Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chờ ăn xong sôcôla, tâm tình Chính Quốc hình như rất tốt, âm thanh cũng hòa hoãn một chút hỏi:

"Cậu nói cậu muốn tham gia 'Thời gian nhàn nhã?"'

Hai mắt Thái Hanh đều phát sáng.

"Suy xét một chút." Kim Thái Hanh đúc một nửa sôcôla còn dư lại cho Điền Chính Quốc, còn rất thức thời mà nói.

"Tôi lại ép anh ăn một chút sôcôla!"

Chính Quốc tán thưởng mà liếc nhìn cậu một cái:

"Trở về chờ thông báo."

"Vâng."

Thái Hanh đứng vững, kính chào theo nghi thức quân đội:

"Điền tổng hẹn gặp lại."

Sau đó lưu loát dọn dẹp hộp cơm trên bàn, xoạch xoạch rời đi. Nhìn thân ảnh Thái Hanh nhảy nhót rời đi. Chính Quốc không tự giác mà cong cong khóe môi. Trước khi thư ký Kim tiến vào, hắn thập phần bình tĩnh rút tờ giấy xoa xoa miệng xác định không còn bất kỳ dị thường gì, cũng ở trong lòng yên lặng nói: 'Mình cũng là bị ép buộc không có biện pháp'.

Sau đó liền mười phần yên tâm thoải mái.

"Điền tổng có chuyện gì?"

Thư ký Kim gõ cửa tiến vào nhìn Điền Chính Quốc hỏi. Chính Quốc nhìn văn kiện trong tay đầu cũng không thèm nâng nói:

"Cấp một vị trí cho Kim Thái Hanh trong 'thời gian nhàn nhã'."

Thư ký Kim Thạc Trân ngẩn người, lại xác định mình không có nghe lầm mới mở miệng trả lời: "Được"

Thái Hanh tâm tình sung sướng trở về, buổi chiều Lâm Tại Phạm thu được tin tức lập tức gọi điện thoại lại hỏi:

"Chuyện chương trình truyền hình thực tế kia Điền tổng nói như thế nào?"

Kim Thái Hanh không muốn cho Kim Trí Tú cơ hội, tự nhiên không có ngu ngốc mà nói chỉ có một vị trí không thành vấn đề mà là không xác định nói:

"Điền tổng chưa cho câu trả lời xác định, tôi cũng không biết!"

Lâm Tại Phạm nhíu mày, hỏi: "Vậy Điền tổng nói về chuyện này như thế nào?"

Thái Hanh nghĩ nghĩ nói: "Điền tổng nói cái hạng mục này rất quan trọng, mời đều là những minh tinh nổi tiếng tuyến một."

Lâm Tại Phạm nói một câu đã biết rồi cúp điện thoại. Kim Thái Hanh nằm trên sofa đắp mặt nạ, ăn quả táo bĩu môi tùy tiện ném điện thoại qua một bên, tiếp tục thời gian nhàn nhã của cậu. Cậu một bên đắp mặt nạ một bên nghĩ, ai nha quả thật không thể tưởng tượng Điền Chính Quốc vậy mà thích ăn đồ ngọt?

Cái này trong tiểu thuyết không có nói nha! Ít nhất thì cho dù là bạch nguyệt quang hay là Phác Thái Anh đều không có nhắc tới cái này. Nam phụ Kim Thái Hanh theo Điền Chính Quốc 2 năm cũng không có phát hiện gì, nếu không phải mình ôm quyết tâm hẳn phải chết thử một lần thật đúng là không phát hiện được điều này.

Thái Hanh lại bắt đầu cười, cảm thấy mình đã phát hiện một cái bí mật động trời toàn thế giới cũng chỉ có một mình mình biết bí mật này, hơn nữa Chính Quốc người nọ lãnh khốc vô tình giống như núi băng, mỗi ngày mặc vô biểu tình lại thích ăn đồ ngọt.

Thái Hanh tự mình tiêu khiển một phen, liền nhận được tin nhắn của thư ký Kim nói buổi tối Điền tổng tới, Kim Thái Hanh lập tức đi siêu thị mua không ít đồ ăn còn cố ý đi tới một tiệm bánh ngọt rất có danh tiếng mua hai cái bánh kem nhỏ đắt nhất. Nói là đắt nhất cũng chỉ hơn 60 đồng một cái, Thái Hanh cảm thấy vì Điền chủ đại nhân trong túi có vàng, chút tiền này vẫn bỏ ra được.

Thái Hanh có những ký ức của các món cơm Tây, cậu tự mình cũng muốn ăn thử xem nhưng Chính Quốc vẫn luôn ăn cơm Tây, nghĩ đến cũng thấy ngán. Thái Hanh làm nhân viên phục vụ cũng 20 năm cũng đã từng ra sau bếp hỗ trợ đi theo đầu bếp cũng học được hai tay trù nghệ. Rất nhanh sườn xào chua ngọt, cá kho, canh rau trộn, rau muống xào, ba món ăn một món canh đã làm xong.

Điền Chính Quốc hôm nay tới sớm, thời điểm hắn đến Thái Hanh đang đem món canh cuối cùng đặt lên bàn, chuông cửa liền vang lên. Thái Hanh mở cửa, Chính Quốc nhìn cậu, Thái Hanh cười hì hì, cởi khăn quàng cổ đón hắn tiến vào.

"Anh tới đúng lúc cơm mới vừa làm xong, ngồi xuống ăn đi!"

Thái Hanh xoay người đặt hai chén cơm lên trên bàn. Chính Quốc nhìn đồ ăn trước mặt, nhíu nhíu mày, Thái Hanh vốn dĩ muốn làm cá chua ngọt nhưng sợ ngọt quá ăn ngán cho nên đem cá đi kho.

"Anh ăn một chút đi! Chay mặn thịt cá đều có, đặc biệt món sườn xào chua ngọt này là món ăn sở trường tốt nhất của tôi đấy."

Thái Hanh đưa sườn xào chua ngọt tới trước mặt Chính Quốc.

Trong bữa cơm Điền Chính Quốc quả nhiên đem dĩa sườn xào chua ngọt đó ăn đến không sai biệt lắm, sau đó mới buông chén đũa nói.

"Không tồi."

Kim Thái Hanh trong lòng nhịn cười, nhưng cậu biết Chính Quốc thích sĩ diện, trên mặt một mảnh đúng đắn nói:

"Món sở trường của tôi đương nhiên không tồi rồi, lần sao anh tới tôi lại làm cho anh ăn. Cá chua ngọt cũng là món sở trường của tôi, còn có thịt chiên ướp nước mắm tôi cũng có thể làm."

Chính Quốc mặt vô biểu tình gật đầu, hình như là vì khen ngợi Kim Thái Hanh, hắn nhàn nhạt mở miệng:

"'Thời gian nhàn nhã' có một vị trí, tôi giữ lại cho cậu."

Thái Hanh ở trong lòng làm cái thủ thế võ, trên mặt một mảnh cảm kích:

"Đa tạ Điền tổng, đại ân đại đức suốt đời khó quên."

Chính Quốc không để ý tới cậu đứng dậy đi đến phòng khách mở tivi xem, Thái Hanh dọn dẹp chén đũa. Sau đó từ tủ lạnh lấy ra bánh kem, một cái phóng tới trên bàn trà trước mặt Chính Quốc, một cái phóng tới trước mặt mình nói:

"Điền tổng đây là điểm tâm ngọt sau bữa ăn."

Chính Quốc không biết là từ bỏ giãy giụa hay là đã chịu mê hoặc, hắn liếc mắt nhìn Thái Hanh một cái. Thái Hanh cảm giác ánh mắt Chính Quốc chỉ có ba chữ 'làm không tồi!'. Ăn xong bánh kem, tự nhiên còn lại là chuyện chăn gối, điểm tâm ngọt đối với Chính Quốc đại khái chính là rau chân vịt đối với thủy thủ mạnh mẽ.

Ăn điểm tâm ngọt xong Chính Quốc cả đêm tinh lực thập phần tràn đầy, Kim Thái Hanh nói thật vẫn còn là một lão xử nam. Nhưng việc này cậu cũng không phải là hoàn toàn không hiểu, huống chi thời điểm xuyên tới còn không lên tiếng mà thể hiện một phen!

Khi đó Chính Quốc không hiểu thương hương tiếc ngọc, Thái Hanh lại tinh thần không tập trung cũng không có nhiều cảm giác. Hôm nay hai người nước chảy thành sông nhưng thật ra cảm nhận được cảm giác không giống nhau.

Thái Hanh cảm thấy cảm giác là không tồi. Ít nhất cậu được hưởng thụ nhưng Chính Quốc thích tư thế lão hán đẩy xe này, làm cậu rất là mệt. Lăn lộn Thái Hanh thật lâu, hai người mới đều nặng nề ngủ. Đúng vậy, nặng nề ngủ Chính Quốc rất khó có được một giấc ngủ ngon.

Có lẽ đồ ngọt đối với Thái Hanh không rõ ràng nhưng đối với Chính Quốc xác thật có công hiệu giảm sức ép, tóm lại ngày này ăn Điền Chính Quốc ăn đồ ngọt cảm giác sinh hoạt tức khắc sáng lên rất nhiều, đến giấc ngủ cũng cảm thấy không khó chịu nữa. Ngày hôm sau thời điểm Trịnh Hiệu Tích tới gõ cửa, còn nghĩ không biết Thái Hanh thế nào, ngày hôm qua đại diện Lâm gọi cho anh hỏi chuyện này nhưng anh không có theo vào, tự nhiên cũng không biết bên trong rốt cuộc nói cái gì.

Nhưng thời điểm Thái Hanh đi ra biểu tình trên mặt rất sung sướng, cho nên hẳn là không có vấn đề đúng không? Nhưng mà Trịnh Hiệu Tích cũng không có thành thật nói chuyện này với Lâm Tại Phạm, chỉ nói mình không có đi theo vào, không biết kết quả như thế nào. Nói như vậy cũng phải bởi vì anh đối với Kim Thái Hanh có bao nhiêu trung thành mà vì tính tình Thái Hanh thật không dễ ở chung.

Nếu Thái Hanh tính tình không tốt, Trịnh Hiệu Tích cũng không muốn cuối cùng bị cậu ấy làm khó dễ. Anh chỉ cần ở giữa có thể sinh hoạt bình thường là tốt rồi. Trịnh Hiệu Tích nghĩ đến xuất thần, liền thấy cửa mở ra một chút, Điền Chính Quốc trầm khuôn mặt than, mặc áo ngủ nhìn chằm chằm mình.

Anh thậm chí nhìn ra được mình nếu không nói rõ ràng ý đồ đến khả năng một giây sẽ bị Điền tổng diệt trừ.

"Thái Hanh có ở đây không? Em ấy muộn giờ đi đoàn phim rồi."

Trịnh Hiệu Tích tiếng nói run run, hơn nữa vì sao Điền tổng ở đây? Không phải 10 ngày nửa tháng mới đến một lần sao? Hôm trước không phải vừa tới sao? Điền Chính Quốc nhìn chằm chằm anh tầm 30 giây, đầu mới bắt đầu chuyển động, sau đó: "Ừ" một tiếng.

Đi đến cửa phòng nhớ tới Thái Hanh còn sạch sẽ ở trên giường, hắn yên lặng quay đầu nhìn chằm chằm Trịnh Hiệu Tích một chút, nói:

"Anh tại đây chờ, tôi đi kêu cậu ấy."

"Được được được!"

Trịnh Hiệu Tích điên cuồng gật đầu, một chút cũng không dám phản kháng cũng không dám thúc giục.

Vào phòng Điền Chính Quốc ngay lập tức hô hấp cứng lại, lúc này Kim Thái Hanh đang ôm gối đầu của bản thân thập phần bất nhã mà ngủ. May mà bộ vị mấu chốt đều đắp chân nhưng cái này muốn lộ không lộ nhìn thập phần mê người! Chính Quốc thở ra một hơi, sau đó đi đến bên người Thái Hanh, dùng chân đá đá giường mở miệng:

"Còn chưa chịu rời giường, trợ lý cậu tìm cậu."

Kim Thái Hanh ngủ đến mơ màng cậu dụi mắt mơ hồ nhìn Chính Quốc.

"Tìm tôi làm cái gì?"

Chính Quốc dùng ánh mắt như nhìn tên ngốc nhìn cậu:

"Cậu hôm nay có đi đoàn phim không?"

Thái Hanh trong đầu tự động nhớ lại thời gian biểu công việc hai ngày này, hình như là lại đến trễ? Kim Thái Hanh nghĩ tới sắc mặt Lý đạo diễn kia thật trầm, trên người đánh run một cái.

"Xong rồi đạo diễn Lý khẳng định sẽ tức giận."

Điền Chính Quốc cười nhạo, nói:

"Thời gian làm việc của mình cũng không nhớ rõ, khó trách hiện tại còn chưa nổi chút nào."

Nguyên nhân chân chính Thái Hanh nổi không được hắn tự nhiên cũng biết nhưng Thái Hanh không biết cố gắng cũng là sự thật.

"Tôi không quên nhưng tôi lại ngủ quên. Cái này cũng đều tại anh ngày hôm qua."

Thái Hanh chết không thừa nhận mình quên mất nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Mấy giờ rồi?"

Chính Quốc nghe Thái Hanh nói cảm thấy cậu đang khen mình hùng phong một phen, cho nên tâm tình không tồi. Nghe Thái Hanh hỏi thời gian, giơ tay nhìn đồng hồ, sau đó hắn cũng cứng lại rồi. 8:43 hắn cũng đến muộn! Trịnh Hiệu Tích ở bên ngoài chờ sốt ruột nhưng có Điền tổng ở bên trong lại không dám thúc giục, bực này không đầy một lát liền nghe được bên trong có âm thanh va chạm.

"Đây không phải lại làm tiếp chứ?"

Trịnh Hiệu Tích quả thực muốn mở cửa vọt vào. Nhưng hiển nhiên, anh hiểu nhầm rồi, không đến vài phút hai người quần áo không chỉnh tề mở cửa đi ra.

"Đi đi đi, hôm nay định mấy giờ đến?"

Thái Hanh chạy bước nhỏ đến cửa, một bên hỏi Trịnh Hiệu Tích.

"9:30, hiện tại lái xe qua đó chắc sẽ kịp."

Trịnh Hiệu Tích tự nhiên là làm bóp tốt thời gian tới bởi vì Thái Hanh thường xuyên đến trễ cho nên trước nay sốt ruột chỉ có một mình Hiệu Tích.

Kim Thái Hanh gật đầu, ở chỗ để giày trước của quay đầu lại liếc mắt nhìn Điền Chính Quốc phía sau một chút, cậu một bên mang giày một bên nói:

"Điền tổng, anh là ông chủ anh gấp cái gì? Chờ lát nữa đi ra ngoài, đi sớm một chút mua bữa sáng đi! Tôi vốn dĩ muốn rời giường sớm làm cho anh kết quả ngủ quên mất, lần sau anh tới tôi làm cho anh ăn. Nhưng mà buổi sáng cũng đừng uống cái gì cà phê đen, ăn cơm sáng tốt cho thân thể, vô cùng tốt!"

Chính Quốc gật đầu, Thái Hanh và Hiệu Tích vội vã rời đi, Chính Quốc nhanh chóng thay giày da của mình, một bên đóng cửa một bên thắt cà vạt đi đến bãi đỗ xe. Chính Quốc tính một chút từ nơi này đến công ty làm sao cũng không có khả năng đến đúng 9:00! Hắn xác thực không có cố định phải đúng 9:00 đến công ty, nhưng từ trước tới nay hắn đều như thế. Cho nên lần đầu tiên đến trễ hắn khó tránh khỏi có chút khẩn trương nhưng ngẫm lại dù sao cũng không đến kịp, Thái Hanh nói cũng đúng mình là ông chủ nên không cần thiết phải đến đúng giờ như vậy.

Lại nói hôm nay hắn tinh thần rất tốt một chút cũng không muốn uống cà phê đen ngược lại có thể sớm đi ăn một chút rồi chạy qua đó. Ừ vậy nhắn cho thư ký Kim một tiếng. Sau đó Chính Quốc lại mười phần yên tâm thoải mái đến trễ.

Thư ký Kim Thạc Trân: "......."

Buổi sáng sẽ có có một cuộc họp đó ông chủ nhưng mà tính lại dù sao cũng không phải đại hội, trì hoãn một chút là được. Sau đó vội vàng liên hệ với các bộ phận, dời cuộc họp đến buổi chiều. Thái Hanh là đến đúng 9:30, ngày thường Chính Quốc không ở đó cậu ở một mình nên không xuống bếp. Cho nên trên xe có đồ ăn sáng Trịnh Hiệu Tích đã mua sẵn, cậu một bên ăn một bên chỉnh quần áo, trang điểm sơ một chút.

Nam phụ Thái Hanh vốn dĩ cũng không khó coi, huống chi tới bên kia lại phải trang điểm lại, cậu dứt khoát trang điểm nhạt một xíu. Nhìn thấy Thái Hanh đến sát 9:30, Lý Chí Huân tuy rằng sắc mặt khó coi nhưng cậu khó có được một lần không đến muộn, Lý Chí Huân cảm thấy thế nhưng cũng không tức giận lắm.

"Lý đạo diễn thật xin lỗi."

Kim Thái Hanh đầu tiên là tranh thủ thời gian đến xin lỗi. Lý Chí Huân cứng đờ cười cười:

"Cậu lại không đến trễ, xin lỗi cái gì. Đi vào hóa trang tranh thủ thời gian."

Đạo diễn Lý làm đạo diễn bộ phim này là một bộ phim cổ trang hoặc là nói phim thần tượng cổ trang. Mấy năm nay phim thần tượng cổ trang rất lưu hành trước kia biên kịch rất khó thích ứng với khẩu vị của người trẻ tuổi hiện tại. Cho nên mấy năm nay phim thần tượng rất lưu hành. Bộ này của đạo diễn Lý cũng là một tác phẩm tiêu biểu của một tác giả trên mạng.

Cốt truyện thật ra không giống với những bộ được biên kịch lợi hại, loại hình có tình tiết rắc rối phức tạp. Bổn tiểu thuyết này là một bộ ngọt văn được lưu hành hiện tại, đến người xấu cũng có chút đáng yêu. Tiểu sư đệ chỉ là mối tình đầu của nam chính ở thời điểm nam chính quyết định thổ lộ với tiểu sư đệ, tiểu sư đệ xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà qua đời. Nói chung thì trong câu chuyện xưa này, tiểu sư đệ cũng là bạch nguyệt quang của nam chính, nữ chính chính là chậm rãi thay thế bạch nguyệt quang, trở thành chân ái của nam chính.

Suất diễn tiểu sư đệ của Thái Hanh vốn dĩ không nhiều lắm, lúc trước đã quay được không ít, đại khái lại đến thêm hai ba lần cậu liền có thể đóng máy. Suất diễn của Kim Thái Hanh lại vừa nhẹ vừa đơn giản nếu không phải bởi vì mỗi lần bối cảnh khác nhau chỉ mấy ngày là cậu có thể đóng máy. Nhưng bởi vì thay đổi bối cảnh, suất diễn của cậu cũng biến hóa theo, bởi vậy kéo đến thời gian dài như vậy.

Buổi Chiều 3 giờ suất diễn của cậu đã xong rồi, cậu không vội đi, ngồi ở một bên nhìn những người khác đóng phim, quan sát kỹ thuật diễn của người khác. Thái Hanh không muốn làm diễn viên, mộng tưởng của cậu là làm bao thuê trọ, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cậu vẫn sẽ làm một diễn viên cho nên cậu cảm thấy học thêm một chút vẫn là tất yếu.

Kết quả cứ như vậy bị tai bay vạ gió, nữ chính và nữ phụ trong phim ồn ào một trận. Ra tới bên ngoài cũng vẫn nhao nhao, rất nhanh liền liên lụy tới Thái Hanh ở một bên xem diễn bị rớt xuống nước.

Kim Thái Hanh không biết bơi, rơi xuống nước giãy giụa lợi hại sức lực cũng lớn. Nhưng mà trong đoàn phim không có mấy người biết bơi cuối cùng vẫn là nam chính La Tại Dân trong phim nhảy xuống nước cứu Thái Hanh lên. Việc này thiếu chút nữa hù chết Trịnh Hiệu Tích, anh lập tức gọi điện cho Lâm Tại Phạm.

"Làm sao lại rơi xuống nước?"

Hiệu Tích đơn giản đem chuyện này giải thích một chút, Lâm Tại Phạm cả giận:

"Không có việc gì ngốc ở đoàn phim làm cái gì? Bình thường không phải lập tức trở về sao? Cho dù ngốc ở bên kia, người ta cãi nhau đấy! Cậu ta xem náo nhiệt cái gì? Cho dù xem náo nhiệt thì làm sao lại bị người ta đá vào trong nước?"

Trịnh Hiệu Tích: "......."

Nói với tôi cũng vô dụng mà! Thật ra Hiệu Tích cũng cảm thấy Lâm Tại Phạm quá không tận chức, Thái Hanh gặp chuyện không may nói những lời này có ích lợi gì? Ngược lại phải cho cái chỉ thị chứ! Hơn nữa người còn là La Tại Dân cứu nói không chừng một hồi sẽ có mưa rền gió dữ.

Lâm Tại Phạm thở dài nói:

"Tôi hiện tại không rảnh, nghe nói 'Thời gian nhàn nhã' bên này còn một slot, tôi mang theo Kim Trí Tú ở bên này tranh thủ. Anh xem tình huống mà xử lý một chút!"

"Không phải, anh Lâm Tại Phạm, La Tại Dân kia......."

Trịnh Hiệu Tích còn chưa nói xong, Lâm Tại Phạm đã cúp điện thoại, Trịnh Hiệu Tích yên lặng mà đem lời còn lại nói cho xong.

"Có cần phải là một cái quan hệ xã hội hay không?"

Thời điểm Chính Quốc thu được tin tức thì việc này đã nháo tới trên mạng rồi, là thư ký Kim thu được tin tức đến nói với hắn. Điền Chính Quốc mặc dù là tiêu tiền mua tình nhân nhưng vốn dĩ chính là quan hệ lợi ích không muốn thì có thể tùy thời nói với hắn, quan hệ có thể lập tức giải trừ. Nhưng hai người trong lúc còn quan hệ là không thích những loại tin tức như thế này. Nói cho cùng đàn ông đều không thích màu xanh lục!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro