Chương 8: Có mới nới cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8: Có mới nới cũ

Liên bang Bình Quả nằm ở tây nam Bắc Địa, là vùng lãnh thổ có diện tích lục địa lớn nhất đại lục Kỳ Tích. Khu vực giáp ranh giữa hai nước hầu hết là rừng núi, vì vậy quãng đường xuyên quốc gia này thực chất là phải đi vòng một đoạn đường tương đối dài, mới đến bên kia biên giới.

Trước kia đã nói, sức khỏe Bạch Vĩnh Hy không tốt, lúc nhỏ thuốc thang không ngừng, lớn lên mới ổn định lại. Nhưng ổn định cũng không có nghĩa là đã hoàn toàn khỏe mạnh, cho nên Louis mới nói chỉ nhìn hoàn toàn không cảm thấy Bạch Vĩnh Hy có thể đánh ngã kẻ cướp.

Bạch tử vốn dễ bệnh hơn người bình thường, suốt thời gian ở Bắc Địa lạnh cắt da cắt thịt Bạch Vĩnh Hy không bệnh, nhưng vừa qua Bình Quả không bao lâu, không khí ấm lên, lại gặp mưa xuân, Bạch Vĩnh Hy liền phát sốt.

Nhìn thiếu niên ngủ bất tỉnh nhân sự, mặt nóng đến đỏ bừng, trán đổ đầy mồ hôi, Louis không có cách nào, đành tìm một bệnh viện gần nhất đưa người vào. Dù Bạch Vĩnh Hy nói không cần lo lắng, ngủ một giấc dậy sẽ không sao, nhưng ngay cả một người không hiểu về y lý như Louis cũng nhìn ra, tình trạng của Bạch Vĩnh Hy hoàn toàn thể bỏ mặc như vậy.

Sốt đến 38.5o, nhiệt độ còn đang tăng.

Ban đầu Louis là nghe lời, nhưng sau khi thử vài phương pháp giảm nhiệt, nhận được kết quả lại là 39.5o, Louis liền bất chấp, mạng người quan trọng.

Tối, Louis vừa ăn xong trở về, phát hiện cửa phòng bệnh của Bạch Vĩnh Hy khép hờ, lập tức cảnh giác lại gần.

Bác sĩ nói Bạch Vĩnh Hy bệnh không phức tạp, chỉ là đi đường mệt nhọc cộng thêm thay đổi thời tiết mới phát sốt, nhưng sức khỏe y vốn yếu, truyền hết hai chai nước biển tạm thời cũng có thể chưa tỉnh được.

Khi hắn ra ngoài rõ ràng đã đóng cửa, mà bây giờ...

Louis nhẹ nhàng lại gần, ghé mắt vào khe cửa, vừa vặn nhìn thấy một bàn tay đưa về phía cổ Bạch Vĩnh Hy. Mà thiếu niên trên giường vẫn bất tỉnh, khuôn mặt tái nhợt, không có chút phản ứng.

Không kịp nghĩ nhiều, hắn vội vàng đẩy cửa chạy vào hô một câu "Dừng lại!" đồng thời duỗi tay gạt tay người kia ra.

Đối phương tránh thoát bàn tay đưa đến của Louis, quay người nhìn về phía hắn. Hai người không nói một lời trực tiếp động thủ.

Phòng bệnh là đơn người, không gian trống khá lớn, nhưng vì đều không muốn ảnh hưởng đến người nằm trên giường, hai người giao thủ động tác biên độ cường độ đều không quá lớn.

Kết quả Bạch Vĩnh Hy vẫn bị tiếng va chạm đánh thức.

Hé mắt liếc nhìn nguồn tạp âm, Bạch Vĩnh Hy gần như không suy nghĩ, thẳng tay túm gối ném về phía đối phương.

"Kẻ đột nhập" phát hiện chiếc gối bay về phía mình, lại không thể tránh đi, nếu không sẽ lãnh trọn một cú đấm của quý ngài bảo tiêu.

Người nọ liếc nhìn Louis, đột nhiên tăng nhanh tốc độ bắt lấy gối đầu, giơ lên chặn nắm tay hắn, sau đó đột nhiên "Oa" một tiếng.

Cảm giác ai oán bên trong làm Louis nghe mà giật mình.

Không đợi hắn làm ra phản ứng, một tràng pháo liên châu bùm bùm bắn ra, làm người váng đầu hoa mắt.

"Oa, tiểu Hy Hy! Ta ngồi xe hơn nửa ngày, xuyên qua một nửa Bình Quả đến thăm ngươi. Ngươi lại..."

Giọng nói bi thương thảm thiết, một tay ôm chặt gối đầu trong lòng, một tay chỉ thẳng vào Louis, vẻ mặt đột nhiên trở nên hung dữ, "Nói, tên này là ai, là tân hoan của ngươi? Ngươi vậy mà giấu ta qua lại với người đàn ông khác!! Chẳng lẽ ngươi... đồ bội bạc, kẻ phụ tình, có mới nới cũ!!!"

Vẻ mặt lại quay về thương tâm muốn khóc.

Louis đứng bên cạnh nhìn mà trợn mắt há mồm.

Hắn không ngốc, trong thời gian giao thủ ngắn ngủi vừa rồi cũng đã phát hiện đối phương không có ác ý, cho nên khi đối phương không đánh trả nữa, hắn cũng dừng tay lại.

Lại nhìn trang phục, tuy là comple giày da, nhưng tóc dài ngang thắt lưng, hẳn là người Vân Đoan như Bạch Vĩnh Hy, nhìn cũng rất trẻ tuổi, nhiều lắm chỉ mười sáu mười bảy. Cộng thêm mấy câu nói... khụ, kia, có thể đoán được không phải thân mật của cố chủ nhà mình, nhất định cũng là bạn thân. Quan hệ thường thường ai dám đùa như vậy?

Bạch Vĩnh Hy nằm trên giường, người mới tỉnh vốn không có bao nhiêu sức lực, ném một chiếc gối bông đã hao mất năm phần, nhưng thật sự chịu không nổi sự lải nhải của Chúc Vũ Huyền, cũng không để ý kim truyền dịch trên tay, hơi chống người ngồi dậy, với lấy cốc nước để trên tủ đầu giường, ném thẳng về phía hắn, đồng thời còn kèm một câu "Câm miệng!" hữu khí vô lực.

Đúng! Người đến chính là Chúc vương Chúc Vũ Huyền, gia chủ Chúc gia vốn phải đang ở phía nam Vân Đoan xa tít mù tắp!

Cốc thủy tinh bay được nửa đường đã vì không được cung cấp lực cộng với lực tác dụng ban đầu không đủ mà bị trọng lực kéo rơi xuống đất. Từ độ cao hơn một mét bay xuống sàn mà không sứt mẻ lấy một chút, có thể thấy Bạch Vĩnh Hy thật sự gần như không dùng lực.

Cũng có thể là chất lượng cốc tốt =))

Chúc Vũ Huyền mắt sắc, liếc mắt liền thấy kim tiêm trên mu bàn tay y bị chảy ngược máu, trên nền da tái nhợt, màu đỏ kia cực kỳ chói mắt, biểu tình bi thương khoa trương trên mặt lập tức biến mất, thay vào là vẻ nghiêm túc mang chút trách cứ.

Hắn ném gối bước nhanh đến bên giường, ấn Bạch Vĩnh Hy nằm xuống, không cho y lộn xộn. Liếc thấy dịch đã truyền xong, cũng không gọi bác sĩ, tay lật một cái lưu loát rút kim, ấn xuống cầm máu, động tác nhanh nhẹn dứt khoát, nhìn không khác gì hộ sĩ chuyên nghiệp.

Chúc Vũ Huyền tay bận việc, miệng cũng không ngừng.

"Được rồi được rồi, ta không đùa nữa là được chứ gì. Thật là không thú vị."

Bạch Vĩnh Hy thấy Chúc Vũ Huyền bình thường lại, cũng thuận theo động tác của hắn nằm xuống, nghiêng đầu hỏi, "Sao ngươi lại ở đây?"

"Đương nhiên là đến thăm ngươi."

Bạch Vĩnh Hy không nói, chỉ nhìn chằm chằm hắn, không bao lâu Chúc Vũ Huyền liền đầu hàng, hắn luôn luôn không có cách nào với ánh mắt trong suốt chăm chú kia của y, từ nhỏ đã vậy.

"Ta đến Bình Quả bàn chuyện làm ă. Nhận được tin báo ngươi đến Bình Quả, thuận tiện qua thăm ngươi. Ai biết lại phát hiện ngươi vào bệnh viện."

"Nhanh như vậy?"

Tối hôm qua y mới đến nơi này, vào viện hẳn cũng chỉ một buổi chiều, Chúc Vũ Huyền đã biết, thậm chí còn tìm đến tận cửa. Làm sao có thể...

Chúc Vũ Huyền vừa nhìn liền biết Bạch Vĩnh Hy nghĩ lung tung, bật cười, "Tiểu Hy Hy, trên đời này có một thứ gọi là điện thoại."

Bên tai Bạch Vĩnh Hy nóng lên, "Ta... quên."

Chuyện này thật sự không thể trách Bạch Vĩnh Hy, y ở Vân Đoan gần hai mươi năm, dù biết có các loại sản phẩm công nghệ cao, nhưng gần như cách biệt hai thế giới, lại thêm người không khỏe, đầu óc không tỉnh táo như bình thường, nhất thời không nghĩ ra cũng dễ hiểu.

Đúng lúc này, bụng Bạch Vĩnh Hy rất không cho chủ nhân mặt mũi mà kêu lên, lửa bên tai Bạch Vĩnh Hy bắt đầu có xung hướng đốt lên mặt.

Bạch Vĩnh Hy vốn rất trắng, lúc này lại vì bệnh mà càng có vẻ tái nhợt, một chút màu hồng lên mặt nhìn vô cùng rõ ràng.

Chúc Vũ Huyền càng nhìn càng vui, cũng không chê cười y, với tay lấy hộp giữ ấm trên tủ đầu giường.

"Cũng đoán ngươi chưa ăn gì. Đến, ăn chút cháo, sau đó ngủ tiếp. Sáng mai dậy lại là một hảo hán."

Bạch Vĩnh Hy ngồi dậy, Chúc Vũ Huyền kéo gối đệm sau lưng y, sau đó mở hộp giữ ấm, chia cháo ra bát nhỏ, cầm thìa múc một thìa đưa lên bên môi Bạch Vĩnh Hy.

Bạch Vĩnh Hy nhìn thìa, lại nhìn hắn, "Tay ta không gãy, tự ăn được."

Chúc Vũ Huyền vẫn không thay đổi tư thế, cười, "Không sao. Bệnh nhân có đặc quyền mà. Nào, há miệng. Ngoan. A..."

Bạch Vĩnh Hy cảm thấy Chúc Vũ Huyền đang dỗ trẻ con, mà trên thực tế hắn kém y gần một tuổi.

Cuối cùng, Bạch Vĩnh Hy vẫn mở miệng.

Cứ thế, một người đút, một người ăn, được hơn nửa bát con, Bạch Vĩnh Hy chết sống không chịu há miệng nữa.

Chúc Vũ Huyền không cách nào, đành rót cho y cốc nước ấm súc miệng.

"Ngươi ăn tối chưa?" Bạch Vĩnh Hy đột nhiên hỏi.

Y cũng không quên Chúc Vũ Huyền nói hắn ngồi xe nửa ngày đến đây. Người này nhiều khi nói nghe thái quá, thực chất lại đều là thật.

Chúc Vũ Huyền đang dọn dẹp bát đũa nghe vậy ngẩn ra, lập tức cười giơ hộp giữ ấm, "Yên tâm, ta mua rất nhiều."

Bạch Vĩnh Hy gật đầu, nằm xuống nhắm mắt lại.

Người vốn còn đang bệnh, không bao lâu đã lại thiếp đi.

Chúc Vũ Huyền bỏ hộp qua một bên, dịch lại chăn cho Bạch Vĩnh Hy, một tay cầm tay, một tay giơ lên gạt vài lọn tóc bạc buông xuống trước trán y.

Bạch Vĩnh Hy lúc ngủ nhìn không lạnh lùng như khi tỉnh, ngược lại có chút mềm mại nhu hòa. Mái tóc thường ngày hoặc dùng phát quan cố định, hoặc dùng dây tơ buộc lên gọn gàng, lúc này đều tán ra, trải dài quanh gối đầu, màu bạc của tóc cùng màu trắng của giường làm cho y càng có vẻ nhợt nhạt mỏng manh, dường như có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Như bị ma quỷ ám ảnh, Chúc Vũ Huyền cúi người, kề sát bên Bạch Vĩnh Hy, cuối cùng đặt một nụ hôn lên trán y, thì thầm.

"Ngủ ngon."

***

Về phần Louis, từ Chúc Vũ Huyền ném gối đã rất có ánh mắt rời đi, đồng thời còn tri kỷ đóng cửa lại, không quấy rầy hai bạn trẻ. =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro