Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tới phòng khách, Điền Chính Quốc cùng Đoàn Nghi Ân hàn huyên hết nửa giờ. Nghi Ân sản xuất điện thoại, xem như là lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng.

"Đoàn tổng tự mình đến đây mà không báo trước, tôi cũng không thể đi xuống nghênh đón." Chính Quốc ngồi ở một bên, nhìn Nghi Ân nói.

Nghi Ân hơi hơi mỉm cười: "Sao dám để Điền tổng tự mình đi xuống chứ, tôi là mang theo thành ý tới. Vì đơn hàng này, tôi tự mình đến mới có thể thể hiện sự tôn trọng của chúng tôi."

"Không biết Đoàn tổng đây là vì?"

Chính Quốc cũng không nói tiếp, chỉ hỏi trước ý đồ đến của Nghi Ân. Đoàn Nghi Ân tuổi còn trẻ đã có thể chiếm hữu một vị trí không nhỏ trong nước, bạn thân nhất định không phải nhân vật đơn giản.

"Công ty tôi mới sản xuất ra một loại điện thoại mới, chưa từng xuất hiện trên thị trường. Qua hai ngày nữa đoàn đội công ty tôi sẽ mang tới để Điền tổng xem thử."

Điền Chính Quốc nhìn anh ta, Đoàn Nghi Ân mới tiếp tục nói: "Loại điện thoại này tôi muốn thêm một chức năng mới, nghe nói công ty Điền tổng gần đây mới vừa nghiên cứu phát minh ra chức năng nhận diện khuôn mặt?"

Chính Quốc nhàn nhàt trả lời: "Tuy rằng là sản phẩm mới của công ty, nhưng bên tôi không có kế hoạch sẽ dùng chức năng này trên điện thoại."

"Hiện giờ khoa học kỹ thuật phát triển, điện thoại thông minh có ở khắp mọi nơi. Điền tổng trong ngành này coi trọng không ít người nhưng tôi tin rằng Điền tổng sẽ hài lòng với mức giá mà chúng tôi đưa ra." Đoàn Nghi Ân cười vô cùng tự tin.

Chính Quốc không từ chối ngay lập tức, chỉ nói: "Đợi hai ngày nữa Đoàn tổng đưa mẫu điện thoại tới, chúng ta sẽ nói chuyện tiếp!"

Nghi Ân rất vừa lòng, lần này anh ta tới vốn chính là để tranh thủ một cơ hội như vậy, Điền Chính Quốc không phải người có thể dễ dàng gặp được. Hắn và mình không giống nhau, mình chỉ là tên tiểu tử nghèo một đường bò lên, gặp qua không ít thì nhiều những việc hỗnn loạn. Nhưng hắn thì khác phía sau hắn có người. Cha và anh trai, người làm chính trị, người làm quân sự, mẹ còn là nữ chủ tịch của một công ty kinh doanh quốc tế, hắn không cần phải đi trên con đường đẫm máu như mình. Dẫu vậy cũng không thể phủ nhận được năng lực của Điền Chính Quốc. Tuy là phú nhị đại nhưng nếu không có thực lực thì hắn cũng không thể đi đến địa vị hiện giờ. Vậy nên bình thường muốn gặp Chính Quốc thực sự không dễ dàng, Đoàn Nghi Ân tự mình tới, chỉ vì muốn có một quá trình bàn bạc như vậy. Hai người trao đổi xem như là vui vẻ, chờ Nghi Ân đứng dậy rời đi, Chính Quốc tự mình tiễn anh ta đến thang máy, thư ký Kim đưa Nghi Ân rời đi. Điền Chính Quốc trở về liền thấy Kim Thái Hanh lấp ló ở cửa thò đầu ra thăm dò.

"Làm gì đấy?"

Thái Hanh nhìn quanh một vòng rồi mới hỏi: "Hắn đi chưa?"

Chính Quốc nhướng mày: "Cậu rất sợ hắn nhỉ?"

"Nhìn sợ chứ sao!"

Kim Thái Hanh cũng không thể nói đây là phản ứng bản năng của thân thể. Điền Chính Quốc vô cùng hoài nghi về những lời này của cậu. Đoàn Nghi Ân không hề cường ngạnh, cả người từ trên xuống dưới giống như là thư sinh mặt trắng, học giả thời cổ đại, quanh thân đều là khí chất ôn hòa. So với Đoàn Nghi Ân, Điền Chính Quốc cảm thấy mình còn đáng sợ hơn.

"Đáng sợ chỗ nào?"

Kim Thái Hanh tròng mắt lại chuyển, nói: "Hắn luôn luôn mỉm cười."

Điền Chính Quốc: "..." Cho nên?

"Anh không cảm thấy người luôn mỉm cười thì lúc tức giận lên là người đáng sợ nhất sao?"

Lúc cậu bị đánh gãy hai chân, Đoàn Nghi Ân chính là ngồi ở chỗ đó mỉm cười. Cậu vừa chuyển tròng mắt, hắn liền đau đầu, cũng không còn hứng thú quan tâm rốt cuộc cậu đang che giấu cái gì nữa.

"Mang cậu đi ăn cơm nhé?" Chính Quốc hỏi, dù sao mạch não Thái Hanh từ trước đến nay đều rất kỳ quái, hắn không muốn truy cứu, đành dời lực chú ý của cậu sang chủ đề khác.

Thái Hanh cười, nói: "Được đó! Đi ăn đồ Pháp đi."

Điền Chính Quốc: "..." Từng ăn qua rồi đó.

Hắn không muốn giữa trưa đi ăn đồ Pháp nhưng hiếm lắm mới có một lần cậu chủ động đặt món, hắn không đành lòng để cậu mất hứng thú. Hai người lái xe ra khỏi bãi đỗ, vừa hay gặp phải xe Đoàn Nghi Ân đang dừng ở ven đường. Kim Thái Hanh duỗi đầu ra xem, thấy Phác Thái Anh ngã ở trước xe Nghi Ân, văn kiện bay đầy đất.

"Là Đoàn tổng." Cậu chỉ ngoài cửa sổ, nói.

Điền Chính Quốc nhìn thoáng qua, gật đầu rồi tiếp tục lái xe rời đi. Cậu vẫn còn ngoái đầu lại xem, vừa nhìn vừa nói: "Hắn đỡ Phác Thái Anh."

Chính Quốc sửng sốt, hỏi: "Cậu biết cô ấy sao?"

Thái Hanh gật đầu, hắn càng ngạc nhiên: "Quen như thế nào?"

"Em có duyên với cô ấy lắm, ngồi cùng máy bay đi công tác, ở cùng khách sạn, lại ngồi cùng máy bay trở về." Về sao còn có cùng một người bạn trai.

Hắn thông qua kính chiếu hậu nhìn thoáng qua tình hình phía sau nói: "Trùng hợp thật."

"Là trùng hợp ngẫu nhiên." 

Quen biết Thái Hanh, lớn lên lại giống cậu, một cái là trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng nhiều cái như vậy, thật sự là trùng hợp sao? Ánh mắt hắn có chút ý vị không rõ. Cậu không hề biết, chỉ một câu nói vô ý của mình liền biến Phác Thái Anh từ một bạch liên hoa trở thành một lục trà kỹ nữ đi. Thái Hanh cùng Chính Quốc tới nhà hàng Pháp ở gần đó, lúc Nghi Ân mang theo Phác Thái Anh tới, bốn người đều ngơ ngác.

"Điền tổng." Phác Thái Anh thấy Điền Chính Quốc liền vui vẻ, lập tức chào hỏi.

Chính Quốc gật đầu, Phác Thái Anh lại nhìn Kim Thái Hanh, nhàn nhạt mở miệng: "Kim thiếu."

Thái Hanh chú ý tới thái độ của Phác Thái Anh, sửng sốt. Phác Thái Anh hình như có địch ý nhàn nhạt với cậu? Đoàn Nghi Ân nhướng mày nhìn Phác Thái Anh, giống như không nghĩ tới thái độ của Phác Thái Anh đối với Kim Thái Hanh sẽ là thái độ này. Thái Hanh nhất thời bị dọa sợ. Lúc Phác Thái Anh có thái độ tốt với cậu đã không thể có được kết cục tốt, giờ còn có địch ý nhàn nhạt, về sau còn có thể có những ngày tháng sống yên ổn không?

Phác Thái Anh đương nhiên cũng chú ý tới mình đã thất thố, lập tức cười ngại ngùng xin lỗi: "Ngại quá, hôm nay tâm tình có chút không tốt."

Thái Hanh gật gật đầu, Nghi Ân liền mang theo Phác Thái Anh đến bàn khác. Mà bên này Chính Quốc nhìn cậu thất thần, hỏi:

"Cậu làm sao vậy?"

Cậu nhỏ giọng hỏi: "Anh có cảm thấy Phác Thái Anh không thích em không?"

Chính Quốc cười: "Cậu cảm thấy có bao nhiêu người thích cậu?"

Thái Hanh không phục: "Thì vẫn có, nhưng em cũng đâu có làm gì, sao cô ấy lại chán ghét em?"

Hắn dùng ngón trỏ chỉ chỉ đầu cậu nhàn nhạt mở miệng: "Ăn đi! Bất kể cô ta có thích cậu hay không thì cũng không liên quan tới cậu. Cậu cứ tự quản bản thân mình cho tốt, chuyện khác đã có tôi lo."

Có những lời này của hắn, cậu yên tâm hơn hẳn, lại vui vẻ nói: "Việc trên mạng có phải cũng là anh giúp em không? Hiệu Tích nói không phải công ty em làm."

"Phải thì sao? Mà không phải thì sao?"

Kim Thái Hanh vừa ăn vừa nói: "Không phải thì chứng minh em vận khí tốt! Phải thì em sẽ ở trong lòng cảm kích anh."

Điền Chính Quốc: "..." Đi mua ít lễ vật để cảm tạ rất khó sao?

Cậu nhìn hắn hỏi: "Thế rốt cuộc có phải hay không?"

"Ừ." Trong lòng cảm kích thì trong lòng cảm kích, hắn cũng không muốn làm anh hùng vô danh.

Cậu cười tít mắt, nhìn hắn nói: "Cảm ơn anh!"

Chính Quốc cũng cười. Thật ra việc này đối với hắn mà nói thì không khó, chỉ là hơi phiền nhưng cậu vui thì tốt. Ngày 30 tháng 9 'thời gian nhàn nhã' chính thức phát sóng. Có Điền Chính Quốc ở phía sau tọa trấn 'thời gian nhàn nhã' không bị người nào đó hắc, tuy rằng việc điều chỉnh tập rất có ý tứ, rất hấp dẫn nhưng căn cứ theo tình huống phát ra, có người tốt, có người không tốt. Lý Châu Viên là người thứ nhất lên Weibo, có cái ngoại hiệu rất êm tai 'Tiểu công chúa'. Châu Viên lấy sức của một người gánh nổi toàn bộ đồ hot của tập một 'thời gian nhàn nhã', nhất thời trên mạng tiếng mắng chửi khắp nơi, có người mắng tự nhiên có người bắt đầu nói những người khác.

'Những người trước đó mắng Kim Thái Hanh yêu sách, hiện tại bị vả mặt rồi nhé!!!'

'Bây giờ có bao nhiêu mắng Lý Châu Viên đã từng mắng Kim Yêu Vương? Giơ lên tay tôi tới nhìn xem!'

'Tôi đây, còn không phải do 'tiểu công chúa' sao?'

'Kim Thái Hanh quả thật EQ thấp, hơn nữa bối phận nhỏ nhất mà vừa đến liền chiếm vị trí tốt nhất.'

'Ai u lầu trên khiến tôi cười chết!'

'Cũng không phải kính già yêu trẻ, chẳng lẽ mấy nữ minh tinh khác cao quý hơn sao?'

'Nhưng mà tôi thích cái tính tình ngay thẳng này của cậu ấy!'

'Ha ha ha ha ha ha nói câu suyễn, nhìn những người nâng đỡ Lý Châu Viên kìa, mặc đẹp lắm'

'An Hữu Trân cũng thật cao quý, nước muốn người ta đun còn muốn người ta đưa qua cho.'

'Trên lầu là anti phải không, Hữu Trân nhà tôi chỉ nói đùa thôi, rõ ràng là Kim Yêu Vương không biết hài hước.'

Khác với Châu Viên, Hữu Trân thì có lượng fan lớn, hơn nữa còn là nhất tỷ của công ty, có toàn bộ công ty làm hậu phương duy trì. Cho nên tình huống của An Hữu Trân giống như một tia sáng leo lắt trong bóng đêm, còn có thể đảo lại nói là Kim Thái Hanh EQ thấp, không biết tôn trọng tiền bối. Những cái này Thái Hanh cũng không để ý, hư danh thôi mà, chờ nhiệt độ của 'thời gian nhàn nhã' qua đi, chưa đến một tháng, sẽ không còn ai biết cậu là ai nữa. 'Thời gian nhàn nhã' bùng nổ, tuy rằng chỉ có một tập, nhưng vẫn lên hotsearch với tốc độ chóng mặt. Các minh tinh sinh hoạt ở nông thôn, phối hợp nhau cùng nấu cơm, cùng làm việc, làm nông, cùng người dân trong thôn dưới gốc đại thụ nói chuyện phiếm. Chuyển sinh hoạt nhỏ nhặt đơn giản như vậy, lại bởi vì họ là minh tinh, cho nên người xem ngửi thấy mùi ngon, top search ngoại trừ 'thời gian nhàn nhã' thì đều là những người nổi tiếng khác.

Thái Hanh thân là nhân vật nhỏ bị hắc lúc trước, giờ qua hậu kỳ mà được tẩy trắng, rất vui vẻ mà cọ nhiệt độ, thu được không ít thông cáo. Cho nên ngày hôm sau, lúc cậu đi công ty nhận được một đống ánh mắt hâm mộ ghen tị, đặc biệt là những người đẹp hơn cậu, có năng lực hơn cậu, biết ứng xử hơn cậu. Quả thật là nghiến răng nghiến lợi, hận mình không thể đổi vị trí với Thái Hanh. Cậu ở công ty không thể chạm mặt Lâm Tại Phạm, nhưng lúc thấy Lâm Tại Phạm, Kim Thái Hanh vẫn rất hòa nhã chào hỏi. Dù sao gã ta càng khó chịu, cậu càng thấy vui!

Tại Phạm biết Thái Hanh bắt đầu nổi, tâm trạng tự nhiên sẽ không vui vẻ. Ở dưới trướng gã ta nổi và không ở dưới trướng gã ta nổi, là khác nhau. Huống chi quan hệ của hai người vốn không tính là tốt, tình huống như vậy, đổi thành ai cũng sẽ không vui vẻ. Đương nhiên Kim Thái Hanh không thể nói là bạo hồng, nhưng độ nổi tiếng thì vẫn có. Minh tinh quan trọng nhất là cái gì? Mức độ nổi tiếng!

Có mức độ nổi tiếng, là có thể có nhiều thông cáo hơn, nhiều lưu lượng hơn, sau đó mới có cơ hội bạo hồng! Thái Hanh mới chỉ bước được một bước nhỏ trên con đường này, nhưng chính một bước nhỏ như vậy đã là cơ hội mà rất nhiều người không có.

"Anh Lâm, anh đi đâu vậy?" Thái Hanh cười hỏi.

Tại Phạm nhíu mày đáp: "Dẫn người ra ngoài phỏng vấn."

"Ồ, vậy anh đi đi!" Cậu cười xua tay.

Vì đã từ chối hết nên cuối tháng 8 Kim Trí Tú không có lịch trình gì, vô cùng nhàn rỗi, chỉ có thể nhận một ít quảng cáo nhỏ. Một tháng không có hoạt động, đối với Kim Trí Tú là đả kích rất lớn, một tháng nhàn rỗi này, đối với fan mà nói lại không phải là một tháng. Một tháng này cô ta không có thông cáo tương đương với việc mấy tháng tiếp theo rất khó xuất hiện trước mặt fan, may mà trước đó cô ta vừa mới quay xong một bộ phim mới không đến mức ở tầm nhìn của quần chúng. Tất cả, Kim Trí Tú đều quy tội lên Thái Hanh. Cho nên Kim Trí Tú lúc từ thang máy ra gặp Thái Hanh, phản ứng đầu tiên không phải chào hỏi hay mắng hai câu mà là duỗi chân gạt chân cậu khi cậu tiến vào thang máy. Cái thể chất xui xẻo này Kim Thái Hanh rất dễ thấy được! 

Tháng 9, Kim Thái Hanh bởi vì không có tiết mục gì, bị đen một đợt. Cho nên thông cáo của cậu không nhiều lắm, đều khá đơn giản. Thật vất vả công ty mới quyết định cho cậu một ít tài nguyên tốt, cậu cùng Trịnh Hiệu Tích hai người vui rạo rực mà tới. Kết quả bị một cái gạt chân này của Kim Trí Tú trực tiếp đưa vào bệnh viện, không chỉ cậu mà cả Kim Trí Tú cũng bị dọa sợ. Cô chỉ muốn cho Thái Hanh té ngã. Người khác khi bị vướng đều sẽ trực tiếp ngã trên mặt đất nhưng Thái Hanh thì không, cậu trực tiếp bay lên tới đâm vào tường thang máy, lập tức hôn mê bất tỉnh. Lúc Điền Chính Quốc nhận được điện thoại, Hiệu Tích nói:

"Thái Hanh đâm vào tường, ngất đi rồi."

Hắn nhất thời không kịp phản ứng xem đã xảy ra sự tình gì, còn hỏi lại: "Đâm tường?"

"Đúng vậy! Gọi mãi đều không tỉnh!"

Hắn mặt không biểu cảm hỏi: "Cậu ấy đang êm đẹp mà đâm tường làm gì?"

Nói là nói như vậy, hắn bảo Hiệu Tích gọi xe cứu thương, sau đó mang theo thư ký Kim Thạc Trân đi thăm cái người mà cứ hai, ba ngày là lại xảy ra chuyện. Cậu thật ra không có chuyện gì lớn, vốn chỉ bị đẩy nhẹ, lúc đâm vào tường lực đạo cũng đã giảm rất nhiều, huống chi vách tường thang máy không giống với bên ngoài, đều là cục đá, ít ra vẫn có chốt giảm xóc. Khi Chính Quốc đến, Thái Hanh trên người một cái băng gạc cũng không có, chỉ là trán lại có thêm một cục u tròn tròn, còn rất đáng yêu. Hắn quả thật không còn lời nào để nói, nhưng vẫn hỏi:

"Nghe nói cậu bị người ta gạt chân liền bay lên? Cậu làm bằng giấy à?"

Cậu tỏ vẻ không thể tưởng tượng nhìn hắn, lên án nói: "Em đã như vậy mà anh còn có tâm tình nói giỡn?"

Hắn khinh bỉ: "Cậu cũng giỏi gây chuyện quá nhỉ? Trước thì rơi xuống hồ, sau lại bị ném cà chua, lần này lại gặp chuyện như vậy. Nếu không phải thật là ngoài ý muốn, tôi vô cùng hoài nghi cậu rốt cuộc đã chọc ai, hai ba ngày đều muốn mạng cậu."

Thư ký Kim từ bên ngoài vào, nói với Chính Quốc: "Bác sĩ nói không có trở ngại gì, tùy thời có thể xuất viện."

Cho nên Kim Thái Hanh vào bệnh viện còn chưa đến nửa giờ, giường chưa nằm ấm đã bị Điền Chính Quốc đóng gói xách về nhà. Bên này Chính Quốc mới đưa cậu về đến nhà, vừa nằm xuống chưa ấm chỗ, Kim Nam Tuấn đã trở lại.

"Anh, anh sao rồi?"

Nam Tuấn nhận được tin của Thái Hanh liền trở về. Y cuối tuần sẽ đến nhà Thái Hanh, cậu cho rằng mình sẽ phải nằm viện thật lâu nên mới gọi cho Nam Tuấn để Y không cần tới. Kết quả Nam Tuấn không yên tâm, chạy tới bệnh viện, vừa đến bệnh viện liền nhận được điện thoại của Thái Hanh báo đã về nhà, Nam Tuấn lại lạch bạch chạy tới. Thái Hanh nhìn vẻ mặt lo lắng của Nam Tuấn, quay sang nói với Chính Quốc:

"Anh nhìn thấy chưa, đây mới là thái độ nên có của một người đến thăm người bệnh."

Chính Quốc để thư ký Kim trở về, bảo Trịnh Hiệu Tích đi mua cơm, lúc này đang ngồi ở ghế sofa trong phòng ngủ nhìn laptop. Nghe được lời của Thái Hanh, đầu cũng không thèm ngẩng đầu lên nói: "Đợi qua một thời gian, tiểu Tuấn đại khái cũng sẽ thế thôi."

Thật ra đối với việc cậu bị thương, hắn vẫn có chút hoảng nhưng nhiều hơn là tức giận, cậu không thể tự bảo vệ mình một chút sao? Hắn tức giận thì tức giận, vẫn bảo thư ký Kim đi xem lại camera, rất nhanh liền gửi video cho hắn. Điền Chính Quốc nhìn trong chốc lát rồi để thư ký Kim đi xử lý một chút. Ngay đêm đó, tin tức này rất nhanh đã lên hotsearch, vượt qua cả 'thời gian nhàn nhã'. Fan của Kim Trí Tú không tin, nói Kim Thái Hanh gây chuyện trước. Nhóm người qua đường xem xong liền thấy, trong thời gian ngắn như vậy, Thái Hanh cũng không kịp gây chuyện đâu nhỉ? Hai bên tranh luận không thôi, đấu thành một trận, ngược lại kéo nhiệt độ của Thái Hanh tăng lên. Nhiệt độ của cậu tăng, Kim Trí Tú đương nhiên cũng thế. Nhưng thanh danh này, ai muốn? Dù đoán được là Chính Quốc đẩy lên hotsearch cũng chỉ có thể cắn răng cam chịu.

Vì ảnh hưởng của việc này, ngày hôm sau Trịnh Hiệu Tích liền nhận được không ít thông cáo, anh lập tức gọi điện thoại cho Thái Hanh cùng nhau phân tích tình huống. Hiệu Tích rất nghiêm túc nói chuyện với Kim Thái Hanh! Tới hơn 10 thông cáo, Hiệu Tích đủ tư cách làm người đại diện. Anh hi vọng Kim Thái Hanh sẽ tốt, cho nên đối với thông cáo vô cùng chọn lọc. Một người đại diện tốt đều hy vọng nghệ sĩ của mình có thể đi lên lộ tuyến cao cấp, một ít thông cáo không chính hiệu có thể không nhận liền không nhận. Vậy nên anh dùng nửa giờ để phân tích cho cậu chỗ tốt chỗ xấu của thông cáo này không cáo kia, hoàn cảnh trước mắt và sẽ ảnh hưởng. Cuối cùng, Hiệu Tích tổng kết:

"Kim Thái Hanh, em cảm thấy thế nào? Cái thông cáo nào tốt?"

Câu trả lời của Thái Hanh không khác nào quăng Hiệu Tích một cái tát, cậu hỏi: "Cái nào tiền lương cao?"

Trịnh Hiệu Tích: "..." Anh tốn công nói nửa giờ để em nghĩ đến cái này à?

"Không phải! Thái Hanh chuyện này quan trọng lắm sao? Em không nên suy xét tiền lương cao hay thấp mà là nên suy xét đến tương lai!"

Kim Thái Hanh bĩu môi, tôi suy xét chính là tương lai đấy! Tôi chỉ có thời gian một năm, không đúng, hiện tại còn chưa đến một năm, chỉ còn tầm khoảng 10 tháng. 10 tháng sau có đánh chết cậu thì cậu cũng sẽ không ngốc nghếch ở cạnh nam chính, nữ chính và ánh trăng sáng kia đâu, không khác gì đi tìm chết, cho nên trong thời gian gần một năm này cậu nhất thiết phải kiếm thật nhiều tiền! Suy xét tiền lương không phải là điều cơ bản nhất sao?

"Làm minh tinh không phải vì kiếm tiền sao?" Cậu mạnh miệng đáp lại.

Hiệu Tích nhất thời nghẹn lời, nói đến cùng, bản chất những lời này của Thái Hanh không sai, nhưng mà người ta là danh lợi song thu, không phải chỉ có kiếm tiền. Hiệu Tích đổi phương hướng, nói:

"Em chọn thông cáo không tốt, về sau sẽ định hình, chỉ có thể nhận loại quảng cáo như thế."

Thái Hanh cười to: "Vậy loại quảng cáo này có phải kiếm được rất nhiều tiền không?"

"Có thể coi là như vậy! Thái Hanh em nghĩ kỹ đi! Ví dụ như em nhận quảng cáo khoai chiên kia thì về sau cũng chỉ có thể nhận loại quảng cáo như vậy, mì ăn liền, kẹo sữa, đồng hồ cao cấp, tạp chí, trang phục xa hoa hay mỹ thực người ta đều sẽ không dùng em."

Thái Hanh nghĩ nghĩ rồi nói: "Nghĩa là nếu em tới siêu thị mua đồ ăn vặt, đi qua một loạt đều là em không?"

Hiệu Tích ừ một tiếng, cậu cười to nói: "Quá đồ sộ a!"

Trịnh Hiệu Tích: "..." Điền tổng có ở đó không? Anh muốn nói chuyện với Điền Tổng.

"Ai da Hiệu Tích, anh không cảm thấy như vậy rất có ý tứ sao?"

Cậu thấy lên được quảng cáo này đã rất ghê gớm rồi! Về sau người nhà cậu ra ngoài mua đồ ăn vặt, trên bao bì đều là ảnh chụp cậu, lỗ mũi bọn họ khẳng định có thể hướng lên trời. Khi ở nông thôn không quan tâm cao cấp hay không cao cấp, dù sao bọn họ biết con mình chụp quảng cáo là được.

Trịnh Hiệu Tích: "..." Không cảm thấy.

Hiệu Tích vẫn không từ bỏ, anh cảm thấy mình nên đánh vào suy nghĩ của Thái Hanh, vì thế lại thay đổi phương hướng nói: "Thái Hanh, em biết cá nhỏ câu cá lớn không?"

Kim Thái Hanh: "???"

"Chính là em có thể chọn một cái thông cáo tốt nhưng tiền lương ít trước, chờ lúc em hồng lên sẽ có sản phẩm chân chính cao cấp tìm em làm quảng cáo, cho dù là đồ ăn thì tiền lương cũng sẽ cao hơn rất nhiều so với mấy cái thông cáo này."

Cậu kinh sợ, Hiệu Tích tiếp tục nói: "Hơn nữa quảng cáo cao cấp còn có thể lên tivi, so với việc có mặt ở siêu thị còn hoành tráng hơn."

Cậu đương nhiên biết quảng cáo trên truyền hình! Cậu nghĩ nghĩ nhưng vẫn cảm thấy thời gian ngắn như vậy, không đủ để mình phát triển đến cảnh tượng kia. Dù sao hiện tại quảng cáo trên truyền hình đều là những minh tinh nổi tiếng. Ngay cả Kim Trí Tú hiện tại còn chưa nhận quay chụp quảng cáo nhiều, Kim Trí Tú không phải không có quảng cáo mà là Lâm Tại Phạm muốn cho Kim Trí Tú đi theo con đường cao cấp. Hiện giờ quảng cáo tìm tới Lâm Tại Phạm tạm thời không thấy cái phù hợp, gã ta cũng không nghĩ đem vị trí của Kim Trí Tú định hình quá sớm, không bằng trước cứ quay phim cho tốt, đem đường đi ổn, tự nhiên sẽ có quảng cáo tốt tìm tới.

Trịnh Hiệu Tích biết Kim Thái Hanh không có khả năng đến vị trí cao như vậy, cho nên anh chỉ cần Thái Hanh ở tầm giữa, không quá chìm không quá nổi là được. Trong số các quảng cáo lần này tìm tới có hai cái không tồi, tuy rằng chi phí hơi thấp nhưng có triển vọng. Thái Hanh trầm ngâm rất lâu mới nói với Hiệu Tích:

"Anh từ từ, em đi hỏi một chút!"

Kim Thái Hanh có thể hỏi ai? Đương nhiên là Điền Chính Quốc! Nguyên chủ có thể đắc tội ai liền đắc tội, chính cậu sau khi tới cũng vô duyên vô cớ đắc tội một đám đại lão ở 'thời gian nhàn nhã'. Cậu ở giới giải trí này quen biết chỉ có Hiệu Tích, tuy quan hệ cùng La Tại Dân không tồi, nhưng hai người từng có scandal, nhất định không thể liên hệ! Cho nên cậu vô cùng đáng thương phát hiện mình chỉ có Chính Quốc, may mà hắn gần đây đối với cậu rất tốt, cậu không còn quá lo lắng.

Hắn thoạt nhìn giống người rảnh rỗi sao? Đương nhiên không phải, may mà gần đến quốc khánh phần lớn bộ phận trong công ty đều đã nghỉ, hắn mới có thời gian nhàn nhã một lát. Khi cậu gọi điện thoại tới, hắn thực nghi hoặc. Nếu là trước kia cậu gọi điện thoại tới, hắn đều sẽ không nhận, bởi nội dung vĩnh viễn đều là 'Điền tổng, buổi tối anh có tới không? Gần đây em về xyz khi dễ, anh mau đến báo thù cho người ta!'

Sau khi Kim Thái Hanh đến, cậu không thích gọi điện thoại nữa mà trực tiếp đưa cơm hộp. Vậy nên liền biến thành nếu cậu gọi điện thoại tới thì tám chín phần đều là có việc muốn nhờ hoặc đã xảy ra chuyện. Lần gần đây nhất là gặp bọn buôn người. Cho nên đối với điện thoại của Thái Hanh, hắn đều không rõ mục đích gọi. Điền Chính Quốc vừa nhận điện thoại, Kim Thái Hanh liền nói:

"Điền tổng, anh cảm thấy em nên nhận quảng cáo kiếm được tiền hay nhận quảng cáo không kiếm được tiền thì tốt hơn?"

Điền Chính Quốc: "..." Vấn đề quỷ gì thế này?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro