Chương 17: Đồ đằng tứ thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17: Đồ đằng tứ thần

Bạch Vĩnh Hy mới đến Bình Quả không lâu, phần lớn thời gian lại không ra ngoài, chỉ nhìn trang phục cũng không đoán ra thân phận đối phương, nhưng sức quan sát của y trước giờ không kém, từ ngoại hình và khí chất bên ngoài có thể suy ra một hai rằng kẻ bắt cóc không phải hạng người cùng đồ mạt lộ, không rõ vì sao và bằng cách nào lại xâm nhập vào doanh trại, còn bắt cóc người.

Nữ sinh bị bắt cóc đã sợ muốn chết, nhưng dao kề bên cổ, không dám hét lên, không dám giãy giụa, chỉ có thể im lặng chảy nước mắt.

Bạch Vĩnh Hy nhìn quanh không thấy có người khác, cũng không biết kẻ bắt cóc có đồng bọn hay không, nhưng y biết, nếu để đối phương rời khỏi doanh trại, tình huống mới thật sự là nguy hiểm. Bạch Vĩnh Hy là không muốn dính vào rắc rối, nhưng bản tính không cho phép y thấy chết không cứu, huống chi hai người đối diện kia đã nhìn thấy y, lúc này muốn im lặng rút lui cũng không được.

Vì vậy, Bạch Vĩnh Hy không chút do dự tiến lên.

Kẻ bắt cóc thấy có người đến liền có chút hoảng, bàn tay cầm dao vô thức run lên, cọ qua cổ nữ sinh, vết máu chớp mắt rịn ra.

Toàn thân nữ sinh mắt thường có thể thấy được run lên, sợ đến thất thanh.

Nam nhân hoảng hốt vội vàng đổi tay kiềm chế hai tay nữ sinh lên bóp cổ đối phương, cánh tay cầm dao giơ ra trước mặt, chỉ về phía Bạch Vĩnh Hy.

"Đứng lại! Tiến lên nữa tao giết nó!"

Giọng điệu rõ ràng là phô trương thanh thế, Bạch Vĩnh Hy vẫn ngoan ngoãn nghe lời dừng bước, bình tĩnh nói.

"Ngươi muốn gì."

Nam nhân hiển nhiên không phải kẻ bắt cóc chuyên nghiệp, thấy tình huống có phần thoát ly khống chế liền luống cuống tay chân, cũng không trả lời Bạch Vĩnh Hy, chỉ một mực lui về phía sau.

Hắn lui một bước, Bạch Vĩnh Hy liền tiến một bước, đường nhìn thẳng tắp đối diện nam nhân.

Chớp mắt ánh mắt hai người đối diện, một tia sáng bạc lóe lên trong mắt Bạch Vĩnh Hy. Cùng lúc đó, kẻ bắt cóc liền ngây ra như một con rối gỗ, vẫn giữ nguyên tư thế một tay bóp cổ nữ sinh một tay chỉ Bạch Vĩnh Hy.

Nữ sinh chợt thấy lực khống chế trên cổ mình buông lỏng, còn chưa kịp phản ứng, trước mắt chớp lên một cái, liền bất tỉnh ngã xuống.

Bạch Vĩnh Hy chậm rãi đến gần, lấy đi con dao trong tay nam nhân, kéo nữ sinh qua một bên, quay lại trước mặt kẻ bắt cóc, hai ngón tay khép lại đặt lên cổ đối phương, sau đó, một cảnh tượng khó có thể tin xảy ra.

Chỉ thấy đầu ngón tay y toát ra một dòng điện xanh trắng, truyền thẳng vào người kẻ bắt cóc, chỉ qua vài giây, đối phương liền ngã xuống, bề ngoài nhìn chỉ như đang ngủ, không mảy may có gì khác thường.

Đã xảy ra chuyện như vậy, Bạch Vĩnh Hy cũng không có tâm tình hóng gió gì nữa, liền quay về ký túc xá tạm thời.

Trước khi đi còn thả lại con dao xuống bên cạnh nữ sinh.

Bạch Vĩnh Hy vừa đi khuất bóng, nữ sinh liền hoảng hốt tỉnh lại, chỉ nhớ mình bị một người đàn ông lạ mặt đe dọa, không hề có chút ấn tượng về những việc sau đó.

Thấy nam nhân kia bất tỉnh cách mình không xa, nữ sinh nhanh chóng bò dậy, chạy vội về báo tin.

Những chuyện tiếp sau Bạch Vĩnh Hy không quan tâm, chỉ bình tĩnh chờ đến sáng ngày hôm sau lên xe về trường, tựa như chưa bao giờ xảy ra chuyện gì.

Bạch Vĩnh Hy không chủ động để ý, nhưng trong phòng có một người bát quái như Vicky, y không muốn biết chuyện cũng khó.

Nói ngắn gọn thì là nữ sinh quay về báo tin với huấn luyện viên, các huấn luyện viên lập tức dẫn người ra sau núi, kẻ bắt cóc vẫn hôn mê tại chỗ, không chút phí công đã bị trói gô kéo về.

Doanh trại bị đột nhập, đây là một vấn đề lớn.

Dù nơi đây không phải căn cứ quân sự quan trọng gì, vẫn cần điều tra rõ ràng, không thể để chuyện tương tự xảy ra một lần nữa.

Bởi trước giờ tới lui doanh trại chỉ có thầy trò học viện quân sự, cũng chưa bao giờ xảy ra chuyện, cứ thế, canh phòng liền có chút lơ là.

Sau núi không có camera, nữ sinh không nhớ rõ chuyện đã xảy ra, theo quân y có lẽ là do bị kích thích sợ hãi gây mất trí nhớ gián đoạn, ngoài ra chỉ có chút trầy da do giãy giụa, còn lại hoàn toàn bình thường, chỉ có thể đợi kết quả thẩm vấn kẻ bắt cóc.

Kết quả thẩm vấn cũng không lạc quan, giống như nữ sinh bị bắt cóc, nam nhân chỉ nhớ mình đang trên đường đưa con tin rời doanh trại, sau đó liền bất tỉnh.

Toàn bộ sự việc lộ ra sự khác thường kỳ quái, lại không tra được chút manh mối.

Đương sự không có đáp án, cũng không có giám sát, các huấn luyện viên chỉ có thể tạm thời gác bí ẩn này qua một bên, ngược lại đi điều tra bối cảnh và động cơ của kẻ bắt cóc.

Bạch Vĩnh Hy im lặng nghe Vicky thêm mắm thêm muối miêu tả lại sự việc, trong lòng không có nửa điểm cảm xúc dao động.

Năng lực của y, y đương nhiên biết.

Khống chế thân thể, tấn công tinh thần, xóa sửa ký ức... đều là tác dụng của Hy Long văn.

Nghe thì rất trâu bò, trên thực tế toàn bộ đều là hố.

Ví dụ như muốn khống chế một người thì cần ánh mắt trực tiếp đối diện đối phương mới có thể phát động năng lực, hay với người tâm trí kiên định tác dụng sẽ yếu đi, lại hoặc là độ dài thời gian bị ảnh hưởng tùy người là không giống nhau, vân vân... Có thể tóm tắt đơn giản lại thành một câu, tràn đầy nhân tố không xác định.

Lợi ích duy nhất của Hy Long văn trong cảm nhận của Bạch Vĩnh Hy đại khái chỉ có cải thiện thể chất cùng tăng mạnh thị lực, giúp y không cả ngày làm bạn với thuốc thang và nhìn đâu cũng như phủ sương như khoảng thời gian trước ba tuổi.

Như sự việc ngày hôm nay, dưới tình huống có đầy đủ suy xét chuẩn bị, y là sẽ không làm như vậy.

Bởi vì xét tổng thể, năng lực của Hy Long văn là có tác dụng phụ.

Không giống Sí Hoàng, Sương Hổ và Thương Minh văn chủ yếu tác động lên ngoại cảnh. Hy Long văn ảnh hưởng trực tiếp đến đầu não tinh thần con người.

Càng bị Hy Long văn ảnh hưởng nhiều, người càng có khả năng biến thành con rối, không có thần trí, không có suy nghĩ, chỉ là một cái xác không hồn.

Tuy rằng một vài lần một vài phút khống chế cơ bản sẽ không làm hại đến đầu óc một người, trước đây Bạch Vĩnh Hy vẫn rất hạn chế dùng loại năng lực này, chính xác phải nói là gần như chưa bao giờ sử dụng.

Về phần vì sao là gần như, bởi vì lúc nhỏ y đã từng dùng năng lực của Hy Long văn lên Chúc Vũ Huyền, tuy chỉ là vô tình, kết quả cũng không thành công.

Sau đó y tìm đọc rất nhiều tài liệu ghi chép mới biết được, ngoại trừ khả năng chữa lành của Sí Hoàng văn và năng lực cộng tình của Hy Long văn, những khả năng khác của đồ đằng tứ thần, đều không có tác dụng với người sở hữu nó cũng như ba người khác.

Ngày hôm nay phá lệ sử dụng Hy Long văn, một phần bởi vì tình huống khẩn cấp, một phần khác cũng bởi vì chỉ có như vậy mới không để lại dấu vết, hoặc là nói, cho dù có, cũng không thể điều tra ra, cũng đồng nghĩa với việc không có phiền phức về sau.

Công tác điều tra của các huấn luyện viên còn tiếp tục, nhưng quân huấn đã kết thúc, tất cả sinh viên đúng hạn dọn đồ về trường.

Bởi vì ngày hôm sau sẽ chính thức đi học, Andy và Vicky có chút hưng phấn hơi quá, ở trên giường lăn lộn đến hơn nửa đêm mới ngủ, động tĩnh không phải quá lớn, nhưng vẫn làm Bạch Vĩnh Hy luôn luôn ngủ không sâu bị ảnh hưởng ít nhiều.

May mà tiết học đầu tiên bắt đầu từ 8h sáng, ký túc xá cũng chỉ cách giảng đường hơn năm phút đi bộ.

***

Với một ngành ít được quan tâm như lịch sử, một lớp học có hơn hai mươi người đã coi là nhiều.

Khi Bạch Vĩnh Hy đến nơi, trong phòng đã ngồi đầy một nửa, hơn mười người túm năm tụ ba ngồi thành vài nhóm nhỏ.

Một nam sinh nhìn thấy Bạch Vĩnh Hy đi vào liền lên tiếng chào, hấp dẫn ánh mắt những người khác.

Bạch Vĩnh Hy nhìn qua, quen mặt, đều là đồng đội trong một tháng quân huấn vừa rồi, y gật đầu một cái coi như đáp lại, chọn vị trí gần cửa sổ cuối lớp ngồi xuống.

Mấy người đều biết tính tình Bạch Vĩnh Hy, hỏi thăm vài câu xong cũng thôi.

Chỉ là vài nữ sinh ở bàn trên cùng lại không được ý tứ như vậy.

Các cô không chạy đi quấy rầy Bạch Vĩnh Hy, nhưng từ lúc y bước vào cửa, ánh mắt đã dính lên người y, đồng thời không chút keo kiệt cống hiến tiếng hét nho nhỏ của mình, sau đó vừa xì xào bàn tán, thỉnh thoảng lại liếc trộm Bạch Vĩnh Hy.

Trong quá khứ, tình huống tương tự cũng đã xảy ra rất nhiều lần, mà một tháng quân huấn qua đi, độ nổi tiếng của Bạch Vĩnh Hy tăng lên càng cao.

Tất cả sinh viên tham gia đợt huấn luyện quân sự vừa rồi, dù không nhớ được tên, cũng đều biết có một người như vậy.

Bạch Vĩnh Hy đẹp, đây là điều không thể phủ nhận, lại thêm thân thủ tốt, càng hấp dẫn người chú ý. Một điều quan trọng hơn là, so với những người khác, muốn nhận ra Bạch Vĩnh Hy thật sự rất dễ dàng, chỉ cần không phải người bệnh mù mặt giai đoạn cuối, ít nhiều đều sẽ có ấn tượng.

Ánh mắt các nữ sinh không có ác ý, Bạch Vĩnh Hy cũng đã quen với đủ loại cái nhìn, không mảy may bị ảnh hưởng, im lặng đọc sách.

Ánh nắng buổi sáng dịu nhẹ xuyên qua cửa sổ chiếu xuống trên người y, mái tóc bạc như được phủ một tầng sa vàng lấp lánh, làm người nhìn chói mắt, lại không nỡ quay đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro