Chương 15: Khiêu khích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15: Khiêu khích

Tuần học đầu tiên kết thúc êm đẹp bằng ngày nghỉ chủ nhật.

Sẽ không có gì đáng nói nếu tuần kế tiếp không học bắn súng.

Trừ Bắc Địa, súng ống với tất cả những nơi khác đều không phải một vật phẩm quen thuộc, nhưng cũng giống như tiền tài mỹ nhân, nó có một sức cuốn hút kỳ lạ, đặc biệt đối với nam sinh, thậm chí một phần nữ sinh. Vì vậy, tâm trạng của tất cả học sinh trước tuần học mới đều có phần háo hức hưng phấn.

Bởi số lượng sinh viên tham gia quân huấn là rất nhiều, cho dù học viện quân sự đầu tư vô số chi phí vào cơ sở trang thiết bị, cũng không thể đủ cho mỗi người có riêng một khẩu súng, và như một kết quả đương nhiên, các đại đội phải học chung với nhau.

Đại đội bốn của Bạch Vĩnh Hy cùng đại đội ba hợp lại thành một lớp, hơn ba trăm con người nói đông không đông, nhưng cũng thật sự không ít, tăng thêm không ít khó khăn cho hai vị huấn luyện viên trong việc quản lý lớp học.

Sự việc xảy ra trong thời gian nghỉ giữa giờ, khi Bạch Vĩnh Hy đang cùng Orlando và Flynn ngồi dưới tán cây nói chuyện. Bề ngoài và khí chất của Bạch Vĩnh Hy rất lạnh, làm cho hầu hết bạn cùng lứa tuổi đều vẫy cờ lùi trước mặt y, lại vừa vặn hợp với Orlando, hai người nói không nhiều, nhưng đều rất thoải mái.

Ngày hôm nay cũng như vậy, cho đến khi giọng nói kiêu ngạo chứa đầy mỉa mai của ai đó vang lên phía sau.

"Này, ẻo lả!"

Bạch Vĩnh Hy không có chút phản ứng, y tự nhận bản thân không hề dính dáng gì với hai chữ này, cho nên không hề quay đầu.

Ngược lại là Orlando liếc mắt nhìn qua, thấy đối phương vẻ mặt căm ghét nhìn chằm chằm vào Bạch Vĩnh Hy bên cạnh, khóe môi giật một cái, còn tưởng rằng lại là gọi hắn.

Nói thật, việc này không thể trách hắn nghĩ nhiều. Chỉ vì có tên trong bảng nữ thần, một số thành phần nhìn hắn không hợp mắt thường xuyên mở miệng ngậm miệng đều là "ẻo lả", cũng không biết mạch não của những người kia phát triển ra sao, hắn cao 1.85m, cũng không mảy may có chút nữ tính, bị xếp vào bảng nữ thần chỉ chứng minh hắn được người thích, cho dù bản thân hắn cũng không cần kiểu "thích" như vậy, vậy mà đám người kia vẫn có thể trái lương tâm gọi ra khỏi miệng.

Orlando là một thân sĩ, mọi người từng quen biết hắn đều công nhận điểm này, cho nên đôi khi tư duy của hắn cũng bị ảnh hưởng. Đổi lại là Flynn, khi nghe thắc mắc này của Orlando, đã cười thiếu chút nữa thì ngã từ trên giường xuống.

Hắn nói, không, Orlando, cậu không hiểu, không phải ai cũng yêu ghét rõ ràng như cậu. Ghét một người vốn không cần lý do, đừng nói được nam giới hoan nghênh như cậu, cho dù là một tráng hán cao hai mét cơ bắp đầy người, chỉ cần bị ghét, cường tráng nữa cũng vô dụng, "ẻo lả" vốn chỉ là một cái cớ.

Cho nên khi thấy Bạch Vĩnh Hy cùng cảnh ngộ với mình, Orlando rất chi là xấu âm thầm cười nhạo đối phương một lát, mới chọc chọc y, "Gọi cậu kìa."

Bạch Vĩnh Hy liếc Orlando một cái, không để ý giọng điệu xem kịch vui của hắn, quay đầu, lạnh nhạt nhìn người đến.

"Cậu là ai."

Anael, người vừa gọi Bạch Vĩnh Hy, đợi nửa ngày không thấy y phản ứng, lửa giận đã sớm đốt lên đầu, rốt cuộc đợi được Bạch Vĩnh Hy chú ý mình, lại nhận được một câu nói như vậy, lập tức bô bô phun ra một tràng trào phúng khiêu khích.

Bạch Vĩnh Hy nghe xong trong đầu cũng không nhớ được bao nhiêu, tổng kết lại chính là đối phương nhìn y không vừa mắt và muốn so bắn súng với y, người thua phải đồng ý một điều kiện của người thắng.

"Cậu là ai." Bạch Vĩnh Hy lặp lại một lần, ánh mắt vẫn lạnh nhạt không chút gợn sóng.

Anael đã tức đỏ mắt, lại bla bla một đống nghe vào trong tai Bạch Vĩnh Hy là vô cùng vô nghĩa.

Hy vương Bạch Vĩnh Hy, từ nhỏ thiên tư hơn người có bản lĩnh đã nhìn thấy là không quên được, nhưng đó là đối với người việc và vật y cảm thấy cần thiết. Mà rất không may, bạn học Anael không nằm trong số này.

Nếu Chúc Vũ Huyền ở đây, hắn nhất định sẽ nhận ra, Anael chính là một trong những nam sinh hai người từng thấy ở Game Center và phố ăn vặt trước đó, cũng chính là quả trứng xui xẻo muốn lấy lòng bạn gái lại bị đối phương bỏ mặc chạy đi ngắm Bạch Vĩnh Hy kia.

Nhưng đáng tiếc Anael gặp phải Bạch Vĩnh Hy, y thậm chí còn không nhớ mình đã từng thấy người này.

Động tĩnh giữa hai người trong giờ nghỉ ồn ào vốn là không lớn, chẳng qua Bạch Vĩnh Hy trong suốt thời gian này vẫn luôn nằm trong tầm ngắm của huấn luyện viên Chris, y vừa có chuyện huấn luyện viên lập tức phát hiện, kéo theo huấn luyện viên Owen của đại đội ba đang nói chuyện với hắn cũng chú ý đến chuyện xảy ra.

Bạch Vĩnh Hy nhìn thấy hai huấn luyện viên đi về phía mình, vốn tưởng rằng Anael sẽ ngại hai người kia mà rút lui. Nhưng y thật sự quá ngây thơ, vị huấn luyện viên chỉ sợ thiên hạ không loạn của y kia ngược lại còn giật dây hai người tỷ thí.

Bạch Vĩnh Hy hơi nhíu mày, không rõ mục đích của huấn luyện viên. Y cảm thấy biểu hiện của mình đã đủ rõ ràng cho một người chuyên nghiệp như huấn luyện viên thấy, ngày hôm nay là lần đầu tiên y tiếp xúc với súng ống. Cho dù đã có vài buổi học lý thuyết trước đó, cũng không phủ nhận được sự thật rằng y mới học ngắm bắn được nửa buổi sáng – chính xác là chưa đầy hai tiếng đồng hồ.

Nghe giọng Anael thì hiển nhiên đối phương rất tự tin vào thực lực của mình, huấn luyện viên đã nhàm chán đến mức lấy học sinh ra giải trí?

Cuối cùng, trận đấu vẫn diễn ra, dưới sự khiêu khích của Anael, dưới hứng thú của hai vị huấn luyện viên, dưới ánh mắt xem kịch vui của Orlando và Flynn, cùng với vô số ánh mắt bát quái của thành viên hai đại đội.

Ngắm bắn, nói dễ không dễ, nói khó, thực ra cũng không khó. Chỉ cần nắm chắc hai điểm, súng vững và đường ngắm cơ bản thẳng, muốn bắn trúng mục tiêu là chuyện tương đối đơn giản.

Bởi đạn luyện tập đều là đạn giấy, sức giật không lớn như khi dùng đạn thật, tay mới sử dụng cũng dễ dàng hơn. Điểm này Bạch Vĩnh Hy và Anael ngược lại nhìn không ra cao thấp. Anael là có kinh nghiệm, mà Bạch Vĩnh Hy y có nội lực.

Cho nên ăn thua là ở ngắm bắn.

Hai người so bắn năm phát, người có tổng điểm cao hơn sẽ thắng.

Chỉ nhìn tốc độ, Bạch Vĩnh Hy so ra kém Anael, dù sao y là tay mơ, Anael đã bắn xong y vẫn còn hai viên đạn chưa bắn ra.

Nhưng đến khi kiểm tra kết quả, sắc mặt Anael lập tức tối sầm xuống.

Trên bia ngắm của hắn có năm lỗ thủng, một vòng tám, ba vòng chín, cùng với một vòng mười. Thành tích đối với một học sinh đang học quân sự mà nói là đã tương đối cao.

Chẳng qua, so với Bạch Vĩnh Hy, lại vẫn kém khá xa. Bởi vì bia của y chỉ thủng một lỗ vòng mười.

Ngay cả hai vị huấn luyện viên cũng có chút không tin được, Flynn xung phong nhận việc đi kiểm tra, cuối cùng xác nhận là đạn đều xuyên qua một vị trí mà không phải chỉ bắn trúng một viên đạn.

Anael thua cuộc xanh mặt bỏ đi, những người khác ngạc nhiên hô to gọi nhỏ xong thấy không có náo nhiệt xem nữa cũng giải tán.

Huấn luyện viên ý vị sâu xa nhìn Bạch Vĩnh Hy, khen ngợi y vài câu liền đi, Bạch Vĩnh Hy cũng không để tâm.

Cả một tuần học, Anael không ngại khó khăn ngày ngày đến tìm Bạch Vĩnh Hy phiền phức, cuối cùng đều thất bại mà về, qua vài lần đầu, hai đại đội người đều đã coi chuyện này thành đương nhiên như cơm bữa, thậm chí hôm nào không nhìn thấy Anael đi khiêu khích người ngược lại còn thấy thiếu thiếu.

Không thể không nói, con người đúng là một sinh vật bát quái, chỉ khác ở mức độ mà thôi. =))

***

Sau ngày nghỉ chủ nhật, lại đến một tuần học mới.

Thật sự phải nói, đối với nội dung lần này, Bạch Vĩnh Hy có chút... ngại. Bởi vì tuần này học – bơi.

Ngại không phải bởi vì y không biết bơi, ngược lại, kỹ năng bơi của y vô cùng tốt. Mà là bởi vì, học bơi cần cởi quần áo, dù không cởi hết, nhưng đối với một người quanh năm suốt tháng kín cổng cao tường, đồng thời được giáo dục trong môi trường cũ kỹ cổ xưa ở Vân Đoan như y, chỉ lộ vai lộ ngực cũng đã là rất không lễ phép, cần "phi lễ chớ nhìn", càng miễn bàn cả người chỉ mặc một chiếc quần bơi.

Cho nên phải nói Bạch Vĩnh Hy vô cùng may mắn vì đến liên bang Bình Quả vào mùa xuân, thời tiết không quá lạnh nhưng nhiệt độ cũng chưa tăng cao, hơn nữa y hầu như chỉ trạch trong ký túc xá, làm cho tỷ lệ nhìn thấy người khác ăn mặc hở hang, theo tiêu chuẩn của y, đặc biệt là nữ sinh, cũng giảm đi rất nhiều.

Rất may là quân huấn lần này không ép học sinh để trần, bởi nội dung cần học đều ở dưới nước nên không thể ăn mặc kín đáo như bình thường, nhưng huấn luyện viên vẫn cho phép mặc áo ngắn tay, T-shirt hoặc tương tự như vậy, đương nhiên, nhiều hơn thì không được, ngược lại ai muốn chỉ mặc quần bơi huấn luyện viên cũng không phản đối.

Bạch Vĩnh Hy thở ra một hơi.

Buổi sáng đầu tiên của tuần học thứ ba, một lần nữa, Bạch Vĩnh Hy lại trở thành tiêu điểm.

Chuyện này với một nam sinh nói ra thật sự cũng không đáng tự hào, ngược lại đối với nữ sinh có khi các cô sẽ vui mừng muốn khóc.

Thực ra chỉ đơn giản là vì Bạch Vĩnh Hy rất trắng. Y vốn là bạch tử, đã trắng rất bất thường so với những người khác. Sau hai tuần quân huấn ngày ngày phơi nắng từ sáng đến chiều, dù mặt trời tháng ba không "độc" như tháng bảy, nhưng cũng làm hầu hết mọi người đen đi một độ, thậm chí một số học sinh dễ bắt nắng đã biến thành bánh mật, một Bạch Vĩnh Hy vẫn trắng như sứ như tuyết liền đặc biệt hút mắt người.

Hơn nữa dáng người Bạch Vĩnh Hy rất đẹp, bình thường đã có thể nhìn ra ít nhiều, lúc này càng có thể thấy rõ dáng người y, eo nhỏ chân dài, cơ bắp vừa vặn, người vừa xuất hiện đã tụ tập vô số ánh mắt, thậm chí còn có tiếng huýt sáo vang lên.

Một tiêu điểm khác ngoài Bạch Vĩnh Hy chính là Orlando, hắn là số ít người không bị đen đi sau vô số thời gian phơi nắng huấn luyện, hai con người bị ngắm như thú quý hiếm nhìn nhau chỉ biết dở khóc dở cười.

Flynn ở bên cạnh cười hì hì cảm thán, cũng may ở đây không có nữ sinh, nếu không hai người hoặc là sẽ bị các cô hận chết, hoặc là sẽ bị tiếng hét của các cô làm cho tâm thần không yên.

Với những lời này, Orlando cũng chỉ có thể cười trừ.

***

Nói tuần thứ ba là học bơi thật sự cũng không hoàn toàn chính xác, bởi vì ngoài bơi, các học sinh còn phải tập luyện các kỹ năng đã học trong tuần đầu tiên trên nền nước, ví dụ như chạy vượt chướng ngại vật.

Đừng nhìn động tác không thay đổi, muốn hoàn thành những nội dung này vất vả hơn rất nhiều.

Ai cũng biết nước có lực cản lớn hơn không khí, cùng một động tác, lực sử dụng phải mạnh hơn dứt khoát hơn, kéo theo thể lực cũng tiêu hao nhanh hơn, hơn nữa ngâm nước trong thời gian dài vốn không phải chuyện gì tốt, đó là còn chưa nói những sự cố nhỏ như trượt chân sặc nước vân vân, làm cho ngày học đầu tiên chưa kết thúc, tiếng kêu than của các học sinh đã thê thảm còn hơn lúc bị huấn luyện viên yêu cầu tập luyện phối hợp giới hạn thời gian trong tuần đầu tiên.

Cứ thế, trong hơn ba trăm con người mặt mũi dáng vẻ chật vật, Bạch Vĩnh Hy, lại, lần thứ n, bị huấn luyện viên chú ý đến.

Lần này thật sự không phải do huấn luyện viên cố ý nhìn chằm chằm y.

Bởi vì động tác của Bạch Vĩnh Hy quá nhanh nhẹn, quá linh hoạt, làn nước bên dưới dường như không mảy may cản trở, ngược lại tựa một bàn đạp nâng y lên đẩy về phía trước, một trời một vực với những học sinh cật lực nâng tay nhấc chân bên cạnh.

Huấn luyện viên liếc mắt một cái liền phát hiện khác thường.

Trong các môi trường ngoài không khí, cho dù là quân nhân được huấn luyện đặc thù, có luyện tập thế nào cũng không thể loại bỏ cản trở của môi trường lên cơ thể, ít nhiều vẫn sẽ bị ảnh hưởng.

Nhưng Bạch Vĩnh Hy không giống, huấn luyện viên Chris rất dễ dàng có thể nhìn ra y không hề dùng sức hơn những lần huấn luyện trước, nhưng ngược lại lại có vẻ càng linh động nhẹ nhàng hơn, vấn đề là bản thân Bạch Vĩnh Hy dường như còn không hề ý thức được điều này.

Vài ý nghĩ vô cùng không tưởng bay nhanh lướt qua đầu huấn luyện viên, cuối cùng lại đều bị chính hắn ném qua một bên, nghĩ nhiều như vậy làm gì, tương lai còn dài, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì, lo liệu tốt hiện tại mới là việc nên làm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro