Chap 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuyệt đối không được nói cho người khác biết chuyện, hàm ý căn dặn người kia nhất định phải nói cho người khác biết.

Lời đồn Đinh Trình Hâm là đồng tính bắt đầu truyền đi từ lớp chuyên toán và lớp thực nghiệm.

Lâm Sĩ Đạt vẫn đi đến trường bình thường, ngoan ngoãn biết điều, mang một cái mắt kính gọng vàng. So với mấy nam sinh mười sáu, mười bảy tuổi chỉ biết lỗ mãng, thô tục, hắn gọn gàng sạch sẽ quá mức, giày chơi bóng luôn trắng như tuyết, không có một vết bẩn. Trên người cũng không có cái mùi mồ hôi như các nam sinh khác, mà là mùi nước hoa Eau de Cologne.

Hắn chỉ xịt một chút nước hoa, cũng không quá nhiều, chỉ có một chút.

Tính cách Lâm Sĩ Đạt rất tốt, thành tích cũng không tệ, ai hỏi hắn vấn đề gì, hắn đều kiên nhẫn giải đáp.

Các nữ sinh đều rất có hảo cảm với hắn, ở lớp thực nghiệm cũng không thiếu người thích hắn. Hắn cũng rất nổi tiếng, chơi bóng, chơi game đều biết, cũng rất được đám nam sinh hoan nghênh. Bởi vậy tin đồn vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều tin.

Đến tận nửa tháng sau Đinh Trình Hâm mới phát hiện, những người khác giống như đang bàn tán gì đó sau lưng cậu.

Trong lớp thực nghiệm có một cái nhóm chat, thỉnh thoảng mọi người sẽ nói chuyện phiếm ở trong đó. Tuy rằng chương trình học rất nặng nề, nhưng mọi người vẫn thảo luận về các chương trình truyền hình, phim truyền hình nổi tiếng gần đây và nói về những minh tinh yêu thích của họ.

Đinh Trình Hâm chỉ nhìn mấy thông báo giáo viên gửi, rất ít khi nhìn những tin nhắn tán gẫu vô nghĩa của người khác. Cho nên mãi đến tận nửa tháng sau, có một ngày, cậu làm bài tập xong, cấp tốc xẹt qua nhóm chat ghi chép lại thông báo giáo viên mới gửi, mới phát hiện mọi người như đang ngầm bàn tán về ai đó, nhưng cậu lại không biết.

Có người gửi một cái liên kết, tiêu đề là ‘Thẳng và cong khác nhau’.

Một số người trả lời, ‘Wow, có phải cậu muốn ám chỉ ai không?

Lại có người nói, rất chuẩn nha, thật sự là vừa trắng lại vừa mềm.

Có người nói, người ta vẫn còn nhỏ nha!

Toàn bộ lớp thực nghiệm, nhỏ tuổi nhất chính là Đinh Trình Hâm. Đinh Trình Hâm mở liên kết ra, phát hiện đó là một post mang nồng đậm ý tứ kì thị, bên trong đó, đồng tính nam bị thô bạo xếp vào loại phụ nữ và khiêu dâm. Giọng điệu vô cùng cay độc, nói trai thẳng đều phải cẩn thận, e rằng người cậu cho là huynh đệ tốt đang nhớ thương cậu đó.

Có gì vui đâu mà cười.

Vậy mà có rất nhiều người, kể cả Lâm Sĩ Đạt, đều nhắn ra icon cười ha ha.

Đinh Trình Hâm cảm thấy rất khó hiểu, Lâm Sĩ Đạt không phải là gay sao, hắn không cảm thấy bị mạo phạm à?

Chuyện này cũng không liên quan đến Đinh Trình Hâm, nhưng cậu lại trả lời một câu —— “Đây là định kiến, là kỳ thị, không buồn cười.”

Trong nhóm yên lặng một hồi.

Đinh Trình Hâm lại gửi thêm một câu, hài hước có chứa thông điệp kỳ thị không phải là hài hước thật sự.

Cán sự môn toán trả lời lại rất nhanh, mày cảm thấy không vui, nhưng mà tụi tao thấy buồn cười, giống như mày thấy câu hỏi phụ rất đơn giản, còn tụi tao thấy rất khó vậy. Với lại đó là chuyện của mày, không phải chuyện của tụi tao.

Đinh Trình Hâm cảm thấy hơi khó hiểu, sao đột nhiên lại nhắc tới chuyện câu hỏi phụ của môn toán chứ?

Đó là lần thi tháng của tháng trước. Bài của Nhất Trung phần lớn sẽ giống nhau nhưng sẽ có thêm một, hai câu hỏi phụ rất khó, câu hỏi phụ đợt đó khá linh hoạt, rất nhiều người không làm được. Toàn bộ lớp, cũng có mấy người làm được mà thôi. Giáo viên toán học đã phê bình bọn họ trong lớp, nói bọn họ là lớp thực nghiệm, mà chỉ có ba người làm được, vậy còn gọi là lớp thực nghiệm à? Đề bài này không khó chút nào cả, chỉ cần suy nghĩ linh hoạt là được. Vậy mà các em nói đề này khó sao? Đinh Trình Hâm, em nói, em cảm thấy cái đề này có cực kì khó không?

Đinh Trình Hâm bị gọi tên, vì vậy đứng lên, lắc đầu, không khó, không quá khó.

Chuyện như vậy, cán sự toán còn nhắc lại làm cái gì?

Những người khác cũng nhô ra nói, thất chủy bát thiệt, mấy bài post trên internet chỉ để giải trí thôi, có cần thiết phải tích cực như thế không? Còn có người gửi một ít icon kỳ lạ, Đinh Trình Hâm nhìn không hiểu gì cả, chỉ đơn giản đóng lại, không để ý tới nữa.

Nhưng mà mấy chuyện giống vậy, lại không ngừng tiếp diễn. Thường thường có mấy người gửi một ít bài viết kì quặc, sau đó mọi người thay phiên nhau cười nhạo, trào phúng.

Đinh Trình Hâm tuy rằng EQ thấp nhưng dần dần cũng phát hiện, những người này đang trào phúng cậu.

Tiếp theo là bạn cùng bàn của cậu.

Vốn là Đinh Trình Hâm giao tiếp rất ít với bạn cùng bàn, cũng không thể nói là quan hệ tốt bao nhiêu. Nhưng ít ra cũng trò chuyện, hỏi mấy vấn đề, hỗ trợ nộp bài tập này nọ thì vẫn có. Nhưng bạn cùng bàn với cậu đột nhiên không thèm quan tâm tới cậu nữa, một câu nói cũng không nói với cậu. Đinh Trình Hâm hỏi thẳng cậu ta là có chuyện gì xảy ra, cậu ta nói, tao chính là loại người có thành kiến đấy, thì làm sao?

“Thành kiến gì?”

“Định kiến chống lại mấy người lạc loài á~ “

Đinh Trình Hâm chính là loại nói chuyện cực ít, ở trong lớp thực hành một năm, cũng không có bạn bè. Từ trước đến giờ cậu cũng không theo người ta ra ngoài chơi, cũng không tham gia mấy hoạt động tập thể của lớp. Tỷ như chơi bóng rổ, cậu cũng sẽ không chơi, hơn nữa tuổi còn nhỏ, thân hình lại lùn, mọi người cũng không thích gọi cậu đi cùng. Giống như đi KTV ca hát, cậu không hiểu được mấy nam sinh, nữ sinh đó đang hát cái gì, có thời gian không bằng giải mấy cái đề.

Cho nên từ lúc bắt đầu trong lớp đã có người coi thường cậu, cậu cũng cảm thấy không có gì khó chịu. Cậu không muốn nói chuyện, yên lặng làm bài không phải rất tốt sao?

Qua một quãng thời gian, đột nhiên liền thay đổi.

Lúc đầu, cán bộ toán sẽ đi phát bài tập, bài tập của người khác thì được đặt trên bàn, nhưng đến phiên cậu lại ném vở bài tập từ cuối lớp lên cho Đinh Trình Hâm.

Ném không chuẩn, vở rơi xuống đất.

“A, cái đó, thật ngại quá, mày tự nhặt lên đi.”

Hắn nhẹ nhàng nói một câu.

Sau đó nữa, mỗi lần phát bài tập đều sẽ làm như vậy.

Có một lần, Đinh Trình Hâm không nhịn được chất vấn.

“Cậu làm cái gì vậy? Không muốn phát cũng không cần phát đâu!”

Cán sự toán lớp cười lạnh.

“Tao chính là không muốn đụng tới thứ như mày đấy, làm sao đây? Đáng lẽ mày không nên tới lớp, tới trường học làm gì, thật kinh tởm! “

“Được rồi, không cần cãi nhau, chờ lát nữa giáo viên đến thì sao.”

Có nữ sinh khuyên can.

Cán sự toán quay đầu chất vấn cô.

“Cậu muốn thay nó ra mặt?”

Có nữ sinh khác kéo cô lại, đến gần nói nhỏ vào tai cô.

Nữ sinh khuyên can liền im lặng.

Rất kỳ lạ, tất cả trở nên thật kỳ lạ.

Không hẳn là tất cả mọi người, nhưng có một nhóm người, bắt đầu nhắm vào Đinh Trình Hâm, cười nhạo cậu, trào phúng cậu, dùng ngôn ngữ công kích cậu.

Đến tận mấy tháng sau, Đinh Trình Hâm không chịu được phiền phức, chất vấn một người, lúc cậu trực vệ sinh cố ý đem đồ uống đổ lên sàn nhà, sau đó cậu mới hiểu được nguyên nhân.

Đối phương nói.

“Loại đồng tính luyến ái như mày thật là buồn nôn!”

“Tôi không phải.”

Đinh Trình Hâm nói.

“Hơn nữa đồng tính luyến ái chẳng hề buồn nôn.”

“Rất buồn nôn, hơn nữa mày còn muốn biến người khác thành đồng tính luyến ái giống như mày, thì càng buồn nôn hơn.”

Đối phương chỉ vào mũi của cậu mắng.

“Cút khỏi lớp thực nghiệm đi!”

Kẻ muốn Đinh Trình Hâm cút khỏi lớp thực nghiệm, lần thi tháng tiếp theo, rơi ra khỏi top bốn mươi của khối. Nhất Trung có quy định là, nếu liên tục ba lần rớt khỏi top bốn mươi sau mỗi lần thi tháng, thì phải rời khỏi lớp thực nghiệm.

Người này chơi game, chơi bóng cũng lợi hại, lúc cậu ta chuyển đi, rất nhiều người rất không nỡ cho hắn đi. Người này đi rồi, cũng rút khỏi nhóm Wechat của lớp, nói mình muốn đổi lớp nên cũng không cần ở trong nhóm chat, nhưng tất cả mọi người đều muốn giữ cậu ta lại.

Có một người nói, nên đi thì không đi, không nên đi thì lại đi.

Đối phương nói, đừng nói nữa, chắc vận may không tốt.

Hiện giờ Đinh Trình Hâm rất mẫn cảm, lúc trước không xem tin tức trong nhóm, nhưng giờ mỗi tin nhắn đều xem.

Đinh Trình Hâm cảm thấy rất buồn cười, mình thi không được, nói cái gì mà vận may không tốt. Mỗi lần Đinh Trình Hâm làm kiểm tra, đều nằm quanh quẩn ở top bốn mươi, ba mươi chín, ba mươi tám thôi, nhưng chưa từng rơi ra khỏi top 40 của khối.

“Nếu mà cậu cũng giống người nào đó thì hay rồi, mười phút chuyển tiết cũng không dám đi WC, chỉ ngồi một chỗ làm bài, thì cậu cũng có thể nằm vững trong mấy hạng cuối để ở lại lớp thực nghiệm rồi.”

“Xem điểm số như xem là mục tiêu cả cuộc đời thì có gì vui vẻ chứ, ngược lại tớ phục mọi người sát đất, chỉ có người nào đó là không phục, hi vọng kẻ đó sớm ngày cút khỏi lớp thực nghiệm~ “

Đinh Trình Hâm không nhịn được gửi một câu, vậy cậu cứ thi vào được lớp thực nghiệm đi, rồi sau đó hẵng can thiệp vào chuyện nội bộ của lớp.

Câu này khơi lên một trận sóng to gió lớn trong nhóm, đối phương mắng cậu một trận rồi lại out nhóm, những người khác bắt đầu chỉ trích Đinh Trình Hâm nói chuyện quá khó nghe.

Đinh Trình Hâm không muốn nói thêm gì nữa.

Bọn họ nói chuyện có thể khó nghe, thế nhưng bạn không được phép phản kích, bằng không bạn mới là người không đúng.

Về sau, tình hình phát triển càng ngày càng nghiêm trọng.

Sách giáo khoa Đinh Trình Hâm để ở trường thì bị người khác xé rách, quyển bài tập đáng lẽ được phát xuống lại bị kẻ khác ném thẳng vào thùng rác. Những người kia, thậm chí còn bắt đầu đánh người, chặn Đinh Trình Hâm ở WC đánh cậu…

“Đánh cậu như thế nào?”

Mã Gia Kỳ trầm tiếng hỏi.

Đinh Trình Hâm lắc đầu.

“Tôi không muốn nói, bị bắt nạt đến mức tôi không chịu nổi được nữa, sau đó tôi chuyển trường.”

“Giáo viên không quản sao?”

Mã Gia Kỳ hỏi.

Nước mắt của Đinh Trình Hâm đột nhiên lại lăn xuống.

“Giáo viên nói, nhất định là tôi làm sai chỗ nào đó, mới khiến cho nhiều bạn học phản cảm như vậy, còn kêu tôi nên tự sửa khuyết điểm của bản thân. Sau đó, sự tình nghiêm trọng đến mức ba mẹ tôi đều biết, bọn người kia đánh tôi, ba mẹ tôi báo cảnh sát. Kết quả trường học nói, nếu chúng tôi báo cảnh sát thì sẽ khiến cho trường gặp phiền phức. Cảnh sát nói, không có bằng chứng, không có cách nào chứng minh là bọn họ đánh tôi. Cho dù có thể chứng minh, nhưng nhiều người như vậy, cũng không dễ xử lí. Huống hồ tôi chỉ có vết thương nhẹ, cũng không phù hợp với luật pháp, không có cách nào tạm giam bọn họ, chỉ có thể nhắc nhở một chút.”

“Loại rác thải như thế này, tìm người đánh một trận là được rồi.”

Mã Gia Kỳ siết chặt nắm đấm.

Đinh Trình Hâm nín khóc mỉm cười.

“Khi đó tôi không quen biết cậu, nếu tôi biết cậu, chắc chắn sẽ không sợ bị bọn họ khi dễ!”

Mã Gia Kỳ nhìn khuôn mặt tươi cười của Đinh Trình Hâm, tâm lý xuất hiện một loại ảo não mạnh mẽ chưa từng có. Rất hi vọng, rất hi vọng mình cũng học ở Nhất Trung, rất hy vọng lúc Đinh Trình Hâm gặp bạo lực học đường, mình có thể ở bên cạnh cậu ấy bảo vệ cậu ấy.

Tại sao hắn không thể biết Đinh Trình Hâm sớm hơn một chút?

Năm đó Đinh Trình Hâm chỉ mới mười bốn tuổi!

Mã Gia Kỳ biết Đinh Trình Hâm không muốn nói, bởi vì phía sau còn nhiều chuyện đáng sợ hơn nữa. Những gì cậu gặp trong năm qua, có lẽ còn nhiều hơn những gì cậu ấy mới nói.

Đinh Trình Hâm lau nước mắt của mình, nói.

“Giờ tôi cũng không sợ Lâm Sĩ Đạt. Tôi sợ Lâm Sĩ Đạt là chỉ vì sợ hắn nói lung tung trước mặt cậu, cậu sẽ kỳ thị đồng tính luyến ái, xa lánh tôi.”

Mã Gia Kỳ ngây ngẩn cả người.

“Sao tôi lại vì nguyên nhân này mà… Hơn nữa, không phải cậu nói cậu không phải sao?”

Đinh Trình Hâm gật đầu.

“Ừm, tôi không phải, nhưng Lý Đằng thì phải.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro