Chương 65: Em chỉ muốn ở bên cạnh chị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù muốn lảng tránh thế nào thì vấn đề này cũng phải đối mặt.

Nhưng Sara dường như hiểu rõ cô muốn truy cứu điều này, đứng dậy nhìn cô một cái, lại cúi đầu, nhẹ nhàng nằm trên đầu vai cô, thanh âm trở nên nũng nịu sợ hãi: "Chị giận?"

Gương mặt Engfa căng thảng, sau một lúc lâu, mới chậm rãi nói: "Em không nên đụng vào những thứ đó."

Tay Sara đan vào tay cô, cứ vẫn thong thả: "Engfa, chị đã nói em là nữ chủ nhân của căn nhà này, nếu đã là chủ nhân, ở trong này có cái gì là không thể đụng được, đúng chứ?"

Lời này rõ ràng là lý lẽ già mồm, nhưng người ta lại không thể phản bác, Engfa có lý lẽ của mình nhưng không thể nào ném ra.

- "Hơn nữa." — Sara cọ cọ vào cổ cô, uất ức nói: "Em chỉ là muốn biết nhiều hơn những điều chị trải qua, muốn giúp chị buông thả nó, chị có biết em để tâm cỡ nào không...?"

Engfa không nói lời nào, ngọn đèn ấm áp rơi xuống sắc mặt lạnh như băng của cô, hết thảy trông không hề ăn khớp, Sara thuận thế cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mình: "Fa, chúng ta mấy ngày không gặp, em vừa về đến, chị đã khởi binh vấn tội em rồi sao?"

Nàng khép nửa đôi mắt xinh đẹp, nắm tay Engfa, từ chiếc cổ trắng nõn của mình trượt xuống dưới, tiếp tục xuống phía dưới...

Khuôn mặt xinh đẹp của nàng hiện lên một mảnh ửng hồng, nỉ non nói: "Em còn nhớ, hai ngày trước chị nói nhớ em thế nào trong điện thoại, trên xe lúc trở về, em luôn mong chờ được nghe chính miệng chị nói bên tai em. Chuyện khác, có thể để qua một bên trước không?"

Lồng ngực Engfa phập phòng, lại giãy giụa rút tay về: "Sara, đừng như vậy, Charlotte ở cách vách."

Tuy rằng cô cau mày, thần sắc không vui, nhưng thanh âm cũng lạnh như băng không khôi phục, khóe miệng Sara hiện lên tiếu ý khó phát hiện, xoay người đặt lên người cô, thổ khí như lan bên tai cô: "Chẳng lẽ như vậy không khiến chị cảm thấy kích thích sao?"

Engfa vừa nghe những lời này, đột nhiên bắt lấy tay nàng: "Em nói cái gì?"

- "Fa, không cần nói em cũng biết, trong lòng chị không hề có oán hận với chị ta." — Sara nâng thân mình lên, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô: "Không cần nói em cũng biết, chị ta mất trí nhớ quên đi chị, chị ta sinh con kết hôn với người khác, chị tuyệt đối không hận chị ta. Nếu như vậy, chị để ý cảm thụ của chị ta làm gì? Chị cùng người mình yêu ở trong phòng làm cái gì, có liên quan gì đến chị ta sao?. Dù sao chị ta cũng không nghe thấy, không phải sao?"

Engfa trợn hai mắt, nhìn nàng một hồi lâu, bỗng nhiên nói từng chữ: "Tôi không hận em ấy!"

Không đợi Sara mở miệng, cô lại tiếp tục nói: "Cho dù em ấy quên tôi, tôi cũng chưa từng hận em ấy! Người em ấy hận chỉ có em!"

Sara ngẩn ra, bất khả tư nghị nhìn cô: "Engfa, chị... Chị nói cái gì?"

- "Sara, tôi không phải đồ ngốc, ở bên nhau lâu như vậy rồi tôi cũng không biết gì tính cách của em." — Trên mặt Engfa như có một tầng sương mù mỏng, lạnh lùng nói:

"Tại sao em biết người tôi yêu trước kia là Charlotte, là chị họ của em, em lại vẫn biểu hiện bình tĩnh như vậy, hửm? Tôi vốn không suy nghĩ cẩn thận điều này, nhưng khi nghĩ kỹ lại, đây mới hẳn là cách làm của em."

Sara ngây người ngẩn ra, mới nói: "Mặc kệ trước kia người chị yêu là ai, điều đó cũng đã trôi qua. Quan trọng là bây giờ chị đang ở bên cạnh em. Em như vậy, là làm theo lý trí, không bị chuyện này ảnh hưởng!"

- "Vậy à? Có một khoảng thời gian em thường xuyên miêu tả trước mặt tôi, cảnh tượng ân ái của Charlotte và Win Metawin, cũng là để tốt với tôi?"

Sara bị lời nói của cô làm nghẹn lại, một hồi lâu mới nói: "Chị trách em?"

Engfa nhìn chăm chú vào nàng, nói: "Chỉ là tôi không thể tin được, em lại đối với Charlotte như vậy, em ấy là chị của em, là người thân của em, em sao có thể nhẫn tâm như vậy với em ấy? Em ấy ở cùng trong căn nhà này, em sao có thể giống như không có việc gì, thân mật với tôi!"

