Chương 80: Anh đồng ý ly hôn với em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Engfa nằm ở trên giường, môi trắng bệch, miễn cưỡng lên tinh thần đáp trả cảnh sát từng câu hỏi một. Một tên dáng điệu cảnh quan hỏi một trận, cảm giác hỏi nữa cũng không ra thứ gì khác, liền mỉm cười đứng dậy cáo từ:

-"Bác sĩ Engfa, quấy rầy rồi, cô tĩnh dưỡng thật tốt, nếu như nhớ ra gì, hãy báo cho chúng tôi biết trước tiên." Một cảnh sát khác cũng thu dọn vở và bút trong tay, theo hắn đứng dậy, Plaifa ưa bọn họ đến tận hành lang, mới trở về: "Fa..., em mệt không? Em nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi." Nói rồi, đi định lấy cái gối dưới thân cô ra.

- "Không, mấy ngày nay em nằm đủ rồi." – Engfa khẽ lắc đầu: "Em chỉ muốn dựa vào như vậy, em không mệt."

Plaifa ngồi xuống bên giường cô, tay cầm tay cô, cau mày nói: "Engfa, em thật sự không có chút ký ức nào về tên hung thủ đâm em sao?"

- "Vâng."

- "Được rồi, coi như là không thấy rõ, thế nhưng, em rà soát xem có nghi ai không? Em suy nghĩ lại thật kỹ, gần đây có đắc tội với gia đình bệnh nhân không? Có ở đâu mâu thuẫn với ai không? Có cãi nhau với ai không? Có ai hung ác với em không?"

Plaifa hỏi như pháo liên châu phóng tới, mắt Engfa nhìn bức tường tuyết trắng xa xa, trong đầu không tự chủ được hiện lên khuôn mặt dữ tợn vặn vẹo của hắn, Win Metawin miệng nhếch thành một đường.

- "Engfa, em suy nghĩ lại thật kỹ nhé! Em phải cung cấp cho cảnh sát chút đầu mối, nếu không sao họ biết phải đi chỗ nào tìm ra người kia!" – Plaifa càng nói càng kích động, tìm không được người kia thì có nghĩa là Engfa có thể lại một lần nữa gặp chuyện không may, nàng thế nào cũng không thể an tâm.

- "Chị, em thật sự nghĩ không ra bản thân đắc tội với ai, em đều nói thật với cảnh sát rồi, chị đừng lặp đi lặp lại hỏi em nữa, em mệt chết mất." – Engfa hữu khí vô lực nói.

Plaifa nhìn gương mặt không có chút huyết sắc nào của cô, ngây ra một chút, thỏa hiệp nói: "Được rồi, chuyện quan trọng nhất trước mắt là em dưỡng thương thật tốt, những thứ khác có thể để qua một bên, em từ từ nhớ lại là được rồi."

- "Chị, em muốn mượn điện thoại của chị dùng một chút" . – Engfa nhìn nàng, bỗng nhiên khẽ nói.

- "Gọi cho Charlotte à?"

- "Vâng."

Sắc mặt Plaifa thoáng cái trầm xuống: "Về Charlotte, em không có gì muốn nói với chị sao? Ví dụ như chuyện em ấy mất trí nhớ, hai người gặp lại? Ví dụ như em ấy kết hôn, còn có con?"

Engfa cả kinh, lập tức rũ mí mắt xuống: "Chị, chị đều biết hết cả rồi?"

- "Chị và em ấy lâu như vậy không gặp, em cho là chị sẽ không quan tâm một chút tình trạng gần đây của em ấy sao?" – Plaifa dừng một chút, nói: "Engfa, qua nhiều năm như vậy, em có thể gặp lại Charlotte lần nữa, chị hi vọng hai đứa vẫn vui vẻ, dù sao cũng từng là bạn thân như vậy." – Nàng tăng thêm hai chữ "bạn thân", tiếp tục nói: "Chị cũng thật vui mừng khi nghe được Charlotte có cuộc sống của mình..."

Engfa không đợi nàng nói xong, nhân tiện nói: "Em ấy sẽ ly hôn."

- "Cái gì?" – Plaifa ngạc nhiên nhìn cô.

- "Chị." – Engfa khe khẽ thở dài: "Về tình cảm của em và Charlotte, kỳ thực lòng chị vẫn biết rõ, chỉ là trong chúng ta, không ai đâm tầng cửa sổ giấy này trước. Nhưng bây giờ, em và em ấy đã trải qua nhiều thứ như vậy, bọn em cũng đều không còn trẻ nữa, em đã không còn bất kỳ cố kỵ nào. Chị à, ngoại trừ mấy tháng khi mới quen, cho tới bây giờ em và Charlotte đều không phải là bạn, bọn em là người yêu, bọn em yêu nhau. Hôn nhân của em ấy, con của em ấy, đều sẽ không thành trở ngại để hai đứa bọn em đến với nhau."

Plaifa bị lời của cô làm tức giận không nhẹ: "Engfa, em có phải điên rồi hay không? Charlotte đã..."

- "Chị, em rất tỉnh táo." – Ánh mắt Engfa nhìn chăm chú vào nàng, cũng không chút nào cũng thối lui: "Em không biết chị thế nào lại hỏi ra những chuyện kia từ miệng Charlotte, nhưng em có thể tưởng tượng, khi em ấy trả lời chị nhất định rất thống khổ. Bởi vì em ấy chỉ có thể thành thật trả lời tình trạng hôn nhân của mình, mà về nguyên nhân em ấy mất trí nhớ, tình cảm trước sau như một của em ấy đối với em, em ấy đều không thể mở miệng với chị. Cơ mà, không sao cả, chị à, em có thể dùng những ngày này thay em ấy nói cho chị biết."
.
.
.
.
.
.
Sắc trời ngoài cửa sổ đã dần dần tối xuống, trong phòng bệnh vẫn sáng như ban ngày.

Plaifa đi ra ngoài làm bữa cơm, trong phòng chỉ còn lại một mình Engfa, cô nằm ở trên giường, mắt xuất thần nhìn chằm chằm kệ treo bình, nhìn nước biển một giọt một giọt nhỏ tích tách, tại khung cảnh an tĩnh, âm thanh tiếng rơi rất nhỏ nhưng cũng truyền vào tai.

Cảm giác mình đã chuẩn bị xong, Engfa hít sâu xuống, bắt lấy di động, chiếc di động của Plaifa đưa trong tay, bấm số điện thoại khắc cốt ghi tâm.

- "A lô." – Điện thoại vang lên rất nhiều tiếng, mới được trả lời, trong loa truyền tới một thanh âm ngọt ngào lại phảng phất chút chán nản.

Engfa không tự chủ nắm chặt điện thoại di động, trong miệng ôn nhu kêu: "Charlotte."

- "Engfa." – Charlotte hiển nhiên không nghĩ tới là cô, ngẩn ra, trong lòng đột ngột kinh hỉ: "Chị đang ở đâu? Số ai vậy?"

- "Tôi ở chỗ mẹ." – Engfa hoàn toàn có thể từ giọng nói cảm thụ được nét mặt vui sướng của nàng, khóe miệng không kiềm hãm được mỉm cười: "Đây là điện thoại của chị tôi."

- "Điện thoại của chị đâu?"

- "Ở chỗ chị tôi."

Charlotte bên kia bỗng nhiên trầm mặc lại, Engfa nhịn không được khẽ gọi: "Char..., Charlotte..."

Một lát, bên kia truyền đến thanh âm nghẹn ngào: "Engfa, em thật lo lắng... Em rất nhớ chị..."

- "Tôi..., tôi cũng vậy." – Lòng Engfa đau lên, nhấp mím môi, thanh âm trở nên thấp hơn lại thêm ôn hòa: "Xin lỗi, đêm đó không gọi điện thoại cho em, chắc em chờ tôi lâu lắm."

- "Chị gái của chị... chị ấy không thích em, chị ấy không muốn để cho chị liên lạc với em." – Charlotte cực lực ức chế uất ức khổ sở trong lòng, mất khí lực rất lớn mới nói ra được một câu đầy đủ.

Engfa lập tức nói: "Không có, chị ấy rất thích em, có lúc còn tốt với em hơn cả tôi đấy."

- "Đó là chuyện lúc trước." – Charlotte hít mũi một cái, khẽ nói: "Hiện tại, chị ấy đã biết em quên mất chị và chị ấy, biết em đã kết hôn, cũng biết Sunny tồn tại..." Thanh âm của nàng đột nhiên run rẩy: "Fa..., chị ấy đối với chị mà nói là người thân nhất, nếu như chị ấy ghét em, vậy thì, vậy thì chị cũng sẽ không quan tâm đến em nữa, phải không?"

- "Đừng nói nhảm." – Thân thể Engfa giật lên, cơn đau đớn từ miệng vết thương lập tức truyền đến làm cô nhíu chặt mày, sắc mặt trắng bệch, nỗ lực điều chỉnh hô hấp, qua một lúc lâu, mới giùng giằng nhỏ giọng nói: "Rất nhiều chuyện chị ấy còn chưa biết, tôi sẽ giải thích rõ ràng."

- "Fa..., trong lòng em rất sợ."

- "Đừng sợ, chị ấy rất thương tôi, chị ấy sẽ không ngăn cản tôi và em đến với nhau." – Engfa hít một hơi thật sâu, tận lực khiến thanh âm của mình nghe bình thường:

- "Charlotte, tôi còn phải ở đây một thời gian nữa, sau đó tôi sẽ trở về nhà, em hứa với tôi, chăm sóc thật tốt cho bản thân, đừng làm cho tôi lo lắng, được không?"

- "Chị còn phải ở đó mấy tháng..."

- "Tôi sẽ thường xuyên gọi điện thoại cho em."

- "Thật sao?"

- "Thật sự, tôi bảo đảm." – Engfa ngẩng đầu nhìn bình nước biển, biết y tá không lâu nữa sẽ tới, liền khẽ nói: "Charlotte, em phải chăm sóc tốt cho mình, biết không?"

- "Ừ."

- "Charlotte, tôi yêu em."

- "Em cũng yêu chị, chị về sớm một chút."

- "Ừ, tôi cúp điện thoại đây."

- "Engfa..." – Charlotte hiển nhiên luyến tiếc cúp điện thoại.

- "Charlotte, tôi phải cùng chị ra ngoài có việc." – Engfa tỉ mỉ lắng nghe tiếng bước chân trên hành lang, cũng không kịp nữa, quyết tâm ngắt kết nối điện thoại, sau đó nằm thẳng trên gối đầu, thở ra một hơi thật dài, suy yếu mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
.
.
.
.
.
.
Ly cà phê nóng hổi trước mặt bốc lên hơi nóng, trong không khí lơ lửng vị ngọt đắng. Hai tay Win Metawin đặt lên bàn, nhìn khuôn mặt xinh đẹp lại băng lãnh đối diện không thể xâm phạm, hồi tưởng lại những năm cuộc sống hôn nhân, ngực bỗng nhiên dâng lên bi thương không thể diễn tả.

- "Ba mẹ rất nhớ em, em đừng cứ từ chối gặp mặt, từ chối nghe điện thoại, chung quy vẫn là ba mẹ em, họ... đã già rồi."

- "Ồ."

- "Sunny thường khóc hỏi anh tìm mẹ."

Nét mặt Charlotte khẽ động, vẫn không nói gì. Win Metawin nghiêng đầu, cách cửa sổ thủy tinh quán cà phê nhìn ra cảnh đường phố phồn hoa phía ngoài, bỗng nhiên than thở: "Thời gian trôi qua thật mau, bất tri bất giác lại sắp hết năm, tết năm ngoái, đại gia đình chúng ta, tất cả lớn nhỏ đều quây quần, khi đó vui vẻ biết bao."

- "Win Metawin, anh biết không, bây giờ quả thật anh lải nhải như một bà già." – Một chút kiên trì của Charlotte bị tiêu hao hết, cười lạnh nói: "Cần tôi nhắc nhở lần nữa không, quãng thời gian anh hoài niệm, với tôi mà nói chỉ là lừa dối và khuất nhục, nếu như có thể, tôi bằng lòng lấy sinh mạng trả giá để xóa đi đoạn đường chịu không thấu đó. Tôi không biết anh dùng cách gì khiến Pháp viện trì hoãn vụ kiện của chúng ta, tôi thừa nhận anh rất bản lĩnh, nhưng kéo lại, anh cũng không cách nào kéo cả đời! Đây là cơ hội cuối cùng anh có thể mượn cớ nói chuyện ly hôn hẹn tôi ra, anh cứ từ từ một mình ở đây nhớ lại hạnh phúc bỉ ổi đáng xấu hổ thuộc về một mình anh đi."

- "Đoạn đường chịu không thấu? Lấy sinh mạng để xóa đi?" – Ngực Win Metawin khó chịu khổ sở, chán nản nói: "Há, Charlotte, hôn nhân của chúng ta đối với em mà nói, chỉ còn sót lại cảm giác như vậy thôi sao?"

Charlotte đứng dậy, đôi mi thanh tú khẽ nhíu: "Tôi không rảnh ở đây nói lời vô ích với anh!"

- "Charlotte, chờ một chút!" – Win Metawin nhìn dáng vẻ yểu điệu nhỏ xinh bên kia, chút ôn nhu chảy xuôi trong lòng dần dần tan ra, con ngươi mắt cũng khôi phục bình đạm: "Em và bác sĩ kia, tên gì nhỉ, Engfa Waraha? Tiểu tình nhân thời thiếu nữ của em, hai người gần đây có tốt không? Cô ta không ngại để em đơn độc đến gặp mặt anh sao?"

- "Tôi và chị ấy thế nào, không liên quan tới anh! Hơn nữa, chị ấy có để ý tôi gặp mặt ai, cũng sẽ không để ý tôi gặp mặt anh." – Charlotte thản nhiên nói: "Bởi vì chị ấy là người hiểu rõ tôi nhất trên thế giới, chị ấy biết tôi từ đầu đến cuối cũng chỉ yêu mình chị ấy, chị ấy cũng biết, dù cho người trên toàn thế giới đều chết sạch, tôi cũng sẽ không đi yêu anh."

Win Metawin hơi nheo mắt lại, tuy rằng không rõ nguyên nhân, nhưng hắn đến bây giờ đã có thể vững tin, Charlotte không biết chuyện hắn tìm người đâm bị thương Engfa, mặc kệ thế nào, điểm ấy khiến hắn thoáng an tâm. Hắn cười cười, nhấp một cái ly cà phê đã nguội lạnh, che dấu tâm tình phức tạp trong lòng, sau đó thở dài một tiếng trầm thấp: "Charlotte, em thật sự thật hận anh."

- "Không, tôi không hận anh, tôi chỉ căm ghét anh, tựa như căm ghét những thứ bẩn thỉu ghê tởm khác trên thế giới này." – Thần sắc Charlotte bình tĩnh nói xong lời này, cầm túi trên ghế lên, vứt xuống một câu sau cùng: "Bởi vì anh, ngay cả hận cũng không xứng."

- "Được rồi, Charlotte, anh đồng ý ly hôn với em."

- "Cái gì?"

Charlotte bỗng nhiên dừng bước lại, đột ngột quay đầu.

Những lời này thực sự quá mức bất ngờ, Charlotte quả thật hoài nghi thính giác mình xảy ra vấn đề, ánh mắt nàng gắt gao nhìn chằm chằm Win Metawin, hỏi lại: "Anh nói cái gì?!"

Win Metawin tựa hồ rất hài lòng với vẻ mặt lo lắng khẩn cấp của nàng, dù bận rộn nhưng vẫn ung dung dựa vào ghế sa lon một chút, tay phải miễn cưỡng gõ hai cái trên không trung, khẽ thở dài: "Lòng của em dù sao cũng không ở chỗ anh, dù cho anh làm hết mọi thủ đoạn giữ em bên người, hôn nhân của chúng ta cũng chỉ là danh nghĩa, tất cả có ý nghĩa gì chứ?"

Charlotte cực lực khống chế nội tâm kích động, qua một lúc lâu, mới từ từ nói: "Điều kiện là gì?"

Win Metawin nở nụ cười: "Charlotte, khẩu khí này thật không giống em."

Charlotte cười nhạt một tiếng, xoay người thong dong ngồi xuống: "Win Metawin, tôi nghĩ là tôi hiểu rõ anh hơn tưởng tượng của anh nhiều, chỉ là có chút chuyện, còn vượt ra khỏi giới hạn suy nghĩ của tôi."

- "Được rồi, anh cũng không nhiều lời, Charlotte, anh có thể ly hôn với em, nhưng anh muốn chúng ta làm vợ chồng thêm nửa năm nữa."

- "Win Metawin, anh đang biến tôi thành trò tiêu khiển à?" - Khuôn mặt cười của Charlotte thoắt cái biến sắc.

- "Charlotte, đừng kích động, em hãy nghe anh nói hết đã, anh nói vợ chồng, chỉ là trên danh nghĩa." - Sắc mặt Win Metawin tích cực, biểu cảm chăm chú không gì sánh được: "Đương nhiên, chúng ta phải biểu hiện rất hạnh phúc, em dọn về nhà ở, chúng ta có thể không cùng phòng, nói chung, mặc kệ lòng như thế nào, chúng ta phải sống chung như trước kia."

- "Tôi không rõ ý anh, nhưng nghe có vẻ rất khó tiếp thu, hạnh phúc? Anh muốn tôi diễn trò với anh sao? Diễn cho ai xem?"

- "Anh xin em, Charlotte, hãy nghe anh nói hết." - Win Metawin bất an xê dịch thân thể, thấp giọng nói: "Lúc trước, dượng hứa với anh một việc, hoặc là bỏ vốn tài nguyên giúp anh mở rộng Sở Luật sư của anh, hoặc là giúp anh tiến vào Tòa án Tối cao, sau đó chậm rãi giúp anh kiếm một chức quan. Hai con đường này, anh chọn đường thứ nhất, dượng bảo anh tự lựa chọn, trong vòng nửa năm sẽ giúp anh đạt mục tiêu."

Charlotte gật đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười châm chọc:
- "À, cái này tôi hiểu được, nếu như chúng ta ly hôn, anh biến thành người ngoài, dượng tất nhiên sẽ không giúp anh rồi, mà nếu như tình cảm chúng ta không tốt, tiếp tục loạn lên đòi ly hôn như thế nữa, bất kỳ lúc nào anh cũng có thể biến thành người ngoài, mà dượng cũng sẽ không lãng phí tinh lực và tiền tài của mình vào người ngoài."

- "Dù cho ông ấy thích anh, ông ấy vẫn là một thương nhân, không phải sao?" - Win Metawin hỏi ngược lại.

- "Xin lỗi, điều kiện này tôi không thể ưng thuận, tôi thà rằng hao tổn thêm chút thời gian với anh."

Câu trả lời này hiển nhiên ngoài dự liệu của Win Metawin, hắn sửng sốt một chút, trên mặt chậm rãi tràn ra nụ cười: "Charlotte, em không đồng ý? Vụ ly hôn này, để anh nói rõ cho em biết, anh sẽ để em tốn thêm thời gian nữa, một năm, hai năm... Nói chung có thể ly hôn hay không, là phụ thuộc vào anh."

Charlotte lạnh lùng nhìn hắn: "Tuy rằng hiện tại tôi từ chối tiếp xúc với bất kỳ người thân nào, nhưng dượng luôn luôn đối đãi với tôi như con ruột, tôi tuyệt đối sẽ không giúp người khác lừa gạt ông ấy, huống hồ, ở một nhà cùng anh với tôi mà nói là dằn vặt, còn phải giả vờ hạnh phúc, tôi hoàn toàn làm không được."

- "Được rồi, lẽ nào em không muốn sớm một chút đến bên Engfa Waraha sao?"

Biểu cảm Charlotte hơi chậm lại, không tự chủ được nhẹ nhàng cắn răng, Win Metawin lại nhấp một hớp cà phê, mỉm cười nhìn nàng: "Có người nói Engfa Waraha không phải là một người thức thời, cô ta có thể chịu đựng thời gian dài em không ly hôn? Khi cô ta nhìn thấy em, chẳng lẽ không suy nghĩ, người này vẫn là vợ người khác, cô ta có thể chịu đựng bản thân bị đội cái danh bồ nhí? Charlotte, em không nên dùng ánh mắt này nhìn anh, từ pháp luật nói, cô ta chỉ là bồ nhí."

Charlotte tức giận đến ngón tay đều hơi run lên, qua thật lâu, mới miễn cưỡng bình tĩnh trở lại: "Chị ấy có thể hiểu được, chị ấy sẽ chờ tôi, anh đừng đắc ý, tôi nhất định sẽ không để cho chị ấy phải chờ lâu."

- "Phải không? Đây ý nghĩ nhất sương tình nguyện của em nhỉ? Lẽ nào trong lòng cô ta có cây gai đâm, phải mỗi ngày nói với em, cây gai này ghim vào khiến cô ta đau bao nhiêu sao?" - Win Metawin nhìn sắc mặt trắng bệch của nàng, biết chọt trúng chỗ đau của nàng, nụ cười trên mặt lại thêm sung sướng: "Charlotte, nếu như em giúp anh đạt mục tiêu sự nghiệp, anh bằng lòng buông tha quyền nuôi nấng Sunny, lẽ nào cái này cũng không đủ điều kiện để khiến em đồng ý với anh sao?"

Charlotte kinh ngạc nhìn hắn: "Buông tha quyền nuôi nấng Sunny?"

- "Đúng vậy, mẹ chăm sóc con nhỏ, luôn luôn tốt hơn một chút, giao con bé cho em, anh rất yên tâm." - Win Metawin nhấn chuông, gọi nhân viên đến trả tiền, hắn nghiêng người dựa vào sa lon, nhìn chằm chằm Charlotte một hồi, lại bổ sung một câu: "Dù sao dượng làm cái này cho anh, với ông ấy mà nói cũng không tổn thất cái gì, Charlotte, em suy nghĩ một chút nữa, nhé?"
.
.
.
.
.
.
.
- "Trong khoảng thời gian ở đây hoa nhận không ngừng, mấy người lãnh đạo Engfa, vừa lẵng hoa vừa thức ăn chất đầy một phòng, cậu Toey kia mỗi ngày lại đổi một loại hoa, hiện tại lại thêm cậu, chà, hoa này thật tươi đẹp!" - Plaifa nở cười đầy khuôn mặt, tiếp nhận đóa hoa lay ơn lớn Bright đưa tới, từ đó lấy ra một bó, cắm vào bình hoa đầu giường.

Sắc mặt Bright trầm trọng, cũng cười không nổi, còn không kịp ngồi xuống, liền hỏi người đang nằm trên giường Engfa: "Đây rốt cuộc là chuyện gì? Tôi nghe Charlotte nói mẹ em bệnh nặng, em và chị gái về nhà chăm sóc bà, lúc đó tôi chỉ cảm thấy có chút không đúng, cũng không truy cứu kỹ, ai ngờ đến rốt cuộc là em nằm ở chỗ này!"

- "Tôi cũng muốn biết việc gì xảy ra." -  Engfa cười khổ nói.

Bright kích động nói: "Bị người ta lấy dao đâm, làm sao vô duyên vô cớ xảy ra! Đây rõ ràng là..."

Engfa không đợi hắn nói xong, vội vã làm động tác chớ lên tiếng, lặng lẽ chỉ chỉ Plaifa đang bận rộn bên cạnh, lúc này mới cố ý nói: "Thực sự là chẳng biết tại sao, tai họa bất ngờ ai nghĩ tới."

Bright ngầm hiểu, miễn cưỡng kiềm chế tức giận trong lòng, mãi đến khi Plaifa đi ra ngoài mua cơm nước, mới có cơ hội lên tiếng tiếp tục đề tài trước: "Tôi cá 100%, đây chắc chắn là Win Metawin súc sinh kia làm, trừ hắn ra không còn ai khác!"

Engfa nhìn hắn, cười để lộ lúm đồng tiền thản nhiên nói: "Chứng cớ đâu?"

- "Cái này..." - Bright nghẹn lời, dừng một chút mới nói: "Em gợi ý một chút, cảnh sát có thể tìm chứng cứ mà! Bọn họ cũng không phải bọn bất tài!"

- "Bright, anh bị ngốc sao? Tôi có thể gợi ý gì cho bọn?"

Engfa khẽ lắc đầu: "Không, tôi không thể nói gì, chuyện này đã quá mức phức tạp rồi, tôi không muốn quan hệ giữa tôi và Charlotte, còn có Win Metawin bị cảnh sát đào móc ra, sau đó phóng đại xuất hiện trước tầm mắt công chúng, đây quả thực là một tin tức lớn, có thể trở thành đề tài uống trà tán gẫu của người khác, thậm chí có thể biên soạn ra vô số câu chuyện, như vậy đối với ai cũng không tốt. Huống hồ, chị tôi hiện tại đã biết tình trạng Charlotte, chị ấy vốn không tán thành chuyện tôi ở bên cạnh em ấy, nếu như biết tôi bị người chồng trên pháp luật của em ấy đâm bị thương, anh nói xem chị ấy sẽ nghĩ như thế nào? Chị ấy sẽ đổ trách nhiệm lên đầu Charlotte, đồng thời, chị ấy lại thêm lo lắng cho an toàn của tôi, lại thêm cực lực phản đối chuyện chúng tôi. Chị ấy là người thân nhất của tôi, chị ấy vừa đóng vai người chị vừa đóng vai người mẹ trong đời tôi, tôi phải để tâm suy nghĩ của chị ấy, tôi mong muốn chị ấy có thể thích Charlotte giống như trước."

Bright nghe cô nói như vậy, không khỏi có chút nhụt chí: "Theo em nói như vậy, thì không còn cách nào sao? Cũng coi như thiếu chút nữa chết, lại chỉ có thể nén giận, xem như việc này không xảy ra sao?"

Engfa trầm mặc một hồi, nhẹ giọng căn dặn: "Tạm thời anh đừng nói việc này cho Charlotte, tôi sợ em ấy khổ sở, cũng sợ em ấy xúc động làm ra chuyện gì, chờ tôi khỏe rồi, sẽ chậm chậm cho em ấy biết. Dù sao hiện tại cũng đã không sao, hẳn là may mắn rồi."

- "Hừ, có lần thứ nhất, khó bảo đảm không có lần thứ hai."

- "Đến lúc đó hơn." - Engfa tựa đầu trên gối, nét mặt đầy mệt mỏi: "Hắn có bản lĩnh thì giết tôi, trải qua những ngày tháng này, hiện tại ngay cả sống chết tôi cũng thấy nhạt, cái chết thường là một loại giải thoát, không phải sao?"

- "Sao em có thể có ý nghĩ như vậy?" -  Bright kinh ngạc nhìn cô: "Em và Charlotte vừa mới một lần nữa bắt đầu! Em nghĩ như vậy, muốn đẩy em ấy xuống vực?"

Engfa mím chặt môi, trong mắt xẹt qua một tia thống khổ, một lát sau mới mở miệng nói: "Bright, nói thật, tôi không lạc quan với tương lai của mình và Charlotte, Win Metawin kia, trước kia tôi không biết nhiều, nhưng qua hai lần tiếp xúc gần đây, hơn nữa xảy ra chuyện lần này, dự cảm trong lòng tôi thật không tốt, người kia tuyệt đối không hiền lành gì, tôi nghĩ hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho tôi và Charlotte."

- "Hắn có thể làm gì? Hắn không có cách nào níu kéo Charlotte cả đời, tôi thấy lần này chỉ là vì muốn cho em một bài học thôi, lẽ nào hắn thật sự muốn giết em phải không?" - Con ngươi Bright đảo một vòng, bỗng nhiên nói: "Engfa, nếu không, tôi cũng đi tìm vài người, gậy ông đập lưng ông? Uy hiếp lại hắn, nói không chừng hắn sợ, rất nhiều chuyện sẽ giải quyết dễ dàng."

Engfa như đinh đóng cột nói: "Không, Bright, nghìn vạn lần không được! Chuyện phạm pháp chúng ta tuyệt đối không thể làm!"

Bright nói: "Dù sao chúng ta cũng phải tìm một phương pháp đối phó với hắn chứ!"

- "Hiện nay chỉ cần đề phòng hắn là được rồi." - Engfa nhìn thần sắc không cam lòng của hắn, suy nghĩ một chút, dời đi chủ đề: "Charlotte gần đây thế nào?"

- "Không được tốt lắm, tôi và Malai sợ em ấy cô đơn, gọi tới nhà chúng tôi, thế nhưng em ấy luôn đang nói một hồi, thì bắt đầu đờ ra, nếu không thì cứ theo thói quen nhìn điện thoại di động. Cơ mà, Win Metawin gần đây không biết làm sao, lại chủ động đưa Sunny trở về."

- "Chẳng lẽ là bởi vì tìm người làm tôi bị thương, nên hổ thẹn với Charlotte, mang Suny tới bồi thường sao?"

Bright tức giận: "Tôi thực sự bội phục em, lúc này mà còn mở miệng cười cợt!"

Engfa mỉm cười, giọng nói bỗng nhiên trở nên nghiêm túc: "Bright, giúp tôi chăm sóc thật tốt Charlotte và Sunny, đừng để em ấy sinh nghi ngờ."

- "Tôi chăm sóc Charlotte có ích lợi gì, em ấy ngày ngày nhớ em, trạng thái sao có thể tốt được chứ? Hơn nữa ấy, tôi thấy Charlotte vẫn có nghi ngờ với chuyện em đột ngột đi xa, hỏi tôi nhiều lần, mà hỏi tôi cũng như không, tôi cũng không hiểu ra sao."

- "Sẽ không, dù sao em ấy đã gặp chị tôi, Charlotte sẽ tin lời của chị ấy, hơn nữa, mỗi ngày tôi đều có gọi điện thoại cho em ấy."

- "Được rồi." - Bright thở dài nói: "Em ở đây dưỡng thương cho tốt, tôi và Malai sẽ thay em chăm sóc trấn an Charlotte."

- "Cám ơn."

- "Trước hết đừng vội cám ơn, chúng tôi làm thế cho hai em, sau này có thể đòi lại." - Bright vừa nói, vừa nhìn đồng hồ đeo tay một cái, rồi đứng lên: "Tôi phải đi đón Malai rồi, nếu không phải sẽ bị điện thoại tới, sáng mai tôi tới thăm em nữa, em đừng chịu thua, mau khỏe lên cho tôi."

Engfa cười đáp ứng, hai người lại dặn dò nhau vài câu, mãi đến khi nhìn Bright đi ra ngoài, cửa bị đóng lại, lúc này cô mới nằm trở lại giường, mệt mỏi nhắm hai mắt.
.
.
.
.
.
.
Thời gian ngày qua ngày trôi đi, thời tiết càng ngày càng lạnh lên, đảo mắt một cái đã gần kề Tết âm lịch, các cửa hàng bán quà Tết bày trí vật phẩm trang sức chói mắt rực rỡ của năm mới, dòng người trên đường như dệt cửi, khắp nơi đều tràn đầy bầu không khí lễ hội vui vẻ.

Giao thừa đêm nay, hai người Bright và Malaika lại bắt đầu khuyên nhủ, Charlotte rơi vào đường cùng, đành đồng ý cùng con gái đi xuống dưới lầu nhà bọn họ ăn cơm tất niên.

Trong ti vi đang giới thiệu về lễ hội mùa xuân sau khi giao thừa, Sunny không chút hứng thú, nằm sấp trên ghế sa lon, hết sức chuyên chú mặc đồ cho con búp bê Malaika mới mua cho, Malaika ngồi một bên, có chút khinh bỉ nhìn ô tô và máy bay điều khiển từ xa hai bên trái phải bị cô bé lơ đẹp, tấm tắc lên tiếng: "Cho nên nói, nam nhân thật vô ý, chị xem Bright mua những thứ này, Sunny làm sao có thể thích, em thực sự phục sát đất, bé trai và bé gái làm sao có thể giống nhau?"

Charlotte tựa hồ không chú ý tới nàng nói gì, nhìn một chút về phía nhà bếp, không nhịn được nói: "Malai, em chắc chắn chúng ta không cần giúp Bright sao?"

- "Giúp cái gì mà giúp, yên tâm đi, một mình anh ấy có thể làm được, hơn nữa, chị có thể giúp gì?" - Malaika cười nhìn nàng, không khỏi đắc ý nói: "Chị nghĩ rằng trước đây em nhìn trúng anh ấy cái gì, không phải tính tình hiền lành, làm nam nhân của em, nhất định phải xuống bếp được, vào phòng được, một hồi nữa nhất định sẽ có một bàn đầy món ngon mĩ vị chờ chúng ta, chị yên tâm đi."

Charlotte nhíu đôi mi thanh tú: "Chị vẫn cảm thấy hôm nay hẳn giao thừa của hai người, tuy rằng còn chưa uống rượu kết hôn, thế nhưng đã đánh dấu bản quyền cả rồi, coi như chính thức là vợ chồng, đây là năm đầu tiên của hai người mà."

- "Ôi trời, chị dong dài quá! Mọi người bên nhau ăn mừng năm mới mới náo nhiệt thú vị, chị còn nói như thế nữa em sẽ nổi giận đó!" - Malaika nhướng mắt, nói: "Hơn nữa, em còn có quà bự năm mới cho chị."

Charlotte ngẩn ra: "Quà bự gì?"

Malaika thần bí cười, đang muốn trả lời, "đính đoong, đính đoong ", ngoài cửa lúc này đột nhiên vang lên vài tiếng chuông cửa, nàng lập tức rút câu chuyện lại, mắt mang theo vui vẻ nhìn Charlotte: "Đi mở cửa đi, đêm nay còn có khách đến đấy."

Charlotte nhìn nét mặt của nàng, liên tưởng đến lời nàng nói vừa rồi, trong lòng hiện lên một ý nghĩ trong đầu, không khỏi vừa mừng vừa sợ, Charlotte đứng lên, chậm rãi đi đến cửa, đi hai bước, lại không thể tin được quay đầu nhìn Malaika, khóe miệng Malaika hơi cong, cho nànt một ánh mắt khích lệ, Charlotte không chậm trễ nữa, thật nhanh đi tới cạnh cửa, kéo cửa ra, dưới ngọn đèn ngoài cửa, nàng có thể thấy rõ ràng, một cô gái mặc áo lông màu trắng, khuôn mặt tinh xảo thanh khiết đứng ở ngoài cửa, khóe miệng hàm chứa nụ cười má lúm đồng tiền đang không nháy mắt nhìn nàng.

- "Engfa...." - Charlotte nhẹ nhàng hô một tiếng, bỗng trong mắt nổi lên nước mắt, gần như bất chấp nhào tới, ôm chặt lấy cô: "Fa...., Engfa..."

- "Charlotte, tôi đã trở về." - Engfa kéo ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mềm mại như tơ, tay khéo léo vô thức che bụng mình, trong miệng ôn nhu khẽ dỗ dành: "Tôi ở đây, tôi ở đây..., tôi đã trở về."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro