Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Tiểu Bân hỏi lại.

“Thế Mã ca trả lời sao?”

Đang nói thì Mã Gia Kỳ bước vào lớp.

Lâm Tiểu Bân hoảng hồn, nói lắp bắp.

“Mà, mà, mà hôm nay mẹ tôi lại mắng tôi rồi!

Mã Gia Kỳ. “…”

Ngô Uyên điên cuồng chớp mắt, nỗ lực cứu vớt.

“Không phải ngày nào mẹ cậu cũng mắng cậu sao? !”

Lâm Tiểu Bân liền đáp.

“Đúng rồi! Ngày nào mẹ tôi cũng mắng tôi hết!”

Mã Gia Kỳ thắc mắc.

“Hai người nói cái quái gì thế?”

Mã Gia Kỳ ngồi xuống, bắt đầu ăn sáng, sữa đậu nành và bánh gạo.

Đinh Trình Hâm vẫn còn khiếp sợ vì biết được hoàn cảnh gia đình của Mã Gia Kỳ, lúc này thấy Mã Gia Kỳ mang bữa sáng đến trường ăn, đột nhiên ý thức được, không phải Mã Gia Kỳ sợ đến trường muộn nên mới mang đến đây ăn, mà là hắn không muốn ăn ở nhà.

Đinh Trình Hâm không hề chớp mắt nhìn Mã Gia Kỳ ăn sáng, Mã Gia Kỳ hiểu lầm, cầm bánh gạo hỏi.

“Cậu muốn ăn à?”

Đinh Trình Hâm lắc đầu, nhưng ngửi thấy mùi thơm của bánh gạo, không nhịn được hỏi.

“Đây là cái gì?”

Mã Gia Kỳ xé giấy bọc.

“Cậu ăn một miếng đi.”

Đinh Trình Hâm cẩn thận cắn một miếng nhỏ, nếm nếm.

Ngọt ngọt, mềm mềm, còn dẻo dẻo.

“Ăn ngon thật.”

Đinh Trình Hâm nói.

Mã Gia Kỳ cong khóe miệng, lộ ra vẻ tươi cười, nói.

“Cái gì cậu cũng thấy ngon, vậy mà cậu lại gầy như thế?”

Đinh Trình Hâm lấy sữa bò và trứng gà trong cặp ra, đặt lên bàn Mã Gia Kỳ, nói.

“Cậu ăn trứng gà đi, sáng sớm cần phải ăn trứng gà.”

Ôi chao, không ăn thêm đạm thì làm sao đủ dinh dưỡng?

Mã Gia Kỳ ăn bánh gạo, uống sữa bò, nói.

“Cậu gầy lắm, cậu ăn đi.”

Đinh Trình Hâm lắc đầu.

“Lúc ở nhà tôi đã ăn trứng gà và uống sữa tươi rồi.”

Mã Gia Kỳ ăn trứng gà xong, Đinh Trình Hâm đưa một tờ khăn ướt cho hắn lau tay.

Lâm Tiểu Bân và Ngô Uyên nhìn hành động của Đinh Trình Hâm một phen, dồn dập cảm thán.

“Có đức hạnh, quả nhiên là có đức hạnh mà.”

Lúc ra chơi, vì bị Trương Minh uy hiếp nên bốn người không còn dám chuồn đi nữa, đứng dậy đi cùng mọi người đến sân thể dục.

Lúc bốn người đi tới đội hình tập thể dục của lớp, cả lớp 11-5 giật mình.

Đại ca của lớp và đàn em tới tập thể dục?

Nhưng lúc bốn người xếp hàng vào đội hình, vấn đề xảy ra.

Đinh Trình Hâm đứng ở đây không hợp lý cho lắm.

Đám con trai xếp hàng theo chiều cao, ai cao nhất thì đi xuống dưới cùng, mà người đó đương nhiên là Mã Gia Kỳ. Trước mặt hắn là Ngô Uyên và Lâm Tiểu Bân cao một mét tám.

Chỉ có Đinh Trình Hâm bị bọn họ kẹp ở giữa, nhìn cứ như cái lòng chảo.

Trương Minh đến kiểm tra thấy vậy, cảm thấy không được, vội kéo Đinh Trình Hâm đến hàng thứ ba rồi dừng lại, nói.

“Sau này em phải đứng ở đây.”

Đinh Trình Hâm hơi tổn thương lòng tự tôn.

Cậu mang giày thể thao vào rồi mà vẫn có một mét bảy.

Cậu và Mã Gia Kỳ nhìn nhau từ xa.

Đinh Trình Hâm nhớ tới lời của mẹ, cảm thấy hay là đối với thanh thiếu niên mỗi ngày đều phải uống đủ 400ml sữa, nếu không làm sao cao lên được? Tuy rằng sữa bò khó uống nhưng vẫn phải uống.

Không thì lớn lên làm sao mà cao như Mã Gia Kỳ chứ?

Đinh Trình Hâm không yên lòng mà tập thể dục, mãi đến tận khi tiếng nhạc kết thúc, giáo viên thể dục nói “Các lớp trở về phòng học”, mới tỉnh táo lại, chuẩn bị đi tìm bọn Mã ca.

Cậu vừa mới xoay người đã thấy Vương Việt hô to.

“Nhiên Nhiên!”

Đinh Trình Hâm nhìn theo ánh mắt của cậu ta, phát hiện hàng nữ của lớp bên kia ở ngay cạnh mình, Khưu Nhiên Dĩnh đứng ngay bên trái cậu.

Vương Việt không coi ai ra gì.

“Nhiên Nhiên, chờ tôi!”

Khưu Nhiên Dĩnh hoang mang, kéo bạn cùng bàn của mình muốn chen qua đám đông mà chạy trốn.

Vương Việt chạy mấy bước đã tới chỗ của cô.

“Chờ đã, chúng ta cùng đến căng tin đi!”

Trong nháy mắt, Đinh Trình Hâm nhớ tới cái kẹp tóc nhỏ trong lòng bàn tay của Ngô Uyên, nhớ lại lúc Ngô Uyên đứng dưới tàn cây xoài mà ngẩn người, cơ hội mà đến thì trong lòng cũng sáng ra, EQ cậu tăng vọt, cao nhất trong mười lăm năm cuộc đời.

Cậu bước một bước lên ngăn Vương Việt lại.

Vương Việt né qua phải, Đinh Trình Hâm cũng nghiêng qua theo.

Vương Việt né sang trái, Đinh Trình Hâm cũng qua trái theo.

Không lâu sau, Khưu Nhiên Dĩnh kéo bạn cùng bàn chạy mất.

Vương Việt sững sờ, đứng tại chỗ, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi.

“Có ý gì đây?”

Đinh Trình Hâm không trả lời, chủ yếu là không biết trả lời thế nào. Cậu không thể nói, bởi vì Uyên ca của tôi thích Khưu Nhiên Dĩnh, con heo mập nhà cậu nên lăn xa ra một chút đi.

Nhưng dáng vẻ im lặng này của cậu lại giống như khiêu khích.

Vương Việt “Ha ha” hai tiếng, nói.

“Ôm đùi lớn của Mã Gia Kỳ rồi nên lớn lối? Cỡ như mày tao chỉ cần đập một phát.”

Đinh Trình Hâm nhớ tới bộ dạng của Vương Việt khi bị Mã ca đè lên đánh, cảm thấy lời đe doạ của cậu ta chỉ để xoã hết sự phẫn nộ.

“Tao đệt—— ”

“Đệt ai?”

Tiếng của Mã Gia Kỳ vang lên, một cánh tay duỗi tới đặt lên vai Đinh Trình Hâm, kéo cậu đến trước người mình.

“Thầy ơi, ở đây có người ăn hiếp bạn khác~”.

Giọng Lâm Tiểu Bân lười biếng, rất dễ làm người ta tức giận.

“Hỏi bạn cùng bàn của cậu ấy, nó chặn đường của tôi, có ý gì?”

Vương Việt đen mặt.

“Đường này là của cậu à? Cậu làm hiệu trưởng hay bộ trưởng bộ giáo dục? Đây là sân thể dục của Thất Trung, nhà nước bỏ vốn ra xây, là nơi công cộng, hiểu chưa?”

Lâm Tiểu Bân thiếu chút nữa nhây cho Vương Việt tức chết.

Vương Việt tức cười.

“Được, một lần rồi lại hai lần, tôi cũng hiểu rồi. Mã Gia Kỳ, mọi người đều là nam, tôi hiểu mà. Có phải cậu cũng thích Khưu Nhiên Dĩnh không?”

Mã Gia Kỳ. “…”

Đinh Trình Hâm gắt.

“Cậu nói lung tung!”

Vương Việt lại nói.

“Lần trước vô lý mà đánh tôi, đối nghịch với tôi khắp nơi, ngày hôm nay còn ngăn tôi. Mã Gia Kỳ, tôi không đắc tội với cậu, sao cậu lại làm vậy? Không vì việc này thì có thể vì cái gì?”

Mã Gia Kỳ thật lòng nói.

“Thật sự không phải ”

Vương Việt quát.

“Con mẹ nó cậu có còn là đàn ông con trai không, vậy mà không dám thừa nhận!”

Lâm Tiểu Bân khiếp sợ đến mức nói lung tung.

“Ở đây có bốn thằng, mắc mớ gì cậu lại nghi ngờ Mã ca? !”

Vương Việt nói.

“Vậy thì cạnh tranh công bằng, ai theo đuổi được thì người đó có bạn gái. Con mẹ nó mấy đứa đàn em của cậu độc mồm lại còn chơi xấu, là sao đây? Việc này tôi không để yên cho cậu đâu!”

Dứt lời Vương Việt giận đùng đùng bỏ đi.

Đám người đứng hóng chuyện bất động tại chỗ, sau đó giải tán trong nháy mắt, sợ bị vị đại ca này vừa mới bị lộ tâm sự thầm mến mà giận chó đánh mèo lên người mình.

Bốn người đứng chết trân tại chỗ.

Đinh Trình Hâm lắp bắp.

“Xin lỗi… Đều tại tôi… Tôi thấy Khưu Nhiên Dĩnh rất sợ hãi, tôi chỉ muốn giúp Uyên ca một chút thôi…”

Ngô Uyên. “…”

Mã Gia Kỳ mắng một tiếng.

“Không trách cậu được, đầu óc của Vương Việt thật sự có vấn đề.”

Lâm Tiểu Bân cảm thán.

“Vương Việt này có năng lực trinh thám, tôi phục rồi. Ở đây có bốn đứa con trai, tại sao nó lại bỏ qua ba người chúng ta rồi nghi là Mã ca? Lâm Tiểu Bân tôi không phục, chẳng lẽ nhìn ba đứa mình giống như không thích người khác giới lắm sao?!”

Sự kiện chuyện tình phong ba ở sân thể dục bị đồn ra bằng tốc độ kinh người. Đến xế chiều, toàn bộ Thất Trung, bao gồm cả phòng giáo viên đều biết hết rồi.

Khưu Nhiên Dĩnh bị gọi vào văn phòng hỏi thăm một phen.

Đáng thương cho Khưu Nhiên Dĩnh, cô sững sờ, vốn đã chán ghét tên Vương Việt cứ dây dưa, giờ lại thêm đại ca của trường.

Khưu Nhiên Dĩnh nói một hồi rồi khóc, luôn khẳng định với giáo viên rằng mình chỉ lo học tập, không muốn nói chuyện yêu đương, chớ nói chi là yêu đương với học tra.

Thầy cô hoàn toàn tín nhiệm Khưu Nhiên Dĩnh, nói với cô, chỉ cần hai người kia có hành vi nào quá khích, cô phải báo cho nhà trường ngay lập tức.

Sau khi Khưu Nhiên Dĩnh đi ra, Đinh Trình Hâm bị Trương Minh gọi vào văn phòng dò hỏi.

Trương Minh cảm thấy học sinh này là một nhóc con rất biết điều và thành thật, làm sao mới đến Thất Trung đã xảy ra đủ thứ chuyện thế này?

Trương Minh hỏi.

“Em phải nói thật, tại sao sáng nay lại chặn đường Vương Việt ở sân thể dục?”

Đinh Trình Hâm thành thật trả lời.

“Cậu ta muốn quấy rối bạn nữ lớp kế bên, em cảm thấy rất quá đáng.”

Trương Minh cười.

“Lý do của em rất tốt, rất chính nghĩa. Thế nhưng, thực chất là em gặp chuyện bất bình ra tay, hay là vì Mã Gia Kỳ?”

Đinh Trình Hâm oan ức.

“Lão sư, Mã ca không có thích bạn nữ kia, Vương Việt nói hưu nói vượn!”

Trương Minh hỏi.

“Em mới đến hơn một tháng, làm sao em biết Mã Gia Kỳ không thích Khưu Nhiên Dĩnh? Lỡ cậu ấy thích người ta thật thì sao?”

Đương nhiên là Đinh Trình Hâm biết rất rõ ràng, bởi vì người thích Khưu Nhiên Dĩnh chính là Ngô Uyên!

Nhưng cậu không thể nói…

Trương Minh thấy cậu không đáp lại được, nói tiếp trọng điểm.

“Mấy chuyện này cũng không hề liên quan đến em, Khưu Nhiên Dĩnh chẳng thích ai hết, chỉ muốn học tập cho giỏi. Cho nên, em đừng dính líu tới mấy chuyện này nữa, biết không?”

Đinh Trình Hâm nhanh chóng gật đầu.

Trương Minh còn nói.

“Thứ năm thứ sáu, hai ngày thi tháng đó, em nhớ chuẩn bị cẩn thận. Sau khi thi xong, thầy muốn xem thành tích của em. Nếu như bị ảnh hưởng mấy chuyện hư hỏng này, thi không tốt, vậy thì chuyện chỗ ngồi không bàn bạc gì nữa hết.”

Đinh Trình Hâm choáng váng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro