CHƯƠNG 2: QUAY TRỞ LẠI.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuần sau Dạ sửa soạn hành lý. Huy cố kỳ kèo hỏi lý do nhưng cô nói thằng bạn hãy cho cô nghỉ ngơi một chút.

Dạ mua vé quay lại thành phố DT. Không phải quê hương, vì quê hương gắn với lý lịch và cha mẹ. Chỉ là cô nhi viện đầu tiên Dạ được ở, gần như nơi duy nhất cô sống mà không cảm nhận rõ rệt sự bất hạnh đời mình. Cho nên cô đột nhiên muốn quay lại đó, trước khi phải trả lời câu hỏi sẽ xóa bỏ những gì.

Dạ nhớ những bông mười giờ màu tím, cái chợ quê với mấy con chuột đồng lúc nhúc.

Chuyến xe chở Dạ về DT rất chật. Vặn vẹo mãi mới duỗi được chân, Dạ ngồi im bất động. Buồn muốn khóc. Muốn khóc giữa tiếng nhạc từ cài đầu dvd, tiếng bà mẹ nói chuyện cùng thằng con bên cạnh. Bởi vì Dạ không cảm giác chúng níu giữ gì ở cô.

Cuối cùng cũng tới được DT, thuê căn phòng trọ một cách khó khăn vì đây không phải là thành phố du lịch. Dạ đi khắp nơi tìm tung tích cái chợ nhỏ không ra. Chợ dẹp từ năm nào đó, người nói lại cho cô việc này không nhớ rõ những con số. Chán nản Dạ đi bộ ra bến sông.

Có lần Dạ té xuống đây. Đó là khi Dạ ngủ gậc đi ngang bến đò vấp chân ngã nhào xuống nước. Trời thì lạnh và tối mờ, DẠ không phải con cái của ai xung quanh đó, tiếng nước lúc cô rơi xuống lại quá nhỏ so với tiếng chuyển hàng dời hàng lên xuống. Dạ chìm xuống gần đáy sông trong sự bình thường ấy. Chỉ duy nhất một người nhận ra sự việc nhảy vội xuống cứu cô lên. Sau đó thì mọi người xúm vào Dạ, còn Dạ không kịp hỏi tên người kia.

Nhưng biết gì không, cô ngày đêm vẫn sống trong sự căm giận người đó hơn là mang ơn. Vì giống như số phận, ngày hôm sau tai nạn cô bị chuyển lên cô nhi viện khác, lăng lốc từ đó

-Cô kia...

-Xin lỗi?

-Cẩn thận, chỗ ấy trợt lắm.

Dạ vốn đang ngồi bình thường nghe nhắc tự nhiên thụt chân lại rồi nhìn lên phía người kia. Da ngăm đen, tóc xoăn, cũng vừa hay gió đang thổi, những lọn tóc bung lên như trêu ghẹo sự phán đoán người nhìn. Mũi cao, môi nghiêm nghị, ánh mắt...Rạng rỡ như bao nhiêu tia sáng mặt trời đã thâu lại vào đó. Ấm áp đến nỗi khi nhìn quá lâu cảm thấy bị thiêu cháy. Dạ nghe trong bụng cồn cào khó chịu.

-Cám ơn..

-Cô định đi đâu. Tôi không định làm phiền cô.

-Tôi cũng đã xong việc ở đây rồi.

-Xong việc?

Ánh mắt ấy nheo lại rất nghiêm túc nhìn cô như chờ đợi câu trả lời. Giữa lúc chiều tà, ngay bãi sông bùn lầy cô ngồi đây vì việc gì chứ. Dạ cũng định phân bua nhưng rồi cô rủ nhẹ bụi bám trên tà áo.

-Việc ngắm cảnh.

-Cô hình như không phải người ở đây?

-Tôi vừa đến buổi chiều.

-Cô thăm nhà?

-Tôi..thăm lại vài chỗ cũ.

-Chừng nào cô đi lại.

Dạ lần này không cảm thấy phải trả lời câu hỏi ấy. Chẳng phải đã trả lời quá nhiều rồi sao.

-Chào anh.

-Thật ra...nếu cô không ngại thì thử đến khách sạn tôi ở.

-Vì sao?

-À, vì quả thật đó là chỗ tốt nhất cô có thể ở khu này.

-Tôi không có nhiều tiền.

-VẬy à. Chỗ tôi cũng hơi mắc tiền. Nhưng không sao, tôi sẽ giảm nửa giá.

-Tại sao chứ?

-Vì tôi là chủ khách sạn ấy.

Nếu thằng Huy mà đứng đây chung với Dạ cô sẽ cùng nói bật cười như hai đứa đang coi một bộ phim rẻ tiền đoán được việc gì sắp xảy ra, chỉ cười vào mặt đạo diễn dụng công pha trò.

Dạ là cô gái đẹp. Dạ biết rõ điều đó. Cô ốm, thanh mảnh và cân đối. Cô có làn da mịn phớt hồng như trái đào nhỏ tươi mộng. Đôi mắt cô to đen láy. Khi cười, cô e thẹn lẫn xa cách, khiến cho người nhìn vừa cảm thấy thân thiệt lại vừa thấy sự thách thức chiếm hữu. Vì sao Dạ biết ư? Vì Dạ nghe quá nhiều những lời như vậy. Người duy nhất không đoái hoài đến nhan sắc cô chính là bản thân Dạ.

Cho nên Dạ cảm thấy lời đề nghị này rất tầm thường tội nghiệp.

-Tôi cám ơn nhưng không phải lúc này.

-À vì cô đẹp sao?

Cổ họng Dạ chẹt lại chút. Hình như lần đầu tiên bị người ta giải mã nhanh như vậy. Vì Dạ có sự điềm tĩnh rất kỳ quái, thứ điềm tĩnh được nung nấu qua quá nhiều thăng trầm đau khổ, cho nên ít ai biết cô nghĩ gì để mà suy đoán.

-Nói thật tôi có căn phòng mới vừa làm muốn có người ở qua nhận xét.

-Tại sao lại là tôi?

-Vì cô là họa sĩ. Không phải nghệ sĩ là người tinh tế và cay nghiệt nhất sao.

-Làm sao anh biết tôi là họa sĩ?

-Căn nhà trọ cô ở, là chỗ quen. Vừa rồi họ hỏi tôi có thể đưa vài khách chỗ họ qua tôi vì có vài căn phòng bị dột nước mưa. Cũng tốt nếu cô qua tôi.

-Nhưng tôi chỉ là họa sỹ vẽ biếm họa.

-Tôi cũng không cần một Van Goth thẩm định phòng khách sạn của tôi.

Điều duy nhất khiến Dạ có thể trụ vững nghề vẽ tranh biếm họa chính là sự miệt thị của cô vào những vấn đền nhiều người tôn trọng. Cô không phải là người có tính hài hước cao độ. Cô chỉ luôn nhìn thấy chỗ buồn cười trong những việc nghiêm chỉnh. Lúc này lại cảm giác mình là đối tượng đang bị châm biếm trong chính những bức vẽ của mình.

Căn phòng DẠ thuê không bị dột nước mưa. Nhưng chủ nhà hỏi cô có phiền dọn đi vì họ cần phòng cô để cho vị khách phòng khác. Họ sẵn sàng trà tiền chênh lệch phòng cho cô. Họ cần giữ những vị khách kia vì đó là khách quen, còn cô chỉ đến rồi đi mà chẳng có vẻ gì quay trở lại.

Dạ thu xếp hành lý kê cả một giá vẽ mang theo đến khách sạn cao ngất ngưởng trong thành phố. Khách sạn Kỷ Niệm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro