Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ đi học của Nhất Trung sớm hơn Thất Trung nhiều, tan học cũng muộn hơn, ngoài ra còn phải ở lại tiết tự học buổi tối, một tuần chỉ nghỉ một ngày, rõ ràng Lâm Sĩ Đạt không thể có thời gian thường xuyên chạy cả một vòng Nam Châu tìm Đinh Trình Hâm.

Quả nhiên cả một tuần sau, Lâm Sĩ Đạt không xuất hiện.

Nhưng lúc Đinh Trình Hâm ngồi trên tàu điện ngầm thì vẫn cứ lo lắng đề phòng.

Không phải cậu sợ Lâm Sĩ Đạt, mà là buồn nôn hắn, không sai, buồn nôn hắn, chán ghét hắn.

Đinh Trình Hâm yên lặng mà khuyến khích bản thân, nghĩ thầm, Lâm Sĩ Đạt cũng không có gì đáng sợ, hắn đánh nhau được sao? Tuy rằng hắn cao hơn mình một chút, nhưng thấp hơn Mã ca nhiều. Hơn nữa Lâm Sĩ Đạt lại như con chuột rụt trong cống ngầm, không dám nhìn ánh mặt trời. Người như hắn, Mã ca chỉ cần đánh một cái, đá cho cái nữa là xong. Ngay cả cổng Thất Trung, Lâm Sĩ Đạt cũng không dám đi, chỉ biết chạy đến tàu điện ngầm đe dọa cậu, buồn cười quá đi.

Haizz nói vậy chứ cậu vẫn không muốn ra khỏi cửa mà đi học.

Nếu không phải cậu tự nhủ là trên trường còn có Mã ca, Lâm Tiểu Bân và Ngô Uyên, cậu thật sự không muốn đi học xíu nào.

Hơn nữa mấy ngày nay, lúc cậu đến trạm tàu điện ngầm thì sẽ đứng chờ một lúc, vậy thì có thể đụng mặt với Mã ca, ngồi xe điện của Mã ca tới trường học. Tan học, Mã ca cũng sẽ chở cậu đến trạm tàu điện ngầm, nói là sợ cặp sách đè chết cậu luôn.

Lâm Tiểu Bân kháng nghị rất nhiều lần, nói là rõ ràng tiệm trà sữa Mã Gia Kỳ làm tiện đường đến nhà cậu ta hơn, tại sao không cho cậu ta quá giang mà lại cho Đinh Trình Hâm, thật không công bằng!

Mã Gia Kỳ nói.

“Cậu không mang cặp nặng, không thích học hành, tôi chở cậu làm gì?”

Lâm Tiểu Bân đẩy Ngô Uyên ra.

“Uyên ca có mang cặp, gần đây học vô cùng siêng, sao cậu không chở Uyên ca?!”

Mã Gia Kỳ nói.

“Cậu hỏi Ngô Uyên xem, cậu ấy muốn tôi chở sao?”

Ngô Uyên nhanh chóng lắc đầu.

Mỗi ngày đi đi về về, trên đường đi có thể tình cờ gặp Khưu Nhiên Dĩnh.

Lâm Tiểu Bân vô cùng đau đớn.

“Cái tên này chỉ biết yêu đương thôi!”

Đinh Trình Hâm cười hì hì nghe bọn họ đùa giỡn, sau đó ngồi lên xe điện của Mã Gia Kỳ.

Cậu cảm thấy ngồi lên xe điện rất ngầu.

Thất Trung không cho học sinh lái xe điện đi học, chỉ có số ít học sinh lớn gan, lén lút lái đi, đậu xe rất xa trường học.

Bởi vậy, khi ngồi lên xe điện luôn thu hút được ánh mắt hâm mộ của người khác.

Huống chi là xe điện của đại ca Mã Gia Kỳ.

Cậu cảm thấy mọi người đều biết, cậu là bạn tốt của Mã Gia Kỳ.

Cuối tuần, trên đường đi học Anh văn, Đinh Trình Hâm gặp phải Lâm Sĩ Đạt trên tàu điện ngầm. Lâm Sĩ Đạt bám dai như đỉa, mặt hắn ta trắng bệch, nhìn chằm chằm Đinh Trình Hâm.

Đinh Trình Hâm cảm thấy người này biến thái vô cùng, không biết hắn đã tìm ở mấy toa xe rồi mới gặp được Đinh Trình Hâm.

Trưa ngày cuối tuần không có nhiều người lắm, Lâm Sĩ Đạt đi thẳng tới chỗ bên cạnh Đinh Trình Hâm ngồi xuống.

Đinh Trình Hâm run lên, nhưng cậu quyết định không thèm để ý tới Lâm Sĩ Đạt.

Sau khi Lâm Sĩ Đạt ngồi xuống, hắn ta bắt đầu nói.

“Cậu không tò mò lý do tại sao tôi biết cậu ở đâu à?”

Đinh Trình Hâm không để ý tới hắn, Lâm Sĩ Đạt tự nói một mình.

“Lúc học lớp mười cậu đã nói, trưa thứ bảy mỗi tuần cậu sẽ đi học thêm Anh văn. Tôi chỉ nghe qua một lần mà đã nhớ rõ.”

Lâm Sĩ Đạt quay đầu sang, muốn nói chuyện với Đinh Trình Hâm. Hắn cách rất gần, gần đến nỗi hơi thở của hắn cứ phà vào lỗ tai của Đinh Trình Hâm. Cảm giác buồn nôn lại ập tới, Đinh Trình Hâm đứng lên, chạy khỏi toa xe, muốn thoát khỏi Lâm Sĩ Đạt.

Cách một tuần sau, Đinh Trình Hâm quyết định ra khỏi cửa sớm hơn nửa tiếng, vậy nên không gặp phải Lâm Sĩ Đạt, cậu thở phào nhẹ nhõm.

Cậu không hề nói cho ba mẹ biết chuyện mình gặp Lâm Sĩ Đạt tới hai lần, sợ hai người họ lo lắng.

Nam Châu lớn như vậy, Lâm Sĩ Đạt không có khả năng tới gặp cậu mỗi ngày. Chỉ cần cậu đi sớm nửa tiếng, nhiều tàu điện ngầm như thế, Lâm Sĩ Đạt sẽ không tìm được cậu.

Không bao lâu sau, thi học kỳ sắp đến.

Hơn nữa nghe đâu là sau khi thi cuối kỳ xong sẽ tổ chức họp phụ huynh.

Tháng sáu ở Nam Châu nóng vô cùng.

Tháng này trôi qua thật yên tĩnh. Mã Gia Kỳ vẫn còn làm thêm, Ngô Uyên thì từ sau lần thi tháng trước đó đã nghiêm túc học tập, lên lớp cũng không thèm để ý Lâm Tiểu Bân. Vậy nên Lâm Tiểu Bân không còn cách nào khác là mở sách ra nghe giảng đôi ba câu.

Trương Minh không nhắc chuyện đổi chỗ ngồi nữa, chỉ bảo Đinh Trình Hâm phải giữ vững thành tích.

Cuộc sống của Đinh Trình Hâm cũng không có gì mới. Ngày nào cũng tìm đề, sau đó làm bài, ngoại trừ bài tập của Thất Trung, cậu còn làm đề của Trung học thực nghiệm mà Tề Nhất Tu đưa, làm cả một lượng lớn đề toán nữa.

Có lần Cao Lâm Lâm tình cờ gặp cậu trên tàu điện ngầm, thấy cậu ngồi im một chỗ thì đến chào hỏi. Tiếc là cậu chăm chú làm đề thi quá nên không nghe thấy.

Cao Lâm Lâm lên lớp nói.

“Biết cái gì gọi là học bá không? Chính là dù cho cậu có ngồi trên tàu điện ngầm chen chúc đi nữa, mười phút là làm xong nửa quyển sách bài tập.”

Những người khác há to mồm khiếp sợ nghe cô nói.

Cao Lâm Lâm nói.

“Không có nói quá đâu, hôm nay lúc phát bài thi môn sinh đó. Tôi đứng trước mặt học bá, trơ mắt nhìn sự tự tin của tôi nhũn thành bùn luôn.”

Cho dù mặt của Mã Gia Kỳ nhìn rất thối, rất đáng sợ, thì mỗi lần tan học, bàn của Đinh Trình Hâm vẫn bị vây quanh. Cuộc thi cuối kỳ có lực uy hiếp hơn cả đại ca của trường nữa, người của lớp 11 – 5 chẳng thèm sợ hắn nữa.

Vở ghi chép, bài tập của Đinh Trình Hâm đều bị chụp lại hết, điều này làm Đinh Trình Hâm thắc mắc vô cùng.

“Mọi người chụp vở ghi chép của tôi cũng đâu có ích gì đâu, tự chép thì mới hiểu được chứ…”

Lâm Tiểu Bân vỗ vỗ bả vai cậu.

“Cậu cứ cho bọn họ chụp đi, cậu nghĩ bọn họ chụp lại để xem à? Không phải đâu, chỉ là vì muốn trấn an bản thân thôi. Cậu xem, ngày nào cậu cũng thay Mã ca ghi ghi chép chép, Mã ca có tiến bộ không? Có không? Có không? Dù cho có ánh sáng của học sinh giỏi bao phủ thì học sinh ngu vẫn ngu thôiii.”

Mã Gia Kỳ ngồi nghe bên cạnh, chẳng ư hử gì, mặt không hề có cảm xúc mà nhìn Lâm Tiểu Bân.

Lâm Tiểu Bân nhanh chóng xoay lại, chép bài tập mãi mãi không bao giờ hết của mình.

Bởi vì gần tới kì thi cuối kỳ, cuối tuần Ngô Uyên cũng không đi đâu chơi, nói là muốn ở nhà ôn tập. Lâm Tiểu Bân vậy mà lại vác cặp sách đến nhà Ngô Uyên, nói rằng cậu quyết tâm ôn tập, chấm dứt sự nghiệp đứng ở kế chót, mắc công họp phụ huynh xong sẽ bị quần cho tơi tả.

Mã Gia Kỳ chẳng thèm lo nghĩ chuyện họp phụ huynh, mới sáng thứ sáu đã ra ngoài làm thêm.

Đinh Trình Hâm kêu hắn trong wechat, hắn bảo mình ra ngoài rồi.

3 - Mã ca!

Dao A Dao - Ra ngoài rồi.

3 - Làm thêm sao?

Dao A Dao - Ừ.

3 - Tôi làm bài đây.

Dao A Dao - Ngoan.

3 - Sáng nay cậu ăn cái gì?

Dao A Dao - Mì dính, bánh quẩy.

3 - Ồ, tôi toàn ăn salad rau củ với bánh mì lúa mạch, khó ăn lắm.

Dao A Dao - Lần sau dẫn cậu đi ăn mì dính.

3 - Được!

Đinh Trình Hâm không có gì để làm, cậu rời giường, làm xong bài tập, bắt đầu làm đề ôn toán, cơm nước xong, ngủ, sau đó gửi tin nhắn cho Mã Gia Kỳ. Đôi lúc cậu cũng tự hỏi không biết mình có phiền phức hay không, những lúc Mã Gia Kỳ bận làm thì sẽ trả lời hơi trễ, đa số thì trả lời rất nhanh.

Thứ bảy Đinh Trình Hâm xuất phát sớm hai mươi phút, ở trên tàu điện ngầm đọc tiếng Anh. Đọc một lát lại nhớ tới thành tích học tập của Mã Gia Kỳ, hơi sầu não.

3 - Mã ca, năm sau cậu muốn thi đại học gì?

Dao A Dao - Đi học thêm à?

3 - Ừ.

Dao A Dao - Tùy thôi. Sao cũng được.

Tùy là có ý gì? Đinh Trình Hâm không nghĩ ra. Là học ở đâu cũng được sao? Cậu và Mã ca không học chung một trường được rồi…

Kiếm đâu ra người bạn tốt như anh Mã của cậu nữa đây?

Lâm Tiểu Bân và Ngô Uyên cũng rất tốt, nhưng lại có gì đó không giống với Mã ca.

Mã Gia Kỳ giống như siêu anh hùng vậy, có thể cứu cậu trong lúc nguy khốn. Những khi gặp Lâm Sĩ Đạt, cậu cứ theo bản năng mà muốn xin sự trợ giúp.

Nhưng cậu nhịn được.

Cậu sợ Mã Gia Kỳ gặp Lâm Sĩ Đạt lại nghe hắn ta nói hươu nói vượn gì đó.

Buổi tối mười một giờ, đột nhiên Mã Gia Kỳ gửi tin nhắn cho Đinh Trình Hâm.

Dao A Dao - A Trình, tôi thi đại học hay không không quan trọng. Cậu chỉ cần lo học hành cho thật tốt là được.

3 - Nhưng tôi muốn học chung trường đại học với cậu.

Dao A Dao - …

3 - Chung thành phố cũng được….

Dao A Dao - Có còn nhỏ nữa đâu? Học đại học mà cũng muốn đi theo anh cậu sao?

Anh? Đinh Trình Hâm là con độc nhất, không có anh chị em. Cậu vô cùng muốn có một người anh trai như Mã Gia Kỳ. Độc lập tự chủ, thành thục thận trọng, đi theo phía sau hắn, trời sập xuống cũng không sợ.

3 - Mã ca.

Dao A Dao - Ừ.

3 - Tôi hỏi cậu một vấn đề.

3 - Nếu có một người rất đáng ghét xuất hiện trước mặt cậu, làm mấy chuyện đáng ghét, cậu sẽ làm sao?

Dao A Dao - Đánh.

3 - … Chắc là đánh không lại đâu?

Dao A Dao - Gọi người khác tới đánh.

Đinh Trình Hâm nhìn câu trả lời của Mã Gia Kỳ mà cười không ngừng.

Rất nhiều chuyện dưới cái nhìn của cậu thì rất khó khăn, nhưng qua tay của Mã ca thì vô cùng đơn giản.

Mới đó đã đến kì thi.

Người vốn dĩ ngồi ở bàn cuối cùng của phòng cuối cùng, bây giờ lại ngồi ở bàn đầu tiên của phòng đầu tiên. Đinh Trình Hâm cách phòng bọn Mã Gia Kỳ trăm núi nghìn sông.

Thi Văn trước, Đinh Trình Hâm là người đầu tiên vào phòng thi.

Tám giờ rưỡi mới bắt đầu, nhưng Đinh Trình Hâm đã quen giờ làm việc và nghỉ ngơi ngày thường, vậy nên bây giờ có thêm 2 tiếng để ôn bài.

Mã Gia Kỳ cũng đến sớm cùng cậu, ôn bài chung.

Đinh Trình Hâm và Mã Gia Kỳ tách ra, lúc cậu bước vào phòng thi thì tình cờ nghe thấy có hai nữ sinh lượng nói chuyện hơi lớn tiếng.

“Cậu xem, bàn thứ ba, tên viết trên đó là Khưu Nhiên Dĩnh, người mà cả hai đại ca trong trường thích.”

“Mã Gia Kỳ? Được lưu manh thích luôn sao?”

“Cái gì cơ, là tên lưu manh bị tống vào trại tạm giam đó sao?”

Đinh Trình Hâm ném cặp lên bàn một cái “Rầm”, phát ra âm thanh không nhỏ, dọa cho hai nữ sinh kia sợ mất mật.

Đinh Trình Hâm đanh mặt lại ngồi xuống.

Trong đó có một nữ sinh thấp giọng lầm bầm.

“Ôi, hù chết người ta. Ăn ở tốt đẹp hơn tí đi được không, làm người đứng hạng đầu ghê gớm lắm sao.”

Đinh Trình Hâm quay đầu nhìn cô, gằn từng chữ.

“Ghê gớm hơn cậu là được.”

Trong phòng đã có mười mấy học sinh, vào giờ phút này ai cũng sợ ngây người.

Nữ sinh kia đỏ mặt lên quát.

“Có phải là cậu có tật xấu hay không?”

Cao Lâm Lâm cũng thi ở đây, không cần đoán cũng biết hai người kia nói xấu Mã Gia Kỳ, đàn em Đinh Trình Hâm đầy trung thành của hắn muốn phản bác lại, nhanh chóng ra mặt làm hòa, nói rằng.

“Được rồi mà, mọi người ít nói vài câu đi, lỡ ảnh hưởng tới kì thi thì sao, sắp vào thi rồi.”

Đinh Trình Hâm gân cổ nói tiếp.

“Có thời gian nói xấu người khác thì lo gì chuyện thi cử chứ.”

Hai nữ sinh tức giận gần chết.

Cao Lâm Lâm. “…”

Đinh Trình Hâm này trong lớp 11-5 ngoan như thế, làm sao ra ngoài lại giống như ăn thuốc nổ vậy? ! Không thèm chừa cho con gái người ta chút mặt mũi nào.

Chờ thi xong ngày đầu tiên, lời đồn “Đàn em vì chị dâu tương lai mà đại chiến võ mồm một trận" và cả chuyện đại ca trường thích mỹ nữ lớp bên đã lan khắp toàn trường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro