Chương 21: Tôi vĩnh viễn không hối hận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi môi lạnh lẽo lại dị thường mềm mại, quanh quẩn trong mũi dường như còn có chút mùi thơm ngát của hoa cỏ... Hết thảy đột nhiên phát sinh như vậy làm cho Charlotte không kịp phản kháng, tâm trí nháy mắt trở nên lờ mờ. Hết thảy lại quen thuộc như vậy, quen thuộc như đã trải qua cảnh tượng tương tự ngàn ngàn vạn vạn lần, lòng nàng cũng không trỗi lên tia chán ghét hay thậm chí là ý niệm bài xích trong đầu. Hô hấp mang theo hơi ấm của cả hai dồn dập phủ lên mặt, da thịt trắng nõn như ngọc nhiễm một tầng đỏ kiều diễm, nhiệt độ thân thể kịch liệt tăng cao, mà trong trái tim lại như mặt hồ kết một tầng băng mỏng, thoắt cái một mùa xuân vạn vật hồi sinh, sau đó được một trận gió ấm dào dạt ngày hè nhẹ nhàng ôn nhu phất quá, khối băng dần dần hòa tan, hàn ý dần dần bị xua đi, vốn là mặt hồ phẳng lặng lại khẽ động một tầng gợn sóng... Thân thể Charlotte trở nên mềm nhũn, cả người sa vào giữa mê muội và hoang mang, có lẽ đầu óc vẫn còn tồn tại một tia lý trí quấy phá, nàng hai tay nắm chặt, chống đẩy thân thể Engfa, nhưng đôi lông mi dài không tự chủ được chậm rãi hạ xuống, bao trùm bởi đôi mắt ý loạn tình mê.

Nhưng nụ hôn quen thuộc như khắc vào trong cốt đã lâu không chạm vào cũng không làm cho Engfa được an ủi, cho dù Charlotte giờ phút này biểu hiện có thể nói là ôn thuận. Tương phản, lửa giận trong lòng cô đang chậm rãi khuếch tán, càng đốt càng cháy mãnh liệt, phẫn nộ dời núi lấp biển làm cho cô mất đi bình tĩnh và lý trí, vốn ôn nhu lưu luyến hôn lại dần dần trở nên kịch liệt và bá đạo nói không nên lời, là loại phương thức chiếm đoạt tất cả, như tràn ngập một loại cảm giác bi thương tuyệt vọng, giống như nàng muốn cùng dưới thân nhân liều chết triền miên, hòa hợp thành một.

Môi và đầu lưỡi truyền đến cảm giác đau, làm cho Charlotte dần dần tỉnh táo lại, thần trí khôi phục trấn tĩnh, vốn bị khơi mào lại nhanh chóng lặng xuống, nàng đột nhiên trợn to ánh mắt tràn đầy khủng hoảng, phản ứng đầu tiên chính là đẩy người Engfa ra, nhưng người nọ vẫn gắt gao ôm nàng, một chút cũng không chịu buông tay, nàng muốn hô lên gì đó, nhưng Engfa cũng như bóng với hình, môi lưỡi cùng nàng gắt gao dây dưa một chỗ. Trải qua mấy phen giãy giụa cũng không có một chút tác dụng, Charlotte dưới tình thế cấp bách, bỗng nhiên hung hăng cắn xuống đầu lưỡi Engfa, sau đó dùng toàn thân đem cô đẩy ra.

"Ầm" một tiếng, lưng Engfa đánh thật mạnh vào mặt bàn trà, cô bất chấp đau đớn trên người, nâng lên đôi mắt thống khổ, không dám tin nhìn gương mặt xinh đẹp hốt hoảng trước mắt kia, cô nửa quỳ trên mặt đất, môi run nhè nhẹ, tựa hồ muốn nói gì, nhưng không phát ra nửa điểm thanh âm. Hai người đối diện nhau, kịch liệt thở hổn hển, sau đó, cô liền nhìn đến hai hàng nước mắt trong suốt từ đôi mắt Charlotte chậm rãi mạnh mẽ tiến ra, Engfa cảm thấy nơi mềm mại nhất trong lòng như bị con dao sắc bén nhất xẹt qua, đau đến mi tâm nàng lập tức nhăn lại. Cô chậm rãi đứng thẳng dậy, trên mặt mang tia cầu xin và an ủi, tay hướng Charlotte đưa đến.

Bàn tay cô khó khăn xoa xoa mặt nàng, trong nháy mắt căn phòng lại vang lên "chát" một tiếng, trên mặt Engfa lập tức truyền đến một cảm giác nóng hừng hực, cô mở to hai mắt, lẳng lặng chăm chú nhìn nàng một lúc lâu, sau đó chậm rãi cúi đầu.

Charlotte động thủ bạt tai này, cũng ngẩn ngơ, trong lòng như bị cái gì đó đâm vào, hung hăng đau một chút, nước mắt trong mắt lại một giây mãnh liệt tràn ra, cả người nàng bỗng nhiên trở nên như điên mất, hướng Engfa kích động kêu to: "Cô... Cô vô sỉ! Cô... Như thế nào có thể làm chuyện này?! Tôi đã có chồng, có con, cô cho tôi là cái gì?!"

Engfa biểu tình đờ đẫn, ngồi xổm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, tùy nàng hô mắng.

- "Engfa Waraha, tôi cho cô là một người phẩm hạnh nghiêm chỉnh, tôi xem cô là bạn bè, cô lại... Cô lại... Làm cho người khác thất vọng như vậy..."– Charlotte nước mắt trên mặt đan xen, môi không ngừng run run kích động, có điểm nói năng lộn xộn, nàng thậm chí đã quên mình giờ phút này đang ở nơi nào, rơi nước mắt nói: "Cô cút ra ngoài cho tôi, tôi... Không bao giờ muốn gặp cô nữa!"

Engfa chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thật sâu Charlotte, trên mặt bỗng nhiên hiện lên một tia cười bi thương, mở miệng nói: "Char.., tại sao lại đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy?" Thanh âm của cô cực nhẹ, thật chậm, bởi vì đầu lưỡi bị thương, lời nói có chút mơ hồ không rõ, làm cho người ta cảm thấy có chút buồn cười. Nhưng Charlotte một chút buồn cười cũng không có, tim lại một trận co rút đau đớn, bởi vì trong ánh mắt Engfa lúc này dĩ nhiên cũng đầy lệ.

Không phải chưa thấy qua người khác khóc, nhưng cảm giác đau lòng như thế cho tới bây giờ chưa trải qua, ánh mắt luôn mang theo tia u buồn mê người kia, lúc này thình lình lại tràn đầy nước mắt thương tâm thống khổ, làm cho người ta không đành lòng đối diện, hối hận vô cùng vô tận từ chỗ sâu nhất trong đáy lòng nảy lên, cảm xúc Charlotte gần như đã hỏng mất bên ngoài, lập tức xoay người tông cửa xông ra.

Nghiêng ngả lảo đảo ra khỏi căn hộ, vọt vào thang máy, Charlotte như chạy trối chết, tiến đến thang máy phía trước, theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua, cũng không có người đuổi theo, nàng không biết là nên cảm thấy giải thoát hay buồn rầu, nhưng trong lòng cũng là một cảm giác trống rỗng, khó chịu làm cho người ta hốt hoảng.

Khi trở lại xe, khí lực trên người nàng tựa hồ đều bị rút sạch, cả người mệt lả nằm trên tay lái, mỏi mệt nhắm hai mắt lại, trong đầu dần hồi tưởng lại chuyện diễn ra vừa rồi, cẩn thận đến mỗi một động tác, mỗi một cái chi tiết.

Engfa hôn nàng, nàng cũng không có cự tuyệt, thậm chí là còn có chút chào đón hoan nghênh. Charlotte không tự chủ được vươn tay, vuốt ve đôi môi mình, đúng vậy, nàng thích cô hôn môi, cô chính là người nàng thích. Nếu trước kia còn tìm đủ mọi lý do thuyết phục chính mình là bởi vì lúc đó xuất hiện vấn đề với Win, mới có thể đối với cô có cảm giác khác thường, hoặc là tâm tư không ngừng tự nói với chính mình đấy chỉ là tâm động mê luyến nhất thời, hiện tại như vậy, thân thể phản ứng nói cho nàng biết, nàng không thể lại lừa dối mình, trong cái hôn môi tràn ngập tính xâm lược của cô lúc đó, nàng hưởng thụ, cảm giác tốt đẹp này cùng Win Metawin chưa từng có. Nhưng nàng lại cắn cô, thậm chí còn đáp trả lại cho cô một bạt tai.

Charlotte cũng không hiểu được sao mình lại còn so sánh Win Metawin và Engfa Waraha, nghĩ đến cái cắn kia, một bạt tai đó, nàng lo lắng khó chịu trong lòng, đau lòng trước nay chưa có, bất an, hối hận, đủ loại cảm giác càng ngày càng mãnh liệt, cặp mắt mông lung đẫm lệ kia giống như hiện lên trước mặt, bên tai cũng vẫn vang lên thanh âm gần như tuyệt vọng: "Char..., tại sao lại đối xử nhẫn tâm với tôi như vậy?"

Trong lòng nàng cực kỳ chua xót, nước mắt lại nhịn không được tích tắc rơi xuống, nàng tới gần cửa kính xe, cố gắng tìm Engfa chỗ tầng trệt. Cứ như vậy trong nháy mắt, trong lòng nàng có một loại khát vọng mãnh liệt, khát vọng trở lại trên lầu, khát vọng nhìn thấy cô, khát vọng cùng cô ôm chặt, đem mọi suy nghĩ trong lòng đều nói cho cô biết, sau đó cùng cô giải thích. Nhưng bàn tay đưa đến giữa không trung, lại vô lực hạ xuống dưới.

- "Fa, thực xin lỗi..." – Nàng nằm trên chính cánh tay mình, cúi đầu khóc: "Fa... Tôi không phải muốn đối với cô như vậy, tôi không phải... Tha thứ cho tôi..."
.
.
.
.
.
.
Trời quang được một khoảng thời gian, rốt cuộc lại nghênh đón một ngày mưa, những giọt mưa lớn đánh vào cửa sổ thủy tinh "phạch phạch", sau đó biến thành một dòng được chậm rãi chảy xuống.

Trên bàn làm việc có vài bản hồ sơ, Win Metawin ngồi trên ghế da rộng rãi, hai tay giao nhau trước ngực, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm phía trước, hai bên lông mày rậm bỗng nhiên nhíu chặt, rồi lại chậm rãi giãn mở ra. Một hồi lâu, hắn như hạ quyết tâm, cầm lấy điện thoại trên bàn gọi đến một dãy số.

Điện thoại vang vài tiếng thì đường dây được kết nối, sau đó microphone truyền đến một giọng nữ già dặn: "A lô?"

Win Metawin vội vàng cười nói: "Mẹ, là con đây, Win."

Thanh âm kia lập tức trở nên vui vẻ hẳn: "Win à, như thế nào gọi điện thoại đến đây lúc này? Hiện tại không bận sao?"

- "Không bận ạ. Mẹ, thời gian này nhà bên kia thời tiết tốt không? Mẹ cùng ba thân thể ổn chứ?"

- "Tốt, đều tốt, chỉ là rất nhớ Sunny của mẹ thôi. Con không cần nghĩ đến hai lão già chúng ta, thân thể cũng khỏe, chỉ cần hai con tốt, chúng ta cũng vui vẻ, già rồi chỉ cần vui vẻ thôi, có tinh thần là tốt rồi."

- "Sunny cũng luôn nhớ bà ngoại, chờ thêm một thời gian nữa con và Charlotte đều rảnh, chúng con liền mang con bé trở về thăm ông bà nội ông bà ngoại."

Bên kia cười toe toét: "Tốt, tốt, trở về nhất định phải nói trước cho mẹ biết, mẹ sẽ chuẩn bị nhiều thức ăn ngon cho bọn con. Đúng rồi, Char... gần đây cũng bận rộn nhiều việc sao?"

Win Metawin chần chờ một chút, nói: "Vâng, bận lắm, hôm qua cô ấy đi Pattaya công tác, còn chưa trở về."

- "Ai nha, mẹ già này vẫn khuyên Charlotte, bảo con bé tìm công việc thoải mái không cần thường xuyên đi công tác lại không nghe, hiện tại đã gả chồng có con, nhất định phải lấy gia đình làm trọng, ở công ty dượng tùy tiện nhận chức vị nào đó, không phải tốt rồi sao, chẳng lẽ dượng cam lòng đày đọa con bé?"

Win Metawin khe khẽ thở dài: "Ai nói cũng không được đâu."

- "Win à, con bé Char này đôi khi rất tự lập, nếu con bé bởi vì chuyện công tác, thời gian phụng bồi con không nhiều, con tha thứ cho con bé, mẹ sẽ khuyên nó nhé?"

- "Mẹ sao lại nói thế, con yêu cô ấy như vậy, thế nào lại bởi vì điều này mà trách cô ấy, cùng lắm thì con rút ra nhiều thời gian chiếu cố hai mẹ con cô ấy một chút thôi. Chỉ là... Chỉ là..."

Bên kia nghe khẩu khí của hắn, có chút nóng nảy: "Chỉ là cái gì?"

- "Mẹ, kỳ thật việc này con vốn không muốn nói với mẹ, sợ hai người lo lắng, nhưng hiện tại con thật sự không có cách nào." –  Win Metawin xoa bóp mi tâm, vẻ mặt mang theo một tia phiền não: "Char... Charlotte gần đây giận con, đã lâu không để ý đến con, con dụ dỗ thế nào cũng không trở về phòng, ngay cả lần này đi Pattaya công tác, trước đó cũng không nói cho con một tiếng. Con nghĩ cô ấy luôn luôn rất nghe mẹ nói, cho nên... Cho nên muốn mẹ giúp con đi nói vài câu xin tha thứ với cô ấy."

Đối phương giọng điệu rõ ràng trở nên lo lắng: "Cái gì? Charlotte giận con, vì sao?"

- "Kỳ thật chỉ là một ít việc nhỏ, ví dụ như con khuyên cô ấy đến công ty dượng làm việc, còn có chuyện con lần trước muốn sa thải bảo mẫu trong nhà, cô ấy không muốn, tóm lại chọc cô ấy tức giận."

Bên kia còn không chờ nghe xong, lên tiếng: "Con bé này sao lại như vậy, mẹ phải đi nói với nó!"

- "Ai mẹ, mẹ trăm ngàn đừng trách cô ấy, nói đi nói lại vẫn là con không tốt."!– Win Metawin vội vàng ngăn cản, sau đó nói: "Con chỉ muốn mẹ ra mặt giúp bọn con hòa giải một chút, vậy là được rồi, Charlotte tức giận con, con làm việc cũng không có tâm tư, bất đắc dĩ mới nhờ mẹ ra mặt, mẹ nếu muốn trách cô ấy, con cũng không dám nhờ mẹ thay con nói."

- "Win, con thương Charlotte như vậy, chẳng lẽ mẹ làm mẹ mà không thương nó sao, yên tâm, mẹ sẽ không trách con bé cái gì đâu, chuyện này ấy, mẹ làm chủ cho con, mẹ sẽ gọi điện thoại cùng nó nói chuyện."

Win Metawin mừng rỡ, vội vàng nói: "Cám ơn mẹ."
.
.
.
.
.
.
Lali Hoorne treo điện thoại, hãy còn ngơ ngác xuất thần, Max Austin tháo kính lão xuống, buông tờ báo trong tay, hỏi: "Làm sao vậy? Charlotte và Win giận dỗi? Vì sao?"

- "Ừ, một chút chuyện vụn vặt." – Lali Hoorne phát ra một tiếng thở dài: "Charlotte thật sự là không biết tốt xấu, Win yêu con bé như vậy, vì một chút chuyện, liền nổi giận với người ta, còn lạnh lùng với người ta, tối nay tôi gọi điện cho con bé khuyên nhủ nó."

Max Austin nhíu mày nói: "Vợ chồng giận dỗi, đây là chuyện thường, người lớn đừng xen vào."

- "Tôi biết, nhưng Win trước giờ đều có chừng mực, lần này gọi điện thoại hướng tôi xin giúp đỡ, khẳng định là có chút nghiêm trọng, thằng nhỏ nói Charlotte đã lâu không nói chuyện với nó."

Max Austin không đáp lời, qua hồi một lâu, mới nhẹ giọng nói: "Đừng chèn ép con gái quá chặt."

Lali Hoorne ngẩn ra, ngồi xuống bên cạnh ông, bất mãn hỏi: "Lão Max kia, ý ông là gì, cái gì mà đừng chén ép con gái quá chặt?"

- "Win cũng không phải người con bé lựa chọn, hôm nay có thể ở cùng nhau, là kết quả bà lừa gạt, chúng nó có thể ở chung như vậy cũng là tốt rồi." – Max Austin nghiêng đầu nhìn bà một cái: "Bà cho con bé nhiều không gian một chút, đừng vì chuyện vặt mà bà phải nhọc công quan tâm, hận không thể bắt con bé từng khắc từng khắc cùng Win ân ái tốt đẹp."

Trong lòng Lali Hoorne bị lời này của ông lay động, nhịn không được nói: "Lúc trước ông cũng đồng ý nha, tôi lừa con bé, nhưng không phải vì tốt cho nó sao, tôi chỉ có một đứa con gái thôi..." Nói tới đây, chiếc mũi đau xót, đưa tay lau nước mắt khóe mắt.

- "Đúng, lúc trước tôi đồng ý." – Ánh mắt Max Austin mang theo trìu mến, nhìn khung hình phía trên bàn trà, đó ảnh chụp nhiều năm trước, ảnh chụp một bé gái đôi mắt to tròn, làn da trắng tuyết, mỉm cười ngọt ngào, thoạt nhìn xinh đẹp đáng yêu như vậy, ngờ ngợ đó có phải chăng là Charlotte trước đây? Max Austin đem khung ảnh cầm trong tay, nhẹ nhàng vuốt vài cái, thì thào nói: "Nhưng tôi hiện tại không biết làm như vậy đúng hay sai nữa..."

- "Ông hồ đồ sao!" – Lali Hoorne vừa nghe lời này, không khỏi kích động: "Đương nhiên là đúng! Charlotte hiện tại có gia đình của chính mình, có chồng và đứa con, con bé thật sự hạnh phúc! Những người bên cạnh chúng ta, ai nhắc tới đến đều không khỏi hâm mộ con gái chúng ta gả tốt, không khỏi hâm mộ chúng ta có con rể tài mạo song toàn, tốt như Win! Ông còn có cái gì hoài nghi, chẳng lẽ ông hi vọng con bé cùng nó... Cùng nó..." Vừa nói đến nơi đây, bà thở dài một hơi, ngừng lời.

Max Austin lắc đầu, trầm trọng nói: "Nhưng Charlotte sau khi mất trí nhớ, giống như thay đổi thành một người khác, tôi không còn thấy con bé thoải mái cười to, làm một người ba, điều này thật sự làm cho tôi thương tâm." Nói tới đây, ông nhìn Lali Hoorne, ánh mắt lộ ra một tia bi thương: "Hơn nữa, con bé hiện nay tuy rằng trở nên rất nghe lời chúng ta, nhưng trong lòng mà nói, rõ ràng bất hòa với chúng ta rất nhiều, dù là ngẫu nhiên cả nhà tụ họp, vẻ mặt của con bé vĩnh viễn lộ ra một cỗ cảm giác xa cách, con bé hiện tại đối với chúng ta còn không thân thiết bằng gia đình dượng. Chẳng lẽ bà một chút cũng không có cảm giác được sao? Con bé lựa chọn quên người kia, nhưng... Nhưng trong lòng nó cũng hận chúng ta, bằng không, bằng không sao lại biến thành thế này?"

Lali Hoorne trầm mặc xuống, căn phòng trống rỗng yên tĩnh như đã chết, qua một hồi lâu, bà mới nói: "Tôi sẽ không hối hận..." Thanh âm của bà lộ ra một tia kiên quyết, ánh mắt lại thống khổ nhắm lại, một lát sau, lại chậm rãi mở, thì thào lặp lại nói: "Không, đối với chuyện này, tôi vĩnh viễn không hối hận, vĩnh viễn không..."

( Đồ ích kỷ kia bà sẽ phải hoi hannnnnnnnn )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro