Phần 29: Học viện Nhật Thanh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiệu suất làm việc của Ngô Diệc Phàm quả nhiên rất tốt, chỉ sau ba ngày, anh đã sắp xếp xong xuôi trường học cho Kim Mân Thạc cũng như các vật dụng cần thiết phục vụ học tập. Kim Mân Thạc lúc đầu không hứng thú cho lắm, nhưng dần bị lây nhiễm sự hào hứng của Ngô Diệc Phàm nên trong lòng cũng có chút mong đợi. Thật ra, sâu trong trái tim tưởng như đã hóa đá từ lâu của cậu vẫn khao khát có được ấm áp, có được một cuộc sống, một gia đình như biết bao người bình thường khác. Vì thế, quyết định của Ngô Diệc Phàm là cực kì đúng đắn.

Hôm nay là ngày Kim Mân Thạc nhập học. Đồng phục của cậu là một bộ đồ không thể đơn giản hơn, áo sơ mi trắng tay phồng thắt cà vẹt đen ở cổ và quần dài cùng màu. Điểm nhấn duy nhất của cả bộ trang phục có lẽ là chiếc huy hiệu màu vàng đồng được trạm trổ tinh sảo viền đá quý của riêng học viện Thanh Nhật. Tuy nhiên, dù chúng có vẻ giản dị như vậy, nhưng khi được Kim Mân Thạc mặc vào lại mang một phong vị mới khác hẳn. Dáng người Kim Mân Thạc vốn rất thanh mảnh, tuy không ngực không mông nhưng mang tới cảm giác đầy đặn, vì vậy khi cậu mặc bộ đồng phục này vào cực kì thích hợp. Mái tóc đen mượt xõa , kết hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn trên phông màu trắng đen khiến cậu trông giống như một con búp bê Nhật xinh xắn, tạo cảm giác mong manh yếu đuối cần người bảo vệ. Hơn nữa, màu da của Kim Mân Thạc vừa trắng lại sáng, đứng dưới ánh nắng ban mai có cảm giác như thiên sứ hạ phàm, bất kì ai cũng không thể dời mắt đi.

"Ngô Diệc Phàm, chú có thể buông ra được chưa?!"

Mặc dù Ngô Diệc Phàm xưng hô với Kim Mân Thạc là anh-em, nhưng Kim Mân Thạc vẫn thích tự xưng tôi rồi gọi chú hơn. Ngô Diệc Phàm đã nhiều lần gợi ý muốn cậu bỏ kiểu xưng hô này đi, vì nó không tạo cảm giác thân thiết và khiến anh ý thức được mình hơn cậu lẫn 14 tuổi, nhưng chẳng bao giờ thành công. Anh biết Kim Mân Thạc cố tình làm như vậy để trêu chọc mình nên cũng đành từ bỏ. Hừ, sau này thu phục được cậu rồi, nhất định phải dành lại lợi tức!

Quy lại hoàn cảnh lúc này, kể từ khi Kim Mân Thạc mặc đồng phục bước xuống lầu, Ngô diệc Phàm liền không thể dời tầm mắt nóng rực ra khỏi cậu, sau đó...Kim Mân Thạc bất hạnh bị ôm chặt cứng. Người này chắc chắc có bệnh luyến đồng phích, chắc chắn.

Ngô Diệc Phàm cảm thấy lồng ngực mình không ngừng nhảy lên, lúc lựa chọn trường học cho Kim Mân Thạc, anh cũng xem qua đồng phục. Khi thấy đồng phục cho nam của học viện Thanh Nhật, anh đã lập tức biết rằng Kim Mân Thạc mặc vào sẽ rất hợp, nhưng không ngờ lại hợp đến mức này. Trông cậu giống hệt như một con búp bê bằng gốm sứ do thượng đế dày công tỉ mỉ làm ra, tinh sảo mong manh đến mức anh nhất thời không dám chạm vào vì sợ vỡ mất. Thậm chí, trong khoảnh khắc cậu bước xuống, anh thậm chí còn thấy được đôi cánh thiên sứ cùng lông vũ trắng muốt bay quanh cậu, khiến anh không thể phân rõ đây là nhân gian hay thiên đường, là thực tại hay hư ảo. Nếu như Kim Mân Thạc mà nở thêm nụ cười tuyệt đẹp thường ngày nữa, e rằng Ngô Diệc Phàm sẽ knock out nay lập tức. Vâng, tổng giám đốc tập đoàn XSX lớn nhất Châu Á kiêm lão đại Huyết Long bang hùng mạnh, không gục ngã bởi súng đạn mà dễ dàng bị hạ bởi điều đơn giản như vậy, thật đúng là...không thể ngờ.

"Tiểu Thác, thật không muốn để em đi học." Ngô Diệc Phàm dụi sát đầu vào cổ Kim Mân Thạc, khàn giọng nói nhỏ. Nếu biết cậu mặc đồng phục xinh đẹp thế này, có đánh chết anh cũng không chọn học viện Thanh Nhật cho cậu.

Kim Mân Thạc trán hiện lên ba đường hắc tuyến, người đàn ông này, ba mươi tuổi rồi mà còn ngây thơ như vậy. Chỉ việc cậu mặc đồng phục thôi cũng có thể gợi lên sự bá đạo độc chiếm của anh, không biết có nên tự hào hay không đây?

"Ngô Diệc Phàm, không phải người đề nghị tôi đi học, chọn trường cũng là chú hay sao?"Kim Mân Thạc dùng sức đẩy đầu Ngô Diệc Phàm ra khỏi cổ mình. Cảm giác hơi thở ấm nóng của giống đực phả vào da thịt cậu thật sự không thích chút nào.

Ngô Diệc Phàm tuy buồn bực vì bị đẩy ra, nhưng khi thấy hai má và vành tai của Kim Mân Thạc có chút hồng lên, anh lại cực kì vui vẻ. Uhm, xem ra phải tiếp xúc da thịt nhiều hơn nữa, rất có tác dụng.

"Được rồi, ăn sáng đi, sau đó anh đưa em đến trường."Ngô Diệc Phàm xoa nhẹ đầu Kim Mân Thạc, mỉm cười dịu dàng.

Kim Mân Thạc bĩu môi vì hành động của Ngô Diệc Phàm, thầm nghĩ cậu có phải là con nít đâu mà xoa đầu, tuy nhiên, lại không phản kháng. Không hiểu sao, chỉ cần là Ngô Diệc phàm, cậu đều không ghét bỏ. Có lẽ là vì, trong lòng cảm thấy sự ấm áp hiếm hoi đi.

Lúc Ngô Diệc Phàm và Kim Mân Thạc đi vào nhà ăn, hai người họ không hề thấy được bộ dạng hóa đá của những người làm xung quanh. Nhất là cô hầu gái, ai cũng há hốc mồm vẻ không thể tin. Có ai biết ông chủ lạnh nhạt suốt ngày mang bộ dáng lạnh lùng trầm mặc của họ đi đâu rồi không, còn người đàn ông vừa dịu dàng vừa ân cần kia là ai vậy? Oh my god, đúng là khó tin mà!!!

"Trời ơi, ông chủ từ khi nào trở nên mê người như vậy rồi, vừa đẹp trai lại ân cần, aaa, tôi muốn ngất!"

"Cô không thấy sao, là nhờ thiếu gia đó. Từ ngày thiếu gia đến đây, tính cách ông chủ thay đổi hẳn, cả biệt thự cũng trở nên ấm áp hơn."

"Ừ, mà tôi thấy cách ông chủ đối xử với thiếu gia trông rất khác lạ, cư như là...tình nhân ấy."

"Đúng đó, tôi cũng cảm thấy như vậy!"

"Không thể nào, tuổi tác hai người chênh lệch rất lớn mà!"

Bọn họ đang bàn tán sôi nổi, bà Dư, quản gia mới có thân hình to béo liền quát lên, chất giọng không thua kém gì loa phóng thanh:

"Còn không mau đi làm việc. Chuyện của chủ nhân mà các cô cũng dám bàn tán sao? Muốn bị đuổi việc chắc???"

Đám hầu gái không cam lòng tản ra, ai nấy đều mang vẻ mặt tức tối.

"Không biết lão quản gia trước kia đi đâu rồi, tự dưng lại để mụ la sát này chiếm chỗ."

"Thôi, lo làm việc đi. Bà ta nghe thấy là chết đấy."

Học viện Thanh Nhật được xếp hạng thứ một trăm cả nước, đủ thấy được chất lượng dạy học ở đây tốt đến mức nào, đi kèm đó là nội quy không thể khắc nghiệt hơn. Nếu không phải có Ngô Diệc Phàm làm chỗ dựa, một người chen ngang giữa năm học như Kim Mân Thạc chắc chắn sẽ không vào được.

"Trò là Kim Mân Thạc, người thân của Ngô Tổng?"

Kim Mân Thạc khẽ cau mày vì thái độ của giáo viên trước mặt. Dáng người thì to béo, khuôn mặt lại đáng khinh, cậu bắt đầu hoài nghi danh tiếng của Thanh Nhật rồi.

"Đúng, là tôi."

Giáo viên to béo tên là Lương Đống, chủ nhiệm lớp 10A1, cũng là lớp mà Kim Mân Thạc được phân vào. Gã nổi tiếng là người biết luồn lách bợ đỡ, tuy nhờ là họ hàng xa với hiệu trưởng mà được vào đây dạy học, nhưng nhờ "bản lĩnh" của mình mà gã chưa bao giờ mang lại phiền phức cho học viện. Hơn nữa, các gia đình giàu có danh giá luôn muốn gửi con mình ở lớp Lương Đống, vì ở đó bọn chúng vừa không phải chịu khổ lại luôn có thành tích tốt. Nhiều lần, thành ra cứ học sinh có gia cảnh tốt lại được phân vào lớp Lương Đống, trường hợp Kim Mân Thạc cũng không ngoại lệ.

"Tôi là Lương Đống, giáo viên chủ nhiệm của em, chào mừng em đến với học viện Thanh Nhật. Nếu như quá trình học tập em có gì không hiểu hay không vừa lòng, cứ thẳng thắn góp ý với thầy, thầy nhất định sẽ giải quyết!" Lương Đống nịnh nọt nói.

Kim Mân Thạc ghét nhất là loại người tiểu nhân này, khẽ gật gật đầu không đáp, biểu cảm lạnh nhạt. Lương Đống cực giỏi nhìn sắc mặt người khác, biết cậu mất kiên nhẫn liền đứng dậy dẫn cô đến lớp.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro