Chương 42: Nữ nhân xa lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một chiếc máy bay vững vàng đáp xuống sân bay quốc tế Phuket. Charlotte mang theo tâm tình phức tạp bước xuống cầu thang khoang máy bay, rồi cùng đám đông đi ra khỏi hành lang.

Bởi vì là kỳ nghỉ vàng, nên so với mọi lần, sân bay vẫn chật kín chỗ, xe taxi xếp hàng đón khách đã lâu, Charlotte rốt cuộc cũng lên được một chiếc.

- "Chào cháu, muốn đi đâu?" – Ông chú tài xế taxi cười hỏi.

- "Đại học PSU Phuket Campus." – Charlotte nhẹ giọng đáp một câu, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Thành phố Phuket này, chính mình cũng đã sống nhiều năm, hẳn là rất quen thuộc, nhưng hiện tại nhìn xung quanh lại thấy xa lạ, Charlotte cau mày, trong lòng dâng lên một tia khổ sở.

- "Đến trường đại học gặp bạn trai à?"

Charlotte ngẩn ra, cúi đầu nhìn chính mình, nàng hôm nay không mặc trang phục công sở mà mặc một bộ thường phục màu trắng, tôn lên khuôn mặt trơn mượt, thoạt nhìn có vẻ đầy sức sống, hoàn toàn không nhận ra là người mẹ đã có con, cứ như thiếu nữ mười tám tuổi, chẳng trách tài xế lại nhầm cô là sinh viên.

- "Không có, cháu đã đi làm rồi."

- "Thật là nhìn không ra." – Nói chuyện với mĩ nữ, tất nhiên cũng phải nam tính, tài xế từ kính chiếu hậu nhìn nàng một cái, tò mò nói: "Thế ngày nghỉ đầu tiên, cháu đến trường làm gì? Chẳng lẽ có em trai em gái nào học ở đó sao?"

- "Đó là nơi trước kia cháu học."

- "Thì ra là vậy, nghỉ ngơi trở về thăm trường cũ à? Hẳn là năm trước mới tốt nghiệp nhỉ, cháu học khoa nào?"

Charlotte đem ánh mắt đang nhìn phía ngoài cửa sổ thu hồi, mi tâm lộ ra sắc mệt mỏi, nhắm mắt dựa ra phía sau, không trả lời vấn đề kế tiếp của hắn. Ông chú tài xế hỏi thêm vài câu, không nghe thấy tiếng trả lời, nhìn nàng qua kính chiếu hậu, rốt cuộc cũng biết điều ngậm miệng lại.
.
.
.
.
.
.
Trường đại học rất lớn, rất đẹp, từ cổng trường một mạch đi vào, nơi nơi đều thấy tốp năm tốp ba sinh viên, khuôn mặt đều hào hứng tuổi thanh xuân, một chuỗi hưng phấn vang vang. Charlotte cảm giác như mình liều lĩnh xâm nhập vào lãnh địa xa lạ của người khác, mờ mịt, có chút khẩn trương.

Nơi này, thật sự mình từng thuộc về sao? Khoảng thời gian đại học quý giá của mình, thật sự trải qua ở đây sao? Vì sao mình hoàn toàn không nhớ ra? Vì sao mình hoàn toàn không có cảm giác?

Charlotte đứng bên ngoài cửa Học viện, tâm tình vô cùng thống khổ, người qua lại không ít, nhưng không ai biết nàng, mà nàng, cũng không nhớ rõ giảng viên trước kia của mình là ai, thậm chí cũng không có dũng khí đi tìm một ai đó hỏi, nhiều năm qua đi như vậy, hết thảy đều có thể đã thay đổi, hơn nữa, bây giờ còn là kỳ nghỉ.

Đứng ở nơi này, tận mắt chứng kiến sân trường xinh đẹp, nhìn đến những sinh viên thanh xuân bức người, sức sống tràn đầy, Charlotte mới càng thêm ý thức được, đoạn ký ức mình quên đi là đoạn ký ức quý giá đến cỡ nào, và mất trí nhớ là chuyện bi ai đến nhường nào.

Nàng ôm đầu, đột nhiên lui về sau hai bước, một nam sinh đi qua nhìn thấy, trên mặt hiện lên tia kinh ngạc, vội vàng bước lên đỡ lấy nàng: "Bạn học, không sao chứ?"

Charlotte chậm rãi buông tay, ngẩng đầu lên, cảm kích nhìn hắn: "Cám ơn, tôi không sao, chỉ là lúc này có chút khó chịu."

- "Có cần tôi đưa bạn đến xem bác sĩ không?" – Nam sinh kia quan tâm nhìn cô.

- "Không cần, tôi ngồi chỗ kia một lúc là được rồi." - Charlotte lắc lắc đầu, sau đó chỉ chỉ băng ghế dài ven đường cách đó không xa.

- "Bạn... Thật sự không sao?" – Nam sinh kia vẫn có chút lo lắng.

- "Không có việc gì." – Charlotte mỉm cười: "Thật sự cám ơn cậu, cậu cứ tiếp tục lo việc của mình."
Nam sinh kia nghe nàng nói vậy, mới phất tay đi xa.

Ngồi trên băng ghế dài, nhìn tòa nhà đối diện, hoa cỏ cây cối xung quanh, người đi đường không quen biết, Charlotte ngây ngốc hồi lâu, mãi đến khi mặt trời ngả về phía Tây, nàng vẫn chưa suy nghĩ tiếp theo phải làm gì, nàng nhìn cổ tay xem thời gian, từ lúc xuống máy bay đến giờ vẫn chưa kịp khởi động điện thoại, vội vàng lấy ra mở.
Quả nhiên, bên trong có vô số tin nhắn, vô số cuộc gọi, của Malaika, của Win Metawin, còn có của ba mẹ mình, Charlotte thậm chí còn chưa kiểm tra xong tin nhắn đã có cuộc điện thoại của mẹ nàng gọi đến.

- "Charlottr, con đang ở đâu? Điện thoại cứ tắt máy, mẹ với ba con ở sân bay đợi con mòn mỏi! Con rốt cuộc đi đâu? Muốn cho ba mẹ chết phải không?"

- "Con ở trường đại học."

- "Cái gì?" – Giọng bà lập tức trở nên sắc bén: "Con một mình chạy tới chỗ đó làm gì!"

- "Con muốn thăm trường trước kia mình học."

Bà không đợi nàng nói xong, chắc chắn như đinh đóng cột nói: "Cụ thể con đang ở chỗ nào? Mẹ với ba con lập tức lái xe đến đón con!"

- "Tại sao không nói cho ba mẹ biết con ngồi trên máy bay nào, hả?! Tại sao ngay cả Win con cũng không nói? Con cả ngày tắt máy, một mình chạy đến đó làm gì? Con không biết tất cả mọi người đều lo lắng cho con sao? Con có để người mẹ như mẹ vào lòng không?! Con có biết ba mẹ ở sân bay đợi con bao lâu không!"

Dọc đường đi, bà Lali cứ lải nhải như thế, ông Max không nhịn được rốt cuộc cũng lên tiếng khuyên bảo: "Được rồi, được rồi, con gái hiếm hoi về nhà một lần, bà đừng mắng con bé nữa."

- "Ông còn bênh nó, ông không thấy nó làm ra chuyện gì à?!"

Charlotte dựa vào cửa kính xe, cũng dị thường trầm mặc, không phát ra một tiếng, mắt điếc tai ngơ với cuộc đối thoại của bọn họ. Về đến nhà, ông Max vội vàng châm trà, bưng trái cây cho con gái, bà Lali ngồi sô pha đối diện Charlotte, cơn giận còn sót lại vẫn chưa trôi: "Con cũng lớn như vậy rồi, có thể cho mẹ bớt lo không?"

- "Con quên khởi động máy, mẹ, con khiến mọi người lo lắng, về chuyện này con xin lỗi." – Charlotte nhắm mắt lại, rồi quay đầu nhìn bà: "Nhưng con chỉ muốn đến thăm trường trước kia mình học, con nghĩ mình có thể nhớ lại điều gì đó, hoặc may mắn gặp được người quen biết, được không? Người mất trí nhớ không phải mẹ, mẹ không hiểu được cảm giác của con, mẹ làm ơn thông cảm cho con một chút được không?!"
Bà há miệng thở dốc, nửa ngày nói không nên lời, ông Max cũng nói: "Đúng vậy, con gái không phải cố ý, bà cũng bớt nói vài câu đi, vốn con bé về nhà thì đã là chuyện vui rồi."

Bà trầm mặc một chút, giọng điệu rốt cuộc cũng dịu xuống: "Charlotte, con muốn đến thăm trường học, con phải nhớ mọi chuyện, mẹ cũng có thể đi cùng con mà, con một mình đến đó làm gì. Con ra khỏi nhà một lần, là mẹ bị dọa sợ một lần, cho nên mới kinh hãi như vậy, con nói mẹ không hiểu cảm giác của con, nhưng con có hiểu được cảm giác của mẹ không?"

Nói xong, bà bắt đầu rơi nước mắt, ông Max than thở: "Ai ai, bà lại làm sao vậy, khóc cái gì, Charlotte trở về, nhà chúng ta đoàn tụ, phải vô cùng vui vẻ chứ." Nói xong vội vàng lấy khăn đưa cho bà.
Charlotte nhìn thấy bộ dáng vô cùng thương tâm của bà, lòng không khỏi mềm xuống: "Được rồi mẹ, là con sai, mẹ đừng khóc."

- "Con muốn nhớ lại chuyện trước kia, chẳng lẽ mẹ không muốn con nhớ lại sao? Mẹ trước kia cũng có ý định tìm các giảng viên của con, bạn học của con, nhưng giảng viên thì có biết chuyện gì của con đâu? Đối với con, chỉ ấn tượng là một sinh viên giỏi, còn bạn học của con, hiện tại bôn ba trời nam đất bắc, còn thể tìm được người nào đâu, cho dù có thể tìm được, cũng có khả năng biết được bao nhiêu chuyện của con? Về chuyện năm đó, mẹ đều nói cho con biết cả rồi, bác sĩ cũng nói, việc này chỉ có thể từ từ, không thể bức con nhớ lại gì cả. Con muốn ba mẹ thế nào nữa? Chẳng lẽ con cho là ba mẹ ngăn con sao?"

- "Mẹ, thực xin lỗi, con không có ý này, mẹ đừng thương tâm." – Trong lòng Charlotte tràn đầy áy áy, nhận lỗi thuộc về mình.

- "Con muốn đến thăm trường học, ngày mai mẹ dẫn con đi một chút, cơ mà hiện tại là kỳ nghỉ, nơi đó cũng không có người đâu, giảng viên năm đó dạy con đều đã thay đổi nhiều. Tóm lại, con muốn đi đâu, mẹ sẽ cùng con đi đó, chỉ cần ở bên cạnh mẹ." – Bà lau nước mắt, nói tiếp: "Nhưng hiếm khi con về nhà, trước đó con phải đi thăm Ba mẹ chồng đã, mua vài thứ kính biếu gia đình thông gia bên kia, đây đều là những lễ tiết con dâu phải làm."

- "Vâng, con biết rồi." – Charlotte gật đầu thỏa hiệp.

Mấy ngày kế tiếp, bà quả nhiên làm theo lời mình, một li cũng không rời khỏi Charlotte, cơ hồ khiến Charlotte có cảm giác hít thở không thông, mà hai người cũng đi đến vài nơi, cũng không thu hoạch được gì. Càng về sau, Charlotte càng hối hận, cảm thấy chuyến về nhà này của mình hoàn toàn thất bại, sau đó hai ngày liền không muốn đi ra ngoài, tình nguyện ở nhà ngủ, bà Lali tất nhiên vui vẻ vì nàng như vậy, mỗi ngày đều ở nhà chuyên tâm chuẩn bị bữa ăn cho nàng.

Vất vả chịu đựng đến năm ngày, Charlotte khẩn cấp thu thập mọi thứ chuẩn bị về nhà, bà cố ý gọi xe tiễn nàng, nàng sống chết cũng không chịu, nói mấy ngày này bên ngoài nhiều người, mà bọn họ thì lớn tuổi rồi, sợ phải chen chúc hoặc xảy ra va chạm, cuối cùng bà cũng phải thỏa hiệp với con gái, cùng ông Max đưa nàng xuống lầu, nhìn nàng lên xe taxi đến sân bay quay về Bangkok.

Ngồi đợi máy bay trong phòng chờ, Charlotte nghĩ chuyến về nhà lần này vô cùng không hiểu quả, một chuyến trắng tay, vẫn cảm thấy ảo não, nàng ngồi đối diện một nữ nhân, tâm tình lại hoàn toàn tương phải với nàng, trong tay cầm di động chơi game, trên mặt thỉnh thoảng lộ ra thần sắc hưng phấn, đôi khi từ miệng phát ra tiếng cười khẽ. Trong lúc Charlotte và mọi người xung quanh bị tiếng cười khoái trá của nữ nhân ấy chú ý, nàng cũng tùy tiện lướt mắt nhìn cô ta một chút, nhưng chỉ thấy mái tóc của cô ta, áo sơmi màu trắng, quần tây đen, bên cạnh còn có một chiếc túi laptop màu đen, một bộ trang phục công sở, chỉ là vẫn cúi đầu chơi trò chơi, trên mặt lại có chiếc kính đen, không thể nhìn rõ khuôn mặt.

Trong lòng Charlotte không khỏi có chút cảm thán, tại sao từ trước đến giờ nội tâm nàng chưa từng phát ra cảm giác này, quả thực có thể cuốn hút người khác bằng tiếng cười? Cẩn thận suy nghĩ, trong trí nhớ hình như từng nghe qua, khi ở bên cạnh Engfa Waraha, cũng có loại ý niệm này trong đầu, tâm tình Charlotte lập tức trở nên chua xót.

Nửa giờ sau, loa phóng thanh vang lên tiếng thúc máy bay lần thứ nhất, Charlotte lại nhớ đến ký ức khi ở bên Engfa, trong miệng không tự chủ được phát ra một tiếng thở dài thật sâu, sau đó đứng lên.

Nữ nhân cách đó không xa bỗng nhiên nghe được âm thanh thở dài này, chậm rãi ngẩng đầu lên, vừa thấy khuôn mặt của nàng, không khỏi ngẩn ra, đưa tay đẩy kính lên, lập tức mở to mắt.

Charlotte cũng không chú ý đến biểu tình của cô ta đã xoay người sang chỗ khác, mới đi được vài bước, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng kêu: "Charlotte!"

Thân người nàng bị kiềm hãm, cước bộ tự nhiên dừng lại, sau đó kinh ngạc xoay người lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro