Chương 82: Sara, xin em hãy giúp một tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến buổi tối, thành phố lại xa hoa trụy lạc, oanh ca yến hót. Buôn bán của quán bar càng ngày càng tốt, tối hôm nay không còn chỗ ngồi, Bright khoác áo tây trang lên tay, ưu nhã nghiêng người dựa vào quầy bar bên cạnh, trên mặt hắn mang một nụ cười thỏa mãn, thỉnh thoảng nói gì đó cùng người pha rượu, đôi khi xông tới trước khách quen chào hỏi, lâu lâu tự mình ra tay, pha chế món cocktail sở trường.

Chỉ là, mặc kệ âm nhạc bên tai thâm tình êm tai làm sao, không khí nơi đây nhiệt liệt say lòng người như thế nào, hắn vẫn không cách nào như thường ngày, toàn thân toàn tâm chìm vào thế giới riêng của mình cùng đôi tay. Qua lâu như vậy, hắn nhìn đồng hồ trên cổ tay của mình một chút, được vài lần, như đã đến thời gian thích hợp, hắn đứng dậy rời khỏi quầy bar.

Vừa ra khỏi cửa lớn quán bar, một trận gió lạnh thấu xương thổi tới trước mặt, lòng trở nên thư thả, thân thể cũng không kìm hãm được rùng mình một cái, Bright vừa nhanh chóng mặc áo khoác vào, vừa từ trong túi lấy điện thoại di động ra, bấm dãy số quen thuộc.

- "A lô, Engfa, em gặp tên tiểu nhân kia rồi phải không? Hắn nói gì?! Hắn không làm gì em chứ?!" – Cũng không biết là bởi khẩn trương hay là bởi vì lạnh lẽo, mà thanh âm của hắn cứng như khối băng.

Tay phải Engfa cầm điện thoại di động, chậm rãi xoay đầu lại, nhìn về phía quán cơm xanh vàng rực rỡ đằng sau, cô có thể tưởng tượng ra cảnh tượng tựa như chỉ vừa xảy ra, tại gian phòng ấm áp như mùa xuân, tay phải Win Metawin cầm xì gà, hai chân bắt chéo ngồi ở chỗ đó, đã tính trước mọi việc, tràn đầy đắc ý. Trên mặt hắn, trong mắt hắn, mỗi một tế bào biểu cảm cũng không tránh được ánh mắt của cô, cô nhớ kỹ nụ cười dối trá, nhớ kỹ mỗi một chữ hắn nói, mỗi một câu rõ ràng giấu giếm dấu vết uy hiếp, nhớ kỹ trong mắt hắn thỉnh thoảng lóe lên tia hung ác, khiến cô nghĩ tới con rắn độc lè lưỡi, tràn đầy khí tức nguy hiểm.

Sắc mặt Engfa càng ngày càng tái nhợt, tay trái không tự chủ nắm chặt túi da bò trong tay, thân thể mỏng manh tựa hồ không thắng nổi khí lạnh, dĩ nhiên không khống chế được run lên.

Bright thấy cô không nói lời nào, bối rối không hiểu được, ở bên kia không ngừng gọi: "Engfa, Fa..., em làm sao vậy? Tại sao không nói chuyện?"

Engfa sít sao cắn răng, sau đó dần dần thả lỏng, lúc này mới lên tiếng nói: "Không có việc gì, chỉ là mới ra tới, có chút lạnh. Anh đừng lo lắng, hắn có thể làm gì tôi, chẳng lẽ lần này hắn tự thân động tay phải không? Chỉ nói chút mà thôi."

Bright thở phào nhẹ nhõm, lại lập tức cảnh giác hỏi: "Nói gì?"

- "Thì chỉ là mấy cái cũ rích nhai đi nhai lại, bảo tôi rời xa Charlotte, nói tôi hủy đi cuộc sống của hắn, còn nói với tôi đây là năm tháng thống khổ thảm hại nhất từ lúc hắn chào đời tới nay."

Bright hoài nghi: "Hắn trịnh trọng hẹn em, chỉ nói những thứ này mà thôi?"

- "Hắn bằng lòng cho tôi một khoản tiền, bảo tôi rời xa Charlotte." – Engfa cúi đầu nhìn bìa giấy trong tay, lòng như bị vạn tấn chì chặn lại.

- "Nhiều hay ít?"

- "Năm triệu bath."

- "Xì." - Bright cười lạnh một tiếng.

Đề tài này nói đến đây, hai người cũng không có hứng thú nói thêm gì nữa, trầm mặc một chút, Bright nói: "Có muốn tôi tới đón em không?"

- "Không cần, anh đi trông nom việc làm ăn của mình đi, tôi trực tiếp đón xe về nhà, bye." – Engfa ngắt điện thoại, giương tay một cái, chiếc taxi lái đến trước mặt cô chậm rãi dừng lại, cô mở cửa xe, cúi đầu chui vào.
.
.
.
.
.
.
Đây không phải đơn giản là đôi tình nhân lữ đang khắc khẩu, giận dỗi, càng không phải là vợ chồng đang đầu giường đánh nhau cuối giường, phức tạp hơn trăm bội, mang tới thống khổ hơn vạn bội, nói chung, tân xuân ở đây, quan hệ của Engfa và Charlotte hầu như đóng băng, mặc dù đang ở dưới cùng một mái hiên, nhưng hai người ở cùng tựa như một vở kịch câm.

Trong ti vi thường xuất hiện tiết mục khắc khẩu, tức giận mắng, chỉ trích nhau, cuồng loạn đập đồ đạc, đánh nhau, còn chiến tranh lạnh như trước mặt, không thể chịu nổi một đả kích.

Sáng sớm hôm nay có chút không tầm thường, theo lý mà nói, Engfa nên đi bệnh viện, dù cho không đi, lúc này cô cũng đã sớm rời giường. Tuy rằng giữa hai người, hai ngày nay trên cơ bản không nói gì nhiều, nhưng mặc kệ có đi làm hay không, sáng sớm Engfa đều tỉ mỉ chuẩn bị tốt bữa sáng cho mẹ con Charlotte.

Charlotte nhìn cửa phòng đóng chặt, không biết thế nào, tinh thần lại có chút không yên. Nàng ở trong lòng tự nhủ, cô luôn luôn khổ cực như vậy, gần đây thoạt nhìn lại vô cùng tiều tụy suy yếu, để cho cô ngủ thêm một lát nữa, khó có được giấc ngủ ngon. Vì vậy, nàng chuẩn bị tốt bữa sáng cho Sunny, đút cho cô bé ăn, chờ cô bé trở về phòng bắt đầu xem phim hoạt hình, lúc này mới đi chuẩn bị bữa sáng cho Engfa.

Sắp tới mười một giờ, cửa phòng Engfa vẫn không có động tĩnh nào, Charlotte nhíu mày, rốt cuộc cũng không nhẫn nại được, đưa tay mở cánh cửa kia.

Trong phòng, rèm cửa sổ kéo kín, ngay cả một tia sáng mặt trời cũng không thể xuyên qua, thế nhưng đèn trên trần nhà vẫn sáng, xem ra có lẽ là một đêm chưa tắt. Engfa ngồi ở trên giường, trong tay ôm laptop, vừa nghe thấy cửa phòng mở, "cạch" một tiếng đóng màn hình lại.

Charlotte vừa mở cửa ra, nương theo ánh sáng nhìn sang, cơ hồ lại càng hoảng sợ, Engfa ôm máy tính, khoanh chân ngồi ở trên giường, tóc tai rối bời, sắc mặt trắng bệch như một người chết, đôi mắt đầy tơ máu mang theo vài phần đề phòng và quái dị, gắt gao nhìn chằm chằm nàng.

- "Engfa, chị sao vậy?" – Charlotte vừa thấy kỳ quái, vừa thấy đau lòng, trong lòng còn mơ hồ tức giận.

- "A." – Engfa ôm chặt máy trong tay, gục đầu xuống, không mạch lạc giải thích: "Tôi dùng máy tra vài thứ, chuyện công việc... không nhớ rõ thời gian."

- "Tra một đêm?" – Charlotte nhíu chặt mi.

- "Luận... luận văn y học."

Charlotte muốn trách cứ, lời đến khóe miệng lại không tự chủ biến thành ôn nhu: "Em nấu chút cháo thịt, sữa tươi nóng, chị nhanh ăn điểm tâm một chút."

- "Tôi không muốn..." – Engfa có chút mệt mỏi, muốn từ chối, đến miệng lại sửa: "Em đi ra ngoài trước, tôi rời giường đi ăn ngay."

Bữa sáng trên bàn toát ra nhiệt khí nghi ngút, Engfa rửa mặt xong, kéo thân thể mệt mỏi ngồi xuống trước bàn, Charlotte nhẹ nhàng đẩy ly sữa đến bên tay cô, bình tĩnh nhìn cô: "Chị có thể đồng ý với em, lần sau đặt nghỉ ngơi lên hàng đầu, chị xem một chút chị lăn qua lăn lại thành dạng gì rồi."

- "Ừ."

Giọng nói Charlotte nặng thêm: "Engfa!"

- "Tôi sẽ." – Mắt Engfa không nhìn nàng, nhíu mày, đưa ly sữa lên miệng nhỏ uống một ngụm, sau đó dùng thìa đùa bỡn cháo trong chén, biểu cảm ăn không vào.

- "Engfa, em muốn bàn bạc với chị một chuyện." – Mười ngón Charlotte giao nhau trên bàn cơm, trong mắt bỗng nhiên xẹt qua một chút bất an.

- "Ừ?" – Engfa cúi đầu, miễn cưỡng nhấp một hớp cháo.

- "Win Metawin mấy ngày hôm trước tới tìm em, hắn nói hắn bằng lòng ly hôn với em, còn buông tha quyền nuôi nấng Sunny, chỉ cần... chỉ cần em đồng ý giả vờ làm vợ chồng với hắn thêm nửa năm nữa, đến khi dượng trợ giúp xong cho hắn trong công việc..."

Engfa đột nhiên ngẩng đầu, con ngươi uể oải vô thần đột nhiên trở nên sắc bén như đao: "Em chuẩn bị đồng ý với hắn?"

Charlotte rũ mí mắt xuống: "Đầu tiên là trì hoãn phiên tòa, hiện tại quan toà lại thử hòa giải, vấn đề quyền nuôi nấng Sunny, em cũng hoàn toàn nắm chắc, hơn nữa... hơn nữa chị... Engfa, mấy ngày nay em đều suy nghĩ việc này."

"Loảng xoảng" một tiếng, hai tay Engfa cố sức quét qua, Charlotte kêu sợ hãi một tiếng, ly chén rơi trên mặt đất, tạo ra âm thanh kinh thiên động địa, cháo và sữa văng đầy đất, Engfa vụt đứng dậy.

- "Engfa, chị tức giận sao?" – Charlotte cho tới bây giờ chưa từng thấy cô bộc lộ cảm xúc lớn như vậy, giật mình, viền mắt liền đỏ: "Em không phải không muốn chúng ta bên nhau, em chỉ là nóng lòng thoát khỏi hắn, em chịu không nổi ở cùng chị như bây giờ..."

- "Charlotte, nghe cho kỹ đây, tôi không cần biết là thật hay là giả, nói chung, nếu như em trở về bên cạnh hắn, thì vĩnh viễn đừng tới tìm tôi nữa, vĩnh viễn!"

Engfa nhìn nàng, ánh mắt lạnh lẽo trước nay chưa có, thậm chí mang theo một tia căm ghét không rõ, cô nói xong những lời này, nhấc chân đi ra ngoài, Charlotte ngẩn người, vội vã đuổi theo: "Engfa, chị đi đâu vậy? Nếu như chị không đồng ý, em sẽ không làm như vậy, Engfa..."

Engfa mắt điếc tai ngơ, thật nhanh mở cửa, mặc kệ nàng đuổi theo, "rầm" một tiếng trở tay đóng cửa.
.
.
.
.
.
.
Trong đại sảnh rộng lớn khí thế của cao ốc tập đoàn Push Helena, nhân viên xinh đẹp quầy lễ tân nghi ngờ nhìn cô gái có khuôn mặt tiều tụy, mang theo vài phần chật vật trước mắt, xác nhận nói: "Xin lỗi, tiểu thư, cô nói cô tìm ai?"

- "Sara Helena." – Engfa lặp lại tên này, lại bổ sung: "Là Thư ký Tổng tài."

- "Sara tiểu thư hiện tại là Tổng Giám đốc của chúng tôi." – Cô gái quầy lễ tân hiển nhiên cảm thấy rất kinh ngạc khi cô gọi thẳng tên thái tử nữ của công ty mình, nghi ngờ trong mắt càng sâu, nét mặt lại vẫn duy trì lễ phép mỉm cười: "Xin hỏi cô có hẹn trước không?"

- "Hẹn trước? Không có." – Engfa lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Nhưng tôi có gọi điện thoại trước cho em ấy..."

Nói còn chưa xong, một giọng nữ trong trẻo từ phía sau truyền đến: "Là Engfa tiểu thư phải không? Tổng Giám đốc bảo tôi dẫn cô lên."

Từ xa vang vọng tiếng giày cao gót trong trẻo vỗ xuống nền đá cẩm thạch, một giai nhân mặc trang phục công sở nhẹ nhàng đi tới, nàng hơi gật đầu với cô gái quầy tiếp tân: "Linda, đây là khách của Tổng Giám đốc, không còn việc của cô nữa."

Nói rồi, xoay người mỉm cười với Engfa: "Đi theo tôi."

Engfa sửng sốt một chút, lập tức đi theo phía sau cô gái duyên dáng kia, hai người một trước một sau đi vào thang máy, nàng vươn ngón tay ngọc nhỏ dài, ấn dãy số "66".

Đây là lần đầu tiên Engfa tới cao ốc tập đoàn, cô ôm túi da trong ngực, đứng ở nơi làm việc bày trí xa hoa thế này khiến người khác phải sợ hãi, mấy giây thất thần, sau đó rất nhanh, ánh mắt của cô liền dừng ở chiếc bàn làm việc rộng lớn, xoáy vào bóng dáng xanh nhạt mĩ lệ.

Sara cúi đầu, tựa hồ vẫn đang chăm chú xem nội dung hợp đồng trong tay, Engfa ngơ ngác nhìn nàng, trong lòng mang cảm giác cũ, dường như cô không tìm được từ thích hợp, đứng ở nơi đó thật lâu vẫn không nhúc nhích, trầm mặc không gì sánh được, ngay khi cô cảm giác được chân truyền đến cảm giác tê dại, một thanh âm ngọt ngào êm tai lại mang một chút lạnh lùng vang lên trên không trung:

-"Nghe nói chị bị thương một thời gian?"

- "Đúng vậy." – Trên mặt Engfa chợt lóe lên vẻ kinh ngạc.

Sara tiện tay để hợp đồng qua một bên, ánh mắt từ mặt Engfa chậm rãi dời xuống, đến bụng thì dừng lại, trên mặt rốt cuộc cũng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt thỏa mãn: "Tôi không thể không thừa nhận, nghe chuyện thế, trong lòng tôi còn rất sảng khoái, có vẻ chuyện này hoàn toàn có thể là chuyện tôi làm."

- "Không, em sẽ không làm việc này!" – Engfa lắc đầu, giọng nói chắc chắn khác thường.

Sara nhìn ánh mắt của cô một lúc lâu, mới cười khẽ một tiếng ngắn ngủi: "Lấy cái gì để chắc chắn? Engfa Waraha, chị đánh giá cao mị lực của mình, còn đánh giá thấp căm hận của tôi đối với chị?"

- "Tôi không đánh giá cao bản thân, cũng không đánh giá thấp em, tôi chỉ biết, em sẽ không làm việc này. Nội tâm của em, lạnh lẽo thua xa cái miệng. Hơn nữa, dù cho em làm việc này, tôi cũng không chút nào trách em, hay là có thể nhờ vậy mà tâm lý của tôi dễ chịu đi một chút. Đáng tiếc, tôi biết em sẽ không làm như vậy."

Sara sửng sốt mấy giây, bỗng nhiên hướng mặt qua một bên: "Hôm nay chị tìm tôi có chuyện gì?"

Engfa hơi cúi đầu, mím môi một cái, hồi lâu, mới dùng giọng khẩn cầu nói: "Sara, hôm nay tìm em, là muốn xin em giúp một tay."

Thái độ xuống nước khác thường của cô khiến Sara lập tức quay mặt lại, con ngươi thần thái rạng rỡ trong chớp mặt lại thêm khiếp sợ, Engfa đi tới, đem vật cầm trong tay đặt ở trước mặt nàng.

- "Đây là cái gì?"

- "Win Metawin tối hôm qua hẹn gặp rồi đưa cho tôi, bên trong có một ít ảnh chụp của tôi và Charlotte."

Chân mày lá liễu của Sara hơi nhíu, đưa tay lấy một vài tấm từ bên trong bìa giấy ra, xem một chút, đơn giản chỉ là đầu đường cuối ngõ, một vài trạng thái vô cùng thân thiết của Engfa và Charlotte, nắm tay, khẽ ôm, hoặc là thì thầm bên tai, cũng không có cử động gì đặc biệt khác người, nàng tinh tế xem một chút, hơi cười: "Đây là cái gì? Hắn chuẩn bị dùng cái này uy hiếp hai người sao?"

Sau đó tay tiếp tục thò vào bìa giấy, thấy một cái CD, lại hỏi: "Cái này là cái gì?"

Engfa cắn răng, một hồi lâu, từ trong miệng chậm rãi phun ra mấy chữ: "CD tình dục."

Sara biến sắc: "Chị và Charlotte?"

Engfa lắc đầu, thanh âm bi ai xen lẫn phẫn nộ cực lớn:

- "Không, Win Metawin và Charlotte."

Câu trả lời không tưởng tượng nổi khiến Sara mở mắt thật to, biểu cảm trên mặt trong nháy mắt đọng lại.

Phòng làm việc rộng lớn lại yên tĩnh, cả hô hấp cũng có thể nghe rõ ràng, qua hồi lâu, Sara mới miễn cưỡng tìm về thanh âm của mình: "Quay lúc nào?"

- "Đã lâu lắm rồi, hừ!" – Engfa bi phẫn không kiềm chế được, hai tay đè lên bàn, chống đỡ thân thể mình: "Hắn đã sớm đề phòng ngày này đến, đã sớm đề phòng rồi... Tôi dám khẳng định, mấy năm nay kết hôn với Charlotte, hắn chưa từng ngủ yên, bởi vì hắn biết, hết thảy hắn có là do trộm được, nói không chừng ngày nào đó phải trả lại, bởi vì hắn biết rõ bản thân là một kẻ trộm! Hắn đã sớm chuẩn bị sẵn sàng... Hắn sợ Charlotte khôi phục ký ức, sau đó bỏ hắn đi, hắn sợ người yêu thật sự của Charlotte tìm tới cửa!"

Tất cả những điều cô nói, đối với Sara là lượng tin tức vô cùng lớn, Sara cảm giác mình cần một ly cà phê để tập trung lại, thế nhưng nàng vừa mới chuẩn bị ấn phím gọi thư ký, suy nghĩ một chút, tay lại từ giữa không trung buông ra: "Engfa, chị xác định..." Đôi mắt đẹp hơi rũ xuống, tựa hồ có chút khó mở miệng: "Cái này, là quay trong tình huống nào? Là một mình làm, hay lúc vợ chồng đang tình thú?"

Hàm răng trắng noãn của Engfa cắn thật chặt môi dưới, cho đến khi một vị tinh ngọt rớm vào trong miệng, mới chậm rãi buông ra: "Từ trong hình xem, Charlotte cũng không biết chuyện, hơn nữa CD đã qua xử lý, từ đầu đến cuối không có hiện ra mặt tên nam nhân, mà Charlotte lại hoàn toàn bại lộ trên ống kính, ngay cả mặt mũi biểu cảm đều..."

Nói đến đây, cô lại không cách nào nói hết, đỏ mắt nhìn Sara: "Hắn còn cầm cái này tới uy hiếp tôi"

Chân mày lá liễu của Sara khóa chặt, nói: "Hắn có phải nói với chị, hắn có chứng cứ Charlotte và chị đồng tính, coi như đây là Charlotte ngoại tình, căn bản không cách nào tranh quyền nuôi nấng Sunny với hắn, quyền nuôi nấng không tranh được, Charlotte cũng sẽ không cam tâm tình nguyện ly hôn? Dù cho Charlotte ngay cả con gái cũng không muốn tranh, muốn ở cùng chị, hắn cũng sẽ không bỏ qua hai người, hắn cần CD và ảnh chụp làm thứ để rêu rao, khiến chị ấy thân bại danh liệt, không cách nào đứng vững?"

- "Trên căn bản là như vậy."

- "Quả thật chớp lấy thời cơ thủ đoạn bẩn thỉu." – Thân thể Sara hơi ngửa ra sau, tựa vào ghế, khe khẽ thở dài: "Cơ mà, đối phó loại người như chị, cũng hữu hiệu nhất."

Engfa thở hắt ra, quyết định cho Sara một ít kích thích: "Hắn sẽ múa động tác võ thuật đẹp mắt, vừa uy hiếp ta, vừa diễn trò với Charlotte, nói đồng ý hòa bình ly hôn và buông tha quyền nuôi nấng con, chỉ cần Charlotte lại giả vờ cùng hắn làm vợ chồng hạnh phúc nửa năm nữa, bởi vì ba em đã từng đồng ý hỗ trợ hắn phát triển sự nghiệp, hắn sợ nếu ly hôn, không còn là thân thích, ba em sẽ không làm tròn lời hứa."

Nói xong, cô nhìn lén nhìn Sara, quả thấy con ngươi bén nhọn lóe lên, nhưng chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt, lại khôi phục bình tĩnh và biếng nhác như trước, cũng không tìm được một chút sóng gợn. Engfa hít mũi một cái, tiến lên khẽ khẩn cầu: "Sara, tôi biết chuyện chúng ta chia tay không phải là vui vẻ gì, nếu không phải cùng đường, hôm nay tôi tuyệt đối sẽ không tới tìm em, tôi không muốn nói tới quan hệ chị em của em và Charlotte, tôi chỉ cầu em giúp tôi một chút, tôi thừa nhận bản thân vô dụng, ngoại trừ tìm em xin giúp đỡ, tôi nghĩ không ra cách khác."

Sara ngắm nghĩa bút ngòi vàng trong tay, không đếm xỉa hỏi: "Chị muốn tôi giúp chị thế nào?"

- "Hủy tất cả mọi thứ trong tay Win Metawin, bất kể là CD gốc hay bản sao."

- "Chỉ như vậy?"

- "Còn có... tôi nghĩ cái này đối với em mà nói có thể cũng rất khó khăn." – Engfa chần chờ một chút, thanh âm hơi nghẹn ngào nói: "Nếu như em có cách khiến tên súc sinh kia và Charlotte nhanh ly hôn, giải quyết vấn đề quyền nuôi nấng Sunny... Dù thế nào, em có thể thử một lần được không?"

- "Ừ, giúp một tay mà chẳng ít ỏi gì nhỉ." – Sara nghiêng đầu, cười nhạt: "Thế nhưng Engfa Waraha, nếu như tôi giúp chị, chị có thể cho hồi báo gì cho tôi?"

Engfa nhìn nàng, giọng nói hết sức đắng chát: "Sara, tôi không biết mình có thể hồi báo gì cho em, tôi chỉ ôm một chút hi vọng đến cầu xim em, nếu như em có thể giúp tôi giải quyết những thứ này, dù cho em muốn mạng tôi, tôi cũng lập tức cho em."

Sara lắc đầu, khóe miệng kéo lên một chút: "Tôi không muốn mạng chị, chỉ cần chị đồng ý với tôi làm một hai chuyện mà thôi."

Engfa lập tức nói: "Bất kể em muốn tôi làm cái gì, tôi sẽ làm tất cả!"

Ngón tay Sara nhẹ gõ tiết tấu lên tay vịn ghế da rộng lớn, trầm ngâm một lúc lâu, giơ mí mắt lên: "Những thứ này mặc dù có chút phiền phức, nhưng cũng không phải quá khó giải quyết, cơ mà, chị cho tôi một ít thời gian, lần này, chị cứ ở nhà đợi tin tốt, được không?"

- "Ừ." – Engfa nhìn ảnh chụp và CD trên bàn, lòng nhói nhói đau nhức: "Vậy những thứ này... những thứ này..."

Sara nhìn vẻ mặt thống khổ của cô, trong lòng nổi lên cảm giác đau đớn như có như không không tự chủ được tăng dần, giọng nói lại vẫn hời hợt: "Những thứ này chị lấy về, chị cứ làm theo tôi nói là được, tôi không cần xem. Mấy thứ thế này, người khác xem cũng vậy, chính chị xem cũng vậy, đối với chị mà nói đều vô cùng tàn khốc."

- "Sara, cám ơn em... tôi đi trước." – Ghen tuông mãnh liệt xông thẳng viền mắt, Engfa vội vàng cúi đầu, luống cuống tay chân cất đồ đạc vào trong túi, vội vã xoay người. Sara nhìn bóng lưng chật vật của cô rời đi, bỗng nhiên kêu lên: "Engfa..."

Engfa dừng bước lại, đợi lúc lâu, mới nghe được phía sau truyền đến một tiếng thở dài nhẹ nhàng: "Engfa..., kỳ thực chị không cần đồng ý làm cho tôi cái gì hết, tôi cũng sẽ giúp chị lo liệu. Thứ nhất, dù sao chị ấy cũng là chị của tôi. Thứ hai, chị ấy cũng là nữ nhân như tôi."

- "Sara, chuyện này với tôi mà nói lại càng quan trọng hơn, tôi đồng ý với em rồi, tuyệt đối không nuốt lời, cũng sẽ không hối hận."

- "Chị cũng không hỏi tôi muốn chị làm gì sao?"

Cô hơi thẳng lưng lên: "Tôi không cần hỏi, lần này, tôi sẽ không thất hứa."

Sara nhìn bóng dáng thon gầy đơn bạc của cô, giật mình một hồi, sau đó thản nhiên nói: "Được, chị đi đi, tôi sẽ điện thoại cho chị."
.
.
.
.
.
.
.
Vết dao chết quách đi, lời dặn của bác sĩ chết quách đi, âm nhạc nửa chết nửa sống trong quán rượu này cũng chết quách đi, tất cả đều chết quách đi!

Engfa ngồi bên quầy bar, một ly rồi một ly rượu mạnh, không chút nghĩ ngợi rót vào trong miệng, trong lòng cô phẫn hận, lửa giận, bi thương, thống khổ, bị cồn tưới lên càng mạnh mẽ như lửa cháy, hừng hực thiêu đốt lồng ngực, cả người nóng tới cực điểm.

Những hình ảnh kia, vừa nghĩ tới những hình ảnh kia, tay cô nắm ly rượu nhịn không được run, văng rượu khắp nơi, lòng càng thêm máu chảy thành sông: "Thêm một ly, không pha không đá!"

Cô run rẩy mở bóp da, lấy ra mấy tờ tiền mặt đặt ở trên quầy, giương tay một cái, nửa ly còn thừa trôi xuống bụng.

Sao không say? Sao càng uống càng không say? Sao càng uống, thì lòng càng khó chịu?

Engfa nhấn tắt điện thoại đang cuồng reo, trên mặt lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, nghĩ cũng không cần nghĩ, nhất định là Charlotte gọi tới, đây là cuộc điện thoại thứ mười mấy? Nhớ không rõ nữa, thế nhưng, đúng là cần phải trở về, trở về tiếp tục diễn kịch, trở về giả bộ chuyện gì cũng không xảy ra, a... Engfa cật lực xuống khỏi ghế dài, một tay cầm áo khoác, lung lay lắc lư đi ra ngoài.

Đầu choáng vàng chóng mặt, thật là nặng nề, thế nhưng đầu óc chết tiệt vẫn thanh tỉnh, cô nhớ kỹ làm sao lên xe taxi, làm sao tiến thang máy, hiện tại, cô còn nhớ rõ làm sao mở cửa, coi xem, lần sau ai còn dám nói cô tửu lượng không tốt? Engfa mở cửa, trọng tâm không cần bằng, thân thể nghiêng về phía trước, lại phát hiện nghênh đón cô không phải là sàn nhà lạnh như băng, mà là một cái ôm mềm mại thơm ngát, đầu tiên cô sửng sốt, sau đó cố sức đứng thẳng người, dựa về phía sau một chút, "rầm" một tiếng, phía sau lưng truyền đến một trận đau đớn, thân thể đập vào cánh cửa.

- "Chị uống rượu?"

Trong phòng không bật đèn, một mảnh đen kịt, tay Engfa chống về phía sau, dán lên cửa sắt lạnh lẽo, vừa thở hổn hển, vừa nhắm hai mắt lại, chọn lựa không để ý thanh âm ôn nhu ngọt bên tai, thế nhưng nước mắt lại từ đôi mắt đang nhắm chặt dũng mãnh tiến ra.

- "Engfa, đừng giận em, cầu xin chị đừng giận em..." – Trong bóng tối, thanh âm Charlotte nghe càng thêm bi ai, nàng ôm thật chặt cổ Engfa: "Em cũng không đề cập tới những lời đó nữa, nếu chị không thích, em sẽ không làm gì hết."

Engfa đưa tay len lén xóa đi nước mắt trên mặt, đầu mệt mỏi dựa vào cửa: "Charlotte, em buông ra."

- "Engfa, em sẽ không đồng ý yêu cầu của hắn, chúng ta nghĩ cách khác."

- "Em buông ra!" – Engfa nỗ lực muốn ngăn tay nàng, thế nhưng Charlotte lại ôm càng chặt hơn: "Engfa, em chỉ muốn chị đừng rời bỏ em..."

Engfa bỗng nhiên trở nên gắt gỏng không gì sánh được, tay cô dùng sức đẩy tay nàng ra, thuận thế Charlotte đứng không vững, miệng thét một tiếng kinh hãi, thoáng cái ngồi bệt dưới đất. Tay Engfa lục lọi tường, nghe "cạch" một tiếng vang nhỏ, phòng lập tức trở nên sáng trưng.

Charlotte ngồi dưới đất, không dám tin nhìn người đứng trước mắt, nước mắt dần dần tràn đầy viền mắt, lộ ra gương mặt mĩ lệ mà đau thương, ngọn đèn chiếu xuống càng làm rõ, càng thấy trắng bệch như tờ giấy, Engfa nhìn cô, hối hận bỗng nhiên xông lên đầu: "Mình sao lại..."

Cô thì thào nói nhỏ, nhìn nàng một cái, lại nhìn tay của mình, không biết làm sao lui về phía sau, thế nhưng kế tiếp chân lại lảo đảo, gần như ngã sấp xuống, cô miễn cưỡng đứng vững lại, bỗng nhiên hai tay ôm lấy mặt mình, thân thể dựa vào cánh cửa phía sau, từ từ trượt xuống.

- "Engfa..." – Charlotte nhẹ nhàng khóc thút thít, thấy bộ dáng cô như thế, bất chấp đau đớn trên người, liền muốn lết tới nâng cô dậy.

"Đính đoong, đính đoong..."

Chuông cửa lúc này lại đúng lúc vang lên.

- "Charlotte, bữa tiệc của Malai còn chưa kết thúc..." – Bright ôm Sunny, mới vừa vào cửa, lập tức nhận thấy được bầu không khí không thích hợp, hắn đứng nhìn cứng ngắc một chút ở phòng khách, nét mặt khác xa thường ngày, nửa đoạn nói được một lúc lâu mới mở miệng tiếp tục: "Sunny chơi với tôi lâu nên chán chê rồi, bắt đầu đòi lên trên."

- "Dì Engfa." – Sunny vừa thấy Engfa mặt mày liền rạng rỡ, vươn hai tay với cô, Charlotte nhìn Engfa vẫn không nhúc nhích như pho tượng gỗ đứng, đưa tay ôm con gái vào trong ngực, hôn một cái lên trán con bé: "Dì Engfa mệt mỏi, mẹ ôm nhé. Sunny, con có phải là không ngoan, không nghe chú Bright nói?"

Sunny bĩu môi: "Không có ạ, chú Bright ngốc lắm, cũng biết mặc áo chải đầu cho búp bê."

Bright chú ý tới Engfa khác thường, tiến lên một bước, đang muốn mở miệng, bỗng nhiên mũi khẽ ngửi: "Sao nồng nặc mùi rượu như vậy?"

Mi tâm nhăn lại, trầm giọng nói: "Engfa, lẽ nào em uống rượu?"

- "Hai người trò chuyện, tôi mệt, đi ngủ trước." – Engfa không trả lời hắn, dao động tay, thân thể hơi loạng choạng đi vào phòng ngủ.

Bright đột nhiên rống to hơn sau lưng cô: "Engfa Waraha, đầu óc em có vấn đề hả?! Vết dao vẫn chưa hoàn toàn khỏi đấy, vậy mà em lại chạy đi uống rượu!"

Engfa không tự chủ được dừng bước lại, bóng lưng trong nháy mắt trở nên cứng ngắc.

- "Vết dao?" – Thần sắc Charlotte đại biến: "Vết dao gì?"

- "Em còn chưa nói với Charlottte?" – Bright biết rõ tính cách Engfa, đối với điểm ấy cũng không tính là kinh ngạc, hắn nhún nhún vai, nhìn thẳng vào mắt Charlotte:

- "Được rồi, em ấy không nói, giờ tôi nói! Charlotte, em nhớ mấy tháng trước, có một đêm Engfa không về nhà, sau đó ngày hôm sau em đi bệnh viện tìm, đụng phải chị gái em ấy, những gì chị ấy nói với em thế nào? Tôi cho em biết, cũng là lừa gạt em thôi... Chân tướng sự thật là đêm đó Engfa tan tầm, trên đường về nhà bị người ta đâm một dao vào bụng, lúc đó ra rất nhiều máu, mạng sống có thể mất trong tích tắc! Mấy tháng đó em ấy không phải về nhà, là nằm viện!" - Hắn càng nói càng kích động, đem tất cả mọi chuyện trong đầu nói ra, cuối cùng nói: "Em biết việc này là ai tìm người làm không? Chính là cái thằng Win Me..."

Hắn nhìn Sunny một chút, cuối cùng đầu óc cũng phản ứng kịp, vội vã sửa lại: "Win súc sinh kia!"

Engfa cũng không nhịn được nữa, quay đầu: "Không có chứng cứ chớ nói lung tung!"

Thanh âm Bright so với cô cao hơn gấp đôi: "Vậy em nói đi, trừ hắn ra còn có thể là ai vào đây?!"

Engfa phiền não đến cực điểm, châm chọc nói: "May là anh không làm cảnh sát, nếu không anh sẽ thật sự dựa vào phán đoán mà phá án."

Nói rồi, không để ý tới nữa hắn, bước nhanh đi vào gian phòng của mình, trở tay phịch một tiếng khép cửa phòng lại.

Charlotte nghe những thứ này, ngơ ngác đứng đó, trong đầu rầm rầm rung động, lòng kịch liệt nôn nao, qua một lúc lâu, cô mới hít một hơi thật sâu, cúi đầu khẽ dỗ dành Sunny: "Sunny ngoan, mau về nhà dì Malai nha, bây giờ đi về với chú Bright, tối nay ngủ với dì được hay không?"

Sunny ôm cổ của nàng, hiển nhiên không vui: "Không, con muốn ngủ với mẹ."

Charlotte nhìn Bright: "Bright, anh giúp tôi một tay, tôi có chuyện muốn nói với Engfa."

Nói rồi, đưa Sunny cho hắn, Bright ngầm hiểu, gật đầu, Sunny lập tức khóc lên: "Không, dì Malai còn chưa về nhà, con muốn ở với mẹ và dì Engfa."

Bright vội vã dỗ dành cô bé: "Sunny ngoan, không khóc, dì Malai đã về rồi, không tin con đi với chú về xem xem, dì còn mua đồ cho con ăn đấy, đi, chúng ta mau về."

Hắn ôm Sunny, hỗn loạn nháy mắt với Charlotte liên tục không ngừng vội vã rời khỏi.
.
.
.
.
.
.
- "Cho em xem vết thương."

Charlotte mặt lạnh, mở cửa phòng Engfa, xông vào như một làn gió, vặn đèn sáng, Engfa nằm trên giường, ôm lấy chăn, nhắm mắt lại nói: "Không có gì đẹp mắt, Bright làm quá thôi, không nghiêm trọng như vậy, hơn nữa giờ đã khỏi hoàn toàn rồi."

Charlotte cắn răng, tiến đến xốc chăn của cô lên, Engfa ngồi dậy, lớn tiếng nói: "Em làm gì vậy? Tôi đã nói là không sao!"

Charlotte cũng không nói gì, chỉ là lẳng lặng ngưng đọng nhìn cô, đôi mắt đẹp hãy còn mang theo giọt nước mắt lại lộ ra vẻ cứng cỏi và quật cường, ánh mắt như thế, vẻ mặt quen thuộc như thế, tiếng lòng Engfa chấn động, cả người bỗng nhiên không tự chủ được mềm nhũn ra, hàm răng Charlotte cắn môi dưới, vươn tay, run run từng chút một kéo áo thun của cô lên, một dấu vết thấy mà đau lòng liền thình lình xuất hiện trước mắt.

- "Vì sao không nói với em? Vì sao lại muốn gạt em?" – Nàng thận trọng, một lần lại một lần vuốt ve vết sẹo của cô, giọt nước mắt lớn dần rơi xuống, thanh âm như khóc như tố, hàm chứa đè nén bi phẫn. Engfa trầm mặc hồi lâu, đẩy tay nàng ra, kéo áo xuống, lại thản nhiên nói:

- "Trước kia không muốn nói, sau lại lười nói."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro