Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc mang theo Kim Thái Hanh tới khách sạn do nhân viên bên này của hắn đặt. Thật ra công ty hắn ở nước ngoài không có danh tiếng, nhưng công ty của mẹ hắn lại là công ty quốc tế lớn thuộc top 500 thế giới. Hắn tuy có công ty của mình nhưng vẫn là người thừa kế trên pháp luật công ty của mẹ cho nên hắn là đồng thời giám thị hai công ty. Hiện giờ công ty của mẹ hắn vẫn do bà tự quản lý, Chính Quốc chủ yếu là phát triển công ty của mình, một năm chỉ cần tới đây vài lần để thích ứng. Lần này hắn tới đây vì công ty của mẹ hắn có hội nghị cổ đông thường niên, hắn ở công ty có cổ phần nhất định nên phải tới. Cũng không phải việc gì lớn, chỉ là theo lệ đến tham dự hôi nên Chính Quốc mới nghĩ có có thể mang Thái Hanh đến đây chơi, khách sạn là khách sạn lớn nhất trung tâm thành phố. Xếp xong hành lý, Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh còn chạy nhảy khắp phòng ngó nghiêng, cậu thông qua cửa sổ sát đất nhìn thế giới xa lạ bên ngoài, tay đặt lên kính, mở to mắt nhìn.

"Nhìn cái gì đấy?" Hắn bước tới, từ phía sau ôm lấy cậu.

Hắn rất ít khi cùng người thân cận như vậy. Từ hai tháng trước sau khi Thái Hanh trở nên ngoan ngoãn, hắn rất vừa lòng nhất cử nhất động của cậu, trong lúc lơ đãng cũng bắt đầu thân cận. Hắn không nghĩ hành động này đại biểu cho cái gì, nhưng hắn thân là thiên chi kiêu tử, sẽ không để bản thân chịu ủy khuất. Hắn muốn thân cận ai, hắn liền thân cận, giống như hắn muốn thế thân liền tìm thế thân, hắn muốn đổi người thì liền đổi. Kim Thái Hanh nghiêng đầu nhìn hắn, cười nói:

"Em đang nhìn thành phố này, thật đẹp!"

Chính Quốc nhìn theo tầm mắt cậu, khẽ gật đầu nhưng thật ra hắn không cảm thấy như vậy. Thành phố này là thành phố phát triển nhất thế giới, nó chen chúc, ầm ĩ, bực bội, áp lực. Người trong thành phố này mỗi ngày đều vội vàng quay cuồng với công việc không thể hưởng thụ cuộc sống, Chính Quốc chẳng những cảm thấy nó không xinh đẹp mà hắn thậm chí còn không thích thành phố này.

"Anh xem, ở trong thành phố như vậy, anh muốn mua gì cũng được, dẫn đầu trào lưu. Tùy tiện làm công việc cũng có thể có lương cao, là nơi rất nhiều người tha thiết uớc mơ."

Kim Thái Hanh nhìn phía dưới rồi nói, giọng càng ngày càng nhỏ. Điền Chính Quốc nghe thấy, hắn không hiểu, nhưng cậu thích là được.

"Đi nghỉ ngơi đi! Thích ứng múi giờ trước, giữa trưa tôi mang cậu đi ăn."

Thái Hanh gật đầu. Giữa trưa Chính Quốc mang cậu đi ăn thức ăn bản địa đặc sắc, cậu cảm thấy khá ngon. Hắn cũng vậy, lúc trở về còn chở cậu đến siêu thị mua không ít đồ. Buổi tối cậu vẫn tự mình xuống bếp nấu ăn cho hắn, hắn đã quen với tay nghề của cậu, quen ăn đồ cậu nấu, quen mỗi một bữa có một cây củ cải đường. Ngày hôm sau bắt đầu quay, Phương Xán tự mình tới đón Kim Thái Hanh, người quay phim vẫn là Từ Chương Bân.

"Hôm nay ngày kết thúc nhiệm vụ, không có nhiệm vụ gì. Chủ yếu chính là quay mọi người đi chơi, cho nên chỉ cần chơi là được."

Vừa nói như vậy cậu liền vui vẻ, cậu lấy một ba lô nhỏ, mặc áo thun quần jean. Chính Quốc như cũ mặc tây trang, cậu nhìn không ra tây trang của hắn có gì khác nhau, dù sao dưới góc nhìn của cậu thì chỉ có màu sắc khác nhau.

"Anh cũng đi?" Cậu thấy hắn đi theo mình ra cửa thì kỳ quái hỏi.

Phương Xán cười nói: "Như vậy càng tốt, chúng ta che mặt cho Điền tổng là được."

Điền Chính Quốc tán thưởng nhìn hắn một cái, Kim Thái Hanh cũng gật đầu, cậu không muốn lấy thân phận người độc thân lăn lộn trong giới giải trí, tùy ý thôi. Cậu chuẩn bị tốt, vừa mang theo hắn ra cửa vừa quay đầu lại cười nói:

"Sáng sớm ăn bánh mì vòng đi!"

Điền Chính Quốc gật đầu, Kim Thái Hanh nói tiếp: "Em chưa ăn bánh mì vòng bao giờ, lên mạng tra thử thì từ nơi này xuất phát, chúng ta đến phố 80 thành Broadway. Bên kia có bánh bách cát ăn rất ngon, ăn xong có thể đi dạo luôn."

Chính Quốc tiếp tục gật đầu, hắn sớm đã quen thuộc nơi này, tuy không có ý đi chơi đùa nhưng cũng từng đi dạo qua thành phố này.

Cậu thì ngược lại, trừ bỏ bản đồ trong tay cái gì cũng đều không có. Hắn đi theo cậu lạc đường một giờ đồng hồ, không nhịn được hỏi:

"Cậu rốt cuộc là muốn tới cửa hàng nào?"

Kim Thái Hanh: "..."

Cuối cùng bọn họ không đi Broadway mà đến chỗ khác ăn. Thái Hanh ăn xong bánh bách cát tinh thần càng phấn chấn, cậu nói với Chính Quốc: "Em nghe nói New York có rất nhiều viện bảo tàng."

Điền Chính Quốc nhìn cậu: "Cậu mới tốt nghiệp cao trung đấy!"

Hắn không cảm thấy một người chưa từng học đại học sẽ có hứng thú đi thăm viện bảo tàng. Cậu không để ý đến hắn, tiếp tục nói:

"Chúng ta có thể chọn bảo tàng Mỹ thuật Metropolitan."

"Nó hôm nay đóng cửa." Điền Chính Quốc thở dài.

Kim Thái Hanh giật mình: "Vì sao?"

"Ngày nghỉ cố định trong tuần."

Cậu vẫn không nhục chí, nói cho hắn bọn họ có thể đi bảo tàng lịch sử tự nhiên. Sau đó hắn đi theo cậu lại lạc đường một giờ, hắn hỏi: "Có phải nên ăn cơm trưa trước không?"

Thái Hanh lần đầu tiên biết được, cho dù có bản đồ cũng không nhất định có thể dựa theo đó mà tham quan.

"Ăn cái gì?"

Chính Quốc không tức giận vì từ sáng đến giờ đều cùng cậu lạc đường, cậu tuy lạc đường nhưng vẫn nói nhiều, mà hắn đối với cái gọi là điểm du lịch này không có hứng thú. Hắn cảm thấy đi theo phía sau cậu, nghe cậu luôn miệng nói chuyện cũng khá tốt. Thái Hanh nhìn lướt qua bản đồ nói:

"Pizza."

Chính Quốc bật cười xoa đầu cậu nói: "Tôi mang cậu đi!"

Hắn dẫn đường, không bao lâu liền tới cửa hàng pizza có lịch sử lâu đời, cậu ăn thấy không tồi, ăn nhiều hơn. Sau đó có chút mệt nhọc, hắn dẫn cậu đi xe buýt tận tình du lãm thành phố này. Không cần đi bộ cậu lại vui vẻ. Cậu ngồi cạnh hắn, chốc chốc thì quay đầu cười sáng lạn nhìn hắn, lúc thì chỉ vào một ít đồ vật bình thường hỏi hắn, cùng hắn thảo luận. Điền Chính Quốc cũng không thấy phiền, vốn dĩ cũng là mang cậu đi chơi, cho nên khi cậu hỏi hắn đều tận lực trả lời.

Chương Bân nhìn hai người hỗ động, khóe miệng mang theo ý cười, có lẽ chính bọn họ cũng không phát hiện, thông qua máy quay, Kim Thái Hanh rạng rỡ xinh đẹp như ánh mặt trời, Điền Chính Quốc ôn nhu soái khí. Giữa hai người có một loại không khí không nói nên lời, chỉ nhìn thôi cũng khiến người khác cảm thấy vui vẻ. Buổi chiều hắn giúp cậu dò bản đồ tham quan hết, cậu mới cảm thấy mỹ mãn, cùng Phương Xán xua xua tay hẹn gặp lại rồi theo Điền Chính Quốc trở về. Mệt mỏi nằm trên giường, Kim Thái Hanh vẫn còn đang cười, cậu nhìn hắn nói:

"Hôm nay thật sự chơi vui quá."

Hắn chỉ nhàn nhạt nhìn cậu, xác định cậu thật sự vui vẻ mới xoay người đi rửa mặt. Ở bên ngoài chơi một ngày, rất mệt cả người đều là mồ hôi. Cậu thấy hắn đi vào phòng tắm, bên ngoài nói vọng vào:

"Điền tổng, ngày mai có sắp xếp gì không?"

"Có."

Kim Thái Hanh nhìn tây trang hắn ném xuống đất, đột nhiên linh quang chợt lóe, lén lút đi qua nhặt lên, duỗi tay sờ bên trong. Sờ xong áo, cậu lại đi tìm quần, trong túi vẫn như cũ không có cái gì. Điền Chính Quốc buộc khăn tắm đứng phía sau nhìn cậu dáo dác lấm la lấm lét.

"Cậu đang làm gì đấy?"

Lông toàn thân cậu bị dọa mà dựng lên, cậu quay đầu lại xem hắn, yếu ớt nói: "Sờ quần áo anh."

"Sờ vui không?" Hắn mặt không biểu cảm.

Cậu gật đầu, khóe miệng Chính Quốc cong lên: "Đi tắm đi."

Cậu vâng một tiếng, tìm áo tắm đi vào. Chờ cậu tắm xong, hắn đang dựa vào đầu giường đọc sách, cậu cũng ngồi vào mép giường sấy tóc.

"Buông tay."

Hắn dựa vào lưng cậu. Cậu theo phản xạ buông tay, Chính Quốc đeo vòng cho cậu. Kim Thái Hanh duỗi tay sờ thử, vui vẻ quay đầu nhìn Điền Chính Quốc:

"Anh trả lại cho em à!"

Hắn nhíu mày: "Là đưa cậu một lần nữa."

Cậu ôm hắn nói: "Cảm ơn anh!"

13 vạn đã trở lại, về sau không đủ tiền mua phòng, cậu sẽ đem nó đi bán. Tâm tình tốt, cậu vừa sấy tóc vừa ngâm nga, điện thoại báo Wechat có tin nhắn, cậu vừa sấy vừa cúi đầu xem.

Ảnh đại diện là một chân dung trống, ghi chú là 'Tuấn', nội dung:

[Anh, anh không sao chứ? Trên Weibo đều nháo hết lên rồi.]

Kim Thái Hanh sửng sốt, ký ức lại hiện ra, Kim Nam Tuấn, em trai ruột của nguyên chủ, cũng con trai út của Kim gia, hai người tình cảm không tồi, từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau. Hiện giờ Kim Nam Tuấn 19 tuổi, năm nay vừa mới tốt nghiệp cao trung. Thái Hanh chưa từng có anh chị em, ngay cả kí ức lúc cha mẹ còn sống cũng quên mất. Tuy có sống cùng ông bà nhưng rốt cuộc cũng không giống lúc sống cùng cha mẹ hay anh chị em. Cậu nhìn tin nhắn ngây người trong chớp mắt rồi mới đáp:

[Không có việc gì.]

Kim Nam Tuấn rất nhanh trả lời: [Lần trước em thấy trên Weibo đều bôi đen anh, em còn tưởng là chương trình sắp xếp.]

Cậu an ủi: [Ừ, là chương trình sắp xếp!]

Nam Tuấn tựa hồ rất bất mãn: [Chương trình của anh cũng quá không đáng tin cậy, tuy là vì hấp dẫn người xem nhưng hôm nay đều là công kích.]

[Những cái đó là fan người khác.]

Nam Tuấn lải nhải nói không ít, bảo Thái Hanh làm vậy không đáng, cũng lo lắng cậu ở trong giới giải trí có hại. Cuối cùng an ủi:

[Anh, nếu anh không muốn ở giới giải trí thì cứ trở về.]

Kim Thái Hanh mỉm cười nhìn điện thoại, nhẹ nhàng trả lời: [Giới giải trí khá tốt, chờ anh kiếm đủ tiền sẽ trở về.]

Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh tươi cười, đó là loại vui mừng ôn nhu hắn chưa từng thấy qua. Hắn nhíu mày, tựa hồ lơ đãng liếc mắt nhìn điện thoại trong tay cậu, hỏi:

"Nhắn tin với ai?"

Thái Hanh cũng không giấu diếm, cười nói: "Em trai em."

Chính Quốc nghĩ nghĩ, tư liệu của Thái Hanh một năm trước thư ký Kim Thạc Trân có đưa tới, hắn chỉ nhìn lướt qua, cậu quả thật có một em trai, còn có một chị gái.

"Đi ngủ sớm một chút!"

Cậu gật đầu, lần đầu tiên cậu công tác ở bên ngoài mà có người quan tâm, lần đầu tiên thể nghiệm cảm giác chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, lần đầu tiên cảm giác được có người thân, tâm trạng cậu không tồi, ngủ cũng an ổn.

Ngược lại là Điền Chính Quốc nhìn tư thế ngủ của cậu, nghĩ tới lời thư ký Kim: "Kim Thái Hanh cùng chị gái đều là vừa tốt nghiệp liền ra đi làm, chủ yếu vì trong nhà còn có một đứa em trai, hai người phải kiếm tiền cho hắn học tập. Vậy nên tôi nghĩ, nếu nói chuyện tiền nong với Thái Hanh thì sẽ thành công."

Chính Quốc còn nhớ rõ mình đáp lại một câu: "Anh đi nói đi!"

Ngày hôm sau là ghi hình tập thể, dựa vào gợi ý của đạo diễn tìm các bảo bối được đặt ở nơi bí ẩn trong thành phố. Thái Hanh nhát gan, cố gắng không đứng gần chỗ hẻm nhỏ vắng người, khi còn trong nước cậu đã nghe nói ở nước ngoài còn hỗn loạn hơn. Trên người cảnh sát có súng, nếu họ cảm thấy có uy hiếp thì có thể trực tiếp bắn súng, cậu một lần gặp phải bọn buôn người đương nhiên không muốn mạo hiểm. Huống chi  Thái Hanh phát hiện, không có Chính Quốc đi cùng cậu ở quốc gia này nói chuyện cũng là một vấn đề, huống chi là tìm hộp. Cho nên cho đến khi trở lại xe cậu chỉ tìm được ba cái hộp. Những người khác có nhiều hơn mười cái, Kim Thái Hanh cũng không thấy tiếc, ôm ba cái hộp ngồi dựa vào cửa sổ nghịch điện thoại. Lý Châu Viên là người cuối cùng trở về, hơn nữa còn là chạy vội, bởi cô ta mang theo một đám người xa lạ. Đám người này lại đây huyên thuyên bắt đầu lôi kéo Châu Viên nói chuyện. Châu Viên tuy là sinh viên học viện điện ảnh nhưng trình độ tiếng anh không tốt hơn Kim Thái Hanh là bao.

Cho nên toàn bộ quá trình cậu đều vẻ mặt mơ hồ nhưng điểm này không làm cậu mất hứng thú ghé vào cửa sổ xem bát quái bên ngoài. Hàn Trí Thành thân là đạo diễn, đương nhiên không có khả năng né tránh, chỉ có thể đi xuống cùng người ta giao thiệp. Cậu không biết bọn họ nói gì nhưng lại nhìn ra được không khí như đang đánh trận, Trí Thành đen mặt tiến vào.

"Có ai trên người mang theo tiền mặt không?"

Lâm Duẫn Nhi hỏi: "Làm sao vậy?"

Trí Thành sầm mặt liếc nhìn Châu Viên rồi nói: "Cô ta lúc tìm đồ bên ngoài cùng người trong tiệm xảy ra xung đột, sau đó làm đổ tác phẩm nghệ thuật của nhà người ta."

Duẫn Nhi nhíu mày, tác phẩm nghệ thuật bình thường ở cửa hàng đều không quá quý giá. Thôi Thắng Triệt cũng biết điều này, hỏi: "Hắn muốn bao nhiêu?"

"50 vạn tiền Mỹ."

Duẫn Nhi khiếp sợ: "Sao hắn không đi cướp luôn đi?"

Từ Minh Hạo phi thường ngốc nghếch mà nói tiếp: "Đây không phải là đang cướp sao?"

Mọi người lập tức trừng anh ta, anh ta liền câm miệng.

"Ai ra cửa mang nhiều tiền mặt như vậy chứ?" Trương Nguyên Ánh nhíu mày.

An Hữu Trân cũng nói: "Đúng!"

Trong thẻ của bọn họ không có nhiều tiền tiết kiệm như vậy. Nơi này có lẽ ngoại trừ Từ Minh Hạo và Lâm Duẫn Nhi, những người khác trong thẻ đều có không bao nhiêu tiền. Trương Nguyên Ánh bởi vì phải mở phòng làm việc, yêu cầu vốn, tiền đều ở trong công ty. Thẻ của An Hữu Trân cũng không có nhiều tiền bởi vì còn ở trong công ty, phần lớn kiếm được đều vào túi công ty. Tiền mình có cũng phải tiêu vào nhiều thứ, trong thẻ cùng lắm chỉ còn khoảng mấy chục vạn. Lý Châu Viên càng không cần phải nói, cô ta vốn dĩ chính là do có người bao dưỡng. Hơn nữa nếu có biện pháp, Hàn Trí Thành sẽ không đi lên tìm bọn họ.

Thắng Triệt mới hồng không lâu, tiền lương đóng phim điện ảnh lại không cao, mới vừa nổi rất nhiều cái đều cần  đến tiền, đương nhiên cũng không có quá nhiều tiền tiết kiệm. Văn Tuấn Huy thật ra có tiền, nhưng từ sau khi chuyển sang mảng điện ảnh, tự anh ta cũng đầu tư một ít, tiền tiết kiệm thì chỉ để ở thẻ trong nước, thẻ mang theo có ít tiền đủ để tiêu linh tinh. Duẫn Nhi cùng Minh Hạo tự nhiên cũng là nguyên nhân giống nhau. Duẫn Nhi nổi tiếng, khẳng định là có tiền, nhưng cô cũng chỉ mang theo đủ xài. Minh Hạo thu nhập lớn, ngoại trừ Duẫn nhi anh ta có thể là người có tiền nhất, nhưng anh ta cũng không mang theo bên mình đi khắp nơi.

Hiện tại ra ngoài đều mang thẻ, người cầm tiền mặt theo rất ít. Ngày hôm qua lại tự do hành động, mọi người kỳ thật đều mua không ít đồ, lúc này trong thẻ không còn nhiều tiền. Châu Viên đáng thương nói:

"Mọi người làm ơn, sau khi trở về tôi sẽ trả tiền."

Phải bỏ ra 300 vạn, lòng Châu Viên cũng nhỏ máu rồi. May mà kim chủ rất hào phóng, cô ta đi theo người này một hai năm, 300 vạn tuy vẫn xoay xở được nhưng hiện tại lập tức muốn lấy lại lấy không ra. Tuy bất mãn nhưng những người này không trả tiền sẽ không cho họ rời đi, cái mệt này không muốn ăn cũng phải ăn, chỉ có thể chắp vá tính tính, gom được 2ạn.

Trí Thành lại xuống xe thảo luận với người nọ, người nọ không đồng ý, túm chặt tay Trí Thành. Phương Xán nhanh chóng chạy đến hòa giải, cũng không biết nói gì mà sau đó quay lại bảo: "Bọn họ không đồng ý, nói là có thể thiếu 40 vạn, không thể ít hơn."

40 vạn Mỹ kim, gần 70 vạn nhân dân tệ. Không có người chú ý tới Kim Thái Hanh, Trương Nguyên Ánh tựa như đột nhiên phát hiện: "Kim Thái Hanh cậu có không?"

Thái Hanh sửng sốt, nói: "Tôi chỉ có 20 vạn."

Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người nhìn cậu đều có ý vị không rõ. Cậu không kịp phản ứng, vẫn là Trịnh Hiệu Tích ở một bên nói: "Kim Thái Hanh quả thật chỉ có 20 vạn trong thẻ."

Cậu thế mới biết những người này không tin cậu, đang muốn mở miệng nói, Nguyên Ánh lại ngắt lời: "Tôi gọi điện thoại để người trong nước chuyển tiền qua đây!"

Những người khác cũng sực nhớ ra, Thái Hanh lại bị ném sang một bên. Chờ tiền tới, những người đó đồng ý, giải quyết xong mọi chuyện, mọi người mới xuất phát. Lý Châu Viên sợ hãi, không ngừng nói cảm ơn mọi người, cũng bảo đảm khi trở về lập tức sẽ trả tiền. Sau đó ngồi xuống hàng ghế cuối cùng với Kim Thái Hanh:

"Còn có người không muốn cho mượn cơ."

Cô ta không tin Thái Hanh. Ngay cả cô ta trong thẻ ít nhất cũng có mấy trăm vạn, chỉ là bởi vì người đại diện đi theo cô ta cùng nhau xuất ngoại, trong nước không có người gửi tiền cho cô ta. Muốn gửi tiền qua ngân hàng cũng có giới hạn, cho nên 40 vạn Mỹ kim này cũng mọi người cùng nhau giao. Kim Thái Hanh nhíu mày không vui:

"Trong thẻ tôi vốn dĩ cũng chỉ có 20 vạn, 20 vạn thì làm sao? Không có tiền chính là không có tiền, lừa cô làm gì?"

Châu Viên cắn môi nhỏ giọng nói: "Có phải bởi vì trước đó tôi nhầm vào cậu không?"

"Cô không tin thì kệ cô, sao tôi giải thích với cô trong hệ tôi có bao nhiêu tiền chứ? Không phải tôi không cho cô mượn mà là các người không cần, còn muốn trách tôi thiếu tiền à?" Kim Thái Hanh cảm thấy thật sự không thể nói lý.

"Cậu đi theo Điền tổng sau có thể chỉ có 20 vạn." Lý Châu Viên hỏi.

Phương Xán lập tức ngắt lời: "Được rồi được rồi, cô còn ngại mình gây chuyện chưa đủ sao? Có phải muốn Tạ tổng tự mình tìm cô mới được?"

Lý Châu Viên nháy mắt liền yên tĩnh, Tạ tổng hiện giờ đối với cô ta không được như xưa, nếu biết cô ta cùng Kim Thái Hanh không hợp, gã ta có thể lột da cô ta. Thái Hanh ngẩn người, cũng không nói gì. Cậu không biết đi theo Điền chủ thì nên có bao nhiêu tiền nhưng cậu cảm thấy 20 vạn đã là không ít. Cậu không thích bọn họ nhưng gặp phải chuyện thế này, cậu cũng sẽ cho vay, chỉ là cậu thật sự chỉ có 20 vạn! Buổi tối lúc trở về khách sạn, Thái Hanh có chút rầu rĩ không vui, nhưng cậu không có ý định tìm Chính Quốc đòi tăng lương. Cậu chỉ cảm thấy mình vào đoàn phim này giống như không quá thuận. Cậu có chút hoài nghi, có phải do mình đã đoạt vị trí của Kim Trí Tú cho nên phải chịu trừng phạt không.

Ngày ghi hình cuối cùng, Kim Thái Hanh hơi thất thần, nhưng sau hôm nay là mọi người sẽ tách ra, lúc quay phim ai nấy đều có chút thương cảm nên tình huống của Thái Hanh liền không có vẻ đột ngột. Điền Chính Quốc mở hội nghị hai ngày, vốn định ở lại thêm hai ngày nữa nhưng cuối cùng vẫn đặt vé máy bay cùng Kim Thái Hanh bay về nước. Loại người như Thái Hanh không tim không phổi, cho nên thương cảm của cậu vĩnh viễn chỉ có thể có hai ngày.

Hai ngày trước, cậu tâm sự với Hiệu Tích: "Hiệu Tích, anh nói xem phải vì em đoạt vị trí của Kim Trí Tú nên mới không thuận lợi ở đoàn phim như vậy không?"

Hiệu Tích lập tức an ủi: "Không có khả năng, vị trí kia vốn dĩ chính là của em, đoạt là đoạt thế nào?"

Kim Thái Hanh dùng ánh mắt quái dị nhìn anh nói: "Em không hiểu, đây là có nguyên nhân."

Trong trí nhớ, vị trí này vốn là của riêng Kim Trí Tú, vì cậu xuyên đến nên đã thay đổi mọi chuyện. Hiệu Tích bởi vì Thái Hanh miên man suy nghĩ mà buồn rầu thật lâu. Nhưng hai ngày sau, lúc anh đi tìm Thái Hanh là cái dạng này.

"Hiệu Tích, lại đây em bảo, cái tiết mục này có ý tứ quá. Ha ha ha ha ha..."

Trịnh Hiệu Tích buồn rầu hai ngày phát hiện, Kim Thái Hanh vốn không hề buồn, cậu dùng hai ngày này một gameshow, là gameshow vô cùng nổi vào năm ngoái. Lúc ấy Hiệu Tích chỉ muốn mở đầu cậu nhìn xem trong đó rốt cuộc có cái gì? Công việc của Thái Hanh kết thúc, trong thẻ nháy mắt có hơn 100 vạn. Lúc Hiệu Tích tìm cậu lần nữa, cậu đang cầm thẻ đứng tại chỗ xoay vòng vòng, vừa xoay vừa nói:

"Một tháng quả thực chính là nằm kiếm tiền!"

Trước kia 1 tháng cậu chỉ kiếm được 2500 tệ hiện tại một tháng có thể kiếm được 100 vạn. Nhìn xem phía sau nhiều hơn bao nhiêu số không kìa?Cậu cảm thấy một tháng này tuy chịu nhiều ủy khuất, nhưng nếu có thể kiếm tiền thì chịu chút ủy khuất có tính là gì? Lúc cậu còn làm người phục vụ, ủy khuất lớn hơn cũng đều chịu qua rồi. Trịnh Hiệu Tích vì cậu lạc quan mà thấy vui mừng, đồng thời thông báo mới của 'thời gian nhàn nhã' phát ra cũng không nhằm vào Thái Hanh như trước nữa. Hai ngày cuối tháng 8, cậu nhận được điện thoại của mẹ Kim.

"Hanh Hanh, học phí của tiểu Tuấn, Tình Tình nói năm nay nó không có tiền."

Giọng mẹ Kim tràn ngập tang thương. Kim Thái Hanh lại nhận được ký ức mới, nhà họ Kim ở một nông thôn cực hẻo lánh, có tổng cộng 5 người. Ba Kim, mẹ Kim, Kim Thiều Tình, Kim Thái Hanh và em trai nhỏ nhất Kim Nam Tuấn, nhà họ Kim rất nghèo, Kim phụ Kim mẫu đều là nông dân, trồng trọt ở trong thôn. Năm Kim Thiều Tình 10 tuổi thì Kim Nam Tuấn được sinh ra. Lúc Nam Tuấn lên 6 tuổi, bởi vì muốn để Nam Tuấn học tiểu học, trong nhà liền để Thiều Tình đang học sơ trung tạm nghỉ học, dù sao cũng đủ chín năm giáo dục bắt buộc rồi.

Khi đó Kim Thái Hanh vừa mới tốt nghiệp tiểu học, cho nên chờ đến khi Kim Nam Tuấn học sơ trung, Thái Hanh đã miễn cưỡng tốt nghiệp cao trung. Nhưng là trong nhà không đủ điều kiện để Kim Thái Hanh vào đại học, Thái Hanh đành tạm nghỉ, ra ngoài làm công, bắt đầu kiếm tiền để em trai đọc sách. Nhà họ Kim tuy là tình huống như vậy nhưng tình cảm trong nhà không hề kém. Khi Thiều Tình tạm nghỉ học đã hiểu chuyện, nàng không muốn để ba mẹ quá mệt mỏi, cho nên tạm nghỉ học là cô tự mình nói ra.

Bởi vì Thiều Tình tạm nghỉ học, nhiều hơn một người kiếm tiền, cho nên Kim Thái Hanh mới có thể học được cao trung. Nhưng học phí đại học quá cao, Thiều Tình lại kết hôn lúc đó, Thái Hanh đàng nghỉ học. Sau khi nghỉ học, Thái Hanh bắt đầu cùng ba mẹ kiếm tiền nuôi em trai ăn học, Kim Thiều Tình gả cho một nhà trong thôn, chồng là con một, ba mẹ chồng quản nghiêm, Thiều Tình khó lòng giúp đỡ. Kim Nam Tuấn sống lên cao trung đã cùng trong nhà thương lượng sau khi tốt nghiệp cao trung sẽ cùng Thái Hanh đi làm công. Học phí đại học quá cao, tình huống nhà họ Kim không thể đáp ứng.

Cho nên khi thư ký Kim Thạc Trân tìm tới, Kim Thái Hanh không chút do dự đáp ứng. Vì bản thân cũng là vì gia đình. Cậu bắt đầu gửi tiền về nhà, cậu không dám gửi quá nhiều, nhưng đã cam đoan, học phí của Kim Nam Tuấn tuyệt đối không có vấn đề. Bởi vì những lời này của Kim Thái Hanh, năm nay Kim Nam Tuấn tham gia thi đại học, đỗ Kinh đại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro