Chương 11: Yêu không hối tiếc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vô tình gặp lại cô bạn cũ ở quán ăn nhỏ ven đường, thời gian trôi qua nhanh quá, mới đó thôi mà đã gần ba năm trôi qua rồi.

Nhớ lại ngày xưa, tôi và cô ấy - không thể gọi là thân thiết, nhưng cũng có những mối liên hệ nhất định. Cô ấy trong mắt tôi là một nhân vật xuất chúng: Học giỏi toàn diện, đỉnh nhất ở môn Toán, tính cách hòa đồng, có phần khôn khéo, lanh lợi và đặc biệt với tôi. Tôi không giấu nổi sự ghen tị với tài năng của cô ấy, bởi vậy tôi luôn cố gắng hết sức mình để không thua thiệt, bởi trong suy nghĩ của một thằng chưa được gọi là người lớn khi ấy, thua một đứa con gái là "nỗi nhục" vô cùng khủng khiếp. Tôi ngày đêm "cày cuốc" hòng vượt lên trên cô ấy trong các kỳ thi năm đó, nhưng càng cố gắng tôi lại càng thấy khoảng cách giữa hai chúng tôi trở nên xa vời, cô ấy dường như không cần học nhiều nhưng vẫn vượt tôi một cách không mấy khó khăn.

Kỳ thi sắp tới, vào lúc quyết định, tôi nhận được một tin rất sốc.Người con đó đã cắt tay ...Vì một điều vô nghĩa.Tôi đi dò hỏi bằng được lí do của cô ấy để thỏa mãn sự bức bối trong mình. Và rồi tôi ngỡ ngàng trước những thông tin nhận về được: Cô ấy có người yêu, một anh chàng có tiếng trong vùng về sự nghịch ngợm, bất hảo. Gia đình cô ấy biết chuyện, bố mẹ cô ấy tỏ ra vô cùng tức giận và cấm cô ấy yêu đương. Nhưng cô ấy nói là đã yêu anh chàng kia từ lâu lắm rồi, và giờ không bỏ được. Thế là ông bố quyết định giáo huấn con gái bằng những trận nói vô cùng thậm tệ cùng với bao lời lăng nhục,cùng với sự cấm túc như ngục tù. Không ai có thể ngăn cản được ông bố gia trưởng đó, và cũng bởi cô ấy quá sai, quá cứng đầu nên không ai có thể giúp được. Chúng tôi nghe bạn cô ấy kể lại, cô tâm sự về chuyện tình yêu này lâu rồi cô bạn cũng khuyên bảo hết lời rồi, nhưng chính cô cũng không hiểu tại sao một cô gái vô cùng thông minh, sắc sảo và khôn ngoan lại vướng vào tình yêu với một kẻ không ra gì như thế.

Mọi chuyện dần trở nên rùm beng khi bố mẹ càng cấm, cô ấy càng quyết tâm theo đuổi tình yêu của mình khi tuổi đời còn quá trẻ. Ai nhìn vào cũng chỉ thấy xót xa, tiếc nuối cho một nhân vật giỏi giang nhưng lại sớm lao vào những chuyện tình cảm không đáng có. Còn tôi, chưa bao giờ tôi có cảm giác thoải mái khi nhớ về chuyện đó, bởi một kẻ háo thắng như tôi thì sẽ không bao giờ cam lòng khi chưa chính thức vượt lên trên "đối thủ" của mình.

Tôi trải qua những năm tháng cấp ba bằng những trong sáng, ngây thơ của của mình vẫn tính cách hồn nhiên và trẻ con ấy..,ngược lại với tôi cô gái đó đã trải qua những nỗi buồn vô hạn khi sớm bước chân vào con đường tình yêu,những lần hành hạ bản thân mình như cắt tóc, rạch những vết thương bằng con dao nam lên chính  tay mình... Cô ấy, mặc cho bao tủi nhục đó, vẫn một mực tin vào quyết định của mình và chưa bao giờ từ bỏ tình yêu dành cho anh chàng kia. Từ cô gái  con nhà gia giáo, lực học cũng gần nhất lớp, cô ấy dần thu mình lại bởi sự hổ thẹn, và kết quả học tập cũng ngày một yếu kém hơn.

Như một sắp đặt của định mệnh,như một bản sao của thiên hóa ban tặng..Tôi gặp một cô gái với mới với tính cách hay cử điệu ngày ấy tôi và cô vẫn thường làm với nhau.Cô gái có cái tên,ngày tháng năm sinh giống hệt cô gái ngày xưa tôi quen. Dẫu chúng tôi không phải là một đôi trời sinh, vậy tại sao còn để định mệnh cho tôi gặp một người con gái từ bề ngoài khuôn mặt tính cách sao lại y hệt cô vậy? Ký ức cuối cùng của tôi về cô ấy là khi tôi những khoảng thời gian cùng cô học tập phấn đấu để đạt kết quả cao,cùng nhau vui đùa nghĩ về một tương lai như mình đã nắm chắc nó trong tay.

Hôm nay bỗng nhiên gặp lại cô, tôi tò mò muốn hỏi về cuộc sống của cô ấy trong suốt thời gian qua, nhưng không biết phải mở lời thế nào để  không chạnh lòng.

- Cậu sống thế nào?

- Tớ sống ổn cậu ạ,!!!

- Tôi nghĩ mình hiểu câu chuyện. Dường như đọc được điều gì đó trong đôi mắt của tôi, cô ấy tiếp lời:

 - Anh ấy rất tốt, chưa bao giờ làm tớ buồn. Anh ấy hứa là  sẽ cho tớ có một cuộc sống thật hạnh phúc,anh sẽ cố có một công việc ổn định để làm. Chúng tớ có dự định về quê anh ấy lập nghiệp. Hai đứa còn trẻ quá mà, nên còn nhiều cơ hội.

Tôi thấy sống mũi cay cay, trên đời có tình yêu nào mãnh liệt và cuồng si hơn như thế. Nhưng dường như vẫn còn một chút vương vấn với những ấn tượng ngày xưa, tôi nói:

- Ngày xưa tớ nể phục tài năng của cậu nhất. Nếu cậu...biết đâu bây giờ...

- Biết đâu bây giờ tớ đã có một công việc tốt và một cuộc sống nhàn hạ. Nhưng cuộc đời mà, không ai đâu thấy những nỗi đau của tớ, cũng không ai hạnh phúc thay cho tớ được. Nếu cứ đi theo con đường mòn như thế, đã chắc gì tớ được hạnh phúc như bây giờ. Vậy nên tớ không hối hận.

Hóa ra, hạnh phúc không bao gồm những tiêu chí. Không hề có sự mặc định rằng ai đó phải có tiền, có quyền, có sự no đủ, có sự chúc phúc thì họ mới được hạnh phúc. Chỉ cần họ biết trân trọng những gì mình có và hài lòng với cuộc sống mà mình đã lựa chọn thì họ sẽ luôn thanh thản.

Tôi chào tạm biệt và nhìn cái bóng mỏng manh của cô bước lên xe mà thấy lòng nhẹ nhõm vô cùng. Bởi tôi biết dù mình không thể tìm được ra câu trả lời cho những câu hỏi "nếu năm đó cô ấy thi đại học thì có lẽ," hay "nếu cô ấy chọn con đường khác có lẽ sẽ thành công hơn," thì rốt cuộc tôi cũng đã tìm được đáp án cho một điều ý nghĩa và thiêng liêng hơn cả: "Cô ấy có hạnh phúc không?"

Có chứ! Bởi có mấy ai dám sống để theo đuổi tình yêu của mình tới cùng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#quangnam