CHƯƠNG 6: MỘNG DỮ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạ tìm ra bệnh viện tâm thần T không mấy khó khăn. Trời chiều rất hanh, nồng. Hình như sẽ có một cơn mưa dội xuống trong chốc lát. Viện tâm thận T hiện ra với mảnh màu xanh khiêm tốn khu vườn nhỏ. Một khu vườn nhỏ có chút xanh cây cỏ, chút sắc màu của hoa. Dạ tự hỏi không biết làm cách nào để được gặp cô Mùi. Bệnh viện tâm thầm không phải là chỗ dễ ra vào thăm hỏi.

Nam nhân viên mặc áo y tá nhìn Dạ một chút, ánh nhìn từ ngạc nhiên rồi có chút long lanh vì cô gái đẹp trước mặt. Anh ta tằng hắng giọng.

-Cô xin thăm cô Mùi?

-Tôi..không rõ họ tên cô ấy nhưng nhà cô ở xóm dưới gần chùa.

-Chúng tôi có bệnh nhân từ địa chỉ ấy. Đã lâu không ai hỏi thăm cô Mùi.

-Chắc là cô ấy rồi. Gia đình neo đơn nên không ai thăm hỏi.

-Cô cũng không thể.

Dạ đã dự đoán được tình huống này. Cô nhìn anh y tá

-Anh có thể cho tôi gặp chút xíu được không?

- Tôi từ thành phố gặp cô Mùi sau bao nhiêu năm..không ngờ lại vào viện tâm thần mất.

-Cô là gì cô ấy?

-Con gái nuôi.

Y tá nhìn bộ dạng Dạ thêm lúc nữa, rồi ngoắc tay gọi cô theo. Dạ ngoan ngoãn đi theo cố gắng không hỏi câu nào sợ anh ta đổi ý.

-Cô Mùi là bệnh nhân lâu rồi, ít nói ít gây rối nên tôi..du di cho cô gặp.

-Cám ơn anh.

-Cô ra chỗ ghế đá phía kia, người đàn bà đó chính là cô Mùi. Ngồi nói chuyện 5 phút rồi đi ra. Đừng kinh động họ.

-Chắc chắn tôi sẽ làm vậy. Nhưng..cô Mùi vì sao lại ở đây?Chúng tôi không rõ nguồn cơn. Có lẽ vì đau thương do con gái mất.

Dạ không thể nào hình dung ra mặt cô Mùi hơn 10 năm trước, cho nên người đàn bà trước mặt không làm cô bối rối. Chỉ là người phụ nữ đã đứng tuổi, khuôn mặt mệt mỏi thời gian, đôi mắt thì vô định. Những người có vấn đề tâm lý đôi mắt rất vô định. Có lẽ họ không còn màn gì hết những lý trí ở đời này. Họ có lý lẽ riêng của bản thân. Dạ cũng là bệnh nhân tâm lý. Cô không thấy mình khác xa với họ. Nếu như họ chịu thua trước cuộc sống hiện tại thì cô chẳng phải đã quy hàng với quá khứ rồi sao. Dạ vừa ngồi xuống băng ghế bên cạnh, thì người phụ nữ xoay sang cô. Tròng mắt mờ đục, người phụ nữ lai quay đi,mặc kệ Dạ ngồi đó. Cảm giác như rất lâu sau, gần như là mười mấy năm thời gian trôi qua giữa họ, hai người một già một trẻ ngồi im lặng trên băng ghế đá. Dạ nghĩ lang mang về những đoạn rời rạc trong trí nhớ, khi cô Mùi xuất hiện la mắng hai đứa nhỏ buổi trưa nắng đừng ngồi ngoài hiên. Hoặc lúc cô dẫn Trang về sau khi tan giờ làm, Dạ một mình trong sân nhìn theo họ rất lâu. Cô Mùi vẫn giữ nguyên tư thế, gần như là bất động. Đột nhiên cô quay lại, khều Dạ

-Nhìn nè.

Cô móc từ trong túi ao một tấm hình cũ. Hình Trang. Hình của Trang chụp chính tấm ảnh cô ấy trên bàn thờ đã nhang khói nghi ngút. Bức ảnh chụp lại rất mờ, do bị càu xé giằng vặt quá lâu trong bàn tay người mẹ. Chỉ kịp thấy đôi mắt nhỏ xíu đang cười. Đôi mắt đó không thể quên được. Ký ức của Dạ chỉ còn vỏn vẹn vài mảnh rời rạc, đôi mắt đó là một trong những vá víu. Dạ sững sờ nhìn thật lâu,cô Mùi dù đã mất đi lý trí cũng nhận ra được thái độ của Dạ.

-Quen hông? Con gái tui đó..

-bao nhiêu tuổi.

-19

Trang mất năm 19. 4 năm sau khi Dạ bỏ đi. Tại sao cô lại thấy khuôn mặt này quen đến vậy. Con gái 19 tuổi thay đổi rất nhiều, không thể giống một đứa trẻ 13,14. Hay là Trang không thay đổi, hay người ta dùng hình cũ của Trang. Dạ đột nhiên rùng mình, trời chuyển mưa gió bắt đầu trở nên lạnh lẽo.

-Trang tại sao mất hả cô.

-Treo cổ đó.

Cô Mùi cười. Cười hềnh hệch, hai đôi mắt già nua nhíu lại, nhỏ xíu như mắt Trang,miệng cô mở rộng tống ra những âm thanh quái ác. Càng lúc càng lớn, đến nỗi át cả tiếng sấm khô trên đầu.

-Tui nói nó không sao đâu. Có gì đâu. Mà nó treo cổ.

-Tại sao?

-Ai biết, đã nói không sao mà cứ khóc riết. Treo cổ vậy đau lắm....đau lắm...Sao mà nó ngu. Bất quá...treo cổ đau lắm..đau lắm...đau lắm..

Cô Mùi khóc. Nước mắt mờ đục, tiếng khóc không bật ra, i ỉ như con mèo con thiếu sữa mẹ. Dạ định vuốt lưng cô thì đột nhiên nghe cô gào bên tai.

-Mà sao biết tên nó? Tao đâu có nói. Sao mày biết. MÀy là ai? Mày hại nó phải không.Cô Mùi..Tại mày đó.Tại mày mà nó treo cổ, đau lắm. Sao mày còn sống? Mày cũng phải chết đi chứ..

Cô Mùi quay sang giơ tay cào nát cánh tay trắng nõn của Dạ. Dạ bất ngờ hét lên. Khuôn mặt cô bây giờ là sự xáo trộn giữa lúc cười và khóc. Không còn ra hình dạng cụ thể, méo mó, nhãu nhĩ, đau đớn, căm giận, hoảng hốt, cô đơn, buồn, mất mát, vĩ cuồng.

Y tá ban nãy vội vàng chạy ôm lấy cô Mùi, Dạ lùi bước, anh ta đưa Dạ cái nhìn lo lắng

-Cô đi ra nhanh đi.

Dạ chưa kịp hoảng hồn thì đôi chân đã kéo thân hình cô chạy khỏi cổng bệnh viện. Trên tay Dạ còn bám chặt tấm hình bàn thờ Trang.

Trời vừa hay lại đổ mưa. Như một bức tranh biếm họa xấu xí. Dạ không nhận ra được đường xá nữa. Đất bùn dính bệt đôi giày cô mang. Cánh tay Dạ máu rỉ rát xát cả da. Nước mưa cứ nhảy múa trên những đường cào cấu.

Dạ đi lạc. Cô cứ cắm cúi đi mà không rõ nên quẹo hay đi thẳng. Màn mưa phía trước căng lên dày đặc. Tiếng mưa loạn ngầu trong màn nhĩ Dạ. CẢm thấy rất sợ. Không rõ sợ điều gì. Như có ai đó đang rượt sau lưng.Không nghe tiếng chân người nhưng sống lưng đã buốt lại vì sợ hãi. Hai bàn chân líu quíu chỉ muốn cắm đầu chạy lên phía trước. Một mối nguy hiểm kinh khủng, một thảm họa đang kề sát, phả hơi lạnh vào chân tóc. Dạ chạy thoát thân.

Cô chạy rất lâu đến khi đập cả gương mặt vào người phía trước, ngã khuỵa. Bùn đấy dính đầy tay. DẠ lấy tay đuổi xua đất bùn

-Dạ...

Tiếng nói ấm áp trong cơn mưa. Bàn tay người đó đưa xuống, Dạ không phản kháng, co người lại như toàn bộ xương đã rút ra khỏi cơ thể. Hai vai run bần bật.

Không sao rồi. Không sao rồi.

Dạ ngước lên kịp ngắm nhìn đôi mắt ấy. Những tia sáng ấp áp mặt trời nhìn ra một vẻ hiu quạnh, xót xa, kích động.

Khải ôm Dạ đi giữa bùn đất. Khách sạn Kỷ Niệm hiện lên như lâu đài cổ tích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro