47-55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 47

Nói Tiêu Việt là bạn, Nhậm Giang Lâm cũng không cảm thấy quan hệ của hai người bây giờ còn có thể gọi là bạn bè, nào có bạn bè sẽ hở tí ra là nói nhớ nhung? Nào có bạn bè hở ra là lại hôn nhau?

Nhưng Cố Minh Trân nói là người tình nhỏ... Nhậm Giang Lâm càng không muốn phân loại Tiêu Việt như thế. Tiêu Việt với anh mà nói không phải kiểu người tình có dục vọng không có tình cảm, không giống với những tình nhân trước kia của anh, bởi vì anh thích Tiêu Việt.

Không phải bạn bè, không phải người tình, vậy Tiêu Việt còn có thể là gì?

Nhậm Giang Lâm nhìn Cố Minh Trân, hôm nay Cố Minh Trân vẫn gầy gò như cũ, nhưng vẻ mặt lại sáng sủa hơn ngày trước, khi bệnh tình nguy kịch, Nhậm Giang Lâm biết đó cũng không phải dấu hiệu khỏi bệnh của bà, có lẽ cái này nên gọi là hồi quang phản chiếu...

Có lẽ tháng sau, có lẽ cuối tuần, cũng có lẽ... ngay sau đó...

Chẳng biết tại sao, nhìn thấy Cố Minh Trân thế này, nghĩ đến đêm đó Tiêu Việt trực tiếp gọi điện cho người nhà, Nhậm Giang Lâm không khỏi nói với Cố Minh Trân, hắn là người yêu.

Nhưng sau khi nói lời này, Cố Minh Trân cũng chỉ cười một tiếng, dường như cũng không để ý.

Nhậm Giang Lâm thấy thế hơi nhíu mày lại.

"Người yêu à..." Cánh tay gầy như que củi của Cố Minh Trân run run rẩy rẩy nâng lên, vén tóc rối bên tai, ho nhẹ hai tiếng: "Mẹ nhớ năm nay con ba mươi mốt đúng không... Cháu gái bên nhà họ Lý cũng hai mươi mấy, con với con bé cũng rất xứng đôi... Nhân lúc bây giờ mẹ còn có một hơi, không bằng mẹ bảo nhà họ Cố nói một tiếng..."

Nhậm Giang Lâm nghe vậy cười khẽ: "Nhà họ Lý, nhà họ Lý ở thủ đô kia?"

"Đúng rồi."

Nhậm Giang Lâm gật đầu một cái, "Cũng là một nhân duyên tốt, địa vị nhà họ Lý ở thủ đô vững chắc, bối cảnh chính trị rất dày, với con mà nói cũng coi như thích hợp."

Cố Minh Trân chậm rãi gật đầu, cười nói: "Nếu con..."

"Không thể." Nhậm Giang Lâm không đợi Cố Minh Trân nói xong đã mở miệng ngắt lời, thờ ơ nhìn Cố Minh Trân: "Con vừa mới nói con có người yêu."

Cố Minh Trân nghe vậy hơi ngẩn ra, suy nghĩ thật lâu mới hiểu được những lời này của Nhậm Giang Lâm có ý gì.

"Vừa rồi... đó là người con định kết hôn? Nhưng, nhưng mà nhà họ Lý, con có người yêu kết hôn với con... cũng không có xung đột... nhà họ Lý kết thân với Nhậm thị..."

Nhậm Giang Lâm nhíu mày, "Với người mà nói có lẽ không có xung đột đúng không."

"..."

Cố Minh Trân nhất thời không biết nghe chưa hiểu, này là muốn cưới người yêu kia? Chẳng lẽ gia sản của người yêu nó cũng rất thâm hậu? Nghĩ vậy, Cố Minh Trân mới mở to đôi mắt lõm sâu, nhìn Nhậm Giang Lâm nói: "Người kia... người kia là thiên kim nhà nào?"

Nhậm Giang Lâm cười, "Không phải thiên kim, cậu ấy là đàn ông."

Cố Minh Trân nghĩ đến tin đồn nghe được vào năm ngoái, hỏi: "Minh tinh họ Thư kia?"

Nhậm Giang Lâm lắc đầu, "Không phải, cậu ấy tên là Tiêu Việt, trước mắt... chỉ là một người bình thường."

Cố Minh Trân kinh ngạc: "Người bình thường? Gia chủ của nhà họ Nhậm sao có thể chọn một người bình thường."

Nhậm Giang Lâm nghe vậy, lắc đầu khẽ cười nói: "Xem như con nói sai, cậu ấy cũng không bình thường, rất không bình thường, cậu ấy là một thiên tài, theo như lời người khác nói, cậu ấy là..." Nhậm Giang Lâm dừng một chút nói tiếp: "Đại thần giới IT?"

Cố Minh Trân nhìn Nhậm Giang Lâm cười đến là ôn hòa, bà chợt phát hiện, mình không hề hiểu đứa con trai này của mình, bây giờ nghĩ lại tin tức bà biết về anh, đều là từ trong miệng của người khác.

Đứa con trai này rất ưu tú, ưu tú đến mức tuổi còn trẻ đã được vạn người kính sợ, đứa con trai này của bà cũng chơi rất cởi mở, dạo chơi bụi hoa phiến lá không dính vào người như cha mẹ anh.

(phiến lá không dính người: chỉ những người đàn ông giữ mình trong sạch, dù bên người có nhiều cám dỗ nhưng không bị bên ngoài ảnh thưởng, phong lưu nhưng không yêu một ai)

Nhưng đây là Nhậm Giang Lâm bà từng cho rằng, mà trên thực tế dường như không phải vậy.

Không lựa chọn một người có lợi với anh, ngược lại chọn một người không quan trọng với sự nghiệp của anh như vậy?

Mà, đứa con trai này của bà, thương nhân thông minh đến cực điểm này, có vẻ như là nghiêm túc?

Cố Minh Trân nhíu mày, thở sâu mấy hơi, "Tình cảm... Con đến vị trí này... vẫn chưa biết? Tình cảm có thể đáng... khụ khụ, mấy năm? Sự nghiệp đến một mức độ, muốn tăng lên... Khó biết mấy..."

Nhậm Giang Lâm nghe vậy, nghĩ ngay đến Tiêu Việt một lòng dốc sức vào máy tính, không có hứng thú với thứ gì cả, cười lên: "Nhưng con đột nhiên cảm thấy, có thể được người kia thích, cũng khó khăn hơn bất cứ thứ gì."

Cố Minh Trân không nói, Nhậm Giang Lâm vẫn chưa từng so sánh.

Sự nghiệp tăng lên và thích của Tiêu Việt rốt cuộc cái nào khó khăn hơn? Nghĩ tới nghĩ lui, anh đều cảm thấy thích của Tiêu Việt đối với anh có lẽ thật sự là lần đầu tiên.

Tám năm, Nhậm Giang Lâm nghĩ, nếu có tám năm, anh nhất định có thể khiến Nhậm thị bay vụt một phen, nhưng mà, nếu như bỏ tình cờ gặp gỡ trong khoảng thời gian này qua một bên, anh lại không thể vững tin tám năm anh có thể có được thích của Tiêu Việt.

Tiêu Việt không phải là một ví dụ ư?

Nghĩ tới đây Nhậm Giang Lâm nói: "Cậu ấy rất đặc biệt, con chưa bao giờ gặp người như vậy."

Cố Minh Trân nhìn Nhậm Giang Lâm với đôi mắt nhấp nháy ánh sáng, đây là điều bà chưa từng nhìn thấy. Đây không nên là biểu cảm mà gia chủ Nhậm thị nên có, càng không thể là biểu cảm Nhậm Giang Lâm có thể có, nhưng cố tình cứ vậy xuất hiện.

Cố Minh Trân khẽ thở dài một hơi, chậm rãi nói: "... Con không có ý định kết hôn? Định chắp tay tặng Nhậm thị cho người khác?"

Nhậm Giang Lâm nhìn nhau với Cố Minh Trân, nói: "Như lời người nói, tình cảm có thể tiếp tục mấy năm, chúng con cũng không biết, cậu ấy rất cẩn thận, con cũng thế," Nhậm Giang Lâm nói đến đây khẽ cười bảo: "Nhưng trước mặt, con chỉ muốn cậu ấy mà thôi... Người khác, không thể chú ý, về phần Nhậm thị, sao con lại tặng cho người khác."

"Hầy... quên đi." Cố Minh Trân khẽ lắc đầu, trong nhiều ngày như vậy, hôm nay bà thật sự nói quá nhiều lời, hình như dùng hết tất cả sức lực của bà rồi, giờ đã bắt đầu buồn ngủ.

Nhậm Giang Lâm thấy vẻ mặt của bà khó coi, bèn đi tới trước bà ôm người lên, đưa về phòng ngủ.

Lúc xế nhiều, bác sĩ gia đình kiểm tra đơn giản cho Cố Minh Trân đang mê man, sau đó đứng lên chậm rãi lắc đầu với Nhậm Giang Lâm.

"Tình hình không tốt." Bác sĩ gia đình theo nhà họ Cố nhiều năm, nói chuyện cũng không che giấu, nói thẳng: "Tôi đoán qua đêm nay rất khó."

Quản gia Lâm nghe vậy, hốc mắt lập tức đỏ hoe, quay lưng lại, giọng nói cũng hơi run rẩy: "Giữa trưa, giữa trưa chẳng phải bà chủ vẫn nói rất nhiều với cậu chủ sao? Trông bà ấy còn rất có tinh thần... Sao giờ lại, lại..."

Nhưng nói tới đây, ông vẫn hiểu được, khi bệnh nặng tinh thần đột nhiên tốt... Đây không phải chuyện gì tốt...

Quản gia Lâm lau nước mắt, thấp giọng nói: "Tôi đi gọi điện thoại nói cho nhà họ Nhậm... tốt xấu gì cũng phải thông báo cho bên kia."

Nhậm Giang Lâm gật đầu một cái, mặc dù Cố Minh Trân và Nhậm Kiến Thân không có tình cảm, nhưng dù gì vẫn là người vợ duy nhất trên danh nghĩa của ông ta, nếu Cố Minh Trân qua đời, Nhậm Kiến Thân không thể không có mặt.

Sáu giờ chiều, không ai có tâm trạng ăn bữa tối, Cố Minh Trân vốn mê man bởi vì đau mà tỉnh lại, kêu gào tan nát cõi lòng, Nhậm Giang Lâm nhìn Cố Minh Trân trên giường không hít vào nhiều, thở ra ít, hoặc nhiều hoặc ít vẫn có phần không đành lòng, quay đầu nói với bác sĩ gia đình: "Có thể cho bà ấy chút thuốc giảm đau gì đó không?"

Thật ra lúc này để người vẫn tiếp nhận đau khổ như vậy, chẳng bằng trực tiếp... Nhưng mà cái này được coi là gì, cho một đao trước khi người ta chưa chết? Cho dù giết người vẫn không tính? Chưa kể Cố Minh Trân vẫn thở, ai lại nhẫn tâm để bà cứ đi như thế? Để người triền miên giường bệnh đau khổ, cùng lắm là người nhà khiến cho mình an tâm mà thôi.

Nhậm Giang Lâm ngồi xuống bên giường, chỉ có thể nhìn Cố Minh Trân kêu gào đau đau như vậy, không thể làm gì cả.

Cũng không biết qua bao lâu, quản gia Lâm bên ngoài vào phòng, nhìn Nhậm Giang Lâm nói: "Ông Nhậm đến rồi."

Nhậm Giang Lâm đáp một tiếng quay đầu, quả nhiên thấy Nhậm Kiến Thân dẫn theo mấy người nhà họ Nhậm đến trước cửa phòng ngủ.

Bốn mắt nhìn nhau, hai cha con mặt mũi hao hao đến mấy phần chưa hề nói một câu, càng không chào hỏi, ngược lại là Nhậm Giang Nhiên theo sau lưng Nhậm Kiến Thân cười hỏi thăm: "Anh cả đã lâu không gặp."

Nhậm Giang Lâm cười khẩy một tiếng: "Dáng vẻ vui vẻ của mấy người trái lại không giống đến thăm bệnh nhân."

Nhưng nói câu này xong cũng lười liếc nhìn nhóm người này, chỉ nhìn sang Cố Minh Trân trên giường.

Nhậm Kiến Thân thấy thái độ này của Nhậm Giang Lâm, hừ lạnh một tiếng, "Nhiều năm anh không về nhà, lần này vội về để nhận di sản của mẹ anh?"

"Phải thì sao?" Nhậm Giang Lâm cũng không ngẩng đầu, híp mắt lại, cười nói: "Phải là của tôi..."

Nhưng nói đến đây tay anh bị Cố Minh Trân trên giường nắm lấy, không biết Cố Minh Trân lấy sức lực ở đâu ra, túm chặt Nhậm Giang Lâm.

Cố Minh Trân nhìn đau đáu vào Nhậm Giang Lâm, thở nói: "... Người... người kia... đối xử với con, như thế nào..."

Nhậm Giang Lâm ngẩn ra, một lát sau mới phản ứng được Cố Minh Trân nói đến Tiêu Việt.

Ánh mắt phức tạp nhìn Cố Minh Trân hít vào thì ít, thở ra thì nhiều, Nhậm Giang Lâm đáp: "Rất tốt, cậu ấy đối xử với con vô cùng tốt."

Cả người Cố Minh Trân run rẩy chậm rãi gật đầu một cái, "Mẹ biết... mẹ không có tư cách... nói vậy," Cố Minh Trân nói đứt quãng: "Nhưng mà... con... lần này con về... hình như... không gọi mẹ..."

Trong lòng Nhậm Giang Lâm bướng bỉnh, há miệng, nhưng từ đầu đến cuối không gọi ra chữ kia. Sau có thể gọi được, nhiều năm như vậy chưa hề có một ngày ở chung, cuộc sống của anh cũng không có một người như vậy, chữ này anh gần như chưa từng gọi ra, bây giờ làm thế nào cũng không thể nói ra.

Nhưng, có lẽ đây là yêu cầu cuối cùng của Cố Minh Trân, dù sao cũng là một chữ mà thôi.

Nhậm Giang Lâm nhắm mắt lại, thở dài: "Mẹ."

Cố Minh Trân nhìn Nhậm Giang Lâm, khẽ cười: "... Chăm sóc tốt cho bản thân..."

Vừa dứt lời, Nhậm Giang Lâm nhắm hai mắt đã cảm nhận được tay Cố Minh Trân nắm lấy anh từ từ rơi ra, âm thanh thở hổn hển kia cũng dừng lại.

Nhậm Giang Lâm chậm rãi đứng lên, mở hai mắt nhìn Cố Minh Trân đã không còn hơi thở.

Đôi gò má hơi cười, chứng tỏ trước khi đi bà cũng không đau khổ.

Nhậm Giang Lâm hơi choáng nói với quản gia Lâm bên cạnh đã khóc không thành tiếng: "Bảo người chuẩn bị, nhanh chóng chôn cất đi..."

Dứt lời, anh hít sâu một hơi, vẻ mặt lạnh nhạt, quay người đi ra ngoài cửa.

Tiêu Việt, anh đột nhiên rất muốn gặp Tiêu Việt.

Chương 48: Đợi em

Ra khỏi phòng ngủ, không hề quan tâm đến tiếng khóc trong phòng hoặc giả tạo hoặc thật lòng, Nhậm Giang Lâm đi đến vườn hoa, lấy điện thoại ra lướt đến số điện thoại của Tiêu Việt, gọi qua cho Tiêu Việt.

Nhưng khi nghe thấy âm thanh nhắc nhở tắt máy, anh mới hoàn hồn, Thượng Hải đến nước M bay mười lăm tiếng, bây giờ Tiêu Việt vẫn đang trên máy bay...

Tay nắm chặt điện thoại của Nhậm Giang Lâm hơi rủ xuống, nhìn lá rụng ở vườn hoa, ánh mắt ảm đạm không rõ. Gió lạnh cuối thu ở New Zealand hình như thổi cho anh tỉnh, cũng khiến anh giật mình nhận ra lúc này anh lại muốn gặp Tiêu Việt...

Khi anh liên lạc được với Tiêu Việt đã là ngày hôm sau, cả đêm, Nhậm Giang Lâm không hề ngủ.

Múi giờ là thứ kỳ diệu, lúc Tiêu Việt lên máy bay là tám giờ ba mươi sáng thứ bảy, sau khi ngồi báy may mười mấy tiếng, hạ cánh, mặt trời rực rỡ ngay trên đầu, giờ phút này lại là giữa trưa thứ bảy, tính ra thời gian có vẻ như chỉ trôi qua ba giờ mà thôi.

Tiêu Việt vốn định gọi điện thoại cho Nhậm Giang Lâm, lướt nhìn giờ quốc tế trong điện thoại, New Zealand chỗ Nhậm Giang Lâm đã là hơn bốn giờ sáng, giờ này là thời điểm ngủ say, ban đêm Tiêu Việt không muốn làm phiền Nhậm Giang Lâm nghỉ ngơi, bèn đi theo bọn Uông Trạch đến khách sạn đăng ký vào ở trước.

Đợi họ làm xong chuyện ở lại, cả đám bụng đói kêu vang tìm một cửa hàng hamburger ăn xong đã hai giờ chiều. Ở trên máy bay ngủ đứt quãng rất lâu, một đoàn người thức đêm thành quen lúc này cũng không mệt lắm, Triệu Viên Viên đề nghị đi dọc theo bờ sông trở về khách sạn, thuận đường thưởng thức phong cảnh Bắc Mỹ, bọn họ hầu như đều là lần đầu tiên đến nước M, bây giờ rất tò mò, đương nhiên là đồng ý.

"Cậu đừng nói, không khí văn hóa, hơi thở văn nghệ nước ngoài này vẫn rất đậm hơn." Nhạc Đào Tiến nhìn người đàn ông trung niên đang nhàn nhã kéo đàn bên bờ sông, nói: "Điểm này trong nước đúng là không thể so được."

"Thôi dẹp đi!" Kha Hoằng Ích khịt mũi khinh thường với lời nói của Nhạc Đào Tiến, "Đàn violon này là nhạc cụ địa phương của người ta, đối với người nước ngoài mà nói nó tương đương với với đàn nhị trong mắt chúng ta, những người nước ngoài này kéo đàn violon ở trên đường và ông già kéo đàn nhị trong nước khác nhau ở đâu? Quản lý Nhạc, anh cũng đừng vì ở nước ngoài mấy năm, đã cảm thấy mặt trăng nước ngoài tròn hơn trong nước."

"..."

"Phì —— ha ha ha ha ha, suy nghĩ kỹ cũng thật sự có ý như Kha Hoằng Ích nói."

"Anh Ích, anh Ích, là tôi đánh giá thấp anh rồi, hóa ra anh đã nhìn thông thấu như thế, giác ngộ cao đến vậy!"

"Hừ!" Nhạc Đào Tiến quét mặt mũi, phỉ nhổ nói: "Giác ngộ cao gì, cậu ta cũng chỉ là chém gió quần què vớ vẩn thôi."

"Chậc chậc chậc, quản lý Nhạc vẫn không phục? Không phục anh cũng chém thử xem?" Kha Hoằng Ích cực kỳ đắc ý.

"Ha ha ha ha ha ha ha."

Phong cảnh nước M như thế nào, tư tưởng ra sao, Tiêu Việt đi cuối cùng đội ngũ đương nhiên không rảnh để ý tới, từ sau khi ăn cơm trưa, thỉnh thoảng hắn lại lấy điện thoại ra xem giờ quốc tế, xem New Zealand mấy giờ rồi, tính toán Nhậm Giang Lâm đã dậy chưa.

Nhưng vẫn chưa xem được một lúc, Uông Trạch đi bên cạnh hắn đột nhiên kinh ngạc hô lên.

"Này này này! Anh Việt mày mau xem tin tức tiêu đề trong nước đi!"

"Sao? Minh tinh nào lại ngoại tình rồi hả?" Tiêu Việt cười nói.

"Ngoại tình cái rắm!" Uông Trạch đưa di động tới trước mặt Tiêu Việt, tiêu đề trên màn hình bệ vệ khắc sâu vào trong mắt hắn:

Vợ tổng giám đốc trước của Nhậm thị? Mẹ của Nhậm Giang Lâm à?

Đầu Tiêu Việt bối rối, nhất thời nhớ lại cuộc điện thoại gọi cho Nhậm Giang Lâm trước khi lên máy bay, Nhậm Giang Lâm nói mẹ anh bệnh nặng, nhưng Tiêu Việt làm thế nào cũng không ngờ bà nhanh vậy đã...

Giờ New Zealand là mười chín giờ năm mươi... Vậy cũng là chuyện gần mười tiếng trước rồi?

Uông Trạch nhìn Tiêu Việt, cẩn thận hỏi: "Anh Việt, mày... gần đây có liên lạc với Nhậm Giang Lâm chứ?"

Tiêu Việt nhíu mày, sau đó gật đầu nói: "Mày đi dạo theo họ đi, tao về khách sạn trước."

Nói đến đây, Tiêu Việt quay người muốn đi.

Uông Trạch thấy thế vội vàng kéo Tiêu Việt lại, cả kinh nói: "Chẳng lẽ mày định chạy đến đó! Hai ngày sau sẽ tham gia hoạt động, mày không thể đi được, hôm thứ ba, thật sự chỉ có thể là mày đi!"

"Ha ha, tao nói sẽ chạy tới đó khi nào?" Tiêu Việt liếc Uông Trạch, "Trong mắt mày tao bốc đồng vậy hả? Nhậm Giang Lâm đã sắp xếp tao tới đây, mày cảm thấy tao sẽ mặc kệ mọi thứ rồi đi?"

Uông Trạch cười hề hề hai tiếng, thả Tiêu Việt ra.

Tiêu Việt nói tiếp: "Điện thoại tao sắp hết pin rồi, trở về sạc một lúc."

Nói đến đây, Tiêu Việt không giải thích nữa, trực tiếp rời đi.

Tiêu Việt thực sự không định lập tức chạy tới, hội giao lưu lần này là hội giao lưu nội bộ công ty hết sức quan trọng trên thế giới, trong đó có khâu liên quan đến diễn giải trao đổi một vài kỹ thuật của mỗi công ty, khâu này không cho phép chụp ảnh ghi hình thậm chí là ghi âm gì, hơn nữa khâu giao lưu kỹ thuật này chỉ cho phép hai người tham gia.

Cho nên công ty tham gia có thể hấp thu bao nhiêu, có thể xem hiểu bao nhiêu, hoàn toàn dựa vào hai nhân viên đã sắp xếp kia, điều này có yêu cầu vô cùng cao về trí nhớ và trình độ kỹ thuật của hai người trình diện.

Nhạc Đào Tiến đã nói riêng với hắn, hôm đó Nhậm Giang Lâm vốn để hắn và Nhạc Đào Tiến đi, nhưng hôm đó không biết tại sao Nhậm Giang Lâm vừa nói lời này lại lập tức sửa miệng, nói là để Uông Trạch đi cùng.

"Nói thật, giao lưu kỹ thuật kia không ai thích hợp hơn cậu, nhưng không biết sếp Nhậm nghĩ thế nào... Không phải nói Uông Trạch không được, vốn là Uông Trạch không muốn đi, cậu ta cảm thấy nhiệm vụ quá nặng, thời gian ngắn như vậy cậu ta không hấp thu được bao nhiêu, đi cũng uổng phí hết cơ hội, chẳng bằng cậu đi, trở về còn có thể giảng giải hoàn chỉnh cho mọi người, giao lưu kỹ thuật chính là chuyện khổ sai, không nói Uông Trạch không muốn đi, thật ra tôi cũng hơi sợ, trường hợp kia áp lực quá lớn."

Đây là nguyên văn lời của Nhạc Đào Tiến.

Cơ hội giao lưu này hiếm có cỡ nào, mọi người đều biết rõ trong lòng, Nhậm Giang Lâm là sếp tổng của công ty càng biết rõ quanh co trong đó, cho nên, khâu giao lưu kỹ thuật, đương nhiên nên cử người có thể đem những kỹ thuật của đại lão ngành nghề kia về nhất, mà trong nhiều người như vậy, quả thực Tiêu Việt thích hợp nhất. Người thông minh như Nhậm Giang Lâm không thể không biết, để Tiêu Việt tới, thứ có thể mang về là hai phần của Uông Trạch và Nhạc Đào Tiến.

Nhưng tại sao không cho hắn đi?

Thật ra Tiêu Việt có thể đoán được một chút nguyên nhân.

Quan hệ của hai người bây giờ nói là bạn bè, nhưng quả thực không giống như bạn bè, rõ ràng hai người thích nhau lại lo lắng hiện thực mà không lựa chọn ở bên nhau, nhưng tình cảm lại rõ ràng tồn tại, sao có thể vẫn là bạn bè?

Thoạt đầu Nhậm Giang Lâm để hắn đi, đây là suy tính căn cứ vào lợi ích, mà sau đó không cho, điều này thực sự là vì tình cảm.

Nhậm Giang Lâm không muốn để lại ấn tượng lợi dụng cho hắn mà thôi.

Nói thật, vừa rồi khi nhìn thấy tin tức mẹ Nhậm Giang Lâm qua đời, trong lòng Tiêu Việt thực sự sinh ra một ý nghĩ muốn chạy tới, chạy tới ở cạnh Nhậm Giang Lâm.

Nhưng mà, có một số việc hắn cần phải giải quyết xong trước mới được...

Trở lại khách sạn, Tiêu Việt sạc pin cho điện thoại một lúc, sau đó gọi điện cho Nhậm Giang Lâm.

Điện thoại vang lên chỉ hai tiếng, bên kia đã truyền đến giọng nói của Nhậm Giang Lâm.

"Tiêu Việt?"

"Ừ, là em."

"Cậu đến Mỹ rồi?" Giọng khàn khàn, mang theo sự mệt mỏi khó nén.

Tiêu Việt nghe tiếng dừng một lát, mới nói: "Đến được một lúc rồi, ban đầu xuống máy bay em đã định gọi điện thoại cho anh, nhưng sợ làm phiền anh ngủ..." Tiêu Việt đi đến bên cửa sổ, hơi thở dài: "Tối qua anh không nghỉ ngơi?"

Nhậm Giang Lâm nghe vậy, biết ngay Tiêu Việt đọc tin tức rồi, Nhậm Giang Lâm tránh khỏi người qua lại, trở về phòng ngủ ngồi xuống, vuốt vuốt đôi mắt hơi sưng, nói: "Ừ, hơi bận nên không nghỉ ngơi."

Nhậm Giang Lâm nói hơi, nhưng Tiêu Việt biết sao chỉ có hơi mà thôi?

(hơi ý là hơi bận ở câu trên)

Tiêu Việt không biết tập tục mai táng nhà Nhậm Giang Lâm như thế nào, nhưng bất kể chỗ nào, cho dù là hỏa táng hay là thổ táng, nhập quan khâm liệm loại nào không phải chuyện lớn? Thủ tục nào có thể cho phép bạn nghỉ ngơi? Chớ nói chi là gia tộc lớn như của Nhậm Giang Lâm, người về phúng viếng càng nhiều, Nhậm Giang Lâm là con trai người mất, như thế nào cũng không có thời gian nghỉ ngơi.

Tiêu Việt biết đây là tất nhiên, lắc đầu hỏi: "Anh vẫn ổn chứ? Em biết gần đây e rằng anh cũng không nghỉ ngơi tốt, nhưng vẫn phải chú ý đến sức khỏe."

Nhậm Giang Lâm nghe vậy, lại nghĩ đến hai câu nói của Cố Minh Trân trước khi chết, ngửa ra dựa vào lưng ghế sofa, Nhậm Giang Lâm nhắm mắt chậm rãi nói, "Tiêu Việt, thật ra tôi không có tình cảm gì với bà ấy."

"Bà ấy" là ai, đương nhiên Tiêu Việt biết, chỉ đáp một tiếng, Tiêu Việt không cắt ngang lời nói của Nhậm Giang Lâm.

"Đối với thương nhân mà nói, hôn nhân cùng lắm là một công cụ sắc bén thu lợi lẫn nhau, con cái cũng chỉ là vật dẫn kế thừa y bát, sẽ không trở thành gông xiềng ràng buộc lẫn nhau."

(y bát: áo cà sa và cái bát của thầy tu, vốn chỉ áo cà sa và cái bát mà những nhà sư đạo Phật truyền lại cho môn đồ, sau này chỉ chung tư tưởng, học thuật, kỹ năng ... truyền lại cho đời sau)

"Tôi chưa hề ở chung với bà ấy, bây giờ nghĩ lại, thời gian tôi ở chung với bà cộng lại có lẽ còn chưa đến nửa năm, trong cuộc sống của tôi không có bà ấy, cũng không cần bà ấy, giữa chúng tôi đương nhiên không có cái gọi là tình cảm mẹ con. Tôi cảm thấy đây là đương nhiên, bởi vì lợi ích mới là vĩnh hằng..."

"Không có tình cảm, cái chết của bà với tôi mà nói, thú thật tương đương với một người qua đời chỉ từng gặp mấy lần lại biết tên, dĩ nhiên tôi sẽ không cảm thấy thương cảm, trong hai ngày trước tôi chăm sóc bà ấy, thậm chí vẫn tỉnh táo tự hỏi thời gian còn lại của bà ấy, tính toán tháng ngày về Thượng Hải, tính toán cân bằng lợi ích." Nhậm Giang Lâm nói đến đây cười khẽ một tiếng.

"Thật ra ban đầu tôi tưởng rằng, tôi sẽ không động lòng chút nào... Thế nhưng, chẳng biết tại sao, sau khi nhìn thấy bà ấy không còn hơi thở, tôi cảm thấy bực bội..."

"..."

"Đều nói người sắp chết lời nói cũng thiện, điều người ta muốn nói trước khi chết tất nhiên là lời mình muốn nói nhất, nhưng Tiêu Việt à, tôi chưa từng nghĩ rằng, trước khi chết bà ấy lại muốn nói với tôi chăm sóc tốt cho bản thân..."

Nói đến đây, Nhậm Giang Lâm im lặng lại, rất lâu rất lâu mới chậm rãi thở dài: "Tiêu Việt ơi, không biết tại sao, trong nháy mắt đó, tôi bỗng nhiên nhớ cậu..."

Tiêu Việt nghe vậy trong lòng cuồn cuộn lên sự chua xót và đau lòng không giải thích được, cảm giác khó chịu đến tột cùng như vậy, khiến hắn không nhịn được muốn lập tức ôm lấy người nói nhớ hắn này.

"Tang lễ mấy ngày?" Tiêu Việt mở miệng hỏi.

"Bảy ngày, ngày thứ bảy hạ táng."

Tính toán thời gian, Tiêu Việt hỏi tiếp: "Ở New Zealand?"

"Đúng."

Tiêu Việt hít sâu một hơi, nói: "Giao lưu kỹ thuật vào sáng thứ ba, đợi hội giao lưu kết thúc em sẽ lập tức đến đó."

Nhậm Giang Lâm nghe vậy giật mình, "Cậu muốn đến hội giao lưu đó?"

"Ừ," Tiêu Việt nói: "Anh giao việc khổ sai này cho Uông Trạch, gần đây cậu ta cũng cười ít đi rồi."

"... Cậu không để bụng?"

Tiêu Việt cười nói: "Để bụng cái gì? Làm cu-li?"

"Để bụng tôi lợi dụng cậu."

"Nhậm Giang Lâm à, vậy em hỏi anh, anh nói anh là thương nhân, vậy tại sao cuối cùng lại quyết định để Uông Trạch đi tham gia?"

"..."

Tiêu Việt nói: "Bởi vì anh để ý, để ý anh sẽ lợi dụng em."

Nhậm Giang Lâm hơi thở dài: "Phải."

Tiêu Việt cười khẽ một tiếng, "Đã thế, vậy em sẽ đi, đợi em."

"Được."

Chương 49

Tuy rằng Cố Minh Trân và Nhậm Kiến Thân đã ở riêng nhiều năm chỉ là vợ chồng trên hình thức, nhưng dù sao bà cũng là con dâu nhà họ Nhậm công nhận, tang lễ đương nhiên phải tổ chức ở nhà họ Nhậm.

Dựa theo quy củ tổ gia bên nhà họ Nhậm, ngày thứ bảy tính từ ngày tử vong, mới mang người đến nhà tang lễ hỏa táng trước khi xuống mồ. Trước khi Cố Minh Trân chết rất bình thản, quản gia Lâm gọi hòa thượng nhập liệm tới, sửa sang dung nhan cho Cố Minh Trân, sau khi ăn mặc cho bà thành dáng vẻ bà thích khi còn sống, bèn cho vào quan tài băng đưa đến linh đường làm ở bên nhà họ Nhậm.

Linh đường bên nhà họ Nhậm, chuẩn bị thỏa đáng mọi thứ, có vẻ đã bảo người làm từ trước, nhất định là Nhậm Kiến Thân nhận được tin tức biết thời gian của Cố Minh Trân không nhiều lắm, đã sai người chuẩn bị linh đường.

Nhậm Giang Lâm cười như không cười nhìn Nhậm Kiến Thân không thấy đau buồn, và ánh mắt mang ánh sáng của Nhậm Giang Nhiên phía sau ông ta, nói: "Cha chuẩn bị nhanh thật, bà ấy qua đời mới năm tiếng, linh đường đã làm xong rồi."

Người khi còn sống ông ta không liếc mắt lấy một cái, sau khi chết lại không kịp chờ đợi muốn dẫn người về. Không, phải nói là khi người còn chưa chết, ông ta đã gấp rút đợi người chết thì phải? Nếu không làm sao còn chưa nghe được tin chết, đã sai người xây dựng linh đường cho bà ấy, hoàn thành thủ tục này sớm hơn?

Nhậm Kiến Thân nghe vậy nhíu mày, ông ta nghe ra được trào phúng trong lời nói của Nhậm Giang Lâm, chỉ nhìn Nhậm Giang Lâm hừ lạnh một tiếng, nói: "Anh trở về cũng rất đúng thời điểm, chỉ sợ nếu không phải nghe nói thời gian của bà ấy không nhiều lắm, anh cũng không thể trở về."

Nhậm Giang Lâm cũng không phủ nhận, chỉ ý tứ sâu xa nhìn Nhậm Kiến Thân một cái, cái nhìn này dường như nhìn thấu Nhậm Kiến Thân, "Bây giờ cha rất vui mừng vì bà ấy không viết di chúc đúng không?"

Dựa theo pháp luật trong nước, Cố Minh Trân và Nhậm Kiến Thân chưa ly hôn, trước khi chết bà không lập di chúc, vậy di sản của bà, di sản trong thời kỳ hôn nhân sẽ có một nửa chia cho Nhậm Kiến Thân, còn có một nửa để lại cho người thừa kế hợp phát thứ nhất.

Cũng chính là vợ, chồng, con cái, cha mẹ.

Nhậm Giang Lâm cười, tính toán như này, Nhậm Kiến Thân có thể có được hai phần ba di sản của Cố Minh Trân.

Cố Minh Trân có bao nhiêu di sản? Nhậm Giang Lâm tính không ra, nhưng mấy công ty trị giá hơn trăm triệu ở thành phố trên danh nghĩa của bà đặt ở đâu cũng là bánh trái thơm ngon. Nhậm Giang Lâm vốn không có bất kỳ ý nghĩ gì với di sản của Cố Minh Trân, nhìn thấy sáng vẻ gấp rút của Nhậm Giang Nhiên sau lưng Nhậm Kiến Thân, Nhậm Giang Lâm đã thay đổi suy nghĩ.

"Tưởng rằng không có di chúc, là có thể thâu tóm những thứ kia lại?" Nhậm Giang Lâm nói lời này với Nhậm Giang Nhiên, anh liếc Nhậm Giang Nhiên với vẻ mặt cứng đờ, cười nhạo nói: "Không thể nào đâu."

Dứt lời, Nhậm Giang Lâm bước vào trong linh đường trước một bước, chỉ để lại Nhậm Kiến Thân bắt đầu căm tức.

Từng có lúc, đứa con trai này của ông ta trở nên khiến ông ta đoán không ra nhìn không thấu, từng có lúc, thằng ranh miệng còn hôi sữa trong mắt ông ta lại dám dùng ánh mắt này nhìn ông ta.

Trước khi Nhậm Giang Lâm chưa đủ lông đủ cánh, khi Nhậm Kiến Thân ông vẫn là trụ cột duy nhất của Nhậm thị, ông đã từng hy vọng người thừa kế tương lai của Nhậm thị có thể cực kỳ xuất sắc, nhưng đợi đến khi Nhậm Giang Lâm ý đồ cướp quyền lực khỏi tay ông ta, ông ta chợt nhận ra mình cũng không thích đứa con cực kỳ xuất sắc như vậy cho lắm.

Có ai có thể thích một người từ nhỏ đến lớn đều không có tình cảm với mình, lại ngấp nghé vị trí của mình?

Nhìn Nhậm Giang Lâm tựa như nhìn thấu ông, ánh mắt Nhậm Kiến Thân phức tạp, lý trí nói cho ông ta biết, giao Nhậm thị cho Nhậm Giang Lâm, đối với Nhậm thị mà nói là một chuyện tốt, đứa con trai không có tình cảm với ông này, là thương nhân trời sinh, nhưng trên tình cảm, ông ta lại có phần không thoải mái. Bị con trai kéo xuống ngựa, bất kỳ một người nào cũng sẽ không vui vẻ chấp nhận.

Nhìn Nhậm Giang Lâm đi xa, Nhậm Kiến Thân khẽ thở dài một hơi. Cuối cùng nhà họ Nhậm vẫn nuôi lớn một con sói không có tình cảm.

Người chết không từ chối người phúng viếng. Tang lễ của Cố Minh Trân không mời đã có thể vào, hai nhà Nhậm, Cố vốn là nhà lớn nghiệp lớn, lại thêm sự nghiệp bây giờ của Nhậm Giang Lâm như mặt trời ban trưa, dù tang lễ ở New Zealand, nhưng người đến đây phúng viếng lại nối liền không dứt, trong đó không thiếu minh tinh nổi tiếng và không nổi tiếng trong ngành giải trí.

Thương cảm phúng viếng là giả, góp vui lấy lệ là thật.

Ngoại trừ nhà họ Cố, những thân thích gần gũi của Cố Minh Trân và những người bạn tốt khi còn sống, còn lại gần như xem nơi phúng viếng như nơi chốn rút ngắn quan hệ xã giao.

Một buổi tang lễ, mỗi người có tâm tư riêng.

Nhậm Giang Lâm thấy mà bực bội.

Thời gian nghỉ ngơi giữa trưa, quản gia Lâm tới bảo Nhậm Giang Lâm đi qua ăn cơm trưa trước ông ở đây trông coi.

"Bây giờ ông Nhậm và mọi người ở nhà ăn, cậu cũng chưa ăn sáng, giờ cũng đi qua ăn chút đi," Nghĩ đến tối qua Nhậm Giang Lâm cũng không có thời gian nghỉ ngơi, quản gia Lâm thở dài: "Ăn cơm xong, cậu trở về nghỉ ngơi một lát, thời gian giữa trưa chắc không có ai tới."

Nhậm Giang Lâm gật đầu một cái, "Làm phiền chú Lâm."

Dứt lời anh quay người ra khỏi linh đường. Nhưng Nhậm Giang Lâm không thuận đường đi đến nhà ăn, ngược lại đi ra phía sau nhà họ Nhậm.

Hai ngày này, thời gian ngủ của anh cộng lại không hơn bốn tiếng, đầu hơi choáng, nhưng ngoài ý muốn không buồn ngủ. Dường như đứng trong thời gian dài, hôm nay không đi lại nhiều, lúc này cũng không có gì muốn ăn, chỉ muốn đến bãi cỏ sau tòa nhà đi dạo một lúc, hít thở không khí.

Các đời nhà họ Nhậm đều hiểu kinh doanh càng biết cách hưởng thụ.

Tòa nhà ở New Zealand của nhà họ Nhậm rất lớn, lớn đến mức chứa cả một khu rừng nhỏ và một mảng xanh hóa, cho dù lái xe dạo quanh một vòng cũng phải mất chút thời gian, một con suối trong vắt chảy ngang qua đó.

New Zealand cuối thu ánh nắng sau trưa biếng nhác, ra ngoài chậm rãi đi tầm mười phút, Nhậm Giang Lâm đã cảm thấy không choáng nữa, đang định đến bên dòng suối ngồi một lát, sau lưng vang lên giọng nói quen thuộc.

"Tâm trạng không tốt à?"

Nhậm Giang Lâm xoay người lại nhìn thấy Thư Dụ mặc bộ tây trang màu đen, mặt mày vẫn đẹp như cũ, dáng vẻ tuấn tú lạnh lùng, vẫn là thần thái thản nhiên anh đã từng thích.

Nhưng khác biệt đó là, trong lòng mình không có loại hứng thú đã từng kia.

"Cậu đến rồi?" Nhậm Giang Lâm không trả lời câu hỏi của Thư Dụ, chỉ cười nói: "Đến đây lúc nào?"

"Vừa tới," Thư Dụ nhìn Nhậm Giang Lâm cũng không gần anh ta, mi mắt khẽ run lên, "Nghe người ở đó nói anh tới bên này nên đến nhìn xem."

Nhậm Giang Lâm gật đầu gửi lời cảm ơn: "Từ xa tới đây, dạo này hẳn là rất bận? Phim mới ra rạp sao rồi?" Phim mới của Thư Dụ coi như cũng chiếu được mười ngày, xu thế chắc là gần như đã được xác định.

"Cũng không tệ lắm." Thư Dụ nghe vậy cười một tiếng.

Nhậm Giang Lâm thấy thế đã biết đây hẳn là danh tiếng và phòng vé bội thu, anh nói: "Chúc mừng."

Thư Dụ lắc đầu, nhìn Nhậm Giang Lâm không giấu được mệt mỏi, trong lòng Thư Dụ xúc động, không khỏi tiến lên một bước, nhìn chăm chú Nhậm Giang Lâm nói: "Những thứ này đều không quan trọng, anh nên chăm sóc tốt cho mình mới phải."

Nhậm Giang Lâm nhìn Thư Dụ một cái, chỉ khẽ cười: "Đương nhiên."

Thư Dụ không nhìn ra buồn vui trong mắt Nhậm Giang Lâm, không biết nên nói gì. Anh ta và Nhậm Giang Lâm quen biết hơn một năm, hoặc nhiều hoặc ít vẫn biết một ít chuyện, anh ta biết Nhậm Giang Lâm và người nhà cũng không thân thiết, Nhậm thị cũng do anh nghĩ cách đoạt lại từ chỗ Nhậm Kiến Thân, thế nhưng cụ thể thì anh ta lại không rõ ràng, cũng ví như tình cảm của Nhậm Giang Lâm và Cố Minh Trân – mẹ anh như thế nào.

Suy nghĩ một lát, anh ta cũng chỉ có thể nói với Nhậm Giang Lâm: "Nén bi thương."

Tang lễ đã là ngày thứ ba, Nhậm Giang Lâm đã nghe hai chữ này vô số lần, trong lòng mất cảm giác từ lâu rồi, lúc này nghe Thư Dụ nói, anh cũng chỉ gật đầu một cái, sau đó hỏi: "Ăn cơm trưa chưa?"

Thư Dụ lắc đầu: "Vẫn chưa."

"Vậy ăn đi ăn cơm trước đi," Nói đoạn, Nhậm Giang Lâm đi sượt qua vai Thư Dụ, vừa đi vừa nói: "Đúng lúc tôi cũng chưa ăn."

Nhà họ Nhậm đã bố trí một nhà hàng chiêu đãi khách ở sảnh tiệc của tòa nhà nhỏ phía Tây Bắc, đầu bếp của nhà hàng đều là đầu bếp từ khắp nơi trên thế giới được mời đến, cung cấp bữa ăn kiểu tự phục vụ.

Lúc Nhậm Giang Lâm dẫn theo Thư Dụ đến nơi, Nhậm Kiến Thân và Nhậm Giang Nhiên đã ăn trưa xong, đang chuẩn bị trở về phòng ngỉ trưa, vừa vặn đụng phải Nhậm Giang Lâm vào cửa.

Nhậm Kiến Thân liếc nhìn Thư Dụ sau lưng Nhậm Giang Lâm, ông ta vẫn biết người này, Thư Dụ là ảnh đế thế hệ tuổi trẻ trong nước, lực kêu gọi mạnh, lại rất hot, nên xem như ông ta cũng biết, chưa kể người này còn là người đàn ông được Nhậm Giang Lâm bao nuôi.

Nhậm Kiến Thân khẽ hừ nói: "Hoặc nhiều hoặc ít anh cũng nên chú ý ảnh hưởng, đây là tang lễ của mẹ anh, dẫn theo người bao nuôi tới chơi vui nếu bị vạch trần ra ngoài, cuối cùng là Nhậm thị mất mặt mũi."

Nhậm Giang Lâm nghe vậy cười ra tiếng: "Xem ra những năm này ngài cũng nhàm chán ngày thường xem nhiều báo mạng phải không? Nếu không thì, sao lại biết cậu ấy là người tôi bao dưỡng?"

Bị lời nói này của Nhậm Giang Lâm chọc giận, Nhậm Kiến Thân cả giận nói: "Chuyện anh tự làm ra, người khác sao có thể không biết! Đâu cần đi xem báo mạng!"

"Chuyện tôi làm ra?" Nhậm Giang Lâm liếc nhìn Nhậm Kiến Thân, cười nói: "Chính tôi cũng không biết mình thế mà bao nuôi Thư Dụ, sao ngài lại rõ ràng thế?"

Nhậm Kiến Thân nghe vậy nhíu mày, mặc dù ông ta ở chung không nhiều với đứa con trai này, nhưng có một điều chắc chắn, Nhậm Giang Lâm không bao giờ buồn nói dối về chuyện này, nhưng...

"Anh ít nhiều vẫn chú ý cho tôi..."

Nhậm Giang Lâm liếc nhìn Nhậm Kiến Thân, hơi thiếu kiên nhẫn ngắt lời ông ta: "Cho dù tôi muốn làm gì, an ninh của nhà họ Nhậm sơ hở như vậy từ khi nào? Một người tùy tiện tới đã có thể gây ra chuyện?"

Nhậm Giang Lâm nói lời này xong đi thẳng vào nhà ăn.

Sau khi ăn trưa, Nhậm Giang Lâm về linh đường, đón người phúng viếng lui tới.

Nhà họ Nhậm đúng là họ lớn, gia tộc như này trái lại hết sức coi trọng tập tục sinh tử, chưa bao giờ là giả.

Dựa theo tập tục mai táng bên nhà họ Nhậm, con cái cần canh giữ ở linh đường cả đêm, nếu như người qua đời có nhiều con, còn có thể thay nhau nghỉ ngơi gác đêm, nhưng Cố Minh Trân chỉ có một đứa con trai là Nhậm Giang Lâm, càng không có cháu, cho nên hết thảy sự vật Nhậm Giang Lâm chỉ có thể tự làm. Mặc dù thỉnh thoảng khi thầy không tụng kinh anh có thể nghỉ ngơi một lát, nhưng phần lớn thời gian anh vẫn không đi được.

Đợi đến đêm ngày thứ tư, Nhậm Giang Lâm ngồi trong linh đường chỉ có mấy người, dựa vào thành ghế hơi mê man, thầy tụng kinh lắc chuông miệng lẩm bẩm, nhưng lúc này vẫn chưa yêu cầu chuyển linh, Nhậm Giang Lâm bèn nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.

Nhắm hai mắt lại, thính giác trở nên rõ ràng hơn nhiều, anh nghe thấy tiếng chuông của thầy, cũng nghe tiếng bước chân dần dần đến gần.

Nhậm Giang Lâm đau đầu dữ dội, lười mở mắt, dù sao cùng lắm là mấy người bạn thân tới đây ngồi với bà ấy mà thôi.

Ngay sau đó, người kia đi đến bên cạnh anh.

Anh nghe thấy tiếng người kia di chuyển ghế, cảm giác được người kia ngồi xuống bên cạnh anh, sau đó nhẹ nhàng ôm anh vào lòng.

Nhậm Giang Lâm khẽ giật mình, đang định đẩy người kia ra, nhưng dừng động tác lại khi nghe được giọng nói trên đỉnh đầu.

"Vất vả rồi."

Anh nghe thấy Tiêu Việt hơi thở hổn hển, thấp giọng thở dài nói.

Chương 50

Mấy ngày trước Nhậm Giang Lâm đã gửi địa chỉ cho hắn, Tiêu Việt xuống máy bay cũng không nghỉ ngơi, gọi xe đến thẳng nhà họ Nhậm, đến tòa nhà của nhà họ Nhậm đã nửa đêm.

Đêm khuya vốn nên là thời gian đóng cửa ngủ say, nhưng cổng ngoài sân nhà họ Nhậm rộng mở, đèn đuốc sáng trưng, xuống xe taxi, Tiêu Việt nói rõ mục đích đến với người canh cửa, rồi có người tiếp đãi đi tới dẫn hắn dọc theo đường đi bộ đi đến trước cửa linh đường.

Nhà họ Nhậm rất lớn, nhưng ban đêm trong linh đường to lớn lại rất ít người.

Cũng đúng, mặt tường trắng xóa, vải treo trắng toát, ảnh chụp xám trắng, trong phòng trống trải quanh quẩn âm thanh gõ chuông. Người đi lại trong đêm khuya, hoặc nhiều hoặc ít trong lòng cũng sẽ hơi nhát, huống chi là trong linh đường này? Không phải người thân nhất tin tưởng nhất, ai sẽ chạy đến đây lúc nửa đêm chứ?

Tiêu Việt lắc đầu, đi thẳng vào linh đường, chỉ liếc mắt hắn đã thấy được Nhậm Giang Lâm phía trước bên phải linh đường.

Chắc là buồn ngủ lắm, Nhậm Giang Lâm ngồi trên ghế dựa vào lưng ghế, hình như đã ngủ.

Tiêu Việt nhíu mày, ngủ như vậy, chỉ sợ không cẩn thận sẽ ngã xuống?

Thấy thế, Tiêu Việt không vội vã đi phúng viếng, trước tiên đưa hoa mang tới cho người hầu bên cạnh, sau đó chuyển một cái ghế, ngồi xuống cạnh Nhậm Giang Lâm, cẩn thận từng li từng tí ôm người qua, để Nhậm Giang Lâm dựa vào ngực mình.

Nhìn vành mắt xanh đen của Nhậm Giang Lâm, hắn hởi thở dài nói: "Vất vả rồi."

Nhưng ngay sau đó hắn cảm nhận được Nhậm Giang Lâm trong ngực cựa quậy, sau đó hắn thấy Nhậm Giang Lâm mở hai mắt ra, nhìn hắn nói: "Đến rồi?"

"Ừ," Nhìn Nhậm Giang Lâm vẫn dựa vào trong ngực hắn, Tiêu Việt cúi đầu xuống hôn mắt anh một cái, nói: "Sao lại ngủ ở đây? Hôm nay không thể về nghỉ ngơi à?"

"Ừ, phải túc trực bên linh cữu," Nhậm Giang Lâm nhìn thầy tụng kinh bên kia, nói: "Vả lại, lát nữa còn phải chuyển linh, không đi được."

Tiêu Việt biết chút về chuyển linh, tập tục mai táng của một số nơi có một khâu như thế, thế hệ nhỏ thân thuộc phải nghe lời thầy tìm thời gian thích hợp vây quanh quan tài người mất đi xoay quanh, tác dụng cụ thể là gì, Tiêu Việt cũng không rõ.

"Vậy anh ngủ một lúc nữa đi? Lát nữa thầy gọi anh, em sẽ gọi anh dậy."

"Còn cậu? Trên máy bay nghỉ ngơi chưa?" Nhậm Giang Lâm ngồi thẳng người, nhìn Tiêu Việt râu ria xồm xoàm, không nhịn được giơ tay sờ cằm Tiêu Việt, xúc cảm hơi đâm tay khiến anh nở nụ cười: "Dáng vẻ này của cậu, trông kém tinh thần hơn cả tôi."

Tiêu Việt bị Nhậm Giang Lâm sờ ngứa cằm, vội vàng bắt lấy tay Nhậm Giang Lâm, "Em đây bên ngoài kém, bên trong cực kỳ có tinh thần." Tiêu Việt nhìn Nhậm Giang Lâm, không kìm được xích lại gần, thấp giọng nói, "Trên máy bay em ngủ rất lâu, đừng lo lắng, em muốn đến ở bên anh, đã dưỡng tinh thần từ lâu rồi, mấu chốt là anh, bây giờ anh cần nghỉ ngơi nhất, nếu không thể về phòng, thì dựa vào em ngủ một lát, không phải nói bảy ngày sao, hôm nay mới ngày thứ tư đúng không? Anh như vậy sao chịu nổi?"

Tiêu Việt nhẹ nhàng xoa xoa ấn đường của Nhậm Giang Lâm, "Gần đây anh thường xuyên nhíu mày phải không? Ở đây có vết."

Nhậm Giang Lâm cũng không từ chối, lần nữa chậm rãi dựa vào trong ngực Tiêu Việt, nhắm hai mắt lại, từ từ nói: "Có điều, cậu tới đây, tâm trạng tôi cũng tốt hơn nhiều, vui vẻ hơn."

"Hửm?" Tiêu Việt lấy một cái áo khoác trong ba lô ra khoác lên người Nhậm Giang Lâm, sau đó thuận thế ôm chặt người, nói: "Vui vẻ cái gì?"

Nhậm Giang Lâm nhắm hai mắt, ngửi được mùi mồ hôi trên người Tiêu Việt, không khỏi nói ra: "Trên người cậu có mùi mồ hôi."

Tiêu Việt nghe vậy nghiêng đầu ngửi ngửi áo mình nói: "Hả? Có mùi? Hôi không? Thật ra trước đó em có tắm trên báy máy rồi," Nói tới đây, Tiêu Việt cười khẽ một tiếng: "Nhưng anh cũng không thể trách em, ngồi máy bay mười mấy tiếng, đến sân bay đã vội vàng ngồi taxi tới đây, không có thời gian đi tắm rửa lần nữa, có mùi hôi anh cũng chỉ có thể chịu đựng."

Nhậm Giang Lâm khẽ cười, "Mấy ngày gần đây tôi đón đưa rất nhiều người phúng viếng, trên người họ đều có mùi nước hoa nhẹ nhàng khoan khái sạch sẽ."

"..."

Mùi nước hoa, Tiêu Việt hiểu ý của Nhậm Giang Lâm, nếu những người kia thật sự vội đến phúng viếng, thì sẽ giống như hắn, đeo ba lô rồi đến, cũng không kịp nghĩ đến khách sạn, nào có thời gian xịt nước hoa gì đó.

"Cậu là người duy nhất trong số đó mặc quần jean áo thun trắng tới đây, những người khác ăn mặc rất cầu kỳ, những đồ trang sức, trang điểm kia không có thời gian dài thì không sửa sang ra được."

Tiêu Việt lại ôm chặt Nhậm Giang Lâm hơn, nói: "Lúc em đến nước M không mang quần áo màu đen, hai ngày sau đó cũng chưa kịp mua, thật ra nên mặc chính thức hơn."

"Không sao, nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, tôi mới cảm thấy tâm trạng tốt hơn." Nhậm Giang Lâm hơi mở mắt nhìn Tiêu Việt nói: "Bên này tôi có quần áo, ngày mai thay là được rồi, chắc là cậu có thể mặc quần áo của tôi, họp thường niên lần trước cậu từng mặc."

Bị Nhậm Giang Lâm nói cho xấu hổ, Tiêu Việt sờ mũi nói: "Nói thật, em chỉ vội vàng đến ở bên anh thôi, đối với mẹ anh, thú thật em..."

"Tôi biết, nhưng điều này cũng đủ rồi," Nhậm Giang Lâm nhìn Tiêu Việt, khẽ cười nói: "Cậu vội vã đến ở cạnh tôi, nhưng cũng có không ít người vội vã đến hấp dẫn sự chú ý của tôi."

"Chậc, còn có chuyện này nữa? Ông chủ lớn nói xem nào, có người nào có thể lọt vào mắt ngài không?"

"Cậu ngược lại không vội mà lọt vào mắt tôi rồi?"

Tiêu Việt nhướng mày một cái, "Ông chủ lớn à, anh cũng không nhìn xem em là ai, em là Tiêu Việt đấy, 'anh Việt' trong miệng mấy người Uông Trạch Nhạc Đào Tiến cũng không phải gọi giả! Chẳng phải vì em tự tin với kỹ năng của mình sao, cảm thấy mình không cần vẻ ngoài đã có thể hấp dẫn được anh, cho nên không cố kỵ gì."

Nhậm Giang Lâm thấy thế cười một tiếng, "Phải không?"

"Phải mà," Tiêu Việt nói đến đây, thấy người hầu bên kia lén lút nhìn về bên này, bèn nói: "Được rồi được rồi, không nói những chuyện này nữa, anh tranh thủ ngủ một lát đi."

"Được."

Nhậm Giang Lâm thật sự thiếu ngủ, những ngày này tinh thần anh hơi căng thẳng, bây giờ dựa vào người Tiêu Việt, sợi dây cung kia không hiểu sao thả lỏng ra, chẳng bao lâu đã ngủ say.

Thư Dụ hơi lạ giường, lại nghĩ đến thái độ của Nhậm Giang Lâm đối với anh ta ngày hôm qua, có tâm sự nên ban đêm càng không ngủ được, nghĩ rằng hẳn là Nhậm Giang Lâm vẫn đang gác đêm, anh ta bèn xách ít thức ăn, từ khách sạn lái xe đến nhà họ Nhậm.

Đường xe mười mấy phút, rất gần, nhưng khi anh ta chạy đến, lại nhìn thấy cảnh tượng Tiêu Việt ôm Nhậm Giang Lâm, Nhậm Giang Lâm ngủ say sưa.

Anh ta nhất thời hơi ngẩn ra, lấy lại tinh thần Thư Dụ mới chậm rãi đi về bên đó.

"Anh... Tiêu?"

Tiêu Việt nghe tiếng quay đầu, khẽ nhíu mày, không lên tiếng, dùng ánh mắt ra hiệu Thư Dụ ngồi sang bên đừng lên tiếng.

Cảnh tượng trước mắt khiến Thư Dụ suy nghĩ ngàn vạn, đầu óc hỗn loạn, đành phải cầm một hộp hoa quả buồn tẻ ngồi bên cạnh, không nói một lời. Cứ như vậy nhìn Tiêu Việt không nhúc nhích ôm Nhậm Giang Lâm, luôn nhìn chăm chú vào Nhậm Giang Lâm.

Vừa ngồi xuống đã nửa tiếng, cho đến khi thầy lắc chuông bên kia lên tiếng bảo Nhậm Giang Lâm chuyển linh, Tiêu Việt mới cúi đầu, ghé vào tai Nhậm Giang Lâm chậm rãi đánh thức người.

Nhậm Giang Lâm ngủ rất yên ổn, lúc bị Tiêu Việt đánh thức, anh hơi nheo mắt, giơ tay nhìn đồng hồ một cái, lúc này anh mới phát hiện mình đã ngủ một tiếng đồng hồ.

Vóc người anh cao, cân nặng đương nhiên không nhẹ, mặc dù chỉ dựa vào Tiêu Việt để Tiêu Việt ôm lấy, nhưng ôm cả một tiếng, chắc chắn Tiêu Việt sẽ không thoải mái.

Ngồi thẳng người, Nhậm Giang Lâm nhìn Tiêu Việt giữ nguyên tư thế ngồi, không khỏi cười nói: "Cậu ngồi mãi như thế? Không khó chịu?"

Tiêu Việt bóp bóp cánh tay hơi tê, thấy tinh thần Nhậm Giang Lâm tốt rồi, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều, hắn cười đùa nói: "Người mình thích ở trong lòng, em vui mừng khôn xiết, khó chịu ở đâu?"

Nhậm Giang Lâm nghe thấy thầy bên kia lại gọi một tiếng, không cãi cọ với Tiêu Việt nữa, đứng lên chuẩn bị đi đến quan tài băng, cũng vào lúc này anh mới nhìn thấy Thư Dụ ngồi ở đằng sau.

Nhậm Giang Lâm dừng lại, chỉ khẽ cười với Thư Dụ rồi đi.

Thư Dụ thở nhẹ một hơi, trong chớp mắt này, cũng chính là tương tác vừa nãy của Nhậm Giang Lâm và Tiêu Việt, anh ta mới biết được Nhậm Giang Lâm thích một người sẽ như thế nào.

Không phải săn bắn thành thạo, không phải kịch liệt đuổi bắt một cách cao ngạo.

Vừa rồi, anh ta rõ ràng nhìn thấy trong đôi mắt của Nhậm Giang Lâm không có hứng thú dạt dào trêu đùa người tình, trong đôi mắt nhìn Tiêu Việt kia đựng đầy ánh sáng, đó là đôi mắt anh ta chưa từng nhìn thấy.

"Hai người... đã bắt đầu rồi?"

Tiêu Việt đứng lên duỗi eo lưng, "Vẫn chưa bắt đầu."

"..." Thư Dụ hơi giật mình, thân mật như thế vẫn chưa bắt đầu sao? Nhìn Tiêu Việt chậm rãi nói: "Tại sao?"

Đối với Thư Dụ, thật ra trong lòng Tiêu Việt không muốn tiếp xúc quá nhiều, lần trước hắn giữ Thư Dụ lại cuối cùng, trò chuyện với anh ta một lúc, mặc dù Thư Dụ nói anh ta không thích Nhậm Giang Lâm, nhưng, Tiêu Việt nhìn ra được, Thư Dụ không có khả năng không có tình cảm với Nhậm Giang Lâm, anh ta chỉ sợ hãi mà thôi, sợ mình đồng ý rồi, Nhậm Giang Lâm sẽ mất hứng thú.

Đối với tình cảm, cuối cùng anh ta vẫn nghĩ đến bảo toàn bản thân trước.

Nghĩ đến đây, Tiêu Việt quay đầu nhìn Thư Dụ, không trả lời câu hỏi của Thư Dụ, chỉ nói: "Anh hỏi chuyện này làm gì?"

"..." Thư Dụ hít sâu một hơi, anh ta còn nhớ lời lần trước mình nói với Tiêu Việt, anh ta nói Nhậm Giang Lâm không thể thích Tiêu Việt.

Thấy gương mặt luôn mang theo ý cười của Thư Dụ trầm xuống, Tiêu Việt thấp giọng, chậm rãi nói: "Thứ anh muốn rất nhiều, muốn có được cũng rất nhiều," Dừng một lát Tiêu Việt khẽ cười lên, "Tôi không cần anh ấy cho tôi cái gì, tôi chỉ cần anh ấy mà thôi."

Thư Dụ ngẩng đầu nhìn Tiêu Việt tràn đầy ý cười trên mặt, cuối cùng vẫn cười lên, "Nhưng tôi vẫn giữ câu nói đó, anh và anh ấy không có khả năng."

Tiêu Việt bĩu môi, "Anh thật sự giữ vững lòng tin à?"

"Trong cái giới này có rất nhiều cám dỗ, anh sẽ không biết được." Thư Dụ chẳng biết tại sao, nhìn Tiêu Việt anh ta trở bên tức giận, "Nếu tôi chủ động đáp lại, anh cảm thấy anh ấy sẽ làm sao?"

Tiêu Việt nghe vậy híp mắt lại, nhìn Thư Dụ, hắn đột nhiên có kích động muốn hack chết người này, hắn chợt nhận ra, từ khi biết Nhậm Giang Lâm, hắn đã gặp được từng đợt người này đến đợt người khác muốn khiêu chiến với hắn chứ...

Tiêu Việt bỗng nhiên cười, "Có gan, anh cứ thử xem."

Chương 51

Thư Dụ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Tiêu Việt, hồi lâu anh ta mới cụp mắt cười khẽ.

Vừa rồi đúng là anh ta bốc đồng.

Nhưng một số thời điểm, có một số việc, mặc cho anh ta tỉnh táo như thế nào đi nữa cũng sẽ khó mà tự kiềm chế.

Anh ta quen biết Nhậm Giang Lâm đã lâu rồi, trước khi Nhậm Giang Lâm còn chưa biết Thư Dụ, anh ta đã biết sự tồn tại của người này. Phải nói người trong giới này đều biết Nhậm Giang Lâm, đều từng nghe tin đồn về chủ nhà Nhậm thị tướng mạo tuấn tú sáng sủa.

Trong lời đồn, khi tổng giám đốc khiến người ngưỡng mộ này đang theo đuổi một người, nho nhã lễ độ, chưa từng lợi dụng vốn liếng trong tay để ép buộc người được theo đuổi tiếp xúc thân mật.

Trong lời đồn, Nhậm Giang Lâm chưa bao giờ có lúc sẩy tay.

Nhưng trước kia với anh ta mà nói, những điều này đều chỉ là nghe đồn, anh ta và Nhậm Giang Lâm không có giao thoa, cho nên anh ta không ngờ tới, sau đó không lâu mục tiêu của Nhậm Giang Lâm đã biến thành anh ta.

Cũng là trong một năm Nhậm Giang Lâm theo đuổi Thư Dụ, hai người mới chính thức quen biết.

Một năm, anh ta hiểu người này sâu hơn, anh ta nhận ra tổng giám đốc của Nhậm thị này thật ra hưởng thụ niềm vui thú săn bắt con mồi, mà trong cuộc thi theo đuổi này anh chưa bao giờ bỏ ra tình cảm thật. Đối với những người tình trước kia là như thế, đối với anh ta, cũng là vậy, Nhậm Giang Lâm trước giờ đều chỉ vì nhất thời hứng thú mà muốn chơi đùa.

Người có địa vị như Nhậm Giang Lâm sao có thể bỏ ra tình cảm? Cho dù ở bên anh, anh cũng đứng ở chỗ cao, rũ mắt xuống mình bạn, trêu đùa bạn, sau đó để báo đáp lại, anh sẽ cho bạn tài nguyên hoặc tiền tài bạn cần nhất vào giờ phút này.

Thư Dụ thấy rõ ràng, nhìn thấu đáo, cho nên, trong năm đó Nhậm Giang Lâm theo đuổi anh ta, trong cuộc thi đuổi bắt này, anh ta hiểu cách làm thế nào mới có lợi nhất cho mình. Tình cảm, không thể lấy ra trước mặt Nhậm Giang Lâm, bởi vì đắm chìm rồi anh ta sẽ thua, thua tài nguyên trong tay Nhậm Giang Lâm, thua lòng mình.

Cho nên, anh ta mới bắt đầu chơi đuổi bắt với Nhậm Giang Lâm, bắt đầu trò chơi. Bắt đầu chơi để Nhậm Giang Lâm thích trò chơi, không xa không gần, không thân không sơ. Anh ta nhận được che chở mà anh ta muốn, cũng đã nhận được hứng thú trọn vẹn một năm.

Thế nhưng, anh ta lại không ngờ rằng, Tiêu Việt nửa đường xuất hiện, anh ta không để ý Tiêu Việt lắm, một người lôi thôi lếch thếch, một người hoàn toàn không phải loại hình Nhậm Giang Lâm ưa thích, vậy mà lại...

Mấy tháng ngắn ngủi, anh ta không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, lại có biến hóa như thế. Người mà anh ta tưởng rằng sẽ không động lòng, đã động lòng với người đàn ông lôi thôi lếch thếch trước mắt này... Thậm chí hơn khiến đáy lòng anh ta sinh ra một cảm xúc tên là không cam lòng.

Không cam lòng, có gì không cam lòng, thật ra từ lâu anh ta đã biết anh ta và Nhậm Giang Lâm mới là không thể nào, có thể thấy được thái độ của Nhậm Giang Lâm đối với Tiêu Việt, nhìn thấy cách hai người ở chung như thế, anh ta vẫn còn có phần bị đè nén.

Anh ta thích Nhậm Giang Lâm không? Thư Dụ nghĩ, có lẽ có một chút, cho dù là ai được người đàn ông xuất sắc nhất theo đuổi, cũng sẽ có khoảnh khắc dao động, nhưng mà, dao động nữa thì sao? Chung quy là không thể nào, bởi vì anh ta tưởng rằng Nhậm Giang Lâm không thể động lòng.

Tiếp xúc một năm, anh ta cảm thấy mình hiểu tâm tư của Nhậm Giang Lâm, nhìn thấu yêu ghét của Nhậm Giang Lâm, nhưng vừa nãy nhìn thấy những chuyện kia khiến anh ta giật mình nhận ra, thật ra anh ta cũng không hiểu Nhậm Giang Lâm.

Nhậm Giang Lâm thích sạch sẽ, nhưng Tiêu Việt lại râu ria xồm xoàm, Nhậm Giang Lâm thích người thông minh, thấy được thì thôi, rõ ràng Tiêu Việt cũng không uyển chuyển như thế...

Nhậm Giang Lâm thích thú vui đuổi bắt săn bắn... Nhưng ở đây thấy thế nào cũng giống như Tiêu Việt đang theo đuổi anh...

Đối tượng Nhậm Giang Lâm động lòng đi ngược lại với loại hình mà anh ta biết. Anh ta cũng không cảm thấy vui vẻ.

Lại thêm câu nói "Anh muốn quá nhiều" của Tiêu Việt, đã nói trúng tâm sự của anh ta, mở lớp ngụy trang của anh ta ra, khiến anh ta loạn tâm thần trong thời gian ngắn...

Nhưng, câu nói với Tiêu Việt giống như khiêu khích, còn là kích động.

Nhậm Giang Lâm đã hết hứng thú với anh ta từ lâu, anh ta biết, anh ta hiểu hơn cho dù bây giờ mình tiếp cận Nhậm Giang Lâm, cũng sẽ không nhận được bất kỳ đáp lại nào...

"Hai người có nghĩ đến sau này không? Đàn ông bình thường muốn ở bên nhau cũng không dễ dàng, huống chi là như anh ấy." Thư Dụ mãi mới khẽ thở một hơi, hỏi.

Tiêu Việt nghe xong nhíu mày, nói thật ra hắn không thích Thư Dụ, nhưng cũng biết người này có thể gọt giũa được kỹ năng diễn xuất trong ngành giải trí, đoán chừng cũng không xấu đến nỗi nào, nghĩ vậy hắn bèn nói: "Vấn đề nhiều hơn nữa, cũng phải đối mặt, chẳng lẽ bởi vì nghĩ đến vấn đề có thể xảy ra trong tương lai mà dừng bước không tiến?"

Thư Dụ nghe vậy giật mình, "Tại sao không thể dừng bước? Nếu khó khăn chồng chất..."

"Tôi thích anh ấy, tại sao phải dừng." Tiêu Việt ngắt lời nói của Thư Dụ, nhìn Nhậm Giang Lâm bên kia, nói: "Không dễ gì thích một người đến thế, còn không nhanh chóng giữ chặt anh ấy, còn muốn thế nào đây?"

Tiêu Việt liếc nhìn Thư Dụ ngẩn người, không biết anh ta đang suy nghĩ điều gì, cũng không có tâm tư để ý tới.

Tiêu Việt không muốn ở gần Thư Dụ cho lắm, lúc này mới nhớ ra vừa nãy đến linh đường, chỉ đưa hoa cho người hầu, vẫn chưa đi vái mẹ của Nhậm Giang Lâm, nghĩ vậy hắn đi về phía quan tài băng kia.

Nắp quan tài băng trong suốt, dù trên mặt bà đã khô gầy yên tĩnh nằm nơi đó, nhưng cũng lờ mờ có thể nhìn ra tao nhã của bà khi còn trẻ, khóe môi bà hơi cười, lúc ra đi chắc là rất bình thản.

Đây chính là người phụ nữ sinh ra Nhậm Giang Lâm...

Tiêu Việt đi đến trước quan tài chậm rãi cúi đầu ba cái.

Trong linh đường không thể dâng hương, Tiêu Việt cầm hoa đặt bên cạnh ảnh của mẹ Nhậm Giang Lâm.

Nhậm Giang Lâm đang chuyển linh, Tiêu Việt không thể quấy nhiễu, phúng viếng xong, hắn trở về chỗ ngồi lúc đầu, không biết Thư Dụ rời khỏi linh đường lúc nào.

Tiêu Việt cũng không để ý, chỉ ở cạnh Nhậm Giang Lâm, mãi cho đến hừng đông.

Hai ngày sau đó Tiêu Việt cũng luôn ở cùng Nhậm Giang Lâm, Nhậm Giang Lâm không nghỉ ngơi, hắn không nghỉ ngơi, Nhậm Giang Lâm túc trực bên linh cữu trong đêm, hắn cũng chuyển một cái ghế dựa ngồi bên cạnh Nhậm Giang Lâm.

Nhậm Giang Lâm vốn muốn bảo Tiêu Việt về đi ngủ, nhưng mặc cho anh nói thế nào, Tiêu Việt trong miệng đáp vâng, chân lại không xê dịch bước nào chỉ đứng bên cạnh anh, ngồi cạnh anh.

Nhậm Giang Lâm có phần không biết làm sao, cũng tùy hắn. Trong đêm mệt mỏi, bèn dựa vào nhau chợp mắt chốc lát, cùng lắm một tiếng nhưng cũng cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Hai ngày này, tâm trạng Nhậm Giang Lâm đã tốt hơn mấy ngày trước đó rất nhiều.

Đợi đến ngày thứ sáu, chuyện đã ít đi, giữa trưa ăn cơm, quản gia Lâm chạy tới, bảo Nhậm Giang Lâm đi nghỉ ngơi một lát.

"Tôi đã hỏi thầy tụng kinh rồi, thầy nói buổi chiều không có việc gì nữa, chỉ đợi mười giờ tối đưa bà chủ đi... đi hỏa táng," Quản gia Lâm lau mắt, nói tiếp: "Mấy ngày nay... nếu không cậu trở về nghỉ ngơi đi?"

Gần đây đúng là quá mệt mỏi, Nhậm Giang Lâm nhìn Tiêu Việt bên cạnh ngáp một cái, đáp: "Cũng được, đến lúc đó làm phiền chú Lâm thông báo trước cho tôi."

Quản gia Lâm vội vàng gật đầu, "Đây là đương nhiên."

Vừa nói ông vừa quan sát Tiêu Việt bên cạnh Nhậm Giang Lâm, nói: "Trong nhà không còn phòng trống, nếu không tôi đến khách sạn WINGT bên cạnh đặt phòng cho cậu đây?"

Nhậm Giang Lâm nghe vậy khựng lại, sau đó mới lắc đầu, nói: "Không cần."

Quản gia lâm cười nói: "À, cậu này đã đặt xong rồi sao?"

"Cậu ấy ở với tôi." Nhậm Giang Lâm nói.

Quản gia Lâm ngẩn người, há hốc mồm.

"Chú Lâm, chú cũng nghỉ một lát, gần đây chú cũng bận bịu không ít." Nhậm Giang Lâm cũng không muốn giải thích, nói xong lời này duỗi tay kéo cổ tay Tiêu Việt, dẫn người đi lên tầng.

Tiêu Việt được Nhậm Giang Lâm dẫn về phòng, trong lòng mừng rơn, khóe miệng gần như muốn kéo ra sau tai.

Đóng cửa phòng, hắn đã không kịp đợi tiến lên một bước kéo Nhậm Giang Lâm vào trong ngực.

"Sao không cho em đi ở khách sạn hả? Luyến tiếc em à?"

Bị Tiêu Việt ôm chặt chẽ, Nhậm Giang Lâm cũng không tránh thoát, chỉ nghiêng đầu liếc nhìn Tiêu Việt một cái, cười nói: "Cậu muốn ở khách sạn? Bây giờ đi cũng không muộn."

"Không không không, ở khách sạn gì chứ, lãng phí tiền đúng không?" Nói đoạn, Tiêu Việt chu miệng về phía giường, "Anh xem giường anh rộng thế kia, chia cho em một nửa cũng được mà."

Nói đến đây, Tiêu Việt không nhịn được xích lại gần cắn cắn tai Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt thấp giọng nói: "Anh biết để em vào phòng anh có ý gì không? Ông chủ Nhậm à, lần này, em không chắc khống chế được đâu..."

Vành tai bị Tiêu Việt cắn ngứa ngáy, Nhậm Giang Lâm hơi tránh ra, mới cười nói: "Không phải cậu nói, tạm thời làm bạn bè trước sao?"

"Nhưng em thích anh mà, thấy anh đã không nhịn được muốn hôn hai cái." Tiêu Việt nhìn lỗ tai trước mắt bị hắn cắn đỏ, lại sáp đến hôn một cái.

Mùi vị rất tốt, Tiêu Việt nuốt ngụm nước bọt, hơi thở nặng thêm hai phần.

"Được rồi, gần đây không nghỉ ngơi tốt, tôi hơi buồn ngủ." Nhưng nói lời này, lại không có tác dụng gì, Nhậm Giang Lâm giơ tay che tai, có phần bất lực nói: "Cậu cũng không chê..."

Nhưng còn chưa dưt lời, cổ đã bị Tiêu Việt liếm liếm, Nhậm Giang Lâm không khỏi run rẩy.

Hai ngày này, hai người đều ở ngoài phòng, chưa từng ở riêng, lúc này Tiêu Việt ôm lấy người không nỡ buông ra...

Sự tiếp xúc này, đã có phần không dừng được...

Nụ hôn rơi vào thái dương Nhậm Giang Lâm chậm rãi dịch xuống dưới, trượt đến vành tai Nhậm Giang Lâm, trượt đến cổ Nhậm Giang Lâm, trượt đến bả vai Nhậm Giang Lâm...

Khẽ hôn không biết từ lúc nào đã trở thành liếm cắn, để lại một vệt nước.

Cũng không biết khi nào cánh môi hai người dán vào nhau, xúc cảm mềm mại, khiến hơi thở hai bên đều run rẩy.

Nhậm Giang Lâm xoay người qua, duỗi hai tay ôm chặt lại Tiêu Việt, vươn lưỡi ra dây dưa cùng Tiêu Việt.

Hô hấp dần dần nặng, môi lưỡi dây dưa, tiếng nước nhè nhẹ dính dính được phóng đại vô số lần trong căn phòng, kích tình không thôi...

Cho đến khi Nhậm Giang Lâm hơi lùi ra, Tiêu Việt đỏ hai mắt vẫn chưa hồi thần.

Răng môi tách ra, trán dán vào nhau, hai người bốn mắt nhìn nhau trong khoảng cách rất gần. Nhậm Giang Lâm híp mắt, hơi thở hổn hển, giọng nói cũng trở nên khàn hơn, "Tiêu Việt... được rồi." Tiếu tục nữa, chỉ sợ sẽ...

"... Ừ..." Yết hầu Tiêu Việt trượt lên xuống, không tập trung đáp một tiếng.

Nhưng tuy nói vậy, đôi tay của hai người ôm chặt lại không nỡ buông ra chút nào, ánh mắt vẫn quấn quýt nhau.

Hai tay Tiêu Việt dọc theo sống lưng Nhậm Giang Lâm mập mờ di chuyển, hắn ghé vào tai Nhậm Giang Lâm, cắn cắn vành tai Nhậm Giang Lâm, nói: "Nhậm Giang Lâm... Em cứng rồi..."

Không biết tại sao đầu hơi choáng váng, mi mắt Nhậm Giang Lâm khẽ run, hơi giơ tay lên ôm cổ Tiêu Việt, hôn tới.

Cánh môi tách ra chỉ một lát, lại lần nữa quấn lấy nhau.

Tiêu Việt có phần khó kìm lòng nổi, tay thò vào vạt áo Nhậm Giang Lâm, từng bước một đẩy Nhậm Giang Lâm đi đến giường.

Nhưng, vẫn chưa đến trước giường, hắn đã nhận ra được Nhậm Giang Lâm từ từ dựa vào người hắn, sức nặng ở khuỷu tay ôm Nhậm Giang Lâm tăng thêm một chút.

Lúc này Tiêu Việt mới tỉnh táo lại.

Nhậm Giang Lâm đã không nghỉ ngơi sáu ngày liên tiếp rồi...

"Buồn ngủ rồi?"

Tựa ở đầu vai Tiêu Việt, Nhậm Giang Lâm gật đầu một cái, "Ừ..."

Trong lòng Tiêu Việt đau nhói, nửa ôm Nhậm Giang Lâm đi đến bên giường để anh nằm xuống.

Nhậm Giang Lâm thật sự buồn ngủ vô cùng, vừa dính vào giường chiếu mềm mại đã nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Tiêu Việt kéo chăn qua đắp lên cho Nhậm Giang Lâm, thở nhẹ ra một hơi rồi đi vào phòng tắm, khi ra khỏi phòng tắm đã một tiếng trôi qua.

Hắn nhỏ tiếng nằm bên cạnh Nhậm Giang Lâm, cúi người xuống hôn cánh môi Nhậm Giang Lâm một cái, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy người, mới nhắt mắt lại, chậm rãi thiếp đi.

Chương 52

Khi Tiêu Việt và Nhậm Giang Lâm tỉnh lại, đã tám giờ tối, Từ Triết Văn, Chu Hạ cũng đã đến lúc ba giờ chiều.

Nhưng nghe quản gia Lâm nói Nhậm Giang Lâm đang nghỉ ngơi, bọn họ về khách sạn mệt mỏi sau chuyến bay xa(*), lúc đoán chừng thời gian đi tới, Nhậm GIang Lâm đã đến linh đường.

(*)gốc là 倒时差 [đảo thì soa] tiếng anh là "jet lag" còn được gọi là hội chứng thay đổi múi giờ xảy ra khi mọi người di chuyển nhanh qua các khu vực chênh lệch múi giờ và gây ra các rối loạn giấc ngủ, mệt mỏi,.. Đó là một tình trạng sinh lý do sự gián đoạn trong nhịp sinh học của cơ thể, còn được gọi là đồng hồ sinh học (nguồn YouMed)

Bạn thân nhiều năm, vẫn biết chút ít về tình huống trong nhà Nhậm Giang Lâm, biết quan hệ của Cố Minh Trân và Nhậm Giang Lâm cũng không thân, ngày thường hai người nói nhiều, lúc này lại không biết nên nói gì.

"Đến chậm rồi, thật sự xin lỗi."

Nhậm Giang Lâm vỗ vỗ vai Từ Triết Văn và Chu Hạ nói: "Không sao, chuyện bên kia của ông, xử lý xong cả rồi?"

"Xử lý gì chứ, uổng công tôi tốn nhiều tâm tư như thế, cuối cùng vẫn để tên khốn Quách Tử Dương kia làm xáo trộn." Chu Hạ tra được quả thực là đường đi của Quách Tử Dương, vốn là cuối tuần trước gã có thể đến, nhưng nếu không phải việc vặt kia...

"Vai chính của phim vẫn quyết định là Thư Dụ, mẹ kiếp, Quách Tử Dương kia như cái đồ thần kinh, chỉ ghim tôi! Lần sau ông đây gặp phải hắn, phải chơi chết hắn một lần!"

Từ Triết Văn nghe vậy liếc nhìn Chu Hạ, "Được rồi, những chuyện này để sau hãy nói, bây giờ không phải lúc nói cái này." Nói đến đây, Từ Triết Văn nhìn về phía Nhậm Giang Lâm nói: "Bảy giờ sáng mai Cô cố đi, hôm nay đưa qua hỏa táng?"

"Ừ, mười giờ đến đó," Nhậm Giang Lâm liếc nhìn thời gian, "Có điều, lát nữa hai người cũng không cần đi qua, về nghỉ ngơi sớm đi."

"Đã tới rồi, tốt xấu gì cũng tiễn cô Cố một đoạn đường." Nhà Chu Hạ và nhà họ Cố đời trước rất gần gũi, trước kia gã cũng thỉnh thoảng nhìn thấy Cố Minh Trân, nhưng sau khi Cố Minh Trân chuyển đến New Zealand, gã cũng rất ít gặp được, nhưng tình nghĩa hai nhà vẫn ở đó, lần này tới đây, gã cũng coi như là một đại biểu của nhà họ Chu.

"Không cần, ngày mai lúc nhập táng hai người tới đây tiễn bà ấy cũng như nhau, bên kia cũng không phải chỗ gì tốt."

"Chuyện này..." Chu Hạ nhíu mày.

Từ Triết Văn biết Nhậm Giang Lâm nói thế, thực sự không định để bọn họ đi theo tới, bèn nói với Chu Hạ: "Nếu ông ấy đã nói vậy, vậy ngày mai chúng ta lại đến, chúng ta ở đây cũng không giúp được gì."

"Được rồi..." Chu Hạ nhìn xung quanh một lượt, không thấy Nhậm Kiến Thân, lại nhìn thấy Tiêu Việt đi tới từ ngoài cửa linh đường, gã khẽ giật mình, một hồi lâu mới nói: "Ơ? Đó là Tiêu Việt đúng không?"

Nhậm Giang Lâm nhìn theo Chu Hạ, Tiêu Việt cầm một quả táo rửa sạch đi vào.

"Là cậu ấy." Nhậm Giang Lâm đáp: "Sao, mới mấy ngày ông đã không nhận ra cậu ấy rồi?"

Chu Hạ nhìn người miệng đầy râu ria, tóc rối bời, đột nhiên cảm thấy khá quen, hình như đã gặp ở đâu, "Không, cái bộ râu này của cậu ta, tôi quả thật có phần nhìn không ra."

Từ Triết Văn nhìn người đến gần, vẻ mặt hơi phức tạp.

Tiêu Việt đi rửa táo cho Nhậm Giang Lâm, đưa quả táo rửa sạch cho anh, sau đó cười nhìn Từ Triết Văn và Chu Hạ, nói: "Ơ, hai vị, đã lâu không gặp?"

"Cậu đi theo con đường gì đây, phong cách sa sút tinh thần, cách ăn mặc hơi bị gai mắt." Chu Hạ không nhịn được cười: "Hai ngày ăn Tết kia vẫn hình người dạng chó, lúc này mới mấy tháng hả, đã buông thả bản thân rồi? Đoạn thời gian trước gặp cậu cũng không dọa người như vậy?"

"Hình người dạng chó em gái anh," Tiêu Việt liếc nhìn Chu Hạ, "Bình thường tôi cứ vậy, lúc ở Cửu Giang coi như trường hợp đặc biệt."

Tiêu Việt đang nói nhìn Từ Triết Văn một cái, nói: "Các anh định cùng đi qua đó, hay là về khách sạn?"

"Về khách sạn, cậu tới đây hôm nào? Bây giờ ở đâu? Cần thuận đường đưa cậu một đoạn không?" Chu Hạ hỏi.

"Không cần, chỗ tôi ở không xa." Tiêu Việt cũng không giải thích, chỉ nói: "Các anh về trước đi."

"Được thôi," Chu Hạ nhìn Nhậm Giang Lâm, nói: "Vậy tôi và Từ Triết Văn đi về trước, sáng mai tới đây sớm, bây giờ ở đây cũng không biết có thể giúp ông cái gì... Nhưng có chuyện gì thì gọi điện."

Nhậm Giang Lâm gật đầu nói: "Ừ."

Trên đường lái xe về khách sạn, Chu Hạ không nhịn được nói với Từ Triết Văn bên cạnh: "Ê, tôi cứ cảm thấy Tiêu Việt này hình như đã gặp ở đâu rồi, không phải ở Cửu Giang, hình như là chỗ khác, nhưng tôi cũng không nghĩ ra ở đâu."

Gã suy đi nghĩ lại vẫn cảm thấy trước kia gã từng gặp Tiêu Việt.

Từ Triết Văn nhìn Chu Hạ bên cạnh, "Chắc gặp ở quán bar."

"Quán bar?" Chu Hạ nghe vậy khẽ giật mình, nhưng trong chốc lát một hình bóng đã thoáng hiện trong đầu, trước mắt gã sáng lên, vội la lên: "Đúng đúng đúng, quán bar! Chính là quán bar! Là hồi tháng mười một năm ngoái, tiệc sinh nhật của Thư Dụ cái người kêu bốn trăm vạn kia..."

Nhưng nói tới đây, Chu Hạ ngẩn người, một hồi lâu mới rặt vẻ như gặp phải ma nhìn về phía Từ Triết Văn, "Mẹ kiếp.. Cậu ta là người đêm đó dùng bốn trăm vạn mua Nhậm Giang Lâm? Tôi vẫn tò mò, đêm đó người kia dẫn Nhậm Giang Lâm đi làm gì... Chẳng lẽ ông nhận ra Tiêu Việt chính là tên kia từ lâu rồi!"

"Tôi cũng vừa mới nhận ra." Từ Triết Văn cười khẽ một tiếng, đêm đó hắn uống rượu không nhiều, cho nên, có ấn tượng rất sâu với người đàn ông lôi thôi kia, nhưng lần thứ hai nhìn thấy Tiêu Việt, Tiêu Việt chỉnh đốn sạch sẽ, nhìn quả thực trẻ hơn đêm đó mấy tuổi, hắn cũng không thể so sánh Tiêu Việt và người đàn ông đêm đó.

Nhưng vừa nãy, khi nhìn thấy dáng vẻ miệng đầy râu ria của Tiêu Việt, hắn liếc mắt một cái đã nhận ra.

"Không, khoan đã, cái này không đúng, nếu người đàn ông bốn trăm vạn là Tiêu Việt, vậy có phải Tiêu Việt và Nhậm Giang Lâm đã quen biết từ trước không nhỉ? Hôm đó Tiêu Việt không đến phá quán sao?"

"Chắc không phải... Phá quán không phải cách phá này."

".. Vậy cậu ta thật sự đến dẫn Nhậm Giang Lâm đi?" Chu Hạ kinh ngạc nói: "Không thể nào, đụ, tôi nhớ đêm đó Nhậm Giang Lâm không trở về, cũng không dẫn Thư Dụ đi..."

Thật ra trong lòng Từ Triết Văn xoắn xuýt hơn, hắn còn từng nói đùa Nhậm Giang Lâm và người đàn ông bốn trăm vạn này, nghĩ đến quả táo vừa nãy Tiêu Việt đưa cho Nhậm Giang Lâm, nhớ đến gần đây Nhậm Giang Lâm và Thư Dụ không liên lạc, Từ Triết Văn bỗng ngửi được mùi khác thường.

"Thảo nào lần trước tôi chọc giận Tiêu Việt, Nhậm Giang Lâm sẽ tức giận..."

"Lần trước?" Từ Triết Văn nghe vậy khó hiểu nói.

"Lần trước mời bên Nhậm Giang Lâm giúp một tay..." Chu Hạ nói ngắn gọn cho Từ Triết Văn: "Nhưng mà, tôi nào ngờ Nhậm Giang Lâm sẽ tức giận."

Chu Hạ hơi thất thần nói: "Tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện, về sau mới biết được từ miệng Diệp Cao Trì, hôm ở Cửu Giang, đêm đó, Tiêu Việt ngủ ở chỗ Nhậm Giang Lâm..."

"..." Từ Triết Văn gần như có thể khẳng định, hai người này cũng không chỉ là quan hệ bạn bè, Nhậm Giang Lâm chưa từng ngủ cùng giường với người khác, ngoại trừ lên giường.

"Ông nói xem tổng giám đốc Nhậm ăn đủ món ngon rồi, bây giờ trở nên nặng khẩu vị như thế sao?" Chu Hạ nghĩ đến Tiêu Việt, lắc đầu: "Này cũng chênh lệch quá nhiều với lựa chọn trước kia của cậu ta, mặt của Tiêu Việt và Thư Dụ không thể so sánh đúng không?"

"... Ai biết..."

"..." Chu Hạ khẽ thở dài một tiếng, nói: "Được rồi, đừng quản nhiều như vậy, Nhậm Giang Lâm cũng chưa từng nói với chúng ta, nói không chừng là nhất thời tâm huyết dâng trào chơi đùa, mấy ngày sau đã giải tán rồi."

Tiễn hai người xong, Tiêu Việt đi đến bên cạnh Nhậm Giang Lâm, thấy Nhậm Giang Lâm cầm quả táo lại không ăn, hắn nói: "Gần đây anh thức đêm nhiều, ăn quả táo, nghe nói táo có tác dụng ngăn ngừa bệnh tim."

Lý luận dưỡng sinh của Tiêu Việt vừa đưa ra, Nhậm Giang Lâm cũng không nhịn được cười lên, liếc nhìn Tiêu Việt một cái, Nhậm Giang Lâm nói: "Đây cũng được dì nấu cơm của Công nghệ Hạo Thiên dạy?"

Tiêu Việt cười gật đầu bảo: "Mỗi ngày dì ấy đều chia sẻ bí quyết dưỡng sinh trong nhóm Wechat của bọn em, muốn không biết cũng khó. À, phải rồi, vừa nãy bọn Nhạc Đào Tiến gọi điện thoại tới, nói là đã xuống máy bay, chắc sắp tới đây rồi."

"Ừ, tôi bảo người sắp xếp nơi ở cho họ, đến lúc đó, cậu trực tiếp gửi địa chỉ qua cho họ."

"Được."

Nhậm Giang Lâm nhìn Tiêu Việt nói: "Có điều, đây là cậu bảo họ tới?"

"Đâu có, bọn họ nhìn thấy tin tức trên mạng, nhìn thấy tin tức sao họ có thể không đến?"

Tiêu Việt nói tới đây, thì thấy ngoài cửa linh đường có mấy người đi tới.

Một người đàn ông trung niên trong đó mặt mũi có mấy phần giống Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt có thể đoán được người này hẳn là cha của Nhậm Giang Lâm —— Nhậm Kiến Thân. Nhưng nghĩ rằng, mấy ngày hắn tới đây, hôm nay vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông này, nghĩ đến ngày thường, ông ta cũng không hề đến linh đường.

Mà một người đàn ông trẻ tuổi khác đứng bên cạnh người đàn ông trung niên, mặt mũi hơn âm nhu, mặt mày hơi giống Nhậm Kiến Thân, Tiêu Việt cũng gần như đoán được người kia là ai.

Nhậm Giang Lâm nhìn Nhậm Kiến Thân, chỉ cười khẽ một tiếng, cũng không nói gì khác.

Đợi thấy gần đến giờ rồi, anh nhìn người nằm trong quan tài băng một cái, nói: "Nên đi rồi."

Không biết lời này, là nói với người trong quan tài băng, hay là nói với người bên ngoài quan tài băng.

Tiêu Việt đứng bên cạnh Nhậm Giang Lâm, thấp giọng nói: "Đi thôi."

"Cậu không cần..."

"Em đã ở cùng anh vài ngày rồi, hôm nay đương nhiên phải tới đó cùng anh." Tiêu Việt chớp mắt với Nhậm Giang Lâm.

Nhậm Giang Lâm nhìn Tiêu Việt khẽ cười.

Nơi hỏa táng trong quán lưng chừng núi đi hơn một tiếng đường xe, rừng cây rậm rạp che kín nhà cửa, yên lặng đứng ở nơi đó. Nơi như vậy chung quy có phần âm u lạnh lẽo đau thương, thầy nhìn thời gian, cho nên mới chọn hỏa táng trong đêm.

Một hàng không quá mười lăm người, đợi đưa người đến chỗ, khi thấy nhân viên trong quán đẩy người đi, tay trái Nhậm Giang Lâm còn run nhè nhẹ.

Tiêu Việt thấy thế đi lên trước, lặng lẽ nắm tay Nhậm Giang Lâm.

Không biết qua bao lâu, khi nhân viên công tác nâng hũ tro cốt đi ra, Nhậm Giang Lâm nhắm mắt lại, lại hơi không dám nhìn, một người hoàn chỉnh đi vào, đi ra chỉ còn lại một chút như thế...

Ngày hôm sau nhập táng vào bảy giờ sáng, khi còn sống Cố Minh Trân cũng đã chọn nghĩa địa xong, nói là muốn chôn cất ở nơi gần núi, cạnh sông còn thấy được thành phố.

Sau khi đắp nắm đất vàng cuối cùng, đợi người tản đi gần hết, Nhậm Giang Lâm nhìn gương mặt tươi cười thần thái sáng láng của Cố Minh Trân trên bia mộ, nói khẽ với Tiêu Việt bên cạnh: "Bà ấy không thích hợp làm một người mẹ, kết hôn, với bà mà nói là một trói buộc."

"Ừ." Tiêu Việt không biết nên nói gì chỉ đáp một tiếng.

"Đời này bà ấy sống rất tùy ý, hẳn không có gì tiếc nuối..."

"Tiêu Việt à."

"Hửm?"

Nhậm Giang Lâm nhìn sang người bên cạnh, rất lâu mới chậm rãi than thở nói: "Cái này, chính là kết thúc đúng không..."

Tiêu Việt nghe vậy trong lòng khẽ run, cũng không quan tâm người bên cạnh vẫn chưa đi nhìn thế nào, duỗi tay ôm chặt Nhậm Giang Lâm.

Chương 53

Tang lễ kết thúc, người thân bạn bè đến đây phúng viếng đều lần lượt rời đi, đám người Uông Trạch vốn đến chậm, Nhậm Giang Lâm đã sắp xếp cho họ ở New Zealand hai ngày, đến lúc đó về cùng anh.

Những ngày gần đây, Nhậm Giang Lâm thực sự nghỉ ngơi không đủ, không nghỉ dưỡng sức hai ngày, cơ thể không chịu nổi.

Nhậm Giang Lâm không rời đi, đương nhiên Tiêu Việt sẽ không đi trước, nhưng mấy ngày này ở chung với Nhậm Giang Lâm quen rồi, Tiêu Việt không đến ở khách sạn với bọn Uông Trạch, mà đi theo Nhậm Giang Lâm đến một biệt thự đã bỏ nhiều năm.

Biệt thự luôn được quản gia Lâm quản lý thay, mặc dù lâu không người ở, nhưng cũng sạch sẽ, trên dưới hai tầng, trước tòa nhà chỉ có một vườn hoa kiểu gia đình nhỏ, đủ loại hoa cỏ, xem như là nơi ở vô cùng ấm áp.

Trong hai ngày ở New Zealand, hai người ở chung một mái nhà, ngủ chung một cái giường, giày vò nhiều ngày như vậy, hai người đều không có tâm tư ra ngoài dạo chơi, chỉ nghỉ ngơi trong phòng.

Thay đổi một cách vô tri vô giác, có nhiều thứ đang từ từ thay đổi, Tiêu Việt có thể cảm nhận được, quan hệ của hắn và Nhậm Giang Lâm lại gần hơn trước kia một chút.

Cảm giác này hắn cũng nói không rõ, chỉ là khi chung sống, tự nhiên hơn trước kia... Gần sát một cách tự nhiên, chạm vào, hôn môi một cách tự nhiên, thân mật nóng bỏng chưa từng có, nhưng bầu không khí chảy giữa hai người không nói rõ được cũng không tả rõ được, lại làm cho hai người đều vui vẻ.

Thời gian hai ngày thoáng cái đã qua.

Buổi sáng hôm sắp rời khỏi New Zealand, Nhậm Giang Lâm đã liên hệ với luật sư Kim – Kim Hách Vân của văn phòng luật sự Càn Khôn, ủy thác đối phương xử lý chuyện di sản của Cố Minh Trân.

Luật sư Kim tạm thời giữ chức ở công ty chi nhánh Nhậm thị tại New Zealand, chưa đến ba mươi lăm, đã là chuyên gia trên phương diện tố tụng hình sự, rất có tiếng trong nghề.

"Bà Cố không lập di chúc?"

"Ừ." Nhậm Giang Lâm nhìn luật sư Kim ngồi ở sofa đối diện anh, nói: "Công ty của bà ấy, cầm trong tay những cổ phần nào tôi cũng không rõ, trong tay tôi cũng không có sẵn tư liệu, những thứ này chỉ sợ phải làm phiền anh đi kiểm tra một chút."

Luật sư Kim trầm ngâm một lát, nói: "Ý của Nhậm tổng, là muốn lấy được toàn bộ di sản của bà Cố phải không?"

"Nhưng có một điều, tôi vẫn muốn giải thích trước cho Nhậm tổng, nếu đi theo trình tự bình thường, tài sản trước hôn nhân của bà Cố thuộc về cá nhân bà ấy, sau khi chết tất cả tài sản trước hôn nhân của bà ấy được xem như tài sản thừa kế, sẽ được chia đều cho người thừa kế hợp pháp thứ nhất cũng chính là ông Nhậm cha của anh, cha mẹ của bà Cố và anh, theo tôi biết, cha mẹ bà Cố vẫn khỏe mạnh, vậy anh và cha anh mỗi người có thể nhận được một phần tư tài sản trước hôn nhân của bà ấy, hai ông bà cụ của nhà họ Cố có thể được một phần hai."

Nói đến đây, luật sư Kim quan sát Nhậm Giang Lâm với vẻ mặt không rõ, lại nói tiếp, "Mà tài sản của bà Cố trong thời kỳ hôn nhân, cũng chính là tài sản thuộc về vợ chồng sau khi cưới, sau khi bà ấy qua đời, có một nửa trước tiên cần phải chia cho chồng, một nửa còn lại và nhất trí trước đó, là tài sản thừa kế chia đều cho người kế thừa hợp pháp thứ nhất..."

Nhậm Giang Lâm nhìn luật sư Kim, cười khẽ một tiếng, "Cho nên?"

Luật sư Kim cũng không che giấu, nói thẳng ra: "Nếu như anh muốn toàn bộ di sản, đi theo trình tự bình thường dưới tình huống không có di chúc, là không thể nào, hơn nữa gia đình bên nhà họ Cố, không biết sẽ ra tay ra sao."

Dựa lưng vào thành ghế sofa, Nhậm Giang Lâm bưng hồng trà trên bàn nhỏ bên cạnh tay trái nhấp một ngụm, sau đó mới chậm rãi nói: "Tôi nghĩ, luật sư Kim nghe không hiểu ý tôi, tôi chỉ cần Nhậm Kiến Thân không được chia một xu một hào là được, về phần cuối cùng nhận được di sản là nhà họ Cố hay là tôi, đều không quan trọng. Những khâu ở giữa mà anh nói, trình tự như thế nào, đều không cần giải thích cho tôi, tôi chỉ cần kết quả."

Nhậm Giang Lâm nói đến đây, luật sư Kim sao có thể không rõ ý của anh? Anh ta cất tư liệu trên bàn đi, gật đầu nói với Nhậm Giang Lâm: "Nếu Nhậm tổng nói thế, vậy tôi cũng không có gì lo lắng nữa, bây giờ tôi sẽ trở về điều tra tình huống, thực hiện đến kết quả hài lòng nhất cho anh."

Nhậm Giang Lâm cười nói: "Vậy thì làm phiền luật sư Kim."

"Vinh hạnh của tôi."

Sau khi luật sư Kim rời đi, Nhậm Giang Lâm thấy thời gian không còn sớm, bèn đi đến phòng sách trong cùng trên tầng hai.

Đến New Zealand bao nhiêu ngày, Tiêu Việt đã không đụng vào máy tính bấy nhiều ngày, đây là kỷ lục dài nhất hắn không đụng vào máy tính trong mười mấy năm qua. Nhậm Giang Lâm tìm luật sự nói chuyện, Tiêu Việt không có ai để ôm không có ai để chạm, ngứa tay dữ lắm, lúc này mới nhớ ra laptop trong ba lô đã bị hắn quên lãng rất lâu.

Nói một tiếng với Nhậm Giang Lâm, đi đến phòng sách, lấy máy tính của hắn ra làm ít thứ.

Hắn làm việc mê muội rất nhanh, cũng không dễ dàng phân tâm, ngay cả Nhậm Giang Lâm gõ cửa hắn cũng không nghe thấy, đeo kính nhìn chằm chằm máy tính, tay không ngừng gõ phím, cho đến khi Nhậm Giang Lâm đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống, hắn mới chú ý có người tới.

Trong miệng ngậm điếu thuốc, động tác gõ bàn phím của Tiêu Việt không ngừng, nhìn Nhậm Giang Lâm bên cạnh, cười nói: "Nói xong rồi?"

"Ừ." Nhậm Giang Lâm liếc nhìn một đống code trên máy tính của Tiêu Việt, hỏi: "Cậu đang làm gì đây?"

"Cái app kia của các anh."

Nhậm Giang Lâm tính toán thời gian, dựa theo kế hoạch đã định, cũng gần như đến thời điểm giao nhiệm vụ rồi.

"Sắp kết thúc rồi?"

"Sắp rồi, em kết thúc khối này, bọn Uông Trạch kết thúc phần cuối, đã có thể bắt đầu thử nghiệm rồi."

"Đầu tháng sau có thể hoàn thành?" Nhậm Giang Lâm nhìn bên mặt Tiêu Việt, thay đổi cách nói.

"Nếu nói mã hóa, cuối tháng này là có thể hoàn thành," Tiêu Việt nói: "Nhưng mấu chốt của phần mềm còn phải xem thử nghiệm của người sử dụng sau khi kết thúc lập trình, sửa đổi thông qua phản hồi của người sử dụng, hoặc là phát hiện bug tiến hành sửa, là một công trình chậm."

"Mất khoảng bao nhiêu thời gian?"

"Xem tình huống thôi, bình thường nếu tốt đẹp lúc nào lên kệ cũng được, nhưng thông thường mà nói thử nghiệm bên ngoài ba tháng đến một năm đều là bình thường."

(lên kệ là đưa app lên CHplay hoặc App Store)

Nếu ba tháng, đến lúc đó cũng là tháng sáu, tháng bảy, Nhậm Giang Lâm nghĩ ngợi bèn nói: "Có phải tháng sáu cậu tốt nghiệp tiến sĩ không? Đúng lúc hợp đồng của chúng ta kết thúc, sau đó cậu tính làm gì."

Tiêu Việt nghe vậy, ngón tay gõ bàn phím dừng lại, hắn hơi nghiêng người sang nhìn chăm chú vào Nhậm Giang Lâm, nói: "Trước đó không lâu giáo viên hướng dẫn của em gọi điện đến đã đề cập việc này với em rồi."

"Nói thế nào?"

"Chắc anh cũng đoán được, em vẫn luôn chuẩn bị thành lập một công ty hoặc là phòng làm việc, tự mình làm phần mềm, tự phát hành."

Nhậm Giang Lâm gật đầu.

Ngón trỏ Tiêu Việt gõ bàn một cái, nói: "Nhưng mà, em thiếu nhân viên."

Nhậm Giang Lâm nói: "Bọn Uông Trạch thì sao? Không muốn đi theo cậu à?"

Tiêu Việt cười một tiếng, "Em vẫn chưa đề cập với họ, không biết bọn họ có bằng lòng không, thật ra trước mắt mà nói, chỗ em không có gì cả, cũng không phải nói chỉ có kỹ thuật đầy người đã có thể thành công đúng không? Hiện tại mọi thứ đều không biết, đã có rất nhiều công ty lớn đến tìm mấy người bọn Uông Trạch nói chuyện rồi, nếu họ đi theo em mới không có đảm bảo gì, cũng là có tài mà không phát huy được."

Nhậm Giang Lâm nghe vậy nhướng mày nói: "Tôi thấy ngày thường cậu tự tin đến thế, cũng nói lời như này?"

Tiêu Việt cười nói: "Hầy, ông chủ lớn à, em đây là tự tin nhưng không tự phụ, dù sao đi nữa, em vẫn nhìn thấu đáo tình trạng trước mắt của mình."

Đối mặt với Tiêu Việt một lát, thấy thần thái trong mắt Tiêu Việt, Nhậm Giang Lâm không nhịn được cười lên.

Tiêu Việt này bất cứ lúc nào cũng như vậy, có bản lĩnh lớn hơn nữa cũng chưa từng kiêu căng, không đánh giá cao bản thân cũng không xem thường người khác, xem xét thời thế hiểu rõ ràng hiện trạng của mình, điều này Nhậm Giang Lâm đã rất thưởng thức từ lúc mới quen Tiêu Việt.

"Vậy cậu định làm thế nào?"

Tiêu Việt dịch cái ghế, tới gần Nhậm Giang Lâm hơn, "Nói vậy, cho dù mấy người Uông Trạch bằng lòng đi theo em, nhưng vẫn không đủ, lão Hà... Cũng chính là người hướng dẫn của em, ông ấy nói những năm gần đây bên Thành Đô quy hoạch một công viên công nghệ thông tin phần mềm, để thu hút người tài, mở ra rất nhiều điều kiện ưu đãi, điều kiện này cũng hấp dẫn rất nhiều người trẻ tuổi đến đó, trong đó không thiếu người tài kỹ thuật cao có tiềm lực."

"Hơn nữa, trò chơi 'Tận thế' kia đã 'nở' ra ở đó, nhưng về sau công ty chế tác trò chơi lại chạy, lão Hà nói công viên phần mềm là nơi thành phố mới quy hoạch phát triển, bên đó không có quá nhiều kinh nghiệm, mặc dù biết loại sản nghiệp này cần lượng lớn người tài, nhưng chỉ cố thu nạp người tài, lại không biết nên giữ lại sản nghiệp như thế nào... Đợi 'Tận thế' chạy rồi, mất cái bánh thơm ngon này, bọn họ mới nhận ra vấn đề."

Công ty game phát triển "Tận thế" kia ban đầu cũng không phải xí nghiệp lớn, cũng không nổi tiếng, sau khi rời khỏi Thành Đô hot dữ dội, mang đến lợi ích sản nghiệp bao nhiêu tỷ cho thành phố N, Nhậm Giang Lâm biết được, cũng chính là chuyện này, bên kia mới lập tức coi trọng, cho doanh nghiệp ưu đãi, giữ doanh nghiệp lại, cho nên bên kia có nhiều doanh nghiệp nhỏ phát triển phần mềm, doanh nghiệp nhỏ không thể giữ được người, người tài có thể đào đi cũng nhiều.

Thật ra Tiêu Việt nói đến đây, Nhậm Giang Lâm đã hiểu. "Người hướng dẫn của cậu bảo cậu đến đó tìm người?"

"Có ý này," Tiêu Việt nghĩ ngợi, lại nói tiếp, "Nhưng lão Hà cũng nói, Thành Đô cũng khá khoan dung với các công ty mới trên phương diện phần mềm, cũng sẽ ủng hộ, nếu như muốn phát triển ở đó, cũng là lựa chọn tốt..."

Nhậm Giang Lâm ở giới kinh doanh nhiều năm như vậy, đương nhiên biết trạng thái phát triển trong nước năm gần đây, anh có nghe được tình huống bên Thành Đô.

Nhưng mà...

Nhìn Tiêu Việt tràn đầy ý cười, Nhậm Giang Lâm mới chậm rãi nói: "Bên kia quả thực rất tốt."

Tiêu Việt cười nói: "Cho nên em định chờ sau khi kết thúc mã hóa phần mềm này của Hạo Thiên, sẽ đến Thành Đô xem xem."

"..." Nhìn Tiêu Việt, Nhậm Giang Lâm có mấy lời muốn nói, nhưng lại không biết nến nói thế nào, Tiêu Việt đến Thành Đô, vậy có nghĩa là sẽ rời khỏi Thượng Hải...

Khoảng cách như vậy...

Nghĩ đến đây, trong lòng Nhậm Giang Lâm khẽ giật mình, không khỏi hơi nhíu mày.

Sao anh lại suy nghĩ vấn đề này. Tiêu Việt lựa chọn thế nào là chuyện của Tiêu Việt, anh không thể can thiệp, càng không có quyền can thiệp, từ khi nào anh suy nghĩ vấn đề lại cộng tình cảm vào...

Nghĩ tới đây, Nhậm Giang Lâm hít sâu một hơi, dứt bỏ một chút không vui trong lòng kia, nhìn Tiêu Việt, khách quan phân tích nói: "Đúng thế, những năm này rất nhiều doanh nghiệp phần mềm di chuyển qua đó, chính sách giúp đỡ là một nguyên nhân rất lớn, Thành Đô đang hội tụ người tài, sản nghiệp lại vẫn chưa hoàn toàn đạp lên quỹ đạo, hơn nữa đúng lúc gặp chuyện 'Tận thế' xuất hiện, nơi đó hẳn là sẽ dành đủ sự chú trọng, tuyên truyền cho các công ty phần mềm đã đạt được thành tựu, đối với cậu hiện nay mà nói là vô cùng thích hợp."

Tiêu Việt nhìn chăm chú người trước mắt bình tĩnh phân tích cho hắn, hỏi: "Còn gì nữa?"

Còn gì? Nhậm Giang Lâm ngẫm nghĩ trả lời: "Người tài, chính sách đều đúng chỗ, còn có gì? Nếu như cậu dự định phát triển ở bên kia, tôi nghĩ hẳn là rất tốt."

"Vậy còn anh?"

Nhậm Giang Lâm ngẩn ra, "Cái gì?"

Tiêu Việt híp mắt, cười nói: "Ha ha, em nói, ông chủ Nhậm à, anh có biết nếu em đến Thành Đô, vậy có ý nghĩa gì không? Có nghĩa là em sẽ rời khỏi Thượng Hải. Mặc dù nói bây giờ ngồi máy bay cũng là hai đến ba tiếng, tính cả thời gian bắt máy bay... nửa ngày đi, nhưng khoảng cách ở đó, một hai ngàn cây số đúng không?"

Nhậm Giang Lâm hơi cau mày, sau đó nói: "... Tôi biết."

"Anh sẽ không cảm thấy..." Tiêu Việt nhất thời không tìm được từ để miêu tả tâm trạng vào giờ phút này, sờ sau gáy, ánh mắt phức tạp nhìn Nhậm Giang Lâm, hắn hiểu được Nhậm Giang Lâm thực sự đang suy nghĩ cho hắn, mới phân tích những điều này cho hắn, nhưng...

"Ông chủ lớn à, anh nói câu không nỡ xa em cũng được mà..."

"..." Nhậm Giang Lâm nghe vậy ngẩn người, không khỏi bỏ qua đôi mắt đối diện.

Tiêu Việt thấy thế đã hiểu được thật ra Nhậm Giang Lâm cũng không thờ ơ, vừa rồi chắc là không muốn nói thôi. Nghĩ tới đây, Tiêu Việt không nhịn được cười nói: "Em cũng không nói em sẽ ở lại Thành Đô, không phải em vẫn đang dự định đi đâu kiếm người tài à? Sao anh phân tích ra cho em, anh làm cho... chậc chậc, lỡ như anh không cẩn thận thuyết phục em đến Thành Đô thường trú, đến lúc đó không phải hai ta thường xuyên chạy tới chạy lui hai nơi?"

Lời này của Tiêu Việt, trái lại khiến một chút không vui trong lòng Nhậm Giang Lâm tan đi, cười nhìn Tiêu Việt, Nhậm Giang Lâm hơi nhướng mày.

"Thật ra... cũng có thể." Nhậm Giang Lâm cười nói: "Nếu như khi tôi nhớ cậu."

Vừa nói ra Nhậm Giang Lâm đã thấy Tiêu Việt ngẩn người, nét cười trong mắt anh sâu hơn.

"Thời gian không còn sớm, ăn trưa xong, chúng ta sẽ đến sân bay về Thượng Hải, hợp tác chưa kết thúc, bây giờ tạm thời cậu vẫn không đến Thành Đô được."

Chương 54

Mấy ngày nay, cả hai trở nên thân thiết hơn.

Trở về Thượng Hải, Tiêu Việt định thừa thắng xông lên, vun đắp một chút tình cảm của hai người, lại nâng cao phần tình cảm này vài lần, thăng hoa lên, nhưng một chuyến ra nước ngoài công việc dồn nén hơn mười ngày tích góp lại, không chỉ có Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt cũng bận tối mắt tối mũi, không có phương pháp phân thân. Nhậm thị và Hạo Thiên cách nhau không xa, hai người lại thực sự không có thời gian chạm mặt.

Cuối tháng ba, app "Hoàn Du" của Công nghệ Hạo Thiên kết thúc mã hóa, hai người không thể gặp nhau một tuần liên tiếp, Tiêu Việt đang định đến chỗ Nhậm Giang Lâm tìm người ăn cơm tối, nhưng gọi điện thoại đến, lại được người tâm tâm niệm niệm thông báo, buổi chiều anh đã đến Bắc Kinh xử lý một số chuyện, phải mấy ngày mới có thể trở về Thượng Hải.

Tiêu Việt có phần nghĩ không ra, nhiều năm như vậy, hắn cũng đã gặp không ít sếp tổng công ty, người khác cả ngày ăn chơi đàng điếm vui đến quên cả trời đất, sao Nhậm Giang Lâm bận bịu đến vậy chứ?

Nhậm Giang Lâm đến Bắc Kinh chuyến này, đến khi hai người gặp nhau, đã tháng tư.

Đầu tháng tư, app bắt đầu đánh giá nội bộ, Nhậm Giang Lâm vừa từ Bắc Kinh về, trước tiên đến Hạo Thiên nghe Nhạc Đào Tiến báo cáo, thuận đường còn dẫn đội tuyên truyền của giải trí Võng Thiên đến.

Đoàn đội này quanh năm đều tuyên truyền tạo thế cho điện ảnh, phim truyền hình, minh tinh của giải trí Võng Thiên, kinh nghiệm phong phú, mỗi lần phim tuyên truyền vừa ra, đều đẹp ngang ngửa tinh phẩm của sản xuất điện ảnh. Biết app bắt đầu công việc hậu kỳ, Nhậm Giang Lâm đã dẫn đoàn đội tới đây.

Trong cuộc họp, Nhậm Giang Lâm ngồi trước bàn dài, sau khi nghe Nhạc Đào Tiến báo cáo, anh trầm ngâm một lát, mới nói: "Nếu công việc hậu kỳ đã triển khai, vậy công việc quảng cáo cũng nên bắt đầu khua chuông gõ mõ rồi, đoàn đội tôi dẫn đến là của Võng Thiên, mấy ngày kế tiếp, đoàn đội tuyên truyền của Võng Thiên sẽ ở lại đây, mặc dù mọi người chưa từng hợp tác, nhưng sau này chắc vẫn sẽ có cơ hội như vậy, lần này hãy phối hợp với nhau làm tốt công việc nối tiếp."

"Dù đoàn đội tuyên truyền không phải nhân viên công nghệ thông tin, nhưng nói về khía cạnh khác, bọn họ cũng là người sử dụng, họ không hiểu danh từ riêng trong nghề của các cậu, những thứ này cần mọi người giải thích rõ ràng từng cái về chức năng và đặc điểm của app "Hoàn Du" cho họ, đợi phương án tuyên truyền, văn án được đưa ra, sẽ..." Nói đến đây Nhậm Giang Lâm bỗng dưng ngừng lại, phòng họp yên tĩnh lại trong thời gian ngắn.

Các nhân viên đang tập trung nghe anh sắp xếp công việc, nghiêm túc so sánh, không nghe thấy âm thanh đều khó hiểu cẩn thận nhìn về phía Nhậm Giang Lâm.

Trong phòng họp, chỗ ngồi đằng trước bên trái gần cửa sổ, từ khi Nhậm Giang Lâm bước vào phòng họp, đôi mắt của Tiêu Việt vẫn luôn dính trên người anh.

Ánh nhìn này quá rõ ràng, Nhậm Giang Lâm muốn coi nhẹ cũng khó, khi nhận ra ánh mắt của các nhân viên, anh mới thở nhẹ một hơi, nói với đoàn đội tuyên truyền của giải trí Võng Thiên: "Sau khi văn án và phương án kế hoạch được đưa ra, cầm đến chỗ tổng giám Ngụy trước, nếu anh ta cảm thấy phương án có thể thực hiện, thì bắt đầu công việc quảng cáo, không cần báo cáo để tôi phê duyệt."

Nhóm trưởng Trương Hoa của đoàn đội tuyên truyền Võng Thiên nghe đến đây, vội vàng đáp một tiếng nói: "Vâng, Nhậm tổng, đoàn đội sẽ nhanh chóng đưa ra phương án."

"Ừ." Nhậm Giang Lâm gật đầu: "Mọi người phối hợp với tiến độ thử nghiệm của Hạo Thiên nắm chắc thời gian, cố gắng làm tuyên truyền tinh tế có đặc sắc."

"Vâng, Nhậm tổng."

Sau khi Nhậm Giang Lam bàn giao với đội tuyên truyền xong, lại sắp xếp một vài chuyện, thấy thời gian gần hết, anh nói: "Nếu như không có vấn đề gì, cuộc họp hôm nay đến đây thôi."

"Tôi có một vấn đề..." Tiêu Việt nghe vậy giơ tay lên.

Thấy Nhậm Giang Lâm nhìn sang, hắn cong môi cười nói: "Có điều vấn đề này, phải hỏi riêng Nhậm tổng."

"..." Nhậm Giang Lâm liếc nhìn Tiêu Việt, nói: "Tan họp đi."

Nhưng nói lời này xong, anh lại từ từ nói một câu: "Tiêu Việt ở lại."

Triệu Viên Viên, Uông Trạch biết chuyện ánh mắt phức tạp nhìn Tiêu Việt, lại nhìn Nhậm Giang Lâm, nhất thời không nói gì.

Trong phòng họp, sau khi người rời đi, Nhậm Giang Lâm ngồi tại vị trí cũ, ung dung bưng trà trên bàn lên nhấp một hớp, sau đó mới nói: "Người đi hết rồi, cậu có chuyện gì muốn hỏi riêng tôi?"

Tiêu Việt đứng lên, sải bước đi đến trước mặt Nhậm Giang Lâm, cúi người xuống, hai tay chống hai bên tay vịn ghế của Nhậm Giang Lâm, tay phải còn lặng lẽ meo meo mò tới cổ tay Nhậm Giang Lâm.

Tiêu Việt cười lên: "Ông chủ lớn ơi, ông chủ Nhậm à, anh nói xem bao lâu chúng ta không gặp nhau rồi?"

Liếc nhìn tay Tiêu Việt, Nhậm Giang Lâm chậm rãi ngửa ra sau, đầu dựa vào thành ghế, nhìn nhau một lát với Tiêu Việt, hơi nhíu mày: "Mười hai ngày, làm sao?"

"Làm sao? Mười hai ngày... Đã mười hai ngày rồi, anh cũng không có lời gì nói với em?" Những ngày này Nhậm Giang Lâm bận túi bụi, Tiêu Việt cũng không tiện làm phiền anh, điện thoại cũng không hay gọi, thỉnh thoảng một lần, hai người cũng không nói được hai phút.

"Nói gì?"

Tiêu Việt chậc lưỡi, "Hầy? Ông chủ lớn ngài không có lời gì nói với em à? Nhưng em nhẫn nhịn một bụng lời nói muốn nói với anh đấy."

Nhậm Giang Lâm nghe vậy khẽ cười nói: "Một bụng lời nói?"

"Còn phải nói?" Tiêu Việt nói tới đây, cười hỏi: "Nếu anh không nói, vậy em có thể nói rồi?"

Nhậm Giang Lâm gật đầu nói: "Mời nói."

"..." Người trước mắt vẫn tràn đầy xán lạn, trong lúc đối mặt, Tiêu Việt có thể nhìn thấy mình phản chiếu trong đôi con ngươi của Nhậm Giang Lâm, trong lòng Tiêu Việt rung động, vốn định nói vài lời trêu chọc, nhưng cuối cùng biến thành một câu thở dài: "Nhậm Giang Lâm ơi... Những ngày này, em thực sự là, rất nhớ anh đấy..."

Âm cuối của lời nói, chôn vùi trong hai cánh môi dính vào nhau.

Giọng nói trầm thấp của Tiêu Việt rơi vào tai Nhậm Giang Lâm, ánh mắt Nhậm Giang Lâm tối lại, hơi nghiêng người, biến khoảng cách vốn cũng không xa của hai người thành con số không...

Hôn xong, hai người đều hơi thở hổn hển, Tiêu Việt nhìn cánh môi ửng đỏ của Nhậm Giang Lâm, lại dán lên ngậm lại, cho đến khi đôi môi kia đỏ thấu, hắn mới lùi ra.

Đợi khi hơi thở của hai người bình phục, Nhậm Giang Lâm mới mở miệng nói: "Không phải cậu nói lập trình kết thúc, sẽ đến Thành Đô xem trước sao?" Bưng trà trên bàn đã nguội ngắt lên nhấp một ngụm, làm dịu nhiệt độ trên môi Nhậm Giang Lâm nhìn Tiêu Việt, nói tiếp: "Sao vẫn chưa đi?"

"Không vội," Tiêu Việt chuyển cái ghế dựa ngồi bên cạnh Nhậm Giang Lâm, "Em định hai ngày nữa nhắc chuyện này với bọn Uông Trạch, xem họ có ý nghĩ gì, nếu như bọn họ bằng lòng theo em, đến lúc đó sẽ bảo họ cùng qua đó xem xem, nhiều người, nhiều góp ý."

"Ừ," Nhậm Giang Lâm gật đầu: "Quan hệ của cậu và họ như vậy, cho dù cuối cùng họ lựa chọn thế nào, nói trước với họ cũng tốt."

"Đúng rồi." Tiêu Việt nói: "Không nói chuyện này nữa, gần đây anh ổn không? Đừng vì bận quá, ngay cả nghỉ ngơi cũng quên luôn."

"Đương nhiên sẽ không," Nhậm Giang Lâm cười nhìn Tiêu Việt nói: "Đổi lại là cậu, cậu sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi quá không có quy luật, đây cũng không phải là thói quen tốt, sửa đi."

"Lo lắng cho em à?" Tiêu Việt vui mừng nói: "Nếu ông chủ lớn đã lên tiếng, vậy em sẽ sửa, sau này ngủ sớm dậy sớm rèn luyện nhiều hơn. Hầy, có điều nói đi cũng phải nói lại, chiều nay anh có rảnh không? Em mời anh ăn cơm chiều?"

Nhậm Giang Lâm suy nghĩ một lát nói: "Có thể."

"Năm giờ tan ca? Đến lúc đó em tới đón anh."

Nhậm Giang Lâm lắc đầu, "Không cần, bốn giờ chiều có tuần san kinh tế muốn đến phỏng vấn nhân vật, thời gian ấn định là một giờ, nhưng họ muốn chụp hai tấm ảnh tạp chí, chắc là sẽ mất nhiều thời gian, đến lúc đó kết thúc tôi trực tiếp đến tìm cậu."

"Được thôi," Mấy lần ăn cơm trước kia, trên cơ bản đều là Nhậm Giang Lâm đặt chỗ, Tiêu Việt suy nghĩ bèn nói: "Hai ngày trước em phát hiện một quán đồ ăn Vân Nam cũng khá ngon, quán đó làm bún qua cầu rất chính tông, đến lúc đó dẫn anh đi?"

"Được." Nghĩ đến Vân Nam nằm ở phía Tây Nam, đồ ăn cũng thiên cay, Nhậm Giang Lâm hỏi: "Có cay lắm không?"

Nghe vậy, Tiêu việt nhớ tới tình cảnh lần trước dẫn Nhậm Giang Lâm đi ăn xiên nướng, không nhịn được bật cười: "Không sao không sao, quán đó hơi cay thật sự là 'hơi cay'."

Cuộc họp kết thúc được một lúc, Kha Hoằng Ích nhìn phòng họp vẫn đóng chặt cửa, không kìm được mở miệng nói: "Này này, mày nói xem anh Việt định nói chuyện gì vậy? Anh ấy và sếp Nhậm ở phòng họp tối thiểu được nửa tiếng rồi đúng không, nói những gì thế, có thể nói lâu đến vậy? Còn thần thần bí bí nói riêng."

Uông Trạch liếc nhìn Kha Hoằng Ích, bĩu môi nói: "Ai biết."

Thấy Uông Trạch không hứng thú lắm, Kha Hoằng Ích ngạc nhiên nói: "Mày sao đấy? Ngày thường không phải hóng hớt lắm à, sao giờ câm rồi? Mày không tò mò anh Việt muốn nói gì hả? Chậc chậc chậc, mày nhìn giác ngộ này của bọn mày xem, mày lại nhìn anh Việt người ta đi? Người ta và sếp lớn quan hệ thân như thế, xưng anh gọi em."

Uông Trạch liếc nhìn Kha Hoằng Ích, hừ khẽ một tiếng: "À, bọn họ xưng anh gọi em?"

"Không phải? Mày đừng nói với tao mày không nhìn ra quan hệ của họ tốt."

Uông Trạch gật đầu nói: "Ừ, nhìn ra được."

"Cho nên tao nói mà, chúng ta nên học tập anh Việt, chủ động nói chuyện với Nhậm tổng, vun đắp tình cảm."

Uông Trạch dường như đột nhiên nhận ra, vỗ đùi nói: "Mày nói đúng! Sao tao không nghĩ tới nhỉ! Đi giữ gìn mối quan hệ với Nhậm tổng có thể lên như diều gặp gió! Anh Ích ơi, nếu không anh làm mẫu cho chúng em trước! Sau đó xưng anh gọi em với Nhậm tổng giống như anh Việt?"

"..." Nhìn kỹ năng diễn xuất khoa trương của Uông Trạch, Kha Hoằng Ích cảm thấy hết hứng chém gió.

Uông Trạch thấy người kia không nói lời nào, bèn vỗ vỗ vai Kha Hoằng Ích, lời nói thấm thía bảo: "Với tư cách là anh em, tao vẫn cho mày một lời khuyên, lòng tò mò không chỉ hại chết con mèo, còn xem như hại chết mày."

"Hả? Có ý gì?"

Uông Trạch không trả lời, ý tứ sâu xa nhìn Kha Hoằng Ích, dáng vẻ sâu hiểm khó dò.

Anh ta rất chắc chắn, nếu Kha Hoằng Ích thật sự định vun vén tình cảm với Nhậm Giang Lâm... cũng không biết Tiêu Việt sẽ làm ra chuyện với với Kha Hoằng Ích.

"Này? Mày đừng che giấu nữa, mày có ý gì hả?"

Nhưng sau khi Tiêu Việt và Nhậm Giang Lâm đi ra ngoài, Kha Hoằng Ích mắt tinh thấy miệng Tiêu Việt đỏ ửng, vô thức hỏi một câu: "Anh Việt miệng anh sao vậy? Ăn gì à?"

Nhậm Giang Lâm: "..."

Triệu Viên Viên thấp giọng lẩm bẩm: "Lẽ nào cái tên Kha Hoằng Ích này là thiểu năng..."

Chương 55

Phỏng vấn nhân vật của tuần san kinh tế vào buổi chiều, được tiến hành trong văn phòng của Nhậm Giang Lâm.

Tuần san kinh tế là tạp chí chính thống trong nước, rất có quyền uy, Nhậm Giang Lâm vẫn rất chú trọng lần phỏng vấn này.

Biết thời gian của Nhậm Giang Lâm eo hẹp, phóng viên tuần san đã cắt giảm trước vài vấn đề không cần thiết, giảm bớt một tiếng phỏng vấn đi mười lăm phút. Đợi phỏng vấn kết thúc, thợ chụp ảnh hỏi ý kiến Nhậm Giang Lâm, sau khi nhận được sự đồng ý của Nhậm Giang Lâm, trực tiếp chụp một vài ảnh bìa cho tuần san trong văn phòng của Nhậm Giang Lâm.

Buổi chiều, ánh nắng vừa đẹp, Nhậm Giang Lâm hết sức phối hợp, chụp ảnh thuận lợi hơn rất nhiều, sau khi kết thúc, cũng chỉ mới năm giờ mười lăm phút.

Thấy thợ chụp ảnh cất thiết bị xong, phóng viên nữ đợi ở bên cạnh nói với Nhậm Giang Lâm trước: "Anh Nhậm, bản thảo phỏng vấn và ảnh chụp được đưa ra, chúng tôi sẽ lấy cho anh xem trước trưng cầu ý kiến của anh, đến lúc đó lại sửa."

Nhậm Giang Lâm nới lỏng cà vạt, gật đầu: "Vất vả rồi, cảm ơn."

Nói đến đây, anh nhìn đồng hồ, thấy thời gian cũng không còn sớm, bèn nói xin lỗi với phóng viên nữ: "Thực sự xin lỗi, bên tôi còn có chút chuyện cần xử lý, xin đi trước, tiếp theo sẽ do thư ký của tôi tiếp đãi mọi người, nếu có vấn đề gì mọi người nói trực tiếp với cô ấy, đến lúc đó bảo cô ấy phản hồi vấn đề lại cho tôi, tôi lại liên hệ với mọi người."

"Vâng." Phóng viên nữ cười nói: "Cảm hơn Nhậm tổng đã hỗ trợ lần phỏng vấn này!"

Nhậm Giang Lâm khẽ cười nói: "Nên làm thôi."

Nói xong, anh dặn dò thư ký Lôi xử lý công việc kế tiếp trước khi đi, rồi lái xe chạy đến Công nghệ Hạo Thiên.

Sau khi mã hóa kết thúc, chuyện của Tiêu Việt đã ít đi rất nhiều. Nhưng trước kia không có việc để làm, Tiêu Việt sẽ lấy đồ trước đó làm ra sửa đổi, nhưng hôm nay lại có phần không giống, vừa đến năm giờ, hắn đã thất thần lần thứ nhất, thỉnh thoảng nhìn điện thoại, lướt sổ liên lạc.

Đợi đến sáu giờ, nghe thấy khu làm việc có người nói chuyện, nghe thấy giọng nói của Nhậm Giang Lâm Tiêu Việt đã không kìm được cười lên, quay đầu lại, đã thấy Nhậm Giang Lâm đi đến.

"Phỏng vấn kết thúc rồi?" Tiêu Việt đứng lên, đi đến trước mặt Nhậm Giang Lâm, cười nói: "Muốn ngồi một lát không?"

"Không cần." Nhậm Giang Lâm lắc đầu, nhìn giao diện máy tính của Tiêu Việt hỏi, "Làm xong việc hôm nay rồi?"

"Xong lâu rồi."

"Vậy thì đi ăn cơm?" Nhậm Giang Lâm nghĩ ngợi bèn nói: "Công việc của Hạo Thiên hôm nay kết thúc cả rồi đúng không?"

Tiêu Việt gật đầu, "Đúng, sao vậy?"

Nhậm Giang Lâm quay đầu nhìn khu làm việc, nói: "Hôm nay bảo mấy người Nhạc Đào Tiến cũng đi ăn cùng đi."

"Hả?" Tiêu Việt nghe vậy bĩu môi, "Bảo họ đi làm gì? Ông chủ lớn định trao đổi tình cảm với nhân viên của mình à?"

"Kết thúc mã hóa, công việc cũng coi như đến đoạn kết rồi, khoảng thời gian trước bởi vì bận quá không rảnh, Hạo Thiên thành lập xem như cũng được hơn một năm, nhưng tôi vẫn chưa nói chuyện riêng với mấy người Nhạc Đào Tiến."

Nói đến đây, Nhậm Giang Lâm nhìn Tiêu Việt một cái, nói tiếp: "Hơn nữa, hợp tác của sáu người các cậu và Hạo Thiên cũng sắp kết thúc rồi, hôm nay trước khi triển khai gia đoạn nhiệm vụ mới, tụ tập với các cậu cũng vừa lúc phù hợp."

Tiêu Việt vốn định hôm nay chỉ có hai người, nhưng hắn cũng hiểu ý của Nhậm Giang Lâm, chỉ thở dài một hơi, nói: "Được thôi, nhưng," Nói đoạn hắn tiến lên một bước, lặng lẽ kéo tay Nhậm Giang Lâm, thấp giọng nói: "Gần đây anh bận việc phải không? Lần sau có rảnh chỉ hai chúng ta ra ngoài, em có mấy lời muốn nói với anh."

Nhậm Giang Lâm cười: "Được."

"Có điều," Tiêu Việt đang nói, nhìn khu làm việc một cái, không nhịn được bật cười: "Anh chắc chắn lát nữa ăn cơm cùng anh, bọn họ có thể ăn vào?"

Nhậm Giang Lâm nghe vậy nhướng mày, "Tôi rất đáng sợ?"

Tiêu Việt lắc đầu: "Không không không, ông chủ lớn rất được người ta thích, anh xem em cực kỳ thích này."

"..."

Trong một ngày nhân viên Công nghệ Hạo Thiên bị ông chủ lớn tra hỏi hai lần, áp lực lớn, trước nay chưa từng có.

Không nên đâu! Tổng giám đốc Nhậm bận rộn cỡ nào, bọn họ đều biết, nhưng sao dạo này lại năng tới đây thế chứ? Khoảng thời gian này công việc bọn họ tiến triển rất thuận lợi, cũng không làm chuyện gì khác người? Nhậm tổng không yên lòng giao công việc cho bọn họ đến vậy sao? Một ngày cũng phải vội vàng sang đây nhìn hai lần?

Kha Hoằng Ích lặng lẽ nhìn căn phòng làm việc độc lập của Tiêu Việt, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Chậc chậc, người không biết còn tưởng là Nhậm tổng đếm gặp người tình nhỏ nào đấy."

Uông Trạch: "..."

Triệu Viên Viên: "..."

"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Nhậm tổng quả thực rất coi trọng anh Việt," Tống San Hà thấp giọng nói: "Này, các ông nói xem có phải Nhậm tổng muốn giữ anh Việt lại không? Lần trước đến cũng tìm anh ấy, lần này đến cũng thế, giữa trưa Kha Hoằng Ích nói Tiêu Việt định giữ gìn mối quan hệ với Nhậm tổng, sao tôi cảm giác thật ra là Nhậm tổng muốn giữ gìn mối quan hệ với anh Việt nhỉ?"

"Này, ông nói chuyện tôi cũng cảm thấy có ý như thế, nói không chừng Nhậm Giang Lâm thật sự muốn giữ anh Việt ở lại Hạo Thiên đấy."

"Đại thần như này ai không nghĩ trăm phương ngàn kế giữ anh ấy làm việc dưới quyền đây?"

"Nói không chừng là thật, cậu xem tình trạng phát triển gần đây của hai người họ đi," Nhạc Đào Tiến dùng khuỷu tay đụng Uông Trạch một cái nói: "Uông Trạch này cậu thân với Tiêu Việt, không nghe thấy cậu ta tiết lộ gì hả?"

"..." Vẻ mặt Uông Trạch lạnh lùng liếc Nhạc Đào Tiến: "Gần đây thời gian tôi ở chung với cậu ấy giống như anh, sao mà biết được?"

"Này cũng đúng." Nhạc Đào Tiến gật đầu.

"Nhậm tổng thường xuyên tới đây?"

Đoàn đội tuyên truyền của Võng Thiên ở chung được vài ngày với hội Nhạc Đào Tiến, cũng coi như thân hơn được ít, giờ nghe Nhạc Đào Tiến nói vậy, nhóm trưởng Trương Hoa cũng tò mò hỏi: "Hiếm lạ thế à, Nhậm tổng rất ít đến bên kia."

"Phải không?" Kha Hoằng Ích bu lại, nhỏ giọng nói: "Tôi đã nói bên trong chắc chắn có vấn đề, giữa trưa tôi đã cảm thấy bất thường, nếu không hôm nào tôi lén lút theo dõi bọn họ, xem xem rốt cuộc họ nói chuyện gì, vậy thì chân tướng của sự thật..."

Triệu Viên Viên ở bên cạnh thật sự không nghe nổi nữa, "Một đám đàn ông mấy người sao lắm chuyện thế? Hầy, tôi cũng hơi khó hiểu, năm tiến sĩ sinh chúng tôi đều không nói gì, anh dám chắc các anh làm việc dưới quyền anh Nhậm, sau lưng nói thầm sếp của các anh như vậy không có vấn đề gì sao?" Nói tới đây, Triệu Viên Viên liếc nhìn Kha Hoằng Ích, nói: "Đặc biệt là ông! Não chỉ to bằng hạt lạc, ông cũng tưởng mình là thám tử hả? Còn chân tướng, ông có biết —— "

Triệu Viên Viên nói đến đây bỗng nhiên dừng lại, cô thực sự không muốn nhìn Kha Hoằng Ích nữa, lắc đầu nói: "Được rồi được rồi, cái tính tự tìm chết của ông, tôi nghĩ tôi ngăn cũng không ngăn được, ông có thể hăng hái làm đi, ông tìm đường chết chẳng chóng thì chày."

"..." Kha Hoằng Ích vốn định phải bác hai câu, nhưng nghĩ cả buổi lại không biết nên phản bác từ đâu, đợi sau khi anh ta suy nghĩ ngôn ngữ xong, đang định mở miệng, bên kia Nhậm Giang Lâm và Tiêu Việt đi ra khỏi phòng làm việc, dọa Kha Hoằng Ích vội vàng lùi về chỗ ngồi, yên tĩnh ngồi xuống.

Tiêu Việt đứng bên cạnh Nhậm Giang Lâm, đảo mắt nhìn khu làm việc cực kỳ yên tĩnh, xì một tiếng khinh miệt, "Đừng giả vờ nữa, vừa rồi mấy người tán gẫu nói oang oang, tôi ở đó cũng nghe rõ rành rành. Giờ mọi người không có việc thì tắt máy tính đi, lát nữa mọi người có chuyện gì không? Nếu không có chuyện gì, ông chủ lớn vừa nói, hôm nay mời mọi người ăn cơm, muốn ăn gì?"

"Ăn cơm?" Kha Hoằng Ích nghe vậy thò đầu ra, hơi bối rối: "Ăn cơm gì? Với Nhậm tổng?"

"Đúng rồi, với Nhậm tổng." Tiêu Việt liếc nhìn Kha Hoằng ích, cười nói: "Sao? Không muốn đi? Không phải giữa trưa mày buông lời nói muốn vun đắp tình cảm với Nhậm tổng trước mặt mọi người sao? Bây giờ là một cơ hội tốt, không nắm chặt à?"

Không biết tại sao, Kha Hoằng Ích cảm thấy Tiêu Việt cười hơi lạnh, "... Cũng, cũng chỉ nói vậy thôi, em nói vậy thôi..."

Uông Trạch liếc nhìn Kha Hoằng Ích hèn một giây, bật cười một tiếng, sau đó mới nhìn Tiêu Việt hỏi: "Thật sự đi liên hoan?"

"Ừ." Tiêu Việt gật đầu.

"Tao cũng không có việc gì, bây giờ về cũng chỉ đi ngủ chơi game thôi, nếu thật sự định liên hoan... vậy thì đi," Uông Trạch nói: "Cũng không biết những người khác có thời gian không."

Nhạc Đào Tiến nghe vậy, vội vàng nhìn về phía Nhậm Giang Lâm gật đầu nói: "Bên Hạo Thiên chúng tôi rảnh cả!"

"Tôi cũng rảnh."

"Tôi cũng thế."

"Vậy thì tụ tập đi."

Nói đùa, nếu Nhậm tổng cũng muốn đi, vậy ai dám không có thời gian? Chưa kể sếp Nhậm mời cơm đấy! Đối với bọn họ mà nói, trong một năm Hạo Thiên thành lập này, số lần thấy Nhậm Giang Lâm có thể đếm được trên đầu ngón tay, đối với Nhậm Giang Lâm, bọn họ nghe đồn nhiều hơn là hiểu rõ người thật, đây là có thể tiếp xúc gần với tổng giám đốc trong truyền thuyết, cơ hội hiếm có biết mấy!

Nhậm Giang Lâm gật đầu, sau đó nhìn đoàn đội tuyên truyền của Võng Thiên: "Nếu mọi người cũng không có việc, thì đi cùng đi."

Trương Hoa dẫn đầu đoàn đội tuyên truyền được cưng mà lo, vội vàng gật đầu nói: "Không có việc không có việc, thời gian rảnh của chúng tôi rất nhiều!"

"Nếu có thời gian hết vậy nói xem muốn ăn gì đi, đặt chỗ trước, rồi đến đó luôn." Tiêu Việt nói.

"Ăn món xào?"

"Thôi, gần đây tôi ăn món xào nhiều, hơi không chịu nổi."

"Cơm Tây? Bò bít tết?"

"Ăn bò bít tết gì, cái thứ nho nhã này, ăn còn phải cố làm ra vẻ giữ yên lặng, căn bản không phù hợp với phong cách chỉnh thể của nhóm chúng ta!"

"Vậy, nếu không thì ăn lẩu."

"Ơ, được đấy, tôi cũng đã lâu chưa ăn rồi, đang nhớ đây!"

"Được, bây giờ tôi cũng hơi đói cực kỳ muốn ăn đồ cay tê!"

"Lẩu gì?" Kha Hoằng Ích nghe vậy có phần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn mọi người, nói: "Sếp Nhậm mời, ăn lẩu gì chứ!"

Triệu Viên Viên vừa nghe lời này thì không vui, "Ha Ha, Kha Hoằng Ích, lẩu thì sao? Ý là ông không ưng?"

"Không có, tôi không có ý này..." Nhìn người xung quanh, Kha Hoằng Ích thở dài: "Lẩu thì lẩu vậy..."

Tiêu Việt nghe vậy cười nói: "Được, vị gì?"

"Tiểu long khảm!" Em gái ở Võng Thiên vừa nói muốn ăn cay tê phấn khích bảo: "Bên đường Hoài Hải có một quán! Em siêu thích!"

(Tiểu long khảm là một thương hiệu lẩu)

Triệu Viên Viên nghe vậy liếc nhìn em gái kia một cái, nói: "Người Tứ Xuyên?"

"Đúng rồi!" Ánh mắt em gái sáng lên: "Chị cũng thế?"

"Đồng hương này!"

Đến khi mọi người đều nhất trí đồng ý, chuẩn bị lái xe đến quán ở đường Hoài Hải, Tiêu Việt nhìn Nhậm Giang Lâm bên cạnh nói: "Lát nữa anh đừng lái xe, em lái, đợi cơm nước xong xuôi, em lại đưa anh về."

Nhậm Giang Lâm nghĩ ngợi gật đầu nói: "Được."

"Em đã đến quán lẩu kia rồi, độ cay chắc anh không ăn được, anh chắc chắn không sao?"

Nhậm Giang Lâm nói: "Không phải nói còn có nước dùng à"?

Tiêu Việt gật đầu: "Có thì có, nhưng..." Lẩu Tứ Xuyên đương nhiên phải cay mới đã nghiền.

"Lát nữa anh có thể thử một ít cay, mùi vị cũng không tệ lắm."

"Được."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#áhash