Cô thở hổn hển, giọng điệu càng thêm kích động: "Em có biết quyển nhật ký đó đối với em ấy đả kích cỡ nào không? Em có biết... Cảm giác bị mọi người hợp lại lừa gạt phản bội không? Người thân cận nhất chỉ trong một đêm biến thành khuôn mặt dữ tợn đáng sợ, mà bên cạnh mình không có một ai có thể làm chỗ dựa tinh thần, em hiểu được cảm giác này không?"

- "Không phải em đưa nhật ký cho chị ta! Không phải em muốn chị ta lâm vào hoàn cảnh này, em lấy nhật ký, nhưng là Malai đưa cho chị ta!"

- "Nhưng em là người đã lấy ra ngoài, không phải sao?! Không có em, vốn không có tình cảnh này! Em không có tư cách lật xem những thứ này, không có tư cách lấy ra ngoài, em biết không?!"

- "Không có tư cách?" — Khóe miệng Sara hiện lên vẻ tươi cười, nhưng trong mắt không có chút ý cười, nàng nhíu mày: "Đúng vậy, là em cố ý nói chuyện của chị ta và chồng trước mặt chị, em muốn cho chị hết hi vọng, em tò mò chuyện của chị, chị thấy em không có tư cách xem mấy thứ đó, em liền đem nhật ký ra ngoài, rao chân tướng khắp thiên hạ, không để ý cảm thụ của chị ta, muốn cùng bạn gái thân mật. Như thế Engfa Waraha, chị muốn thế nào? Chị muốn vì thế chia tay em?"

- "Tôi không nói như vậy." — Engfa quay đầu, buồn bực nói: "Từ lúc đến bên cạnh em, tôi không nghĩ sẽ dễ dàng chia xa em, tôi cũng từng hứa với em. Tuy rằng em làm những điều đó, làm cho tôi rất tức giận, nhưng tôi sẽ cố hiểu và bỏ qua, tôi không biết giữa em và Charlotte xảy ra chuyện gì, tôi chỉ muốn lúc này, em có thể để tâm cảm thụ của Charlotte một chút."

Nghe cô nói như vậy, thần sắc Sara dịu xuống một chút, đang định nói thì Engfa lại tiếp: "Tôi hi vọng khoảng thời gian tiếp theo, em ở lại khách sạn đi, không nên ở bên này."

- "Cái gì?" — Sắc mặt Sara lập tức trở nên khó coi.

Ánh mắt Engfa kiên quyết nhìn nàng: "Tôi thỉnh thoảng sẽ đến khách sạn với em, nhưng thời gian này em thật sự không nên ở lại nơi này."
.
.
.
.
.
.
Mưa dầm liên tục vài ngày rốt cuộc cũng qua đi, nghênh đón một bầu trời đầy nắng.

Malaika lái xe, ở trên con đường rộng lớn, tâm tình giống như bị ánh mặt trời hoa mĩ cuốn hút, sinh ra một chút vui vẻ, còn Charlotte ngồi ghế phó lái, ánh mắt ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ, vẫn cau mày, tinh thần có vẻ không phấn chấn.

- "Ai, em thấy Tao luật sư thật sự rất chuyên nghiệp, chị cũng thấy, cảm giác cũng không tệ chứ. Người ta là cao thủ tòa án hôn nhân..."

Nàng vừa lái xe vừa lải nhải, nhưng không được một chút đáp lại, khi ô tô dừng ở đèn đỏ ngã tư đường, nàng rốt cuộc cũng không nhịn được mà nghiêng đầu cố gắng nhìn mặt Charlotte, kêu lên: "Ai, ai!"

Charlotte giống như từ trong mộng tỉnh dậy, chậm rãi quay đầu.

- "Charlotte, chị làm sao vậy? Tao luật sư nói Sunny còn nhỏ, vẫn còn rất dựa dẫm vào chị, tranh quyền nuôi nấng không là vấn đề gì, chẳng lẽ chị còn gì lo lắng sao?"

Charlotte lắc đầu, ô tô tiếp tục đi về phía trước, Malaika nắm tay lái, nhấp mím môi, vẫn nhịn không được đem những lời cất giấu trong lòng hỏi: "Tối hôm qua, Sara...nó không làm gì chị chứ?"

Charlotte lại lắc đầu.

Malaika nhìn nàng, muốn nói lại thôi, qua một hồi lâu mới nặn ra một câu: "Ai, em biết chị thấy nó và Engfa, lòng rất khổ sở."

Charlotte miễn cưỡng động khóe môi, tối hôm qua một đêm không chợp mắt, tất cả lại chỉ có hai chữ khổ sở để khái quát, nghĩ đến hai người họ ở bên nhau, ở cùng một phòng khác, giống như một lưỡi dao sắc bén, từng phát đâm vào tim mình.

- "Malai."

- "Vâng?" — Malaika nghiêng đầu nhìn cô.

- "Em nói xem, chị ở trong nhà Engfa, có phải có chút buồn cười không?"

Malaika sửng sốt, tiếp theo cười khổ: "Em cũng không biết nói thế nào, ba người các người thế này rất quái dị. Nhưng em cũng không cảm thấy buồn cười, em cảm thấy chị vốn là nên ở nơi đó, ở bên cạnh Engfa. Kỳ thật em có thể hiểu được tâm tình của chị, lúc này, chị muốn ở bên cạnh chị ấy, dù em an ủi chị một vạn câu, làm cho chị một vạn chuyện, có lẽ cũng không bằng một ánh mắt của chị ấy."

- "Malai, chị yêu chị ấy rất nhiều, em biết mà."

Malaika khẽ nói: "Em biết."

Lệ quang trong mắt Charlotte lóe ra, đầu xoay qua một bên: "Chỉ gặp vài lần, trái tim chị hoàn toàn giao cho chị ấy, ở bên cạnh Win Metawin ngần ấy năm, cho đến bây giờ cũng không có cảm giác này, thậm chí cho tới bây giờ chị chưa từng khóc. Khi biết Engfa, mới cảm nhận được cảm giác mê say là thế nào, mới biết được mình thì ra lại dễ khóc như vậy. Tuy nhiên, chị nén đau rời xa chị ấy, nhịn đau nói một đằng nghĩ một nẻo với chị ấy, đến cuối cùng chị mới phát hiện, thì ra người mình yêu, lại vốn là người yêu của mình. Malai, em hiểu được cảm thụ của chị không?"

Nàng nghẹn ngào, nói chuyện trở nên đứt quãng: "Malai, chị... Rất đau lòng, cũng không cam tâm."

- "Chị ấy vốn chính là của chị, chị hoàn toàn có thể làm giống lời em hôm đó nói, cướp chị ấy về, có cái gì không can tâm?" — Malaika có chút sốt ruột.

- "Charlotte, bây giờ thái độ của Engfa thế nào? Chị vẫn chưa nói rõ với em, không phải chị ấy luôn tìm chị sao, đến nơi này không phải vì chị sao? Chắc chắn chị ấy vẫn yêu chị, cho dù hiện tại ở bên cạnh Sara, nhưng vẫn biết chị uất ức rất nhiều, biết Sara dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy, chị ấy chẳng lẽ vẫn thờ ơ sao?"

- "Chị ấy bị lời chị nói trước kia làm tổn thương, chị ấy hiểu lầm chị." — Charlotte càng nói càng thương tâm, ngay cả nói chuyện cũng có chút khó khăn: "Chị ấy nghĩ... Nghĩ chị yêu Win Metawin, thậm chí... Chị ấy nghĩ những năm này chị rất hạnh phúc, Malai, chị có trăm miệng cũng không biện giải nổi."

- "Chị ấy... Nghĩ như vậy? Chị có giải thích hay không? Chị ấy không tin chị?" — Malaika giật mình, sau đó chắc như đinh đóng cột nói: "Không sao, em có thể giúp chị giải thích với chị ấy!"

- "Không cần, là chị tạo khúc mắc, nên để tự chị gỡ bỏ, như vậy sẽ tốt hơn một chút." — Charlotte sụt sịt, nhẹ giọng nói: "Malai, bây giờ chị muốn dọn ra khỏi chỗ Engfa."

- "Cái gì?" — Malaika kinh ngạc hỏi: "Chị muốn dọn ra?"

- "Đúng vậy, chị không thể nhìn chị ấy và Sara ở bên nhau, cảm giác đau đớn này chị khó có thể chịu nổi, chị muốn một lần nữa dọn đến chỗ em." — Charlotte nhìn nàng, như hạ quyết tâm: "Nhưng trước khi dọn ra ngoài, chị sẽ nói chuyện một lần với chị ấy."
.
.
.
.
.
.
Tan tầm về nhà, trong phòng khách không có bóng dáng Charlotte, cửa thư phòng không đóng, Engfa ló đầu vào nhìn nhìn, trên chiếc giường trắng tinh trống không, chăn nện xếp chỉnh tề. Engfa bất giác có cảm giác hoảng hốt, đang định tìm xung quanh, thì trong nhà bếp truyền đến những tiếng vang nhỏ, cô vội vàng đi theo thanh âm đó.

Charlotte đứng tại phòng bếp bận rộn, trong nồi bắt đầu bốc lên hơi nước, một chén nước đổ ào ạt vào nồi, hỗn hợp hành băm, trứng gà, bánh rán dầu lập tức phiêu tán vào không khí, không bao lâu, một chén trứng vàng óng có điểm vài chấm hành lá màu xanh biếc đã ra khỏi nồi, Charlotte cầm lấy chén đựng xoay người lại, mới phát hiện có một người đứng ở cửa bếp, cả kinh thiếu chút nữa cái chén trong tay rơi xuống.

- "Cẩn thận!" — Engfa bước một bước lên, đưa tay muốn tiếp cái chén trong tay nàng, nhưng động tác lại dừng ở giữa không trung.

Charlotte kinh hồn chưa định, dừng một chút mới nói: "Sao chị về sớm vậy?"

- "Ừ, hôm nay tôi tan tầm sớm." — Engfa thuận miệng nói dối.

- "Em... em muốn làm bữa cơm cho chị ăn, mọi ngày toàn là chị làm." — Charlotte tựa hồ có chút thẹn thùng với việc nấu ăn, rũ đôi mi dài xuống, trên mặt nổi lên sắc đỏ nhè nhẹ: "Em chỉ làm đơn giản."

- "Tôi biết." — Lời vừa thoát khỏi miệng, Engfa dường như cảm thấy không ổn, lại thêm một câu: "Cám ơn."

Trên bàn bày hai hướng đồ ăn đơn giản, Engfa và Charlotte ngồi đối diện nhau, có vẻ Engfa ăn nhiều hơn so với ngày thường một chút, Charlotte vẫn ăn ít như vậy. Hai người yên lặng ăn xong bữa cơm, Charlotte lấy chén đũa thu dọn vào nhà bếp, Engfa cũng không cướp công của nàng, trở về phòng cầm quần áo bước vào phòng tắm.

Tắm rửa xong, thay đổi một thân quần áo ngủ thoải mái nhẹ nhàng đi ra, thấy Charlotte đang ngồi ngẩn người trên sô pha, Engfa nhìn nàng một cái, nói: "Sao không xem ti vi?"

Đi đến lấy cái điều khiển từ xa, mở ti vi lên, sau đó ngồi lên tấm lót lông trên mặt đất.

Trên ti vi đang chiếu phim hành động đặc sắc Âu Mĩ, âm thanh xe ô tô va chạm, tiếng súng, làm cho căn phòng trở nên náo nhiệt hẳn lên, Engfa ngồi dưới đất dựa vào sô pha, mắt không rời khỏi màn hình.

Náo nhiệt so với trầm mặc khiến người ta có nhiều dũng khí hơn, Charlotte nhìn cô, rốt cuộc cũng nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Fa."

- "Ừ." — Ánh mắt Engfa vẫn nhìn chằm chằm màn hình ti vi.

- "Em... Em sẽ dọn ra ngoài ngày mai."

Engfa nhất thời không nói gì, ngay khi Charlotte không xác định được phải chăng cô không nghe thấy được những lời này, cô lại mở miệng: "Dọn đi đâu?"

- "Chỗ Malai."

"Kịch" một tiếng, màn hình tắt, Engfa để điều khiển từ xa lên bàn trà, nghiêng đầu nhìn nàng: "Vì Sara? Cho nên em phải đi sao?"

Charlotte cắn cắn môi, bỗng nhiên nói: "Fa, em không muốn đi, em chỉ muốn ở bên cạnh chị, muốn nhìn thấy chị."

Nàng cúi đầu nói, giọng điệu khiến người ta nghe xong cảm thấy vô cùng chua xót.

- "Em biết chị và Sara đã đến bên nhau, em biết em làm thế này sẽ rất kỳ quái." — Bỗng dưng mắt Charlotte chứa đầy lệ, tiếp tục nói: "Nhưng thế giới của em, trời đất đã suy sụp, hoàn toàn thay đổi, có những ngày, em mất hết can đảm, thậm chí còn hi vọng mình cứ vậy chết đi cho rồi, hi vọng mình mất đi tri giác. Trong đầu em chỉ nghĩ đến một mình chị, em không thể ở lại chỗ Malai, em chỉ muốn gặp chị, chỉ muốn tìm chị, chỉ muốn, được ở nơi có thể nhìn thấy chị. Nơi có chị, tổn thương cũng có thể giảm bớt, tuy rằng chị sẽ cho em tổn thương khác, nhưng cảm giác tổn thương này, khiến em cảm giác mình còn sống."

Thanh âm của nàng, như khóc lóc như kể lể, ở trong căn phòng trống rỗng lại càng khiến người ta lo lắng, Engfa nhìn nàng, trong lòng khó chịu dị thường, gắt gao cắn môi, không lên tiếng.

- "Engfa, em biết em rất ích kỉ, nhưng em không biết mình phải chạy đi đâu, phải tiếp tục thế nào. Trước kia chưa xem nhật ký, em yêu chị, xem nhật ký, em biết chị là người em từng yêu, chỉ cần có chị, em mới có dũng khí để sống, em có thể chỉ có hai bàn tay trắng, nhưng em không muốn mất đi chị, hơn nữa là sau khi biết chân tướng. Dù em biết mình đã không còn tư cách, em còn đến chỗ của chị, em hưởng thụ cảm giác chị dốc lòng chăm sóc em, lừa dối mình chị còn yêu em, như vậy, trong lòng mới không còn u ám tuyệt vọng."

- "Engfa, xin hãy tha thứ cho em ích kỉ."

- "Đừng khóc." — Engfa thì thào nói: "Tôi hiểu cảm giác của em, tôi hoàn toàn hiểu được."

- "Không! Chị không hiểu, căn bản là chị không hiểu!" — Trong phút chốc, nước mắt Charlotte rơi như mưa, nước mắt ngang dọc trên khuôn mặt xinh đẹp, Engfa nhịn không được đứng dậy, ngồi xuống bên người nàng, yên lặng lấy một tờ khăn giấy cho nàng, Charlotte không tiếp, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai cô.

Hai người vẫn duy trì tư thế đó, vẫn không nhúc nhích, nước mắt dần làm ướt bả vai Engfa.

Thật lâu sau, Charlotte mới từ từ bình tĩnh trở lại, nàng ngồi dậy, lấy khăn giấy lau nước mắt trên mặt, bỗng chậm rãi nói: "Ngày đó, em tỉnh lại, phát hiện ra mình nằm trong phòng bệnh, sau đó, em thấy một gương mặt anh tuấn rất quen thuộc, em biết hắn, hắn là anh Win, hắn thấy em tỉnh, hạ người xuống nhìn em, vẻ mặt rất lo lắng thân thiết, câu đầu tiên em nói với hắn chính là hỏi hắn 'em làm sao vậy?'"

- "Em nghĩ là mình bị bệnh, nhưng em không nhớ nổi nguyên nhân hậu quả, em nghĩ... Tớ vẫn còn đang học cấp ba, nhưng anh Win lại hình như có một chút thay đổi, tóc của hắn, trang phục hắn mặc, thân người cao... Tất cả đều có thay đổi, tuy vẫn là khuôn mặt đó..."

Charlotte và Win Metawin là thanh mai trúc mã, tuy rằng giờ phút này trong lòng nàng cực hận hắn, nhưng không cách nào vẫn xưng hô hắn là "Win" như sau khi kết hôn, khi nàng chìm đắm trong ký ức ngày đó, lại vẫn bất tri bất giác dùng cách xưng hô cũ, "anh Win".

Dáng vẻ Engfa thuận theo hạ tầm mắt, từ đầu đến cuối đều rất im lặng, giống như thật sự nghe nàng nói hết, mà khi nàng lần thứ hai nhắc đến hai chữ "anh Win", cô rốt cuộc cũng nhịn không được, đột nhiên đánh gãy lời nàng:

"Em không cần nói với tôi những chuyện này, những gì các người trải qua, bồi đắp tình cảm thế nào, xây dựng gia đình, dưỡng dục con gái, tôi thật sự không có chút hứng thú."

Cô cực lực áp chế cảm xúc, nhưng thanh âm cũng không khắc chế được mà đề cao, giọng điệu có vẻ vô cùng thiếu kiên nhẫn, Charlotte cho tới bây giờ vẫn chưa bị cô đối xử như vậy, bị cô dọa sợ, kinh ngạc nhìn cô, Engfa cũng ý thức được mình luống cuống, hít một hơi thật sâu, đứng dậy, đi qua một bên, tự mình pha một ly trà.

Căn phòng đột nhiên yên lặng như tờ.

- "Charlotte." — Một lát, Engfa xoay người lại, tay đang cầm ly trà, con ngươi lại nổi lên sâu sắc hối hận, giọng điệu cũng trở nên nhu hòa: "Ý tôi là, tôi... Có thể hiểu được tâm tình hiện tại của em, bị lừa, bị người thân nhất lừa, cảm giác đó tôi thật sự có thể hiểu được. Nhưng chuyện quá khứ, đều đã qua rồi, em thật sự không cần thuật lại, tình huống mất trí nhớ như thế... Là chuyện đương nhiên, tôi cũng có thể hiểu được..."

Charlotte trợn đôi mắt đẹp lên, thanh âm cũng thay đổi tức khắc: "Chị nghĩ em và chị chỉ là đột nhiên phát hiện mình bị lâm vào một âm mưu, bị người thân thiết nhất lừa gạt phản bội, phẫn nộ, không cam lòng à? Chị cho chỉ là như vậy?!"

Engfa hướng mắt qua một bên, không lên tiếng.

- "Engfa Waraha, em đang nói chuyện với chị!" — Charlotte đột nhiên đứng dậy, lấy cái gối ném vào mặt Engfa, khóc kêu lên: "Chị không cần sợ tổn thương em, bây giờ nhiều hơn một dao hay ít hơn một dao, với em mà nói không sao cả! Chị không cần phải cẩn thận trước mặt em, cái gì mà bận tâm cảm nhận của em, em chỉ muốn nghe lời trong lòng chị!"

- "Nếu không thì sao?" — Engfa tránh thoát khỏi chiếc gối bay tới, cũng có chút phát hỏa: "Sau khi em mất trí nhớ, trong lòng em hắn không phải người che chở em sao? Em tỉnh lại thấy hắn, không phải cảm thấy rất anh tuấn quen thuộc sao? Cho dù biết hắn lừa em, em không phải là luôn miệng gọi hắn là anh Win sao? Em ở bên cạnh hắn, mắt mày không phải tươi rói lắm sao?"

Cô thở phì phò, gắt gao nhìn Charlotte, ép hỏi từng câu từng câu một, Charlotte không tự chủ lui về phía sau hai bước, chỉ nghe "xoảng" một tiếng, Engfa hung hăng ném ly trà trong tay xuống đất, cái chén lập tức tan nát.

Tiếng vang thật lớn, rồi yên tĩnh cực độ, cũng chỉ vài giây mà thôi. Không khí nháy mắt giống như đọng lại, Engfa và Charlotte cách xa mảnh sứ vỡ, mặt đối mặt, đoạn đối thoại của hai người tựa hồ chìm vào bế tắt.

Charlotte gắt gao cắn môi, không cho mình khóc, răng cắn vào môi, một chút vị máu tràn vào miệng.

- "Quên đi, cứ vậy đi." — Engfa thống khổ nhắm mắt, lảo đảo xoay người, kéo thân người nặng nhọc vào phòng ngủ, hai tay dao động phía sau:

"Charlotte, cứ vậy đi, tôi không muốn nói với em chuyện này nữa, tôi mệt chết mất."

- "Chị biết tình cảnh của em lúc đó à? Chị biết tình hình lúc đó thế nào sao?!" — Nước mắt Charltte đảo quanh hốc mắt, từ phía sau cô lớn tiếng nói:

"Em thật sự nhớ rõ hắn, nhớ hắn có tình cảm với em từ nhỏ, em tin ba mẹ, cũng tin hắn, từ Bangkok đến nước ngoài, chỉ có bọn họ ở cùng em. Hắn làm bạn với em thời gian dài nhất, hắn chiếu cố em, so với ba mẹ còn ân cần cẩn thận hơn, bưng trà rót nước, lau mặt rửa tay, cái gì hắn cũng làm cho em, hắn biết em thích cái gì, luân phiên đổi cách làm em vui, giải buồn cho em. Em dần dần tin, nhưng không muốn kết hôn, dường như tất cả mọi người đều hi vọng bọn em kết hôn, mẹ em luôn thúc dục em, không ngừng thúc dục em, khi đó, em cũng không biết thế nào, có chút sợ bà ấy, sau đó em trí óc hỗn loạn mà kết hôn."

- "Vậy à?" — Engfa đưa lưng về phía nàng, nhẹ giọng nói: "Em dám nói em không thích hắn, cho tới bây giờ cũng chưa từng yêu hắn?"

- "Đúng vậy, em chưa từng yêu hắn!" — Charlotte nói xong câu này, nước mắt liền chảy, tiến lên từ sau lưng ôm lấy cô, nghẹn ngào nói: "Fa, chị đã nói, em nói gì chị cũng tin, có phải không? Bây giờ... Bây giờ hãy tin em..."

Trong mắt Engfa tràn đầy thống khổ, chỉ khẽ nói:

"Charlotte, đừng khóc, đừng khóc nữa."

- "Em chỉ gạt chị một lần, em không nghĩ lần đó lại phải trả giá lớn như vậy. Em không phải loại thích đem bi thương và hạnh phúc chia sẻ với người khác, cho nên, ai ai cũng nghĩ em và hắn yêu nhau, rất hạnh phúc, nhưng bây giờ em không muốn chị nghĩ vậy." — Charlotte gắt gao ôm lấy cô, như là sợ cô sẽ đột nhiên biến mất, nói tiếp:

"Sau khi kết hôn, giữa chúng em rất bình yên, rất yên tĩnh, thành phố này đối với em rất xa lạ, hơn nữa trong lòng em vẫn có cảm giác kỳ quái, giống như mình đã mất đi thứ gì đó rất quý giá, cho nên em đóng băng trái tim mình. Những chuyện này em đều có nói qua với mẹ và bọn họ, bà ấy nói đó là do em mất trí nhớ, chứ không phải chuyện gì to tát, từ miệng bọn họ mà em biết mình trải qua những gì. Em về nhà vài lần, cũng không có cảm giác gì đặc thù, cũng không có thu hoạch gì, tất cả đều bình thường, sau đó em quen với cảm giác này. Em khó chịu, trong lòng trống rỗng, nhưng em giấu khó chịu vào lòng, sau khi sinh Sunny, tinh thần em trở nên màu sắc hơn, cũng cảm giác gần gũi với hắn hơn một chút, khoảng thời gian đó là thời gian bọn em hòa hợp nhất, bởi vì bọn em đều yêu thương Sunny, cùng nhau chăm sóc con bé, đề tài cũng nhiều hơn. Engfa..., những năm em kết hôn, em thừa nhận mình có thêm cảm tình với hắn, như người thân vậy, nhưng em chưa từng yêu hắn."

Nàng nhắm mắt lại, mặt nhẹ nhàng miết trên lưng Engfa, trong lòng vừa chua xót vừa đau đớn: "Engfa, cảm giác này mới là yêu, thấy được hay không thấy được đều ở trong lòng, mỗi biểu cảm mỗi nụ cười đều ghi khắc, khi nhớ nhung, hoặc rất ngọt ngào hoặc rất đau... Nhớ rõ khi gặp mặt ở nhà anh Bright, em vừa thấy chị đã có cảm giác đặc biệt, sau đó... Lại đi miếu, là em muốn đi cùng Malai, em muốn gặp chị, muốn chị chú ý, khi chị đối xử dịu dàng với em, em ấy thế mà không dám nhìn vào mắt chị, vừa thẹn vừa chát, vừa vui vừa sướng, cảm giác khẩn trương khiến em cảm thấy mình như nữ sinh mười bảy mười tám tuổi..."

- "Đừng nói nữa, đừng nói nữa." — Thân mình Engfa nhẹ nhàng run, đột nhiên đánh gãy lời nàng: "Đừng nói nữa."

- "Không, em muốn nói." — Charlotte nghẹn ngào, nhẹ giọng nói:

"Em biết tối hôm đó, em nói những lời đó khiến chị rất đau. Lúc đó em không biết quá khứ của chúng ta, em nghĩ em đã có chồng, em nghĩ Win Metawin không có chỗ nào có lỗi với em. Sunny lại còn nhỏ, ba mẹ em, dì dượng em cũng sẽ không đồng ý cho em ly hôn, hơn nữa, em cũng vừa vặn biết Sara thích chị, em xin lỗi. Fa..., em tự ti, lại không có dũng khí, nhưng lòng em đau tuyệt đối không kém chị, em... Em cũng chưa từng ngưng nhớ chị."

Engfa vốn nhịn không được đã rơi lệ, nghe được câu nói ấy, tay lại ngừng ở không trung, biểu cảm trở nên cứng ngắc cổ quái.

- "Fa..., chị tin em không? Điều em nói, chị tin không?" — Thanh âm Charlotte bi thương bất lực, lại như cầu xin.

- "Tôi tin, nhưng lại không tin." — Engfa ngơ ngác nhìn phía trước, thì thào nói: "Tin, thì tôi sẽ hận mình, nếu không tin, tôi lại cảm thấy mình đáng thương."

Tuy rằng cô không có đưa ra đáp án chắc chắn, nhưng giọng điệu vô cùng hối hận lại làm người ta an tâm, Charlotte ghé vào lưng cô, nhịn không được khóc thút thít hỏi:

-"Engfa, chị còn yêu em không? Còn một chút nào yêu em không? Hay là chị đối với Sara..."

Nàng muốn biết đáp án, lại sợ đáp án đó sẽ làm tan nát cõi lòng mình, tâm tình tràn ngập mâu thuẫn, cuối cùng một câu cũng nói không ra.

Engfa chậm rãi xoay người lại, giống như không nghe rõ nàng nói gì, nhíu mi lại, lẳng lặng nhìn chăm chú vào nàng.

Khuôn mặt xinh đẹp của Charlotte tái nhợt tiều tụy, trong đôi mắt mĩ miều còn chứa đựng nước mắt trong suốt, lại ngập tràn khẩn trương và chờ mong, giống như đang chờ quan tòa phán án.

- "Tôi... Không muốn nói những lời này, không muốn nhắc tới, không muốn nghe thấy." — Engfa nhìn nàng, mỗi một lời đều vô cùng cố sức:

"Tôi chỉ muốn nói với em, tôi đến với Sara, không phải là bắt lấy một cây gỗ cứu mạng, tôi thật tình muốn một lần nữa bắt đầu cùng em ấy, dắt tay đi cùng nhau cả đời."

(đùnggggggg 🥹)

Trong lòng Charlotte giống như bị thứ gì đó hung hăng đâm vào, đau đến không nói được lời nào, qua một lúc lâu, mới run rẩy đôi môi: "Dù có một ngày nào đó em hồi phục trí nhớ? Chị... Chị cũng không quan tâm sao?"

- "Charlotte, đã muộn." — Tim Engfa như bị dao cắt, tay muốn lau nước mắt của nàng, nhưng di chuyển đến giữa không trung rồi ngừng lại: "Dù em có hồi phục trí nhớ, cũng như thế thôi, tôi đã hứa hẹn với em ấy."

- "Vậy à?" — Trên mặt Charlotte hiện lên nụ cười chua xót, lộ vẻ sầu thảm nói:

"Thế còn hứa hẹn với em?"

Engfa hạ mí mắt, khàn giọng nói: "Charlotte, tôi xin lỗi, tôi vẫn giữ, mãi cho đến khi... Khẳng định em không muốn kết thúc. Giữa chúng ta vẫn không có kết thúc, dù là thật hay giả, nhưng buổi tối hôm đó, những lời nói em nói, trong lòng tôi đã là kết thúc. Charlotte, tôi từng muốn... Là người thứ ba bên cạnh em, với tôi mà nói, đây là một quyết định vô cùng gian nan, khi tôi hạ quyết tâm, dù vĩnh viễn không thể thấy ánh sáng, dù nhiều năm ôm đố kị bất công vào lòng, chỉ cần bên em, tôi cam tâm tình nguyện, bởi vì tôi đã chịu đủ ly biệt, chịu đủ nhớ nhung. Nhưng bây giờ, tôi không muốn hai người chúng ta lại trở thành bên thứ ba của nhau, thà rằng chúng ta là mối tình đầu bị người ta chia rẽ."

Charlotte dời ánh mắt đến khuôn mặt cô, đứng ngây một lúc lâu, đờ đẫn nói: "Em muốn chia rẽ chị và Sara, từ khi xem nhật ký, em đặc biệt nghĩ đến, trong lòng em đặc biệt không cam lòng."

Engfa ngẩn ra, chậm rãi ngẩng đầu lên.

- "Em nghĩ, chị là của em, em ỷ vào nhật ký, mặt dày đi đến chỗ chị, em hi vọng có thể một lần nữa bắt đầu với chị, em nghĩ trái tim đầy vết thương của em, chỉ có chị mới có thể giúp em chữa khỏi, có thể cho em dũng khí và an ủi lớn nhất. Dù em biết mình chưa ly hôn, em biết mình còn có đứa con gái, em vẫn mặt dày như vậy."

Charlotte mỉm cười như kẻ thần kinh, sau đó nói: "Nhưng hôm nay, em đột nhiên muốn rời khỏi, rời khỏi chị và căn phòng có chị, rời khỏi con người, khỏi nơi em khát khao muốn đến gần. Nói với chị những điều này, em chỉ là... Muốn chị hiểu tâm ý của em, muốn đánh cược một lần xem còn con đường nào khác không."

Engfa nhíu mày: "Vậy em phải đi? Thật muốn đến chỗ Malai sao?"

Charlotte cười cười, khẽ nói: "Engfa, gặp lại sau."

- "Sara, thời gian này sẽ không ở đây." — Engfa nhìn bóng dáng của nàng, bỗng nhiên vội vàng nói:

- "Tôi biết em có hỏi luật sư cố vấn chuyện ly hôn, cũng biết Malai giúp em. Thời gian này em ở chỗ tôi là hợp lý nhất, Malai sẽ ở lại chỗ Bright, cũng tiện tìm em, nếu em ra ngoài, có thể lấy xe Bright, cũng để người khác không dễ dàng tìm được em."

Charlotte vịn tay vào cửa thư phòng, cũng không quay đầu.

- "Em..., em có thể ở đây cho đến khi xử lý hết mọi chuyện."— Engfa tiếp tục khuyên bảo, biểu cảm khẩn trương lo âu, sau một lúc lâu, cô chuyển ánh mắt qua một bên, nhẹ giọng nói:

"Em ở đây đi, tôi có thể chăm sóc em, đi nơi khác, tôi... Tôi lo lắng."
( chồiiii 🌝)
.
.
.
.
.
.
.
Phòng khách rộng lớn của Metawin gia, đang xảy ra một trận bão tố.

- "Rõ ràng là một con người sao lại có thể trở lại một cái là không còn tăm hơi?! Thế nào mà vợ mình từ chức, làm chồng cũng không biết?" — Bà Lali Hoorne đi qua đi lại, nổi trận lôi đình:

"Chuyện như vậy, con còn gạt mẹ?! Còn giấu giếm mấy ngày, sao con lại hồ đồ như vậy?"

Win Metawin ngay ngắn đứng bên cạnh, cúi đầu nghe giáo huấn, không nói một lời, Ông Max Austin ngồi trên sô pha, chỉ than thở, một người từ trước đến nay không hút thuốc lá như ông, lại đưa tay lấy một điều thuốc trong chiếc hộp trên bàn trà, tay ông có chút run rẩy, bật lửa đánh vài cái cũng chưa đốt được, cuối cùng là Win Metawin cúi người xuống lấy bật lửa của mình bật cho ông.

- "Ai, bà à, hỏi rõ ràng đã, đừng chỉ lo oán trách thằng bé"

Ông Max còn chưa nói xong, Bà Lali đã trừng mắt đánh gãy lời ông:

"Đó là con gái tôi, ông không sốt ruột, tôi sốt ruột! Ông còn có tâm trạng hút thuốc, giống như con bé chỉ là con gái của mình tôi, đúng không?!"

Win Metawin nhỏ giọng khuyên nhủ: "Mẹ, mẹ bình tĩnh một chút, con cảm thấy việc này có chút không ổn, mẹ ngẫm lại xem, Charlotte lần này bay về không gặp ai sao? Cô ấy ở nhà có xảy ra chuyện gì khác thường không?"

- "Khác thường? Không có, vẫn tốt..."— Bà nói xong, sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch:

"Lần đó trước khi về nhà, nó có ghé qua trường Đại học, nhưng mà, nhưng mà ba mẹ lập tức tìm được đem con bé về nhà, hơn nữa sau đó Charlotte cũng không biểu lộ cái gì không đúng cả."

- "Cái này đúng rồi." — Win Metawin càng kiên định với suy nghĩ trong lòng, sắc mặt đột nhiên trở nên vô cùng khó coi:

"Cô ấy đến từ chức, tức là cô ấy không mất tích, mà là đã chuẩn bị làm như vậy, hơn nữa cũng không về nhà, ngay cả điện thoại cho ba mẹ cũng không, ngoại trừ biết được chuyện trước kia, còn có thể là nguyên nhân nào khác nữa!"

- "Trời ạ, trời ạ!" — Bà Lali đưa tay vịn đầu, ngã ngồi xuống sô pha, lẩm bẩm nói:

"Chẳng lẽ khôi phục trí nhớ? Không thể, không thể xảy ra chuyện đó được, bác sĩ nói, không phải là không thể, nhưng không nhanh đến mức đó..."

Tuy bà tự an ủi mình như vậy, nhưng lại cảm thấy lời nói của Win Metawin vô cùng có lý, trong khoảng thời gian ngắn, lồng ngực bị tảng đá lớn đè lên, khó thở, trái tim đập thình thịch, cả người mềm nhũn trên sô pha.

Win Metawin vội vàng xông đến đỡ bà, lo lắng hỏi: "Mẹ, mẹ sao vậy? Mẹ sao vậy?"

Ông Max cũng nóng ruột, kéo tay bà: "Bà à, bà đừng gấp, chú ý thân thể mình đấy!"

- "Mặc kệ thế nào, tìm... tìm Charlotte đã rồi nói sau."

Bà Lali nghỉ ngơi chốc lát, cảm thấy dễ thở trở lại, đẩy tay ông Max ra, ngón tay chỉ lên bàn trà:

"Lấy điện thoại đưa cho tôi, tôi muốn gọi ba Sara, gọi ông ấy phái người tìm Charlotte, mau, mau! Điện... điện thoại đưa tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro