Chap 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ hai, Đinh Trình Hâm tỉnh dậy vào lúc năm giờ sáng.

Đồng hồ sinh học thôi, không còn cách nào khác.

Cậu rửa mặt xong, không có việc gì để làm.

Muốn gửi tin nhắn cho Mã Gia Kỳ nhưng trời lại còn quá sớm, sợ đánh thức hắn dậy .

Vậy nên mở bài đồng dao tối qua Mã Gia Kỳ hát cho cậu, đắc ý nghe một lần nữa.

Giọng của Mã Gia Kỳ thật dễ nghe, rất trầm thấp, rất men-lì, như đang kề sát bên tai vậy.

Bởi vì được ra ngoài, Đinh Trình Hâm vô cùng hưng phấn, không có chuyện gì để làm, lại phải bắt đầu mở bài tập ra làm. Ngồi đọc tiếng Anh một lúc, hi vọng điểm tiếng Anh có thể tiến bộ, thi được 130.

Trước đây bạn học muốn Đinh Trình Hâm ra ngoài, cậu đều cảm thấy chán, không muốn đi. Đàn anh Lý Đằng của lớp toán, cũng thường hẹn cậu cuối tuần ra ngoài cùng làm bài tập với nhau.

Đinh Trình Hâm không hiểu, tại sao không ở nhà mà làm, đi ra bên ngoài không lãng phí thời gian sao?

Giờ thì cậu đã hiểu rõ, thì ra vừa học vừa chơi với bạn lại vui như thế. Bởi vì là bạn tốt, cho nên ở cạnh nhau sẽ cảm thấy vô cùng vui vẻ .

Làm bài tập tới sáu giờ rưỡi, bụng ục ục kêu đói.

Đinh Trình Hâm đi tìm đồ ăn, mẹ của cậu đã thức dậy, thấy Đinh Trình Hâm thì hỏi cậu.

“Con đói bụng rồi sao?”

Đinh Trình Hâm gật đầu.

“Con đói rồi.”

Mẹ lấy điểm tâm cho cậu, sữa đậu nành thì được nấu từ tối hôm qua, còn bưng thêm hai cái bánh bao bà tự làm, trứng gà luộc nữa.

Đặt đồ trên bàn, kêu Đinh Trình Hâm ăn cơm.

Đinh Trình Hâm ngồi xuống bắt đầu ăn.

Mẹ của cậu ngồi đối diện nhìn cậu ăn, nhẹ giọng nói.

“Ăn chậm một chút, con đói bụng lắm à? Tối hôm qua ăn cơm sớm quá. Con xem lại mình đi, đói bụng cũng không chịu làm ít đồ ăn. Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, nếu đói bụng thì tự đi hấp bánh bao ăn. Rất đơn giản, nồi hấp trứng có chức năng này, con xem, ấn cái này —— ”

“Ai da, con biết rồi!”

“Lúc nào con cũng nói biết, sự thật là không biết gì hết. Sang năm học đại học rồi, con nhìn bộ dạng này của con, cái gì cũng không biết, nước cũng không biết nấu, làm sao đi học đại học?”

Đinh Trình Hâm uống hết ngụm sữa cuối cùng, để ly xuống, nói.

“Trong trường đại học cũng không dùng được nồi hấp trứng, mọi người đều đến căng tin để ăn.”

Mẹ của cậu nhất thời nghẹn lời.

Đinh Trình Hâm nói chút nữa sẽ cùng bạn ra ngoài để học, sau đó bỏ chạy về phòng để xem giờ.

Ai, sao mà mới bảy giờ rưỡi.

Mã Gia Kỳ đã dậy chưa?

Nếu là Lâm Tiểu Bân, theo lời của cậu ta, vào kỳ nghỉ, cậu ta đều ngủ tới mười hai giờ trưa mới dậy ăn cơm. Mã Gia Kỳ thì xưa nay chưa từng nói mấy giờ mình dậy, nhưng có lúc hắn sẽ dậy sớm để đi làm thêm.

Đinh Trình Hâm lấy điện thoại di động ra, nhịn không được mà nhắn một tin, hỏi Mã Gia Kỳ dậy chưa.

Mã Gia Kỳ trả lời rất nhanh.

Dao A Dao - Tôi mới vừa dậy.

A Trình - Tôi thì năm giờ rưỡi đã dậy rồi !

Dao A Dao - …

A Trình - Hôm nay chúng ta đi đâu làm bài tập?

Mã Gia Kỳ nằm trên giường bàn bạc với Đinh Trình Hâm, cuối cùng quyết định dẫn cậu đến McDonald làm bài tập, xong thì buổi trưa dẫn cậu đi ăn vặt sau.

Đinh Trình Hâm vô cùng hài lòng với quyết định này.

Đinh Trình Hâm chuẩn bị đồ xong, trước tám giờ đã ra ngoài. Chờ cậu đến chỗ hẹn, phát hiện Mã Gia Kỳ đã chờ cậu từ lâu. Cậu vừa xuống xe đã lập tức nhìn thấy Mã Gia Kỳ ở trong dòng người.

Hết cách rồi, quá cao, cao hơn mọi người cả khúc.

Hơn nữa mặt còn thối hơn những người khác, cảm giác rằng hắn đang rất không vui, nhưng thực chất chỉ là đơ mặt ra thôi.

Mã Gia Kỳ lạnh lùng vô cùng, nhìn vừa nghiêm túc mà cũng rất hung dữ.

Thật ra không hung dữ một chút nào, nói với hắn cái gì, hắn cũng đồng ý hết.

Mã Gia Kỳ vừa thấy cậu thì nhận lấy cái túi xách mà cậu đeo.

Đinh Trình Hâm nói không ngừng.

“Cậu ăn sáng chưa? Đợi lâu không? Sao cậu lại không đem theo sách? Không phải muốn làm bài tập chung sao?”

Mã Gia Kỳ. “…”

Mã Gia Kỳ đeo túi xách, nhiều người, lúc đi lên thang cuốn, hắn kéo Đinh Trình Hâm đến trước mặt mình để che cho cậu.

Đinh Trình Hâm quay lại nhìn hắn, hỏi.

“Tại sao cậu không trả lời ?”

Mã Gia Kỳ bất đắc dĩ.

“Sao cậu có nhiều vấn đề thế?”

Đinh Trình Hâm thật thà đáp.

“Tôi cũng không biết!”

Mã Gia Kỳ trả lời từng câu một.

“Tôi còn chưa ăn sáng, đợi không lâu lắm. Toàn bộ sách giáo khoa và bài thi của tôi đều để ở trường, không có mang theo.”

Đinh Trình Hâm sảng khoái.

“Vậy tôi cho cậu mượn!”

Đến McDonald, Mã Gia Kỳ mới hiểu được Đinh Trình Hâm nói đưa bài tập cho mình mượn là có ý gì.

Bài tập của Đinh Trình Hâm để trắng hơn một nửa, chỉ làm có một chút.

Đinh Trình Hâm giải thích.

“Tôi chỉ làm đề khó, cùng với mấy dạng bài đặc biệt, còn bài dễ và căn bản tôi không làm, vậy thì vừa lúc hợp để cậu làm.”

Mã Gia Kỳ. “…”

Hắn có cảm giác như đang nghe mấy ông già phát biểu.

Đinh Trình Hâm nói tiếp.

“Nhưng mà, cậu muốn làm bài thì đầu tiên phải xem sách giáo khoa lại một lần. Cũng may tôi có đem sách toán theo, có chú thích mấy ý quan trọng nữa, cậu xem trước đi, xem xong rồi thì làm mấy bài toán căn bản này.”

Đinh Trình Hâm giao nhiệm vụ cho Mã Gia Kỳ xong, còn mình thì vùi đầu làm đề toán. McDonald’s có hơi ầm ĩ, nhưng Đinh Trình Hâm làm bài hết sức nghiêm túc, không bị ảnh hưởng chút nào.

Vốn dĩ hắn chỉ muốn đến xem Đinh Trình Hâm làm bài, còn hắn thì chơi điện thoại. Nhưng mà Đinh Trình Hâm nghiêm túc như thế, hắn không còn cách nào khác là nhận sách giáo khoa mà xem.

Đinh Trình Hâm đánh dấu toàn là mấy ý cơ bản, Mã Gia Kỳ nhìn sách giáo khoa một chút, tốt xấu gì vẫn biết làm mấy bài, không đến nỗi không biết cái gì. Hắn ăn xong, xoa xoa tay, cũng bắt đầu làm đề.

Một buổi sáng trôi qua tốt đẹp.

Đinh Trình Hâm làm một ít đề rồi nhìn sang Mã Gia Kỳ, giảng cho hắn nghe mấy câu hắn không biết, nói một lúc thì đã đến buổi trưa.

Mã Gia Kỳ mời cậu ăn hamburger, gà rán, khoai chiên, uống coca, làm Đinh Trình Hâm vô cùng vui vẻ.

Cánh gà có hơi cay, Đinh Trình Hâm ăn một miếng, uống một ly coca, cay đến mức đôi môi hồng hồng. Mã Gia Kỳ nhìn cậu, giống như đang nhìn một đứa nhỏ lần đầu tiên được ăn món này.

Ăn xong rồi, Đinh Trình Hâm hỏi.

“Mã ca, bây giờ cậu về nhà luôn sao?”

Mã Gia Kỳ lắc đầu một cái, buổi chiều không có chuyện gì, bây giờ đi về cùng lắm là nằm trong cái phòng nhỏ nóng nực mà ngủ thôi.

Đinh Trình Hâm nói.

“Buổi chiều tôi còn đi học thêm tiếng Anh, đi từ đây luôn không về nhà.”

Mã Gia Kỳ hỏi.

“Cậu ngồi tuyến số mấy?”

Đinh Trình Hâm đáp.

“Tuyến số 2.”

Mã Gia Kỳ uống hết coca, nói.

“Tôi cũng ngồi tuyến số 2, tôi đi cùng cậu, rảnh mà.”

Đinh Trình Hâm cười ha ha.

Hai người từ McDonald đi ra, bước đến trạm tàu điện ngầm.

Hơn một giờ trưa, đây là thời điểm nóng nhất trong ngày. Lúc ngồi trên tàu điện ngầm, Đinh Trình Hâm đã đổ mồ hôi, mặt đỏ hồng, nhìn Mã Gia Kỳ cười, hỏi.

“Mã ca, tuần sau có đi ra ngoài thế này nữa không?”

Mã Gia Kỳ ậm ừ.

“… Ừm.”

“Tôi cảm thấy rất vui.”

Đinh Trình Hâm không hề che giấu chút nào mà nói.

“Đây là lần đầu tiên tôi cùng bạn đi ra ngoài làm bài tập, chỉ là có hơi ồn thôi.”

Mã Gia Kỳ muốn cười.

“Làm bài tập mà cũng vui vẻ sao?”

Đinh Trình Hâm gật đầu.

“Khó trách người ta làm chuyện gì cũng thích làm chung, thì ra bạn tốt ở cùng nhau, chuyện gì cũng vui hết.”

Mã Gia Kỳ nghe học sinh tiểu học lên tiếng, thật sự rất muốn cười, may mà nhịn được, hỏi.

“Tôi là người bạn tốt nhất? Còn Lâm Tiểu Bân và Ngô Uyên thì sao?”

Đinh Trình Hâm đáp.

“Bân ca và Uyên ca cũng là bạn của tôi, nhưng cậu là người bạn tốt nhất .”

Mã Gia Kỳ hài lòng, chẳng hề ý thức được câu hỏi của hắn cũng y như học sinh tiểu học.

Đinh Trình Hâm đến chỗ học thêm, Mã Gia Kỳ cũng xuống xe, nói là không có gì để làm, cùng đi với cậu xem chỗ cậu học.

Trung tâm học tiếng Anh có gì vui đâu mà xem?

Hai người lại giống như học sinh tiểu học vậy, cùng xuống xe, cùng đi khỏi trạm tàu điện ngầm.

Đến dưới trung tâm học thêm, vẫn còn dư thời gian, Đinh Trình Hâm nói.

“Tôi mời cậu uống nước.”

Cậu chạy đến tiệm trà sữa, kêu hai ly chanh dây song hưởng pháo.

Thời gian cậu ngồi chờ nước, Mã Gia Kỳ tìm một chỗ rồi ngồi xuống, lấy điện thoại ra chơi để đợi cậu.

Đinh Trình Hâm xoay người, lúc bưng nước, có người lại gần cậu.

“Đinh Trình Hâm.”

Tay Đinh Trình Hâm run một cái, đồ uống vừa mới lấy xong đã rơi xuống đất, đổ lênh láng.

Là Lâm Sĩ Đạt.

Đinh Trình Hâm không muốn để ý đến hắn, cũng không lượm đồ, chạy đi mất.

Lâm Sĩ Đạt đi theo sau cậu, cằn nhằn liên miên.

“Cậu chờ một chút, đi nhanh như vậy làm gì? Đinh Trình Hâm, cậu trốn tôi à? Tôi đợi cậu ở tuyến tàu điện số 1 lâu rồi vẫn không thấy cậu, cậu muốn né tránh tôi à?”

Dù chỉ một câu thôi Đinh Trình Hâm cũng không muốn nói với hắn ta, mặt mày xanh lét, nhanh chóng chạy đi, gọi to.

“Mã ca!”

Mã Gia Kỳ ngẩng đầu lên, nhìn thấy mặt Đinh Trình Hâm vốn đang vui vẻ đã biến thành kinh hoàng, phía sau còn có một người.

Mã Gia Kỳ đứng lên, Đinh Trình Hâm chạy tới, trốn ở sau hắn.

Một nam sinh mang mắt kính gọng vàng, thoạt nhìn ngoan ngoãn biết điều, lùn hơn Mã Gia Kỳ một cái đầu, khí thế thua mấy bậc.

Mã Gia Kỳ lạnh lùng hỏi.

“Đây là ai?”

Hắn cao một mét chín, thêm cái mặt không có cảm xúc, lực uy hiếp lớn vô cùng.

Tên đeo kính hơi sợ, trả lời.

“Tôi là bạn ở Nhất Trung của Đinh Trình Hâm.”

Đinh Trình Hâm đứng sau lưng kéo áo Mã Gia Kỳ, Mã Gia Kỳ hiểu ra, nhất định đây chính là một trong những người đã bắt nạt cậu.

Mã Gia Kỳ càng thêm muốn đánh người, lạnh lùng nói.

“Tôi thấy hình như Đinh Trình Hâm không thân với cậu.”

Tên đeo kính hỏi.

“Vậy cậu và Đinh Trình Hâm rất thân sao?”

Mã Gia Kỳ có thể cảm giác được Đinh Trình Hâm ở phía sau nắm chặt lấy áo của hắn, rất hồi hộp, bất an.

Mã Gia Kỳ không đoán ra được, một tên đeo kính thôi, nhìn rất ngoan ngoãn biết điều, trói gà còn không chặt, sao lại bắt nạt Đinh Trình Hâm đến nỗi như thế.

Mã Gia Kỳ vừa nghĩ tới đã rất buồn bực, giọng điệu cũng thiếu kiên nhẫn, áp sát một bước nói.

“Cậu tìm Đinh Trình Hâm có chuyện gì? Bây giờ nói, không có chuyện gì thì cút.”

Tên đeo kính nhìn Mã Gia Kỳ một cái, lại nhìn Đinh Trình Hâm trốn ở phía sau hắn, khẽ cắn răng, quay người đi.

Nhưng mà Đinh Trình Hâm cứ như biến thành người khác, sắc mặt tái nhợt, chẳng muốn uống chanh dây nữa, trong khi rõ ràng lúc nãy cậu muốn uống.

Mã Gia Kỳ hỏi cậu cái gì cậu cũng không trả lời, khác một trời một vực với cậu của buổi sáng.

Đến cả lúc lâu sau, Đinh Trình Hâm mới hít sâu một hơi, nở một nụ cười cứng ngắc nói.

“Mã ca, tôi muốn lên lớp, cậu trở về đi .”

Mã Gia Kỳ nhìn cậu, nói.

“Đi học đi, tôi ở đây chờ cậu tan học.”

Đinh Trình Hâm trợn to hai mắt.

Mã Gia Kỳ sờ đầu cậu.

“Đi thôi.”

Đinh Trình Hâm bất an.

“Nhưng mà tôi lên lớp mất tới một tiếng rưỡi lận…”

Mã Gia Kỳ nâng ly chanh dây trong tay, nói.

“Tôi ở dưới đại sảnh uống nước chờ cậu, với lại buổi chiều tôi không có chuyện gì làm.”

Rõ ràng Đinh Trình Hâm đã hơi vui vẻ, suy nghĩ một chút, lấy bài tập của mình ra, căn dặn.

“Vậy cậu vừa làm đề vừa chờ tôi đi.”

Mã Gia Kỳ. “…”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro