của hắn ta trước khi mọi chuyện đi quá xa...

⤝❁⤞

Jung Kook nghe thấy tiếng mở cửa, anh ngẩng đầu lên thì thấy Chae Young đang nhìn mình chằm chằm với vẻ mặt bối rồi.

"Chae Young!" Jung Kook mỉm cười nói. "Lại đây!" Anh đưa tay ra.

Chae Young sải bước về phía anh và bắt đầu khóc khi anh kéo cô vào lòng. Hai tay cô ôm lấy cổ anh. Anh ôm chặt lấy cơ thể cô.

"Đừng khóc... Anh ở đây." Jung Kook nhẹ nhàng vỗ về trên lưng cô và hôn lên đầu cô.

"Em xin lỗi..." Cô sụt sịt.

Jung Kook ôm mặt cô để cô đối mặt với anh. "Sao em lại xin lỗi. Đó không phải lỗi của em."

"Em nên nghe lời anh và cẩn thận hơn. Em chưa bao giờ nghĩ hắn ta lại làm chuyện như vậy...", Nước mắt cô lại bắt đầu chảy ra.

"Chae Young, không sao cả, đừng khóc. Không phải lỗi của em..." Anh lau nước mắt cho cô. "Là hắn ta. Hắn vốn là một tên tội phạm."

"Hắn ta... Hắn ta đã làm gì trong khi em bất tỉnh? Anh tìm thấy em ở đâu? Làm thế nào anh tìm thấy em?" Cô chớp mắt, không cầm được nước mắt.

Thay vì trả lời câu hỏi của cô, Jung Kook cúi xuống hôn lên môi cô. Anh lướt nhẹ lưỡi của mình trên môi dưới của cô. Cô hít một hơi thật sâu, loạng choạng để đáp lại trong khi hôn lại anh.

"Anh sẽ kể cho em nghe mọi chuyện sau khi em ăn no bụng trước đã." Jung Kook nói, sau đó kéo cô vào bếp.

*

"Em nên cảm ơn anh Ji Min." Chae Young nói.

Họ đang ở trong bếp. Chae Young vừa ăn tối xong. Một bữa tối muộn, vì đã gần nửa đêm.

"Uhm, chúng ta nên như vậy." Jung Kook gật đầu.

"Và cảm ơn anh đã trở lại khách sạn để tìm em." Cô vòng tay quanh người anh.

Jung Kook ôm lại cô.

"Từ đầu anh đã không tin tưởng hắn ta. Anh sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân nếu có chuyện gì xảy ra với em." Anh siết chặt vòng tay của mình, hôn lên tóc cô.

Hai người cứ như vậy trong một phút. Họ cảm thấy nhẹ nhõm, cảm thấy biết ơn vì điều gì đó tồi tệ có thể đã xảy ra với Chae Young, nhưng thật may là nó đã không... 

Cô đang ở đây với anh. Cô đã an toàn...

⤝❁⤞

Ba tuần sau sự việc khủng khiếp đó, Chae Young hiện đang làm việc tại một công ty khác. Mặc dù Han Sung Rok đã bị bắt và đương nhiên là bị đuổi việc. Cô ấy vẫn quyết định nghỉ việc và tìm một công ty khác.

Thực ra, Jung Kook là người đã tìm giúp cô, và với tất cả điểm xuất sắc của mình, tất nhiên cô ấy có thể dễ dàng gia nhập một công ty tốt. Bạn trai của cô thực sự rất tốt với cô, tốt đến mức cô chưa từng dám tưởng tượng trước đây.

⤝❁⤞

Chae Young đang ở trong phòng làm việc của Jung Kook, chọn váy cưới theo danh mục do mẹ anh đưa cho.

Đúng vậy, họ quyết định tổ chức lễ cưới sớm hơn dự định. Lúc đầu, cả hai đồng ý kết hôn ít nhất là sáu tháng sau khi tốt nghiệp. Và gia đình hai bên đã đồng ý. Đặc biệt là bố Park. Ông không muốn con gái vội vàng kết hôn.

Nhưng rồi mọi chuyện đã xảy ra. Jung Kook quyết định thay đổi kế hoạch. Họ sẽ kết hôn trong hai tuần tới đây.

Không phải đám cưới hoành tráng như họ đã lên kế hoạch trước đó. Sẽ là một đám cưới đơn giản thân mật bên gia đình và bạn bè. Mọi thứ đã được giải quyết với sự giúp đỡ của mẹ Jeon.

Nhiệm vụ còn lại dành cho Chae Young là chọn váy cưới và cô ấy vẫn chưa quyết định được, váy nào cũng đẹp. Cô thở dài, đặt cuốn catalogue lên bàn cà phê.

Cô duỗi chân và tựa đầu vào tay ghế dài và nhắm mắt lại. Dạo này hai người bận rộn mấy tuần rồi. Một chút mệt mỏi với tất cả các công việc chuẩn bị nhưng cô ấy rất vui. Cô nhìn đồng hồ, đã tám giờ mười lăm. Jung Kook về nhà muộn.

Chae Young bĩu môi. "Bây giờ, trông mình giống như một người vợ đợi chồng về nhà." Cô bật cười với chính mình. Ngay khi đó...

"Chae Young!"

Chae Young nghe thấy Jung Kook gọi cô từ bên ngoài phòng, anh ấy đã về.

"Em đây!" Cô ấy hét lên. Giây sau, cô nhìn thấy anh bước vào phòng.

"Anh về muộn." Cô nói.

Jung Kook cười khúc khích, bước lại gần.

"Anh biết, anh xin lỗi. Công ty có một cuộc họp khẩn cấp vào chiều muộn này. Bố muốn anh ở lại." Jung Kook cúi xuống, hôn nhẹ lên môi cô.

"Em đang nhớ anh sao?" Jung Kook trêu chọc, sau đó ngồi xuống và kéo Chae Young ngồi vào lòng mình.

Anh gạt tóc trên cổ cô ra và chuyển nó qua vai cô. Anh để ý đến cuốn danh mục trên bàn.

"Em chọn được trang phục chưa?"

Cô ấy lắc đầu.

"Em không chọn được, tất cả đều đẹp." Cô tựa đầu vào vai anh, hai tay ôm lấy cơ thể anh. "Có lẽ em sẽ hỏi mẹ em hoặc mẹ anh sau." Cô siết chặt cái ôm của mình.

Anh ôm cô lại, vuốt nhẹ tóc cô.

Trong một phút, họ chỉ ngồi và âu yếm nhau, nhẹ nhàng tận hưởng. Một sự im lặng hoàn toàn, nhưng bình yên.

Người ta nói, "Không có gì yên bình hơn là lắng nghe nhịp tim của người yêu bạn", cô đoán điều đó là đúng. Chae Young mỉm cười với suy nghĩ của chính mình.

"Chae Young." Anh đột ngột gọi cô.

"Vâng..."

"Anh yêu em."

Chae Young ngẩng đầu lên. "Em biết..." Cô mỉm cười và ôm lấy mặt anh trong tay, "Và em cũng yêu anh." Cô nói, sau đó nhẹ nhàng hôn anh.

Jung Kook luồn tay lên người cô và dùng tay ôm lấy khuôn mặt cô. Hôn cô say đắm, anh mút môi cô, thật nhẹ nhàng. Một tiếng ngân nga nhẹ thoát ra trong cô để đáp lại cảm giác của anh.

Khi nụ hôn của anh ấy trở nên tinh tế và dịu dàng hơn. Anh lùi lại một chút, nhẹ nhàng áp trán mình vào trán cô.

"Không thể đợi đến lúc em làm vợ anh được." Anh cười.

Một nụ cười nam tính đầy mê lực mà cô ấy luôn yêu thích.

"Em cũng vậy." Cô mỉm cười nhìn anh.

Và điều tiếp theo mà Chae Young biết, là cô đã được nâng lên trong vòng tay của anh.

"Đi tắm thôi!"

Mắt cô mở to khi nghe anh nói. "Jung Kook! Em tắm rồi!"

"Uhm. Nhưng em sẽ thích nó..." Anh cười toe toét.

Cô đánh vào ngực anh nhưng cô không thể giấu được nụ cười trên môi.

-----------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro