Chương 3: Hai nhỏ vô tư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Hai nhỏ vô tư

"Ta gọi Bạch Vĩnh Hy. Ta... là nam."

Là nam.

Nam.

Câu nói vang vọng trong cái đầu nhỏ của tiểu Vũ Huyền, tiểu Vũ Huyền vô thức nhìn về phía tiểu Vĩnh Hy. Nam? Không không không, làm sao có thể?

Tiểu tỷ tỷ mặc váy, tuy rằng trang phục Vân Đoan hầu như đều là các loại trường bào ống tay áo rộng vạt áo phiêu phiêu, nhưng kiểu dáng nữ nam tiểu Vũ Huyền còn phân biệt ra được. Tiểu tỷ tỷ tết tóc cài hoa, hoa màu trắng trên nền tóc trắng nhìn không phải rất rõ nhưng rõ ràng là có, dù thường ngày tiểu Vũ Huyền cũng thường được trang điểm ăn diện rực rỡ, nhưng vẫn là trang phục nam hài, nhiều lắm chỉ trung tính một chút.

Hơn nữa, tiểu tỷ tỷ xinh đẹp như vậy...

Tiểu Vũ Huyền lắc đầu nguầy nguậy, còn muốn giãy giụa thêm, từ chối tiếp nhận sự thật.

Dường như nhìn thấy tiểu Vũ Huyền đang nghĩ gì, tiểu Vĩnh Hy nghiêm túc nhìn cậu, khẳng định, "Thật sự."

"Nhưng mà..."

"Không có nhưng mà."

Tiểu Vũ Huyền rốt cuộc ngậm miệng, nhưng nhìn ánh mắt nhỏ u oán kia, hiển nhiên vẫn là không tin.

Tiểu Vĩnh Hy còn muốn nói gì, lại bị ánh mắt chợt sáng lên của tiểu Vũ Huyền chặn ngang.

Tiểu Vũ Huyền đột nhiên đứng dậy, cười hì hì đi qua, cầm tay tiểu Vĩnh Hy, kéo cậu đi ra ngoài đình, tiểu Vĩnh Hy dù không biết tiểu Vũ Huyền muốn làm gì, cũng không phản đối.

Tiểu Vũ Huyền đứng dưới mái đình, quay đầu nhìn quanh một chút, cuối cùng dắt tiểu Vĩnh Hy đi về phía một hòn non bộ có lượng hoa cỏ bốn phía rậm rạp nhất.

Tiểu Vĩnh Hy im lặng đi theo, cũng có chút tò mò tiểu Vũ Huyền muốn làm gì, chỉ là trên mặt hoàn toàn không biểu hiện ra mà thôi.

Đến hòn non bộ, chọn một vị trí khuất bóng, tiểu Vũ Huyền rốt cuộc dừng lại, quay người đối diện với tiểu Vĩnh Hy, hai tay đặt lên hai bên vai cậu, hít sâu một hơi, nói:

"Muốn ta tin có thể, nhưng nói miệng không chứng cứ, ngươi phải chứng minh cho ta thấy."

Chứng minh? Tiểu Vĩnh Hy còn chưa kịp phản ứng, đã bị hành động tiếp theo của tiểu Vũ Huyền làm ngây người.

Tiểu Vũ Huyền dứt lời, cũng không đợi tiểu Vĩnh Hy nói gì, lập tức đưa tay... cởi đai lưng của tiểu Vĩnh Hy.

Lúc tiểu Vĩnh Hy tỉnh hồn lại, áo đã bị kéo ra một nửa, lộ ra một bên vai. Tiểu Vĩnh Hy vội vàng gạt tay tiểu Vũ Huyền ra, kéo vạt áo mình lên, sau đó mím môi trừng mắt nhìn tiểu Vũ Huyền, lại thấy đối phương vẫn đang nhìn chằm chằm về phía vai mình.

Vai? Trên vai cậu có gì sao, tiểu Vĩnh Hy nhìn xuống, chỉ là vải áo bình thường. Không, tiểu Vĩnh Hy đột nhiên nghĩ đến một điều, trên vai cậu có... chẳng lẽ? Ánh mắt vô thức nhìn về phía tiểu Vũ Huyền tìm kiếm câu trả lời.

Cũng không để tiểu Vĩnh Hy đợi lâu, tiểu Vũ Huyền đột nhiên cười hì hì sán lại gần, thần thần bí bí nói, "Tiểu Hy Hy, ta cho ngươi xem cái này."

Xưng hô từ tiểu tỷ tỷ biến thành tiểu Hy Hy, hiển nhiên là đã chấp nhận sự thật tiểu Vĩnh Hy là nam.

Mà thực ra, từ khi tiểu Vĩnh Hy nói, trong tiềm thức tiểu Vũ Huyền vốn là đã tin, nếu không, làm sao có thể nghĩ ra trò lột áo người ta để chứng minh? Tiểu Vĩnh Hy thật sự là nữ hài, như vậy chẳng phải là đùa giỡn lưu manh? Cho dù tiểu Vũ Huyền mới năm tuổi, nhưng đối phương cũng chỉ mới sáu tuổi. Tiểu Vũ Huyền được dạy làm một quân tử, mà không phải đăng đồ tử ngoài đường. Chẳng qua là lần đầu tiên có ấn tượng sâu sắc như vậy về một người, lại nhận sai *giới tính* người ta, nhất thời không tiếp thu được, mặt ngoài giãy giụa một chút mà thôi.

Tiểu Vũ Huyền nói xong, cũng không nhìn vẻ mặt tức giận của tiểu Vĩnh Hy, lập tức động thủ cởi đai lưng của mình, kéo một bên cổ áo ra.

Quả nhiên.

Tiểu Vĩnh Hy thở dài một hơi, đưa tay chỉnh lại vạt áo cho tiểu Vũ Huyền.

Tiểu Vũ Huyền vẫn cười híp mắt, thuận theo động tác của tiểu Vĩnh Hy.

"Có phải rất xinh đẹp không? Phụ vương nói sau này có thể còn đẹp hơn lớn hơn nữa." Trong giọng nói tràn đầy hưng phấn.

Khuôn mặt tiểu Vĩnh Hy vẫn bình tĩnh như thường, gần như nhìn không ra cảm xúc gì, "Chúc vương biết?"

Tiểu Vũ Huyền gật đầu, lại tò mò hỏi, "Hy vương không biết sao?"

Tiểu Vĩnh Hy lắc đầu.

Tuy rằng không biết vì sao tiểu Vĩnh Hy lại giấu chuyện này, dù sao trong ấn tượng của tiểu Vũ Huyền, đây là chuyện tốt, nhưng nếu tiểu đồng bọn đã không nói, vậy cậu cũng sẽ không nói.

Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy tiểu Vĩnh Hy, tiểu Vũ Huyền đã thấy đối phương rất hợp mắt, cũng thầm quyết định nhất định phải kết người bạn này.

Tiểu Vũ Huyền đập nắm tay phải lên lòng bàn tay trái, mở to mắt nhìn tiểu Vĩnh Hy, "Hiểu rồi, là bí mật đúng không." Nói xong còn đặt ngón trỏ lên môi mình, làm động tác "xuỵt".

Tiểu Vĩnh Hy từ nhỏ chỉ có một mình, không phải người khác bỏ mặc cậu, mà là bởi vì sức khỏe không tốt, mọi người đối xử với cậu luôn vô thức mang theo một chút đau lòng, thương xót, thậm chí thương hại, dường như vĩnh viễn cách một lớp màn chắn, cậu bị vây ở bên trong, những người khác ở bên ngoài nhìn vào cậu. Tiểu Vĩnh Hy không thích cảm giác này, dần dần mới nuôi thành tính cách lạnh nhạt như hiện tại.

Hôm nay lần đầu tiên gặp một người bạn cùng lứa tuổi, lại hoạt bát linh động như vậy, cũng bị đối phương ảnh hưởng, khóe môi vô thức cong lên, dù chỉ rất nhỏ.

Tiểu Vũ Huyền mắt sắc, lập tức bắt được khoảnh khắc này, mở to hai mắt, giọng điệu khoa trương, "Oa, tiểu Hy Hy, ngươi cười lên rất đẹp a, phải cười nhiều mới được."

Cánh môi tiểu Vĩnh Hy lập tức mím chặt, nhìn chằm chằm về phía tiểu Vũ Huyền.

Tiểu Vũ Huyền cũng không để ý, cười hì hì dắt tay tiểu Vĩnh Hy bước ra ngoài, "Đi, đi về ăn điểm tâm, ta đói rồi."

***

Cuộc chiến tứ thần diễn ra gần một tháng.

Suốt một tháng này, tiểu Vũ Huyền thường xuyên đến phủ Hy vương tìm tiểu Vĩnh Hy chơi.

Trước đó đã nói, hai vị vương gia có đôi khi nhìn nhau không vừa mắt, nhưng vẫn rất kính nể đối phương, cũng coi như một đôi bạn không tệ. Hài tử hai nhà quan hệ tốt, thật sự chỉ lợi không hại. Hơn nữa hai vị vương gia cũng hi vọng đối phương có thể ảnh hưởng con mình một chút.

Hy vương mong tiểu Vĩnh Hy đừng cả ngày nghiêm mặt, nên cười nói nhiều hơn, có thể làm nũng như tiểu Vũ Huyền thì càng tốt.

Mà Chúc vương lại hi vọng tiểu Vũ Huyền có thể học tiểu Vĩnh Hy, nghiêm túc một chút, hiểu lễ nghĩa một chút, đừng cả ngày cười hì hì trèo cây leo tường đùa giỡn mọi người, chỉ cần tiểu Vũ Huyền chín chắn bằng nửa tiểu Vĩnh Hy, Chúc vương đã có thể cảm tạ trời đất.

Càng khỏi nói hai vị vương phi, khi chưa gả người đã là bạn tốt, vốn đã hẹn sau này sinh con nếu là một nam một nữ thì sẽ cho hai đứa nhỏ đính hôn, đáng tiếc tiểu Vĩnh Hy tiểu Vũ Huyền lần lượt sinh ra, lại đều là nam hài, hôn ước chỉ có thể thôi. Nhưng nhìn hai đứa bé chơi thân, hai vị mẫu thân cũng vui lòng.

Bởi phạm vi hoạt động của hai đứa bé chỉ quanh quẩn trong phủ Hy vương, trọng điểm là tiểu viện của tiểu Vĩnh Hy và hoa viên, các vị trưởng bối ngoài phái người bảo vệ an toàn cho cả hai, còn lại đều mắt nhắm mắt mở, cũng không quản hai hài tử chơi gì làm gì.

Hơn nữa từ vài lần đến thăm có thể thấy, tiểu Vĩnh Hy luôn luôn học tập nghiêm túc, tiểu Vũ Huyền ngồi bên cạnh, dù mặt đã phồng lên thành cái bánh bao, vẫn chịu nhịn tính tình đọc sách, hai đứa trẻ chơi đùa cũng không quên học tập, lại càng thêm yên tâm.

Cũng chính vì vậy, mọi người, đặc biệt là Bạch gia, bỏ lỡ mất cơ hội phát hiện "bí mật nhỏ" của tiểu Vĩnh Hy, dẫn đến vài năm sau, khi bí mật này bộc lộ ra, trên dưới Bạch gia đều chấn động một lần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro