Tương lai phía trước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhật kí ngày không có mặt trời của Tiểu Mã

1. Ngày mà tất cả các học sinh cao trung bước vào kì thi Đại học.

Trên đường, người người nhà nhà dẫn con em mình đi thi.

Nếu em còn sống, có lẽ hôm nay tôi cũng tất bật như thế nhỉ?

Nhưng mà, em...

-

2. Tháng 5, hướng dương nở rực rỡ rồi.

Tôi đến cánh đồng hoa năm ấy đi dạo một vòng.

Cảnh còn nhưng chẳng còn người nữa.

Tất cả lưu lại nhân gian chỉ còn nỗi nhớ.

-

3. Tôi chuyển nhà rồi.

Sau bao lâu dành dụm, chúng tôi đã chuyển nhà vào trung tâm thành phố, mở một cửa tiệm khang trang hơn.

Tôi trang trí rất đơn giản, trong cửa tiệm chủ yếu treo phần lớn là tranh em vẽ.

Còn có cả ảnh ba chúng tôi chụp chung ngày sinh nhật em nữa.

À không, nên gọi là ngày dỗ của em.

Không phải, ngày mà Mã Gia Kỳ không còn ánh sáng.

-

4. Lệ Cầm, kết hôn rồi.

Con bé kết hôn với một người đàn ông cùng tuổi, gia cảnh cũng khá giả.

Chồng nó thương nó lắm.

Luôn bao dung cho những sự vụng về của nó.

Chăm sóc cho nó từng li từng tý.

Chỉ cần con bé khóc thì anh ta có thể đi gần 3km để mua kẹo bông mà nó thích để dỗ nó vui.

Anh ta nói: "Anh rất sợ làm em khóc, rất sợ."

Hai người cầm tay nhau sánh vai vào lễ đường, mỉm cười thật hạnh phúc.

Tôi đứng ở phía dưới quan sát, như tưởng tượng được hình ảnh tôi và em trong đó.

Năm ấy em nói: "Sau này đợi chị Cầm kết hôn, em nhất định sẽ đến quậy banh hôn lễ của chị."

Nay Lệ Cầm cũng đã kết hôn rồi, nhưng em lại chẳng thế đến được.

Con bé ôm lấy tôi ngay trước khi hôn lễ kết thúc, nó nức nở nói:

"Tiểu Trình Trình của em ở trong tim anh, ôm anh chính là ôm thằng bé."

A Trình, Lệ Cầm rất nhớ em đấy.

-

24.02.20XX

Hôm nay là ngày dỗ của em.

Tôi đến thăm mộ em, đặt lên đó một bó hướng dương. Hướng dương trái mùa nên trông chẳng rực rỡ mà trong vô cùng ủ rũ.

Em mất tính đến nay cũng đã vỏn vẹn 2 năm rồi.

Trong khoảng thời gian ấy, ngoài tôi, Lệ Cầm và dì Trà thì chưa từng có ai đến thăm em cả.

Năm ấy khi em ra đi, báo chí rúng động một hồi. Tin tức về em tràn lan đầy trên các mặt báo, người người tỏ ra thương xót cho em. Nực cười, lúc em còn sống, sao chẳng ai đoái hoài? Đến lúc em ra đi thì lại trưng ra cái bộ mặt tiếc thương? Giả tạo, một lũ giả tạo!

Bố mẹ em lúc ấy cũng bị bắt vì tội bạo hành trẻ em nhưng dựa vào tiền và quan hệ thì hơn một tháng sau họ đã được thả ra. Khi ấy tôi thật sự muốn lao vào giết chết hai con cầm thú đội lốt người ấy nhưng tia lý trí cuối cùng nói cho tôi rằng: em muốn tôi hạnh phúc, em muốn tương lai của tôi là "một đường nở hoa", tôi không thể làm trái ý nguyện của em được.

Tôi hận thế giới này, hận vì nó khiến em-chàng trai nhỏ của tôi phải hứng chịu quá nhiều tổn thương. Hận cái bộ mặt giả tạo mà lũ người này phô ra khi em mất. Ngoại trừ em, tôi hận tất cả.

Tôi ngồi tựa vào mộ của em, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống.

Xin lỗi A Trình của anh, anh thật sự không làm được. Anh không thể quên được em, mãi mãi cũng không thể quên được em. Hình bóng của em đã khắc sâu vào trong tâm trí lẫn trái tim của tôi, dù bao nhiêu lâu qua đi cũng sẽ chẳng bao giờ lu mờ.

Một đời Mã Gia Kỳ chỉ yêu duy nhất một Đinh Trình Hâm.

Một cây hướng dương là Mã Gia Kỳ một đời mãi mãi chỉ hướng về mặt trời nhỏ là Đinh Trình Hâm.

Vĩnh viễn.

Tôi ngân nga bài hát "Đáy biển", bài hát viết về cô gái cũng có số phận như em. Nhưng cô ấy chọn gửi thân mình vào sóng biển lạnh lẽo, gửi linh hồn vào dòng nước, chọn đáy biển là chốn dung thân. Em của tôi thì khác, em chọn gửi thân mình trên mảnh đất khiến em đau khổ, gửi linh hồn vào tâm trí tôi và chốn dung thân của em, là trái tim tôi. Em may mắn hơn cô ấy một chút, một chút đó chính là tôi.

"试图推你回去
(Muốn người quay trở về)

海浪清洗血迹
(Sóng biển xóa tan vết máu)

妄想温暖你
(Vọng tưởng cho người hơi ấm)

往海的深处听
(Lắng nghe sâu trong lòng biển)

谁的哀鸣在指引
(Tiếng ai đó rên rỉ dẫn lối)

灵魂没入寂静
(Linh hồn chìm vào tĩnh lặng)

无人将你吵醒
(Không ai đánh thức người)

你喜欢海风咸咸的气息
(Người thích hơi thở lẫn trong gió biển)

踩着湿湿的沙砾
(Dẫm lên bờ cát ướt đẫm)

你说人们的骨灰应该撒进海里
(Người nói tro cốt vốn nên chìm vào lòng đại dương)

你问我死后会去哪里
(Người hỏi ta sau khi chết sẽ đi về đâu)

有没有人爱你
(Có ai yêu người không)

世界能否不再
(Thế giới có thể đừng)

总爱对凉薄的人扯着笑脸
(Đừng thích tươi cười với kẻ bạc bẽo nữa được không)

岸上人们脸上都挂着无关
(Trên bờ mọi người đều mang gương mặt giả tạo)

人间毫无留恋
(Còn tiếc chi nhân gian này)

一切散为烟
(Tất cả đều tan thành mây khói) "

(Bài hát "Đáy biển": https://youtu.be/8Byd6elEkbw?si=sOlBIR_JDebHFwgN)

26.07.2023

at

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro