Chương 12: Đại học

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12: Đại học

"Ta muốn vào đại học."

Bạch Vĩnh Hy đột nhiên nói.

Chúc Vũ Huyền vốn nghĩ y sẽ không trả lời câu hỏi vừa rồi, nghe được lời này kém chút sặc nước trà.

"Làm sao lại đột nhiên nghĩ đến đi học?"

Tuy hỏi như vậy, nhưng Chúc Vũ Huyền cũng mơ hồ có suy đoán.

Quả nhiên, Bạch Vĩnh Hy trả lời, "Nền giáo dục phản ánh trình độ của một quốc gia. Hơn nữa, ta tò mò."

Chúc Vũ Huyền bật cười, "Ngươi cũng có lúc tò mò?"

"Ta là người." Bạch Vĩnh Hy mặt không thay đổi nói, "Chẳng lẽ ngươi không."

"Nói cũng phải." Chúc Vũ Huyền gật đầu.

Ở địa vị như bọn họ, đã định trước có một số việc không thể giống người thường.

Chúc gia không bảo thủ quy củ như Bạch gia, nhưng có những thứ, đã sớm khắc vào trong xương, không phải nói thay đổi là có thể thay đổi.

Liền nói chuyện giáo dục bọn họ, từ nhỏ đến lớn đều là mời tiên sinh đến nhà dạy riêng. Ngay cả thời gian ba năm Bạch Vĩnh Hy vào học viện, cũng chỉ là một đám con cháu vương tôn quý tộc quan lại được tụ tập với nhau đồng thời dạy dỗ mà thôi, thực chất số lượng không có bao nhiêu, không thể so với một nơi như đại học tổng hợp tại thủ đô liên bang Bình Quả.

Gọi là đại học tổng hợp, trên thực tế đây là một cụm các trường đại học, bao quát gần như tất cả các ngành học, trong đó có không ít trường thuộc hàng top toàn liên bang, chất lượng và phương tiện dạy học đều không thể xoi mói, cơ sở hạ tầng cũng thuộc loại tốt nhất, cho nên cũng là mục tiêu của vô số thí sinh trên khắp cả nước.

"Nếu ta không nhầm thì cuộc thi tuyển sinh của đại học tổng hợp diễn ra vào đầu tháng hai hằng năm. Mà năm nay lúc ấy ngươi còn đang ở Bắc Địa?"

Bạch Vĩnh Hy đặt chén trà lên bàn, "Ta phái ám vệ đi thi."

Bạch Vĩnh Hy từ nhỏ đã có một đám thuộc hạ đi theo, ban đầu là phụ vương mẫu phi cùng Thiên Trật lão nhân cho y, sau đó là do y tự lựa chọn. Ngoài hầu hạ bảo vệ hàng ngày, một số lớn đều bị y phái ra ngoài, đổi mới cải cách không phải chuyện dễ dàng, một mình Bạch Vĩnh Hy y là không làm nên trò chống gì.

Thủ hạ của y có thể không cần tài cao gan lớn, nhưng tuyệt đối không được cản trở.

Chúc Vũ Huyền nghẹn họng nhìn con người vẻ mặt tỉnh bơ nói một câu đương nhiên như "Hôm nay trời nắng." trước mặt mình, vẫn biết Bạch Vĩnh Hy vốn không phải là người nghiêm túc như vẻ bề ngoài, nhưng chiêu này...

Chúc Vũ Huyền bật cười, "Tiểu Hy Hy nha, thật không ngờ ngươi lại là tiểu Hy Hy như vậy~"

Bạch Vĩnh Hy liếc hắn, "Cũng không phải muốn sống cả đời ở Bình Quả, chú ý nhiều như vậy làm gì."

Ở Vân Đoan, y là Hy vương gia quyền cao chức trọng, nhưng ở Bình Quả, y nhiều lắm chỉ là một kẻ lắm tiền nhiều của, muốn tìm hiểu được những thứ ở tầng sâu bên trong của một bộ máy chính trị là điều không thể nào, càng miễn bàn theo luật pháp của liên bang Bình Quả, y hiện tại còn nằm trong độ tuổi vị thành niên, hành động quá khác người ngược lại không phải chuyện gì tốt.

Hơn nữa y cũng không phải thật sự muốn có được cái gì từ Bình Quả. So với như con ruồi không đầu lung tung lao về phía trước, trường học là nơi rất tốt.

Đừng thấy nó tập trung phần lớn vị thành niên người trẻ tuổi mà coi thường, trường học tựa như một xã hội thu nhỏ vậy, thế giới bên ngoài vận hành như thế nào, bên trong cũng vận hành y như vậy.

"Ngươi bao giờ báo danh?" Chúc Vũ Huyền hỏi.

Bạch Vĩnh Hy liếc hắn, "Làm gì."

"Ta đi cùng ngươi."

"Ngươi không về kết thúc mọi việc?"

"Đợi nhiều năm như vậy rồi, đợi thêm vài ngày thì đã sao, dù sao bọn họ cũng không gây nên được sóng gió gì nữa."

Giọng điệu Chúc Vũ Huyền rất bình thản, không có hưng phấn cũng không có oán hận, nhưng thật sự trong lòng hắn nghĩ gì, ngay cả Bạch Vĩnh Hy ngồi bên cạnh cũng không nhìn ra được.

Không khí chợt trở nên yên tĩnh khó tả.

Người phục vụ đúng lúc đưa thức ăn lên, cắt đứt bầu không khí vi diệu trong phòng.

Bạch Vĩnh Hy trước giờ đều là ăn không nói ngủ không nói, Chúc Vũ Huyền lại không giống vậy, từ nhỏ đã thích lải nhải bên tai Bạch Vĩnh Hy làm y xù lông.

Mặc dù giữa hai người có một khoảng trống bảy năm, một số chuyện lại chưa bao giờ thay đổi.

***

Hai người dùng bữa tối xong, Bạch Vĩnh Hy những tưởng Chúc Vũ Huyền rốt cuộc chịu buông tha mình.

Nhưng không, y tiếp tục bị Chúc Vũ Huyền kéo đến rạp chiếu phim.

Rạp chiếu phim buổi tối đại đa số đều là học sinh sinh viên, không phải bạn bè gọi nhau ra ngoài chơi thì chính là tình nhân nhỏ ngọt ngào hẹn hò, cứ thế, hai phần ba trong lượng người qua lại đều là nữ sinh cũng không có gì lạ. Cho nên một cảnh tượng ngày hôm nay đã xảy ra rất nhiều lần lại tái diễn: Hai người Chúc Bạch vừa xuất hiện, không biết bao nhiêu con mắt lập tức đổ dồn về phía hai người, có hoa si, có mê mẩn, cũng có hâm mộ ghen tị hận...

So với buổi sáng, lúc này Bạch Vĩnh Hy có thể nói đã thích ứng với những ánh mắt không có ác ý nhưng lại vô cùng phiền người kia – tất cả đều bị y coi như gió thoảng qua, không để lại một chút dấu vết.

Chúc Vũ Huyền càng không phải nói, bao nhiêu năm qua ánh mắt gì hắn chưa từng gặp, cứ để ý từng li từng tí thì còn sống làm sao?

Chọn phim xong, Chúc Vũ Huyền đẩy Bạch Vĩnh Hy đi xếp hàng mua vé, bản thân thì đi mua bỏng nước, hành động vô cùng tự nhiên bằng phẳng, làm Bạch Vĩnh Hy sau khi quan sát một vòng vốn đã mơ hồ cảm thấy có gì không đúng cũng không bắt được không đúng chỗ nào, thẳng thắn không thèm suy nghĩ tập trung đợi đến lượt.

Đương sự không cảm thấy gì không có nghĩa là quần chúng vây xem cũng như vậy. Cứ thế, rất nhiều tiếng hét nho nhỏ lại vang lên, Chúc Vũ Huyền nghe chỉ âm thầm mỉm cười, mà Bạch Vĩnh Hy, y căn bản không biết những người khác đang hét cái gì, phản ứng vô cùng bình tĩnh.

Chúc Vũ Huyền chọn là một bộ phim phiêu lưu mạo hiểm, toàn bộ hành trình kích thích, hai nam chính nửa bạn nửa địch, vờn nhau như mèo vờn chuột, trải qua vô số sóng gió, cuối cùng giai đại vui mừng, kẻ xấu thật sự phải chết, người tốt được báo đáp, hai nam chính tay nắm tay du ngoạn khắp thế giới.

Ở Vân Đoan không phải không có gánh hát biểu diễn, nhưng so với phim ảnh, đây hoàn toàn là hai sự vật sự việc khác nhau. Bạch Vĩnh Hy lần đầu tiên xem, ánh mắt cơ bản đều dừng trên màn ảnh lớn, dù sao cũng rất mới lạ.

Nhưng Chúc Vũ Huyền bên cạnh lại không được thành thật như vậy, hơn một nửa thời gian ánh mắt đều dừng trên người Bạch Vĩnh Hy, trong đầu âm thầm suy nghĩ những điều tạm thời không thể cho y biết.

Cùng tình trạng với Chúc Vũ Huyền còn có vài em gái ngồi những ghế bên cạnh hai người.

Trong phòng chiếu phim đúng là tối, nhưng khi màn hình sáng lên cũng đủ để nhìn rõ mặt người. Hai người kia lại đã bị chú ý từ lúc ở bên ngoài, ngồi trên ghế rồi Chúc Vũ Huyền cũng không yên phận, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu ghé tai nói nhỏ với Bạch Vĩnh Hy, bảo sao không cướp mắt.

Khi Bạch Vĩnh Hy tắm rửa xong được nằm lên giường, nhìn đồng hồ đã gần mười một giờ đêm. Một ngày hoạt động cho dù là người tập võ như y cũng có chút không chịu nổi, vừa dính gối không bao lâu đã ngủ thiếp đi, trước khi ngủ vẫn còn mơ hồ nghĩ cả ngày hôm nay rốt cuộc có mục đích gì.

Rất may là Chúc Vũ Huyền ở phòng bên cạnh không biết ý tưởng này của y, nếu không phỏng chừng sẽ bị tức hộc máu. =))

***

Thời gian báo danh của đại học tổng hợp kéo dài ba ngày, hôm nay đã là ngày cuối cùng.

Chúc Vũ Huyền nói được làm được, nhõng nhẽo lải nhải đòi đưa Bạch Vĩnh Hy, Bạch Vĩnh Hy không nói đồng ý nhưng cũng không ngăn cản. Vì vậy Chúc Vũ Huyền liền cười hì hì sai người đem hành lý chất hết lên xe, trong mắt chứa đầy hưng phấn chờ mong.

Cũng không biết hắn hưng phấn cái gì, người nhập học rõ ràng là y, Bạch Vĩnh Hy nhìn Chúc Vũ Huyền mà chẳng hiểu ra sao.

Ngồi xe mười lăm phút, rốt cuộc đã đến nơi.

Đại học tổng hợp không hổ danh đại học danh tiếng bậc nhất toàn liên bang, dù chưa chính thức khai giảng, số học sinh có mặt ở trường cũng không ít chút nào. Hơn nữa, bởi vì nơi này là thủ đô, con ông cháu cha nhiều, một chiếc xe hơi hàng hiệu xuất hiện cũng không gợi ra bao nhiêu chú ý.

Dừng trước cửa tòa nhà hiệu bộ, xuống xe, Chúc Vũ Huyền nói, "Vĩnh Hy, ta cùng ngươi đi báo danh, hành lý sai người đưa về ký túc xá, thế nào?"

Câu là câu hỏi, nhưng giọng điệu rõ ràng là đang thông báo.

Bạch Vĩnh Hy gật đầu, có người làm thay y cũng mừng rỡ thanh nhàn.

Nói đến ký túc xá, ban đầu Chúc Vũ Huyền là không đồng ý cho y ở, không nói điều kiện bên trong như thế nào, chỉ riêng việc cần ở chung với người khác đã làm hắn không thích.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đối với Bạch Vĩnh Hy một thân một mình ở đất khách, dù có ám vệ đi theo cũng không thể đảm bảo cái gì, một mình ở bên ngoài ngược lại dễ xảy ra chuyện.

Hai người đi vào tòa nhà hiệu bộ, đến phòng báo danh, đợi gần một tiếng mới đến lượt Bạch Vĩnh Hy, đây còn là dưới tình huống các giáo viên đã rất năng suất, có thể phần nào thấy được, đại học tổng hợp thật sự rất lớn.

Bởi vì tháng đầu tiên sau khi tân sinh nhập học chính là huấn luyện quân sự, báo danh xong, Bạch Vĩnh Hy lại đi xếp hàng nhận trang phục giáo trình quân huấn. So với vừa rồi, lần này chỉ cần đợi chưa đến năm phút.

Đối với việc này, hai người cũng có chút ngạc nhiên, nhìn lại thời gian, lập tức liền hiểu.

Thời gian báo danh sẽ kết thúc trong ngày hôm nay, nhưng thời gian nhận đồ dùng quân huấn còn kéo dài hai ngày nữa, cho nên mọi người đều rất thong thả.

Lúc hai người rời tòa nhà hiệu bộ, buổi sáng đã qua một nửa, đến khi nhận đồ xong, cách có thể ăn cơm trưa cũng chỉ hơn nửa tiếng.

Chúc Vũ Huyền hăng hái bừng bừng kéo Bạch Vĩnh Hy đi dạo vườn trường, nói là để nhận đường, về sau làm gì cũng đỡ mất thời gian.

Thực ra chỉ là quyến luyến chút thời gian cuối cùng ở bên Bạch Vĩnh Hy mà thôi.

Ăn trưa xong, Chúc Vũ Huyền đưa Bạch Vĩnh Hy đến cửa ký túc xá của y mới dừng lại, trước khi đi còn ôm chầm lấy Bạch Vĩnh Hy, ghé vào tai y nói nhỏ, "Ta đi, tiểu Hy Hy, phải nhớ ta a~"

Bạch Vĩnh Hy hiếm thấy không đẩy Chúc Vũ Huyền ra, ngược lại giơ tay vòng qua thắt lưng hắn, đáp lại, "Chú ý an toàn."

Cái ôm này kéo dài rất ngắn, chỉ chốc lát đã buông ra.

Bạch Vĩnh Hy nhìn Chúc Vũ Huyền, im lặng một hồi, "Ta đi lên." nói xong quay người đi.

Chúc Vũ Huyền ở phía sau nhìn bóng lưng y dần dần khuất sau cánh cửa, cho đến khi không nhìn thấy mảy may nữa mới rời đi.

Lần này tạm biệt, không biết đến khi nào mới có thể gặp lại.

Bạch Vĩnh Hy ngoài mặt nhìn như không thèm để ý, trong lòng cũng là có chút không nỡ, bạn bè dễ gặp, tri kỷ khó tìm, Chúc Vũ Huyền chung quy là đặc biệt.

Chẳng qua, không biết sau khi nhìn thấy "món quà nhỏ" Chúc Vũ Huyền chuẩn bị cho y, tâm tình Bạch Vĩnh Hy sẽ thế nào, phỏng chừng sẽ một trời một vực với lúc này. =)) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro