Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc tới phòng bếp lấy đồ uống cho những người này, thấy trong tủ lạnh vẫn còn ít điểm tâm ngọt chưa ăn hết, hầu kết hơi động vẻ mặt vô cùng trấn định. Hắn lấy hồng trà Thái Hanh mua, loại bình 1 lít.

"Phía dưới bàn trà chắc là có ly, các người tự mình lấy." Hắn chỉ dưới bàn trà, sau đó nói:

"Tôi đi vào gọi cậu ấy."

"Được."

Điền Chính Quốc xoay người vào phòng ngủ, sau đó hoài nghi quay đầu nhìn máy quay phim phía sau, nói: "Đừng quay."

Khi mở họp có nói muốn quay hình ảnh chân thực, đánh thức nghệ sĩ là phần rất quan trọng nhưng Chính Quốc không muốn tiết lộ thông tin cá nhân hơn nữa còn cả thân thể trần trụi của cậu.

"Sẽ không." Phương Xán bảo đảm nói.

Hắn lúc này mới mở cửa đi vào còn đóng cửa lại! Mấy người trong phòng khách nhìn nhau, thợ quay xin được chỉ định đi theo cậu - Từ Chương Bân nói: "Trước tắt máy nhé?"

Phương Xán gật đầu: "Dù sao đoạn này cũng phải cắt, cứ tắt đi! Mọi người cứ uống nước, uống xong tôi mang những người còn lại đi quay một người khác gần đây, Từ Chương Bân cậu ở lại theo Kim Thái Hanh!"

Từ Chương Bân gật đầu, những người khác liền mở nắp hồng trà, một người rót một ly. Một lát sau, cậu mặc xong quần áo bước ra. Cậu không tỉ mỉ trang điểm, bên ngoài có một đám người đang đợi như vậy, cậu cũng không muốn để mọi người phải chờ lâu. Cho nên khi Thái Hanh bước ra trên mặt chỉ bôi kem nền đơn giản, trên đầu còn có hai nhúm tóc xù lên, vốn cậu đã tốn không ít thời gian mà vẫn không áp xuống được, cuối cùng đành từ bỏ.

Nhưng Chính Quốc lại rất thích, khi Thái Hanh sửa sang lại mình hắn cũng đã chuẩn bị xong. Cậu vừa mở cửa, ánh mắt năm người bên ngoài đều chuyển qua đây. Cậu giống như bị cố định vào một chỗ, cứng ngắc mà mở miệng chào hỏi:

"À mọi người vất vả rồi!"

Mới 5 giờ sáng đã tới đây, bọn họ hẳn phải chuẩn bị từ rất sớm! Cậu chỉ có thể nói như vậy.

"Không vất vả, không vất vả." Phương Xán xua xua tay nói. Thái Hanh nhìn máy quay phim đặt ở trên sofa hỏi:

"Không quay sao?"

Phương Xán sửng sốt: "Quay?"

Kim Thái Hanh ngây người, không quay thì các người tới đây làm gì? Điền Chính Quốc cố nén cười nói:

"Quay đi! Không có việc gì cả, đến lúc đó che mặt tôi là được."

Cậu lúc này mới phản ứng lại, nhìn hắn sau đó cười nói: "Che bằng hình Doraemon nhé."

Chính Quốc giật giật khóe miệng nói với Phương Xán: "Đừng nghe lời cậu ấy."

Phương Xán giơ tay thề thốt: "Sao có thể chứ! Chúng tôi sẽ làm mờ đi."

Thái Hanh vốn dĩ là nói đùa, trong phút chốc mọi người đều nhẹ nhõm hơn không ít. Từ Chương Bân lại khiêng máy quay khắp nơi, trước trước kia khi Thái Hanh còn làm người phục vụ thì ở trong một phòng thuê khá cũ, cho nên cậu sẽ dọn dẹp phòng ở gọn gàng ngăn nắp, ít nhất không để cho phòng vốn đã cũ nát càng thê lương hơn. Dần dần dưỡng thành thói quen, nơi ở hiện tại không mời giúp việc mà công tác của Thái Hanh cũng không vội nên cậu vẫn như cũ tự mình dọn dẹp.

Từ Chương Bân không có vào phòng ngủ, phần lớn vì đó là nơi Chính Quốc ngủ là không gian riêng tư. Khi Từ Chương Bân tới gần đó, ánh mắt Chính Quốc liền nhìn chằm chằm anh ta. Điều này làm cho Từ Chương Bân có áp lực như núi, đành từ bỏ ý định quay phòng ngủ. Kim Thái Hanh bên kia mặc tạp dề, mở tủ lạnh trong phòng bếp xem xét. Thức ăn trong tủ lạnh không nhiều lắm, bởi vì hai ngày nay sẽ phải rời đi nên Trịnh Hiệu Tích không mua thêm để tránh hư hỏng.

"Điền..... Điền, bữa sáng ăn đơn giản chút nhé!"

Kim Thái Hanh nuốt xuống hai chữ Điền tổng, nhất thời đặc biệt danh cho hắn, Điền tổng? Điền Điền? Được nha! Thái Hanh vừa cười vừa lấy một hộp trứng gà ra khỏi tủ lạnh. Chính Quốc đã quen cậu ngẫu nhiên sẽ phát bệnh thần kinh, nói: "Tùy."

Cậu quay đầu hỏi mấy người Phương Xán: "Mọi người chắc cũng chưa ăn nhĩ! Tôi làm luôn nhé?"

"Không cần không cần!" Phương Xán lắc đầu, quay xong đoạn này, bọn họ chạy tới địa điểm tiếp sẽ có người đi mua bữa sáng.

Cậu vừa lấy trứng gà vừa nói: "Không sao đâu, dù sao làm hai người cũng là làm, bảy người cũng là làm. Không khác biệt!"

Hôm nay cậu làm bữa sáng kiểu Tây nhưng không phải sữa bò bánh mì. Cậu chiên cho mỗi người một quả trứng, hai miếng thịt xông khói, một lát chân giò hun khói, thuận tiện còn đặt lên trên nửa quả cà chua xắt lát. Toàn bộ bày biện xinh đẹp, tuy không nhiều lắm nhưng nhìn rất muốn ăn. Hơn nữa từ học theo ký ức của nguyên chủ, Thái Hanh làm một ít sandwich, thêm một ly sữa chua, ở giữa đặt hai quả blueberry trang trí.

Đem bữa sáng bày lên bàn, còn có mức trái cây, nước ép quýt, sữa bò, phòng ngừa mọi người ăn không đủ no muốn dùng thêm hay người không uống quen sữa chua có thể đổi thành nước quýt hoặc sữa bò. Trên bàn phút chốc đặt đầy đồ ăn, vừa phong phú lại vừa đẹp mắt, Từ Chương Bân nhịn không được quay lại hai lần.

"Cậu ở đây ăn với Điền tổng đi! Chúng tôi ăn ở ngoài kia là được rồi." Phương Xán chỉ chỉ phòng khách.

Thái Hanh nhìn nhìn rồi hỏi: "Như vậy có bất tiện không?"

Dù sao cũng chẳng phải chỗ để ăn cơm, ngồi ở đó ăn nhất định không thoải mái. Phương Xán xua xua tay nói: "Không đâu, không đâu, chúng tôi quen rồi. Vốn đang chuẩn bị ăn ở trên xe mà cậu đã làm bữa sáng cho chúng tôi, như vậy là tốt lắm rồi. Hơn nữa, cậu cùng Điền tổng ăn ở đây, chúng tôi vừa lúc quay thêm chút hình ảnh."

Cậu gật đầu, Từ Chương Bân liền vừa ăn vừa đem máy quay nhắm ngay bàn ăn, sau đó nghiêm túc thưởng thức, tay nghề Kim Thái Hanh quả không tồi!

"Một lát nữa anh sẽ tới công ty sao?"

Thái Hanh vừa uống sữa chua vừa hỏi. Điền Chính Quốc gật đầu, Kim Thái Hanh làm xong bữa sáng cũng đã hơn sáu giờ, ăn xong chắc vừa hay đến bảy giờ, đến công ty tuy rằng hơi sớm nhưng cũng không sao.

"Ờm, một lát em sẽ xuất phát, tháng này chắc đều sẽ không ở nhà."

Điền Chính Quốc nhíu mày: "Ở giữa không phải có mấy ngày nghỉ ngơi sao?"

"Có, nghỉ ngơi ngày, nhưng nếu về rồi lại tới thì phiền phức quá."

Thái Hanh không giống những nghệ sĩ khác, cho dù chỉ có một chút thời gian nghỉ cũng muốn suốt đêm chạy tới nơi khác quay show. Có tinh lực như vậy, cậu nguyện ý đem thời gian này dùng để ngủ ở khách sạn. Hắn không nói gì, sau khi ăn xong, cậu tiễn hắn ra cửa.

Kim Thái Hanh lại đi đem hành lý lôi ra, còn có một cái ba lô không lớn, làm bộ dáng muốn xuất phát, ghi hình buổi sáng liền kết thúc. Nhìn đồng hồ mới hơn 7:30 sáng, Phương Xán liền nói:

"Tôi đi trước, Từ Chương Bân sẽ đi theo cậu."

Thành phố này còn có hai người phải đi phỏng vấn, anh ta liền rời đi trước. Sau khi cậu đem người tiễn đi, Từ Chương Bân đóng máy quay, nói:

"Người đại diện của cậu đâu?"

"Tôi đã gọi rồi, anh ấy rất nhanh sẽ tới."

Thái Hanh nói rồi trở về dọn dẹp bàn ăn, xong xuôi mới khoác ba lô, đẩy rương hành lý ra cửa. Hiệu Tích mở cửa xe ô tô chở dưới, ba người vội vội vàng vàng chạy đến sân bay. Có lẽ là khác chuyến nên khi lên máy bay cậu không nhìn thấy người tham gia show nhưng lại thấy Phác Thái Anh. Vừa hay, cô ấy đang ngồi ngay sau cậu.

"Phác Thái Anh, nghe nói mấy hôm trước khi cô đưa cơm lên cấp trên rất vui vẻ. Tôi đã nói tay nghề cô tốt mà, cô xem lần này đi công tác liền có tên của cô."

Kim Thái Hanh sửng sốt, đưa cơm? Đưa đến chỗ Điền Chính Quốc? Bọn họ sớm như vậy đã gặp nhau sao? Không thể nào? Cậu xác định mình cũng không có thay đổi cái gì mà?

"Đâu có? Tổng tài đại nhân đã giúp tôi, tôi cũng chỉ có thể dùng cách này báo đáp, nghe nói dạ dày anh ấy không tốt, hy vọng như vậy có thể giúp anh ấy!" Giọng Phác Thái Anh nhu hoà êm tai.

Cmn, hai người này thông đồng từ khi nào? Kim Thái Hanh nhanh chóng gửi tin nhắn cho Điền Chính Quốc trước khi máy bay cất cánh, cậu không biết có phải cốt truyện đã thay đổi hay không:

[Điền tổng! Sắp tới em không ở đó thì bữa sáng của anh làm sao bây giờ? Buổi sáng uống cà phê không tốt cho dạ dày đâu.]

Khi Chính Quốc tiếp nhận được tin nhắn thì biểu cảm sinh động hơn không ít, rốt cuộc còn biết quan tâm tôi, coi như có lương tâm! Cho nên Thái Hanh nhận lại tin nhắn của Chính Quốc tiên sinh ngạo kiều:

[Không cần cậu lo lắng, tôi tự có thể giải quyết.]

Hả? Giải quyết như thế nào? Cậu nghĩ.

[Vậy sao! Để thư ký Kim mua bữa sáng cho anh đi!]

[Nhà tôi có người làm nấu cơm.]

[Ồ]

Sau đó..... Liền không có sau đó, Chính Quốc cau mày cầm di động, thế là xong rồi? Mới vừa phát tiền lương cho cậu mà cậu đã vô trách nhiệm như vậy rồi, hơn nữa tháng này đều không ở đây, vẫn được lấy tiền lương của tôi mà còn không biết đường nói hai câu dễ nghe. Hắn hoàn toàn không có chú ý mạch não mình như thế nào chuyển tới mặt này, nhưng với Thái Hanh một chút cũng không hề nhiệt tình nhắn lại, hắn cảm thấy mình quá mệt.

Kim Thái Hanh quay đầu nhìn Phác Thái Anh ở phía sau, Phác Thái Anh lớn lên so với cậu thì hơi nhu nhược một chút, cũng là gương mặt của con gái phía nam, nếu nhất định phải nói, chắc sẽ là cảm giác giống như Lâm Đại Ngọc!

"Chào cậu!" Chú ý tới ánh mắt của Kim Thái Hanh, Phác Thái Anh nhìn qua chào hỏi, sau đó hơi sửng sốt một chút, đột nhiên nói: "A! Cậu là Điền tổng......."

"Bạn trai!"

Kim Thái Hanh nhanh nhảu tiếp lời, dù sao thì cũng không thể nói là tình nhân mà. Tuy không sai, nhưng vẫn cảm thấy hơi quái quái. Nét mặt Phác Thái Anh cứng đó, cười cười, không nói tiếp. Cậu nhíu mày, đây là biểu cảm gì thế? Cô gái bên cạnh Phác Thái Anh cười nhìn cậu, nói:

"Tôi không hề nghe nói Điền tổng có bạn trai mà!"

Nhưng Điền tổng có tình nhân là việc mọi người đều biết, cậu ở công ty bọn họ khá nổi danh, dù sao cũng là người trước kia không biết xấu hổ một ngày tới ba lần, bị đuổi ra mà vẫn còn tới.

"Vì Sao lại phải nói với các người?"

Kim Thái Hanh nghi hoặc,.ông chủ vì sao lại phải thông báo cho nhân viên? Cô gái bên cạnh Phác Thái Anh sửng sốt, sắc mặt trắng xanh luân phiên thay đổi, tự nhiên cảm thấy cậu nói rất có đạo lý. Thái Hanh quay người lại, đeo bịt mắt, lúc thấy Phác Thái Anh thật ra cậu không có cảm giác gì, nhưng ký ức của nguyên chủ lại hiện lên, Phác Thái Anh vốn không xấu, đúng vậy, cô cái gì cũng không có làm.

Người đánh gãy hai chân nguyên chủ là người yêu thầm cô ấy, cũng là nam phụ của quyển sách này Đoàn Nghi Ân, khiến những năm tháng sau này của nguyên chủ đều sống dựa vào xe lăn, mỗi khi thời tiết chuyển xấu thì khớp xương lại đau nhức như tra tấn thần kinh nguyên chủ. Tuy tiểu thuyết không viết rõ ràng chi tiết sự việc nhưng trong ký ức của nguyên chủ lại có, khi sắp bị đánh gãy hai chân, vốn chỉ cần một câu nói của Phác Thái Anh có thể ngăn cản chuyện này xảy ra, mà nữ chính lại không nói.

Đây vốn không phải trách nhiệm hay nghĩa vụ của cô ấy, nguyên chủ từng hại cô, cô có thể không cần thánh mẫu như vậy. Nhưng Kim Thái Hanh lại cảm thấy, có thể là Phác Thái Anh cho phép Đoàn Nghi Ân làm như vậy vì trong nỗi tâm Phác Thái Anh cũng hy vọng chuyện này xảy ra. Cậu cảm thấy, nguyên chủ đã làm sai quá nhiều chuyện, sau khi Phác Thái Anh và Điền Chính Quốc ở bên nhau, Chính Quốc vì muốn Phác Thái Anh hết giận mà chặt đứt mọi công việc của nguyên chủ.

Đối với nguyên chủ mà nói, không có công tác, chỉ có thể ở bên ngoài lăn lộn tìm cách sống, trừng phạt như vậy đã đủ rồi. Không đến mức, không đến mức muốn chặt đứt hai chân nguyên chủ. Đại khái là ký ức này tự nhiên xuất hiện khiến cậu có chút khó chịu, nằm ở đó không nói gì. Tuy chỉ là ký ức nhưng cái loại cảm giác khó chịu, đau nhức này lại khiến cậu cảm thấy mình cũng từng trải qua bởi vậy làm cho tâm trạng cậu lập tức chịu ảnh hưởng. Đây không phải lần đầu tiên cậu thấy Phác Thái Anh, lần trước thấy cũng không có tình huống thế này, Thái Hanh đoán, có lẽ là bởi....... Phác Thái Anh đã bắt đầu có ý với Điền Chính Quốc!

"Kim Thái Hanh, tới rồi!" Trịnh Hiệu Tích lay người cậu.

Thái Hanh đứng dậy, Hiệu Tích giúp cậu lấy hành lý, Từ Chưòng Bân bắt đầu điều chỉnh máy quay, chắc là muốn quay hình ảnh Thái Hanh đến sân bay. Cô gái đi theo cạnh Phác Thái Anh nhìn Kim Thái Hanh diễn xuất, khó chịu nói:

"Chẳng lẽ không thể tự duỗi tay lấy hành lý sao?"

Thái Hanh quay đầu nhìn cô ấy, vẻ mặt vô tội nói: "Không thể!"

Nếu cậu nói cái khác, cô ta còn có thể đáp hai câu, đa số mọi người gặp tình huống này đều sẽ nói không phải, cô ta thật sự không biết nên nói lại như thế nào, chẳng lẽ nói người ta không được đi học sao? Cứ như vậy chia tay trong tâm trạng không vui, Thái Hanh mới chậm rãi khôi phục tâm trạng, sau đó nghĩ lại mới sợ hãi vỗ vỗ ngực:

"Cảm xúc của nguyên chủ cũng thật mãnh liệt, nhưng mà cũng có thể lý giải được."

Sau khi tới khách sạn cậu cũng gặp những người khác, không biết người tới sẽ là ai. Ngày hôm sau, từ sáng sớm Hiệu Tích đã giúp cậu sửa soạn, sau đó mang theo cậu ngồi xe đến địa điểm quay. Kim Thái Hanh là người đến sớm nhất Trịnh Hiệu Tích nghĩ cậu là người mới, không nên đến sau cáx vị tiền bối. Thái Hanh gần đây cũng rất nghe lời, anh liền mang Thái Hanh đến sớm một chút.

"Bên kia là Hàn Trí Thành, tổng đạo diễn của 'thời gian nhàn nhã'. Phó đạo diễn Phương Xán, chắc em đã gặp qua rồi."

Hiệu Tích vừa đi vừa giới thiệu cho Thái Hanh, sau đó mang theo cậu đi lên chào hỏi. Hàn Trí Thành thấy cậu cũng không có biểu hiện quá vui vẻ, chỉ gật đầu nói:

"Tới rồi sao? Trước cứ qua bên kia ngồi đi, những người khác chắc sẽ tới nhanh thôi."

Kim Thái Hanh gật đầu nhưng Phương Xán lại hòa nhã nhìn cậu hỏi: "Cậu đã ăn sáng chưa? Nếu chưa thì cầm cái này ăn đi! Bánh mì đoàn phim thật ra ăn không ngon đâu."

Hàn Trí Thành lườm anh ta một cái, anh ta cũng không để ý tới, cậu nhận lấy bánh mì, mỉn cười nói:

"Cảm ơn anh."

"Không cần khách khí! Coi như là đáp lễ lần trước ăn sáng ở nhà cậu đi!"

Kim Thái Hanh cười cười, giữ lại cho mình một cái, đưa cho Trịnh Hiệu Tích một cái, mỗi người cầm một cái bánh mì ngồi trong góc ăn, ngay lập tức cậu cảm thấy mình thật thê lương.

"Cần gì phải lấy lòng cậu ta?" Hàn Trí Thành nhìn Phương Xán nói.

Phương Xán cười cười: "Cũng không hẳn là thế, tính tình cậu ấy thật ra khá tốt, không giống như lời đồn đãi đâu. Lại nói, anh cần gì phải thế? Điền tổng nhét người vào, anh cứ nhận là được, dù sao cũng không phải chỉ có cậu ấy là được nhét vào."

Hàn Trí Thành thở dài, bất kể là tác phẩm cũng đều sẽ có người như vậy, nhưng anh ta lại không có cách nào khác. Phương Xán vỗ vỗ vai Hàn Trí Thành, Hàn Trí Thành chính là quá cứng ngắc, nếu không thành tựu của anh ta sẽ không chỉ có như vậy. Phương Xán và Hàn Trí Thành vừa lúc lại trái ngược, Phương Xán khéo đưa đẩy cũng biết thỏa hiệp, đem hai người sắp xếp cùng nhau, không biết là cố ý hay là vô tình.

"Cổ La Xuân không tới sao?" Hàn Trí Thành hỏi, anh ta tới đây làm đạo diễn cũng là do giám chế Cổ La Xuân giới thiệu.

Phương Xán lắc đầu nói: "Ai biết, dù sao hắn cũng chỉ có cái danh thôi."

Khi Kim Thái Hanh và Trịnh Hiệu Tích ở bên này ăn thì máy quay được đặt lên giá bắt đầu ghi hình, Phương Xán còn tốt bụng quay lại hình ảnh cậu ăn bánh mì. Đây xem như là chính thức bắt đầu rồi? Kim Thái Hanh sửng sốt, nhìn Hiệu Tích hỏi:

"Không cần chờ những người khác tới sao?"

Hiệu Tích nhỏ giọng nói bên tai cậu: "Chương trình này không có kịch bản, chủ yếu là muốn quay phản ứng lúc xuất hiện của mọi người. Dù sao cũng không thể tới rồi lại quay lại mà, cho nên đây là đang chuẩn bị, bọn họ bắt đầu quay chứng tỏ có người tới rồi."

Thái Hanh ngơ ngẩn mà nhìn Hiệu Tích, rất muốn hỏi, vậy chúng ta tới đây sớm như vậy làm gì? Đương nhiên là Hiệu Tích đã hoàn thành vai trò của một người đại diện nên muốn giúp cậu trở thành một người mới khiêm tốn. Nhưng cậu vẫn còn nghĩ mình chỉ là người làm công kiếm tiền nhân vật, kiếm đủ rồi thì sẽ mua phòng.

"Đến rồi!" Trịnh Hiệu Tích nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro