Chương 21: Cướp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21: Cướp

Bạch Vĩnh Hy ngồi thuyền cập cảng Nam Cảnh, nhưng tạm thời tạm thời còn chưa quyết định được muốn đi đâu. Vừa vặn gặp một thương đội đến Đông Hải Tân, y liền ngỏ lời muốn đi cùng bọn họ.

Chủ thương đội họ Dương, là một nam nhân trên dưới bốn mươi, có nét khôn khéo cẩn thận của người làm ăn.

Sau khi tỉ mỉ quan sát Bạch Vĩnh Hy một lượt từ trên xuống dưới, chất liệu trang phục tuy không phải loại quý giá gì, nhưng ngọc bội trên thắt lưng liếc mắt một cái là có thể nhìn ra không phải vật tầm thường, cộng thêm mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều tỏa ra quý khí hơn người, suy đoán đối phương có thể là công tử nhà ai ra ngoài du lịch, cũng liền đồng ý.

Lại nói, cho dù Bạch Vĩnh Hy có ý đồ xấu, hắn thuê nhiều tiêu sư như vậy, chẳng lẽ còn không làm gì được một thiếu niên thư sinh?

Bạch Vĩnh Hy cũng chú ý thấy chuyện này, liền thuận miệng hỏi một câu.

Ông chủ Dương cũng không giấu giếm, nói.

"Nhìn ngươi hẳn là mới đến Nam Cảnh, cho nên không biết, vài tháng gần đây trên núi Mặc Sơn xuất hiện một đám giặc cướp, chỉ cướp hàng không giết người, nhưng với thương nhân mà nói, cướp hàng không phải ngang với cướp nửa cái mạng của thương nhân rồi sao? Cho nên mới phải cẩn thận như vậy."

Núi Mặc Sơn là một ngọn núi trên con đường tất yếu phải đi qua để đến Đông Hải Tân, Bạch Vĩnh Hy xem qua ghi chép, ngọn núi này vẫn thuộc địa giới Nam Cảnh, nằm trong phạm vi quản lý của Chúc vương.

"Quan phủ không giải quyết chuyện này sao?"

Ông chủ Dương thở dài, lắc đầu, "Núi Mặc Sơn dễ thủ khó công, nghe nói trong đám cướp kia còn có người giỏi thuật cơ quan, bố trí sơn trại kín không kẽ hở, vài nha sai công phu mèo quào cũng không làm gì được, thà rằng không quản, dù sao không ra mạng người."

Bạch Vĩnh Hy hơi nhíu mày, tiếp tục hỏi: "Chúc vương đâu? Không người báo tin lên?"

Nói đến Chúc vương, ông chủ Dương có vẻ càng thất vọng, "Đừng nhắc nữa. Nửa năm trước Chúc gia khởi công xây dựng tàng bảo các, người thiết kế chính là độc nữ của Minh gia, nghe nói Chúc vương nhất kiến chung tình với Minh cô nương, ngày ngày chạy đi lấy lòng người ta, không quản sự vụ, nếu không phải có Chúc tiểu thư ở bên cạnh nhìn, ai..."

Nói xong lại thở dài một hơi.

Bạch Vĩnh Hy càng nghe nói, mày nhăn càng chặt. Nghĩ đến đúng là đã có vài tháng y và Chúc Vũ Huyền không gửi thư qua lại, lần cuối cùng viết thư cũng không nghe Chúc Vũ Huyền nhắc gì đến tàng bảo các, y biết chuyện này đều là thông qua báo cáo của thủ hạ.

Bất giác liền cảm thấy có chút khó chịu, không rõ vì sao.

***

Khi thương đội đi qua khu vực núi Mặc Sơn, trời đã về chiều, với tốc độ thường ngày, trước khi trời tối có thể đến khách điếm cách chân núi vài dặm đường.

Đại khái là trời không chiều lòng người, càng muốn tránh cái gì càng dễ gặp phải cái gì.

Ngay lúc cả đoàn người đang cao độ đề phòng nhanh chóng đi về phía trước, một đợt mưa tên đột nhiên bay đến.

Sau đó là tiếng bước chân dồn dập và tiếng đao kiếm va chạm leng keng.

Bạch Vĩnh Hy vung tay, ống tay áo gạt đi mũi tên lao về phía y.

Đoàn người bị tập kích lập tức nhốn nháo ầm ĩ lên, bảo vệ người bảo vệ hàng, giữ ngựa tránh tên, tất cả loạn thành một đống.

Chuyện xảy ra tiếp theo cũng không khó đoán, thương đội tuy đông người, lại vẫn không bằng sơn tặc, hơn nữa đối phương còn sử dụng thuốc mê. Nhìn từng người nốt gót nhau ngã xuống, Bạch Vĩnh Hy biết chắc, chuyến hàng này của ông chủ Dương là không giữ được.

Bản thân Bạch Vĩnh Hy muốn chạy thoát ngược lại không khó, nhưng y có một ý tưởng khác.

Trong lúc Bạch Vĩnh Hy còn đang suy nghĩ làm sao để đám sơn tặc này chú ý đến mình, một người nhìn có vẻ là đầu lĩnh đã chỉ vào Bạch Vĩnh Hy, "Bắt nàng về."

Trương Hoành liếc mắt một cái đã chú ý đến Bạch Vĩnh Hy.

Giữa một đám người chật vật luống cuống, Bạch Vĩnh Hy bình tĩnh đối phó bắt mắt tựa như hạc giữa bầy gà.

Trương Hoành rất có dã tâm, bởi công phu quyền cước tương đối tốt, hắn nhanh chóng lập công, cũng rất được trọng dụng, tuy mới đến không lâu đã được cất nhắc dẫn đầu một đám thủ hạ.

Nhưng mục tiêu của hắn không dừng ở đây.

Bản thân có bao nhiêu cân lượng hắn tự biết, cho nên vị trí thủ lĩnh hắn không mơ tưởng đến, nhưng phó thủ hắn tự hỏi vẫn có thể đảm đương. Mà ngoài lập công xoát độ tồn tại trước mặt lão đại, phương pháp lấy lòng đối phương nhanh nhất là gì? Đương nhiên là hiến cho lão đại một vị áp trại phu nhân xinh đẹp!

Mà Bạch Vĩnh Hy trong mắt vị đầu lĩnh này, chỉ dùng xinh đẹp để hình dung thật sự là quá mức thô thiển cùng nông cạn, đáng tiếc với vốn từ ngữ nghèo nàn của mình, Trương Hoành cũng biết làm sao miêu tả.

Vì vậy, dưới sự chống đối làm dáng của Bạch Vĩnh Hy, đám giặc cướp công phu chẳng đến đâu trong mắt y rất nhanh đã thành công trói y lại, quấn vải đen quanh mắt sau đó dẫn người lên núi.

***

Cái gọi là lý tưởng là đầy đặn mà thực tế lại cốt cảm, Trương Hoành còn chưa vui vẻ vì tương lai tiền đồ vô lượng được bao lâu, vừa dẫn người đến cửa sơn trại, hắn đã gặp phải kẻ đáng ghét nhất từ khi đến núi Mặc Sơn này – Dực Cung Huyền.

Không giống Trương Hoành chủ động tìm đến đầu nhập Mặc Sơn lão đại, Dực Cung Huyền là bị truy sát chạy trốn đến đây.

Chuyện của hắn rất cẩu huyết cũng rất tầm thường.

Dực gia là một thương hộ giàu có, Dực lão gia tuổi cao bệnh nặng, không lâu trước đã đi theo tổ tiên, mẫu thân Dực Cung Huyền mất sớm, chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đều bị mẹ kế quản, vị này cũng có con trai, đương nhiên muốn con mình có được càng nhiều gia sản càng tốt.

Đáng tiếc, Dực Cung Huyền là đích trưởng tử, về tình về lý đều là người thừa kế hợp lệ.

Như một chuyện đương nhiên, Dực Cung Huyền trở thành cái gai trong mắt mẹ kế.

Hơn nữa, so với đứa con cả ngày chỉ biết ăn chơi của nàng, Dực Cung Huyền tuy không phải hạng kinh tài tuyệt diễm, lại vẫn tài giỏi được lòng người hơn nhiều. Mẹ kế đương nhiên không thể ngồi im nhìn Dực Cung Huyền ngỗi vững vị trí gia chủ, đến lúc đó, trong nhà còn có chỗ cho mẹ con nàng sao?

Vì vậy, mẹ kế bắt đầu âm mưu xóa bỏ khối đá chặn đường là Dực Cung Huyền kia.

Sau vài lần đầu độc không thành công, trong một lần Dực Cung Huyền ra ngoài bàn công chuyện, mẹ kế liền thuê sát thủ lấy mạng hắn.

Một phụ nhân tầm thường không thể tìm được một sát thủ cao minh lợi hại cỡ nào, nhưng Dực Cung Huyền cũng chỉ là một thư sinh tay trói gà không chặt, nếu không có nhóm hộ vệ trung thành, hắn đại khái đã chết đến không thể chết lại.

Nhưng dù vậy, khi chạy đến núi Mặc Sơn, Dực Cung Huyền cũng đã thương tích đầy mình, hộ vệ cũng đều đã chết.

Mặc Sơn lão đại vốn không có ý định giữ Dực Cung Huyền, luật không giết người của hắn chỉ là để tránh phiền toái từ quan phủ, không có nghĩa rằng hắn thiện tâm. Là Dực Cung Huyền chủ động xin ở lại, chủ động nói ra mọi chuyện, Mặc Sơn lão đại sau khi cho người điều tra, xác nhận lời hắn nói đều là thật, mới đồng ý.

Đương nhiên, đề phòng vẫn là không thể thiếu.

Dực Cung Huyền có thể tính là đến cùng thời gian với Trương Hoành, nhưng Trương Hoành hoàn toàn không có một chút tình đồng liêu với hắn. Ngược lại, Dực Cung Huyền vừa vặn là loại người Trương Hoành ghét nhất. Mặt mũi tiểu bạch kiểm, người không được mấy lạng thịt gió thổi liền gục, trừ miệng xán liên hoa chỉ biết khoa tay múa chân chỉ điểm giang sơn.

Nhưng chính là một kẻ như vậy, sau thời gian đầu quan sát, còn được lòng lão đại hơn hắn.

Trương Hoành vốn nhìn Dực Cung Huyền không vừa mắt, lại càng chán ghét hắn hơn.

Thấy Dực Cung Huyền đứng trước sơn trại híp mắt cười nhìn mình, tâm tình tốt của Trương Hoành lập tức bay sạch.

Như ngày thường có lẽ Trương Hoành sẽ dừng lại nói móc Dực Cung Huyền vài câu, nhưng lúc này hắn có chuyện quan trọng hơn, chỉ khinh thường liếc Dực Cung Huyền một cái liền đi.

Đáng tiếc, Dực Cung Huyền rất không có ánh mắt chặn đường, đồng thời nhìn về phía người bị trói tay bịt mắt bị áp đi theo sau lưng hắn, nâng mi, "Vị này là?"

Trương Hoành không nói, đối với hắn, mọi lời nói của Dực Cung Huyền đều là nói nhảm, không cần trả lời, không muốn trả lời, cũng khinh thường trả lời.

Nhưng đầu óc Dực Cung Huyền rất tốt, suy đoán một chút đã hiểu ra bảy tám phần mười, vì vậy cũng không cần Trương Hoành trả lời, trực tiếp nói, "Tặng cho lão đại?"

Sau đó quay qua làm ra vẻ như tỉ mỉ đánh giá Bạch Vĩnh Hy một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng nhìn về phía Trương Hoành, trong mắt mang cười, lời nói ra lại không mấy dễ nghe, "Nam?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro