Chương 6: Long du thiên địa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Long du thiên địa

Tuy rằng Bạch Vĩnh Hy từng nói với Thiên Trật lão nhân, nếu chiến thắng cuộc chiến tứ thần, y muốn vị trí gia chủ Bạch gia, nhưng dựa theo kế hoạch hiện tại, Bạch Vĩnh Hy cũng không gấp gáp nhắc đến.

Không làm gia chủ Bạch gia, y còn là Hy vương của Vân Đoan, công việc hằng ngày cũng không ít.

Thời gian hơn một tháng đủ để Bạch Vĩnh Hy sắp xếp, giao tiếp xong hết tất cả công việc, đảm bảo cho dù không có bản thân mọi việc vẫn tiến triển bình thường.

Tiểu Cẩm Cẩm vừa tốt nghiệp được vài ngày, còn chưa vui vẻ vì số trang phục Bình Quả đường ca mua cho mình được bao lâu, đã nghe tin đường ca sẽ đi xa, lập tức chạy qua phủ Hy vương chặn người, lại được báo cho biết người đã đi từ sớm.

Tiểu Cẩm Cẩm nghe xong lập tức chạy ra ngoài, bỏ mặc một đám người hầu ở sau lưng la to gọi nhỏ.

Lần này đi Bạch Vĩnh Hy không che giấu tung tích, cả Vân Kinh cũng không kiếm ra được một người có mái màu bạc nào khác, tiểu Cẩm Cẩm muốn hỏi thăm thật sự rất dễ dàng.

Nhưng dù vậy, lúc tìm được đến khách điếm Bạch Vĩnh Hy đang ở, trời cũng đã chạng vạng.

Tiểu Cẩm Cẩm mặt mũi lấm lem gõ cửa phòng Bạch Vĩnh Hy, phía sau là hai hộ vệ nơm nớp lo sợ, lửa giận của Hy vương không phải ai cũng gánh được.

Bạch Vĩnh Hy vừa mở cửa, tiểu Cẩm Cẩm liền nhào vào lòng ôm chặt eo y, giọng nói như sắp khóc đến nơi, "Ca!"

Bạch Vĩnh Hy ngạc nhiên, tiểu Cẩm Cẩm là người duy nhất đi ra tìm y sau khi y rời đi.

Thiên Trật lão nhân nhìn kết quả cuộc chiến tứ thần lần này, dường như suy nghĩ đã có chút thay đổi, chủ động giúp y xử lý một phần công chuyện của phủ Hy vương trước kia y trở về, lão biết Bạch Vĩnh Hy một khi đã quyết định chuyện gì thì không còn đường lui, chuyến đi này đã là chắc chắn, nên không ngăn cản, chỉ âm thầm phái thêm cho y vài ám vệ. Những người khác biết ý gia chủ, cũng không làm điều thừa.

Chỉ có tiểu Cẩm Cẩm hoàn toàn không biết gì, lại không nỡ đường ca đi.

Tiểu Cẩm Cẩm buông eo đường ca nhà mình, túm ống tay áo y, nước mắt bắt đầu lạch cạch rơi, "Ca, huynh đi đâu?"

Bạch Vĩnh Hy xoa đầu tiểu Cẩm Cẩm, dùng khăn tay lau sạch vết bẩn vết nước mắt trên mặt cô bé.

"Ta cũng không biết. Thế giới lớn như vậy, ta muốn đi xem."

"Không đi không được sao?" Nước mắt lại có xu hướng tiếp tục rơi.

Bạch Vĩnh Hy cong khóe môi, véo mũi tiểu Cẩm Cẩm, "Không được, nhất định phải đi, lớn lên muội sẽ hiểu."

Tiểu Cẩm Cẩm nhìn Bạch Vĩnh Hy cười, ngây ra, cuối cùng mới yếu yếu nói, "Vậy, vậy huynh phải thường xuyên viết thư về cho muội, còn phải gửi quà về cho muội nữa!"

Bạch Vĩnh Hy gật đầu, vuốt tóc em gái nhỏ, "Được. Trời tối rồi, về nhà đi, ngoan." Vừa nói vừa liếc hai hộ vệ bên ngoài.

Hai người lập tức đứng nghiêm đợi lệnh.

Tiểu Cẩm Cẩm quay người đi, mà vẫn có chút không nỡ, đi một bước quay đầu ba lần, còn luôn mãi hứa hẹn, "Phải nhớ nha!"

"Nhất định."

Bạch Vĩnh Hy nhìn xe ngựa của tiểu Cẩm Cẩm đi về phía Bạch phủ, đến khi không thấy bóng mới đóng cửa sổ lại, trong lòng là ấm.

Nhưng nếu y biết ý nghĩ hiện tại của tiểu Cẩm Cẩm, nhất định sẽ là dở khóc dở cười.

Theo logic đơn giản của tiểu Cẩm Cẩm, đi xa = ra ngoài = cần tiền, mà mua quà = nhanh hết tiền = nhanh về nhà.

Đường ca là Hy vương gia, tiền khẳng định không ít, một lần quà không được, vậy đòi thêm vài lần, nhất định sẽ có thể làm ca ca về nhà sớm.

***

Không phải Bạch Vĩnh Hy muốn giấu tiểu Cẩm Cẩm không cho cô bé biết mình đi đâu, mà là y thật sự chưa quyết định xong hành trình kế tiếp sẽ sắp xếp như thế nào.

Chính như lời y nói, thế giới này rất lớn, muốn đi hết không phải chuyện trong một hai ngày.

Bảy vùng lãnh thổ lớn trên đại lục Kỳ Tích, trừ Phế Tích ở xa ngoài khơi tạm thời không suy nghĩ, những nơi khác y đều muốn dạo một lần. Đã như vậy, cần có kế hoạch cẩn thận.

Cũng không mất bao lâu, Bạch Vĩnh Hy đã lựa chọn xong mục tiêu đầu tiên – vương quốc Bắc Địa.

Bắc Địa là một đế quốc quân sự, mệnh lệnh chiến tranh không ngừng. Nhưng như vậy không có nghĩa là nội bộ Bắc Địa lúc nào cũng là một đống hỗn loạn.

Bởi vì thời gian dài chiến tranh, Bắc Địa dường như tự tạo thành một loại quy luật, sẽ có một thời gian đình chiến để nghỉ ngơi dưỡng sức vào ba tháng mùa đông. Cho dù quanh năm tuyết phủ, mùa đông của Bắc Địa cũng lạnh lẽo buốt giá hơn nhiều so với những thời điểm khác, chiến tranh với người quân dân Bắc Địa tựa như cơm thường, trận này kết thúc lại có trận tiếp theo, tựa như liên miên vô hạn, không tất yếu vì nhất thời mà ép buộc bản thân chịu khổ nhọc vất vả thêm.

Nói là đình chiến, thực chất cũng chỉ là mặt ngoài, nhưng không thể phủ nhận, đến Bắc Địa vào thời gian này hệ số an toàn cao hơn tất cả những lúc còn lại.

Thời gian này đi vừa vặn, Bạch Vĩnh Hy âm thầm tính toán, trực tiếp đi quan đạo, lập đông đến Bắc Địa. Y chỉ là đi xem, không dự định dừng lại lâu. Tuy y có tập võ, tự bảo vệ mình không thành vấn đề, nhưng ai biết có thể xảy ra chuyện gì, những phần tử cuồng đồ không ngại lời nguyền máu ở Bắc Địa nhiều nhan nhản, mạng nhỏ chỉ có một, y cũng không muốn phí hoài vì một nguyên nhân như vậy.

***

Đi đi dừng dừng hơn một tuần, Bạch Vĩnh Hy đúng hạn đến mục đích.

Thành Giới Tuyết.

Đây là một thành trấn nhỏ ở biên giới Bắc Địa tiếp giáp với Vân Đoan, tuy là một trong những đầu mối thông thương chính giữa hai nước, thành nhỏ này lại cũng không phồn vinh. Chỉ đơn giản vì ở vài dặm ngoài kia chính là doanh trại đóng quân của hai nước, một khi xảy ra chiến tranh, nơi này đứng mũi chịu sào, dễ bị lan đến không nói, việc trưng binh cũng ưu tiên nơi này hàng đầu.

Cho nên, chỉ cần đường xá thuận lợi, vậy là đủ rồi.

Nói như vậy cũng không có nghĩa là Giới Tuyết chỉ có một cánh đồng tuyết cùng một con đường thẳng tắp.

Nó vẫn có dân cư tương đối khả quan, có thể là những người sinh ra lớn lên ở đây, hoặc là chuyển từ nơi khác đến, vì nhiều lý do, tạo nên một thành trấn nhỏ rộn ràng, không quá giàu có, lại đủ ấm no.

Bạch Vĩnh Hy dắt ngựa đi trên đường, toàn thân bọc trong hồ cừu trắng, đầu đội đấu lạp, có chút làm người chú ý, nhưng cũng không quá đặc biệt.

Giới Tuyết giáp Vân Đoan, thường xuyên có thương nhân qua lại, văn hóa nơi này cũng bị ảnh hưởng ít nhiều. Dễ thấy nhất là trang phục, hỗn tạp phong cách hai nước, trên đường ngoài xe ngựa còn có motor, xe trượt tuyết vân vân, kiến trúc cũng tương tự.

Bạch Vĩnh Hy từ khi kế nhiệm Hy vương đã bắt đầu tìm hiểu về các thế lực khác ngoài Vân Đoan, đã biết thế giới bên ngoài là như thế nào, cũng không ngạc nhiên về những món đồ hiện đại hóa một trời một vực với Vân Đoan.

Bạch Vĩnh Hy tìm một khách sạn, nghỉ ngơi vài ngày, hỏi thăm chút chuyện, sau đó khởi hành đến mục tiêu đầu tiên của chuyến đi này – thành Hắc Thủy.

Khách sạn tương đối đơn sơ, ít nhất so ra kém khách điếm ở Vân Kinh Bạch Vĩnh Hy từng ở, nhưng sạch sẽ gọn gàng, thái độ phục vụ cũng tương đối tốt.

Bạch Vĩnh Hy đặt phòng, gọi vài món ăn giải quyết bữa trưa, đồng thời cũng tỏ ý muốn tìm người dẫn đường.

Phục vụ nhà ăn là một bác gái trung niên, động tác nhanh nhẹn gọn gàng, nói năng cũng không chậm, nghe Bạch Vĩnh Hy hỏi, lập tức nói.

"Ai nha chàng trai trẻ, nhìn cậu không giống thương nhân, lại một thân một mình, muốn đến thành Hắc Thủy làm gì? Bên ấy không an toàn. Nghe dì khuyên một câu, muốn rèn luyện muốn du lịch gì, chọn địa điểm khác, toàn đất Bắc Địa này đều rất nguy hiểm."

Bạch Vĩnh Hy chỉ cong khóe môi, một mực hỏi chuyện người dẫn đường.

Bác gái thấy y nhất quyết, cũng không khuyên thêm, nói, "Vào đông người trong trấn sẽ không đi xa như vậy. Nếu cậu thật sự phải đi, vậy đến công hội lính đánh thuê ở phía tây nam thành treo nhiệm vụ, sẽ có người nhận dẫn cậu đi."

Bạch Vĩnh Hy nghiêm túc nghe, cuối cùng gật đầu, "Cảm ơn dì." Đồng thời cho bác gái một kim tệ.

Mọi nơi trên đại lục Kỳ Tích đều sử dụng cùng một loại tiền lưu thông, nhỏ nhất từ ngân tệ, kim tệ, hắc tinh tệ, bạch tinh tệ, rồi đến toản tinh tệ có giá trị nhất. Trừ tỉ lệ đổi của hắc tinh tệ và kim tệ là 1:1000, còn lại từ cao xuống thấp đều là 1:100. Trong bình dân, kim tệ lưu thông nhiều nhất, một gia đình bình thường chỉ cần khoảng năm trăm kim tệ là có thể ăn no mặc ấm cả năm.

Bạch Vĩnh Hy cho bác gái một kim tệ, không nhiều, nhưng cũng đủ bằng vài ngày công.

Bác gái cười híp mắt nhận lấy, lắc đầu nói, "Không có gì, đây là chuyện mọi người đều biết, cậu tùy tiện hỏi một người đều được." Nói xong cũng quay về bận việc.

Bạch Vĩnh Hy nghỉ một buổi trưa, buổi chiều cùng ngày lập tức đi treo nhiệm vụ.

Nói là công hội lính đánh thuê, thực ra chỉ là một cứ điểm nhỏ của tổng công hội ở xa cực bắc.

Nhiệm vụ trong công hội lính đánh thuê được chia thành các cấp, cao nhất là S, giảm dần là A, B, C và F, tương đương, cấp bậc các đoàn đội lính đánh thuê cũng được chia như vậy.

Các đoàn đội lính đánh thuê vừa đăng ký đều là cấp F, làm đủ một trăm nhiệm vụ cấp F cùng một nhiệm vụ cấp C mới có thể thăng cấp; cấp C lên cấp B, cấp B lên cấp A như nhau, cần một trăm nhiệm vụ cấp dưới, mười nhiệm vụ cấp trên, ngoài ra muốn thăng cấp A, còn phải dựa vào đánh giá của khách hàng đối với cả đoàn đội.

Về phần cấp S, chỉ cần ngươi làm nhiệm vụ cấp S thành công, ngươi chính là lính đánh thuê cấp S, có thể tưởng tượng độ khó phải đạt đến mức độ nào.

Đại đa số lính đánh thuê đều đi theo đoàn đội, không phải không có lính đánh thuê làm một mình, mà là càng lên cấp cao, nhiệm vụ càng khó, một mình gần như không có khả năng hoàn thành.

Nhiệm vụ dẫn đường của Bạch Vĩnh Hy, nếu đặt ở một địa phương nào khác, nhiều nhất chỉ có thể là cấp F+, nhưng nơi này là Bắc Địa, nổi tiếng với thuốc súng và chiến tranh, trời lại đã vào đông, nhiệm vụ cuối cùng bị nâng lên cấp C+.

Bắc Địa thiện chiến, khoa học công nghệ mũi nhọn đều đổ vào quân sự, nhưng đời sống thường ngày cũng không kém, mọi người liên lạc cũng đều có điện thoại.

Bạch Vĩnh Hy vừa rời Vân Đoan, trừ trang phục, toàn thân trên dưới không có một món đồ "hiện đại", cho nên y liền dặn người phụ trách đăng ký nhiệm vụ, nếu có người nhận nhiệm vụ, thông báo đối phương trực tiếp đến khách sạn tìm y.

Nghe người phụ trách nói, bởi Giới Tuyết coi như một thành biên giới hẻo lánh, khả năng nhiệm vụ phải treo vài ngày mới có người nhận. Bạch Vĩnh Hy cũng đã chuẩn bị xong tâm lý chờ đợi dài lâu, lại không ngờ, ngay sáng ngày hôm sau, đã có người đến tìm y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro