Chương 13: Quân huấn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13: Quân huấn

Bạch Vĩnh Hy đi vào tòa ký túc xá, dựa theo trí nhớ tìm đến phòng 420.

Đẩy cửa ra nhìn qua một thoáng, bước chân đột nhiên dừng lại, cả người cứng ngắc tại chỗ.

Ký túc xá là phòng bốn người, hai chiếc giường tầng một đặt bên phải cửa một ở đối diện cửa. Hai giường dưới đều đã có người ngồi.

Nhưng đây không phải vấn đề.

Vấn đề là chiếc giường trên thẳng cửa nhìn vào kia.

Từng nói cơ sở hạ tầng của đại học tổng hợp rất tốt, không chỉ ở phòng học, ký túc xá cũng không ngoại lệ.

Một phòng bốn người ở, mỗi người đều có bàn học và tủ đồ riêng, có khu vệ sinh tắm giặt, giường là giường tầng, nhưng không phải giường đơn, tuy không xa hoa đến phối giường đôi, kích thước cũng có hai phần ba.

Ấy vậy mà, trên giường hiện tại đang bày la liệt đủ loại gấu bông, từ ngoài cửa nhìn vào, gần như không thấy vị trí trống.

Không cần quan sát thêm, Bạch Vĩnh Hy có thể chắc chắn, đây chính là tác phẩm của Chúc Vũ Huyền. Vì sao ư? Đơn giản chỉ vì, con gấu bông lớn nhất kia, vài hôm trước chính tay y vừa ôm nó về.

Hai người đã ở trong phòng đang cúi đầu nghịch điện thoại, nghe tiếng cửa mở liền ngẩng đầu lên nhìn, liếc mắt một cái đã ngây ngẩn cả người.

Người đứng ngoài cửa kia, làn da trắng nõn, dáng người cao gầy thon dài, khuôn mặt trung tính anh khí, ngũ quan tinh xảo. Đặc biệt nhất là mái tóc buộc cao, từng lọn tóc bạch kim rơi lả tả xuống đầu vai, tựa như một thác nước bạc, làm người nhìn không dời nổi mắt.

Nhìn đối phương đứng sững ngoài cửa không vào, hai người theo ánh mắt y, cũng nhìn qua.

"..."

"..."

Hai người bọn họ đều là người bản địa, đã có mặt từ ngày báo danh đầu tiên. Bởi vì ngoài cửa mỗi phòng đếu dán tên sinh viên, cả hai đều biết phòng mình chỉ có ba người. Qua thời gian đầu làm quen, mỗi người đều cảm thấy bạn cùng phòng tương đối dễ gần, tương lai tạm thời chưa biết sẽ ra sao, nhưng ấn tượng đầu tiên đều là tốt. Cho nên bọn họ đều rất chờ mong thành viên còn lại, dù sao bạn cùng phòng ký túc xá, trừ khi như nước với lửa, tương lai đều sẽ là anh em tốt a~

Cứ thế, bọn họ ôm chờ mong qua hai ngày. Cho đến sáng ngày hôm nay.

Khi nhìn thấy một thanh niên mặc áo vest đeo giày da một cây đen từ đầu đến chân kéo vali bước vào phòng, bọn họ đã mơ hồ cảm thấy có gì vỡ nát.

Sau đó khi một trong hai người đánh bạo hỏi, đối phương nhìn rất lạnh lùng khó gần, nhưng vẫn lễ phép trả lời bọn họ rắng hắn chỉ là thủ hạ, cả hai mới âm thầm thở phào một hơi.

Chẳng qua, một hơi này còn chưa kịp ra hết, lại đều nghẹn lại trong cổ họng.

Bởi vì bọn họ thấy, người kia mở chiếc vali lớn nhất, lôi ra một con gấu bông cỡ nửa người, đặt lên một góc giường. Như vậy còn chưa hết, sau khi người kia đến không bao lâu, một người khác ăn mặc tương tự lại vào phòng, mở vali, bên trong là các loại gấu bông đủ cỡ đủ dạng, bày đầy lên giường.

Về phần quần áo sách vở đồ dùng, hai người đã nhìn mà như không thấy, ảo tưởng tốt đẹp về bạn cùng phòng tương lai bắt đầu vỡ nát.

Người còn chưa thấy đâu, hình tượng đã bị đắp nặn thành một tiểu thiếu gia ẻo lả thích chơi gấu bông. Chỉ có thể âm thầm cầu mong đối phương đừng là tính tình tiểu thư, nếu không tương lai thật sự sẽ không dễ chịu.

Cho nên, khi một Bạch Vĩnh Hy không phù hợp với hình tượng trong tưởng tượng của bọn họ mở cửa vào phòng, cả hai người nhất thời đều không phản ứng kịp, còn cho rằng là người phòng bên qua hỏi thăm.

Đến khi Bạch Vĩnh Hy đã vào phòng, tìm thấy vali trống trong tủ đồ ghi tên mình, trèo lên giường bắt đầu dọn đẹp đám gấu bông, hai người kia mới giật mình tỉnh hồn lại, nhìn chằm chằm Bạch Vĩnh Hy không dám nói lời nào.

Khuôn mặt Bạch Vĩnh Hy nhìn không ra biểu tình gì, cộng thêm khí chất thanh lãnh xa cách ngàn dặm, làm người có loại ảo giác rằng, trêu chọc y lúc này tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt.

Thực ra cũng không đến mức như vậy, Bạch Vĩnh Hy không tức giận, chỉ là có chút dở khóc dở cười, cảm khái Chúc Vũ Huyền thật sự không bỏ qua một cơ hội đùa dai nào.

Dọn xong tất cả đám gấu nhỏ hơn vào hai chiếc vali, ánh mắt Bạch Vĩnh Hy mới dừng lại trên người con gấu lớn nhất, chính xác là trên cổ nó.

Bên trên treo một chuỗi chìa khóa, cùng với một tờ giấy nhỏ gấp làm đôi.

Bạch Vĩnh Hy kéo giấy xuống, mở ra, bên trên rõ ràng là chữ viết tay của Chúc Vũ Huyền, nét chữ cũng như người, hào sảng phiêu dật.

Tiểu Hy Hy, phải nhớ ta a~ Không muốn ở trường thì về nhà, chìa khóa cho ngươi, thân~

Trong một chớp mắt, Bạch Vĩnh Hy có ảo giác rằng Chúc Vũ Huyền đang cố gắng bao nuôi mình.

Bạch Vĩnh Hy mặt không đổi sắc bóp nát tờ giấy, chuẩn xác ném vào giỏ rác nhỏ trong góc phòng, sau đó xuống giường xách hai vali đi về phía cửa phòng.

Đầu óc chết máy của hai người trong phòng sau khi tiếng sập cửa vang lên cũng đã hoạt động trở lại. Tuy không biết vì sao bạn cùng phòng lại đóng gói đem đám gấu bông đi, chỉ cần không giống như trong tưởng tượng của bọn họ, tóm lại đều là tốt.

Nam nhân lạnh lùng không đáng sợ, nam nhân ẻo lả tính tình tiểu thư mới làm người run.

Đợi người về nhất định phải chào hỏi đàng hoàng.

***

Bạch Vĩnh Hy đi hơn hai mươi phút mới về.

Bởi vì vừa rồi đã chuẩn bị tâm lý xong xuôi, tuy còn chút câu nệ, nhưng hai người trong phòng vẫn rất nghiêm túc chào hỏi tự giới thiệu với y.

Người ở giường bên dưới Bạch Vĩnh Hy tên là Andy, người còn lại là Vicky, đều là diện mạo sạch sẽ dễ nhìn, không làm người kinh diễm, nhưng cũng không chọc người ghét.

Bạch Vĩnh Hy cũng đơn giản giới thiệu lại, sau đó bắt đầu suy tư nên giải quyết hai con gấu bông còn lại thế nào.

Bởi vì hai vali vừa rồi không chứa được gấu lớn, Bạch Vĩnh Hy tạm thời chưa có cách nào chuyển nó đi. Y thật sự không muốn ôm nó dạo sân trường một vòng, bị nhìn như thú quý hiếm cả ngày hôm trước đã là quá đủ.

Cuối cùng, gấu lớn bị Bạch Vĩnh Hy ném lên nóc tủ đồ, còn gấu nhỏ – Sí Tiểu Hoàng, bởi vì không quá chiếm chỗ, được để lại đầu giường.

Xét từ một phương diện nào đó, kế hoạch của Chúc Vũ Huyền là thành công.

Bạch Vĩnh Hy không phải một người nói nhiều, sẽ không tìm đề tài nói chuyện, không khí trong phòng im lặng có chút nặng nề, rốt cuộc, Vicky tương đối hoạt bát hơn không chịu nổi, nhìn Bạch Vĩnh Hy, mở lời:

"Khụ, cái kia, tiểu Bạch, tôi gọi cậu tiểu Bạch được không?"

Sau khi nhận được một cái gật đầu của y mới nói tiếp, "Vì sao, ừ, đám gấu bông kia...?" nửa câu sau cũng không biết nên nói thế nào.

Vicky vò đầu, thầm mắng bản thân chọn sai đề tài, vấn đề này chọn không tốt lắm, không thích hợp với những người vừa gặp mặt một lần như bọn họ bây giờ.

"Tôi chỉ tò mò một chút, không muốn nói cũng không có gì."

Bạch Vĩnh Hy lắc đầu, vốn không phải bí mật gì, tự nhiên cũng không cần giấu, "Là một người bạn đùa dai."

Có người mở đầu, tiếp sau tự nhiên cũng thoải mái hơn, đề tài nói đều là các vấn đề nhỏ vụn như người ở đâu, sinh nhật ngày nào, thích cái gì và vân vân, cũng coi như hòa hợp.

Hai người Andy và Vicky thấp thỏm cả buổi sáng đợi người còn chưa ăn trưa, sau thời gian ngắn nói chuyện trời đất cũng đã phát hiện Bạch Vĩnh Hy chỉ là nhìn lạnh, người thực ra rất lễ phép khiêm tốn, liền nhiệt tình mời y cùng đi ăn trưa. Nhưng Bạch Vĩnh Hy là ăn xong mới về ký túc xá, hai người đành tiếc nuối thôi, đồng thời hẹn buổi tối cùng đi ăn, nói là để tăng tiến tình cảm.

***

Hai ngày sau, thời gian nhận đồ dùng quân huấn kết thúc, đồng nghĩa với việc bắt đầu từ sáng hôm sau, quân huấn chính thức bắt đầu.

Thời khóa biểu, vị trí đoàn đội, thời gian địa điểm tập hợp đều đã được gửi vào hộp thư của từng người trong ngày hôm trước. Bạch Vĩnh Hy đương nhiên cũng nhận được, y không quen dùng di động không có nghĩa là y không có, chỉ là vừa mua không lâu, dùng không thuần thục mà thôi, nhưng xem tin nhắn xem email vẫn là biết.

Sáu giờ báo thức tập thể dục buổi sáng, cũng có nghĩa phải thức dậy sớm hơn. Phòng 420 chỉ có ba người, thời gian chờ phòng tắm ngắn đi không ít, lúc cả ba xuống sân tập trung, mới có lác đác trên dưới hai mươi người.

Theo tin tức Vicky hỏi thăm được, tất cả sinh viên ở tầng ba tầng bốn đều thuộc đại đội bốn, trong khoảng hai mươi người ở tại chỗ cũng có vài khuôn mặt đã thấy trong hai ngày vừa rồi.

Trong một đám tóc đen, một đầu tóc trắng liền có vẻ đặc biệt bắt mắt, cho nên khi Bạch Vĩnh Hy xuất hiện, vô số ánh mắt liền đổ về phía y, không chỉ cùng đại đội, vài đại đội bên cạnh cũng có người nhìn qua.

Có điều quân huấn phân nam nữ, bên này đều là nam sinh, mọi người nhìn một cái, cảm thán một câu rồi cũng thôi, không xảy ra tình trạng hú hét liên hồi như nhiều lần trước.

Tập thể dục xong là bữa sáng, kết thúc bữa sáng tất cả lại ra sân tập trung xếp hàng, sau đó đi bộ đến vị trí học – học viện quân sự.

Học viện quân sự nằm ở một vị trí tách riêng, là khu vực đặc biệt nhất trong đại học tổng hợp, bởi vì nó đào tạo quân nhân, tương lai đều sẽ gia nhập quân đội liên bang, giáo viên trong học viện cũng đều là các sĩ quan có quân hàm.

Quân huấn của tất cả các trường trong đại học tổng hợp đều do học viện quân sự phụ trách, từ huấn luyện viên, sân bãi đến phương tiện, đều do học viện quân sự cung cấp, mục tiêu chính là cho học sinh sinh viên trải nghiệm chân thật nhất về quân nhân trong thời gian một tháng huấn luyện.

Mới buổi sáng đầu tiên, nội dung không có gì nhiều, chỉ là một số động tác đứng nghiêm, chào, đội hình đội ngũ... nhưng yêu cầu của huấn luyện viên vô cùng nghiêm khắc, cũng không vì học sinh không phải quân nhân mà nương tay.

***

Có câu nói thế này, một người trong một nhóm đủ đông là không có sự khác biệt, nhưng chỉ cần tách ra một chút, sự khác biệt lập tức sẽ hiện ra.

Vẫn câu nói cũ, trong một đám tóc đen, một đầu tóc trắng liền có vẻ vô cùng bắt mắt, đặc biệt khi mái tóc này dài ngang đầu gối.

Thời đại bây giờ, ngay cả nữ sinh cũng ít có tóc dài như vậy. Bạch Vĩnh Hy cao gần một mét tám, tính ra tóc cũng phải dài trên một mét ba, thẳng tắp như thác nước đổ xuống, lại là màu bạc, đứng dưới ánh nắng thật sự là sáng lên lấp lánh.

Cho dù là một người không để ý bề ngoài, ánh mắt cũng sẽ bị hấp dẫn liếc một cái.

Càng khỏi nói vị huấn luyện viên đang đứng nhìn từ phía sau y kia.

Vị huấn luyện viên đứng lớp là một nam nhân khoảng ba mươi lăm tuổi, khuôn mặt anh tuấn kiên nghị, không có vẻ hung ác lại làm người vô thức nghe lời.

Sau mỗi động tác được trợ giảng làm mẫu là thời gian cho sinh viên luyện tập, huấn luyện viên và trợ giảng sẽ quan sát sửa đúng động tác cho từng người.

Nhuộm tóc để tóc dài với thanh thiếu niên có lẽ không là gì, nhưng với một sĩ quan đã ở trong quân đội nhiều năm, đây lại là một vấn đề lớn.

Tuy không có văn bản quy định rõ ràng tóc phải màu đen dài ngắn cỡ nào là phù hợp, nhưng nhuộm tóc thường mang lại cảm giác phản nghịch, mà tóc dài đồng nghĩa với rườm rà phí thời gian, đều là những điều cần tránh trong quân đội.

Vì vậy, khi đi vòng từ trên xuống dưới quan sát học sinh tập luyện, nhìn thấy một cái đầu không hợp mắt như vậy, huấn luyện viên lập tức đến gần, muốn vỗ vai đối phương.

Chỉ là, bàn tay hạ xuống, người kia lại nhấc chân dịch đi một bước nhỏ, vừa vặn nghiêng người tránh thoát, đồng thời cấp tốc xoay người giơ tay lên chặn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro