Chap 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều hôm nay lúc học lớp Anh văn, Đinh Trình Hâm mất tập trung, bị giáo viên hỏi thăm mấy lần.

Lúc giải lao, Tề Nhất Tu hỏi cậu làm sao vậy, Đinh Trình Hâm lắc đầu một cái. Đợi đến khi hết giờ học, sau khi chào tạm biệt giáo viên, lúc xuống cầu thang, Tề Nhất Tu nói với Đinh Trình Hâm, qua nghỉ hè cậu sẽ không đến lớp học Anh này nữa.

“Chờ học kỳ sau tiến vào lớp 12, trường bọn tôi một tuần chỉ thả cho nửa ngày, lớp 12 nhất định phải tham gia tự học buổi tối, đến lúc đó cũng không có thời gian học thêm.”

Tề Nhất Tu nói.

Đinh Trình Hâm gật đầu.

“Tôi cũng đang suy nghĩ, không biết có nên đi học thêm nữa hay không.”

Tề Nhất Tu không ngừng thở dài.

“Thảm quá, thảm quá, bọn tôi chỉ được nghỉ hè nửa tháng, mấy cậu thì sao?”

“Một tháng.”

“Trời ạ!”

Tề Nhất Tu rên.

“Các cậu nghỉ lâu thế sao? !”

“Tôi cũng đâu có còn học ở Nhất Trung đâu.”

Đinh Trình Hâm nói.

Tề Nhất Tu ngậm miệng, cậu quên mất Đinh Trình Hâm chuyển đến Thất Trung từ lâu rồi.

Đinh Trình Hâm hỏi.

“Lần này thi đề chung toàn thành phố, thành tích của các cậu thế nào?”

Tề Nhất Tu gật đầu, nói ra thành tích của mình, trong lớp cậu xếp hạng sáu mươi ba.

Lúc xế chiều, Trương Minh gửi điểm và xếp hạng của lớp lên group chat, Đinh Trình Hâm vẫn đứng đầu, điểm thì cũng tương đương với Tề Nhất Tu.

Thành tích gần như nhau, trong Thất Trung thì xếp số 1, ở Trung học thực nghiệm thì đứng thứ sáu mươi mấy, chênh lệch quá xa.

Tề Nhất Tu thở dài.

“Chúng ta bị lệch dữ quá. Haiz, tiếc cho cậu, học toán tốt như thế, nếu học ở lớp chuyên toán của Nhất Trung, nói không chừng tháng 9 năm nay sẽ lấy được một suất tiêu chuẩn vào đại học B ngành toán học. Lớp tăng cường Toán của Nhất Trung rất ghê gớm, nghe nói năm nay lại mời về các giáo viên giỏi toàn quốc, không tiếc vốn liếng luôn.”

“Có cái gì tốt mà đáng tiếc.”

Đinh Trình Hâm nói.

“Làm đề toán học, quan trọng nhất là vì đỉnh cao chân lý, không phải là vì muốn lấy suất vào đại học. Không tham gia lớp tăng cường toán của họ, tôi cũng tự đi thi được, có được giải hay không cũng không sao. Ngành toán học Đại học B, tự tôi cũng lấy được.”

Tề Nhất Tu đáp.

“Tuy rằng lời cậu nói thật sự khiến người ta cảm động, nhưng cậu nhìn lại điểm bây giờ đi, cậu cảm thấy mình thi nổi vào đại học B à…”

Kẻ nói mạnh miệng – Đinh Trình Hâm. “…”

Hai người cùng nhau đi xuống lầu, Mã Gia Kỳ làm bài thấy đau đầu vô cùng, nhìn thấy Đinh Trình Hâm xuống thì đứng lên.

Tề Nhất Tu nói nhỏ với Đinh Trình Hâm.

“Cậu mau nhìn vị đại ca kia đi, cao thật. Có hơi đáng sợ, nhìn hung ác quá.”

Đinh Trình Hâm quay đầu nhìn cậu, nghiêm túc giải thích.

“Mã ca không hề hung ác, chỉ là mặt cậu ấy hơi thối, tính cậu ấy rất tốt.”

Tề Nhất Tu. “…”

Tề Nhất Tu không hề ngờ tới, người có quan hệ tốt với Đinh Trình Hâm - Mã Gia Kỳ, lại là một vị…. đại ca một mét chín, to con, bắp thịt rắn chắc, đầu đinh, mặt không hề có cảm xúc, cực kỳ hung ác. Nhìn sơ qua, là dạng người mà trong trường không ai dám chọc tới, nói không chừng còn bị đánh cho.

Đinh Trình Hâm không thấy có gì không ổn, còn đàng hoàng trịnh trọng mà giới thiệu Tề Nhất Tu và Mã Gia Kỳ, nói đây là bạn học ở lớp tiếng Anh, Tề Nhất Tu, đây là Mã Gia Kỳ ngồi cùng bàn với cậu.

Tề Nhất Tu nơm nớp lo sợ.

“Mã ca, chào cậu.”

Thiếu chút nữa nghiêng mình cúi chào.

Mã Gia Kỳ gật đầu, cũng nói một tiếng.

“Chào cậu.”

Tề Nhất Tu nhanh chóng nói bye bye.

Đinh Trình Hâm cùng Mã Gia Kỳ ra khỏi trung tâm. Đinh Trình Hâm bất an đứng ở cửa nhìn xung quanh, xác nhận là tên Lâm Sĩ Đạt buồn nôn kia không có ở đây.

Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm chậm rãi đi đến trạm tàu điện ngầm, đột nhiên Đinh Trình Hâm nhớ ra Mã Gia Kỳ còn phải đi làm, vội hỏi.

“Không phải sáu giờ cậu còn đi làm sao?”

Mã Gia Kỳ cúi đầu nhìn cậu.

“Tới kịp.”

“Cậu còn phải ăn cơm.”

“Mười phút là xong.”

Hai người lâm vào yên lặng, một lát sau, Mã Gia Kỳ hỏi.

“Có phải là thằng đó tới tìm cậu nhiều lần rồi không?”

Đinh Trình Hâm nắm chặt dây cặp sách, trầm giọng trả lời.

“Đây là lần thứ ba.”

“Nó tìm cậu làm gì?”

Mã Gia Kỳ hỏi.

Đinh Trình Hâm lắc đầu.

“Không biết, cậu ta bị bệnh thần kinh.”

“Tại sao sợ nó như thế?”

Mã Gia Kỳ hỏi.

Đây không phải là trong trường học, mà là trên phố lớn, giữa ban ngày ban mặt. Coi như tên đeo kính kia biết đánh nhau, thì nó cũng sẽ không dám đánh trên phố thế này. Bạo lực ngôn từ? Mã Gia Kỳ không nghĩ ra, chỉ là một học sinh, có ngôn từ nào uy hiếp được người ta chứ, đặc biệt là Đinh Trình Hâm đã chuyển trường.

Đinh Trình Hâm không trả lời được.

Sắc mặt cậu tái xanh, viền mắt đỏ lên, lại trở về hình dạng của Đinh Trình Hâm bốn tháng trước.

Không còn là Đinh Trình Hâm vui vẻ nữa.

Mã Gia Kỳ không dám hỏi cậu nữa, ngừng lại, đưa hai tay ra nắm lấy bả vai cậu, nghiêm túc nói.

“A Trình, không muốn nói thì thôi. Nhưng cậu làm như vậy là không được, nói với ba mẹ cậu chuyện này đi.”

Đinh Trình Hâm lắc đầu như điên, sợ đến nỗi Mã Gia Kỳ phải liên tục kêu cậu bình tĩnh lại.

Một hồi lâu Đinh Trình Hâm mới tỉnh táo lại, nói giọng khàn khàn.

“Không được, nếu nói thì ba mẹ tôi sẽ lo lắng lắm. Mẹ tôi mới ngủ được gần đây, vì chuyện của tôi, mất ngủ đã lâu… Nếu để bà biết người trước đây bắt nạt tôi lại tới tìm tôi, bà sẽ khóc ngủ không yên.”

Mã Gia Kỳ càng nghe càng sợ hãi, thực sự không nghĩ ra rốt cuộc Đinh Trình Hâm gặp phải chuyện gì, tại sao cả nhà cậu lại bị dằn vặt đến thế.

Nhưng Đinh Trình Hâm không muốn nói.

Mã Gia Kỳ xoa đầu Đinh Trình Hâm, nói.

“Sau này tôi đưa cậu đi học thêm.”

Đinh Trình Hâm ngẩng đầu, sững sờ nhìn hắn, giống như không nghe rõ.

Mã Gia Kỳ nói lại một lần nữa.

Nước mắt Đinh Trình Hâm chảy ra, trên phố lớn đông người, xông lên phía trước ôm lấy Mã Gia Kỳ.

Mã Gia Kỳ sợ hết hồn, giơ hai tay lên, lắp ba lắp bắp hỏi.

“Sao... làm sao vậy?”

Đinh Trình Hâm vùi đầu trong lồng ngực của hắn, nhẹ giọng gọi.

“Mã ca…”

Mã Gia Kỳ cảm giác rằng áo của mình bị nước mắt ấm nóng thấm ướt một khoảng nhỏ, hắn không biết làm thế nào cho phải, tay chân luống cuống mà đứng trên phố lớn.

“Cậu thật tốt…”

Đinh Trình Hâm khóc nức nở nói.

Người ta lui tới đều phải liếc nhìn hai thiếu niên đang ôm nhau này một cái, thấy một người cao một mét chín to con tay chân luống cuống, hoảng loạn bất an, hai tay giơ lên không biết làm sao cho phải, cuối cùng nhẹ nhàng vỗ về lưng của một thiếu niên khác, không có tiếng động mà an ủi cậu.

*******

Kì nghỉ kết thúc, học hè chính thức bắt đầu.

Lớp 12 đã được phát tài liệu ôn tập, lúc được phát sách ở tiết đầu, tất cả mọi người đều hưng phấn, lại có hơi hoảng loạn. Nhìn tài liệu ôn tập bày trên bàn, mở ra thì là chi chít chữ, tràn đầy tiêu đề, ai cũng thấy bất an.

Tất cả mọi người đều lớn tiếng thảo luận, nói về độ khó của tài liệu, nói về việc nghỉ hè mà còn học thêm là không nhân đạo. Có mấy học sinh nam đứng trước điều hòa, gió lạnh thổi vù vù, lớn tiếng oán giận tháng bảy nóng quá.

Trương Minh vỗ lên bàn, nói.

“Đã nhận được sách, kiểm tra lại đi, xem có sót cái gì hay không. Đám Vương Việt ở dưới mau về chỗ! Nóng thì có nóng, tháng bảy rồi chẳng lẽ không nóng? Lo mà ôn tập, sang năm vào lúc này các em sẽ được nằm ở nhà hưởng máy lạnh, không cố gắng ôn tập, sang năm mấy em phải ngồi ở đây để bị thiêu!”

Mấy người có khả năng bị học lại nghe xong thì sợ hãi, im lặng, lấy sách ngữ văn ra giả vờ giả vịt, thật ra là hưng phấn tới nỗi một chữ cũng không đọc được.

Sau khi thi hai ngày, ai cũng thảo luận về bài thi.

Lần này người đứng đầu vẫn là Đinh Trình Hâm.

Người lớp 11-5 đã quen, hơn nữa đã thấy được học bá chân chính là thế nào. Lúc giải lao Đinh Trình Hâm sẽ đi vệ sinh, ra chơi cũng sẽ đi với bọn Mã Gia Kỳ ra sân thể dục tản bộ. Nhưng đa số thì Đinh Trình Hâm đều ngồi ở vị trí của mình, không ngẩng đầu lên mà làm bài.

Ngay cả khi đang giờ học, cũng là vừa nghe vừa làm bài, nghe đến chỗ cậu không rõ mới dừng lại nghiêm túc ghi chép. Giáo viên có để ý chuyện này mấy lần, thấy cũng không ảnh hưởng gì, nên cứ để mặc cậu.

Người lớp 11-5 trợn mắt ngoác mồm.

Tiểu Bàn lén lút tụ lại thảo luận, tại sao Đinh Trình Hâm học giỏi như thế, lại vì lý do áp lực mà chuyển trường tới đây chứ?

Mới đầu bọn họ đoán Đinh Trình Hâm có vấn đề về tính cách, có lẽ là mắc bệnh trầm cảm, mắc chứng lo âu. Nhưng thời gian cứ trôi qua, Đinh Trình Hâm và bọn Mã Gia Kỳ sống chung rất tốt, tuy rằng không nhiệt tình, nhưng không đến nỗi im thin thít. Người trong lớp hỏi cậu, cậu sẽ trả lời, còn cho mượn vở ghi chép.

Cán sự thể dục Đoạn Vĩ Bác nói.

“Đi tìm người Nhất Trung hỏi thì biết thôi?”

Nói là nói như vậy, tuy Nhất Trung và Thất Trung ở chung một thành phố, nhưng lại ở hai nơi cách xa nhau, nên hầu như không có quen biết gì nhiều. Người của lớp 11-5 cũng chẳng để ý lý do Đinh Trình Hâm chuyển trường cho lắm, nên chẳng ai muốn hỏi thăm.

Ngày nào cũng có cả đống bài tập, làm còn chưa xong, cũng không có thời giờ để chơi điện thoại di động, nói chi đến đi hỏi thăm chuyện của người khác.

Tiết đầu tiên là tiết Toán, Cao Lâm Lâm và Tiểu Bàn giúp thầy phát bài thi. Tiểu Bàn để bài của Đinh Trình Hâm lại phát cuối cùng, hai tay dâng tặng, cung kính mà nói.

“Nhìn nè đại thần, đây là bài thi cao điểm của ngài.”

Cả lớp cười phá lên.

Đinh Trình Hâm thi 146 điểm, cao nhất lớp.

Lần này đề thi toán rất khó, người đứng sau Đinh Trình Hâm được 126 điểm, chênh lệch hai mươi điểm. Chớ nói chi là so với thành tích của cả lớp. Mã Gia Kỳ nhìn thấy bài thi của Đinh Trình Hâm, lần đầu tiên có một suy nghĩ là giấu bài thi của mình đi.

Nhưng mà Đinh Trình Hâm không biết, còn lại gần hỏi.

“Cậu được mấy điểm?”

Mã Gia Kỳ muốn che lại bài thi không cho Đinh Trình Hâm xem điểm, lại cảm thấy hành động này không ngầu tí nào, cứ như hắn vô cùng để ý điểm toán của mình.

Không đúng, vốn dĩ hắn đâu có để ý, tại sao giờ lại không muốn bị Đinh Trình Hâm nhìn thấy điểm?

Đinh Trình Hâm nhìn lại phía bài thi, thấy hai số đỏ chót —— 46.

Đinh Trình Hâm trầm mặc rất lâu.

Mã Gia Kỳ hơi bối rối.

Ngày hôm qua Đinh Trình Hâm còn đứng trên phố lớn ôm hắn khóc, y như đứa nhỏ.

Hắn còn an ủi cậu, phải bảo vệ cậu.

Kết quả ngày hôm nay thi được điểm bằng hai số đuôi điểm người ta.

Thầy dạy toán mắng một tràng, bắt đầu bình luận bài thi.

Đinh Trình Hâm yên lặng đưa một cây bút đỏ qua, nhỏ giọng nói.

“Cho cậu sửa bài này.”

Sửa bài?

Không, Mã Gia Kỳ chưa bao giờ sửa lại bài.

Nhưng mà Đinh Trình Hâm cứ lom lom nhìn hắn, tay vẫn còn cầm một cây bút đỏ.

Mã Gia Kỳ không thể làm gì khác hơn là nhận lấy, kiên trì nghe thầy giảng giải, cố hết sức viết lấy viết để, coi như là nghe không hiểu đi, cứ viết hết rồi tính.

Hôm ấy trong lớp gian nan vô cùng, vì thầy toán mắng họ một trận, nói bọn họ mà cứ tiếp tục như vậy, qua sang năm thi đại học là xong đời.

Cuối cùng, tiết vật lý của Trương Minh.

Trương Minh giảng giải bài thi xong, quăng thêm một trái bom.

“Thứ bảy tuần này, trường sẽ tiến hành họp phụ huynh, xin mọi người về thông báo cho phụ huynh, chừa thời gian rảnh cho sáng thứ bảy. Phụ huynh ai cũng phải tham gia, chuyện này liên qua tới tương lai thi đại học của các em, rất quan trọng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro