Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mãi cho đến lúc Đinh Trình Hâm về đến nhà, cậu mới hiểu được trò đùa của Mã ca về vụ số tám kia, hầm hừ mà gửi vài cái sticker tức giận, nhưng Mã ca không trả lời.

Đinh Trình Hâm nhìn thời gian, sáu giờ rồi, Mã ca bắt đầu pha chế trà sữa.

Cực nhọc quá, còn phải làm đến tận mười giờ tối.

Ngày nào cũng như thế, từ thứ hai đến chủ nhật, không có buổi tối của riêng mình, ngày nào cũng phải đi làm.

Đinh Trình Hâm lại nhìn bảng thành tích trên điện thoại, nhìn xếp hạng thứ tám từ dưới lên của Mã ca, cậu phát sầu.

Cả nhà chú của Mã ca không ai quan tâm Mã ca sao?

Tại sao phải để cho một học sinh cấp ba phải làm thêm kiếm tiền như thế?

Vậy chuyện học phải làm sao bây giờ?

Sang năm phải thi tốt nghiệp trung học.

Đinh Trình Hâm vừa nghĩ ngợi vừa mở cửa ra.

Ba mẹ cậu đều ngồi trên ghế salon, có lẽ là đang chờ cậu.

Nhìn mẹ của cậu rất vui vẻ.

“Bảo bối, trường con có bảng thành tích rồi, con xem chưa?”

Đinh Trình Hâm gật đầu.

“Thi không tệ lắm, có tiến bộ.”

Mẹ cậu tuyên dương cậu.

Đinh Trình Hâm cảm thấy cũng bình thường, lắc đầu.

“Đề của Thất Trung khá đơn giản.”

Lâm Huệ đứng lên, bảo cậu rửa tay ăn cơm.

Đinh Văn Huy nói.

“So với lúc trước, con có tiến bộ, phải giữ vững, biết không?”

Lâm Huệ bưng cơm đã nấu từ phòng bếp ra, hỏi.

“Đề của Thất Trung đơn giản quá, vậy làm sao bây giờ? Có muốn ba mẹ tìm người hỏi đề Nhất Trung cho con không?”

Đinh Trình Hâm rửa sạch tay, giúp mẹ cầm chén đũa, nói.

“Không cần đâu, Tề Nhất Tu sẽ đưa tài liệu của trường trung học thực nghiệm cho con.”

“Vậy cũng được! Con nhớ phải cảm ơn Tề Nhất Tu người ta nhé.”

“Con biết rồi, con mời cậu ấy uống trà sữa.”

Đinh Trình Hâm ngồi xuống.

“Trà sữa?”

Lâm Huệ bắt được trọng điểm.

“Cái gì mà trà sữa? Mấy cái đó toàn là đồ linh tinh, không được uống, không nên uống, không khỏe mạnh!”

Đinh Trình Hâm sợ càng nói sẽ càng lộ, nhanh chóng im lặng.

Sau khi ăn xong, Đinh Trình Hâm về phòng làm bài tập.

Cậu tắm xong, cầm điện thoại di động lên nhìn một cái, vẫn chỉ có Lâm Tiểu Bân và Ngô Uyên đấu võ mồm trong nhóm, Mã ca không có động tĩnh gì.

Tề Nhất Tu nhắn qua mấy chục tấm ảnh, nói là bài tập cuối tuần.

Đinh Trình Hâm nhìn một lát, Tề Nhất Tu chụp rất rõ ràng, cậu quyết định in ra để làm.

Lúc ba mẹ cậu bưng trái cây vào phòng, cậu vẫn đang làm bài tập trung học thực nghiệm, quả nhiên là khó hơn bài tập ở Thất Trung rất nhiều.

Đinh Văn Huy đặt trái cây xuống, Lâm Huệ và ông liếc nhìn nhau, ho khan vài tiếng, ý bảo Đinh Trình Hâm nhìn ông.

“Trình Trình à, ba mẹ có chuyện muốn hỏi con.”

“Vâng.”

Đinh Trình Hâm vẫn đang giải đề. Đầu tiên cậu lướt sơ qua một lần, bài nào đơn giản quá thì bỏ qua, lặp lại dạng cũng bỏ qua. Cho dù vậy, bài tập về nhà của Thất Trung và đề luyện tập của Trung học thực hành rất nhiều, cậu phải cố gắng mới được.

Lâm Huệ giục Đinh Văn Huy, Đinh Văn Huy chầm chậm mở miệng.

“Trình Trình, chiều nay chủ nhiệm lớp con gọi điện thoại cho ba mẹ.”

“Ồ.”

“Nói về thành tích của con, còn tuyên dương con nữa.”

“Ồ.”

“Còn nói về chuyện đổi chỗ ngồi cho con.”

“Con không đổi!”

Đinh Trình Hâm ném bút, phản ứng rất mạnh.

Đinh Văn Huy dừng lại một chút, nói tiếp.

“Con nghe ba nói xong đã. Thầy Trương nói con không muốn đổi chỗ ngồi, muốn ngồi với bạn cùng bàn của mình. Thầy cũng nói sơ qua về bạn cùng bàn của con, Mã Gia Kỳ, kêu ba mẹ khuyên nhủ con. Bạn cùng bàn này của con —— ”

“Mã ca rất tốt.”

Đinh Trình Hâm nhấn mạnh.

Lâm Huệ và Đinh Văn Huy bốn mắt nhìn nhau, Đinh Văn Huy chần chờ.

“Có thể là thầy Trương sợ bạn con hay đánh nhau, không chấp hành kỉ luật, thành tích cũng không tốt —— ”

“Có mấy người đạt thành tích rất tốt, giáo viên đều nói bọn họ là học sinh ngoan ngoãn ưu tú, nhưng thật ra còn không bằng rác thải.”

Đinh Trình Hâm lạnh lùng nói.

Đinh Trình Hâm vừa nói như thế, Lâm Huệ và Đinh Văn Huy không dám nói thêm lời nào nữa.

Lâm Huệ cẩn thận từng li từng tí một bổ sung vài câu.

“Ba mẹ tôn trọng con, thầy cũng tôn trọng con. Có điều thầy Trương cũng không rõ ràng tình huống của con, chỉ là ông ấy nhiệt tình, muốn cho phụ huynh biết tình hình của con ở trường thôi. Không cần đổi chỗ, ba mẹ không bắt con đổi! Nhưng lời thầy Trương nói cũng có đạo lý, con phải giao lưu với những bạn học khác, đừng chỉ biết chơi với bạn cùng bàn của mình chứ?”

Đinh Trình Hâm lầm bầm.

“Bạn bè thì chỉ cần vài người là đủ rồi, đâu cần phải làm bạn với cả lớp chứ.”

Lâm Huệ nghe xong thì bật cười.

“Nhóc con này…”

Đinh Trình Hâm biết rõ mà, tâm lý của nhà trường là: thành tích tốt thì là học sinh tốt, thành tích không tốt là học sinh kém.

Cậu không nhịn được nên giải thích thay Mã Gia Kỳ.

“Thành tích của Mã ca không tốt là có nguyên nhân.”

Đinh Trình Hâm thuật lại chuyện mà mình nghe được từ Lâm Tiểu Bân cho ba mẹ nghe.

“Từ sáng tới tối cậu ấy phải đi làm thêm kiếm tiền, vốn dĩ là không có thời gian học tập, nên thành tích mới kém.”

Lâm Huệ nghe xong thì sửng sốt.

“Thật hay giả? Sao nhà chú nó lại làm như vậy chứ? Một đứa trẻ, thì tốn bao nhiêu tiền cơm chứ? Tới nỗi nó phải đi làm thêm kiếm tiền luôn sao? Làm vậy sao được? Sang năm phải thi tốt nghiệp cấp ba rồi.”

Đinh Trình Hâm thở dài, cậu cũng phát sầu.

Lâm Huệ nghĩ kế.

“Hoàn cảnh của thằng bé như thế, không lẽ ở trường không cấp học bổng sao? Hoặc là xin trợ cấp ở địa phương? Nếu không thì bảo thầy con đi đến nhà thằng bé, kêu chú thằng bé chu cấp nốt cho nó năm cuối cùng này, để nó an tâm học hành.”

Đinh Văn Huy lắc đầu.

“Nhà người ta có nỗi khó xử riêng, chúng ta không biết hoàn cảnh cụ thể nhà họ, đừng nghĩ nữa. Hơn nữa thằng bé này tình nguyện làm công, cũng không xin giáo viên giúp đỡ. Có lẽ nó có lòng tự trọng rất cao, hoặc là không khó khăn đến mức đó.”

Đinh Trình Hâm thở dài.

Lâm Huệ cảm thấy lạ lẫm.

“Con quan tâm người bạn này thật đó, lần đầu tiên luôn, đúng không? Ba nó này, nhìn lần đầu tiên bảo bối nhà mình quan tâm bạn bè thế này.”

Đinh Trình Hâm học toán rất giỏi, nhảy lớp ở tiểu học và cấp 2, vậy nên tuổi của cậu nhỏ hơn bạn cùng lớp. Chính cậu cũng chỉ đam mê học tập, đặc biệt là toán học, không để ý đến chuyện bên ngoài, quan hệ với bạn bè cứ nhàn nhạt. Đi học nhiều năm như vậy, ngoại trừ đàn anh chuyên toán lớp trên, thêm một Tề Nhất Tu cùng lớp học thêm, cậu chưa từng thân thiết với ai, chưa từng nhắc tới ai, chớ nói gì là ra ngoài ăn cơm với bạn bè.

Sau khi học ở Nhất Trung, Đinh Trình Hâm bị bạn trong trường ức hiếp. Lâm Huệ và Đinh Văn Huy luôn luôn lo lắng. Không biết có phải là vì bọn họ dạy dỗ Đinh Trình Hâm không tốt, hay là vì năng lực giao tiếp xã hội của cậu quá kém, một người bạn cũng không có. Nhiều học sinh như thế nhưng không một ai chịu đứng ra giúp cậu?

Vậy mà mới đến Thất Trung mấy ngày, Đinh Trình Hâm đã có bạn bè.

Rốt cuộc là do Thất Trung đặc biệt hay là do “Mã ca” này rất đặc biệt?

Hay bởi vì chuyện đã xảy ra ở Thất Trung nên Đinh Trình Hâm muốn tìm một người có “sức mạnh” che chở?

Lâm Huệ và Đinh Văn Huy thảo luận với nhau rất nhiều lần, nhưng cũng chỉ thảo luận, không dám can thiệp vào mối quan hệ bạn bè của Đinh Trình Hâm. Bây giờ Lâm Huệ châm chước nói ra, trong lòng cũng hơi thấp thỏm.

Đinh Trình Hâm không nghĩ nhiều như thế, cậu thẳng thắn trả lời.

“Bởi vì Mã ca muốn cũng không làm được, quá bận rộn, không có thời gian học tập nên mới thi kém như vậy.”

“Ồ…”

Lâm Huệ kéo dài âm thanh, nhìn Đinh Văn Huy một cái.

“Quan hệ của hai đứa rất tốt, có đúng không?”

Đinh Trình Hâm nghiêm túc suy nghĩ.

“So với Tề Nhất Tu thì tốt hơn một tí, so với Lâm Tiểu Bân và Ngô Uyên cũng tốt hơn xíu nữa .”

“Thằng bé là bạn tốt nhất của con à?”

Đinh Văn Huy hỏi.

“Hai đứa mới biết nhau hơn một tháng, con có hiểu rõ nó không? Trước đây con cũng thân với một đàn anh chuyên toán lớp trên, Lý Đằng. Sau đó nó lên lớp, chẳng thấy hai đứa liên lạc nữa.”

“Con hiểu rất rõ!”

Đinh Trình Hâm khẳng định.

“Mã ca giống như mấy đại hiệp thời xưa, rất ít nói, bề ngoài lạnh lùng, nhưng tính tình rất tốt, vô cùng nhiệt tình. Nhìn thấy chuyện bất bình thì sẽ rút dao tương trợ! Cậu ấy cũng không hề bắt nạt kẻ yếu.”

Tính tình rất tốt?

Rất nhiệt tình?

Lâm Huệ và Đinh Văn Huy nhìn nhau, có chỗ nào giống với miêu tả “bạo lực thích đánh nhau” của Trương Minh chứ ? ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro