Anh Hanh bảo Quốc không ngốc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như mọi buổi chiều khác, người ta thấy trên bờ đê có một anh con trai dáng người cao lớn chạy thật nhanh trong gió, theo sau là vài ba đứa trẻ con phấn khích reo hò. Cậu trai nở nụ cười rất tươi, ánh mắt sáng rực nhìn cánh diều đang bay lượn trên bầu trời, đôi chân guồng chạy càng hăng thêm. Mấy đứa trẻ reo lên:

- Diều của anh Quốc cao quá! Cao nhất rồi!

- Anh Quốc chạy nhanh lên!

- Cao quá cao quá!

Quốc được "đồng bọn" ở phía sau cổ vũ, đôi chân được đà cứ một mực lao về phía trước. Cậu mải nhìn cánh diều cao cao trên bầu trời nên không nhận ra con mương ở phía trước, thế là một đường lao thẳng xuống dưới. Bị ngã ê ẩm cả người, quần áo thì ướt nhẹp, tay chân bị mài trên nền đất trầy ra làm Quốc đau chết đi được, đã thế bọn trẻ con còn được đà mà chỉ trỏ cậu chế giễu:

- Anh Quốc ngốc! Lớn rồi mà còn ngã xuống mương! Anh Quốc bị ngốc!

Quốc ngồi ở dưới mương nhìn đám trẻ con cười cợt mình mà tức chết, lại không biết phải làm sao ngoài gào lên phản bác. Phản bác không được, thế là Quốc khóc.

Cậu Quốc mười tám tuổi khóc nhè vì bị trêu.

- Bọn kia, chúng mày làm gì thế hả?

Tiếng nói quen thuộc của ai kia dội vào thính giác Quốc, kéo Quốc ra khỏi sự ê chề vì bị ngã. Cậu lồm cồm bò dậy, hướng về phía người kia vừa gọi vừa nức nở khóc:

- Anh Hanh ơi anh Hanh! Anh ơi huhu!

Hanh nghe thấy tiếng khóc của cậu, vứt vội cái lưỡi liềm xuống đất rồi ba chân bốn cẳng chạy lại phía con mương tìm người. Cái nón trên đầu anh theo gió mà bay ra sau Hanh cũng chẳng có tâm trí mà quay lại nhặt, vội vã đi xuống mương đỡ Quốc lên bờ. Đám trẻ con thấy Hanh đến cũng không dám trêu Quốc nữa. Anh Hanh dữ tính, cả làng này chả ai dám động vào anh hết. Bọn chúng thừa thời cơ Hanh còn đang mải dỗ Quốc lén lút lủi về mất, tránh cho một lát nữa anh xách tai từng đứa về mách thầy u thì chúng lại ăn đủ.

Hanh kéo cái ống quần của Quốc lên liền thấy một vệt rách dài ở đầu gối cậu, máu chảy ra cũng không ít. Lúc nãy ngã xuống mương khiến cho nước thấm vào vết rách, hại Quốc bây giờ cứ khóc thút thít vì bị xót. Hanh chậc lưỡi, xé vội cái vạt áo của mình rồi rịt lên vết thương trên đầu gối Quốc, nhẹ giọng dỗ dành:

- Cậu Quốc ngoan không khóc, lát nữa về nhà em nướng khoai cho cậu ăn nhé?

- Ứ chịu đâu! Quốc đau lắm, anh Hanh phải cõng Quốc cơ!

Hanh thở dài cởi cái áo trên người lau qua mặt mũi cho Quốc, rồi cởi cái áo của Quốc ra tránh cho cậu bị cảm lạnh. Hanh mặc áo của anh vào lại cho Quốc, tuy có hơi nhỏ một chút nhưng có còn hơn không vậy. Hanh nghĩ tới tí nữa phải cõng cái người vừa cao vừa nặng hơn mình này mà uể oải cả cái lưng. Anh kéo Quốc đứng dậy, sau đó chạy vội đi nhặt lại cái nón mang về đội lên đầu Quốc, tông giọng đều đều nói:

- Cậu đội nón vào không nắng, em cõng cậu về.

Hanh cúi người muốn để Quốc dễ dàng trèo lên, thế mà đợi mãi không thấy người kia nhảy lên lưng mình. Gì vậy chứ? Anh còn chuẩn bị sẵn tinh thần bị cậu làm cho đứng không vững rồi kia mà?

- Không, em không để anh cõng! U dặn với em rồi, anh là vợ, em không được bắt vợ em cõng em! Quốc tự đi!

Quốc dậm dậm cái chân, kéo tay Hanh bắt anh đứng thẳng người lên nhìn mình, sau đó tập tễnh túm lấy anh cùng về nhà.

Giữa hè ve sầu được dịp ngang tàng, nơi nơi đều là tiếng rỉ rả của bọn chúng. Hanh và Quốc đi men theo đường đất, vừa đi vừa nói chuyện linh tinh với nhau. Bỗng nhiên không hiểu sao Quốc cau mày hậm hực, bĩu môi không nói gì nữa. Hanh buồn cười cái tính trẻ con của Quốc, đem áo Quốc vừa thay ra vắt lên vai, xoa đầu cậu hỏi:

- Cậu Quốc làm sao thế? Hay là dỗi gì em à?

Quốc lắc đầu, sau đó túm lấy bắp tay Hanh thủ thỉ:

- Anh ơi, có phải Quốc bị ngốc không?

Ở với Quốc hai năm, Hanh đã không còn lạ gì với câu hỏi này của Quốc, theo tự nhiên lắc đầu, nhẹ giọng giải thích với Quốc:

- Không phải đâu, cậu Quốc không ngốc, chỉ là vụng về một chút thôi.

Tiếng người đi chợ về từ đằng xa phá tan cái tĩnh lặng của không gian, thế nhưng Hanh vẫn nghe rõ ràng từng lời Quốc nói. Cái người mang danh là chồng của Hanh quả thực bị mắc bệnh đầu óc, đã mười tám tuổi rồi mà cư xử không khác gì trẻ lên ba, cả ngày chỉ biết chơi đùa nghịch ngợm. Anh từ hai năm trước được người nhà phú ông mang về là vì tử vi của anh hợp mệnh Quốc, vừa khéo phù hợp để xung hỉ cho cậu con út này của nhà họ Điền, tính ra vai vế trong nhà là mợ hai thế nhưng cũng không khác phận tôi tớ là mấy. Anh ở nhà phú ông ngoài chăm nom cho Quốc cũng vẫn phải ra đồng làm lụng, chẳng sung sướng là bao. Thế nhưng anh lỡ thương Quốc, anh chẳng thể bỏ đi mặc cho Quốc bơ vơ không ai bầu bạn. Dù cho Quốc bị ngốc, thế nhưng Quốc sống tình cảm với anh lắm. Quốc bảo Quốc thích anh, cái thích của Quốc anh cũng không dám chắc là giống như anh thương Quốc, thế nhưng chỉ vậy thôi cũng là đủ cho anh có lí do tiếp tục ở bên cậu.

Quốc nghe được lời an ủi của anh, cảm thấy vẫn còn chưa đủ liền bĩu môi càng dài hơn:

- Quốc chả tin, anh Hanh lại lừa Quốc. Hôm qua anh Hanh lừa Quốc uống thuốc đắng, hôm nay lại bảo Quốc không ngốc. Quốc thích anh Hanh mà anh Hanh chẳng thèm thương Quốc.

Hanh vuốt vuốt tóc mái đã dài ra của Quốc lên, để lộ đôi mắt tròn xoe của cậu. Anh xoa má Quốc, dịu dàng như một tia nắng ngày đông. Trong cái buổi chiều mùa hạ vàng ươm ấy, Quốc chỉ biết nhìn mỗi anh, trong cái đầu non nớt của Quốc lúc nào cũng có Hanh. Anh vẫn ôn tồn dỗ dành Quốc:

- Em thương cậu Quốc mà. Nếu em mà không thương cậu, em đã chẳng đến nhà cậu ở đợ rồi. Cậu nghe em, đừng để ý lời người ta nói nhé. Cậu Quốc của em không ngốc chút nào mà.

Quốc nhăn mày vòng tay ôm chặt lấy Hanh, cái đầu dụi vào vai anh như cách con mèo của anh Hựu hay dụi vào chân Quốc:

- Anh không phải ở đợ nhà em, anh là vợ em cưới về. 

-*-

Quốc bị u phạt đứng góc nhà. Hai tay cậu khoanh trước ngực, cái chân thỉnh thoảng cứ co lên cọ cọ vì bị muỗi đốt ngứa. 

Có tiếng ken két vang lên trong bóng tối. Anh Hựu từ trong phòng hé cửa thò đầu ra, ngó nghiêng tứ phía rồi lén lút chạy ra ngoài:

- Quốc! Quốc ơi!

Quốc nghe tiếng người gọi liền quay đầu ra nhìn, thấy Hựu đứng ở góc nhà gọi cậu. Quốc muốn lên tiếng đáp lại liền bị anh cả ra dấu suỵt một cái, sau đó anh ngoắc ngoắc tay gọi Quốc ra ngoài.

Hai anh em ngồi ở góc hè, nhìn trái nhìn phải chỉ sợ u đi ra, vừa ăn khoai nướng vừa thấp thỏm trong bụng y như ngồi trên đống lửa. Một đứa mười chín một đứa mười tám, nhìn vào cứ như trẻ con. Hựu nhìn cậu em ăn ngấu nghiến củ khoai lang lúc nãy Hanh để dành vì sợ Quốc tối nay bị phạt không được ăn cơm sẽ đói, nhỏ giọng hỏi:

- Quốc, sao ban chiều em đánh nhau với thằng cu nhà bà Dần?

Quốc vẫn tiếp tục ăn khoai, cái má phồng phồng dẩu mỏ lên nói lại:

- Tại nó bảo em bị ngốc! Anh Hanh nói với Quốc rồi, Quốc không ngốc. Từ nay về sau, đứa nào bảo Quốc ngốc, Quốc đánh nó nhừ thây!

_Hết hồi 1_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro