Chap 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người trải qua một tuần đầy nơm nớp lo sợ, nhưng mà cuối tuần vẫn phải đến.

Buổi tối thứ sáu, Lâm Tiểu Bân vào group, nói ngày mai cậu muốn đi ra ngoài tị nạn một ngày, rủ mọi người cùng nhau đi.

Nhưng không ai để ý đến cậu.

Lâm Tiểu Bân không tin tà, @ từng người một.

Ngô Uyên cho biết, mình thi rất tốt, có tiến bộ, không chỉ không đi ra ngoài tị nạn, mà còn ở nhà chuẩn bị nhận lời khen và tiền lì xì.

Lâm Tiểu Bân kêu cậu ta cút.

Đinh Trình Hâm thì không cần hỏi, đứng thứ nhất, không cần phải tị nạn. Lâm Tiểu Bân điên cuồng @Mã Gia Kỳ, hẹn hắn ra chơi bóng.

Dao A Dao - Không chơi.

Đàn em 1 - Tại sao? ! Sáng sớm ngày mai cậu không làm thêm mà!

Đàn em 3 - Sáng sớm ngày mai Mã ca phải làm bài tập cùng tôi .

Đàn em 1 - ? ? ?

Đàn em  2 - ? ? ?

Đàn em 1 - Làm bài tập? Hoạt động tà giáo gì đây? Không thể nào, Mã ca của tôi chưa bao giờ làm bài tập, chưa bao giờ mang sách giáo khoa về nhà, Mã ca không có cặp sách.

Đàn em 3 - [Hình ảnh]

Đàn em 3 - Tôi đưa cho Mã ca cặp sách mới, đẹp không?

Đàn em 1 - Mã ca, không ngờ cậu mày rậm mắt to, lại khuất phục dưới nanh vuốt của Tiểu Hâm Hâm mà học tập !

Nói sao thì Lâm Tiểu Bân cũng không chịu tham gia làm bài tập với Đinh Trình Hâm và Mã Gia Kỳ. Sáng sớm ngày hôm sau, Đinh Trình Hâm và Mã Gia Kỳ hẹn nhau ra tiệm cà phê để làm bài.

Hiện tại buổi tổng hợp kiến thức đầu tiên đã bắt đầu, nếu như Mã Gia Kỳ nghiêm túc học tập để đạt thành tích cao, đây là cơ hội cuối cùng. Giai đoạn này, thầy cô sẽ ôn lại kiến thức của ba năm một lần, trước đây không giữ căn bản được, bây giờ có thể nghe lại thêm lần nữa.

Mã Gia Kỳ không biết phải nói thế nào nữa, từ lúc hắn lên cấp ba đến nay, đây là lần đầu tiên hắn học tập nghiêm túc như vậy. Lên lớp, Đinh Trình Hâm sẽ phân tâm mà để ý xem hắn đang làm gì, có nghe thầy cô giảng bài và chép bài đầy đủ hay không .

Hắn mất tập trung, ngẩn người, chơi điện thoại di động, Đinh Trình Hâm  không nói gì hắn, nhưng mà sẽ lo lắng nhìn hắn.

Ánh mắt kia…

Làm Mã Gia Kỳ có hơi sợ.

Bị nhìn lâu, nên hắn cố vực dậy tinh thần mà nghe giảng bài một lúc.

Buổi tối Mã Gia Kỳ vẫn đi làm thêm, không có thời gian làm bài tập, bởi vậy bài tập trong tài liệu đều không làm. Đinh Trình Hâm cũng không bắt làm bài tập, chỉ kêu hắn ôn lại bài tập trong sách thêm lần nữa. Đinh Trình Hâm đánh dấu mấy bài cơ bản cho hắn, bảo hắn nhớ ôn, toàn những bài điển hình.

Mã Gia Kỳ thở dài, cầm bút, bắt đầu làm bài.

Đinh Trình Hâm đưa cho Mã Gia Kỳ một cái cặp sách thật, giống y đúc kiểu cặp của cậu, của cậu là màu đen, còn đưa cho Mã Gia Kỳ là màu xám đậm, lớn hơn một tí.

Mã Gia Kỳ không lấy không được.

Nói tới chuyện hắn không chịu mang cặp đi học, Đinh Trình Hâm lại lộ ra ánh mắt lo lắng.

Mã Gia Kỳ rất muốn nói, dù cho hắn bắt đầu liều mạng học tập từ bây giờ, cũng không có cách nào thi chung một trường với Đinh Trình Hâm, trừ khi kỳ tích xuất hiện.

Không, kỳ tích xuất hiện cũng không cứu vớt được điểm của hắn.

Mã Gia Kỳ mở cặp sách ra, phát hiện bên trong có một cái túi đựng bút.  Bên trong có hai cây bút đen, một cây bút đỏ, một cây bút chì, một cây bút đánh dấu, một cục tẩy, một bộ Ê-ke.

Đinh Trình Hâm này…

Mười một giờ, ba mẹ Đinh Trình Hâm gọi điện thoại tới, nói là họp phụ huynh xong rồi, còn có chuyện muốn nói lại thôi. Đinh Trình Hâm hỏi làm sao vậy, mẹ của cậu không nói gì, bảo về nhà rồi nói.

Buổi trưa Đinh Trình Hâm muốn mời Mã Gia Kỳ ăn cơm, không về nhà, đã nói với ba mẹ.

Lần nào Mã Gia Kỳ cũng mời cậu, không thể được.

Buổi trưa thứ bảy, mấy quán ăn trên phố đều chật kín người, Đinh Trình Hâm đi tới đi lui, không biết ăn cái gì. Hỏi Mã Gia Kỳ, Mã Gia Kỳ lại nói, cậu thích ăn gì thì ăn.

Đinh Trình Hâm ngượng ngùng hỏi.

“Ăn pizza, được không?”

Mã Gia Kỳ gật đầu.

Đinh Trình Hâm hưng phấn nói.

“Mẹ tôi không cho tôi ăn pizza và hamburger! Nói những thứ này đều là thức ăn nhanh! Có chết cũng không thể để bà biết tôi ăn mấy thứ này.”

Hai người tiến vào một quán ăn, kêu một cái pizza hải sản và một cái pizza sầu riêng hoa quả. Mặt của Mã Gia Kỳ còn thối hơn pizza sầu riêng, Đinh Trình Hâm cười không ngừng được, vừa cười vừa ăn, hoàn toàn kích thích Mã Gia Kỳ.

“Mã ca, cậu mà lại không dám ăn sầu riêng!”

Mã Gia Kỳ nhìn Đinh Trình Hâm. “…”

Đáng yêu như thế, tại sao lại muốn ăn sầu riêng thúi như vậy? ? ?

Cơm nước xong, Mã Gia Kỳ đưa Đinh Trình Hâm đi học thêm tiếng Anh. Hai người tới sớm, ngồi ở tiệm trà sữa dưới lầu một lúc. Đinh Trình Hâm dành thời gian kiểm tra xem Mã Gia Kỳ luyện tập như thế nào, còn cho hắn mấy cái đề.

Đinh Trình Hâm đang rất vui vẻ.

Có Mã Gia Kỳ ở đây, chắc chắn Lâm Sĩ Đạt không dám tới tìm cậu, cho dù có tới thì hắn cũng không dám làm gì.

Mã Gia Kỳ có thể một mình đánh năm người!

Sau khi học xong, Mã Gia Kỳ dẫn Đinh Trình Hâm đến quán ven đường ăn bánh cải thảo.

Trộn hàu, bắp cải thảo và củ cải thái nhỏ, trộn bột với nước, chiên từng cái một, bên ngoài xốp giòn bên trong mềm mại, hương thơm vô cùng.

Đinh Trình Hâm ăn ba cái một lúc.

“Ăn ngon quá, quá ngon rồi!”

Đinh Trình Hâm bị nóng đến đỏ cả đầu lưỡi, vừa thổi vừa than.

“Mã ca, sao cậu lại biết nhiều chỗ ăn ngon như vậy ? Tôi ở Nam Châu lâu như vậy mà chẳng biết bao nhiêu chỗ!”

Mã Gia Kỳ nhìn cậu ăn, trên tay còn cầm một cái cho cậu, nói.

“Bà nội tôi làm còn ngon hơn.”

“Thật hay giả, ngon hơn thật sao?”

“Tôi cũng biết làm, có cơ hội sẽ làm cho cậu ăn.”

Mã Gia Kỳ nói.

Đinh Trình Hâm sợ ngây người.

“Cậu cũng biết làm cái này? !”

Mã Gia Kỳ không để ý nói.

“Cái này rất đơn giản.”

“Đơn giản? !”

Đinh Trình Hâm nổi lòng sùng kính. Đối với người mà một quả trứng cũng không biết luộc, thì món bánh này là đồ ăn có độ khó cấp địa ngục, Mã Gia Kỳ lại biết làm bánh bắp cải!

Đinh Trình Hâm hỏi.

“Mã ca, cậu biết làm cơm sao?”

Mã Gia Kỳ nhìn cậu ăn xong, đưa cái bánh đang cầm trong tay cho cậu, nói.

“Biết.”

Trời ạ!

Đinh Trình Hâm sùng bái mà nhìn Mã Gia Kỳ.

Mã Gia Kỳ lại nói.

“Làm cơm rất đơn giản, ai mà không biết làm?”

Đinh Trình Hâm nhấc tay chỉ.

“Tôi!”

Mã Gia Kỳ trêu.

“Đơn giản hơn làm đề toán nhiều.”

“Cậu biết nấu đồ ăn gì?”

Đinh Trình Hâm hỏi.

Mã Gia Kỳ hết cách đành phải liệt kê từng món mà mình biết làm, làm cậu thốt lên kinh ngạc rất nhiều lần.

Hai người vẫn luôn trò chuyện đến khi Mã Gia Kỳ đi làm thêm, nói tạm biệt với nhau.

“Ngày thứ bảy trôi qua nhanh thật!”

Đinh Trình Hâm cảm thán.

Đinh Trình Hâm vui vẻ về đến nhà, thấy ba mẹ cậu đều ở phòng khách, hỏi họp phụ huynh có nói gì không.

Ba mẹ nhìn cậu một cái, muốn nói lại thôi.

“Làm sao vậy?”

Đinh Trình Hâm vừa thay giày vừa hỏi.

“Buổi trưa ở trong điện thoại mẹ muốn nói gì?”

Lâm Huệ nhìn Đinh Văn Huy, nói.

“Bảo bối à, kỳ thực không phải là chuyện của con. Con có thành tích rất tốt, thầy giáo cũng tuyên dương con.”

Đinh Trình Hâm đi vào nhà bếp rót nước.

“Vậy là chuyện gì?”

Lâm Huệ chần chờ.

“Là về bạn cùng bàn của con…”

Đinh Trình Hâm nhanh chóng trở lại phòng khách, truy hỏi.

“Mã ca? Mã ca làm sao vậy? Đúng rồi, ngày hôm nay ai đi họp phụ huynh cho Mã ca ? Chú của cậu ấy sao?”

“Ôi chao.”

Lâm Huệ thở dài.

“Không biết phải nói thế nào nữa, mẹ cảm thấy thằng bé kia có hơi đáng thương.”

Lâm Huệ bắt đầu kể rõ quá trình họp phụ huynh .

Đinh Trình Hâm có tình huống đặc thù, Lâm Huệ và Đinh Văn Huy đều không yên lòng, cùng nhau tham gia họp phụ huynh. Một người ngồi, một người đứng, mà vị trí cùng bàn của Đinh Trình Hâm vẫn không có ai đến.

Giáo viên chủ nhiệm nói một chút trong hạng mục cần chú ý của lớp 12, giáo viên nói cho phụ huynh nghe từng ngành mà tương lai có cơ hội phát triển. Cuối cùng thì phụ huynh có thể trao đổi tự do với giáo viên chủ nhiệm. Bởi vì Đinh Trình Hâm hơi đặc biệt, thêm vào giáo viên chủ nhiệm bị bao quanh bốn phía, Lâm Huệ và Đinh Văn Huy ở lại cuối cùng, đến khi trong lớp chỉ còn một vài phụ huynh, mới lên hỏi thăm tình huống của Đinh Trình Hâm.

Lúc này, chú của Mã Gia Kỳ đến.

Vừa đến, ông ta giải thích với giáo viên chủ nhiệm, ông ta là chú của Mã Gia Kỳ, con của mình lại học một lớp khác, ông đi họp phụ huynh cho con trước, sau đó mới chạy tới bên này.

Lúc này Lâm Huệ và Đinh Văn Huy đã hỏi được một lúc, sau đó đi tìm giáo viên Anh, hỏi làm sao tăng cao thành tích tiếng Anh của Đinh Trình Hâm. Đang nghe giáo viên nói thì tiếng của chú Mã Gia Kỳ bên kia càng lúc càng lớn, cuối cùng lớn đến nỗi làm cho những người còn ở lại chú ý tới.

Chú của hắn đỏ mặt lên, ưỡn thẳng cổ nói.

“Không phải chúng tôi bắt nó đi làm thuê, là chính nó đòi đi! Ảnh hưởng tới học tập, cái này tôi cũng biết, chúng ta có biện pháp gì? Lần trước, thím nó còn ầm ĩ lên chuyện này, nhưng nó nghe sao? Nó không nghe !”

“Tôi biết, tôi biết.”

Giáo viên chủ nhiệm liên tục xua tay, ra hiệu cho ông nhỏ giọng.

“Tôi thấy tình huống của Mã Gia Kỳ tương đối đặc thù, đứa bé này hơi khó quản, tôi có thể hiểu được sự khó xử của mọi người. Nhưng dù sao bây giờ cũng là lớp 12, hi vọng mọi người khuyên bảo em ấy, dành đa số thời gian mà vùi đầu vào học tập.”

“Thầy à, thầy cũng biết nó đó. Nó còn cao hơn tôi, to khỏe hơn tôi, làm sao mà tôi quản được nó? Từ nhỏ nó được bà nuôi lớn, ba qua đời, mẹ thì không dạy nó, không biết tính cách và suy nghĩ của nó thế nào! Bà nó chỉ là một người già, sao mà giáo dục cho nó được! Thầy xem đi, bây giờ người lớn nói một chữ cũng không nghe, thầy nói chuyện với nó, nó còn trừng thầy, hung ác dữ tợn! Tôi đánh không lại nó, thì làm sao dạy được nó?”

Chú hắn càng nói càng lớn tiếng, người ở bên ngoài phòng học cũng không nhịn được nhìn vào bên trong.

Thầy dạy toán khuyên ông ta.

“Học sinh tuổi này là như vậy, không dạy được, là thời kì phản nghịch!”

“Ừ! Không quản được! Bộ nó không có tiền sao? Không phải đâu thầy, lúc bà nó mất, để dành tiền hết lại cho nó ! Lúc nó lên đại học, tiền cũng đủ dùng! Ngay cả chúng tôi cũng không biết nó có bao nhiêu tiền! Nó không thiếu tiền, ăn ở nhà chúng tôi, phải bỏ tiền chỗ nào chứ? Nó muốn đi làm thuê, tôi có biện pháp gì đây? Tôi cũng có hai đứa con, đứa lớn lên đại học, đứa nhỏ sang năm cũng phải thi, tôi cũng không thoải mái! Không quản được !”

Đinh Trình Hâm nghe xong trợn mắt há mồm.

Cậu chỉ cho là cha mẹ Mã Gia Kỳ đã qua đời, không ngờ là mẹ của hắn vẫn còn, còn không thèm quản hắn. Chú làm người giám hộ, lại thành cái kiểu này.

Lâm Huệ thở dài.

“Không trách được nó hay đánh nhau, là người thân không chịu dạy dỗ nó cẩn thận.”

Đinh Văn Huy nói.

“Chúng ta là người ngoài, không có cách nào khác. Nếu điều chú nó nói là sự thật, bà nó chừa cho nó tiền học đại học, tốt nhất là nó đừng đi làm nữa, coi học tập quan trọng hơn. Con là bạn của nó, khi nào rảnh có thể hỏi nó xem, khuyên nó một chút, chuyện chúng ta làm cũng có hạn.”

Đinh Trình Hâm ngơ ngơ ngác ngác trở về phòng, nhớ tới lúc đi chơi, ở trong lều Mã ca đã nói những câu kia.

Mã Gia Kỳ nói mỗi người đều có chuyện riêng của bản thân, không có ai thừa sức đâu mà quản sinh hoạt của người khác.

Thờ ơ tích lũy hết vào trong lời nói đó.

Đinh Trình Hâm lấy điện thoại di động ra, muốn nói lại không biết phải nói cái gì.

3 - Mã ca!

3 - Ca!

Mã Gia Kỳ làm thêm ở cửa hàng trà sữa, không có thời gian xem điện thoại di động. Đinh Trình Hâm biết, nhưng cậu muốn gọi cho Mã Gia Kỳ, muốn cho Mã Gia Kỳ biết suy nghĩ của cậu.

Cậu rất muốn đối xử thật tốt với Mã Gia Kỳ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro