Chap 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mã Gia Kỳ ấn nút nghe, âm thanh vui sướng của Đinh Trình Hâm từ đầu dây bên kia truyền đến.

“Mã ca, cậu đang làm gì vậy? Tôi chờ cậu nói ngủ ngon đây, sao cậu không trả lời tin nhắn của tôi? Tôi chờ cậu tận mười phút, tôi buồn ngủ quá đi…”

Mã Gia Kỳ chỉ có thể đi trong mờ mịt bởi vì hắn không có nơi nào để ở nữa, bị cơn gió nóng đêm hè thổi đến kéo hắn về.

Trên thực tế, trước sau đèn đường đều rất sáng, mười giờ mà đường phố vẫn toàn là tiếng người huyên náo, thậm chí phía trước cách đó không xa biển hiệu đèn neon của khách sạn Express vẫn sáng để chào khách.

“Tôi…”

Mã Gia Kỳ dừng lại một chút, hắn muốn xem như chuyện gì cũng chưa xảy ra, nói lời ngủ ngon giống lúc bình thường, lại phát hiện bản thân không nói ra được.

Đinh Trình Hâm vẫn ở đầu dây bên kia chờ hắn nói ngủ ngon.

Thì ra trên thế giới này vẫn còn có người cần hắn nói ngủ ngon, nói xong mới có thể ngủ.

“Tôi chuyển ra ngoài rồi.”

Mã Gia Kỳ nói.

“Đánh một trận với em họ, bực mình nên chuyển ra ngoài.”

Sau bốn mươi phút, Đinh Trình Hâm đeo cái balo lớn, thở hồng hộc đứng trước cửa phòng đơn trong khách sạn Express, đối diện Mã Gia Kỳ nói.

“Ba mẹ tôi đang chờ ở dưới, muốn mời cậu tối nay ở tạm nhà tôi.”

Có thứ gì đó ngăn chặn tại cuống họng Mã Gia Kỳ, làm cho hắn nói không ra lời.

Hắn nói chuyện chuyển ra ngoài, Đinh Trình Hâm lại rất gấp gáp. Hắn không thể làm gì hơn là giải thích sơ qua, chú và thím hắn vì tiền của hắn mà tranh cãi ầm ĩ, Mã Nhuệ lại quái gở, hắn nhịn không được đánh Mã Nhuệ. Hắn không nói cho Đinh Trình Hâm biết Mã Nhuệ nói những câu nói kia, không cần phải cho Đinh Trình Hâm biết.

Tuy rằng cậu rất tôn trọng đồng tính luyến ái, nhưng cậu không phải.

Không muốn làm tăng thêm rắc rối cho cậu ấy.

Đinh Trình Hâm rất kích động, lập tức nói muốn tới tìm hắn. Hắn nói không cần, nhưng Đinh Trình Hâm tắt điện thoại, sau mười lăm phút thì gọi nói là đang ở trên đường.

Ba cậu lái xe đưa cậu đến đây, chỉ vì một người bạn của con trai mà chạy xe qua lại bôn ba trong đêm, còn mời hắn ở lại nhà bọn họ.

Quả nhiên là ba mẹ của Đinh Trình Hâm.

Nhưng mà hắn không muốn đi, cũng không thể đi.

Hắn muốn ở riêng, không muốn trở thành phiền phức của người khác.

Đinh Trình Hâm không đợi được nữa, tự mình nói.

“Tôi nói với bố mẹ rồi, phòng cậu cũng thuê rồi, không phải không nên lãng phí tiền sao? Ngày mai rồi qua nhà tôi!”

Nói xong, cậu trực tiếp đi vào phòng Mã Gia Kỳ, tiện tay đóng cửa lại, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho ba mẹ cậu, nói tối nay ở lại cùng Mã Gia Kỳ.

Đinh Trình Hâm hành động nhanh như vậy, Mã Gia Kỳ cũng không kịp phản ứng lại, cậu chạy đến trước cửa phòng khách sạn, cũng đã yêu cầu ba mẹ cậu trở về.

Sau khi nhận phòng, Mã Gia Kỳ chỉ mở đèn huyền quan và đèn trần, thả hành lý xuống, phát ngốc cả nửa giờ.

Đinh Trình Hâm vừa đến, trước tiên là ‘tách’, ‘tách’ mấy tiếng, mở tất cả các công tắc lên, trong phòng cũng sáng ngời hơn rất nhiều. Cậu đi vào, tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây, đặt balo của mình lên cái bàn trà duy nhất trong phòng, ngồi lên ghế dựa mềm nhỏ, hỏi.

“Chuyện gì xảy ra? Bọn họ bắt nạt cậu phải không?”

Đinh Trình Hâm vừa xuất hiện, Mã Gia Kỳ liền cảm thấy áp lực cũng giảm bớt rất nhiều.

Hắn cảm thấy Đinh Trình Hâm dùng hai chữ “Bắt nạt” này rất buồn cười.

Bắt nạt?

Ngoại trừ bà nội, đây vẫn là lần đầu tiên có người lo lắng một tên mét chín như hắn bị người khác bắt nạt.

Mã Gia Kỳ lắc đầu.

“Không.”

Đinh Trình Hâm gấp gáp đến độ đứng lên.

“Chắc chắn là họ bắt nạt cậu, nếu không sao cậu lại tức đến mức dọn ra bên ngoài chứ? Nhà của bà nội cậu cũng bị bọn họ lấy đi, sao còn muốn lấy tiền của cậu nữa? Đó là tiền cậu làm công kiếm lời, rất khổ cực! Bọn họ là người lớn, bọn họ, sao họ lại ghê tởm như vậy! Đối xử với cậu tệ như vậy, tôi muốn đi kiện bọn họ!”

Đinh Trình Hâm quạu đến nói không nên lời.

Mã Gia Kỳ lại cười.

“Đừng tức giận.”

Đinh Trình Hâm kinh ngạc.

“Cậu không tức giận sao?”

Mã Gia Kỳ lắc đầu.

“Cũng không thể nói là tức giận, không biết phải nói như thế nào.”

Bởi vì chuyện ầm ĩ như vậy đã từng xảy ra quá nhiều lần, bắt đầu từ lúc chú hắn lấy thẻ tín dụng của hắn, Mã Gia Kỳ cũng không tức giận lắm, chẳng qua là chỉ cảm thấy mệt mỏi và bất lực thôi.

Đinh Trình Hâm không hiểu.

“Bọn họ quá ghê tởm! Ba tôi nói, tiền và nhà của bà nội cậu, cậu cũng là người thừa kế, có quyền kế thừa. Chúng ta có thể đi kiện bọn họ, lấy lại thứ thuộc về cậu!”

Mã Gia Kỳ đi tới, ấn vai Đinh Trình Hâm, để cậu ngồi xuống ghế dựa mềm. Mã Gia Kỳ ngồi chồm hổm xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt Đinh Trình Hâm, nói.

“Đừng nóng giận, có rất nhiều chuyện không nói được.”

“Cái này có cái gì mà không nói được, ở trên tòa án, quy định pháp lý rõ ràng! Giờ cậu lớp 12, không có thời gian lên tòa án, chúng ta có thể chờ sang năm thi xong lại đi kiện bọn họ! Sang năm cậu cũng thành niên, không cần người giám hộ nữa rồi!”

“Tôi cũng đã chuyển ra ngoài, thôi mà.”

Mã Gia Kỳ nói một cách đơn giản.

Đinh Trình Hâm vẫn rất tức giận.

“Tại sao thôi? Không thể thôi! Bọn họ bắt nạt người quá đáng!”

Mã Gia Kỳ nhìn cậu tức giận đến mức ửng đỏ hai má, khiến phiền muộn quấn quanh hắn cả một buổi tối đột nhiên bị quét đi sạch sành sanh.

Có người còn quan tâm hắn như thế.

Khoé miệng Mã Gia Kỳ hơi giương lên, Đinh Trình Hâm tức chết rồi.

“Cậu còn cười!”

Mã Gia Kỳ tiến sát lại, lấy tay ấn đầu cậu xuống, khiến cái trán Đinh Trình Hâm áp vào cái trán hắn.

“Bảo bối.”

Mã Gia Kỳ nhẹ giọng nói.

“Cậu rất hạnh phúc, không cần vì tiền mà quá sầu não, nên không hiểu cái cảm giác này đâu.”

Đinh Trình Hâm cũng không nhúc nhích, cảm giác chỗ áp cái trán của cậu và Mã Gia Kỳ nóng lên.

Rất nhanh, Mã Gia Kỳ buông cậu ra, đứng lên, lùi tới bên giường ngồi xuống.

“Có rất nhiều chuyện không nói được, bà nội đã nuôi tôi từ nhỏ đến lớn, tất cả thời gian đều dành cho tôi, sức lực và tiền bạc. Bà ấy chỉ có một chút lương hưu, phần lớn đều tiêu vào trên người tôi, mua đồ ăn, mua đồ chơi…”

Mã Gia Kỳ ngừng một chút, cầm cái hộp giấy đặt ở cái tủ đầu giường, mở ra.

Bên trong là mấy viên gỗ Lego, hình dáng hơi cũ.

Mã Gia Kỳ cầm lấy viên gỗ, nhìn một chút, nói tiếp.

“Lego rất đắt, tôi rất thích, nhưng chỉ có bao nhiêu đây, bỏ ra gần một tháng lương hưu của bà nội tôi. Bà ấy đã dành dụm rất lâu, lúc sinh nhật mua cho tôi. Bà ấy chưa từng mua cho bọn Mã Nhuệ, mỗi lần Mã Nhuệ đến, bà đều cất đi, sợ Mã Nhuệ làm hư của tôi.”

“Lúc bà nội sinh bệnh, tiền thuốc thang và tiền nằm bệnh viện đều là chú bỏ ra, dù bảo hiểm y tế có giúp một phần, nhưng bọn họ vẫn bỏ ra mấy vạn. Cho nên sau đó ông ta cầm đi thẻ của tôi, tôi cũng không muốn ông trả lại tiền. Tôi chỉ… Hi vọng ông ta có thể tự mình mở miệng nói yêu cầu ra với tôi, chứ không phải lén lút đi lấy, còn nói với tôi…”

Đinh Trình Hâm đứng lên, đi tới bên người Mã Gia Kỳ, ngồi xuống, thân thiết tựa vào hắn.

“Bọn họ vì chuyện của tôi, còn có chuyện tiền bạc, cãi nhau rất nhiều lần. Tôi cảm thấy rất mệt, nhưng không hề tức giận. Tôi rất rõ ràng cái cảm giác vì tiền phát sầu kia, rất khó chịu.”

Mã Gia Kỳ từ từ nói, nhận thức cũng không phù hợp với tuổi tác của hắn.

“Lúc bà nội đi, họ hàng thân thích nói phải giúp tôi liên hệ với mẹ tôi, để bà ấy tới đón tôi. Là chú đã đứng ra nói, bà nội dặn ông, muốn nuôi tôi đến lúc thành niên, khuyên tôi về nhà cùng ông.”

“Tôi rất biết ơn ông, thật sự, đến bây giờ vẫn còn biết ơn ông ấy.”

“Mỗi người đều có có công việc riêng của họ, ai rảnh mà quản lý người khác chứ, ngay cả mẹ ruột tôi cũng không quan tâm tôi. Cha tôi qua đời, bà ấy liền rời đi, từ đó không ai chăm sóc tôi. Bà nội nói bà ấy có thể sẽ tái hôn, lại có con, khuyên tôi đừng đi tìm mẹ, cũng không dựa dẫm được.”

“Sau đó tôi đánh nhau, đánh người ta đến mức nằm viện. Cuối cùng tiền nằm viện cùng tiền bồi thường, cũng là chú tôi bỏ tiền ra. Cho nên bọn họ cũng không thật sự lấy đi tiền trong thẻ, bởi nó cũng lại tiêu trên người tôi. Từ sau lần kia, thím đối với tôi rất có ý kiến, cảm thấy tôi chính là tên côn đồ, sợ tôi làm hư Mã Nhuệ…”

Mã Gia Kỳ một câu rồi một câu nữa, từ từ nói chuyện mà xưa nay chưa từng nói với bất kì ai.

Những câu nói này dồn nén ở trong lòng hắn, ép đến mức hắn hít thở không thông.

Đinh Trình Hâm không ngờ Mã Gia Kỳ cool ngầu, Mã Gia Kỳ lợi hại, Mã Gia Kỳ cái gì cũng có thể làm, mà tâm lý lại giấu nhiều lời như vậy.

Đinh Trình Hâm vẫn cảm thấy cả nhà chú của Mã Gia Kỳ đáng ghét, bởi vì bọn họ là người trưởng thành, là người lớn. Tuy Mã Gia Kỳ rất lạnh lùng nhưng cũng chỉ là một học sinh mới mười bảy tuổi thôi.

Đinh Trình Hâm không nhịn được đứng lên, duỗi ra hai tay, ôm chặt Mã Gia Kỳ.

Cái đầu trọc gai góc của Mã Gia Kỳ dựa vào trong ngực của cậu, cậu đặt cằm lên trên đầu Mã Gia Kỳ, hai tay ôm chặt Mã Gia Kỳ.

“Thương đây, thương đây…”

Lòng Đinh Trình Hâm nổi lên khúc đồng dao.

“Đung đưa đung đưa, thương đây thương đây…”

Mã Gia Kỳ cũng đưa tay ra, ôm chặt eo Đinh Trình Hâm.

Đinh Trình Hâm rất gầy, eo cũng tinh tế.

Một lát sau, Mã Gia Kỳ đẩy Đinh Trình Hâm đang ôm ấp ra, cười nói.

“Coi tôi là đứa nhỏ à?”

Đinh Trình Hâm ngồi trở lại trên giường, dựa sát vào Mã Gia Kỳ, nói.

“Vậy giờ cậu làm gì? Không có chỗ ở?”

Mã Gia Kỳ không để ý lắm.

“Ngày mai tôi đến gặp thầy Trương để xin ở lại, ở tại trường học, đến khi thi xong đại học.”

Đinh Trình Hâm mở to hai mắt.

“Cậu muốn ở lại trường?”

“Ở trường học cũng rẻ, một học kỳ có hai trăm.”

Mã Gia Kỳ ăn ngay nói thẳng.

“Điều kiện của tôi còn có thể.”

Đinh Trình Hâm nghe vậy, hỏi.

“Trên người cậu còn có tiền không? Tôi có thể cho cậu mượn, không cần vội vã trả lại.”

Mã Gia Kỳ sờ sờ đầu cậu.

“Có, tôi dành dụm được một chút, không nhiều, chống đỡ đến sang năm cũng không thành vấn đề.”

“Ồ.”

Đinh Trình Hâm yên tâm gật đầu, nhìn thời gian, đã sắp mười một giờ, kinh ngạc thốt lên.

“Trời ạ, mười một giờ nhanh vậy! Đã lâu rồi tôi chưa thức khuya như vậy! Nhưng giờ tôi lại không buồn ngủ một chút nào, quá kích động, làm sao bây giờ?”

Đinh Trình Hâm từ lúc nhận điện thoại của Mã Gia Kỳ, lập tức thu dọn xong cặp sách, muốn lái xe chạy đến với Mã Gia Kỳ. Cậu chưa từng như vậy, làm ba mẹ cậu sợ hết hồn, hỏi rõ tình huống, lúc này nói rằng họ sẽ lái xe đưa cậu đến đây, còn nói muốn kêu Mã Gia Kỳ đến nhà bọn họ ở mấy ngày.

Trên đường chạy tới khách sạn, Đinh Trình Hâm luôn luôn trong trạng thái căng thẳng, lo lắng.

Hiện tại thời gian cũng đã muộn, trái lại cơn buồn ngủ cũng không còn.

“Gọi thức ăn ngoài ăn đi, tôi có hơi đói bụng.”

Mã Gia Kỳ nói, mở điện thoại di động.

Đinh Trình Hâm không đói bụng, nhưng cậu chưa bao giờ kêu thức ăn ngoài về ăn trước khi ngủ, cảm thấy mới mẻ mà đến gần, nhìn hồi lâu.

Mã Gia Kỳ đặt bánh kếp hành và trà sữa.

Lúc thức ăn ngoài tới, bánh kếp còn nóng hầm hập, vừa mở ra mùi hương lan tỏa ngay tức khắc. Mã Gia Kỳ cho cậu cắn mấy cái, trà sữa cũng cho cậu uống hai ngụm.

Đinh Trình Hâm một bên nói “Tôi không uống, không uống, sợ sau đó ngủ không được”, một bên mắt lom lom nhìn Mã Gia Kỳ uống trà sữa, nhìn thấy Mã Gia Kỳ uống không nổi nữa, liền đưa cho cậu.

Hai người tôi một hớp cậu một hớp, uống cạn sạch một cốc trà sữa.

Lúc ngủ, Đinh Trình Hâm phát hiện trên giường có chỗ đầy vết bẩn, sợ hết hồn.

Khách sạn giá rẻ, không có phục vụ tốt.

Mã Gia Kỳ lấy trong túi hành lý ra T-shirt màu đen của mình, rải ở trên giường, để Đinh Trình Hâm nằm ở phía trên ngủ.

Quần áo Mã Gia Kỳ rất lớn, Đinh Trình Hâm nằm ở phía trên, quần áo dài đến đầu gối của cậu.

Đinh Trình Hâm lầm bầm.

“Sao vóc dáng của cậu lại lớn như vậy chứ?”

Mã Gia Kỳ tắt đèn, gian phòng một màu đen kịt.

Đinh Trình Hâm bắt được cánh tay Mã Gia Kỳ, nói.

“Ai nha, cái cơ bắp này, đánh chết cái tên Mã Nhuệ kia.”

Mã Gia Kỳ thấy buồn cười, nhưng cũng mặc cho cậu cầm lấy.

Đinh Trình Hâm dịch đến bên cạnh hắn, hai má dựa vào bả vai hắn, nhỏ giọng hỏi.

“Uyên ca và Bân ca có biết hay không ?”

“Chưa có nói với bọn họ.”

Mã Gia Kỳ trả lời.

Đinh Trình Hâm biết vậy là không đúng, nhưng vẫn ở trong bóng tối lén lút nở nụ cười.

Mã Gia Kỳ nói cho cậu đầu tiên.

Cậu cũng là người đầu tiên ở bên cạnh Mã Gia Kỳ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro