Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoàn người cuối cùng vẫn tập hợp lại trong phòng bếp, nhìn phòng bếp trống rỗng, biểu cảm trên mặt mỗi người đều là sống không còn gì luyến tiếc. Thôi Thắng Triệt là đại ca, người cũng ngay thẳng, há hốc mồm hỏi:

"Làm sao bây giờ?"

Mọi người cùng nhau lắc đầu, Kim Thái Hanh quả thật hết chỗ nói, những người này cũng không phải ngay từ đầu chính là công chúa vương tử, chẳng lẽ ở nhà chưa từng làm qua việc nhà sao? Văn Tuấn Huy có thể một đường đi lên, người cũng không ngu ngốc, hỏi đạo diễn bên ngoài:

"Đây là đã bắt đầu kịch bản sao?"

Tiểu thịt tươi Từ Minh Hạo kêu rên một tiếng: "Không thể nào! Không cho nghỉ ngơi một chút sao? Cho dù là ngủ trưa cũng được mà!"

Nhất thời mọi người đều uể oải. Lâm Duẫn Nhi dạo qua một vòng rồi qua đây nói: "Tôi phát hiện ngay cả củi lửa cũng không có."

Càng không cần nói đến bình gas linh tinh, nói cách khác nếu bọn họ muốn nấu cơm thì phải có củi lửa. Bằng không ngay cả cơm chan nước tương cũng không có mà ăn. Từ Minh Hạo chạy đi tìm đạo diễn:

"Đạo diễn, đây là muốn chúng tôi đói chết à?"

Hàn Trí Thành cười nói: "Từ lúc mọi người tiến vào sân đã bắt đầu trở thành nhân viên khách sạn Phạm gia rồi. Toàn bộ nơi này mọi người có thể tùy ý dùng, nhưng chúng ta không thể nhúng tay."

Trương Nguyên Ánh cùng Văn Tuấn Huy cũng cùng nhau đi tới, hai người nhìn nhau một cái, Nguyên Ánh mở miệng hỏi: t

"Thịt đâu? Chúng tôi cũng phải có tiền mua thịt chứ?"

Trí Thành tiếp tục ném xuống một quả bom: "Chờ mấy người bắt đầu buôn bán sẽ kiếm được tiền."

Nói cách khác, bọn họ muốn có tiền, đầu tiên phải buôn bán. Mà muốn buôn bán, bọn họ phải có đồ ăn, mà muốn có đồ ăn, bọn họ phải có tiền. Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khiển trách nhìn đạo diễn, đây không phải muốn chỉnh chết bọn họ sao?

"Đúng rồi, khách sạn Phạm gia ngày mai sẽ bắt đầu chính thức hoạt động, hiện giờ đang nghỉ hè, khách tới không ít. Làm cho tốt nhé!" Trí Thành tiếp tục nói, sau đó nhận được ánh mắt khinh bỉ của tập thể nhân viên.

"Nấu cơm trước đã!"

Thái Hanh đã đói bụng, những người này chỉ biết há hốc mồm, cậu chỉ có thể lên tiếng phá vỡ yên lặng.

"Nấu như thế nào?" Lý Châu Viên tức giận nói: "Cái gì cũng không có."

Thái Hanh chỉ ngoài sân nói: "Có gà, có trái cây, có vườn rau, sau núi đầy củi, các người còn muốn có cái gì?"

Ánh mắt mọi người sáng lên, cậu buồn cười nói: "Phân công làm việc một chút, tuy rằng khó khăn nhưng tóm lại có thể ăn cơm."

Mọi người một lần nữa trở lại phòng bếp thương lượng, ngược lại Trí Thành ở chính viện có chút ngoài ý muốn nói: "Không nghĩ tới Kim Thái Hanh lại là người dẫn đầu."

Phương Xán cười nói: "Tôi nói rồi, con người cậu ấy không tồi."

Trí Thành cười nhạo: "Ai mà biết được? Cái gọi là lòng người anh biết không?"

Phương Xán vẫn cười nhưng không nói lời nào, nếu không phải không có kịch bản, thì dù cậu ấy có đầu óc cũng không tới lượt được quyết định. Một lát sau mọi người từ phòng bếp đi ra, rõ ràng đã phân công rõ ràng, trong sân ngoại trừ phòng ngủ cùng phòng tắm thì đều có máy quay. Trí Thành rất nhanh từ hình ảnh trong máy quay biết được, bữa trưa này không có vấn đề. Nam lên núi nhặt củi, nữ xuống vườn tìm đồ ăn, nhanh chóng bận rộn chuẩn bị nấu cơm.

Bữa cơm khá đơn giản, canh trứng và rau xanh xào, mấy người vây quanh là ăn xong. Sau đó nghỉ trưa một chút, đã có kinh nghiệm nên buổi tối giải quyết cơm chiều rất nhanh. Thái Hanh không suy nghĩ nhiều, cũng không muốn đắc tội ai, đương nhiên cậu càng không muốn nén giận. Dù sao cậu cũng không chuẩn bị lăn lộn ở giới giải trí, một năm sau ai quen ai nữa? Dựa vào cái gì mà hiện tại phải hầu hạ người ta, tính tình tốt thì còn được, tính tình không tốt, ai cũng không phải bùn đất dễ nắn.

Nhân sinh bình đẳng, mọi người đều là người. Cậu biết trên thế giới việc bất công xảy ra quá nhiều, việc yêu cầu thỏa hiệp cũng không ít. Đặc biệt là có liên quan đến ích lợi, ở cùng nơi làm việc, tóm lại là có quá nhiều điều bất đắc dĩ. Nhưng cậu cảm thấy, cậu không phải người ở giới giải trí, ích lợi của cậu chỉ ở chỗ Điền Chính Quốc bên kia. Cho nên cậu cũng không chọn ở tiết mục làm thấp, ở chỗ này cậu sẽ nhận định mọi người đều bình đẳng.

Nếu ngươi tốt ta về sau tự nhiên sẽ theo bối phận kính người. Nếu ngươi không tốt, ngại quá mọi người đều là người, ai cũng không cao quý hơn ai. Thái Hanh có suy nghĩ như vậy bởi vì cậu cảm thấy tổ hợp này người nhiễu sự rất nhiều. Sau lại nghĩ có lẽ là bởi họ đều đã ở trên đỉnh kim tự tháp quá lâu nên không quen dùng hình thức bình thường ở cùng với những người bình thường.

"Kim Thái Hanh, có nước nóng chưa?"

An Hữu Trân đứng ở cửa phòng bếp  hỏi. Đây là một Nông Gia Nhạc, thuần thiên nhiên. Nơi này không phải không có nước nóng cũng không phải không có phòng tắm nước nóng, nhưng đoàn phim vì gia tăng tính thú vị của show nên chỉ cho bọn họ đủ nước để rửa mặt. Muốn đun nước, mọi người đều chỉ có thể để Thái Hanh làm, bởi vì họ đều không biết cách dùng bếp nhóm lửa. Cậu cảm thấy cũng được!

Vậy nên hai nồi sắt lớn đựng đầy nước bắt đầu đun. Giữa hè, cho dù đã chạng vạng nhưng thời tiết vẫn nóng bức như cũ. Chỉ có ký túc xá có điều hòa còn phòng bếp chỉ có quạt điện, thổi tới cũng không hề cảm thấy mát mẻ. Nhưng cậu không phải không ăn được khổ, việc nhỏ cậu cũng không muốn so đo, dù sao nếu cậu không đun thì bọn họ sẽ không thì tắm sao? Buổi chiều cũng là cậu nhóm lửa, kỳ thật nhóm lửa khá đơn giản nhưng nóng, mọi người đều không muốn học. Cậu cũng không ép, trước cứ như vậy đã!

Ghi hình mà, quá đáng qua cũng không tốt. Duẫn Nhi cùng Nguyên Ánh đã dùng một thùng nước ấm rồi, nước không nhiều lắm, không phải tự mình đun nên cũng ngại muốn nhiều, hơn nữa đang hè nóng nực, một thùng cũng đủ rồi. Các quý ông còn chưa tới, họ theo nguyên tắc ưu tiên phụ nữ nên đã chạy tới sau núi nhặt củi trước, ngày mai phải khai trương rồi, không chuẩn bị chút củi thì thức ăn của khách phải làm sao bây giờ?

Nhóm nữ nghệ sĩ tắm rửa dựa theo địa vị, Nguyên Ánh là người thứ hai, Hữu Trân thấy cô ấy tắm xong liền bê thùng lại muốn lấy nước. Thái Hanh đang chơi đấu địa chủ, trán đều là mồ hôi, cậu dùng đầu chỉ trong nồi nói:

"Cô lấy đi! Dùng để tắm rửa chứ không uống, không cần sôi đâu."

Hữu Trân mở nắp nồi, nhiệt khí lập tức trào ra, cô a một tiếng, nói: "Kim Thái Hanh, cậu giúp tôi đi! Tôi sợ nóng!"

Cmn, thế người khác không sợ à? Cậu thở dài, chỉ có thể tự mình an ủi, cái nồi này nóng, người ta chính là tiểu công chúa, không thể bị bỏng được. Cậu lấy gáo múc giúp Hữu Trân một xô nước rồi nói:

"Được rồi, cô đi nhớ phải cẩn thận, đừng để nước bắn ra ngoài."

Thái Hanh nhắc nhở Hữu Trân sửng sốt, giống như không nghĩ tới điểm này, cười cười: "Thế cậu giúp tôi đi!"

Cậu gõ gõ bệ bếp: "Vậy cô nhóm lửa nhé?"

"Không có việc gì, gần như vậy, không sao đâu."

"Đúng rồi! Gần như vậy, cô cẩn thận một chút là được thôi!"

Thái Hanh nói, ngồi trở lại tiếp tục chơi đấu địa chủ. Hữu Trân hơi hé môi nhưng không nói cái gì, xách nước đi. Ngay cả một lời cảm ơn cũng không nói! Cậu nhìn bóng dáng cô ta, sau đó cúi đầu tiếp tục chơi. Hữu Trân đi không bao lâu, Lý Châu Viên tới, nói:

"Kim Thái Hanh, lát nữa tôi muốn hai xô nước, tôi muốn gội đầu."

"Bọn họ cũng đều gội đầu, một xô là đủ rồi." Cậu không ngẩng đầu đáp. Châu Viên cầu xin:

"Em dùng nhiều nước, hai thùng mới đủ."

"Vậy cô tắm cuối cùng đi! Có khả năng có thể thừa hai thùng nước."

"Hả! Sao lại như vậy?"

Thái Hanh vô tội nói: "Không có cách nào, hai thùng nước nếu để cô dùng hết, những người sau chỉ có thể chờ."

"Cậu tiếp tục đun không phải là được sao?"

Thái Hanh vẻ mặt vô tội: "Tôi mệt rồi!"

Châu Viên: "..." Như vậy tốt lắm hả?

"Cô hoặc dùng một xô nước hoặc tắm cuối cùng. Dù sao ai tắm trước ai tắm sau cũng giống nhau, nhưng không cần chậm trễ người sau tắm rửa. Mọi người hôm nay đều vội, đều mệt, tắm sạch sẽ đi ngủ sớm một chút."

Đoàn phim cũng biết mọi người hôm nay rất vất vả, làm cơm trưa còn ra ngoài làm việc, đều đã mệt mỏi. Cho nên buổi tối không sắp xếp xếp thêm hoạt động gì, không cung cấp nước nóng là muốn để mọi người trước làm quen một chút, tắm rửa xong mọi người đều muốn nghỉ ngơi, ngày mai tiếp tục quay.

"Cậu, cậu,  sao cậu khó nói chuyện thế hả?" Châu Viên có chút tức giận nói.

Thái Hanh không đáp lại, cậu biết một số minh tinh lắm yêu cầu. Chỗ này tuy nơi nơi đều là máy quay, phía sau còn có quay phim đi theo, nhưng thật ra mọi người nói chút với đoàn phim là được. Quay phản ứng chân thực thì không có vấn đề, quay quan hệ của nghệ sĩ bọn họ cũng có thể, nhưng không thể quay hình ảnh không tốt cho bọn họ. Cho nên trong một ngày, nếu có nghệ sĩ không nhịn được thì cũng không lo lắng hình ảnh sẽ bị truyền ra, cậu đương nhiên nhìn ra được, Hữu Trân cũng không khiêm tốn.

Thái độ của cô ta đối với Duẫn Nhi và Nguyên Ánh khá tốt nhưng đối với cậu có chút cao cao tại thượng, điểm này rất giống Kim Trí Tú. Mà Lý Châu Viên trong mắt công chúng là thiếu nữ thích vận động, nhưng đây rõ ràng không phải sự thật. Châu Viên nhìn Thái Hanh không phản ứng, tức giận nói:

"Bộ dáng này của cậu lăn lộn ở giới giải trí như thế nào vậy?"

Cậu chống cằm nói: "Cũng thế thôi."

Châu Viên giận giữ lấy điện thoại gọi, một lúc sau điện thoại kết nối, cô ta liền ồn ào: "Tạ tổng, ngài xong việc chưa ạ?"

Tạ Phú ở đầu bên kia không biết nói cái gì, Châu Viên cười đáp: "Em ở bên này cũng tạm thời kết thúc công việc  rồi, nhưng ở nông thôn tắm rửa không tiện."

Thái Hanh hai mắt mở to nhìn Châu Viên, cô nương này là ngu tới mức nào vậy? Tuy tổ tiết mục sẽ cắt đoạn này nhưng đây không phải là làm lộ nhược điểm cho người ta biết sao? Nhưng mà cũng đúng, Tạ Phú là nhà đầu tư! Đài truyền hình không ngốc, sẽ không đắc tội hắn ta. Cậu còn đang nghĩ ngợi lung tung thì điện thoại vang lên, cúi đầu nhìn, Điền Chính Quốc? Thái Hanh nhận điện thoại:

"Alo!"

"Là tôi."

"Em biết mà! Sao vậy ạ?"

Chính Quốc nghẹn lời, lát sau mới nói: "Tôi muốn hỏi cậu một chút, áo ngủ lần trước cậu mua cho tôi, mua ở chỗ nào?"

Cậu choáng váng: "Áo ngủ? A, ở trung tâm thương mại cạnh công ty anh đó! Làm sao vậy? Anh muốn mua à?" Cậu nhất thời không rõ mục đích Chính Quốc gọi điện thoại.

"Không có việc gì."

Hắn mở miệng, sau đó liền cúp máy. Cậu nhìn điện thoại bị mất kết nối, thấp giọng nói: "Bệnh tâm thần à!" 

Mà Chính Quốc bên này, đang đứng trước một cửa hàng một loạt áo ngủ ở cửa, bên cạnh là hàng chữ lớn 'Đại hạ giá 50%!!!'

Điền Chính Quốc: "..."

"Anh muốn mua áo ngủ sao? Mau lại đây xem đi! Nhà của chúng tôi chuyên môn làm áo ngủ, cả cửa hàng đều bán áo ngủ. Giá gốc là 866 tệ, hiện tại giảm chỉ còn 433 tệ, mua hai bộ chỉ tốn 830 tệ. Vô cùng có lợi, anh có thể sờ thử, thoải mái thông khí, tuyệt đối dễ mặc."

Chính Quốc yên lặng nhìn đống áo ngủ, nghĩ đến hai bộ Thái Hanh mua cho hắn đang để ở nhà, hỏi: "Sao lại giảm giá?"

Nhân viên tiêu thụ sửng sốt, vì sao hả? Đương nhiên là chiến lược marketing rồi! Làm sao tôi biết được vì sao? Nhưng cô vẫn chuyên nghiệp mỉm cười đáp: "Là hoạt động tránh lỗ vốn ạ."

Hắn nhìn chằm chằm đống quần áo như nhìn kẻ thù, lát sau mới quay đầu nhìn mấy bộ quần áo ngủ khác. Cửa hàng có vài người đang thử áo ngủ, vừa thấy liền rất thoải mái xa hoa, hắn hỏi:

"Cái kia bao nhiêu tiền?"

Nhân viên tiêu thụ thấy hắn nhìn trúng chính là bộ đắt nhất trong tiệm, vui vẻ nói: "Bộ kia làm bằng tơ tằm, 3800 tệ. Anh có thể vào xem, tôi sẽ không nói nhiều, anh chỉ cần sờ hai cái là biết ngay."

Hắn càng lúc càng mệt tâm: "Bộ kia vẫn luôn treo ở đó sao?"

Nhân viên tiêu thụ sửng sốt, lập tức cười nói: "Đúng vậy! Bộ này mùa hè đã ra rồi, từ tháng tư đã bắt đầu treo ở đó."

Hắn rất muốn tìm cậu nói chuyện, Điền Chính Quốc tôi đây chỉ có thể dùng đồ giảm giá 50% sao, lại còn giảm cả hai bộ?

Kim Thái Hanh cầm điện thoại nghiêng đầu tự hỏi: "Hắn có phải muốn nói cái gì không nhỉ?"

Lý Châu Viên nói chuyện điện thoại xong, đắc ý nhìn Thái Hanh lại phát hiện cậu đang ngây ngốc cầm điện thoại, bực bội rời đi. Châu Viên đi ra ngoài vừa hay gặp Lâm Duẫn Nhi, Duẫn Nhi nhìn cô ta một cái, khẽ cười, Châu Viên cũng ôn nhu chào hỏi.

"Kim Thái Hanh." Vào phòng bếp, Duẫn Nhi mở miệng gọi cậu đang ngây ngốc.

Thái Hanh ngẩng đầu: "Chị Lâm Duẫn Nhi."

Cậu rất thích Duẫn Nhi, Duẫn Nhi không hề dùng kỹ thuật diễn cao siêu, biểu hiện của chị ấy ra ngoài đều vô cùng chân thật, dù sao thì cậu vẫn thích người có tính cách tốt hơn.

"Chị tắm xong rồi, để chị thay em!" Duẫn Nhi đã 35 tuổi, khi đã tẩy trang, dù có bảo dưỡng như thế nào thì khóe mắt vẫn còn nếp nhăn.

Thái Hanh xua xua tay nói: "Không cần đâu, chị mới vừa tắm mà đã qua đây nhóm lửa, lát nữa lại bẩn thì sao? Chị cứ quay về ký túc xá nghỉ ngơi đi!"

Duẫn Nhi nói hai lần cậu vẫn không đồng ý, Duẫn Nhi đành thôi, nói với cậu hai câu rồi rời đi. Chờ Châu Viên mang nước đi, mấy người đàn ông liền trở lại. Văn Tuấn Huy sau khi trở về liền tắm bằng nước lạnh rồi tới phòng bếp, thấy Thái Hanh còn đang đun nước, cười nói:

"Cậu đi tắm đi! Tôi đun tiếp cho."

Thái Hanh sửng sốt, hỏi: "Anh có thể làm được không?"

"Có cái gì không thể? Đốt lửa nhỏ thôi mà, không khí cũng dễ lưu thông. Thỉnh thoảng thêm củi vào là được, cũng không phải việc khó." Tuấn Huy vừa nói vừa mở nắp nồi nhìn nhìn. Nhìn hai nồi đầy nước, anh ta liền nói:

"Không sao đâu, tôi để lửa là tốt rồi. Đàn ông chúng tôi không cần dùng nước nóng, tắm nước lạnh cũng được. Hơn nữa đời cậu tắm xong, chỗ nước còn dư lại là đủ để nước ấm rồi, cậu không cần quay lại đun tiếp đâu."

Thái Hanh nghĩ thấy cũng đúng, liền đứng dậy đi múc nước.

"Anh cũng không cần thêm củi nữa đâu, đợi lát nữa thì dập đi, nước này không phải để uống mà để tắm rửa, nóng như vậy là được!"

Văn Huy gật đầu nói: "Cậu vất vả rồi."

Thái Hanh cười đáp lại: "Các anh cũng vậy."

Khi cậu xách nước ra ngoài, Thôi Thắng Triệt và Từ Minh Hạo đang ở cửa xếp lại củi, cậu tươi cười chào hỏi bọn họ, hai người cũng vui vẻ đáp lại. Ngày đầu tiên cứ như vậy, yên bình qua đi. Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người đã bị người của đoàn phim đánh thức. Rời giường hướng ra ngoài xem, trời còn chưa sáng, mọi người kêu rên một tiếng muốn trở về nằm. Đương nhiên đó là không có khả năng.

"Các vị tối hôm qua ngủ thế nào?"

Hàn Trí Thành ở phía sau máy quay cười tủm tỉm hỏi. Nói thật ra thì vốn đã mệt còn lao động chân tay một ngày, tắm xong không cần đọc kịch bản chạy show, ngủ rất thoải mái.

"Hiện tại tuyên bố nhiệm vụ cho các vị, đúng 9 giờ, khách sạn sẽ chính thức buôn bán. Khách rất nhanh sẽ tới, sau khi các vị ăn xong bữa sáng thì cho gà, cho heo ăn, tưới nước cho vườn rau, chuẩn bị cơm canh. Chi tiết cách làm sẽ có nhân viên khách sạn nói cho các vị. Hi vọng ngày mai mọi người có thể tự xử lý tốt."

Đạo diễn nói xong, mọi người đều nhìn đồng hồ xem thời gian, mới 5 giờ. Nhưng rất nhanh sau đó, bọn họ phát hiện ra, dậy lúc 5 giờ không qua sớm, bởi vì công việc họ cần chuẩn bị buổi sáng quá nhiều.

"Cho heo ăn?"

"Đúng vậy, trong thôn của chúng ta có một quán ăn. Mỗi buổi sáng hãy qua đó khiêng cơm thừa canh cặn tối hôm qua, trước khi cửa hàng mở cửa phải mang trở về cho gà, heo." Nhân viên già giải thích.

Mọi người hai mắt nhìn nhau, nhóm nữ nghệ sĩ tự động lùi về sau một bước, cuối cùng vẫn là Thắng Triệt tính tình thẳng thắn và Văn Huy tốt bụng đi xách thức ăn cho heo. Chờ thùng cơm heo khiêng trở về, tất cả mọi người đều che miệng mũi lui về phía sau. Thắng Triệt cùng Văn Huy đã khiêng về, cho heo ăn đương nhiên sẽ không do hai người họ làm. Bởi vậy, tất cả mọi người bắt đầu nhìn nhau, suy xét xem ai sẽ cho heo ăn.

Châu Viên nhấc tay nói: "Trong chúng ta ngoài Kim Thái Hanh thì không có ai lớn lên ở nông thôn cả, để cho cậu ấy làm đi!"

Để tôi đi làm, cô còn muốn duy trì quan hệ của chúng ta không thể? Cậu quả thực muốn hỏi cô ta không sợ lên tivi bị mắng à?

Thái Hanh cười nói: "Cho nên về sau mỗi ngày đều là tôi cho ăn?"

Xung quanh lập tức yên tĩnh, hôm nay để cậu đi thì ngày mai cũng nhất định bắt cậu đi. Nếu nói từ nay về sau đều để cậu cho ăn, ai cũng ngại mở miệng!

Thái Hanh tiếp tục cười: "Về sau mỗi ngày đều là anh Triệt anh Huy đến xách cơm heo? Những việc này, hôm nay tôi có thể làm, ngày mai sẽ phải đổi người. Công việc mọi người đều phải làm, bất luận là nhẹ nhàng hay khó khăn, nếu chỉ có một người làm thì quá mệt mỏi."

Thắng Triệt và Văn Huy đương nhiên không muốn mỗi ngày buổi sáng đều đi xách mấy cái này, liên quan đến lợi ích cá nhân họ nên sẽ cảm thấy Thái Hanh nói có đạo lý. Nhưng những người khác không hề có cảm giác như vậy. Loại chuyện như xách cơm heo nếu không để đàn ông làm thì chẳng lẽ để phụ nữ như bọn tôi? Như vậy hợp lý không? Chúng ta không phải muốn giúp đỡ nhau à? Bọn tôi không muốn làm việc này thì Kim Thái Hanh cậu phải làm chứ! Dù sao cậu cũng là hậu bối, tôn trọng tiền bối như chúng tôi không phải là việc nên làm sao?
Bởi vậy ánh mắt mọi người nhìn Thái Hanh đều có chút kỳ lạ. Cậu chớp đôi mắt to, nhìn mọi người trước mặt.

Trương Nguyên Ánh cười cười nói: "Tôi thật sự sẽ không cho heo ăn, xách cơm heo, phụ nữ chúng tôi cũng nâng không được!"

Thái Hanh tiếp tục chớp mắt: "Vậy tôi chỉ việc cho heo ăn, không cần làm gì khác?"

Những người khác tiếp tục yên lặng, dùng ánh mắt sao cậu có thể nói như vậy nhìn Kim Thái Hanh.

Cậu tiếp tục nói: "Cho nên, tôi và anh Triệt, anh Huy, ba người chúng tôi buổi sáng không những phải cho heo ăn, chó gà ăn mà còn phải giúp các người xuống núi lấy thức ăn, lên núi nhặt củi. Mấy người nhất định sẽ nói mình không xuống bếp nhỉ? Cho nên chúng tôi lại phải tới phòng bếp nấu cơm, còn các người ra phía trước tiếp đãi khách?"

Thái Hanh chủ yếu là bị những người này làm cho tức giận nên khẩu khí không hề tốt, có chút to, lấy địa vị của cậu trong giới giải trí thì điều này là cấm kỵ. Nói cách khác, việc này bất kể ai đúng ai sai, biểu hiện của cậu đã là sai rồi.

Kỳ thật trong tiết mục mọi người đều muốn biểu hiện ưu điểm, nhưng 'thời gian nhàn nhã' lại không cho kịch bản. Mọi người đều nghĩ trái lương tâm, đều thật sự không muốn tiếp xúc với cuộc sống như thế. Đặc biệt là ở đoạn phim này, địa vị của mọi người đều khá cao, chỉ có hai người là vô danh. Mọi người trong lúc không tự chủ đều đã xác định rõ vị trí của mỗi người. Vốn dĩ chỉ là một việc không lớn, qua vài ba câu của Kim Thái Hanh, mùi thuốc trong nháy mắt dâng lên. Mỗi người bị nói đều rất giận không vui, người có địa vị lớn một chút lại cảm thấy cậu không hiểu chuyện, ngạo mạn. Địa vị không lớn, lưu lượng lớn lại cảm thấy cậu ngốc, một chút cũng không hiểu quy tắc trong giới giải trí.

Nhưng bất luận như thế nào, thân người mới, thân là người không danh tiếng, Thái Hanh không nên nói như vậy. Vì thế mọi người đều không vui vẻ, sắc mặt nhìn Thái Hanh cũng không tốt. Cậu cũng không vui, nếu là phân chia công việc, chưa nói tới mọi người, cho dù là sống mệt sống dơ, mọi người nói tốt một chút, phân công rõ, cậu cũng sẽ nhận. Nhưng ngay cả thương lượng cũng không thương lượng, trực tiếp thì một người làm thay mọi người, cậu liền không vui, đây là đem tôi biến thành tên ngốc à?

"Đủ rồi!" Trí Thành đột nhiên quát một tiếng, mọi người lập tức nhìn lại.

Phương Xán tươi cười kéo Trí Thành nói: "Mọi người đều bình tĩnh một chút, không cần không vui, việc cho heo ăn ngay từ đầu đã đặt ở trong kế hoạch gửi cho người đại diện của mọi người rồi. Tôi nhớ rõ người đại diện đáp lại đều là không có vấn đề, không bằng chúng ta lại thương lượng một chút?"

"Thương lượng cái gì? Không tới lúc thì không thể nói sao? Vì sao không nói lúc chưa bắt đầu quay? Nói trễ như vậy, tiếp theo phải làm sao bây giờ?" Trí Thành nhìn một đám người, sắc mặt không vui.

"Đạo diễn, chúng tôi chưa nói không cho ăn mà! Nhưng Kim Thái Hanh nói có phải quá đáng rồi hay không? Đem chúng tôi thành cái gì?" Lý Châu Viên hai tay ôm ngực, không cười nói.

Hàn Trí Thành đang định mở miệng nói chuyện, An Hữu Trân đã nói: "Tôi cảm thấy Châu Viên nói rất đúng, Thái Hanh chắc không muốn quay cho tốt đi! Nói cái gì cũng phải cãi lại hai câu."

Trương Nguyên Ánh cười cười: "Việc này là chúng tôi ngay từ đầu cũng không nên ép Thái Hanh làm, tại chúng tôi không tốt. Không bằng để tôi tới trước đi!"

Nguyên Ánh vừa nói như vậy, cậu ngược lại có vẻ keo kiệt vô lễ. Lâm Duẫn Nhi vỗ vỗ tay nói:

"Được rồi được rồi, chúng ta một lần nữa sắp xếp lại một chút. Thôi Thắng Triệt và Văn Tuấn Huy đều xách cơm heo về đây rồi, việc còn lại cũng đơn giản mà tự chúng ta lại gây thành nội chiến."

Cậu nhìn họ tôi một câu cô một đem cậu thành người không hiểu chuyện. Muốn làm người tốt, sau này chính mình sống mệt sống dơ cũng phải chịu, không làm người tốt chính là sống không tốt với bản thân. Kim Thái Hanh trong nhất thời không hiểu nổi giới giải trí rốt cuộc là cái dạng gì, nhưng cậu biết là không công bằng. Đúng rồi, đời trước lúc cậu còn đi làm công, vốn dĩ đồ ăn trên bàn không phải cậu làm rơi, cuối cùng giám đốc lại trừ tiền lương của cậu.

Cậu vẫn còn nhớ rõ câu nói mà vị giám đốc đó nói với cậu: "Kim Thái Hanh, ra ngoài xã hội mà còn muốn công bằng? Đây chính là nguyên nhân cậu bị trừ tiền lương."

"Kim Thái Hanh, nếu cậu không muốn quay thì để tôi đổi người! Tôi biết cậu là thông qua Điền thị tiến vào, nhưng ở đây tôi mới là đạo diễn, nếu cậu còn lắm chuyện, tôi sẽ loại cậu."

Trí Thành vừa chỉ vào Kim Thái Hanh nói vừa chỉ vào máy quay. Cậu quay đầu nhìn hắn ta, định mở miệng lại thấy Trịnh Hiệu Tích liều mạng khoa tay múa chân đặt hai cái ngón trỏ thành chữ X để ở trước miệng. Kim Thái Hanh ngậm miệng, cậu còn có thể nói cái gì? Cậu không muốn nhiễu sự, nhưng nếu cũng không nói thì phải làm sao bây giờ? Chẳng sợ đây là quay phim truyền hình, cậu từ đầu đến cuối đều không nghĩ đây là show thực tế, bởi trước đây cậu chỉ là một phục vụ bé nhỏ.

Lời nói của giám đốc lại một lần nữa vang lên trong đầu Thái Hanh, cậu rất không cam lòng nói:

"Vì sao chỉ nói tôi?"

Là tại tôi không thông minh sao? Là tại tôi vô dụng không biết cách từ chối sao? Hàn Trí Thành sửng sốt, nhìn An Hữu Trân, Trương Nguyên Ánh và Lâm Duẫn Nhi, sao hắn có thể nói những người này chứ? Bọn họ không thiếu lịch trình, nếu hôm nay hắn nói, buổi chiều bọn họ liền có thể đóng gói hành lý rời đi. Lý Châu Viên? Trí Thành nhất thời quả thật không nghĩ tới, chỉ có Kim Thái Hanh từ đầu tới cuối không ngừng nói.

"Bởi vì chỉ có cậu nhiễu sự nhất."

Kim Thái Hanh nhìn Hàn Trí Thành, cúi đầu không nói. Duẫn Nhi qua đây vỗ vỗ vai cậu nói: "Được rồi được rồi chúng ta tiếp tục thôi!"

Cuối cùng, người đầu tiên cho heo ăn là Trương Nguyên Ánh, người đầu tiên đi tưới nước vườn rau là An Hữu Trân, người đầu tiên lấy đồ là Lý Châu Viên. Người quét tước vệ sinh đầu tiên là Từ Minh Hạo, người đầu tiên đi làm bữa sáng là Lâm Duẫn Nhi, người đi nhóm lửa đầu tiên là Văn Tuấn Huy. Kim Thái Hanh nhìn bọn họ đột nhiên phân phó chuẩn xác, cần mẫn nghiêm túc làm việc, khác hoàn toàn bộ dáng không tình nguyện lúc đầu. Cậu rất mờ mịt, là mình làm sai sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro