Chap 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đinh Trình Hâm bị tiếng ồn ào của Lâm Tiểu Bân đánh thức.

Lâm Tiểu Bân xốc tấm màn của bọn họ lên, kêu réo.

“Tiểu Trình Trình, tiểu Hâm Hâm, gia tinh nhỏ, nhóc cùng bàn, mau đứng lên!”

Đinh Trình Hâm còn nheo nheo mắt buồn ngủ.

Cũng không biết là tiếng sóng biển quá êm dịu làm cậu đắm chìm, hay bởi vì Mã ca hát nhạc thiếu nhi hay quá.

Mã ca bóc trần.

“Nhóc con, ngủ nhiều mới mau lớn.”

Đinh Trình Hâm kháng nghị.

“Không được gọi tôi là nhóc con!”

Đáng tiếc hai cú đánh của cậu bị Mã – chiều cao ưu tú – ca đỡ được.

Không phải cậu quá thấp, là anh Mã của cậu quá cao!

Huyện Nam Loan nằm cạnh biển, là một nơi không lớn mà cũng không nhỏ. Vào mùa hè, du khách khắp nơi thường tới nơi này du lịch, bởi vậy, khu quản lý bên cạnh biển còn lắp cả camera. Bốn người thay quần bơi, cũng không sợ túp lều cùng với đồ ăn bị người khác lấy mất, chỉ gửi những đồ dùng có giá trị cho khu quản lý rồi chạy về phía biển rộng.

Mặc dù là Đinh Trình Hâm từng đi bơi lội, nhưng chưa từng bơi ngoài biển rộng này. Mã Gia Kỳ dẫn cậu theo, mướn một cái phao bơi cho cậu.

Đinh Trình Hâm hỏi.

“Tại sao Bân ca và Uyên ca không cần phao bơi, bọn họ bơi rất tốt sao?”

Mã Gia Kỳ không nhịn cười được.

“Không phải, là bởi vì Mã ca của cậu lười quản hai người bọn họ! ”

Đinh Trình Hâm rất hài lòng với câu trả lời này, nói.

“Vậy cậu thuê một cái đi.”

Mã Gia Kỳ lắc đầu.

“Không cần, anh Mã của cậu bơi rất tốt.”

Cởi quần áo chỉ còn lại quần bơi, vóc người Mã Gia Kỳ càng thêm rõ ràng. Thiếu niên có cân nặng vừa phải, vóc dáng đẹp vô cùng. Mã ca có vóc người hơi gầy, bắp thịt chắc nịt kề sát trên khung xương, bụng còn lộ rõ từng múi cơ. Chiều cao hắn cũng ưu tú, đôi chân dài, nếu mặc quần bơi đi trên cát còn thu hút rất nhiều ánh mắt.

Gương mặt hắn thì lạnh tanh, siêu siêu cool ngầu.

Đinh Trình Hâm sùng bái nhìn cơ bụng của Mã ca, sờ cái bụng bằng phẳng mà mềm mại của mình, rồi lại hỏi Mã ca, làm sao mới có được dáng người như hắn?

Mã Gia Kỳ sắp có được vóc dáng của người trưởng thành rồi, nhìn mạnh mẽ và rắn chắc vô cùng.

Đinh Trình Hâm vẫn còn là thiếu niên, trắng nõn thon gầy.

Lâm Tiểu Bân liếc nhìn cậu, lại nhìn Mã Gia Kỳ một cái, hỏi.

“Sao chú em cứ khao khát những điều mà chú em khó với tới thế? Nhìn anh Bân của chú đi, đây mới là người mà chú có thể hướng tới, anh không ngại nói cho chú bí quyết luyện —— ”

Đinh Trình Hâm không để ý tới cậu ta, ôm phao bơi đi theo Mã Gia Kỳ.

“Luyện ở phòng tập thể hình sao? Tôi sắp đóng tiền học khóa Taekwondo mới, nhưng giờ không muốn đi nữa, học cũng vô dụng, chẳng được dùng miếng võ nào.”

Mã Gia Kỳ cầm lấy phao bơi của cậu, ung dung xách đi, cứ như cầm bánh Donut.

“Chuyển gạch luyện thành.”

Mã Gia Kỳ nói.

Đinh Trình Hâm khó hiểu.

“Hả?”

Ngô Uyên đi lên chỗ hai người, đặt một chân xuống nước, cười nói.

“Lâm Tiểu Bân mới đi tập ở phòng gym, cậu ta toàn ăn lòng trắng trứng, cậu xem xem cậu ta luyện được cái gì rồi này?”

Lâm Tiểu Bân bắt đầu biểu diễn cơ bắp của mình.

Đinh Trình Hâm chưa liếc mắt nhìn đã nói.

“Cơ bắp của Mã ca đẹp hơn.”

Lâm Tiểu Bân khom lưng, đột nhiên tạt nước biển vào mặt Đinh Trình Hâm, hô to.

“Tôi coi như là cậu muốn bị Bân ca đánh!”

Đinh Trình Hâm nhanh chóng trốn ra sau lưng Mã Gia Kỳ, hô to.

“Đàn ông chưa bao giờ nói dối!”

Mã Gia Kỳ đỡ giúp cậu mấy cái tạt nước của Lâm Tiểu Bân, tròng phao bơi lên cho cậu. Lâm Tiểu Bân còn hăng đánh, chỉ chốc lát, Ngô Uyên và Đinh Trình Hâm đã kết hợp lại xối ướt cả người Lâm Tiểu Bân.

Mã Gia Kỳ cảm thấy bọn họ quá ngây thơ, nhảy xuống nước rồi bơi ra xa.

Chờ đến khi Lâm Tiểu Bân giơ hai tay đầu hàng, ba người ngâm trong nước biển một lúc, Mã Gia Kỳ đã bơi đi thật xa.

Đinh Trình Hâm có hơi bận tâm, hỏi.

“Bơi xa thế? Như vậy cũng được luôn?”

Ngô Uyên nói.

“Đừng hỏi, đó là Mã ca mà, mọi chuyện không có vấn đề gì với cậu ta.”

Lâm Tiểu Bân và Ngô Uyên không hề lo lắng cho Mã Gia Kỳ, hai người cứ bơi qua bơi lại, thỉnh thoảng ghé sát tai nói chuyện thầm thì khi nhìn trúng một cô gái đẹp nào đó.

Lúc này đã hơn bốn giờ chiều, mặt trời vẫn chói chang, gió biển rì rào, ngâm mình trong nước lại mát vô cùng, không hề nóng chút nào.

Đinh Trình Hâm nằm trên phao bơi, theo sóng biển dập dìu lên xuống, thoải mái vô cùng.

Một lát sau, Mã Gia Kỳ bơi trở lại, kéo phao bơi của cậu rồi vịn vào, đẩy cậu bơi qua bơi lại.

Lâm Tiểu Bân, Ngô Uyên bơi tới gần, cũng lôi kéo Đinh Trình Hâm, vịn vào phao nghỉ ngơi, ba người vây Đinh Trình Hâm ở giữa.

Đinh Trình Hâm muốn lên bờ, Lâm Tiểu Bân kiên quyết giữ lấy phao bơi của cậu, chụp vào người mình sau đó chạy đi mất.

Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm lên bờ, ngồi xuống bãi cát. Trên bãi cát vứt một cái túi nhựa, mặt trên túi nhựa viết “siêu thị Tân Hải”, không biết là ai mang theo đồ ăn vặt, ăn xong rồi ném túi một cách bừa bãi. Đinh Trình Hâm nhặt túi nhựa lên, phát hiện trước mặt có một vỏ sò rỗng, liền tiến tới mà nhặt lên, tỉ mỉ quan sát.

Là một cái vỏ sò màu trắng rất dày, còn bóng loáng, mặt trên còn có hoa văn màu nâu rất đẹp.

Đinh Trình Hâm đào một cái hố nhỏ để nước biển chảy vào. Cậu để vỏ sò vào hố để rửa sạch sẽ bùn cát, ném vào trong túi nhựa, đứng dậy bắt đầu nhặt vỏ sò trên bờ cát, sỏi thủy tinh cùng với những hòn đá nhỏ có màu sắc đẹp mắt.

Mã Gia Kỳ nhìn cậu giống như một đứa bé đang nhặt đồ chơi ưa thích trên biển.

Vỏ sò, sỏi thủy tinh và mấy cục đá cũng không có gì đặc biệt, trên bãi biển không có nhiều vỏ ốc đẹp, chỉ có thể nhặt được một ít vỏ sò linh tinh, lâu lâu còn chui ra mấy con cua nữa.

Đinh Trình Hâm nhặt một viên sỏi thủy tinh màu xanh lam lên, rửa sạch bằng nước biển, giơ lên trước mặt Mã Gia Kỳ mà cảm thán.

“Ôi, thật là đẹp!”

Mã Gia Kỳ nhìn kỹ, chỉ có thể nhìn ra đây là một miếng thủy tinh cũ trong suốt không thể tái chế được.

Đinh Trình Hâm cười nói.

“Đẹp không? Màu xanh lam này giống như màu xanh của biển rộng. Tôi muốn đem mấy thứ này về nhà, đưa cho ba và mẹ. Sỏi thủy tinh có thể cho mẹ tôi bỏ vào chậu hoa nhỏ, vỏ sò có thể cho ba tôi bỏ vào trong hồ cá, chắc chắn là rất đẹp.”

Đinh Trình Hâm ngẩng đầu, đón ánh chiều tà mà nói chuyện, ánh hoàng hôn chiếu vào, dịu dàng phủ lên mái tóc đen cậu một lớp sắc vàng dịu dàng.

Nắng vàng chiếu vào mắt của cậu, hào quang rực rỡ.

Một thiếu niên đơn thuần, hạnh phúc, dường như tất cả những điều tốt đẹp trên thế giới đều hội tụ trong ánh mắt cậu ngay lúc này.

Vào đầu tháng tư thì cậu chuyển trường tới, so với lúc đó thì khác xa bây giờ.

Trong nháy mắt đó, Mã Gia Kỳ nghĩ là tại sao lại có kẻ muốn đi bắt nạt Đinh Trình Hâm như vậy?

“Tôi nhặt giúp cậu.”

Mã Gia Kỳ trầm mặc một hồi, nói.

Lượm một túi nào là vỏ sò, sỏi thủy tinh và mấy hòn đá nhỏ, Đinh Trình Hâm lại đào một cái hố nhỏ trên cát, rửa sạch những thứ trong túi.

Mã Gia Kỳ cũng ngồi ở trên bãi cát, giúp cậu rửa từng vỏ sò, sỏi thủy tinh và đá nhỏ.

Sau khi rửa xong, Đinh Trình Hâm bắt đầu nghịch cát, đắp pháo đài.

Lúc này Lâm Tiểu Bân cùng Ngô Uyên đã lên bờ, nhìn thấy một túi vỏ sò, sỏi thủy tinh, đá nhỏ của Đinh Trình Hâm, cùng với một pháo đài cát to đùng thì sợ ngây người.

Ngô Uyên phì cười.

Lâm Tiểu Bân hỏi.

“Rốt cuộc là cậu bao nhiêu tuổi rồi!?!”

Đinh Trình Hâm đanh đá đáp lại.

“Nhưng sự thông minh của tôi có thể cao hơn cậu một lớp”

Ba người lại đấu võ mồm, đột nhiên có hai cô gái mặc áo tắm đi đến, khoác khăn tắm, cười duyên dáng, thoải mái hỏi thẳng Mã Gia Kỳ.

“Anh trai à, có thể thêm wechat không?”

Mã Gia Kỳ bình tĩnh từ chối.

“Không mang điện thoại di động.”

Đối phương không nói thêm gì nữa, cười rồi đi.

Ba người kia sợ ngây người.

Người ta đến gần còn chưa kể, mấu chốt là  hai người kia mới nhìn đã biết không phải  học sinh cấp ba, ít nhất cũng là sinh viên hoặc là đi làm rồi.

Lâm Tiểu Bân và Ngô Uyên nhìn Mã Gia Kỳ bằng ánh mắt sùng bái, rối rít nói.

“Không phải chứ, Mã ca, mấy chị gái kia xinh đẹp như vậy, cậu không muốn thêm wechat sao?!”

Mã Gia Kỳ vẫn nói.

“Không mang điện thoại di động.”

Lâm Tiểu Bân kích động đứng lên.

“Tôi có thể đi tới khu quản lý lấy điện thoại di động của cậu ngay bây giờ! ”

Ngô Uyên giơ ngón tay cái.

“Mỹ nữ trước mặt, Mã ca vẫn sắc lạnh như cũ, bội phục, bội phục.”

Đinh Trình Hâm cầm túi nhựa lên, nói như đương nhiên.

“Mã ca xuất sắc như vậy, nếu như lúc nào cũng đồng ý thêm wechat thì chắc bạn tốt nhiều lắm.”

Mã Gia Kỳ nở nụ cười, đứng lên vò tóc cậu, nói.

“Vỗ mông ngựa quá mức rồi.”

Đầu tóc Đinh Trình Hâm rối thành cục, cậu nghiêm túc.

“Không phải nịnh hót, là sự thật.”

Ngô Uyên và Lâm Tiểu Bân sắp cười chết vì Đinh Trình Hâm luôn rồi.

Lâm Tiểu Bân hỏi.

“Vậy cậu nói xem, lớp chúng ta, Mã ca ngầu như vậy, có thể xếp thứ mấy?”

“Số một!”

Đinh Trình Hâm không do dự mà đáp.

Lâm Tiểu Bân giơ ngón tay cái.

“Quả nhiên là đàn em trung thành của Mã ca, tôi quyết định nhường cho cậu vị trí đàn em số một!”

Mã ca thật sự rất đẹp trai, thế nhưng trong lớp 11-5, hắn không phải là người mà các nữ sinh cho là đẹp trai nhất, thậm chí còn không được xếp vào ba vị trí đầu. Ba vị trí đầu đều là cán sự thể dục luôn ăn mặc phong cách, một cậu chuyên hóa lịch sự và đẹp trai ngất trời, thứ ba là Ngô Uyên luôn trầm lắng.

Đinh Trình Hâm vừa nghe Ngô Uyên xếp hạng trên cả Mã Gia Kỳ, lộ ra vẻ mặt “làm sao có thể chứ”.

Ngô Uyên nói.

“Tiểu Hâm Hâm, cậu có thể cho là Mã ca đẹp trai nhất trường, nhưng cũng đừng đạp lên tôi chứ?!”

Bốn người cứ cãi nhau như vậy rồi đi thay quần bơi, trong phòng tắm, gió biển thổi, nhẹ nhàng khoan khoái chuẩn bị đốt lửa ăn uống.

Mua dụng cụ nướng ở cửa hàng, trả tiền và đăng kí gói 398*, mang theo một thùng lớn đựng nguyên liệu nấu ăn đã tẩm ướp, đi tới một nơi gần đó đặt bếp lò xuống rồi nướng đồ ăn.

*Gói dữ liệu di động.

Đinh Trình Hâm lần đầu nhìn Mã Gia Kỳ đốt cồn lên, sau đó quét dầu ăn lên từng cái cánh gà nướng, xiên thịt bò, lạp xưởng.

Trong lúc đợi đồ ăn được nướng chín, cả bốn người đều đói bụng đến không chịu được nên đã càn quét hết bánh ngọt trong balo của Đinh Trình Hâm, Lâm Tiểu Bân khen mẹ của Đinh Trình Hâm đã có dự kiến trước việc này.

Lâm Tiểu Bân uống sạch một hộp sữa bò Vượng Tử, nói.

“Tôi nói sẽ đi chơi qua đêm, ngay cả hỏi tôi đi đâu mà mẹ tôi cũng không hỏi, cậu nghĩ xem, đây thật sự là mẹ ruột tôi sao? Tôi chắc chắn mình là con trai ngoan, không phải thiếu niên bất lương đâu.”

Mã Gia Kỳ không nói lời nào, chỉ là vùi đầu nướng thức ăn.

Ngô Uyên cười cười.

Lâm Tiểu Bân ý thức được mình nói sai, có chút lúng túng nói.

“Ui da… Ý tôi không phải thế… Uyên ca… Mã ca…”

Đinh Trình Hâm thần kinh thô, hỏi.

“Ý đó là có ý gì?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro