CHƯƠNG 3: BỮA ĂN TỐI TẠI KHÁCH SẠN KỶ NIỆM.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khách sạn Kỷ Niệm hóa ra lại có thể khiến Dạ ngạc nhiên ngang ngửa không kém ông chủ kỳ dị của nó.Đẹp kinh khủng, đẹp tinh tế, hòa nhã, vừa phải, thanh thoát. Chính vì vẻ đẹp kỳ lạ của nó nằm giữa quần thể miền quê xa vắng xứ này khiến mọi việc lại như một bức tranh biếm họa Dạ hay vẽ. Cô bật cười khúc khích trước mặt tiếp tân. Cô tưởng như đang chứng kiến vở kịch sắp đặt nào đấy.

Căn phòng cô được ở quả thật còn rất mới. Cô thích tấm trải bàn voan ren nhỏ xíu, bình hoa thủy tiên vàng sóng sánh và bệ cửa sổ thật nhiều hoa mười giờ. Dạ chợt nhớ ra cô chút nữa là cô quên mất những bông hoa mười giờ, lý do cô quay lại nơi này.

-Cô thấy sao?

-Anh có nhiều khách không?

-Cũng mới mở thôi nhưng tôi không hy vọng gì lắm.

-Vậy lúc có kế hoạch làm ăn anh không phân tích rủi ro?

-Đây là rủi ro duy nhất tôi có.

Người đàn ông xoay lưng nhìn cô. Những tia nắng mặt trời lấp lánh xốn xang. Dạ quay đầu về phía giá vẽ.

-Tôi có mang theo vài thứ khá lỉnh kỉnh.

-Cô tự nhiên, cứ coi đây là nhà.

-Phải rồi bên kia họ nói sẽ trả tiền phần chênh lệch.

-Ah cô ăn tối chưa?

-Chưa..

-Tôi mời cô một bữa. À đừng hỏi tại sao, vẫn không phải vì cô đẹp. Chúng tôi đang có khuyến mãi một buổi tối sân vườn cho khách đặt phòng.


Dạ cười. Cô cảm thấy những mẩu đối thoại này thú vị, nhoẻn miệng cười cố ý để người kia thấy.

-Khi nào tôi làm gì bất thường vì vẻ đẹp của cô thì tôi sẽ nói cho cô biết.

Dạ cảm giác sẽ gặp người chủ khách sạn lần nữa. Cô chọn mặc chiếc áo đầm duy nhất đem theo. Áo màu tím phớt hờ hững, vai trễ. Chiếc áo đầm năm cô nhận được tiền thưởng đầu tiên. Huy đã nói với cô không thể nào sinh ra chỉ để đóng tiền bill hằng tháng rồi chết. Ý thằng bạn muốn nhắc cô về một ý nghĩa nào đó cuộc đời mình. Dạ đi mua chiếc áo đầm mắc tiền này, mặc chỉ đúng một lần vào ngày thử áo.

Những hạt pha lê linh tinh chảy theo dáng người cô, ủy mị đến ngột ngạt. Dạ rất ít khi mặc áo hở tay vì trên cánh tay cô có một vết thẹo rất xấu, lồi lên đỏ sẫm, phồng rộp. Vết sẹo trong tai nạn cách đây 2 năm. Nhưng hôm nay cô để nó lộ diện, làn da trắng muốt của cánh tay cô khiến vết sẹo hiện hình như hòn đảo xấu xí chòi lên ngạo nghễ.

Ông chủ khách sạn dĩ nhiên là có mặt ở đó như cô đoán. Cô phải coi xem tấn trò này đi đến đâu, nếu có tệ quá thì sẽ là ký ức được rũ bỏ. Thật tiện lợi.

-Cô hài lòng với căn phòng chứ?

Ông ta không hề nhìn lên chiếc áo cô để mở miệng cho lời khen nào. Ngược lại chỉ thoáng nhìn vết sẹo rồi buộc miệng.

-Trời lạnh lắm, cô mặc phong phanh quá.

Tự nhiên như đã được sự cho phép, ông chủ khách sạn vươn qua cô khoác chiếc áo vest của mình che hết phần da nõn nà lẫn những viên pha lê lấp lánh.

Dạ tằng hắng rồi ngồi xuống bàn, cô chau mày.

-Tôi không thể ăn món này.

-Cô ăn được những món này.

-Hả?

Dạ thảng thốt nhìn người đối diện. Cô bị dị ứng đồ biển, ăn vào sẽ lấy mạng sống cô ngay tức khắc. Cô không nghĩ người kia thay vì tỏ ra bối rối hoặc xin lỗi lại có thể khẳng định cô sai.

-Tôi không biết anh lấy thông tin bên nhà trọ kia như thế nào, nhưng những món ăn này có thể giết tôi chết.

Người đàn ông dịu ánh mắt xuống, có vẻ như khoan nhượn, nhưng khoan nhượn gì thì chính Dạ cũng không thể đoán ra được. Anh ta đẩy đĩa hải sản sang bên.

-Vậy thì cứ thử những món khác.

-Xin lỗi tôi chưa biết tên anh?

-Khải.

-Cám ơn anh vì buổi ăn tối.

-Không cần khách sáo. Cô mặc đẹp như vậy vì lời mời của tôi là tốt rồi.

-Khách sạn của anh rất đẹp, tôi chỉ sợ mình quá lôi thôi.

-Vậy là cô thích?

-Không..

-Tại sao? Cô vừa khen.

-Vì nó đẹp không chưa đủ, phải theo cái tổng thể. Tòa nhà này không liên quan gì đến tổng thể.

Người đàn ông tên Khải bật cười. Miệng anh xếch lên rất hấp dẫn. Từ sáng đến giờ chưa từng thấy sắc thái này ở anh ta, Dạ tự hỏi có việc gì khiến anh tung vũ khí bí mật sớm như vậy. Không lẽ đã quy hàng muốn chinh phục cô trực diện.

-Cô nói đúng. Đây chỉ là sự khiêu khích so với mọi thứ xung quanh.

-Anh có lý do làm như vậy sao?

-Vì một lời hứa.

-Lời hứa gì?

-Đã hứa với một người sẽ không biến mất trong đám đông, sẽ luôn nổi bật để cô ấy không quên được tôi.

-Cô ấy? Chà, anh Khải lại còn là nam nhân si tình sao?

Khải đột nhìn nhìn cô xoáy thẳng vào trong đáy mắt, như muốn lột trần những suy nghĩ của cô trước ánh nhìn đó.

-Cô nghĩ tôi là người như thế nào?

-Còn phải nghĩ thế nào? Một doanh nhân?

-Cô nghĩ tôi đang tán tỉnh cô?

-Việc này anh phải nói tôi biết thôi. Tôi không giỏi nhận lời tán tỉnh.

-Đúng vậy, cô rất tệ trong việc đó.

Dạ cảm thấy bất ổn. Tại sao cô trước sau cứ cảm giác mình đã bị người kia thấy rõ đến vậy. Những gì cô trưng bày và che dấu đều bị anh ta phân định rạch ròi như đã trải qua tất cả với cô. Hoặc nhiều hơn tất cả.

-Cô nói đến cái chết bình thản vậy sao? Không lẽ nghệ sĩ thì khinh bạc vậy ah?

-Xin lỗi không hiểu ý anh lắm.

-Ban nãy khi nói về việc dị ứng..

-Ah cái chết kiểu đó

-.Thì sao?

-Tôi không sợ.

-Cô sợ gì?

-Quên là mình đang sống. Nóng quá. Tôi trả lại áo khoác cho anh đây

Khải vương tay ngăn cản cô cởi chiếc áo khoác. Bàn tay anh ta đột nhiên cứng chặt mạnh mẽ bấm vào vết sẹo cổ tay Dạ. Dạ hét tiếng nho nhỏ vì bất ngờ hơn là đau đớn

-Ayda tay của tôi.

-.Xin lỗi

Rồi anh ta đột nhiên đứng dậy

-Cô dùng bữa ngon miệng. Tôi có việc cần đi.

Dạ ngồi yên khi anh ta quay lưng, thản nhiên dùng bữa tối của mình. Còn ngon miệng hơn thường lệ. Bởi vì Dạ đang tìm cách che đậy những chấn động bên trong. Nỗi sợ hãi lẫn phấn kích đột ngột rung lên sợi dây thần kinh cuả Dạ. Cô hoảng hốt, bối rối không biết xoay trở như thế nào với mớ hổn độn kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro