Phần Không Tên 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


09.

Trần Hựu lau chùi người mấy lần, cậu bưng cốc nước, đặt lên thấm ướt đôi môi của thiếu niên.

Người anh em à, cậu đúng là ông ngoại thứ hai được tôi phục vụ qua đấy, ông tôi qua đời rồi, cậu có thể chiếm được tý nào thì hay tý đấy đi, mai sau tôi còn phải trông cậy hết vào cậu.

Trần Hựu vừa nhớ lại chuyện xưa vừa vô thức thò tay vào trong môi thiếu niên.

Chờ đến khi cậu phản ứng lại, thiếu niên đã uống rất nhiều nước miếng của cậu

. Ăn đi ăn đi, dù sao cũng không phải lần đầu tiên.

Trần Hựu muốn lật người thiếu niên lại, không quá thuận lợi, chỉ nghe thấy tiếng thân thể hắn va vào thành giường, kêu vang rầm rầm.

"Thật là có lỗi nha người anh em, tôi không cố ý, cậu đừng tức giận."

Tiếp đó lại rầm một tiếng.

Đông tử, lão Dư và đám phạm nhân khác: "..."

Mệt mỏi một lúc, Trần Hựu sờ trán, sờ mặt người, nhiệt đột đã giảm, không sao rồi.

Trần Hựu thở một hơi, lập tức đi tìm hệ thống tính sổ.

"Thuốc đắt như vậy, sao lại có tác dụng phụ lớn thế hả?"

Hệ thống bắn ra một câu trả lời tự động: "Keng, đang bận xin để lại lời nhắn."

Trần Hựu: "..."

Cậu nghiến răng nghiến lợi, chờ đó, rồi sẽ có ngày mày phải cầu tao!

Gần một giờ sau, Hà Tư Dương đột nhiên mở trừng mắt, gương mặt bi thống: "Tiểu Du..."

Trần Hựu liếc mắt nhìn sắc mặt thiếu niên tái nhợt, xem ra nằm mơ mơ thấy em gái chết thảm kia của mình rồi.

Đứa nhỏ đáng thương.

Trần Hựu đặt cốc xuống: "Nếu đã tỉnh, vậy thì tự mình uống nước đi."

Hà Tư Dương mím môi, bất ngờ lại thấy ẩm ướt không hề khô nứt, trên người không dính nhớt mà rất nhẹ nhàng khoan khoái.

"Lau qua người cho em." –Trần Hựu để trần cánh tay nói: "Quần áo em toàn mồ hôi, cởi ra giặt rồi, đồ trên người em đều là của tôi, mặc tạm trước đi."

Nơi này mỗi năm phát thêm một bộ đồng phục tù mới, quần áo bẩn thối không cần nói lại còn dễ rách, đứa nào nắm đấm cứng thì đều có thể cướp đồ của phạm nhân khác.

Còn kẻ nào sức yếu thì chỉ có thể mặc đồ rách, không cúc, rồi lại bị ấn cho tội danh vi phạm giáo dưỡng, có khi còn phải ăn khổ.

Đây là địa ngục người ăn thịt người.

Trần Hựu không muốn mặc đồ phạm nhân khác, cậu không chịu được mùi vị khác thường, không muốn mặc.

"Có chỗ nào không thoải mái thì nói cho anh."

Hà Tư Dương không nói lời nào, hắn nhắm mắt giống như thờ ơ không động lòng.

Trần Hựu tức giận nghiến răng hàm, một lúc lâu sau, một giọng nói vang lên bên tai: "Cám ơn."

Hừ hừ, coi như cậu còn có lương tâm.

Cho dù mắc bệnh nhưng Hà Tử Dương vẫn cảm nhận được người đàn ông vẫn luôn chăm sóc hắn, mỗi khi hắn khó chịu muốn chết, đối phương đều xuất hiện, sau đó hắn sẽ không chết được .

Một lần hai lần, sau đó hắn nhớ không rõ là bao nhiêu lần.

"Em trai à..."

Tiếng nói thủ thỉ, Hà Tử Dương đã ngủ, khi tỉnh dậy đã là lúc đêm khuya, nhớ không rõ đã bao lâu rồi bản thân không ngủ sâu đến như vậy.

Trong phòng một mảnh đen om, tràn ngập đủ loại thanh âm huyên náo giống như mỗi tối trong buồng 17.

Hắn chưa từng ngủ qua một này, lần này lại ngủ thiếp đi.

Có lẽ đó là do sinh bệnh.

Hà Tử Dương cau mày, nghe thấy người đàn ông bên cạnh đang lầm bẩm gì đó, một tay duỗi tới.

Không biết người đàn ông mơ thấy gì, trong miệng la hét rất to.

Sắc mặt Hà Tư Dương lập tức chìm xuống.

Tay bị hất ra, Trần Hựu tìm tòi một phen, vồ lấy của mình, chẹp chẹp miệng: "Nhỏ... Không phải cái này..."

"A, bắt được!"

Trần Hựu run run vai, cười khà khà liên tục, rất vui vẻ cũng rất gợi đòn.

Lại bị hất tay ra, gân xanh Hà Tử Dương nhảy thình thịch trên trán, hắn muốn đứng dậy, một thân thể nhào tới kèm theo tiếng nói mớ mơ hồ: "Dương Dương... anh hai sẽ bảo vệ em..."

Tiếng gọi quá mức thân thiết này khiến Hà Tư Dương ngẩn người, hắn rũ xuống mi mắt, che đậy tâm tình chập chờn không rõ.

Trong một chăn khác, Trần Hựu thở dài, trước khi đi ngủ cậu đã bảo hệ thống đặt đồng hồ báo thức, khi nào Hà Tử Dương tỉnh dậy thì đồng hồ báo thức sẽ vang, cậu cũng sẽ tỉnh dậy.

Vừa nãy chỉ do là lưu manh đùa giỡn, đáng thẹn.

Quá là xấu hổ.

Đều do Hà Tư Dương, lúc hết ra lực không quá lớn làm cậu có loại ảo giác muốn trêu ghẹo, bằng không cậu cũng sẽ không làm lưu manh đùa giỡn lần một lại còn giỡn thêm lần hai.

"Lão đại, cháy, cháy thật rồi, nhanh nhanh, gọi cứu hỏa A—— "

Đông tử đang nói mơ, một tiếng gầm rú làm Trần Hựu sợ suýt nữa thì té xuống giường.

Trái lại Hà Tư Dương bên người lại chẳng có phản ứn gì.

Trần Hựu xoay người, mặt hướng về phía cửa, cậu có ký ức của nguyên chủ, biết đến đối phương và cả Đông tử, lão Dư trong quá khứ, cũng biết Đông tư kêu gào vụ cháy đó là gì, nằm mơ cũng không thể quên được.

Cho dù là Kim Sắc hay nơi này, mỗi người đều có câu chuyện xưa của riêng mình, không thiếu đắng cay ngọt bùi.

Sau một tiếng cảm khái còn dài hơn cả vải quấn chân của phụ nữ thời cổ đại, Trần Hựu dùng não quá độ, hơi buồn ngủ.

Có giọng nói truyền đến bên tai Trần Hựu: "Anh còn muốn giả vờ ngủ đến khi nào?"

Vừa mới ngủ, Trần Hựu: "..."

Cậu nhịn xuống kích động muốn đánh người: "Tôi đây còn không phải là sợ em xấu hổ sao?"

Hà Tử Dương châm chọc: "Tôi xấu hổ?"

Trần Hựu bĩu môi, không phải cậu thì là tôi, cho nên kết thúc chủ đề này ở đây được chưa? Anh hai muốn đi ngủ.

Hiển nhiên Hà Tư Dương lại không cho là đúng, hắn lạnh lùng nói lại như tốt ý nhắc nhở.

"Tiếu Phi, nếu anh muốn thuận lợi ra ngoài thì cách xa tôi ra."

Trần Hựu nhìn giá trị ác niệm trên đỉnh đầu thiếu niên, có thể nói ra một câu khuyên bảo với cậu như vậy, đúng là một tiến triển lớn.

Thế nhưng, có ra hay không ra, đối với tôi đó là điều không quan trọng, cảm hóa cậu, cho cậu ánh mặt trời mới chính là điều quan trọng nhất của tôi.

"Ra ngoài làm gì? Bên ngoài giá cả đắt đỏ, rau xanh củ cải còn phải mất mấy chục nghìn, giá phòng lại cao ói máu, ở đây ăn miễn phí, ở miễn phí, điện nước miễn phí, rất tốt."

Hà Tư Dương: "..."

Hắn và gã đàn ông này không có cùng kênh mạch não, đối phương ở ngoài vũ trụ.

"Uống nước không?"

Trần Hựu mò tới đầu giường, lấy cốc nước cho Hà Tử Dương: "Cầm lấy."

Lúc trước trên người Hà Tư Dương chảy rất nhiều mồ hôi nên rất khát. Hà Tử Dương nhếch môi, vươn tay nhận cốc. Xung quanh tối đen như mực, đưa tay không thấy năm đầu ngón tay, không thể nhìn thấy cái gì, không thể sờ, không biết phương hướng, tất cả đều dựa vào trực giác.

Trần Hựu đột nhiên phát ra một tiếng hừ, ẩn ý không rõ.

Đại não trống rỗng mấy giây, tay Hà Tư Dương như phải bỏng, hắn đột nhiên thu tay về, mặt lúc xanh lúc đỏ.

"Đều là đàn ông, không gì ghê gớm chứ."

Trần Hựu lại an ủi thiếu niên ngây ngô đáng yêu, chắc lúc này mặt hắn đã đỏ thành đít khỉ rồi.

Bóng tối che lấp sắc mặt Hà Tử Dương, hắn chậm rãi vững vàng hô hấp, khôi phục như thường.

"Thưa ngài, có uống nước không hả? Anh bưng cốc cho em mệt lắm rồi, tay mỏi ê ra rồi đây này."

Trần Hựu nói trong bóng tối, ý định muốn trêu chọc: "Hay là còn phải đút cho em uống?"

Trong giọng nói Hà Tử Dương không nghe rõ ý tứ gì: "Anh thử xem."

Hù dọa ai đó, Trần Hựu cố ý nói: "Được thôi, em nằm im đừng nhúc nhích, anh hai đến."

Trần Hựu nghe thấy tiếng thở hổn hển của thiếu niên tỏa ra hơi thở âm lãnh. Ách, thế này đùa quá trớn rồi, haiz.

"Đùa em thôi."

Trần Hựu nói: "Cốc nước ở bên tay trái của em, mò từ từ thôi, đừng làm đổ nước."

Một lúc sau, một cánh tay đụng phải cậu, cốc bị lấy đi.

"Uống xong thì đặt bừa một chỗ ấy, khỏi cần phải để ý đến nó."

Không có câu trả lời, chỉ có tiếng uống nước ùng ục ùng ục.

Trần Hựu đột nhiên nhân cơ hội, hơn nửa người chui vào trong chăn thiếu niên: "Chăn em mới phát, thơm thật đấy."

Hà Tư Dương bị sặc ngụm nước cuối cùng, ho khang: "Đi ra."

"Đừng hẹp hòi như thế." – Trần Hựu cọ cọ chăn: "Anh không chỉ chăm sóc em mà còn lấy nước cho em uống, cho em mược quần áo mặc, chẳng nhẽ không được đắp nửa cái chăn của em sao?"

Trần Hựu rút vào trong chăn, ngáp mấy cái: "Ngủ ngủ."

Hà Tư Dương vẫn chưa khôi phục thể lực, không thể một cước đá bay người xuống giuòng, hắn hít sâu một hơi, nửa người cứng đờ.

Nhiệt độ trên cơ thể người đàn ông rõ ràng cao hơn hắn, cũng tráng kiện hơn hắn, mỗi một tấc tiếp xúc với quần áo của người đó đều chiếm cứ cảm quan của hắn.

Bao gồm cả nhịp đập của đối phương, thỉnh thoảng còn đá đá chân trong chăm, tiếng gãi gãi lưng.

Hà Tư Dương khó chịu.

Đó là một loại khó chịu mà cậu chưa từng trải qua trong quá khứ.

Dẫn đến Hà Tư Dương không thể ngủ được, thậm chí trong đầu còn hỗn loạn đến mức cậu không thể tỉnh táo để suy nghĩ bất cứ thứ gì.

"Anh có biết quần áo anh rất thối không?"

"Đó là mùi vị đàn ông, thằng nhóc như cậu thì biết cái gì."

Bị buồn ngủ ảnh hưởng, Trần Hựu suy nghĩ, đầu tiên cậu muốn sự tin tưởng của thiếu niên rằng trên đời này còn có rất nhiều người tốt.

"Ngày mai chúng ta kết nghĩa nha!"

Không có người thân mới mất hi vọng, nên cuộc sống u ám tối tăm, có anh hai rồi chắc chắn sẽ khác đi nhiều đúng không.

"Kết nghĩa?"

Ngơ ngác, Hà Tư Dương thờ ơ nói: "Vừa nãy anh vừa sờ vừa mò, muốn kết nghĩa với tôi?"

Trần Hựu bị đánh mặt, thằng nhóc chết tiệt, đừng quan tâm mấy tiểu tiết đó chứ: "Có sao? Chắc là do anh nằm mơ."

"Anh mơ thấy mình về quê vào trong vườn, dưới hàng mía có trồng rất nhiều dưa chuột dài, anh chạy tới hái rất nhiều."

Trần Hựu còn tỏ vẻ hối lỗi nói: "Lại coi em thành dưa chuột để hái, xin lỗi em nha."

Thái dương Hà Tử Dương giật giật.

Tên đàn ông này mười câu thì chín câu là giả.

Nếu có, vậy chắc chắn sẽ là do đối phương không thể nghĩ ra câu nói dối nào để mình hài lòng nên mới phải đi nói thật.

Mơ mơ màng màng, Trần Hựu bỗng nhiên giật mình, nghĩ tới cái gì đó: "Anh biết chuyện kia không phải do em làm, không liên quan tới em."

"Đừng tạo địch ý lớn với anh như vậy, Hà Tử Dương, anh vẫn luôn tin em."

Trần Hựu ngáp một cái, đầu lệch sang một bên, hô hấp đều dần dần.

Hồi lâu sau, trong bóng tối vang lên tiếng thiếu niên tự lẩm bẩm: "Anh dựa vào cái gì... mà kết luận như vậy?"

Trần Hựu đang nằm mơ, trong giấc mơ cậu tới vườn rau sau nhà, trong đó có trồng một dải dưa chuột, cậu sờ từ đầu đến đuôi rồi lại từ đuôi đến đầu, nhưng lại không tìm thấy quả dưa chuột to như cậu mong muốn, trong mơ cậu tức giận rất đứt toàn bộ dưa chuột...

Hết phần 07+08+09

Diễm thiếu: Hôm nay tớ lên Đền, thấy mùa thị editor đến rồi. Cứ nghĩ mà thấy sờ sợ. Thế nên nếu mình có sai sót gì thì mọi người góp ý với mình nha. QAQ còn nữa, mình chỉ edit theo sở thích thôi. Và mình cũng chỉ muốn làm một 'mỹ edit an tĩnh' thôi... QAQ

Chương 30

(Chú ý: Vì chương này tớ chống coppy nên cách dòng hơi thưa. Mọi người thông cảm nha ^^)

10.

Trần Hựu là bị một dòng nước nóng làm tỉnh, cậu vừa mở mắt đã trông thấy bốn con mắt. c 3 2d 9 b f 2 7 a 3 d a 7 e c 8 1 6 3 post tại: thatloanbatnhao.wordpress.com

"Hai đứa chúng mày nhìn tao làm gì?" . a 3 c6 5c 29 742 70fd09 3ee 8a9bf 8a e7 d0 bthatloanbatnhao.wordpress.com

Đông tử và lão Dư đều bày ra vẻ mặt táo bón. Lão đại à, bọn em chỉ muốn nói rằng, sáng sớm vừa mới tỉnh dậy đã trông thấy trong lồng ngực của anh ôm thiếu niên xinh đẹp, hình ảnh đó quá là chói mắt. 3b2 46 80 1c a1e a ca 97b3 e1 91 8 9 thatloanbatnhao.wordpress.com

"Lão đại, tối hôm qua anh ngủ ngon không?" 61cda703991069 thatloanbatnhao.wordpress.com

"Một giấc đến hừng đông." – Trần Hựu ngồi xuống xoa xoa mặt: "Người đâu rồi?" 0a45f1dfc7b95282d10b6087e11 Copyright of Diễm Thiếu

"Nhà vệ sinh." Copyright of Diễm Thiếu 44c4c17332cace2124

Bên cửa cả lũ phạm nhân đang đứng kẹp chân, khom lưng, nghẹn tím mặt. Copyright of Diễm Thiếu

Trần Hựu đi qua gõ cửa, Hà Tử Dương đi ra từ bên trong, đã mặc xong áo tù của mình. Copyright of Diễm Thiếu 277138f61cda703991

Trong lòng Trần Hựu hừ hừ, ghét bỏ anh hai cậu như thế sao, ngày hôm qua còn uống không ít nước miếng của người ta đấy. Copyright of Diễm Thiếu i ra từ bên trong, đã m

Cơ thể con người vào buổi sáng, phần dưới thì nghẹn, phần trên thì hỗn độn, Trần Hựu không hề nghĩ ngợi nói thẳng chuyện đó ra. Copyright of Diễm Thiếu Trần Hựu đi qua gõ cử

"Lề mà lề mề. Cũng không phải đàn bà con gái, còn đống người đang chờ kia kìa!" i vào buổi sáng, phần dưới thì nghẹn, phầ

Quá thẹn thùng, Trần Hựu sải chân chuẩn bị đi vào phòng vệ sinh, bỗng tay bị kéo lại, cậu không quay đầu lại mà dỗ đứa nhỏ: "Để anh hai đi tiểu trước đã, để lát nữa anh chơi với em nha." ần Hựu sải chân chuẩn bị đi

Lực tay kéo không hề giảm, Trần Hựu bị đạp phải đuôi, cậu gầm nhẹ: "Lại làm sao nữa, chỉ ăn chút nước miếng của bố thì đã làm sao? Khử trùng càng tốt chứ sao nữa!" không quay đầu lại mà dỗ đ

Hà Tử Dương nhìn người đàn ông đang kích động, hắn giễu cợt nói: "Tôi có nói gì sao?" chỉ ăn chút nước miếng của bố

Trần Hựu khó chịu, cậu chưa nói nhưng cậu cũng đừng túm tay tôi nữa! Trần Hựu khó chịu,

Hà Tử Dương ghét bỏ: "Toàn vi khuẩn." Hơi thở người đàn ông phả

"..." –Trần Hựu hung tợn ghìm cổ hắn: "Vậy cậu phun ra cho tôi!" lại không nhịn được mà bóp một cá

Hơi thở người đàn ông phả trên mặt hắn, vẻ mặt Hà Tử Dương không tự nhiên. lại không nhịn được mà bóp một cá

Hắn nghiêng đầu, lỗ tai nổi lên vệt ửng hồng rất nhạt. thiếu niên xinh đẹp liếc mắt đưa tình.

Trần Hựu nhướng mày, lại không nhịn được mà bóp một cái. Đám phạm nhân đứng đằng xa

Hà Tử Dương lập tức âm trầm quay đầu đi. Đám phạm nhân đứng đằng xa

Đám phạm nhân đứng đằng xa chỉ tha thiết mong chờ nhìn anh Phi và thiếu niên xinh đẹp liếc mắt đưa tình. mà mùa đông lại sắp đến rồi.

Trong lòng bọn họ có một ngọn lửa, không có nơi để đốt, mà mùa đông lại sắp đến rồi.

... thatloanbatnhao.wordpress.com

Trần Hựu khoác vỏ bên ngoài gì chăng đi nữa thì cũng không thể nào che giấu được bản chất thật của mình. Cậu chính là một viên mặt trời nóng hừng hực, cưỡng ép treo cao trên thế giới của Hà Tử Dương, phát ra ánh nắng rực rỡ, hắn, không thể nào trốn tránh được. Trần Hựu khoác vỏ bên ngoài gì chăng đi

Trong những ngày tháng sớm chiều bên nhau, Hà Tử Dương bị ánh nắng nóng bỏ đó thiêu đốt, hắn cố gắng trốn tránh, cố gắng xua đuổi, thế nhưng đều thất bại. Dần dần, trải qua nửa tháng tra tấn

Dần dần, trải qua nửa tháng tra tấn, nội tâm u ám của Hà Tử Dương đã không thể nào che giấu nổi, bị ánh sáng của nó rọi vào. Dần dần, trải qua nửa tháng tra tấn

Trong lòng hắn bỗng nhiên có một ngọn lửa không thể nào khắc chế nổi, không biết đó là do không thể bài xích Trần Hựu hay là bản thân mình muốn đến gần nó.

... thatloanbatnhao.wordpress.com

Bên cạnh bồn, Hà Tử Dương đang giặt quần áo, người đàn ông bên cạnh vẫn đang ca hát ưm ưm, loại vui sướng đó mỗi giây mỗi phút đều đâm vòa giây thần kinh của hắn. Bên cạnh bồn, Hà Tử Dương đang

Hà Tử Dương dừng động tác chà giặt, tay hắn nắm chặt hai bên chậu rửa mặt, đầu ngón tay trắng bệch như đang ẩn nhẫn cái gì đó, lập tức hắn dùng sức ném chậu qua một bên. Trần Hựu cũng giận.

"Anh có thể tránh xa tôi ra được không hả?" Trần Hựu cũng giận.

Trần Hựu cũng giận. Trần Hựu cũng giận.

Cậu ném được, chả nhẽ tôi không biết ném sao? Trần Hựu cũng giận.

Hay ha, tôi bám víu lấy cậu, moi tim móc phổi đối xử tối với cậu, cậu thì sao, một chút cũng không tỏ thái độ gì, động một tý là cáu kỉnh với tôi.

Loảng xoảng một tiếng, Trần Hựu cầm chậu rửa mặt đập mạnh xuống đất. Trần Hựu cũng giận.

Hà Tư Dương trừng Trần Hựu. Trần Hựu cũng giận.

Trần Hựu cũng trừng lại hắn. "Giặt hộ anh cái tất."

Một lát sau, Hà Tư Dương nhặt cái chậu lên, tiếp tục giặt quần áo như không có chuyện gì xảy ra. "Giặt hộ anh cái tất."

Trần Hựu khó xử, khụ khụ hai tiếng: "Giặt hộ anh cái tất." "Giặt hộ anh cái tất."

Hà Tử Dương mím chặt môi: "Tự đi mà giặt." "Giặt hộ anh cái tất."

Trần Hựu không khụ khụ nữa: "Anh giặt không sạch bằng em."

Trần Hựu nói xong, nhấc cái tất thối ném vào trong chậu Hà Tử Dương, rồi nhanh chân bỏ chạy. một giây sau ném cái tất đi.

"..." một giây sau ném cái tất đi.

Hà Tử Dương nhìn đôi tất trong chậu, vừa bẩn vừa thối. Huyệt thái dương của hắn nhảy thình thịch, một giây sau ném cái tất đi. một giây sau ném cái tất đi.

Buổi tối, trên giường Trần Hựu xuất hiện một đôi tất, nó đã được giặt trở về màu sắc ban đầu, còn tỏa ra mùi thơm. Tâm tình của cậu tốt hơn rất nhiều

Tâm tình của cậu tốt hơn rất nhiều, lập tức chạy vào trong chăn Hà Tử Dương. tim đập không bình thường

Hà Tử Dương nhắm mắt lại, tim đập không bình thường, vẫn luôn kéo dài cho đến khi người đàn ông ngủ, hắn mới chậm rãi thở ra một hơi. Tâm tình của cậu tốt hơn rất nhiều

Một khi con người thích ứng được ánh mặt trời chói chang cũng giống như đã hít thở không khí, đến một ngày nào đó đột nhiên không còn sẽ cảm thấy không thể nào thở nổi. còn một nửa vẫn ở lại trong cơ thể.

Vào một ngày sáng sớm, khi Trần Hựu đang đứng thì đột nhiên mắt tối sầm, quỳ rạp xuống bên người Hà Tử Dương, linh hồn bay ra một nửa, còn một nửa vẫn ở lại trong cơ thể. xin vui lòng chờ trong giây lát."

"..." khi Trần Hựu đang đứng

"Keng, hệ thống đang trục trặc, xin vui lòng chờ trong giây lát." khi Trần Hựu đang đứng

"Linh hồn tao bị thương nặng, tao muốn bồi thường." hạm pháp luật của công ty Chu thị.

Vì thế Trần Hựu nhân cơ hội giở trò vô sỉ đòi lấy tất cả chứng cứ tội án liên quan tới tiểu thiếu gia nhà họ Chu khi còn sống, và chứng cớ vi phạm pháp luật của công ty Chu thị. hi hi hi hi ha ha ha ha

Cậu muốn làm chuẩn bị cho mai sau. coppy là điều đáng xấu hổ

Hà Tư Dương là tự thú, đến một ngày ra đó được thả ra cũng phải có đường lui, có hi vọng vẫn tốt hơn là không có. truyện này chưa có sự cho phép của tác giả

"444 thân yêu, tao không vội, một ngày trục trặc đôi ba lần cũng không sao." nên đừng mang đi ra ngoài

Hệ thống không muốn nói chuyện. nếu muốn đọc truyện

Lão đại có chuyện, đám phạm nhân cũng không thèm để ý, ai làm vị trí kia không liên quan gì tới bọn họ, khẩn trương chỉ có Đông tử và lão Dư, đây mới là anh em ruột với nhau. không có mấy dòng vớ vẩn này

Linh hồn và cơ thể của Trần Hựu bị đưa ra ngoài, khi cậu lướt qua bên người Hà Tử Dương thì phát hiện ra đối phương đang cúi thấp đầu, tay bỏ trong túi, không lộ ra vẻ gì. thì hãy vào trang wp riêng của tớ

Cậu nhìn túi quần của thiếu niên, bên ngoài nhô lên hình nắm đấm. Đừng sợ, anh hai sẽ không chết, sẽ lập tức trở về thôi. là gì chắc bạn cũng đã biết rồi đó

Trần Hựu có vài giây ngắn ngủi tim không đập, làm cho đám Đông tử sợ hết hồn, may mà không sao. chỉ cần gõ Diễm thiếu là ra thôi ấy mà

"Thân thể lão đại vẫn luôn tốt, rất ít khi sinh bệnh, sao lần này lại đột nhiên té xỉu?" à mà tớ bảo cái này

"Còn không phải là vì chăm sóc đứa nào đó phát mệt? Lão đại không ăn không uống không ngủ nghỉ, tao còn chưa bao giờ thấy anh ấy quan tâm ai như vậy!" tớ edit có gì sai sót

"Cũng không biết bây giờ lão đại thế nào rồi, có nghiêm trọng không..." xin hãy góp ý với tớ nha

"Haiz, hi vọng là không sao, nếu lão đại mà xảy ra chuyện thì... Hừ!" thỉnh thoảng đánh nhanh tay quá

Hà Tử Dương không hề phản ứng lại trước những lời nói của bọn họ. hay bị sai chính tả

Sau khi đến bệnh viện, Trần Hựu bị đặt lên trên giường bệnh, mấy tên bác sĩ y tá đều vây đến, lại một phen kiểm tra toàn thân, xác định đây là một loại tình huống chưa bao giờ xảy ra, bọn họ lại kéo nhau đi mở hội thảo luận. cám ơn vì đã đọc truyện

Trần Hựu nằm, nhàm chán nhìn đông nhìn tây, cậu muốn tự mình bay ra ngoài xem sao. hi hi hi hi ha ha ha ha

"444, tao ở trong này khó chịu qua, mày để tao ra ngoài đi." gõ bản chống coppy cũng mệt lắm chứ

"Cho cậu ra ngoài xong thì khỏi cần về cơ thể." tớ làm vậy vì tớ chẳng biết làm cách nào để chống bị coppy

Trần Hựu yên lặng bất động. thôi thì chèn chèn cho nó có

"Chủ khoa, bọn em đang điều tra một tên mới vào, miệng nó ngậm im thin thít, bọn em không cạy ra được gì." bảo là viết bằng ảnh chống cop

"Tôi thấy đó là do các cậu làm việc không tốt, không đến nơi đến chốn." nhưng bây giờ wattap có cả phần đăng ảnh rồi

"Chủ khoa nói đúng lắm, giờ không có manh mối, chỗ cấp trên..." haizzzzzzzzzzzzzzz

"Đây không phải là chuyện của một thằng đội trưởng tiểu đội nhà cậu." chán lắm các cậu ạ

Thanh âm bên ngoài phòng bệnh không ngừng, chủ khoa tiến vào, lướt qua phòng bệnh Trần Hựu, đi vào bên trong. nhân sinh là một hồi đau đớn

"Tiểu Thiên, cháu nghỉ ngơi cho tốt, về tù sớm đi, tiếp tục cải tạo, còn chỗ mẹ cậu, chú sẽ chăm nom thay cháu." gái học Y nó ế đến già

Tiểu Thiên? Trần Hựu kinh ngạc, hóa ra cậu và Sở Thiên chỉ cách nhau một tấm màn. thanh xuân chỉ là một cơn gió thổi

Chủ khoa đi rồi, vừa đóng cửa, phía màn bên kia lập tức có tiếng động. Trần Hựu nhìn thấy Sở Thiên đi ra rót nước uống, vẫn đi lại linh hoạt, tay chân không cụt nhưng trên sắc mặt lại không khác gì bệnh nhân mắc bệnh. sao giờ ta vẫn chưa có người yêu

Trần Hựu liếc vào bên trong, phát hiện trong thùng rác có không ít vỏ thuốc, là mắc bệnh thật sao? mẹ nói chó nó mới yêu mày

Trần Hựu không quan tâm, chỉ cần không ảnh hưởng đến tiến độ nhiệm vụ, không nguy hại tới an toàn mục tiêu thì cậu cũng không cần phải để ý tới Sở Thiên. nhưng mà con bạn cùng phòng có biệt danh là cún

Sở Thiên nhìn thấy Trần Hựu, gã giật mình phun ra một búng nước. cún chính là chó

Linh hồn Trần Hựu đang rít gào: Đừng qua đây, cái đệch, một cái, hai cái... Chờ, mày cứ chờ đó cho tao! hỏi nó rằng cún ơi mày có yêu tao không

Sở Thiên tát đỏ mặt người đàn ông: "Hóa ra người vừa mới đưa tới là mày sao..." nó bảo chó mới yêu mày

Trần Hựu dùng linh hồn trừng Sở Thiên. a, hóa ra nó yêu mình

"Nghe nói thằng quỷ kia dời tới buồng 15?" – Sở Thiên cười ha ha rồi tự sặc: "Cháu trai à, mày biết cái này gọi là gì không, là vui quá hóa buồn!" về bảo mẹ có đứa cùng phòng yêu con

Trần Hựu cười ha ha, nói, nói tiếp đi, tao xem mày còn nói ra được cái gì nữa nào. mẹ bảo mày ở với trai

"Mày vừa chết, khu D sẽ là thiên hạ của tao!" – Sở Thiên nói: "Bảo bối của mày cũng sẽ do tao tùy ý xử trí." con bảo trai chẳng có như gái có cú thì đầy

"Nhưng mày cứ yên tâm, tao sẽ không đè nó, tao chỉ nhìn người khác đè nó mà thôi, như vậy cũng không tồi, mày nói xem có đúng không."

Trần Hựu chửi bới, rác thải! Cặn bã! haizzz

Một giây sau lại nghe Sở Thiên nói: "Ghê tởm." thật ra tôi cũng ko dám nói với mẹ

Gã lau lau tay lên áo tù của Trần Hựu: "Đ*t, quá ghê tởm." là tôi thích gái

"Thích đàn ông, muốn đ*t đàn ông, toàn bộ chúng mày đều là biến thái, đáng chết!" ko có cảm xúc với trai

Trần Hựu đã hoàn toàn tiến vào trạng thái nghe kể chuyện xưa, ai cơ? Nói rõ chút đi. ko có tình thú với trai

Gay thì đã sao, gay ăn cơm nhà mày, lấy trộm tiền của mày hay là cướp anh em nhà mày? thấy gái là nổi sắc tâm

Bây giờ xã hội đã khác, kỳ thị thế giới thứ ba là không đúng, là lạc hậu có biết không? nhưng mà nhà có cổ hủ lắm

Trần Hựu có một suy đoán lớn mật, nhìn Sở Thiên chán ghét gay, lại còn nguyền rủa như vậy. Chẳng lẽ có cừu hận với gay? Thời thiếu niên chịu qua bóng tối gì đó? nói ra chắc bị cạo đầu bôi vôi

Đáng tiếc, Trần Hựu không thể nhìn thấy thông tin của người không phải là mục tiêu. thôi thì lấy cớ gái học y

Người đàn ông bất thình lình mở mắt, trên mặt Sở Thiên vẫn còn cảm xúc căm hận, phẫn uất và thống khổ không hề che giấu, gã thẹn quá hóa giận, chửi ầm lên: "Đ*t mẹ mày! Sao mở mắt không thèm nói một tiếng!" không lấy được chồng, phận làm gái già gái ế

"Thì đã sao?" – Trần Hựu liếc mắt nhìn gã một cái, cũng chửi ầm lên: "Đ*t mẹ mày, chẳng nhẽ tao phải chào hỏi mày một tiếng?" ra tường cũng đã hai mươi mấy

Sở Thiên túm cổ áo Trần Hựu, vẻ mặt khủng bố: "Nói, mày nghe được cái gì?" ha ha

Trần Hựu phun ra một hơi, cười: "Ha ha, mày đoán." chả biết nói gì cho phỉa

"Đ*t mẹ mày...: nói gì đây

Sở Thiên nghẹn không thở nổi, mặt nhanh chóng tím xanh. đứa nào cop sẽ thấy lời tôi nói

Trần Hựu nhìn dáng vẻ này, đầu đần độn. Cái đệt, một giây trước còn ngạo mạn, một giây sau đã bày ra vẻ đáng sợ, chẳng nhẽ bệnh tái phát? thôi đừng cop nữa

Trần Hựu nhanh chóng gọi y tá tới. làm vậy là xấu, là ko tôn trọng edit

Một phen bận rộn, Sở Thiên còn đang thở thổ hển, chờ bác sĩ và y ta vừa đi thì kéo roạt mành ra. đừng tưởng ko ai biết bạn là ai

Trần Hựu nhìn gã còn đang tsun, thì nói: "Đừng hiểu lầm, tao là sợ mày tắt thở, bản thân bị coi là tình nghi, rước phải phiền phức vào thân." thì bạn có thể làm điều xấu xa nv

Mặt tối sầm, Sở Thiên giận dữ uy hiếp: "Nếu mày dám nói ra, tao giết chết mày!" cái đấy cũng thành thói xấu ngoài đời của bạn đấy

Trần Hựu lười đáp lại, nghĩ nhiều rồi, ai thèm quản mày. đừng hủy hoại nhân cách của bản thân

Trần Hựu đứng dậy muốn rời đi, Sở Thiên cắn răng: "Này, họ Tiếu, chỉ cần mày che giấu giúp tao, tao sẽ không tìm bảo bối mày gây phiền phức!" ha ha ha ha há ha sha ha ha

Trần Hựu đã giám định xong, cái tên này từ sâu trong xương là một tên ngốc, không phải giả bộ. như con điêng thế này

"Thành giao." ai cop đọc được mấy câu này

Sở Thiên nện một đấm xuống giường: "Đ*t mẹ!" đừng chửi tôi là điên

Hết phần 10.

Diễm Thiếu: Ách, bộ Tả Thật tạm thời tớ khóa để beta lại nhau, mong mấy bạn chưa đọc thông cảm nha.

THẾ GIỚI II: NGỒI XỔM ĐẠI LAO

(post:thatloanbatnhao.wordpress.com)

11.

Trần Hựu sống chết không rõ bị khiêng đi, rồi lại nhảy nhót tưng bừng trở về.

Khi khu D nhận được tin tức, phân nửa đều là lạnh lùng, còn có một số người tỏ ra tiếc nuối vì sao còn chưa chết, mạng đúng là lớn mà.

Phạm nhân trong buồng 15 đang làm thủ công, lúc Trần Hựu tiến vào, cả lũ đều không giấu nổi kinh ngạc, sao đã trở về?

Thế này có phải nhanh quá rồi không? Chẳng phải vừa mới đưa tới bệnh viện sao? Sao nhìn vẫn còn khỏe re vậy?

Quăng ánh mắt "anh mày không sao" với Đông tử và lão Dư, Trần Hựu nhìn liếc qua thiếu niên một cái rồi lại liếc thêm một cái nữa, cậu nắm phần sau gáy của đối phương xoa xoa mấy lần, đừng giả bộ, anh biết cậu đang nhìn anh.

Anh vừa bước vào cửa, cậu đã nhìn tới, nhất định là rất lo lắng và khẩn trương, sợ anh chết rồi sẽ không có ai kết nghĩa với cậu.

Hà Tư Dương bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt tối đen không rõ nghĩa.

Trần Hựu nắm bả vai hắn, nhấc cằm lên: "Thân thể của anh rất khỏe mạnh, không có chuyện gì, sẽ không bỏ lại em."

Hà Tư Dương ngẩn người sững sờ, giơ tay đẩy người ra, giơ tay rất nhẹ, lực đạo không lớn.

Trần Hựu cũng không tức giận, nhìn thấy cái túi làm thủ công trong tay hắn, không hề keo kiệt mà tán dương: "Em làm rất đẹp."

Đông tử và lão Dư lén lút nguýt một cái, lão đại à, bọn em làm cũng rất đẹp nha.

Sao khen nó, không khen bọn em?

Cuối cùng thì Trần Hựu cũng nhìn tới bọn họ: "Đông tử, lão Dư, hai đứa chúng mày phải học tập, làm thế này mới gọi là đúng."

"..."

Trần Hựu nhìn quét mắt qua đám phạm nhân, nói trắng ra, đây chính một công xưởng có một đám người lao động miễn phí, cho dù là máy móc hay thủ công, mỗi người đều có chỉ tiêu quy định cần phần hoàn thành, tính theo sản phẩm mà tiến hành sát hạch, tích lũy thành tích là một trong căn cứ để giảm nhẹ tội án.

Đông tử và lão Dư thuộc loại đầu óc ngu si tứ chi phát triển, tuy không đạt ưu tú nhưng cũng miễn cưỡng đạt mức tiêu chuẩn.

Haiz, Trần Hựu cảm thấy trái tim dần dần nát tan, không đứa nào khiến cậu bớt lo.

Cậu ngồi bên cạnh Hà Tử Dương nghĩ bậy nghĩ bạ, đều không làm ra một cái túi nào.

Hà Tư Dương không nói tiếng nào lấy ra một nửa cái túi của mình đặt qua bên Trần Hựu.

Lúc này Trần Hựu mới phát hiện thiếu niên là siêu hoàn thành chỉ tiêu, đã làm luôn cả phần kia của cậu.

Đúng là một đứa nhỏ tốt, Trần Hựu phát ra lời khen từ tận trong đáy lòng, rất muốn xoa xoa đầu hắn, thưởng cho hắn một cái kẹo que.

Hà Tử Dương nói: "Là tôi rảnh rỗi không có chuyện gì làm."

Trần Hựu cười híp mắt "Ừ, anh biết". Em là một đứa nhỏ tsun, thật không khéo, anh lại có một tuyệt chiêu chuyên trị cho những đứa như em.

Làm xong thủ công, cả đám bị đưa đến thư viện, có một giờ đọc sách.

Trần Hựu không hề khách khí mà chiếm đoạt một chiếc máy vi tính duy nhất trong phòng. Ngay một giây cậu nắm chuột, Trần Hựu suýt nữa thì bật khóc.

Cảm giác này, tạo hình này... Đúng là tình yêu đích thực rồi.

Trần Hựu phấn khởi thở dốc, tay phát run, cậu hện không thể bay ngay lên mạng download game online về máy, cài đặt, đăng nhập tài khoản, điên cuồng gào thét trên kênh bang hội rằng "Chanh tử Dữu tử đã trở về rồi đây", sau đó múa tay chơi một trận.

Thế nhưng, không có mạng.

Không hề có mạng!!!

Trần Hựu quá đau lòng, cậu rũ đầu nằm úp trước máy tính quét mìn, quét đau cả đầu lẫn tay.

"444, có thể cho tao lên mạng không? Một giờ thôi cũng được."

"Keng, một giây cũng không thể."

"Tao đã chết..."

Trần Hựu ủ rũ cúi đầu rời máy vi tính bàn, tìm thấy thiếu niên ở một góc giá sách hàng cuối cùng, tay hắn đang nâng một cuốn sách, đọc nghiêm túc, vẻ mặt yên tĩnh dịu ngoan.

Nếu không phải em gái gặp chuyện thì Hà Tử Dương vẫn sẽ là một trạng nguyên ban khoa học tự nhiên ở Bạch Thành, là thiên tài IT, là hoàng tử bạch mã trong lòng các nữ sinh.

Tương lai hắn sẽ có một công việc tốt, có thu nhập cao, cũng sẽ được ông chủ coi trọng, đồng nghiệp tín nhiệm. Với ngoại hình đẹp trai của hắn, không cần phải lo đến cuộc sống tình cảm không có muôn màu muôn vẻ.

Đúng là tạo hóa trêu người mà.

Hà Tư Dương nghiêng mặt sang một bên, trong ánh mắt người đàn ông nhìn hắn tràn ngập thương hại và đồng tình.

Ngón tay đặt bên mép sách của hắn thoáng dùng sức bấm một cái, đột nhiên gập sách lại, đặt về chỗ cũ.

Trần Hựu đi tới: "Không đọc nữa sao?"

Hà Tư Dương xoay người, dường như có chuyện muốn hỏi nhưng chỉ mấp máy môi không nói.

Có tâm sự.

Trần Hựu vừa đi vừa nói: "Không có mạng, mấy cái lũ kia không sợ chúng ta đi chệch đường ray với thế giới bên ngoài, khi đi ra ngoài không theo kịp thời đại sao?"

Hà Tư Dương luôn luôn giữ yên lặng, chỉ thích hợp làm một người lắng nghe.

Trần Hựu thở dài: "Đéo hiểu sao đến một cái game offline cũng không có, quá không coi trọng hoạt động giải trí mà."

Trần Hựu thao thao bất tuyệt, vô ý thức xả phiền muộn trong lòng ra ngoài. Đại khái là vất vả lắm mới đụng được một người cùng chung lứa tuổi, không có khác nhau mấy, cảm thấy thân cẩn, bản năng muốn tới gần.

Hà Tử Dương vòng qua một loạt sách trên giá, rút ra một quyển đưa cho Trần Hựu.

Trần Hựu vừa nhìn, là "Mười vạn câu hỏi vì sao": "..."

Cậu bỗng nhiên nắm lấy cánh tay của thiếu niên: "Sao đầu ngón tay của em lại sưng như thế này?"

Hà Tư Dương không thèm để ý, tầm mắt dừng trên tay người đàn ông.

Trần Hựu cau mày, chắc là do lúc làm thủ công. Trần Hựu vừa tiêu xài giá trị thiện niệm để mua thuốc bên hệ thống, vừa nói: "Chỗ anh có thuốc mỡ, trở về thoa cho em."

Hà Tư Dương nhàn nhạt đáp: "Không sao."

"Không sao?" – Trần Hựu nhìn ngón tay của thiếu niên, mảnh khảnh thon dài, trông rất đẹp: "Đến khi đào mỏ, nhất định tay em sẽ bị rách, đến lúc đó em khóc còn không kịp!"

Hà Tư Dương rút tay về, không muốn nhiều lời thêm.

Sau khi trở về, Trần Hựu lấy thuốc mỡ nhét vào trong quần Hà Tử Dương, nhỏ giọng nói: "Đây là đồ tốt, đừng để chúng nó nhìn thấy."

Hà Tử Dương không nhúc nhích ngồi ở đầu giường, một lúc lâu sau, hắn tung chăn lên, cả người nằm vào, lấy lọ thuốc mỡ từ bên trong ra, nắm trong tay, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Sau đó bất tri bất giác ngủ thiếp đi, lúc tỉnh dậy lại phát hiện thuốc mỡ vẫn được ôm ở trong ngực.

Ý thức được điểm này, hai gò má Hà Tư Dương nóng ran, hắn quay người đối mặt với gương mặt vẫn đang ngủ say kia, chỉ cần hắn tới gần thêm chút nữa thôi thì...

Từ đầu đến cuối, Hà Tử Dương không dám tiến vào khoảng cách xa lạ kia, nó quá nguy hiểm.

Người đàn ông nói mớ gì đó, giống như mỗi ngày, chân dài gác tới đây.

Hà Tư Dương nằm ngang, yên lặng chịu đựng trọng lượng và nhiệt độ ấy.

...

Thức ăn trong nhà ăn không biết nên dùng từ nào để hình dung, chủ nhân của bộ thân thể này vào trại giam khi còn là thiếu niên, thân thích trong nhà đã quên mất từ lâu, lấy đâu ra người tới hỏi thăm.

Hắn ta đều dựa vào đánh đá tàn nhẫn, cướp đoạt từ trong tay kẻ khác.

Nơi này có một phạm nhân trong nhà có tiền, còn là bảo bối, trong nhà cào tâm nạo phổi chuẩn bị trên dưới vì cậu ta.

Bữa tối của Trần Hựu có rất nhiều món, là thịt kho tàu, thịt bò, đều là do tên phạm nhân kia tiến cung, biết đến con đường sinh tồn, cậu ta chia làm hai bát, một bát hiếu kính lão đại, còn lại bát kia mới dám ăn.

Ngửi mùi vị này, Trần Hựu lệ nóng doanh tròng, từ trước đến nay chưa từng cảm thấy một hộp mì tôm lại thơm như vậy.

Trần Hựu nuốt nước miếng, nếu có thêm xúc xích và trứng nữa thì thật tốt.

Mùi hương này làm cho cả đám phạm nhân xung quanh thèm nhỏ dãi, bọn họ chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, chỉ có thể nhét cải trắng vào trong miệng, không dám chạy lên cướp.

Mì chỉ có một gói, Trần Hựu nhịn đau chia làm bốn phần, mỗi người một đũa một nước canh, thêm cái miếng thịt bò nhỏ, một xíu cà rốt, nhét không đủ kẽ răng.

"Lão đại, không phải thằng nhóc kia còn có một gói nữa sao, để em đi lấy."

"Để nó ăn đi, lần tới nó mới ngoan ngoãn tự giao ra."

Trong bát Trần Hựu nhiều thêm ba miếng thịt bò nhỏ, bên tai là giọng nói của thiếu niên: "Tôi không ăn thịt."

Vẻ mặt của cậu quỷ dị, đây chỉ là trùng hợp thôi sao?

"Lão đại, trên mặt anh dính bẩn."

Đông tử tự nhiên nghiêng nửa người lên trước, lau giúp Trần Hựu.

Gã chợt nhiên rùng mình, ngồi trở về ghế với lão Dư kề tai nói nhỏ: "Không biết làm sao, cả người tao cứ sởn gai ốc."

Lão Dư gật gật đầu: "Tao cũng thế."

Hai người bọn họ dùng sức xoa xoa cánh tay, âm khí nơi này quá nặng, chuyện ma quái không phải là không có/

Thế nhưng, nhiều người như vậy, quỷ chắc không dám hiện thân ra... nhỉ?

Trần Hựu phát giác ra: "Chúng mày làm sao?"

Đông tử và lão Dư lắc đầu, lúc này, Hà Tư Dương đi lên, ra cửa.

Người vừa đi, âm khí cũng tán.

Đông tử đè lên cổ họng: "Lão đại, em có một loại ảo giác, em trai nhà chúng ta quá âm trầm."

Trần Hựu sâu sắc nhìn liếc qua Đông tử một cái, người anh em, đây không phải là ảo giác, đây là sự thật, quen rồi thì sẽ ổn thôi.

Bên cửa, sống lưng Hà Tử Dương thẳng đứng như một cây trúc, thon dài mà lại cứng cỏi.

Hắn đứng tại chỗ đó còn hấp dẫn hơn cả kênh TV trong nhà ăn.

Mấy tên to xác không thể quanh minh chính đại đè người xuống, nhưng ngắm cũng không tệ, còn có thể ăn nhiều hơn, càng ăn càng đói bụng.

Thời điểm đến bên người Hà Tử Dương, Trần Hựu lén lút cho hắn một quả trứng gà.

Trong đáy mắt Hà Tư Dương chợt lóe cái gì đó.

Lúc trở về, đi ngang qua bãi cỏ phía tây, Hà Tử Dương giống như lơ đãng quét về phía Trần Hựu.

Nhận được ánh mắt của đối phương, không hiểu sao Trần Hựu lại tê dại cả da đầu.

Trong lòng cậu tự đánh chính mình, tại cái miệng mày tiện, mày lên được sao, đè đè cái rắm, nói cứ như thật vậy!!

Lượng cơm của một người đàn ông trưởng thành rất lớn, Trần Hựu đến nơi này chưa ăn qua một bữa cơm no, cậu vừa mới ăn chưa được bao lâu thì đã đói bụng.

Giường chăn lại thối, đám phạm nhân khác đang ngồi thả 'độc khí', Trần Hựu muốn thực hiện kế hoạch "ngủ sẽ không còn đói bụng" cũng rất khó.

Hà Tư Dương xòe tay, trong lòng bàn tay là quả trứng gà kia, bị hắn nắm phát nóng: "Cầm."

Trần Hựu sững sờ, thế này không được đâu nha, là anh đưa cho cậu mà: "Sao em không ăn?"

Hà Tử Dương đập đập vỏ trứng, lột vỏ đưa cho Trần Hựu, lặp lại câu kia: "Cầm."

Trần Hựu rất không cốt khí mà nhìn trứng gà rồi lại nhìn người cầm trứng gà, rồi lại nhìn trứng gà: "Vậy... chúng mình mỗi người một nửa nhá."

Hà Tư Dương nhíu mày, ánh mắt sáng quắc.

Nhanh chóng ăn xong trứng gà, Trần Hựu ngẩng đầu, phát hiện ra thiếu niên không ăn trứng mà chỉ nhìn mình.

Trần Hựu cạn lời. Lại làm sao nữa, cậu nhìn anh làm gì, anh không phải là trứng gà, cậu mau ăn đi, cậu đang tuổi phát triển đó có biết không?

Trần Hựu gian nan dời tầm mắt, bạn nhỏ Dương Dương, để anh nói cậu biết, cậu mà không ăn thì anh cũng không khống chế được cánh tay kỳ lân của anh đâu!

Hà Tử Dương nói: "Há mồm."

Trần Hựu theo bản năng ngoác miệng ra, một nửa quả trứng gà tiến vào trong miệng của cậu.

Hóa ra, ăn trứng gà còn ngọt ngào như thế.

Nếu con gà đẻ trứng kia mà biết, chắc nó sẽ nước mắt lưng tròng mà cảm động chết.

12.

Ăn quá đột ngột, Trần Hựu suýt nữa thì nghẹn chết, cậu chạy đi uống nước.

Cuộc sống ở chốn này rất tẻ nhạt, không thể ra ngoài hoạt động, ăn rồi lại ngồi. Có một ông già đang kể chuyện ngày xưa lão ta đã từng chơi gái như thế nào, đang kể đến hồi gay cấn thì trong phòng cúp điện.

Trần Hựu cởi quần ra một nửa, mặt cọ vào cái gì đó lành lạnh, còn rất mềm rất mịn như thạch rau câu vậy, cậu quay đầu, miệng vẫn bị cọ đến.

Điện có, ông già lại kể tiếp, mọi người tiếp tục nghe.

Trần Hựu phát hiện thiếu niên đang lấy ngón tay sờ môi mình, cậu để sát vào hỏi làm gì thế.

Hà Tư Dương bỗng dưng đẩy Trần Hựu ra.

Trần Hựu bị đẩy va lên người Đông tử. Làm cái gì thế, thật chả ra làm sao.

Đông tử nhỏ giọng hỏi: "Lão đại, hai người cãi nhau?"

Trần Hựu nằm trên giường gã: "Cãi cái rắm."

Đông tử dời sang giường lão Dư, chừa vị trí cho lão đại nằm: "Rắm biết cãi nhau sao? Lão Dư mày biết không?"

Lão Dư đang chép sổ: "Không biết."

Trần Hựu: "..."

Trần Hựu liếc mắt nhìn qua Hà Tư Dương, quyết định buổi tối ngủ ở đây, không trở về.

Nghe thấy lão đại nói vậy, Đông tử và lão Dư đều quỷ dị nghĩ, sau khi cãi nhau với chồng, cô dâu nhỏ tức giận rời nhà ra đi.

Hà Tư Dương chờ một lúc, thấy người đàn ông vẫn chưa có dấu hiệu trở về, hắn lật người, mắt không thấy tâm không phiền.

Không biết qua bao lâu, bên cạnh giường phát ra tiếng động.

Không sai, Trần Hựu đã trở lại.

Cậu thật sự không chịu nổi mùi thối chân của Đông tử, không thể không khuất phục trước thực tế tàn khốc.

Hà Tử Dương ngủ rất nông, hắn thanh tỉnh tùy ý để người đàn ông chạy vào ổ chăn của mình, tùy ý để cánh tay ấy vòng tới.

Nửa đêm, Trần Hựu mơ mơ màng màng, cảm giác có một cặp mắt đang nhìn mình chằm chằm, cậu muốn nhìn xem đó là gì nhưng lại bị Chu công tha đi mất.

Liên tiếp mấy buổi tối đều là cảm giác như vậy, còn thấy khó thở, mơ mơ thực thực là bị bóng đè.

*

Trần Hựu thống khổ, cậu xé móng tay hơi dài, xé đến thịt chảy máu.

Hà Tư Dương giống như hô biến ma thuật lấy ra một cái kéo nhỏ, ném cho Trần Hựu.

Trần Hựu trừng mắt, cái đệt, đến cùng thì cậu mang bao nhiêu cái thứ này vào đây hả? Đều giấu ở đâu hả?

Trần Hựu quay lưng qua cắt móng tay, dùng kéo cắt không quá thuận tay, mấy lần còn cắt vào thịt, thế là dứt khoát dùng răng cắn: "Trần nhà cao thế này là phòng ngừa phạm nhân thắt cổ, thế nhưng muốn tự sát thì đầy cách khác."

"Mấy năm nay anh ở, chỗ lan can sắt chết mất hai người, ở nhà vệ sinh chết ba, bên ngoài còn có mấy người."

Hà Tư Dương không lộ vẻ biến hóa gì.

Trần Hựu lại cắn đầu ngón tay khác: "Chỗ này không sạch sẽ."

Cậu nói rõ hơn một chút: "Có thứ gì đó bay bay."

Hà Tử Dương một bộ chất vấn: "Phải không?"

"Mấy đêm gần đây bố toàn bị bóng đè, còn giả được sao?" – Trần Hựu nói: "Bộ dạng em như thế này, nữ quỷ nhất định sẽ rất nhớ mong."

Hà Tư Dương hỏi: "Bộ dạng tôi làm sao?"

"Nói thế nào đây?" – Trần Hựu: "Em chỉ cần tùy tiện đứng một chỗ, cả đám đều muốn phát sinh quan hệ với em."

Hà Tử Dương lấy ra trọng điểm: "Cả đám muốn phát sinh quan hệ với tôi?"

Trần Hựu ngơ ngác: "Ờ."

Hà Tư Dương ý vị sâu xa nhìn Trần Hựu: "Ồ."

Trần Hựu ngừng động tác cắn móng tay. Vừa nãy mình vừa nói gì sao? Hình như không có.

Trần Hựu kể khổ với hệ thống, nói gần đây mình bị bóng đè, sắp chết đến nơi rồi. Hệ thống tỏ vẻ không thể giúp sức.

"Nhỡ đâu mục tiêu cũng bị quấn thân thì sao?"

Hệ thống: "..." – Cậu vẫn nên tự lo cho mình đi.

Môi Trần Hựu bị rách kết vảy rồi lại rách, vẫn không lành.

"Lão đại, môi anh sao mãi không thấy khỏi?"

"Đừng nói nữa."

Trần Hựu cởi áo ngoài: "Gãi lưng cho tao, ngứa chết rồi."

Đông tử giơ cánh tay giữa không trung lập tức bị cản lại: "Để tôi."

Gã lập tức lui về phía sau, nhường vị trí: "Được rồi, để cậu."

Hà Tử Dương hỏi Trần Hựu bị ngứa chỗ nào.

"Bên trái, đi lên chút, sang bên, chính là chỗ đó."

Trần Hựu kêu la thoải mái, trông cậu có một vẻ đẹp khỏe khoắn dương cương, có một loại mị lực khác biệt, khiến cho không ít phạm nhân nghe phát cứng.

Hết cách rồi, bọn họ đã nhịn gần chết, không thể khống chế, cương cứng không khác gì lúc đi nhịn tiểu.

Ngay dưới mi mắt của Hà Tư Dương, bờ lưng của người đàn ông rất rộng, mỗi một khối cơ thịt đều tràn ngập sức mạnh rắn chắc, còn có mấy vết đao sâu chằng chịt khắp nơi, là quá khứ xa xôi của đối phương.

Tay hắn chậm rãi đi xuống, đầu ngón tay xẹt qua xương sống của người đàn ông, cách xương và nơi đó càng lúc càng gần.

Bỗng nhiên Trần Hựu nói: "Được rồi."

Nghe vậy Hà Tử Dương buông tay, ngón tay cuộn tròn, hắn đứng dậy đi nhà vệ sinh.

Trần Hựu phát hiện bước chân Hà Tư Dương rất dài, đi rất nhanh như đang bức thiết muốn làm gì đó, cậu nguýt một cái, đó là do tự cậu muốn, đã thế lại còn ngại bẩn muốn đi rửa tay sao.

Không lâu sau, trưởng khu gọi Trần Hựu tới hỏi chuyện về Hà Tử Dương, ông ta không nói về vụ án, tám phần mười là không có manh mối.

"Tao đã thông báo, tạm thời không có ai đi chọc vào nó." – Trưởng nói: "Có tình huống gì thì phải thông báo cho tao."

Trần Hựu đáp: "Biết rồi."

Trưởng khu không nhịn được mà hỏi: "Miệng mày sao lại rách thành cái dạng kia, thèm đến thế?"

Trần Hựu khựng bước lại: "Trưởng khu, ông không nói thì tôi suýt nữa thì quên mất, bộ đồ ăn thiếu thốn lắm hay sao, đến một miếng thịt cũng không có? Suốt ngày bí luộc, củ cải trắng, mì đun lá cải, ăn mấy cái đấy lấy đâu ra sức mà làm việc."

Trưởng khu phất tay: "Cút cút."

Hôm sau lập tức có thịt.

Mồm thì nói là củ cải kho thịt, nhưng bới bới trong đống củ cái cũng chẳng gắp được mấy miếng thịt.

Vẫn còn được, thậm chí đám phạm nhân còn đánh nhau chỉ vì nước rang.

Trần Hựu ăn nhiều hơn, nhưng cậu không muốn ăn đồ người khác muốn lấy lòng mà đưa tới, mà toàn gắp cho Hà Tử Dương.

Cậu và mục tiêu nhiệm vụ có quan hệ liên quan tới tính mạng cậu chết thì tôi cũng không thể sống, đương nhiên đối phương sẽ khác với người thường.

"Toàn là thịt mỡ." – Trần Hựu có ăn lại bắt đầu soi mói: "Chả có miếng thịt nạc nào."

Đông tử mút đầu ngón tay dính đầy mỡ, nói: "Lão đại, thịt mỡ rất ngon, tám trăm năm nay em chưa được ăn qua."

Lão Dư đang ra sức hút nước, chỉ tranh thủ gật gật cái đầu, đến cả thời gian mở miệng cũng không có.

Trần Hựu nhếch mép: "Sau này có cơ hội, anh mày sẽ tự thân xuống bếp làm cho chúng mày một bàn sơn hào hải vị, cho chúng mày biết thế nào mới gọi là thức ăn."

Phụt ——

Đông tử và lão Dư đều cười sặc sụa, cả người cười ha ha.

"Lão đại, ngay cả 'luộc cơm' anh còn không biết thế mà đòi làm sơn hào hải vị? Muốn phét cũng đừng phét quá như thế!"

Trần Hựu: "..."

Cậu đập tay lên bàn, thẹn quá hóa giận: "Bố mày không được ảo tưởng à?"

"Vâng vâng, lão đại, anh tiếp tục ảo tưởng, bọn em đảm bảo sẽ không quấy rầy."

Đông tử và lão Dư cười cả đau bụng.

Ngồi một bên không phát ra âm thành Hà Tử Dương suy tư, vừa nãy thần sắc của người đàn ông giống như hắn ta đã từng trải qua rất nhiều lần, không hề giống giả tạo.

Vậy là sao?

Đối phương và kẻ hắn biết có rất nhiều điểm khác biệt, cứ như là hai người.

Hà Tư Dương thu liễm toàn bộ nghi hoặc trong lòng, bất động thanh sắc tìm kiếm đáp án.

Một tuần lễ sau, Sở Thiên xuất hiện trong đội ngũ buồng 16, dữ dằn hung ác không giống như quãng thời gian ở trong viện.

Gã trông thấy Trần Hựu và Hà Tử Dương đi chung với nhau, lập tức bày ra vẻ như nhìn thấy vật gì bẩn thỉu lắm, nhổ toẹt nước bọt xuống đất, hừ một tiếng, sải bước đi mất.

Hà Tử Dương nói: "Đúng là kẻ thú vị."

Trần Hựu như nghe thấy chuyện cười nào đó: "Cậu ta thú vị? Đừng đùa anh."

Hà Tử Dương giống như thuận miệng hỏi: "Anh không có hứng thú với hắn?"

"Anh không phải là người ăn no rửng mỡ." – Trần Hựu nói: "Anh mà có thời gian rảnh thì không bằng nói chuyện với em một câu, hát cho em nghe một bài."

Hà Tư Dương rũ mắt xuống.

"Nhưng tôi thấy..."

Trần Hựu gãi gãi cằm, không hề nghĩ ngợi nói: "Sở Thiên kỳ thị gay."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#damy