Chap 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3 - Tôi muốn ăn chè tứ quả.

3 - Mai cậu dẫn tôi đi ăn đi.

Gian phòng không bật đèn, chỉ có ánh đèn đường và ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào.

Đinh Trình Hâm nằm ở trên giường, nhìn màn hình sáng lên của điện thoại di động.

Mã Gia Kỳ không trả lời tin nhắn.

Trước mặt ba mẹ cậu, cậu nói không có chuyện gì. Nhưng thực ra sau khi về nhà, cậu tắm rửa sạch sẽ, nằm ảm đạm co quắp trên giường ngủ, ngủ đến khi sắc trời chạng vạng, sợ ba mẹ lo lắng, mới bò dậy ăn một bát cơm. Ăn xong rồi tiếp tục nằm trên giường, không muốn động đậy, cảm thấy cả người không còn sức lực.

Sức lực đều dùng hết.

Chút hơi tàn cũng không có.

Đột nhiên rất muốn ăn chè tứ quả lành lạnh ngọt ngào.

Đinh Trình Hâm nhìn thời gian trên điện thoại di động một chút, tám giờ bốn mươi lăm phút.

Buổi chiều sau khi rời khỏi Nhất trung, Đinh Trình Hâm ngồi ở trên xe gửi cho Lâm Tiểu Bân một cái tin nhắn, hỏi cậu, có phải là ba người bọn họ đi đánh Lâm Sĩ Đạt không? Chuyện Mã Gia Kỳ vào lớp thực nghiệm tạt sơn là như thế nào?

Lâm Tiểu Bân vẫn không trả lời.

Mãi đến tận lúc cậu đang ngủ, Lâm Tiểu Bân mới trả lời, gửi liên tiếp mấy cái voice chat.

Đinh Trình Hâm mở ra, Lâm Tiểu Bân thượng vàng hạ cám mà nói rất nhiều.

“Tiểu Trình Hâm, cậu biết rồi à? Nhất Trung kêu người tới tìm cậu? Bọn họ báo cảnh sát sao? Nói cái gì ? Ôi chao, tôi không khuyên Mã ca nổi…”

“Đánh tên ngu ngục Lâm Sĩ Đạt này là cả ba người chúng tôi cùng đi, Mã ca nói, người này chính là kẻ cầm đầu chuyện bắt nạt cậu, vậy nên tôi có thể không đánh nó sao? Đánh cái thứ mà đầu chỉ để mọc tóc này cũng không có gì để nói nhiều, rất đơn giản. Trong hẻm nhỏ không có camera, báo cảnh sát cũng không bắt được người, không có chứng cứ.”

“Còn cái chuyện tạt sơn… Mã ca kêu chúng tôi không được nói cho cậu, nhưng mà cái này là cậu tự đoán được, nên không tính là tôi nói cho cậu biết, cậu tuyệt đối đừng có nói cho Mã ca! Mã ca không cho tôi và Ngô Uyên tham dự vào chuyện tạt sơn này, nói là nhiều người sẽ dễ dàng bị bắt được cái đuôi. Chúng tôi chỉ có nghe ngóng giúp cho cậu ấy là lớp mười hai bên Nhất trung, buổi chiều thứ năm sẽ đến hội trường để nghe giảng, đến lúc đó trong phòng học không có ai. Mã ca leo tường đi vào, chúng tôi thì đưa sơn tới.”

“Chúng tôi cũng không biết Mã ca chơi lớn như vậy… Toàn bộ lớp thực nghiệm bị giội thành đỏ chót, thật sự rất đáng sợ. Mã ca nói, nếu cậu có hỏi cái gì, thì nói không biết gì hết.”

“Tiểu Trình Hâm à, tôi cũng không biết phải nói thế nào. Tôi và Ngô Uyên thật sự không khuyên nổi Mã ca, ý của Mã ca là muốn thay cậu trút cơn giận này. Hai chúng tôi cũng không biết, tại sao cái nhóm con cháu này bên Nhất Trung lại bắt nạt cậu. Nếu không thì ba người chúng tôi đã luân phiên đập bọn họ mấy lần, mỗi người đều đánh một trận là xong, đánh giống như đánh thằng óc chó kia. Mã ca không đồng ý, cũng không nói cho chúng tôi biết là tại sao.”

“Tôi nói làm chuyện này nguy hiểm quá lớn, nếu như Nhất trung đi báo cảnh sát, trong trường học mỗi tầng đều có camera, lỡ như tra ra được Mã ca thì làm sao bây giờ? Còn nữa, lỡ lớp thực nghiệm kia cảm thấy cậu có quan hệ với chuyện này, đem cậu khai ra thì làm sao bây giờ? Mã ca nói, thà cậu không biết chuyện, cảnh sát dù tra được trên người cậu, như vậy chỉ cần cậu ấy ra ngoài nhận tội là được, chuyện không liên quan tới cậu. Với lại Mã ca còn nói cậu ấy chưa đủ 18 tuổi, dù có bắt được cậu ấy thì có thể làm gì chứ.”

“Vừa bắt đầu, tôi và Ngô Uyên cho là Mã ca tự mình xách sơn đi vào giội vách tường, thật không nghĩ tới lại làm ra cảnh tượng lớn như vậy… Tôi biết lý do Mã ca không muốn chúng tôi can dự vô chuyện này, lúc tôi thấy bức ảnh quả thật có hơi sợ sệt. Ôi chao, Tiểu Trình Hâm, cậu cũng đừng có đổ lỗi cho Mã ca vì đã gây phiền toái cho cậu, cậu ấy chỉ muốn giúp cậu hả giận, nhưng cũng có thể cậu ấy làm hơi quá. Tôi đã nói với cậu, Mã ca quả thật hù chết tôi. Sau khi chia lớp 11, tôi với Ngô Uyên mới quen biết với Mã ca, cậu ấy an vị ngồi phía sau hai chúng tôi, không thích nói chuyện, rất lạnh lùng, cậu biết, lạnh lùng đến mức không có bạn bè. Thế nhưng kỳ thực ở chung một quãng thời gian, phát hiện Mã ca không có tính khí táo bạo như trong truyền thuyết, ngoại trừ lạnh lùng, không có tật xấu gì, thường xuyên qua lại thì quen.”

“Bạn cùng bàn năm lớp 10 của tôi, nói với tôi, cậu biết Mã Gia Kỳ là ai không mà đi gần hắn như vậy. Tôi chỉ cảm thấy Mã ca rất tốt, tôi nói với bạn cùng bàn như thế. Mã ca có thể hù người, lúc học lớp mười, cậu ấy đã thấy tận mắt, Mã ca chỉ vì chuyện xếp hàng ăn cơm mà xảy ra tranh chấp, đánh người ta vỡ đầu chảy máu. Cậu ấy nói, Mã ca đánh người thật đáng sợ, giống Diêm La dưới địa ngục lúc lấy mạng, có thể đánh chết người như vậy. Khuyên tôi cách Mã ca xa một chút. Tôi không tin, dù sao tôi cũng ở lớp số Năm, ngoại trừ lần đánh Vương Việt kia ra, Mã ca cũng không quá trớn. Lần này, tôi thực sự tin tưởng … Nhưng mà giờ tôi cũng không dám đi hỏi Mã ca, việc này làm sao bây giờ…”

“Tiểu Trình Hâm, không biết Mã ca có ổn không? Làm sao bây giờ? Có thể bị trường đuổi học hay không?”

Đinh Trình Hâm nghe xong, gửi cho Lâm Tiểu Bân một vấn đề rất quan trọng - Đồng phục học sinh là ai cho mượn ? Đối phương có thể bảo vệ bí mật, không bán tin tức đi cho bọn họ chứ?

Lâm Tiểu Bân nhắn lại rất nhanh, nói đồng phục học sinh mua ở trên mạng, cũng rất giống với đồng phục Nhất trung, mới nhìn sẽ không biết thật giả đâu.

Đinh Trình Hâm yên lòng, nói với Lâm Tiểu Bân, đừng lo lắng, ngày hôm nay đúng là Nhất trung có gọi điện thoại tới hỏi cậu việc này, nhưng cậu đã xác định là không có quan hệ gì với cậu, Nhất trung cũng không dám báo cảnh sát, việc này bọn họ không tra được.

Không đợi đến Lâm Tiểu Bân trả lời, Mã Gia Kỳ đã gọi đến.

Đinh Trình Hâm nằm trên giường bật dậy một cái, cầm điện thoại di động nửa ngày, mới xẹt qua nút gọi.

“Đi ra cổng chung cư.”

Mã Gia Kỳ nói.

Đinh Trình Hâm tiêu hóa nửa ngày “Đi ra cổng chung cư” là có ý gì, là ngày mai, là ngày hôm nay, hay bây giờ?

Mã Gia Kỳ không cúp điện thoại, vẫn yên tĩnh chờ ở đầu dây bên kia.

Đinh Trình Hâm luống cuống tay chân thay quần áo, nói với ba mẹ cậu một câu “Xuống lầu tìm bạn học”, sau đó vội vàng ra cửa. Chờ chạy đến cửa tiểu khu, thì thấy Mã Gia Kỳ đứng ở cửa, cậu mới phát hiện toàn thân mình ra đầy mồ hôi.

Mà Mã Gia Kỳ vẫn còn cầm điện thoại di động, đặt ở bên tai.

Đinh Trình Hâm ấn sáng màn hình điện thoại di động lên nhìn, phát hiện cậu quên cúp điện thoại, đường truyền vẫn luôn kết nối.

Đinh Trình Hâm cúp điện thoại, Mã Gia Kỳ đưa điện thoại di động xuống trước mặt nhìn một cái, cũng không phát hiện Đinh Trình Hâm chạy tới cửa. Hắn vừa kết thúc công việc ở công trường thì đã chạy qua đây, trên người còn mặc đồ lao động, thực sự quá nóng, cởi áo khoác, bên trong là một cái áo ba lỗ màu đen. Áo khoác vác trên vai tùy ý, trên tay còn cầm theo một cái túi.

“Mã ca.”

Đinh Trình Hâm đi tới, vỗ cánh tay hắn.

Mã Gia Kỳ quay đầu, nhìn thấy là cậu đến, cầm cái túi đưa cho cậu, nói.

“Chè tứ quả.”

Đinh Trình Hâm nhận lấy, nói.

“Cậu không vào đi.”

Mã Gia Kỳ lắc đầu.

“Chưa tắm rửa, một thân đầy đất.”

Đinh Trình Hâm không nhiều lời, nắm cánh tay hắn, kéo vào khu chung cư.

Đinh Trình Hâm tìm cái ghế tựa dài ở chỗ yên tĩnh rồi ngồi xuống, ghế tựa dài tại bãi cỏ. Mới vừa ngồi xuống, Mã Gia Kỳ đã nói.

“Về nhà ăn đi, buổi tối nhiều muỗi .”

Đinh Trình Hâm nói.

“Tôi phải ăn ở đây.”

Mã Gia Kỳ đứng một hồi, thấy Đinh Trình Hâm không đi, hết cách rồi, cầm lấy áo khoác đang vác trên bả vai xuống, giũ giũ vài lần, còn vỗ vỗ, nói.

“Có hơi bẩn, cứ che kín trước đi, trong bụi cỏ nhiều muỗi.”

Mã Gia Kỳ ngồi xổm xuống, đắp áo khoác lên đầu gối Đinh Trình Hâm, trùm lại cẳng chân bị lộ ra của cậu.

Đinh Trình Hâm mở nắp hộp ra, bắt đầu ăn.

Thạch aiyu, trân châu, đậu xanh, dưa hấu, đá bào.

Lạnh lạnh ngọt ngào, ăn ngon thật.

Có cảm giác như tất cả sự uể oải, bất đắc dĩ, điên cuồng ban ngày đều trôi theo muỗng nước đường vào bụng.

Mã Gia Kỳ ngồi xuống bên cạnh Đinh Trình Hâm, gần gũi đến mức có thể ngửi thấy mùi mồ hôi trên người hắn.

Từ tám giờ sáng đến tám giờ tối, quá mệt mỏi, một thân mồ hôi và bụi bặm, không kịp tắm, chạy đi mua chè tứ quả cho cậu, vừa đến vừa đi tốn tận gần hai giờ.

“Cậu ăn cơm chưa?”

Đinh Trình Hâm hỏi.

Mã Gia Kỳ gật đầu.

“Ăn rồi.”

“Cho cậu một muỗng nè.”

Đinh Trình Hâm nói.

Mã Gia Kỳ lắc đầu.

“Cậu ăn đi, tám giờ tôi mới ăn cơm, còn no.”

“Tám giờ mới ăn cơm? Muộn thế? Không thể đổi công việc sao? Việc này quá mệt mỏi…”

Đinh Trình Hâm thả cái muỗng xuống.

“Nhiều tiền.”

Mã Gia Kỳ giải thích ngắn gọn.

“Không phải cậu nói có học đại học hay không cũng không quan trọng sao? Kiếm nhiều tiền như vậy làm gì?”

Đinh Trình Hâm hỏi.

“Tích góp.”

Mã Gia Kỳ nói.

“Tích góp tiền làm gì? !”

Đột nhiên Đinh Trình Hâm kích động, giọng nói có hơi phát run.

“Cậu cũng không coi trọng tiền đồ của mình, học cũng không đọc sách, có lên đại học hay không, cũng không sao cả!”

Mã Gia Kỳ sợ hết hồn, cúi đầu nhìn ánh mắt cậu, hỏi.

“Sao vậy?”

Đinh Trình Hâm không chịu ngẩng đầu nhìn hắn, kích động chất vấn.

“Ai cho cậu đi giúp tôi hả giận ? Ai cho cậu đi đánh người? Ai cho cậu đi tạt sơn? Cậu có biết khắp nơi trong Nhất trung đều là camera không hả, mỗi tầng lầu đều có, trong phòng học cũng có! Cậu có biết hay không, Lâm Sĩ Đạt nghi ngờ cậu đầu tiên, chỉ là không biết tên của cậu mà thôi. Nếu như bọn họ đi tìm giáo viên trong Thất trung hỏi, một chút là có thể tra ra là cậu, cậu biết không? !”

Mã Gia Kỳ không trả lời, đương nhiên là hắn biết, cho nên hắn đeo khẩu trang, camera trong lớp thực nghiệm cũng bị hắn tạt sơn, không quay được gì hết.

Nhưng tầng trệt thì không.

Cả hồi lâu Mã Gia Kỳ mới nghẹn ra một câu nói.

“Chuyện này không liên quan tới cậu.”

Đinh Trình Hâm giận điên lên, vứt chè tứ quả còn chưa ăn xong xuống, nước văng đầy đất, đứng lên nói.

“Sao lại không liên quan đến tôi! Cậu đi giúp tôi hả giận! Nhưng mà tôi không có bảo cậu đi! Sao cậu lại mạo hiểm làm chuyện như vậy chứ!”

Người đi ngang qua nghe thấy động tĩnh, đều khó hiểu mà quay đầu nhìn về phía này.

Mã Gia Kỳ vội vàng đứng lên, nhặt áo khoác bởi vì động tác của Đinh Trình Hâm mà rơi xuống, lại nhặt lên hộp đồ ăn, ném vào thùng rác. Hắn đứng trước mặt Đinh Trình Hâm, muốn nói cái gì đó, nhưng cũng không nói ra được, nửa ngày mới nghẹn ra mấy câu nói.

“Cậu cứ nói là cậu không biết đi. Bọn họ tra được tôi thì sao, tôi không có vấn đề gì, tôi chỉ muốn cho mấy người ở lớp thực nghiệm cảm nhận tư vị bị người khác uy hiếp đe dọa thôi.”

“Không có vấn đề gì?”

Đinh Trình Hâm ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt đỏ vô cùng, nhưng một giọt nước mắt cũng không rơi.

Mã Gia Kỳ hoảng loạn đến tay chân luống cuống, nhẹ giọng hỏi.

“Bọn họ tìm cậu sao? Chuyện này gây phiền phức cho cậu sao?”

“Cậu không nghĩ tới bản thân sao? Vào đồn công an cũng không đáng kể sao? Bị tạm giữ cũng không đáng kể sao? Muốn lưu một cái án cũ, ảnh hưởng đến việc thi đại học của cậu thì làm sao bây giờ? Cũng không đáng kể sao?”

Đinh Trình Hâm chất vấn.

“Sao cậu thích chui vào chỗ chết vậy hả? Tôi rất sợ hãi, nếu như bọn họ tra được cậu, cậu bị bắt, bị Thất trung đuổi học, thì phải làm sao bây giờ? Sao cậu không lo lắng chút nào hết vậy?”

Đinh Trình Hâm lấy mu bàn tay mạnh mẽ dụi mắt một cái.

Mã Gia Kỳ bị hỏi đến một câu nói cũng đáp không được.

Hắn thật sự không quan tâm.

Sau khi bà nội mất, không còn ai quan tâm đến việc học tập của hắn, cũng không có người quan tâm hắn có học lên hay không. Lúc học lớp 9, vì nguyện vọng của bà nội, mà nỗ lực thi lên cấp ba. Có thể vì bà nội mất, nên chẳng có ai mong đợi gì về hắn nữa, không ai vì nỗ lực của hắn mà cảm thấy vui vẻ, bản thân cũng dần không quan tâm tới nữa.

Đinh Trình Hâm không rơi nước mắt, nhưng tiếng nói lại khàn khàn, cậu nói tiếp.

“Tôi cũng không muốn cậu nhất định phải thi lên đại học, nhưng tôi hi vọng cậu đừng có thái độ thờ ơ này nữa. Tôi biết cậu muốn giúp tôi hả giận, tôi nằm mơ cũng muốn trả thù, thậm chí là giội sơn lên mặt bọn họ. Nhưng, nhưng, vì trả thù mà làm cậu trở thành như vậy, chuyện này có lời không? Tất nhiên là không! Mã ca, ca, tôi van cậu, cậu là bạn tốt nhất của tôi, tôi không muốn mất đi cậu, cậu đừng có làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa có được hay không? Một trăm lớp thực nghiệm cũng không sánh bằng cậu, van xin cậu. Cậu ngẫm lại đi, đừng có thờ ơ như thế nữa…”

Nước mắt Đinh Trình Hâm rốt cuộc cũng rơi xuống.

Mã Gia Kỳ đưa tay ra muốn giúp cậu lau nước mắt, còn chưa đụng tới mặt của cậu, lòng bàn tay đã bị nước mắt của cậu rơi trúng.

Nóng bỏng đến mức hắn không dám tiếp tục.

“Xin lỗi.”

Mã Gia Kỳ nói.

“Sẽ không có lần sau nữa.”

Đinh Trình Hâm không lên tiếng.

Mã Gia Kỳ vắt hết óc suy nghĩ, nói ra một câu.

“Tôi sẽ thi đại học, nhất định thi.”

“Thật sao?”

Rốt cuộc Đinh Trình Hâm cũng ngẩng đầu nhìn hắn.

Mã Gia Kỳ thở phào nhẹ nhõm, cam kết.

“Thi, nhất định thi.”

Hắn suy nghĩ về điểm số của mình, lẩm nhẩm một chút, thi vào trường cao đẳng công lập cũng không có vấn đề.

Đinh Trình Hâm khịt mũi, trầm giọng nói.

“Sáng sớm bọn họ gọi điện thoại cho tôi, kêu tôi coi video, cứ muốn tôi chỉ ra và xác nhận. Tôi từ chối, nói không quen biết. Bọn họ muốn gây sự nữa, tôi sẽ báo cảnh sát. Nhất trung yêu sĩ diện muốn chết, đến bây giờ còn không dám báo cảnh sát, thậm chí sợ tôi đi báo cảnh sát. Lần đó Lâm Sĩ Đạt tới tìm tôi, nói cái gì mà yêu thích loại hình như tôi, bị tôi ghi âm lại. Nhà Lâm Sĩ Đạt biết hắn là đồng tính luyến ái mà đã ồn ào rất lâu, bây giờ, cũng chả có tâm tư đánh hắn nữa, chuyện này có lẽ cứ sống chết mặc bay. Nhưng không phải lần nào cũng may mắn như vậy, mai mốt cậu đừng như vậy nữa.”

Mã Gia Kỳ gật đầu.

Đinh Trình Hâm tiếp tục bổ sung.

“Ở Thất trung cũng không thể đánh nhau, ở đâu cũng không thể đánh nhau.”

Mã Gia Kỳ gật đầu.

Đinh Trình Hâm bỏ qua tất cả chuyện lùm xùm mà hắn gây ra tại Nhất trung, không muốn để cho Mã Gia Kỳ lo lắng.

Mã Gia Kỳ gật đầu, giấu ý định ban đầu trong lòng.

Tạt sơn đe dọa lớp thực nghiệm, chỉ là bước thứ nhất.

Vốn dĩ hắn còn muốn, cách một quãng thời gian, sẽ đi đánh mấy người ở lớp thực nghiệm, làm cho bọn họ lòng người bàng hoàng. Đợi đến sang năm gần tới thời điểm thi đại học khoảng một tháng, lại đi tạt thêm một lần sơn.

Cái loại như mấy kẻ này chỉ biết tụ họp lại bắt nạt người nhỏ bé, ngoại trừ đọc sách không hề làm cái gì quá phận cả, mấy thùng sơn có thể khiến bọn họ sụp đổ mới là điều quan trọng nhất của cuộc đời.

Cũng không tệ, có thể ảnh hưởng đến bọn họ cũng không tồi.

Mà hắn vốn cũng không quan tâm.

Coi như bị bắt được, không có cách nào tham gia thi đại học, cũng không quan trọng.

Cửa hàng trà sữa, cửa hàng thức ăn nhanh, công trường, nơi nào hắn cũng đều có thể tìm được công việc nuôi sống chính mình.

Nhưng bây giờ A Trình nói, một trăm lớp thực nghiệm cũng không bằng hắn.

Vậy thì thôi, hắn không thể mạo hiểm, không thể để cho A Trình của hắn lại rơi nước mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro