Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Thái Hanh không phải là tự mình nguyện ý đến đây, cậu cả đời nghèo khổ, ăn không đủ no mặc không đủ ấm. Ba tuổi chết mẹ, năm tuổi chết ba, đi theo ông bà nội đến năm mười tuổi, ông và bà cũng lần lượt mất. Sau đó được đưa đến nhà ông bà ngoại, năm cậu tốt nghiệp sơ trung, trong thời gian ba năm ông bà ngoại cũng lần lượt mất.

Từ đây, cậu ở trong thôn trở thành thiên sát cô tinh, chuyên khắc thân nhân. Cuối cùng không ai dám tiếp nhận cậu, đến năm 18 tuổi chịu không nổi đồn đãi vớ vẩn trong thôn liền đi ra ngoài làm công.

Không bằng cấp không tư sắc, cậu chỉ có thể làm nhân viên phục vụ, bạn trai đầu tiên cũng là duy nhất của cậu chính là nhân viên phục vụ chung ở nhà hàng, lừa hết tiền tiết kiệm của cậu, tiền lương 10 ngày của mình cũng từ bỏ mà ôm tiền của cậu bỏ chạy.

Thành phố lớn, công nhân ngoại lai nhiều vô số kể, đừng nói là tìm cho dù chuyện 10 vạn nguyên bị mất của cậu đem đi báo án cho cảnh sát, cảnh sát cho cậu ký tên sau đó sẽ quên mất.

Từ đây, Kim Thái Hanh cũng không dám tin tưởng người khác nữa, đến năm 35 tuổi chưa từng được một ngày tốt lành, tiền dưỡng già cũng để dành được gần 30 vạn.

Kết quả còn chưa vui vẻ được 2 ngày, cậu được bệnh viện thông báo mình bị bệnh máu trắng cấp tính. Bác sĩ nói chỉ trị bệnh bằng hoá chất, 30 vạn cũng vừa đủ, Kim Thái Hanh không mua nổi tế bào gốc cũng không ai nguyện ý cho cậu tế bào gốc. Cho nên cậu liền lấy tiền dưỡng già trị bệnh bằng hoá chất, sau đó .......

Chính là không ngừng trị bệnh bằng hoá chất, mua thuốc, nằm viện,... Cuối cùng toàn thân khí quan suy kiệt, khi nằm ở trên giường bệnh Kim Thái Hanh tiếc nuối đời này của mình sống không được tốt, không được ăn ngon mặc đẹp, không được nghỉ ngơi dài hạn,...

Giống như nhớ lại cả đời đều ở những quán ăn khác nhau mà làm công....... Thật tiếc nuối! Kim Thái Hanh cảm thán.

"Những điều đó, tôi đều cho cậu, cậu có thể giúp tôi không?"

Một khắc cuối cùng nhắm mắt, cùng xuất hiện âm thanh tâm điện thẳng tắp vang lên, chính là giọng một nam nhân ngọt ngào dễ nghe này.

Thời điểm Kim Thái Hanh mơ hồ tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy hạ thân đau đớn, không tự giác rên rĩ hai tiếng. Trong lay động, cậu nghe thấy chỗ sâu trong linh hồn đang đứt quãng mà hò hét.

"Một....... Muốn...... Hắn......."

Cái gì? Nói cái gì? Nghe không rõ ràng lắm....... Đau.......

Sáng sớm ánh mặt trời xuyên thấu qua màn cửa, Kim Thái Hanh duỗi tay che khuất ánh sáng chói mắt, tới nơi này cũng đã cả đêm, nói thật ra cậu....... Thiệt tình không phải rất hiểu rõ tình huống hiện tại.

Có thể là thời cơ tới không đúng lúc cho nên ký ức Kim Thái Hanh tiếp thu được cũng tương đối tán loạn. Nhưng mà điều đó đều không có quan hệ gì, Kim Thái Hanh liều mạng ngăn chặn khóe miệng cười cười, từ trong trí nhớ hỗn loạn lấy ra ít ký ức mà cậu cần biết.

Đây là một thân thể khỏe mạnh, lớn lên xinh đẹp và là nam nghệ sĩ tuyến 18 trong giới giải trí. Chủ yếu là cậu có tiền tuy rằng là Điền chủ cấp. Nhưng có tiền rất tốt nha! Có tiền có thể mua những thứ muốn ăn, muốn mặc, muốn chơi, không cần làm công. Nghĩ thế nào cũng thấy vui vẻ.

Kim Thái Hanh siêu cấp muốn ở trên giường lăn hai cái, nhưng cậu nhịn xuống. Quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, diện mạo tổng tài tiêu chuẩn có thể là trải qua một đêm hỗn loạn tối qua lúc này đang ngủ say.

Kim Thái Hanh lén nhìn, lén đứng dậy sau đó đem bức màn kéo xuống ngăn trở ánh nắng bên ngoài. Tùy tiện mặc vào quần áo hôm qua bị vứt trên mặt đất, nhẹ nhàng ra khỏi phòng ngủ. Một bên soạn lại ký ức trong đầu, một bên đánh giá cái chung cư này.

Đầu tiên, thế giới cậu đang ở hiện tại là một quyển tiểu thuyết từ nhiều năm trước 'Thế thân si tình', một bộ tiểu thuyết nổi danh của một tiểu thuyết gia tiêu biểu. Cuốn tiểu thuyết này nhìn tên là biết nam chủ là một thế thân, nhưng cậu ấy không phải thế thân duy nhất.

Tiếp theo, Kim Thái Hanh cùng với nam phụ thế thân ác độc Kim Thái Hanh trong cuốn tiểu thuyết này trùng tên trùng họ. Cho nên lúc ấy sau khi xem xong quyển sách đến bây giờ Kim Thái Hanh vẫn còn chút ấn tượng. Nhưng mà nam phụ Kim Thái Hanh không cam lòng làm thế thân, luôn muốn thay thế, sau khi bị chia tay làm ra nhiều chuyện không thể cứu vãn, thậm chí hãm hại nữ chính. Cho nên kết cục của nam phụ Kim Thái Hanh vô cùng thảm, bị đánh gãy hai chân, có chồng là dân cờ bạc và vũ phu.

Cuối cùng, nam chính Điền Chính Quốc đối với thanh mai trúc mã bạch nguyệt quang tình cũ khó quên nhưng bị nữ chính thế thân thiện lương bắt lấy. Cho nên tình cảnh hiện giờ của Thái Hanh là trước có bạch nguyện quang, sau có chân ái.

Này đó đều không phải vấn đề, tuy là nhớ tình tiết không quá rõ ràng. Dù chỉ có một đoạn ngắn ký ức căn cứ theo tiểu thuyết cũng biết nam phụ giống nhau đều đi tìm đường chết. Kim Thái Hanh thì không! Mục đích của cậu rất đơn giản, cậu hiện tại là thế thân, nữ chính chân ái chưa xuất hiện, bạch nguyệt quang chưa trở về.

Điền chủ đại nhân rất dễ hầu hạ, ra tay hào phóng, cậu chỉ cần ngoan ngoãn mà lấy tiền, sau đó chia tay chạy lấy người, không liên quan đến nhân sinh bất hòa của bọn họ. Nghĩ đến đây, Kim Thái Hanh hì hì cười ra tiếng, nằm trên sofa dày trong phòng khách, sờ sờ.

"Thật thoải mái! Sofa này rất đáng giá đúng không?"

Sờ bụng có chút đói. Kim Thái Hanh thật ra không chỉ có thân thể đói mà sinh lý cũng đói, cậu hiện giờ còn dừng lại ở đoạn thời gian trước khi chết. Tiền đều cầm đi chữa bệnh cũng không có tiền mua cái gì ăn thời điểm chết cảm giác đều là đói bụng.

Thái Hanh liền sờ soạng đến cánh cửa nối liền phòng khách với phòng bếp, sau đó hai mắt sáng lấp lánh.

"Oa! Thật xinh đẹp"

Thái Hanh đến chết cũng không có trở lại thôn mình cậu vẫn luôn thuê một cái nhà trọ nhỏ ở tại trong thành thôn, phòng bếp chính là cái loại để một cái bàn lên trên hành lang.

Chưa từng gặp qua nơi này, hoàn cảnh sáng ngời, tủ bát xa hoa, đồ làm bếp lấp lánh sáng lên,... Thái Hanh mặt đầy hạnh phúc mở tủ lạnh, đến nguyên liệu nấu ăn cũng đều là thứ mà cậu hiếm thấy còn có sandwich.

Cầm sandwich Thái Hanh trực tiếp ngồi xổm trước tủ lạnh mở hộp sữa bò vừa ăn vừa uống. Thái Hanh lớn như vậy không phải chưa từng ăn sandwich nhưng loại sandwich giá rẻ quả nhiên cùng loại này không giống nhau. Ăn sandwich Thái Hanh lại tìm được không ít trái cây, cậu lấy ra một quả táo tùy tiện lau hai cái liền cắn ăn.

Ăn ăn, Thái Hanh cảm giác có tầm mắt lạnh băng ở sau ót của mình, chỉ cảm thấy cả người run lên thật lạnh nha! Cầu sinh dục mạnh mẽ làm cái cổ cứng đờ của cậu quay đầu nhìn về phía sau, phía sau nam chủ đang dùng ánh mắt xem người chết nhìn chằm chằm cậu, Thái Hanh thật lâu cảm thấy hắn có thể đã sớm định ra kết cục cho mình.

Điền Chính Quốc lạnh lùng nhìn cậu một cái, lại quay đầu nhìn mặt bàn ăn sạch sẽ phản quang kia, hỏi: "Cơm sáng đâu?"

Một đoạn ký ức ngắn lóe lên, đúng vậy nam phụ Kim Thái Hanh không thỏa mãn việc chỉ là một thế thân, cậu ấy trong thời gian làm thế thân chính là thập phần chuyên nghiệp làm tất cả những việc mà một người vợ có thể làm.

Thái Hanh nhìn hắn chốc lát, nhấc tay gặm một nửa quả táo, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Ách.......Ăn không?"

Điền Chính Quốc yên lặng nhìn Kim Thái Hanh một phút đồng hồ, xác định Thái Hanh không tiếp tục mở miệng, hắn mới nói: "Không cần".

Thẳng đến khi Chính Quốc mặc vào trang phục đi làm cứng nhắc kia của hắn, mặt vô biểu tình mà rời khỏi chung cư. Thái Hanh mới bắt đầu tự mình tỉnh lại, cảm giác ngày đầu làm tiền nhiệm hình như không có làm tốt bản chức công việc!

Điền Chính Quốc đi rồi, Kim Thái Hanh nhẹ nhàng thở ra. Thái Hanh ăn uống xong trở lại trên giường, dùng thời gian sáng sớm để soạn lại một chút ký ức trong đầu. Nói cho cùng thì cậu xem quyển tiểu thuyết kia cũng đã nhiều năm rồi không nhớ rõ nội dung cho lắm. Nhưng mà suất diễn của Thái Hanh ở trong tiểu thuyết cũng không nhiều, nhiều nhất chỉ là mấy đoạn làm như thế nào tàn hại nữ chính mà thôi.

Đối với sinh hoạt cơ bản cùng Điền Chính Quốc đều không có đề cập đến. Cho nên muốn thông qua ký ức của nam phụ Thái Hanh để lại cho cậu mà soạn lại một chút.

Bởi vì thời gian tiếp nhận thân thể tương đối vi diệu cho nên ký ức cũng bị đứt quãng. Thái Hanh biết gia đình của thân thể này chẳng ra gì, thù lao từ chỗ Điền chủ trừ bỏ căn chung cư này còn được mỗi tháng cấp 20 vạn nguyên tiền mặt. Mặt khác ngẫu nhiên cho chút tài nguyên hoặc lễ vật.

Mà thân thể này đi theo Điền chủ đã được một năm, vốn dĩ nói như thế nào cũng phải tồn được trên trăm vạn, nhưng vì nguyên chủ tiêu tiền rất nhiều thẻ ngân hàng hiện giờ cũng chỉ dư lại 3 vạn.

Thái Hanh hẳn là trọng sinh trở về, thân thể này không chỉ có ký ức cho tới hôm nay mà còn có cả ký ức bi thảm, nào là sau này hãm hại nữ chính, bị Chính Quốc trả thù, bị chặt đứt hai chân và có chồng là dân cờ bạc.

Nhưng rất không hoàn chỉnh, ví dụ như ký ức mỗi buổi sáng nam phụ Thái Hanh đều dậy làm cơm sáng cho nam chính, Thái Hanh không có. Nhưng thời điểm nam chính nhắc tới trong đầu Thái Hanh sẽ tự động xuất hiện ký ức đó, cho nên Thái Hanh cảm thấy ký ức đứt gãy ở thời điểm tiếp xúc được nhắc nhở là có thể khôi phục.

Có cái nhận biết này Thái Hanh cũng không lo lắng, chỉ muốn trước mắt ăn no rồi ngủ một giấc những việc khác về sau lại tính. Kết quả là chưa nhắm mắt để ngủ thì điện thoại lại vang lên.

Thái Hanh tìm kiếm mọi nơi, mới ở chỗ tủ đầu giường tìm được một cái smart phone. Oa! Cái này chính là smart phone rất đắt đúng không? Thái Hanh chỉ dùng qua cái loại smart phone 888 thấp kém mà thôi, thời điểm có thẻ nhớ có thể lên trời luôn.

"Alo"

"......." Lâm Tại Phạm trầm mặt trong chốc lát nói: "Alo cái gì? Cậu còn chưa tới đoàn phim?"

"Đoàn phim?" Thái Hanh sửng sốt, sau đó trong đầu tự nhiên nhớ tới việc này. Thái Hanh kỹ thuật diễn không tốt, dáng dấp không tệ nhưng người có dáng dấp không tệ trong giới giải trí rất nhiều, loại như Kim Thái Hanh cũng có vẻ bình thường.

Từ sau khi theo Điền Chính Quốc, công ty đối với cậu cũng coi như không tệ, có tài nguyên cũng sẽ suy xét đến cậu. Không nói cho tài nguyên tốt nhất nhưng tóm lại cũng không tệ. Cái đoàn phim này chính là công ty lấy tới một vai diễn số N, có tập đoàn Điền thị đầu tư, suất diễn chỉ có mấy tập nhưng tóm lại cũng rất vui vẻ!

"A a a, tôi đã biết, tôi hiện tại lập tức qua đó"

"Cậu quên" Lâm Tại Phạm nói, không phải nghi vấn mà là câu trần thuật.

Thái Hanh sửng sốt, da mặt dày nói: "Không có chỉ ngủ quên"

"Điền tổng ngày hôm qua ở chỗ cậu?"

Thái Hanh ấp úng mà "Ừ!" Một tiếng, Lâm Tại Phạm cũng không nó gì, chỉ bảo: "Nhanh lên"

Thái Hanh nhanh chóng từ tủ quần áo tìm một bộ quần áo thay, liền vội vàng ra cửa. Lâm Tại Phạm là người đại diện của Thái Hanh, nhưng không phải chỉ mang một mình cậu. Lâm Tại Phạm có năng lực tốt, dưới tay mang theo mấy nam nữ nghệ sĩ, Thái Hanh là người tệ nhất, thuần túy là nhìn mặt mũi Điền tổng mới đưa Thái Hanh nhét vào trong tay Lâm Tại Phạm.

Nhưng bên người Thái Hanh có một trợ lý chuyên đi theo cậu, tên là Trịnh Hiệu Tích, hai ngày này xin nghỉ. Cho nên, Thái Hanh chỉ có thể tự mình gọi xe chạy tới đoàn phim.

Thời điểm Thái Hanh chạy tới đã là 11:27, mọi người trong đoàn phim đều không tốt. Lâm Tại Phạm sau khi biết Kim Thái Hanh buổi sáng không đến đoàn phim cũng đã lại đây trước xử lý tình huống bên này, lúc Thái Hanh đến Lâm Tại Phạm đang mang theo một trợ lý tên Phác Chấn Anh một bên xin lỗi những người khác trong đoàn phim, một bên phân đồ uống lạnh cho họ. Thái Hanh đi vào, tranh thủ thời gian dưới sự dẫn dắt của Lâm Tại Phạm đi xin lỗi đạo diễn Lý Chí Huân.

Đạo diễn Lý cười lạnh: "Nào dám nhận, người của Điền tổng chúng tôi chỉ có thể cung". Có thể thấy được, hôm nay Kim Thái Hanh vô duyên vô cớ đến trễ đã triệt để đắc tội đạo diễn.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, đạo diễn Lý sẽ không có lần sau" Thái Hanh chỉ có thể xin lỗi.

Liếc mắt nhìn cậu một cái rồi nói: "Tất cả mọi người đều đi ăn cơm trưa, chờ ăn xong rồi bắt đầu quay".

"Vâng vâng vâng" Thái Hanh thái độ thành khẩn.

Lý đạo diễn kỳ quái liếc nhìn cậu một cái, ai nha người này hôm nay thái độ không tồi nha! Ngày thường, Thái Hanh không chỉ đến muộn mà còn mang theo kính râm lớn của cậu, nhìn xuống thứ dân như bọn họ càng không cần phải nói xin lỗi. Thái Hanh ủ rũ cụp đuôi đi theo phía sau Lâm Tại Phạm vào phòng hóa trang, chuyên viên trang điểm ăn được một nữa bị kêu trở về sắc mặt không tốt.

Chỉ có thể kìm nén bực bội hóa trang cho cậu, Lâm Tại Phạm bảo trợ lý đi mua cơm cho Thái Hanh, sau đó anh ta ở một bên chờ Thái Hanh hóa trang đồng thời hỏi: "Ngày hôm qua Điền tổng ở chỗ cậu, có nói cho cậu tài nguyên gì hay không?"

Thái Hanh ngơ ngác trả lời: "Không có!"

Lâm Tại Phạm nhíu mày, Kim Thái Hanh ngoại trừ khuôn mặt, nói thật một chút không gian phát triển cũng không có. Nếu không có chỗ dựa lớn này cả đời cũng chỉ ở tuyến 18 mà lăn lộn.

"Mỗi lần đến chỗ cậu không phải đều sẽ cho chút gì sao? Cái chương trình truyền hình thực tế hắn đầu tư kia cậu không muốn với hắn sao?"

Thái Hanh lúc này mới lại từ trong một góc ký ức tìm được nguyên nhân gây ra chuyện, Điền Chính Quốc gần đây có đầu tư một chương trình truyền hình thực tế, đã được công bố. Hiện giờ xem ra độ mong chờ của người xem rất cao, Thái Hanh nghĩ lần này Chính Quốc tới là muốn mở miệng xin một vị trí ở chỗ hắn. Lâm Tại Phạm mang theo Kim Thái Hanh cũng không phải hoàn toàn không có chỗ tốt, Thái Hanh từ chỗ Điền Chính Quốc có được tài nguyên, có đôi khi cũng có thể phân một ít đến chỗ nghệ sĩ dưới tay anh ta.

Dưới tay Lâm Tại Phạm có một ngôi sao nữ trọng điểm bồi dưỡng, tên Kim Trí Tú. Đi theo con đường thanh thuần thiếu nữ, hiện giờ cũng coi như ở tuyến 2, vừa mới quay xong một bộ tiên hiệp đang hot, ẩn ẩn có thể xâm nhập vào tuyến 1. Trước khi bộ phim của Kim Trí Tú được công chiếu, Lâm Tại Phạm liền muốn cho cô ta tham gia chương trình truyền hình thực tế trước, không để cho fan mình xem mà còn có thể kiếm thêm được nhiều fan mới, tạo thế cho bộ phim.

Cho nên, Lâm Tại Phạm thực coi trọng lần cơ hội này của Thái Hanh. Kim Thái Hanh chỉ có thể nhìn gương nói: "Chưa kịp buổi sáng hắn đi rất sớm".

Xuyên thấu qua gương, Thái Hanh nhìn thấy chuyên viên trang điểm trợn trắng mắt, trong mắt ẩn ẩn đều là khinh bỉ. Thái Hanh: "......." lão tử dựa vào thực lực ôm đùi vàng dựa vào cái gì khinh thường tôi?

"Tìm thời gian nói với Điền tổng, cậu chẳng lẽ muốn luôn ở cái tuyến 18 này lăn lộn? Có Điền tổng sủng, làm sao cũng phải chen đến tuyến 3 cho tôi!" Lâm Tại Phạm thanh âm lạnh lùng.

"Tôi thấy buổi sáng hắn ra cửa không cao hứng cho lắm!" Thái Hanh nói.

"Vì sao?"

"Có thể là vì ......." Thái Hanh quay đầu nhìn Lâm Tại Phạm không xác định mà trả lời.

"Không ăn cơm sáng?"

Lâm Tại Phạm: "......."

Kim Thái Hanh thẳng đến khi bắt đầu quay mới phản ứng lại, kỹ thuật diễn mình không có. May mắn thân thể này tự mang kỹ thuật diễn của Kim Thái Hanh, sau khi hơi chút thích ứng, suất diễn của nhân vật cũng rất đơn giản, chỉ cần cười ngốc bạch ngọt là được.

Thái Hanh những thứ khác không biết, nhưng làm nhân viên phục vụ, mỉm cười ngọt ngào là sở trường của cậu hơn nữa thêm vào kỹ thuẫt diễn của nam phụ Kim Thái Hanh. Buổi chiều, đối với nam chính cười, cười, cười. Suất diễn cũng xem như thuận lợi. Thẳng đến khi treo dây thép.......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro