Chap 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau Đinh Trình Hâm không tới lớp.

Lần đầu tiên Mã Gia Kỳ không quen chuyện vắng bạn cùng bàn, thỉnh thoảng lại liếc sang chỗ bên cạnh.

Còn ba ngày nữa là đến kì nghỉ hè.

Đinh Trình Hâm gửi tin nhắn cho Mã Gia Kỳ, nói tâm tình mình không được tốt, không muốn đến lớp, còn lại ba ngày nên xin nghỉ luôn. Cậu còn nói, chờ qua nghỉ hè, cậu nhất định sẽ bình ổn tâm tình, đi học lại, chỉ là xin nghỉ ba ngày, không học hành gì cả.

Mã Gia Kỳ rất dốt nát, không nói ra được lời an ủi, chỉ gửi đi một chữ - Được.

Mã Gia Kỳ rất không quen.

Một người ngồi ở hàng cuối cùng, lần đầu tiên có cảm giác khoảng không vắng vẻ. Không ai ngồi bên cạnh hắn múa bút thành văn, không ai lén lút giám sát hắn có nghiêm túc lên lớp hay không, cũng không có ai lúc nghỉ giữa giờ đưa cho hắn một sữa bò được cắm ống hút sẵn cả.

Có hơi cô đơn.

Bởi vì chuyện ngày hôm qua của Ngô Uyên, rất nhanh thầy Trương đã đi tìm quản lý hội học sinh nói về vụ confession. Trường học sợ nhất chuyện học sinh làm loạn trên mạng, lập tức triệu tập mấy người trong hội học sinh đến, đe dọa một trận, yêu cầu đóng lại tất cả các tài khoản của confession bằng không sẽ đưa đến đồn công an.

Ngày hôm sau, confession chỉ còn lại một màu trắng, đã bị bay màu.

Lâm Tiểu Bân nói chuyện này vào nhóm, Đinh Trình Hâm gửi một cái icon mặt tươi cười ra, nhưng không có nói chuyện.

Buổi tối, Đinh Trình Hâm vẫn tiếp tục gửi tin nhắn chúc ngủ ngon cho Mã Gia Kỳ, vẫn giống như trước. Thế nhưng Mã Gia Kỳ cảm giác được tâm tình của cậu rất tệ, không vui vẻ cho mấy.

Mã Gia Kỳ quá ngu ngốc, lấy điện thoại di động, tới tới lui lui mà đánh chữ, chăm chú suy nghĩ, chen không được một câu cổ vũ nào trong quyển sách “Chicken Soup for the Soul”*.

---++---
* Chicken Soup for the Soul (Súp gà cho tâm hồn): Cuốn Chicken Soup For the Soul ra đời vào năm 1993 khi Jack Canfield và Mark Victor Hansen quyết định kết hợp 101 câu chuyện cảm động mà họ và những diễn giả khác thường kể trong các bài diễn thuyết vào trong một cuốn sách. Tựa sách là hồi ức của Jack về món súp gà của bà và những lời bà nói, rằng nó có thể cứu chữa được tất cả. Cuốn sách sẽ có sức mạnh tương tự như món súp gà đó, nhưng không phải cứu chữa cơ thể mà là cứu chữa linh hồn của mỗi con người.
---++---

Ngày học cuối cùng, bài tập hè cũng lần lượt được phát ra đầy đủ. Mã Gia Kỳ gửi tin nhắn cho Đinh Trình Hâm, nói sẽ giao bài tập về tận nhà cho cậu.

Đinh Trình Hâm nói, nhà cậu quá xa, trước tiên cứ để ở nhà Mã Gia Kỳ, ngày mai cậu sẽ tới lấy.

A Trình - Mã ca, ngày mai nghỉ hè rồi. Ngày mai cậu có chuyện gì làm không? Có đi làm công không? Tôi đi qua chỗ cậu chơi, cậu dẫn tôi đi ăn bánh củ cải đi!

Dao A Dao - Đang ở nhà à?

A Trình - Đúng vậy, tôi ở nhà làm bài!

Ngày mai Mã Gia Kỳ không rảnh.

Hắn mới tìm được chỗ làm công mới, đến công trường làm công, một ngày hai trăm, đây là nơi hắn có thể kiếm tiền nhanh nhất, nhiều tiền hơn so với làm ở tiệm trà sữa. Mỗi lần đến kì nghỉ đông và nghỉ hè, hắn đều đến công trường làm.

Hắn không nghĩ gì nhiều, lập tức thu dọn cặp sách, nói với Lâm Tiểu Bân và Ngô Uyên là hắn muốn cúp học, sau đó đi ngay.

Đinh Trình Hâm ở nhà làm bài cả một buổi sáng, có hơi ngột ngạt.

Cậu đứng lên, đi tới đi lui, vẫn cảm thấy phiền muộn. Tắt máy lạnh, tắt máy phun sương tạo độ ẩm, kéo màn cửa sổ ra, không bao lâu hơi nóng bên ngoài cửa sổ làm cho cậu đổ mồ hôi đầm đìa.

Cậu chỉ hơi buồn bực, không muốn đi gặp mặt người khác.

Chuyện trên confession vừa xảy ra, tối đó Mã Gia Kỳ liền gọi cho ba mẹ cậu, ba mẹ cậu rất lo lắng. Cậu an ủi bọn họ, Confession cũng đã biến mất, không sao nữa, bạn bè trong lớp đều rất tốt. Thế nhưng, chỉ là cậu không muốn đến lớp, có thể xin nghỉ không?

Nước mắt mẹ cậu tuôn rơi, nhưng vẫn đáp ứng cho cậu xin nghỉ.

Cậu đã hứa với ba mẹ, chỉ xin nghỉ ba ngày, học kỳ sau nhất định sẽ đi học.

Cậu cảm thấy cậu đã quên được cái vụ bị ức hiếp bên Nhất trung, nhưng khi có người khơi mào lên, lúc những lời ác ý đó phả vào mặt, khoảnh khắc đó, cậu như nghẹt thở đến một câu nói cũng không nói được.

Mã Gia Kỳ cũng không hỏi nhiều.

Đinh Trình Hâm nhìn điện thoại di động một chút, Mã Gia Kỳ không trả lời tin nhắn của cậu.

Không biết Mã Gia Kỳ đang làm gì? Có nghiêm túc lên lớp hay không? Lâm Tiểu Bân vào những lúc ra chơi, có phải là sẽ chạy nhanh xuống sân trường nhặt xoài chín ăn? Vào tháng bảy, mấy trái xoài trong Thất trung đã chín, dồn dập rớt xuống đất. Ngay cả căng tin Lâm Tiểu Bân cũng chả thèm đi, ngày nào cũng nhặt xoài ăn, cây ngay không sợ chết đứng nói, nếu cậu ta không ăn, xoài sẽ rơi đầy sân trường , đến lúc đó cô lao công sẽ phải dọn dẹp, có thể mất tận nửa ngày đó.

Đinh Trình Hâm đi tới đi lui từ phòng khách tới phòng ngủ, càng chạy càng nóng, càng chạy càng buồn bực.

Cậu đang muốn mở tủ lạnh lấy kem ra ăn, đột nhiên Mã Gia Kỳ gọi điện thoại cho cậu.

Đinh Trình Hâm ấn nghe, Mã Gia Kỳ hỏi nhà cậu ở chung cư nào, phát định vị cho hắn.

Đinh Trình Hâm khiếp sợ.

“Cậu muốn qua bây giờ hả?! Không phải đang học sao?!”

Mã Gia Kỳ rất bình tĩnh, giống như hắn chỉ là đi ngang qua.

“Tôi đã ra khỏi trạm tàu điện ngầm, nhanh chóng gửi định vị đi.”

Cúp điện thoại, Đinh Trình Hâm cầm điện thoại di động liền lao xuống lầu.

Chung cư của cậu sát bên tàu điện ngầm, đi năm mươi mét là đến.

Chờ cậu đi đến cổng chính khu chung cư, quả nhiên nhìn thấy Mã Gia Kỳ đeo balo, trên tay còn ôm một túi đồ, đang bị bảo an tra hỏi. Cho dù mặc đồng phục học sinh, nhưng vẫn bị anh bảo vệ hỏi tới hỏi lui, thật sự là nhìn hắn khá dữ, giống loại tâm địa đen tối.

Đinh Trình Hâm ở đằng xa gọi.

“Mã ca!”

Cậu đưa Mã Gia Kỳ vào, hưng phấn hỏi.

“Mã ca, sao cậu lại tới thế? Không phải đang ở trên lớp sao?”

Mã Gia Kỳ lơ đễnh nói.

“Tôi trốn tiết.”

Đinh Trình Hâm trừng lớn hai mắt.

“Lại trốn tiết?”

Mã Gia Kỳ không trả lời, nhìn cảnh vật tuyệt đẹp ở khu chung cư, tìm một chiếc ghế dài bên bãi cỏ để ngồi xuống, nói.

“Tôi không đi lên, bài tập cho cậu.”

Đinh Trình Hâm đứng ở trước mặt hắn, hỏi.

“Cậu có gấp trở về để học tiết buổi chiều không? Sao xa như vậy mà cũng chạy tới chứ? Ngày mai tôi đi lấy là được rồi, hoặc là buổi chiều tan học tôi đi.”

Đinh Trình Hâm xuống lầu rất vội vàng, còn quên mang dép, mười ngón chân trắng như tuyết lộ ở bên ngoài.

Mã Gia Kỳ lấy bài tập ra, rồi ra hiệu Đinh Trình Hâm ngồi xuống, mở cái túi mà hắn mang theo, nói.

“Cái này đưa cho cậu ăn.”

Đinh Trình Hâm nhận lấy cẩn thận từng li từng tí một, là một cái hộp nhựa.

“Là chè tứ quả sao?”

Đinh Trình Hâm vui vẻ hỏi.

Mã Gia Kỳ gật đầu.

Chè tứ quả là món ăn nhẹ phổ biến ở Nam Châu vào ngày hè, ăn vào vừa mát mẻ vừa giải nhiệt.

“Cậu mua ở đâu vậy? Vẫn còn lạnh nè!”

Đinh Trình Hâm mở nắp, ngồi trên ghế dài, múc một muỗng.

“Wow, cái này ăn thật ngon, sao có thể ngon như vậy được chứ!”

Chè tứ quả mặc dù trong tên có chữ “Tứ”, nhưng mà bên trong lại có rất nhiều thứ, nào là đậu đỏ, đậu xanh, hạt bo bo, quả dứa, quả dưa hấu, sương sáo, thạch aiyu, trân châu, thậm chí có còn có nho khô, loại nào cũng có. Nhưng Mã Gia Kỳ mua phần này là “Tứ quả” đúng nghĩa, chỉ bỏ thêm đậu xanh, thạch, trân châu và dưa hấu, nước đường thì bỏ thêm đường phèn với nước đá, trong veo sướng miệng.

Mã Gia Kỳ nhìn Đinh Trình Hâm giống như nhóc con, vô cùng phấn khởi ăn chè tứ quả, hắn nở nụ cười rất nhạt, nói.

“Tiệm chè tứ quả này là nơi ngon nhất mà tôi từng ăn, thạch aiyu của họ nấu từ thảo mộc, chứ không phải bằng bột.”

Đinh Trình Hâm lấy cái muỗng đâm đâm vào thạch aiyu trong suốt màu vàng nhạt, sau đó đâm đâm vào trân châu hạt lựu, gật đầu.

“Thật sự ăn rất ngon!”

Đinh Trình Hâm múc một muỗng, đưa tới bên mép Mã Gia Kỳ, Mã Gia Kỳ lắc đầu.

“Cho cậu ăn mà.”

“Ăn đi, ăn một muỗng, cậu nóng đến mức đầu chảy đầy mồ hôi rồi kìa.”

Đinh Trình Hâm đưa cái muỗng lại gần với mép Mã Gia Kỳ hơn, Mã Gia Kỳ không thể làm gì khác hơn là ăn một muỗng.

Vị ngọt lạnh lẽo lập tức thấm vào lục phủ ngũ tạng.

“Cậu mua ở gần trường hả?”

Đinh Trình Hâm hỏi.

Mã Gia Kỳ lắc đầu.

“Mua ở gần nhà cũ của bà nội tôi.”

“Có phải xa lắm không?”

Đinh Trình Hâm nhẹ giọng hỏi.

Mã Gia Kỳ trầm mặc một hồi, mới nói.

“Muốn cho cậu ăn ngon chút, vui vẻ một chút.”

Đinh Trình Hâm sửng sốt, tay đang múc chè tứ quả dừng lại.

“Ăn đi.”

Mã Gia Kỳ nói.

“Cái này đặc biệt mua cho cậu.”

Nước mắt Đinh Trình Hâm từng giọt từng giọt rơi xuống bên trong chè tứ quả.

Mã Gia Kỳ hoảng rồi, tay chân luống cuống, hắn muốn lau nước mắt cho cậu, phát hiện một tờ giấy mình cũng không có.

“Mã ca, cậu thật tốt.”

Đinh Trình Hâm nói.

“Có phải tôi lập dị lắm không? Lúc nào cũng đi theo cậu nói, tôi đã quên hết những chuyện khủng khiếp ở Nhất trung rồi. Nhưng ngày đó vừa nhìn thấy ba chữ kia… Tôi thật sự rất khó chịu, nhớ lại chuyện lúc còn ở Nhất trung.”

Cái biệt danh xúc phạm đó—— “Đinh Kỵ Nam”.

Mã Gia Kỳ siết chặt nắm đấm.

Đinh Trình Hâm lấy mu bàn tay lau đi nước mắt, nói.

“Bọn họ viết tên tôi như vậy, tôi rất tức giận. Bọn họ cố ý lớn tiếng gọi tên của tôi, cười ha ha, tôi biết bọn họ có ý gì, nhưng khi tôi hỏi, bọn họ lại nói, không phải đó là tên mày sao? Ba mẹ mày cho mày cái tên, vậy mà mày không muốn người khác gọi sao?”

Đinh Trình Hâm ngừng một chút, rồi ăn xong topping trong chè tứ quả,  nước đường cũng uống sạch bách.

“Không sao.”

Đinh Trình Hâm đóng kín hộp lại.

“Tôi và ba mẹ có nói với nhau rồi, chờ tôi mười sáu tuổi, mùa hè này sẽ đi đồn công an đổi tên. Tôi sẽ hoàn toàn quên mọi chuyện tại Nhất trung.”

Đổi tên?

Mã Gia Kỳ nhìn Đinh Trình Hâm.

Đinh Trình Hâm cười.

“Hôm nay là sinh nhật của tôi, ngày mai tôi sẽ đi đồn công an đổi tên.”

Đinh Trình Hâm ném hộp vào thùng rác, hỏi.

“Mã ca, bây giờ cậu về trường học sao?”

Mã Gia Kỳ ngẩng đầu, nhìn Đinh Trình Hâm trước mặt, mặc một cái áo xám ngắn tay và cái quần đùi, so với lúc mặc đồng phục nhìn có vẻ nhỏ hơn nhiều.

“Nhất định phải đổi tên sao?”

Mã Gia Kỳ hỏi.

Đinh Trình Hâm trầm mặc, Mã Gia Kỳ cho là cậu sẽ không trả lời, nào ngờ cậu lại đột nhiên mở miệng.

“Nhưng khi tôi viết cái tên này và khi những người khác gọi tên tôi, tôi lại nhớ tiếng cười của bọn họ, tiếng cười với sự hả hê, nhạo báng và xúc phạm. Tên của tôi là mẹ tôi đặt cho tôi. Nhưng bây giờ, nó lại liên quan đến mấy lời nhục mạ đó…”

“Nó vốn có ý nghĩa gì?”

Mã Gia Kỳ hỏi.

Đinh Trình Hâm không ngờ Mã Gia Kỳ sẽ hỏi cái này, cậu nhìn Mã Gia Kỳ một cái, hơi ngượng ngùng mà nói.

“Là toả sáng, mẹ hi vọng tôi sẽ toả sáng ở bất cứ nơi đâu, bất cứ hoàn cảnh nào.”

Đinh Trình Hâm nói đến khúc sau, càng nói âm thanh càng giảm, đầu cũng thấp xuống.

“A Trình.”

Mã Gia Kỳ gọi cậu một tiếng, bàn tay lớn che đầu cậu lại.

“Tên của cậu rất hay. Lúc tôi biết cậu, cậu tên là Đinh Trình Hâm, cậu chính là Đinh Trình Hâm. Tên của cậu không liên quan đến bất kỳ lời sỉ nhục hay cười nhạo gì cả. Khi tôi nghĩ đến Đinh Trình Hâm, tôi không nghĩ tới chuyện người khác châm chọc cái gì, mà tôi nghĩ đến chính cậu, A Trình.”

“Đổi tên là quyền tự do của cậu. Nhưng tôi cũng hi vọng cậu suy nghĩ thêm, thật sự muốn đổi sao? Cậu chính là tiểu Trình Trình, tôi không muốn thay đổi tên wechat của cậu một lần nữa.”

“Tên wechat gì vậy?”

Đinh Trình Hâm lén lút lấy tay dụi mắt một cái, sau đó kháng nghị.

“Tôi không phải Tiểu Trình Trình! Tôi không còn nhỏ! Tôi mười sáu tuổi rồi!”

“Được, mười sáu tuổi.”

Mã Gia Kỳ lấy điện thoại di động ra.

“Gọi Lâm Tiểu Bân và Ngô Uyên cũng tới chúc mừng sinh nhật luôn.”

“A?”

Đinh Trình Hâm ngây ngốc há to mồm.

“Không phải các cậu còn phải đi học sao?”

Mã Gia Kỳ đã gửi xong tin nhắn vào trong nhóm chat.

Dao A Dao - Hôm nay sinh nhật Tiểu Trình Trình, toàn bộ trốn tiết, cùng cậu ấy tổ chức sinh nhật. Trả lời nhanh.

Đàn em 1 - Nhất trí.

Đàn em 2 - Nhất trí.

Đàn em 1 - Mà tập hợp ở chỗ nào?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro