Chương 36: Đến lúc đó, mọi người đừng quá kinh ngạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa trưa, Win Metawin gọi điện thoại về đây, báo cho Charlotte biết hắn và ông Push đã đến sân bay, sẽ trực tiếp về Helena gia, dặn dò Charlotte sau khi tan tầm cũng đến đó, tựa hồ tâm tình của hắn rất tốt, vừa nói vừa cười trong điện thoại, Charlotte miễn cưỡng lên tinh thần nói vài câu qua quít. Chẳng bao lâu sau, ông Push lại gọi điện thoại, luôn miệng dặn do nàng buổi tối qua sớm một chút để ăn cơm tối.

Tan tầm, Charlotte nhìn nhìn đồng hồ, xe nhắm thẳng đến biệt thự Helena gia.

Trong phòng khách, Ông Push và Win Metawin đang trò chuyện, Sara ngẫu nhiên nói vài câu, bà phu nhân thì vô cùng bận rộn, bồi bọn họ tán gẫu một lát, lại muốn đến nhà bếp xem người giúp việc chuẩn bị cơm nước thế nào.

Vừa thấy Charlotte tiến vào, Sara liền cười: "Chị họ, khao đi nha, anh rể ở Sin City thắng tiền, số tiền không nhỏ nha."
*Sin City: thành phố tội ác, nơi được dung túng các loại tệ nạn xã hội, biệt danh của Las Vegas.

Charlotte ngẩn ra, còn chưa kịp nói gì, ông Push sợ nàng trách Win Metawin, vội vàng nói: "Win lúc đầu không chịu đi, là dượng dẫn nó đi đánh cược một phen, quả nhiên người bình thường không đánh bạc, vận may quá tốt."

- "Bao nhiêu tiền?" – Charlotte nhìn Win Metawin liếc mắt một cái, sau đó ngồi xuống bên cạnh Sara.

Win Metawin thấy thần sắc Charlotte thản nhiên, đắc ý trên mặt không khỏi thu liễm vài phần: "Hơn bốn mươi ngàn USD."

- "Ừm, số tiền này đối với anh cũng không phải số lượng nhỏ."

Win Metawin có điểm xấu hổ, ông Push đang muốn giải vây, Charlotte lại nhìn về phía ông, mỉm cười nói: "Dượng, tiền cờ bạc hẳn là dượng cho."
Ông Push vung tay lên: "Khụ, một chút tiền lẻ, nhắc đến làm gì."

Charlotte không nói gì, ông Push ha ha cười: "Charlotte à, có phải là con thấy dượng phá hư Win không, không vui à?"

- "Không có ạ." – Trong lòng Charlotte tuy rằng tức giận nhưng cũng không biểu hiện trước mặt ông Push.

- "Con muốn trách thì trách dượng, trăm ngàn đừng trách Win nha. Nó á, đi đến nơi nào cũng nhớ thương con, mua hai thùng lớn quà cho con và Sunny." – Ông Push cực lực khen Win, lại nói đùa: "Charlotte, mọi thứ con đều tốt, chỉ có điều quản thằng bé quá, đi ra ngoài chơi nhất định phải chơi hết mình chứ, nam nhân mà, quản nhiều quá không tốt."

Sara cho muốn một quả việt quất vào miệng, nghe nói thế bỗng dừng động tác, lăng nhăng hỏi: "Ba, gái bên đó thế nào?"
( Hỏi hay lắm chị gái của em =)))) )

Lời của nàng vừa ra khỏi miệng, toàn bộ không khí liền thay đổi, nụ cười trên mặt ông Push trở nên cứng đờ, sau đó mở miệng trách mắng: "Sara, con gái con đứa, hỏi cái gì vậy!"

Sara nằm xuống sô pha, thở thật dài: "Thế gian này thật không công bằng, nam nhân muốn làm cái gì đều được, còn nữ nhân làm cái gì cũng là phạm tội."

- "Cái gì nam với nữ, ba là ba con!" – ông Push nhìn con gái khiến mình đau đầu, đang muốn tiếp tục một khóa giáo dục tư tưởng nàng, may mà lúc người này giúp việc đi đến mời mọi người vào ăn cơm hắn mới bỏ qua, quay đầu đi vào nhà ăn.

Bà phu nhân luôn luôn thích náo nhiệt, mỗi lần trong nhà mình có người thân cùng dùng cơm thì đó là lúc bà vui vẻ nhất, bà chỉ chỉ vào con cua đồng mập mạp trên bàn, không ngừng tiếp cho Win Metawin: "Win, con thích ăn nhất là cái này, ăn nhiều vào."
- "Vâng, vâng." – Win Metawin vội vàng đáp ứng, đưa đũa gắp một gắp bỏ vào chén.

- "Xem ra lần này ra ngoài chơi cùng dượng thật sự rất vui vẻ, khí sắc và tinh thần đều tốt."

Sara nói: "Có rượu mạnh, gái đẹp, chỗ cờ bạc, sao không vui vẻ được?" Nói xong nhìn sắc mặt không tốt của ba, làm mặt quỷ, hướng Charlotte cười cười: "Chị họ, hay là lần sau chúng ta cũng ra ngoài chơi một chuyến đi?"

- "Được." – Charlotte huận miệng đáp.

Win Metawin nói: "Sara, em dọn đến khách sạn ở, có quen không?"

- "Tốt lắm ạ, so với ở nhà còn thoải mái hơn."

Bà phu nhân tiếp lời nói: "Vậy à? Dù sao cũng giống ở nhà, suốt ngày có người hầu hạ, còn không cần phải nghe ai lải nhải dài dòng."

Ông Push tức giận nói: "Tốt rồi, dọn ra ngoài ở, không bao giờ biết làm cho người khác bớt lo."
Win Metawin bỗng nhiên cười: "Đi ra ngoài cho có không gian riêng thôi, Sara, công tử của Han chủ tịch ngân hàng đang theo đuổi em nha."

- "Cái gì?" - Bà phu nhân vừa nghe đến lời này, đầu lập tức chuyển quan hướng con gái: "Sara, con đang yêu hả?" Charlotte nhìn Sara, sắc mặt cũng trở nên kỳ quái.

Ông Push lại trừng mắt nói: "Hừ! Sao con lại không nói cho ba biết?"

- "Nói nói nói, nói cái gì mà nói!" – Sara nhận thấy ánh mắt mọi người đều hướng về mình, giơ hai tay lên xin hàng: "Nhiều người theo đuổi con như vậy, chẳng lẽ kể hết ra sao? Ai biểu ba mẹ sinh ra con gái xinh đẹp như vậy."

Win Metawin cười nói: "Han công tử là người không tệ, gia thế thì khỏi nói, diện mạo và năng lực cũng tốt, con thấy Sara nên suy xét."
Ông Push buông chiếc đũa, giận tái mặt nói: "Dượng không đồng ý! Ba của tên Han đó, đối nhân xử thế quỷ quái, dượng không thể làm thông gia với một tên như vậy, hơn nữa con trai của ông ta là do bà xã thu nuôi, là một đứa con hoang."

Bình thường Win Metawin ở trước mặt ông Push nói chuyện rất thuyết phục, hôm nay lại không có tí mặt mũi nào, đúng là chuyện chưa từng có, khuôn mặt Win Metawin có chút ngượng ngùng, lại bồi cười: "Nhưng Han công tử rất vĩ đại, rất cầu tiến... Lại là con trai độc nhất trong nhà..."

Ông Push không đợi hắn nói xong liền đánh gãy: "Dượng mặc kệ nó là con trai độc nhất hay là con hoang, mẹ ruột của nó xuất thân là vũ nữ, chỉ xét đến điểm này thôi, vạn vạn lần không xứng với con gái dượng!"

- "Ba, con đã cùng anh ta nói chuyện hôn nhân đâu, ba làm gì kích động như vậy, có để cho người ta ăn cơm hay không?" – Sara một tay vỗ vỗ đầu, thở dài nói: "Quan niệm cổ hủ của ba ăn sâu bén rễ rồi, thật sự làm người ta đau đầu, con hoang cũng không phải lỗi của anh ta, ba sao lại nói người ta như vậy?"
- "Cái gì? Con nói giúp nó, con chẳng lẽ thật sự..."

Sara thấy ba mình nghiêm túc, vội vàng nói: "Bạn bè, chỉ là bạn bè." Charlotte cũng khuyên nhủ: "Dượng, dượng đừng sốt ruột, dượng trước hết nghe Sara nói xong đã."

Thế này ông Push mới thả lỏng, bà phu nhân lại hỏi: "Sara, con dọn ra ngoài, thật sự chỉ vì gần công ty, không phải vì lý do khác?"

- "Được rồi, là vì con đang yêu."

- "Cái gì?" – Tâm ông Push lập tức căng lên, so với người khác còn phản ứng mạnh hơn: "Là ai?"

- "Mọi người không biết." – Sara bay bổng nói một câu, sau đó cúi đầu ăn.

- "Cái gì? Không biết?"

- "Là một bác sĩ."

Charlotte không nghĩ đến Sara lại cả gan như vậy, ở ngay trước mặt vợ chồng ông Push nhắc tới Engfa, chẳng nhưng tim nàng nhảy lên đến tận cổ họng, mà trong lòng còn có cảm giác khó chịu nói không nên lời, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, Win Metawin cũng cảm thấy kinh ngạc: "Bác sĩ à? Sao lại chưa từng nghe qua? Charlotte, việc này em có biết không?"
Charlotte trầm mặc không lên tiếng, chỉ lắc lắc đầu, tỏ vẻ chính mình cũng không biết chuyện.

Bà phu nhân nghe xong trở nên vô cùng vui vẻ, cười nói: "Bác sĩ à, bác sĩ cũng rất tốt, con yêu đương, ba mẹ cũng không có yêu cầu gì nhiều, chỉ cần đứa nhỏ nhân phẩm tốt, gia thế trong sạch là được, lão Push, ông nói xem có phải không?" Nói xong liền nghiêng đầu nhìn ông Push.

- "Ừ." – Ông Push lên tiếng, miễn cưỡng tỏ ra đồng tình, nhưng khuôn mặt vẫn nghiêm túc.

Khóe môi Sara lộ ra một chút ý cười: "Người con chọn, tất nhiên là nhân phẩm tốt."

- "Bệnh viện nào?"

- "Bangkok."

Charlotte cúi đầu xuống, bất tri bất giác nắm chặt chiếc đũa trong tay. Bà phu nhân lại hỏi liên tiếp: "Bao nhiêu tuổi rồi? Là người ở đâu?"

- "Mẹ, mẹ hỏi chậm một chút, đừng có liên hồi như vậy."
Bà phu nhân bỗng trở nên khẩn trương: "Con dọn ra khách sạn ở là vì người kia?"

- "Cái gì?" – Ông Push lập tức trừng mắt: "Con nếu dám làm bậy, dẫn nam nhân vào khách sạn... Ba..."

- "Con ngất mất, hai người nghĩ đi đâu vậy?" – Sara bị cha mẹ mình làm cho dở khóc dở cười.

Ông Push nhẹ nhàng thở ra, hạ lệnh nói: "Ngày nào đó dẫn về gặp ba."

Win Metawin cũng phụ họa: "Đúng vậy, đây là người đầu tiên em chủ động nhắc tới trước mặt dì dượng, xem ra lần này vô cùng đặc biệt, anh cũng không gặp không được."

Khóe miệng Sara mang theo một tia cười ngọt ngào, ánh mắt đảo qua từng người, cuối cùng dừng trên người Charlotte vài giây, thế này với ẩn ý nói: "Mọi người yên tâm, không bao lâu con sẽ mang người đó đến trước mặt mọi người, chính thức giới thiệu cho mọi người biết, đến lúc đó đừng ngạc nhiên nha!"
.
.
.
.
.
Đem mở thùng đặt ở phòng khách ra, rồi lấy từng cái một ra khỏi, nước hoa quý phái, quần áo xinh đẹp, còn có một vài món đồ chơi độc đáo mới lạ.

- "Charlotte, cái váy này anh vừa nhìn đã thích, lúc đó anh tưởng tượng khi em mặc lên người sẽ xinh đẹp thế nào. Em xem xem, mắt nhìn của anh cũng không tệ lắm chứ?" – Win Metawin cầm lấy một chiếc váy màu tím, giọng điệu vô cùng hưng phấn. Charlotte ngồi trên sô pha, ngơ ngác nhìn màn hình ti vi tối đen.

- "Charlotte?"

Charlotte bị hắn kêu một cái, nháy mắt hồi phục tinh thần: "A?"

- "Anh nói chuyện với em mà." – Win Metawin buông cái váy trong tay, ngồi xuống bên cạnh nàng, quan tâm hỏi: "Làm sao vậy? Từ lúc ăn cơm, rồi lái xe về nhà đến bây giờ, em vẫn là dáng vẻ thần bất thủ xá."

*Thần bất thủ xá: hồn rời khỏi xác, tâm trí bất ổn.

- "Ừm, gần đây phỏng vấn nhiều."

- "Là công việc mệt mỏi sao? Anh sợ em vì chuyện anh đánh bài mà nổi giận, em biết anh không có đam mê này."

- "Anh không nên lấy tiền của dượng."

- "Anh biết, anh biết." –  Win Metawin vội vàng giải thích: "Dượng muốn anh bồi dượng đi sòng bạc, anh... Anh cũng không muốn như vậy."

- "Quên đi, em cũng không muốn so đo với anh chuyện này." – Charlotte tựa hồ có chút mệt mỏi, vô lực dựa vào sô pha.

Win Metawin nhìn sườn mặt tinh xảo hoàn mĩ của nàng, không nhịn được lại tiến lên, một tay nhẹ nhàng lay động mái tóc dài của nàng, một tay vuốt ve khuôn mặt nàng: "Vợ à, còn giận anh chuyện lần trước sao?"

Charlotte quay đầu, tránh đi bàn tay hắn, cánh tay Win Metawin cứng đờ, lập tức trên mặt tràn đầy tia thất vọng: "Vợ yêu, anh biết mình sai rồi, thật đấy, lần này đi lâu như vậy, kỳ thật cũng muốn tách em ra một thời gian, đợi cho không khí khẩn trương giữa chúng ta dịu xuống. Anh ở bên kia, mỗi ngày đều rất nhớ em, rất nhớ con gái, em không biết ngày đó trong điện thoại nghe em nói em nhớ anh, anh vui đến mức nào đâu, lúc đó anh hận không thể mọc cánh lập tức bay trở về."
Charlotte hơi hơi nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Em không muốn về sau sẽ xảy ra chuyện như vậy nữa."

Win Metawin ngẩn ra, tâm tình nhanh chóng xoay chuyển, lập tức nói: "Đương nhiên, đương nhiên, anh sẽ không bao giờ làm trò bậy bạ như vậy nữa!"

- "Như vậy... Là em tha thứ cho anh?" – Hắn nhìn Charlotte, cẩn thận hỏi: "Vậy em có thể dọn về phòng không?"

Charlotte cắn cắn môi, sau một lát rốt cuộc cũng gật đầu: "Ừ."
.
.
.
.
.
Đêm đã khuya, đèn trong phòng cũng tắt.

Trong khoan mũi không còn vương vấn hương thơm của hoa cỏ thơm ngát, nụ hôn mát lạnh ngọt ngào ôn nhu kia nữa. Thay vào đó là một hơi thở hung mãnh, bên tai còn vang lên tiếng thở dốc nặng nề. Đã lâu không cùng phòng, Win Metawin kích động không kiềm chế được, hắn đem Charlotte đặt dưới thân, một bên thô bạo cởi quần áo nàng, một bên điên cuồng đòi lấy thân thể nàng.
- "Charlotte, anh muốn em, anh muốn em..." – Hắn thở hổn hển, thì thầm bên tai nàng, trong thanh âm không che dấu được dục vọng.
(Aaaaaaaaaaaaaaaa muốn cái đầu bò chứ muốn)

Charlotte nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên đêm mưa ấy, tình cảnh trong xe cùng Engfa, cô ôm nàng, để nàng ngồi trên người cô, hôn nàng một cách quyến luyến và nóng bỏng như vậy, tay âu yếm mỗi một bộ phận trên thân thể nàng, ôn nhu mà kiên nhẫn, cô lại quen thuộc cơ thể nàng như vậy, so với nàng còn quen thuộc hơn...

Nhưng người phía trên nàng giờ đây không phải cô, đầu lưỡi hắn không mềm mại như vậy, hơi thở của hắn không ngọt ngào như vậy, hắn cho nàng cảm giác không giống với cảm giác cô mang lại... Nàng không cách nào tưởng tượng bọn họ là cùng một người, cũng không có cách nào tại giờ phút này ngừng nghĩ đến cô, gương mặt tái nhợt kia, con ngươi u buồn đó, tựa như khắc vào trong lòng, mỗi khắc đều đi theo nàng, chăm chú nhìn nàng.

Gương mặt thống khổ của Charlotte hơi vặn vẹo, hay tay nắm chặt ra trải giường rồi sau đó lại buông ra, đột nhiên quát to một tiếng: "Không!" Cũng không biết lấy khí lực từ đâu ra, lập tức đẩy người Win Metawin qua một bên.

- "Charlotte, em làm sao vậy?"

Win Metawin sờ soạng mở đèn, thở dốc nửa quỳ trên giường, vẻ mặt khϊếp sợ nhìn Charlotte, Charlotte cúi đầu, mái tóc xốc xếch rũ xuống trên trán khiến người khác không thấy rõ lắm biểu tình của nàng, mà tay nàng lại gắt gao ôm lấy cái chăn trên giường, miễn cưỡng che khuất thân thể quang lõa, từng chút một từ từ lui về phía sau, mãi cho đến khi dựa vào đầu giường, cả người thu lại thành một đoàn.

Dục niệm của Win Metawin vốn đang tăng vọt đột nhiên bị đẩy ra, tất nhiên là rất không vui, đến mức sắc mặt đỏ bừng bừng, trán đầy mồ hôi, nhưng nhìn thấy dáng vẻ đau đớn co quắp của Charlotte, lại không chút cáu kỉnh nào, chỉ lấy lại tinh thần kiên nhẫn nói: "Charlotte, có phải là anh..."

Hắn tràn đầy hoài nghi, tới gần Charlotte, đưa tay vén tóc nàng qua một bên, biểu tình nháy mắt trở nên cứng ngắc, thì ra bà xã mình không biết từ khi nào nước mắt đã thấm ướt gò má.
Trong phòng hoàn toàn an tĩnh trở lại, trong tai chỉ nghe được tiếng thở của nam nhân dần dần dịu xuống và âm thanh khóc nức nở của nữ nhân rốt cuộc vẫn không ức chế được.

Win Metawin quỳ gối bên cạnh Charlotte, sắc mặt tối tăm, thân thể cứng như một pho tượng, thật lâu sau hắn mới miễn cưỡng nặn ra một câu: "Charlotte, có phải là vì lần trước nên em chưa chuẩn bị tốt không?"

Charlotte chỉ nức nở, cũng không nói gì cả.

Đôi mắt Win Metawin dần đen đi, muốn nói gì đó, nhưng lời đến bên miệng liền sửa lại: "Charlotte, nói cho anh biết, em làm sao vậy? Hay là anh... Không đủ ôn nhu sao?"

Hắn cố hết sức giữ giọng điệu ôn hòa, lại làm tăng thêm gánh nặng trong lòng Charlotte, khiến trên ngực nàng như bị một thứ gì đó vô cùng nặng nề đè lên, gần như thở không ra hơi. Nàng nắm chặt chăn, sau một lúc lâu mới cố hết sức lắc đầu, sau đó nâng con ngươi mông lung lên, nghẹn ngào nói: "Win, đừng hỏi em, em không biết, em không biết mình làm sao nữa..."
- "Charlotte, đừng khóc..." – Cảm xúc phức tạp trong mắt Win Metawin dần dần biến mất, tay dừng ở không trung một chút, sau đó lau đi nước mắt nơi khóe mắt nàng, bên miệng hiện lên một nụ cười thản nhiên, giọng điệu cũng hết sức sủng nịch: "Có thể là em gần đây quá mệt mỏi, hoặc là, lần trước anh tạo thành bóng ma cho em, không sao cả, anh sẽ chờ em."

- "Win, em xin lỗi."

- "Không sao cả, chúng ta đi ngủ, nhé?" – Win Metawin xoa đầu nàng, giống như đang dỗ dành một đứa con nít, giúp đỡ nàng nằm xuống.

Charlotte nghe lời hắn nằm xuống ngủ, trong lòng bỗng nhiên tràn đầy cảm kích, nhịn không được khẽ kêu một tiếng: "Win."

Win Metawin từ phía sau đem nàng ôm vào lồng ngực: "Vợ yêu, anh ở đây."

- "Ừm."

- "Vợ à, anh yêu em."

Win Metawin vẫn duy trì tư thế ôm lấy bên người nàng, nghiêng tai lắng nghe, nhưng lời nói này vừa thoát ra, lại giống như viên đá chìm xuống đáy biển, không có hồi âm, hô hấp của Charlotte bắt đầu trở nên thong thả chậm rãi, vốn đang ôm chặt thân thể nàng, tay hắn cũng dần dần thả lỏng.
Xác thực Charlotte chắc chắn đã ngủ, Win Metawin mới cẩn thận từ bên người nàng dời đi, lượm lấy quần áo dưới đất mặc vào, ngay cả cúc áo cũng không cài vào, đưa tay tắt đèn, rón rén ra khỏi phòng ngủ.

Rèm cửa sổ phòng khách cũng không kéo lên, ánh trăng trong trẻo lạnh lùng xuyên qua cửa sổ sát đất, mang vào phòng một chút ánh sáng. Win Metawin tùy tiện khoác một chiếc áo sơmi màu trắng, nơi bộ ngực rắn chắc phanh ra, đi xuống cầu thang, sau đó ngồi xuống trên ghế sô pha rộng lớn.

Trong phòng cũng không phải không thể thấy đồ vật, hắn cũng lười bật đèn, vươn tay lấy một điếu thuốc từ hộp thuốc lá trên bàn trà, bật lửa "tách" lên một tiếng, đầu dựa vào sô pha, hít một hơi thật sâu.

Khi học đại học hắn vẫn hút thuốc, nhưng vì Charlotte không thích mùi thuốc lá nên hắn rất ít hút, khi trong nhà phải tiếp đãi khách lúc nào cũng thiếu các loại rượu các loại thuốc lá sa hoa, lúc này tâm tình phiền loạn mới chạm vào thuốc lá.
Không có bên thứ ba cũng không có gì đặc biệt mâu thuẫn, nhưng thái độ Charlotte đối với hắn càng ngày càng lạnh nhạt, giữa hai người họ như có một vết rạn nhỏ, nhưng cũng không thể trở lại giống ngày xưa, dễ dàng làm cho vết rạn đó lớn dần, càng lúc càng lan rộng, thậm chí có thể tách hai người bọn họ ra thành hai bên thế giới, mà hiện nay ngay cả thân thể nàng cũng bài xích hắn. Win Metawin trăm tư không thể giải, một tay tùy ý khoác lên sô pha, nhíu chặt mày, lại lấy thêm một điếu, ngửa đầu từng ngụm thôn vân thổ vụ, khói lửa trong phòng lúc sáng lúc tối, trong chốc lát, gạt tàn thuốc đã chứa đầy mẩu thuốc lá và bụi thuốc, mà hắn cũng như hạ một quyết định, dập tắt nửa điếu còn lại.

*Thôn vân thổ vụ: nhả khói, chỉ hành động của người nghiện thuốc lá, mang ý chế nhạo.

Quên đi thời gian, hẳn coi như còn sớm. Win Metawin gác chân lên bàn trà, lấy từ túi quần tây ra chiếc điện thoại, gọi đến cho một dãy số, vang lên năm sáu tiếng, microphone truyền đến một giọng hiền lành thân thiết.

- "Mẹ, con là Win, thật có lỗi khuya như vậy mà còn gọi điện thoại cho mẹ, con chỉ là... Có chuyện quan trọng muốn nói với mẹ." –  Win Metawin một lần nữa đem thân người dựa vào sô pha, cũng không giống như mọi ngày biểu đạt một chút lời thân thiết và hỏi thăm, trực tiếp đi vào chủ đề chính: "Là chuyện có liên quan tới Charlotte... Không không, bọn con vẫn tốt... Mẹ, trước tiên không cần lo lắng chuyện này, con muốn nghe mẹ nói về nam sinh trước kia Charlotte yêu... Không không, mẹ, con tuyệt đối không phải muốn truy cứu chuyện này, chỉ là quan hệ của con và Charlotte hiện tại rất cứng, con có cảm giác, bọn con càng ngày càng xa cách, nhưng con không có cách nào để thay đổi tình huống của bọn con lúc này... Cô ấy gần đây không đúng lắm, con hoài nghi không biết có phải là cô ấy nhớ lại chuyện trước kia không, bác sĩ từng nói, tỉ lệ sau này cô ấy hồi phục trí nhớ rất lớn... Không, không có dấu hiệu gì chứng tỏ cô ấy nhớ lại cả, con chỉ lo lắng không biết có phải cô ấy nhớ lại thông qua điềm báo không, cho nên con muốn đi trước một bước, cặn kẽ hiểu rõ quá khứ của cô ấy và người kia, mẹ, dù thế nào, hiện tại cô ấy vẫn là vợ con, con không muốn bị người khác cướp đi từ trong tay mình... Sao ạ? Mẹ đến đây? Bao giờ?"
(Sao mà hay méc mẹ quá àaaaaaaa)
.
.
.
.
.
.
.
Khi mở cửa ra, vẻ mặt vui sướng của Sara biến thành ngạc nhiên: "Sao lại là mày?"

- "Làm gì mà cái mặt như gặp quỷ vậy?" – Malaika đứng ngoài cửa, thoạt nhìn như chịu đả kích lớn: "Nếu không mày cho là ai?"

- "Không có cho là ai cả." – Sara lại đưa ra chiêu bài cười tươi roi rói: "Vào đi."

- "Bớt đi, hồi nãy tao thấy mày cười như thiếu nữ đang yêu, vừa thấy tao là mặt thất vọng liền, mày nghĩ tao mù à?" – Malaika khẩu khí chua chát, đi theo nàng vào phòng khách: "Thật là khiến người khác khó chịu, tao tìm mày, mày thất vọng vậy à?"

- "Rồi rồi, muốn uống gì?" – Sara đi đến quầy bar bên cạnh phòng khách, hướng nàng hất hất cằm.

- "Cái gì cũng được, tao không phải tới đây uống rượu, mà tao cũng đâu có được hoan nghênh." – Malaika bĩu môi nói, khẩu khí vẫn chưa dịu xuống.
- "Ôi, thôi mà, đừng nói thế mà, tao chỉ không ngờ mày lại đến đây gặp tao thôi." – Sara ấy ra hai chai rượu mạnh, rót ra một ít, pha với một chút nước chanh, tự mình cầm lấy hai ly mang đến rồi ngồi xuống, thuận tay đưa cho nàng một ly.

- "Tao ăn cơm xong không có việc gì làm, lái xe vòng vòng đường phố, nhớ mày nên muốn đến gặp mày một chút không được à?" – Malaika lắc lắc chất lỏng màu xanh nhạt trong ly, uống một ngụm, hừ nhẹ một tiếng: "Mày thành thật đi, đang đợi ai chứ gì?"

- "Tối nay tao hẹn Fa đến ăn cơm á."

- "Tao biết!"

- "Tao sợ mày không biết."

- "Đến bây giờ còn ăn cơm tối? Chị ấy cho mày leo cây rồi." – Malaika có điểm vui sướng khi người khác gặp họa.

- "Không phải, trước đó tao định lái xe đi đón chị ấy, nhưng chị ấy gọi điện thoại đến, bảo vừa nhận một ca phẫu thuật gấp, nên phải trễ mới đến."
- "Chậc chậc, đại tiểu thư theo đuổi người khác, bao nhiêu phách lối đều gỡ xuống hết."

- "Vậy à?" – Sara liếc nàng một cái, không cam lòng yếu thế nói: "Còn kém hơn mày theo đuổi Bright, mỗi ngày đều ngồi điên cuồng ở quán bar."

- "Tao theo đuổi hồi nào! Đó là nhất kiến chung tình, là thuộc về nhau!" – Malaika trắng mắt trừng nàng, Sara cũng không nói nữa, chỉ cười nhìn nàng, Malaika bị ánh mắt của nàng đánh bại: "Ai, quên đi, theo đuổi thì theo đuổi."

- "Vốn là thế, để bụng làm gì, ai ra tay trước không quan trọng, miễn là người mong muốn bị mình cầm tù là được rồi, phải không?"

Malaika nghe xong lời này, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên có điểm cẩn trọng: "Sara."

- "Hả?"

- "Nếu, tao nói nếu á." – Malaika dùng ánh mắt dò xét nhìn nàng: "Nếu chúng ta đồng thời yêu một nam nhân..."
- "Cái gì?" – Sara thiếu chút bật ra tiếng cười: "Đây là chuyện không có khả năng, nam nhân nào lại có sức quyến rũ lớn như vậy?"

- "Được rồi, thế tao cũng yêu Engfa..."

- "Ha ha!" – Sara buông ly rượu, tay chống đầu, cười đến run rẩy cả người: "Mày bệnh hả? Trừ phi một người đi cạo đầu, một người đi tìm bách hợp tình ái, ngày đó tao sẽ tin tưởng mày có khả năng thích nữ nhân. Tuy rằng Engfa quả thực khiến người khác yêu, nhưng trong số những người yêu chị ấy, không có mày."

Malaika tái mặt: "Tao nói là giả thiết được không?!"

- "Loại giả thiết này không thành lập."

- "Được rồi, dù sao cũng vậy, nếu như chúng ta đồng thời yêu một người, mày có vì tao buông tha cho người kia không?"

Sara nhìn nàng, nụ cười dần biến mất, đôi mắt bảo thạch rực rỡ hơi nheo lại: "Ừm, mày hỏi tao vấn đề này rất nghiêm túc, tao cũng sẽ nghiêm túc cân nhắc."
Ánh mắt của nàng sáng lên, dường như có nhìn thấy tâm tư của người khác, Malaika thường ngày sợ nhất là vẻ mặt này của nàng, cúi đầu giả vờ uống rượu, tránh được ánh mắt nàng, chỉ nghe giọng của Sara bên tai: "Nếu đã yêu, thì cứ làm theo bản năng, sao phải buông tha?"

Malaika ngẩng đầu, nhìn thấy bộ dáng nghiêm trang của nàng, bất giác ngẩn ra, chưa từ bỏ ý định nói: "Thế về sau fchúng ta thường gặp mặt, nếu hai người ở bên nhau, tao nhìn thấy sẽ đau khổ, mày không băn khoăn cảm thụ của tao sao?"

Sara bỗng bật cười: "Mày có Bright mà, còn muốn tao băn khoăn cảm thụ gì của mày nữa?"

Malaika ngẩn ngơ, thấy biểu tình của nàng thay đổi trong nháy mắt, lời nói thật thật giả giả, nhất thời không hiểu ý của nàng là gì, càng không biết đề tài này phải tiếp tục thế nào. Trầm mặc trong chốc lát, nàng nhẹ giọng nói: "Sara, mày thật sự yêu Engfa à?"
- "Đương nhiên."

- "Được rồi." – Malaika đem rượu trong ly uống cạn, cầm túi đứng dậy, cười cười có chút mất tự nhiên: "Chị ấy cũng sắp đến đây, như vậy tao cũng không thể không thức thời đứng ở đây, tao về, mày hưởng thụ khoảng thời gian tiếp theo tốt nhé."
.
.
.
.
.
.
Khi Engfa đến, đồ ăn nóng hổi cũng đã được bưng lên, cô liếc mắt một cái vịt hun khói, tôm hương cay... Tất cả đều là các móm ăn kinh điển, mùi thơm vô cùng mê người, cô ngồi xuống bên cạnh Sara, một bên ngửi ngửi, một bên nhìn không được nói: "Buổi tối chỉ nên ăn nhẹ, ăn món cay không phải lựa chọn tốt."

- "Bệnh nghề nghiệp, rõ ràng chị thèm chảy nước miếng, còn muốn nói mấy lời trái lương tâm." – Trong ánh mắt Sara mang theo chút khinh thường.
Engfa cười cười, đưa một miếng vịt vào trong miệng, cảm giác được da thịt mềm mại, khen ngợi hết lời, lại không khỏi thở dài: "Có tiền thật tốt, mỗi ngày đều có thể ăn những gì mình thích."

- "Vốn là định ăn hải sản, ở đây hải sản cũng tốt lắm."

- "Đúng vậy, tôi nhớ em thích ăn hải sản."

Sara cố gắng như vô tình nói: "Ngày hôm qua ba em và anh rể trở về, tiệc ở nhà là ăn hải sản á, hôm nay lại ăn nữa không có khẩu vị. Malai thích ăn cay, em cũng bị cậu ấy làm thích theo, món cay này là lựa chọn không tệ."

Yết hầu Engfa như bị cái gì chặn lại, tốc độ nuốt chậm xuống, thả tay bên cạnh chén thủy tinh.

- "Ba em đúng là một ông chồng không tốt, đi ra nước ngoài cũng không mua gì cho mẹ em, tại mẹ em muốn mua gì đều có thể tự mua, còn anh rể nhà em lại mang về hai thùng quà cho chị họ." – Sara cảm thán một chút, thấy Engfa cúi đầu uống nước, một tay đoạt lấy ly cô.
- "Làm gì vậy? Cay như thế còn không cho người ta uống nước sao?" – Engfa có ý đồ che dấu cảm xúc mình xuống thấp, khẽ oán giận.

Sara nhíu nhíu đôi mi nhìn cô: "Biết không, hôm nay chị đến muộn."

Engfa không nghĩ đến nàng lại chuyển đề tài nhanh như vậy, ngạc nhiên hỏi: "Hả? Tôi nói xin lỗi rồi mà."

- "Không đủ thành ý, nhận trừng phạt."

- "Phạt thế nào?!" — Engfa biết nàng khôn ranh quỷ quái, nghe nàng nói như thế có chút đau đầu.

Sara cầm lấy một chai Alsace Gewurztraminer, rót cho cô một ly, đáp phi sở vấn nói: "Uống cái này có thể giảm bớt vị cay."

Engfa cầm ly lên, cảm nhận được mùi hương thơm ngát say lòng người, ngạc nhiên hỏi: "Rượu này thơm qua, giống mùi trái cây, lại giống mùi hoa, quả thật làm người ta say mê." Cúi đầu uống một ngụm, cười nói: "Chua chua ngọt ngọt, uống ngon thật."
- "Đừng bị mùi hương của nó mê hoặc, người không biết uống nhiều một chút sẽ say ngay, cơ mà cũng không sao, bởi vì đây chính là điều em phạt chị, đêm này uống rượu cùng em, em muốn uống cỡ nào chị phải uống cỡ đó, cho nên sớm hay muộn chị cũng sẽ say thôi." – Sara cười như tiểu hồ ly ăn trộm đường, thiên kiều bá mị.

*Thiên kiều bá mị: xinh đẹp, quyến rũ.

- "Không thành vấn đề." – Khóe miệng Engfa hiện lên vẻ tươi cười, thản nhiên nói: "Dù sao ngày mai tôi cũng không cần đến bệnh viện, mà gần đây tôi cũng thích uống rượu."

Xô đá bên cạnh chiếc giường lớn trong phòng ngủ có một chai rượu đỏ, Engfa nằm trên giường, đầu óc choáng váng, gương mặt tái nhợt đã ửng đỏ, Sara nghiêng người nằm bên cạnh cô, tay chống đầu, phát ra tiếng cười khẽ: "Chị say rồi à?"
- "Không có, chỉ là đầu hơi nặng, em yên tâm, tôi vẫn nhận ra khuôn mặt em." – Engfa nghiêng đầu, đột nhiên muốn vui đùa.

- "Tốt lắm." – Sara tựa hồ thực vừa lòng với trạng thái của cô, nháy nháy mắt: "Bởi vì em muốn nói với chị, tối hôm qua em nhắc đến chị trước mặt ba mẹ em."

- "Nhắc đến tôi? Nhắc đến tôi làm gì?" – Engfa rất ngạc nhiên.

- "Em nói với họ em thích chị."

- "Hả?" – Engfa giật mình một cái, cơ hồ tỉnh lại từ cơn say, lấy tay chống giường, có chút cố sức ngồi dậy, trợn to mắt nhìn Sara.

- "Em chỉ nhắc đến chị, không có nói chị là nam hay nữ, chuyện này giữ lại sau này nói."

Nàng nói chuyện, giọng điệu và vẻ mặt đều rất tự nhiên, giống như nói đến việc thường ngày, Engfa nhìn nàng, lòng vẫn đang treo trên không trung.
- "Fa, chị khẩn trương à?"

Engfa nuốt nước miếng, lập tức lắc đầu: "Không... Không có."

- "Thế có muốn em chia sẻ với chị một bí mật, cho chị thả lỏng một chút không" – Thanh âm Sara nhu thuận lại ngọt ngào, nụ cười cũng quyến rũ cực kỳ.

- "Bí mật... Bí mật gì?" – Trong lòng Engfa bỗng có cảm giác không ổn, lời nói trở nên lắp bắp kỳ lạ.

- "Bí mật chính là..." – Engfa vừa cảm thấy mùi nước hoa xạ hương bay vào mũi, Sara đã đặt cằm trên vai Engfa, môi nàng mấp máy bên tai, cánh môi kiều diễm như hoa hồng như vô tình phất qua tại Engfa, thanh âm ngọt ngào mê hoặc nói không nên lời: "Đêm nay nội y em mặc, là cái màu tím ngày đó chị chọn cho em, rất khiêu gợi nha..."

(🥹🥹🥹🥹🥹🥹🥹)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro