Chương 10: Mua mua mua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10: Mua mua mua

Chúc Vũ Huyền nói Bạch Vĩnh Hy đi sẽ biết, quả nhiên không sai một chút nào.

Nhìn vô số giá treo quần áo trước mặt, Bạch Vĩnh Hy có chậm chạp nữa cũng biết mục đích của chuyến này.

Bạch Vĩnh Hy mặt không biểu tình nhìn Chúc Vũ Huyền dẫn mình đến trước quầy hàng đồ xuân hạ, bắt đầu chọn trang phục.

Vốn nghĩ lần này đi ra là theo Chúc Vũ Huyền giúp hắn mua đồ, ai biết Bạch Vĩnh Hy chưa đứng được ba phút đã bị người bên cạnh gọi lại.

"Vĩnh Hy, đến, thử cái này." Sau khi lớn lên, trừ những lúc đùa giỡn, Chúc Vũ Huyền xưng hô với Bạch Vĩnh Hy vẫn rất bình thường.

Bạch Vĩnh Hy nhìn qua, thấy trên tay hắn đang cầm một chiếc áo sơmi len màu xanh nhạt. Thấy Bạch Vĩnh Hy đi về phía mình liền giơ lên ướm thử trên người y.

Bạch Vĩnh Hy có chút ngạc nhiên, "Không phải chọn đồ cho ngươi sao?"

Chúc Vũ Huyền bĩu môi, vẻ mặt ghét bỏ, "Đương nhiên. Ngươi nhìn lại đống hành lý của mình, đường đường Hy vương gia, ra ngoài không có người theo thì thôi, quần áo có vài ba bộ, còn đều là vải thô, nói ra ai tin?"

Bạch Vĩnh Hy có chút không biết nói gì, "... Ta lại không để ý."

"Nhưng ta để ý." Chúc Vũ Huyền giọng điệu đương nhiên trả lời, thuận tay đẩy Bạch Vĩnh Hy vào phòng thay đồ, bản thân thì tiếp tục ngắm nghía, thấy hợp mắt liền cầm đợi Bạch Vĩnh Hy ra thử tiếp.

Bạch Vĩnh Hy bị đẩy vào phòng thay đồ tay cầm áo, vừa buồn bực lại có chút ấm áp.

Thực ra chuyện cũng không tệ như Chúc Vũ Huyền nói.

Lúc Bạch Vĩnh Hy xuất phát từ Vân Đoan thì trời đã trở lạnh, bởi vì mục tiêu là Bắc Địa, y cũng đem đủ đồ giữ ấm. Qua địa giới Bắc Địa, coi như nhập gia tùy tục, cũng đổi trường bào trên người thành quần áo, chỉ giữ lại áo choàng hồ cừu bên ngoài.

Bởi vì mua ở thành biên giới, trang phục tất nhiên không được tinh xảo xinh đẹp như những xiêm y được Bạch gia đặt may riêng, nhưng đủ giữ ấm.

Vậy mà vào mắt Chúc Vũ Huyền lại không đáng mấy đồng.

Hy vương Bạch Vĩnh Hy từ nhỏ cẩm y ngọc thực, nhưng thực chất lại không phải một người xoi mói, khi điều kiện cho phép, y sẽ không bạc đãi bản thân, còn lại, chỉ cần thực dụng là đủ.

Lúc Bạch Vĩnh Hy thay đồ xong ra ngoài, trên tay Chúc Vũ Huyền đã thêm vài món áo quần. Thấy Bạch Vĩnh Hy đi ra, hắn lập tức quay lại ngắm một lượt, tương đối hài lòng với mắt chọn đồ của mình.

Chỉ là, Bạch Vĩnh Hy quá gầy.

Hai người thân cao xấp xỉ, bình thường Bạch Vĩnh Hy mặc trường bào màu đậm cùng với triều phục rườm rà dày nặng, lại dùng ngọc quan buộc tóc, khi đứng bên cạnh Chúc Vũ Huyền trang phục nhẹ nhàng luôn làm người có ảo giác rằng y còn cao hơn cường tráng hơn hắn.

Nhưng khi loại bỏ hết tất cả những biểu hiện giả dối bên ngoài, bản chất bên trong lập tức lộ ra. Hắn chọn cho Bạch Vĩnh Hy trang phục cùng size với mình, áo mặc vào lại cảm giác có chút dài rộng.

Chúc Vũ Huyền âm thầm lắc đầu, bắt đầu lên kế hoạch vỗ béo Bạch Vĩnh Hy nhanh nhất có thể trong khoảng thời gian vài ngày hắn ở Bình Quả này.

Thử xong chiếc áo đầu tiên, sau khi đã bị đánh giá xong, Bạch Vĩnh Hy lại bị đẩy vào phòng thay đồ lần thứ hai. Cứ như vậy vài lần, y bắt đầu mất hứng thú, mà đống đồ thay ra cũng dần chất thành núi nhỏ trên chiếc ghế bên cạnh.

Lúc mới bắt đầu phối hợp Chúc Vũ Huyền, thứ nhất y đúng là muốn mua thêm trang phục, theo ý Chúc Vũ Huyền chỉ là kế hoạch bị đẩy sớm lên mà thôi; thứ hai dù sao đây cũng là ý tốt của hắn, không nên phật lòng người ta.

Nhưng đến khi bị bắt thử bộ đồ thứ mười, kiên nhẫn của Bạch Vĩnh Hy dường như cũng dần tiêu hao hết. Đối với y, chỉ cần không quá lố, xấu đẹp y đều không để ý.

Thấy Chúc Vũ Huyền còn muốn lấy thêm đồ, Bạch Vĩnh Hy liền kéo hắn lại, "Đủ rồi. Nhiều quần áo như vậy, đem đi cũng không tiện."

Ẩn ý bên trong chính là y còn chưa về nhà, càng đơn giản càng tốt.

Chúc Vũ Huyền coi như không hiểu, cười híp mắt kề sát nói nhỏ bên tai Bạch Vĩnh Hy, "Ngươi đã nói đồng ý điều kiện của ta, cho nên, tiểu Hy Hy, ngày hôm nay ngoan ngoãn làm búp bê thời trang của ta đi."

Búp bê lớn như vậy, lại xinh đẹp như vậy, đi đâu kiếm được chứ. Cho dù hắn không phải bé gái, nhưng nhìn Bạch Vĩnh Hy thay quần áo mình chọn, liền cảm thấy đặc biệt vui vẻ, đặc biệt tự hào.

Đây chính là tiểu Hy Hy của hắn, thật sự là người đẹp mặc gì cũng đẹp.

Hai chàng trai cùng đi sắm đồ đã đủ gây chú ý, còn là hai chàng đẹp trai chói mù mắt cún, trung tâm thương mại chưa bao giờ thiếu người dường như càng náo nhiệt hơn.

Không chỉ khách hàng, ánh mắt đám nhân viên nữ trong tiệm cũng đều dính vào trên người cả hai, đương nhiên cũng nhìn thấy toàn bộ quá trình chọn đồ – nói thầm thân thiết vừa rồi. Một số thành phần nào đó chỉ cảm thấy mũi mình nóng lên, máu bốc lên mặt, cảm giác chỉ muốn hét lên một trận.

Thật sự là, quá, quá, có yêu mà!!!

Kết quả của việc quá mải mê ngắm trai đẹp chính là, khi Bạch Vĩnh Hy cầm một chiếc váy hở vai màu tím nhạt, ống tay dài màu trắng, phần cổ, hai bên eo và hai bên cánh tay được đính nơ vàng nhạt, đến hỏi có size nhỏ hơn hay không, nữ nhân viên ngây ra một hồi mới tỉnh hồn lại, rối rít xin lỗi rồi vội vàng kiểm tra tồn kho.

Chúc Vũ Huyền nhìn tình hình bên này cũng tò mò qua xem, nhìn thấy váy áo trên tay Bạch Vĩnh Hy, lập tức kề sát lại, vẻ mặt ái muội ngữ điệu ngả ngớn, "Hỉ nhi tỷ tỷ, tỷ mặc chiếc váy này nhất định rất đẹp."

Cô nàng nhân viên vừa bận việc vừa nghiêng mắt nhìn trộm người bên cạnh giật mình thiếu chút nữa thì quăng mất con chuột trong tay.

Vốn tưởng rằng là hai tiểu ca ca đẹp trai, thì ra có một là tiểu tỷ tỷ?

Lại nhìn khuôn mặt trang phục của hai người, chẳng lẽ đều là tiểu tỷ tỷ, chỉ là thích phong cách tomboy? Nhưng tóc dài giải thích thế nào?

Nhìn kỹ lại lại thấy không đúng, cả hai đều có hầu kết, tiểu ca tóc bạc mặc dù nhìn không quá rõ, nhưng là có.

Hay là đang cosplay?

...

Mặc kệ nữ nhân viên bên này đang rối rắm thế nào, bên kia, Bạch Vĩnh Hy giơ tay đẩy đầu Chúc Vũ Huyền cách xa ra một chút, mới trả lời, "Là mua cho Cẩm Cẩm."

"Đường muội ngươi?"

Bạch Vĩnh Hy gật đầu.

Chúc Vũ Huyền âm thầm bĩu môi, lại là Bạch Cẩm Cẩm, tiểu Hy Hy đối với cô nhóc kia thật sự là quá để tâm quá ôn nhu mà, hoàn toàn không giống lúc đối mặt hắn.

Giống như con mèo, lúc thì thân thiết, lúc lại xa cách, chọc xù lông lên là sẽ bị cào, nhưng có lúc lại ấm áp vô cùng.

Nghĩ nghĩ lại thấy muốn cười, hắn ghen tị Bạch Vĩnh Hy đối xử quá tốt với Bạch Cẩm Cẩm, lại mơ hồ cảm thấy mình cũng không muốn nhận được một phần tình cảm giống như vậy, ít nhất không muốn Bạch Vĩnh Hy coi mình là đệ đệ đối đãi.

Bạch Vĩnh Hy là ánh trăng trắng trong lòng hắn, hắn càng hi vọng, đối với y, bản thân cũng là đặc biệt.

***

Chúc Vũ Huyền kéo Bạch Vĩnh Hy càn quét một vòng trung tâm thương mại, mua đủ thứ từ giày dép quần áo đến đồ dùng hằng ngày. Bạch Vĩnh Hy sau khi can ngăn nửa ngày không được cũng liền mặc kệ hắn tùy tiện.

Kết quả cuối cùng liền biến thành Chúc Vũ Huyền chọn đồ cho Bạch Vĩnh Hy, Bạch Vĩnh Hy mua quà cho tiểu Cẩm Cẩm, thỉnh thoảng thấy hợp mắt cũng chọn cho Chúc Vũ Huyền vài món.

Đến khi đi tính tiền, túi lớn túi nhỏ của hai người làm nhân viên thu ngân và mấy người khách xung quanh trợn mắt há mồm, mà hai con người nào đó vẫn tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra.

Nhiều đồ như vậy, cũng may đều không cần tự xách trở về, trung tâm thương mại có dịch vụ vận chuyển tận nhà, chỉ cần để lại địa chỉ, còn lại là việc của công ty giao hàng.

Rời trung tâm thương mại đã sắp đến bữa trưa, Chúc Vũ Huyền dẫn Bạch Vĩnh Hy đi ăn trưa, nghỉ ngơi một hồi sau đó đến Game Center, đi vào một lát thấy Bạch Vĩnh Hy không có chút hứng thú gì với trò chơi liền đi ra.

Lúc đi ngang qua máy gắp thú bông, Chúc Vũ Huyền đột nhiên nhìn thấy một con rồng nhỏ màu xanh, tạo hình cuộn tròn ôm đuôi nhìn khá là đáng yêu, không biết vì sao hắn lại liên tưởng đến Bạch Vĩnh Hy, rõ ràng hoàn toàn không có một điểm tương tự, chẳng lẽ là vì y là Hy Long, cho nên cứ nhìn thấy rồng hắn lại nghĩ đến y?

Ánh mắt Chúc Vũ Huyền vô thức dính vào trên người rồng bông, bước chân cũng chậm lại, Bạch Vĩnh Hy đi bên cạnh lập tức phát hiện. Theo ánh mắt hắn nhìn qua, cũng nhìn thấy bé gấu bông trong tủ kính.

Bạch Vĩnh Hy nâng mi, "Ngươi thích?"

Đã bao lâu không nhìn thấy Chúc Vũ Huyền lộ ra một mặt tính trẻ con như thế này, Bạch Vĩnh Hy cũng không nhớ rõ, có lẽ là năm năm, có lẽ là bảy năm, sau khi cha mẹ Chúc Vũ Huyền mất, hắn vẫn cười, chỉ là trong nụ cười không còn hoạt bát linh động như lúc nhỏ.

Ở trước mặt Bạch Vĩnh Hy, Chúc Vũ Huyền vĩnh viễn là dáng vẻ vô lại hay chơi xấu, ồn ào lải nhải đủ thứ chuyện không đâu, nhưng mẫn cảm như y, làm sao không cảm nhận được, có thứ gì đã thay đổi.

Nhưng ánh mắt vừa rồi của hắn, lại làm y nhớ đến tiểu Vũ Huyền năm tuổi, đơn thuần mà nhiệt liệt.

Chúc Vũ Huyền nghe Bạch Vĩnh Hy nói liền cười, vốn không có ý tưởng gì đột nhiên đổi ý, "Vĩnh Hy, ngươi tặng ta đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro