Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Thái Hanh bị chiếm một phen tiện nghi, ủy khuất ghé vào bàn làm việc của Điền Chính Quốc, nhìn hắn nghiêm túc làm việc. Mà hắn bị cậu nhìn làm cả người không được tự nhiên, mười phần ảnh hưởng nên bất đắc dĩ nhìn cậu, cuối cùng nói.

"Cậu trở về đi! Việc này tôi sẽ xử lý cho cậu."

Sau đó, Chính Quốc liền thấy Thái Hanh mười phần lưu loát đứng dậy, mang theo hộp cơm mèo Kitty của mình xoạch xoạch rời đi.

Điền Chính Quốc: "....... Uy!"

"Sao ạ?" Thái Hanh xoay người.

Chính Quốc sửng sốt, hắn chỉ là khó chịu khi thấy cậu đi dứt khoát như vậy cũng không có phân phó gì, cuối cùng chỉ có thể mở miệng nói: "Đổi hộp cơm khác."

Cậu cúi đầu nhìn hộp cơm trong tay, cười hì hì nói: "Không thành vấn đề!"

Chờ thời điểm Lâm Tại Phạm rốt cuộc có thể gọi được cho Thái Hanh, cậu đã cùng với Trịnh Hiệu Tích về tới chung cư.

"Anh Lâm?" Cậu tâm tình sung sướng tiếp điện thoại, một bên mở miệng một bên chào hỏi.

"Cậu có ý gì?"

"Tôi làm sao?" Âm thanh Thái Hanh vô tội.

"Giám đốc hạng mục của Điền thị tìm tôi nói chuyện, cậu đoạt tài nguyên của Kim Trí Tú?"

"Anh nói cái gì thế này? Tôi cũng chưa nói anh đoạt, anh không biết xấu hổ nói tôi đoạt? Chúng ta dựa vào bản lĩnh thôi!"

Thái Hanh hì hì cười ra tiếng. Lâm Tại Phạm cười lạnh: "Cậu hiện tại là muốn hoàn toàn đối nghịch với tôi? Cùng người đại diện của mình đối nghịch, cậu cho rằng cậu có thể có chỗ tốt sao?"

Thái Hanh che miệng cười: "Anh Lâm, anh cứ như vậy không biết xấu hổ nói là người đại diện của tôi? Thời điểm tôi không đối nghịch với anh, tôi có cái chỗ tốt gì?"

Lâm Tại Phạm: "......." Thế nhưng cảm thấy có chút đạo lý.

"Vậy anh Lâm trước cứ như vậy đi. Chuyện về sau Điền tổng sẽ tìm người trò chuyện với anh, hiện tại nói với tôi, tôi cũng không hiểu cái gì."

Cậu nói xong liền cúp điện thoại, một thân thoải mái nhàn nhã. Cậu đã sớm muốn nói như vậy nhưng mà lúc không có tiền, cũng không biết thái độ Điền Chính Quốc. Hiện tại không cần sợ, Chính Quốc nếu đứng ở bên phía cậu, cậu đương nhiên sẽ đến ghê tởm Lâm Tại Phạm cũng coi như trút giận cho nam phụ Kim Thái Hanh.

Hiệu Tích giúp đỡ Thái Hanh đem hộp cơm đi rửa, anh một bên rửa một bên lơ đãng hỏi:

"Thái Hanh, em thật sự chuẩn bị đổi người đại diện à?"

Kim Thái Hanh ngồi ở sofa, một bên xoa chân một bên không thèm để ý mà trả lời:

"Đổi, Điền tổng cũng nói muốn giúp em đổi, nhân cơ hội này nếu không đổi về sau nơi nào còn có cơ hội? Lại nói, trong tay Lâm Tại Phạm có một Kim Trí Tú, mà trong tay Lâm Tại Phạm tổng cộng lại chỉ có bao nhiêu đó tài nguyên. Anh ta cái gì cũng lo phát triển Kim Trí Tú, thật ra ở trong tay anh ta cũng sẽ không có khả năng phát triển."

Điểm này, Thái Hanh hiểu rất rõ, rất nhiều nghệ sĩ có khi cũng có thể nhìn rõ. Nhưng bọn họ lại không có biện pháp đổi người đại diện cho mình, cho dù đổi cũng sẽ không tốt hơn bao nhiêu so với người này, người đại diện nào không phải có một đến hai đối tượng trọng điểm bồi dưỡng?

"Vậy em có nghĩ tới về trong tay của ai không?" Trịnh Hiệu Tích hỏi. Thái Hanh sửng sốt, ngẩng đầu nghĩ nghĩ nói.

"Cái này, thật đúng là chưa nghĩ tới."

Cậu đối với người đại diện ở công ty không hiểu biết nhiều, nam phụ Thái Hanh cũng không hiểu. Đương nhiên, người đại diện kim bài chỉ có mấy người như vậy, cái này cậu biết. Nhưng người đại diện kim bài thì nghệ sĩ trong tay không nhiều lắm, nhưng nhất định người nào người nấy đều rất có tiền đồ. Kim Thái Hanh cảm thấy mình đến dưới đây những người đại diện như vậy, không nhất định có thể lăn lộn tốt. Nam phụ Thái Hanh thanh danh không tốt, là thật sự không tốt, thậm chí ở công ty cũng không phải rất tốt.

Từ sau khi đi theo Chính Quốc, cậu ấy làm trời làm đất chỉ kém không tìm đường chết. Nhưng cũng không sai biệt lắm, trong tiểu thuyết sau khi Kim Thái Hanh xảy ra chuyện, không có bất kỳ ai ra tay hỗ trợ. Đủ để thấy được đắc tội biết bao nhiêu người, tự nhiên người đại diện kim bài chắc chắn không thích Thái Hanh. Những người đó không muốn tiếp mình, xem mặt mũi Điền Chính Quốc, chỉ đành phải miễn cưỡng nhận mình, điều đó không nhất định là chuyện tốt, cậu có chút buồn rầu. Hiệu Tích lau tay, ngồi vào đối diện Thái Hanh hỏi:

"Thái Hanh, em thấy anh thế nào?"

"???" Thái Hanh vẻ mặt mờ mịt.

Trịnh Hiệu Tích ngượng ngùng cười cười, nói:

"Anh làm trợ lý tự nhiên cũng muốn phát triển thành người đại diện, anh cũng biết anh hiện tại còn rất non. Trong tay không có tài nguyên gì, những tài nguyên lớn trên tay anh Lâm, lấy anh hiện giờ mà nói, là lấy không được. Nhưng tài nguyên Điền tổng cho em, anh nhất định sẽ cho em. Còn những tài nguyên nhỏ anh Lâm cấp, những thứ đó anh cũng có thể bắt được. Anh đi theo em cũng được một năm, so với những người đại diện khác, anh tin tưởng anh sẽ suy nghĩ cho tiền đồ của em hơn những người đó. Anh làm người đại diện của em, tự nhiên cũng một lòng giúp em phát triển. Đương nhiên anh cũng không phải nhất định muốn em để anh làm người đại diện cho em, chỉ là anh muốn tranh thủ một chút. Nếu em hiện tại đang suy xét chuyện người đại diện, như vậy cũng có thể suy xét đến anh."

Cậu nhìn gương mặt tươi cười của Hiệu Tích, nói:

"Nếu anh làm người đại diện của em, tạm thời là không có trợ lý, anh phải làm người đại diện kiêm luôn trợ lý, như vậy sẽ tương đối mệt."

"Anh không có vấn đề."

Hiệu Tích trả lời, anh biết Thái Hanh như vậy vốn dĩ là không thể có trợ lý. Nhưng tình huống cậu ấy đặc thù, công ty cấp cho một người, mình nếu chuyển làm người đại diện, trợ lý mới của Thái Hanh không phải là từ bên cạnh người khác điều lại đây thì là muốn một lần nữa tuyển thêm một người. Hiện giờ công ty không có dư thừa trợ lý, muốn điều lại đây tất yếu phải điều người từ trong tay những nghệ sĩ khác, chuyện đó thì quá đắc tội với người ta rồi. Một lần nữa tuyển thêm, cũng không phải nhất thời nửa khắc là có thể tốt được, huống chi một lần nữa nhận người, lại phải trả thêm tiền lương, công ty cũng sẽ không quá vui.

Thái Hanh gật gật đầu nói: "Để em suy nghĩ lại đã."

"A! Vậy cảm ơn em, đồ vật anh đều sửa sang lại tốt cho em, em có việc cứ gọi điện thoại cho anh, anh đi về trước. Ngày mai em còn phải đi công ty tìm anh Vũ chụp ảnh, ngày mai anh lại đây đón em."

Trịnh Hiệu Tích nói, Thái Hanh gật đầu, anh mới vui vẻ rồi đi.

Đêm đó, Điền Chính Quốc tới tìm Kim Thái Hanh, buổi sáng cùng với cậu tâm viên ý mã một chút, chỉ hôn hôn sờ sờ, buổi tối đã có chút tâm tư. Tự nhiên vậy mà nói tới chuyện Lâm Tại Phạm.

"Lâm Tại Phạm buổi chiều điện thoại cho tôi, nói giám đốc hạng mục đã tìm anh ta nói chuyện?"

Thái Hanh đưa kem ốc quế, mùa hè nóng bức thế này, cùng tổng tài đại nhân ngồi ở trong phòng có điều hòa, một người một ly kem ốc quế xem tivi, thật thỏa mãn. Điền Chính Quốc đã có thể không cần chờ Thái Hanh tìm cớ, thật tự nhiên tiếp nhận kem ốc quế, thật nghiêm túc mà xé đóng gói. Trong miệng không quên trả lời.

"Tôi kêu giám đốc kia tới hỏi chuyện."

Giám đốc hạng mục kia có chức vụ không tính là lớn nhưng cũng không nhỏ, ngày thường mở hợp cũng không có tư cách đi lên gặp Chính Quốc.

"Anh hỏi cái gì?"

Cậu tò mò. Chính Quốc liếm một ngụm kem, thỏa mãn híp híp mắt, nhẹ giọng nói:

"Tôi hỏi hắn: Vì sao đem người của tôi kick ra?"

Thái Hanh: "......." Anh nói chuyện thật trực tiếp nha đại ca!

Chính Quốc lại liếm một ngụm, tiếp tục nói: "Hắn nói: Không thể nào, còn nói nhất định có hiểu lầm, hắn lập tức xử lý."

Thái Hanh nhìn ánh mắt Chính Quốc, ngầm hiểu mà nói một câu: "Anh quá lợi hại."

Được khích lệ, hắn thỏa mãn quay đầu tiếp tục ăn kem ốc quế. Cậu liền hỏi cho bản thân.

"Nói đổi người đại diện cho tôi, việc này có thể thành không?"

Chính Quốc nghĩ nghĩ: "Tôi và ông chủ công ty của cậu tuy rằng không thân, nhưng cũng quen biết. Tôi tin cái mặt mũi này hắn vẫn nguyện ý cho tôi, không đến mất vì việc nhỏ này......." Hai bên ngáo đến không thoải mái.

"Hiệu Tích nói muốn làm người đại diện của tôi, anh cảm thấy đáng tin cậy không?" Thái Hanh lại hỏi.

Điền Chính Quốc nghĩ nghĩ nói: "Nếu cậu muốn phát triển tốt, Trịnh Hiệu Tích không thích hợp làm người đại diện của cậu!"

Chính Quốc nghĩ rất đơn giản, muốn phát triển tốt không phải quan hệ tốt là có thể, người đó phải có năng lực, có thể xử lý các loại quan hệ xã hội, có thể cho nghệ sĩ giả thuyết phương hướng phát triển. Chính Quốc không hiểu người đại diện cũng như giới giải trí. Nhưng loại chuyện này, làm thương nhân nhưng hắn cũng biết, Trịnh Hiệu Tích không thích hợp, anh ta quá non.

Thái Hanh ha ha cười xua xua tay, nói:

"Không sao không sao, tôi cũng không muốn phát triển thật tốt. Tôi chỉ muốn công việc đừng quá mệt mỏi, có thể kiếm ít tiền, đừng để bị người ta khi dễ, người đại diện một lòng vì tôi. Như vậy tôi đã thỏa mãn rồi, gỗ mục cho dù vào tay tinh anh thì đó cũng vẫn là gỗ mục."

Không muốn quá mệt mỏi? Muốn kiếm tiền? Còn muốn người đại diện đối tốt với cậu? Tự xưng gỗ mục? Điền Chính Quốc trầm mặc hai phút rồi nói.

"Vậy cậu cứ đem Trịnh Hiệu Tích điều lên nhìn xem! Thật sự không được, đến lúc đó lại thay đổi người cũng giống nhau."

Thái Hanh ha ha cười, nói: "Tôi cũng cảm thấy như vậy, hiện tại tôi được điều đến trong tay ai thì cảm giác bọn họ cũng sẽ nhìn tôi không thuận mắt."

Nói cho cùng, mới vừa hố người đại diện của mình một phen, cho dù nguyên nhân gây ra là cái gì, đối với những người đại diện khác mà nói cũng không phải là một ấn tượng quá tốt. Chính Quốc đối với mạch não của cậu đã không theo kịp, chỉ là thực trầm mặc mà ăn xong kem ốc quế. Ngày thứ hai, Kim Thái Hanh chịu đựng eo đau làm một bữa sáng phong phú cho Chính Quốc, cảm tạ tương trợ to lớn của hắn, ăn qua cơm sáng, hắn thần thanh khí sảng đi làm còn không quên cho cậu một ánh mắt: 'Làm không tồi'.

Thời điểm Trịnh Hiệu Tích tới, cậu đã chuẩn bị thỏa đáng.

"Em nghĩ chuyện người đại diện, em cũng muốn cho anh thử xem, anh làm tốt mà nói sẽ cho anh làm luôn."

Thái Hanh không từ chối cũng không cam đoan cái gì, muốn làm người đại diện, ít nhất phải làm cho tốt. Hiệu Tích vui vẻ gật đầu: "Đương nhiên, anh sẽ tận lực."

Có thể là bởi vì chuyện này, hôm nay Hiệu Tích có vẻ rất có tinh thần. Sau khi Thái Hanh đến công ty, anh lập tức liên hệ với người đại diện tên anh Vũ kia, đối phương tìm được Thái Hanh, mang theo cậu đi đến một cái lều chụp ảnh ở bên ngoài gặp mặt cố chủ. Quay chụp rất thuận lợi, không phải hàng hiệu gì cũng không phải tạp chí thời trang yêu cầu cao. Bất quá chỉ là thay quần áo, động tác cũng không cần quá nhiều, nhìn hơi đẹp mắt một chút là thông qua. Cho nên còn chưa chụp đến 3 giờ, cậu đã kết thúc công việc. Tiền lương được tính cùng ngày, khấu trừ cho người đại diện và cấp cho công ty, gửi tới trong thẻ Thái Hanh cũng được gần 1 vạn.

Thái Hanh cảm thấy mỹ mãn, ra ngoài làm 3 giờ, liền có một vạn, kiếm lời kiếm lời kiếm lời. Cậu nhìn tin tức trên di động, khóe miệng tươi cười cũng không giảm bớt. Hiệu Tích đi theo bên người cậu, nhìn cậu thỏa mãn như vậy, đối với tương lai của mình càng thêm tràn ngập hy vọng, nghệ sĩ này cảm giác quá dễ hầu hạ. Thời gian sau, Thái Hanh vốn không có công tác gì, chờ quay xong bộ phim kia của Lý đạo diễn, sau đó mở ra hành trình 'thời gian nhàn nhã' là tốt rồi. Không ngờ, ngày hôm sau đã bị thượng tầng công ty chào hỏi, Trịnh Hiệu Tích tự nhiên cũng tới đón Thái Hanh. Hai người lái xe vội vàng chạy tới công ty, cậu mới một bên ngáp một bên hỏi:

"Biết chuyện gì không?"

Từ sau khi đem mình định vị ở nhân vật người đại diện, Trịnh Hiệu Tích tự nhiên cũng càng thêm nghiêm túc, công ty vừa kêu gọi anh lập tức thông qua quan hệ hỏi nguyên do chuyện này.

"Tuy rằng không phải mười phần xác định, nhưng đại khái có thể khẳng định hẳn là có quan hệ với việc đổi người đại diện." Trịnh Hiệu Tích giải thích.

Tới công ty, trực tiếp đi lên trên tầng cao, tìm được văn phòng của quản lý Hoàng đã kêu gọi bọn họ, lúc đi vào thì Lâm Tại Phạm cũng ở đó. Thái Hanh cũng không có quá giật mình, sau khi Trịnh Hiệu Tích nhắc nhở, cậu cũng biết công ty là muốn gặp cậu, rốt cuộc việc này nói nhỏ cũng không nhỏ.

"Kim Thái Hanh đúng không! Ngồi ngồi, có một chút chuyện, chúng ta cần nói chuyện."

Hoàng quản lý thái độ không tồi, Kim Thái Hanh nhẹ nhàng thở ra. Chờ sau khi Thái Hanh và Lâm Tại Phạm cùng nhau ngồi xong, quản lý Hoàng ngồi ở đối diện mới mở miệng nói:

"Việc này ấy à! Tôi cũng đã nghe nói, Thái Hanh cậu muốn đổi người đại diện đúng không?"

Cậu gật đầu nói: "Đúng vậy."

Lâm Tại Phạm cười nhạo một tiếng, không trả lời.

"Có thể nói một chút là vì sao không?"

Hoàng quản lý hỏi, thật ra vấn đề này bắt quá chỉ là một trình tự, chuyện Thái Hanh muốn thay đổi người, phía trên nói là đã định rồi, cũng chính là chuyện ván đã đóng thuyền. Nhưng vẫn phải đem người kêu tới, thông báo an bài, giao tiếp chuyện kế tiếp đều phải xử lý từng chuyện một.

"Quan niệm bất hòa, tôi cảm thấy anh Lâm không thích hợp làm người đại diện của tôi." Cậu cũng không nói quá nhiều, cậu còn muốn ở cái công ty này lăn lộn, công ty còn coi trọng Lâm Tại Phạm, cậu cũng chỉ có thể nói như vậy.

"Quan niệm bất hòa sao? Quan niệm bất hòa xác thực không thích hợp hợp tác, việc này tôi đã báo lên rồi. Tôi thấy như thế này, hiện tại nghệ sĩ của mỗi một người đại diện đều đầy, cậu không muốn hợp tác với Lâm Tại Phạm, ý tứ ở bên trên là nếu không trước tiên điều trợ lý nhỏ của cậu lên làm người đại diện cho cậu, cậu thấy thế nào?"

Hoàng quản lý hỏi chuyện này tuy rằng nói là công ty nói như vậy, nhưng hắn biết việc này cũng là ván đã đóng thuyền, còn là ý tứ của bản thân Thái Hanh. Thái Hanh quả nhiên gật đầu, Lâm Tại Phạm cảm giác càng thêm buồn cười. Hoàng quản lý lại chuyện qua nói muốn Lâm Tại Phạm bàn giao với Trịnh Hiệu Tích, công tác phía trước, tư liệu, kế hoạch phát triển lúc sau, có thể bàn giao đều bàn giao một chút, Lâm Tại Phạm xác nhận. Sau đó, quản lý Hoàng tiếp tục nói với Hiệu Tích, làm cho tốt! Đây là một cơ hội tốt! Nói một hồi, cuối cùng mới đến trọng điểm, anh là người mới! Tiền lương không nhiều lắm, phải làm cho tốt sau này nếu làm tốt tiền lương sẽ được tăng lên!

Trịch Hiệu Tích vâng vâng vâng một hồi, còn phải cảm động đến rơi nước mắt nắm tay quản lý Hoàng, sau đó quản lý Hoàng mới tiễn ba người ra cửa.

"Cậu thật sự cho rằng dựa vào Điền tổng là có thể ở giới giải trí muốn làm gì thì làm?"

Trong lúc chờ thang máy đến, Lâm Tại Phạm cười lạnh hỏi. Thái Hanh ngẩng đầu nhìn con số biến hóa kia rồi nói:

"Tôi không chuẩn bị muốn làm gì thì làm, nhưng của tôi chính là của tôi, anh Lâm đối với hành vi của mình mới kêu là muốn làm gì thì làm?"

"Cậu biết có bao nhiêu nhân tài đi theo bên người Điền tổng không? Cậu biết lúc trước cậu đắc tội bao nhiêu người không? Hiện nay người ta chịu đựng cậu, chờ cậu rời khỏi Điền tổng, cậu sẽ cảm nhận được. Không có một người đại diện tốt, cậu mới có thể biết được hiện thực tàn khốc trong giới giải trí."

Thang máy 'đinh' một tiếng, tới rồi. Ba người cùng nhau vào thang máy, Thái Hanh nhìn chằm chằm cái giao diện con số nói:

"Anh Lâm đã dạy tôi rất nhiều hiện thực tàn khốc, khi anh làm việc cũng không có nghĩ tới Điền tổng, cũng không có suy xét qua nếu như bị Điền tổng phong sát thì phải làm sao đúng không?"

Lâm Tại Phạm cười cười, Thái Hanh tiếp tục nói: "Anh Lâm đại khái cảm thấy, người như tôi không đáng để Điền tổng làm được bước này. Nhưng anh Lâm à, nếu có lỡ như thì sao?"

Thái Hanh hơi mỉm cười, quay đầu nhìn Lâm Tại Phạm hỏi: "Hợp đồng tháng 8 đều hủy?"

Anh xem đó còn không phải là lỡ như sao? Lâm Tại Phạm sắc mặt cứng đờ, hủy, làm anh ta phải kêu nghệ sĩ tương đối có nhân khí của mình lâm thời biểu diễn, còn phải cùng ông chủ kia bồi rượu xin lỗi, giảm tiền lương. Nhưng Điền thị bên kia phân phó như vậy, cũng không nhất định phải phục tùng Điền thị, nhưng hậu quả bọ ngựa đá xe, Lâm Tại Phạm cũng biết, anh ta luôn rất rất thời. Cho nên ....... Hủy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro