Chương 87: Cho tôi con đường sống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu trời trong vắt như một khối bảo thạch màu lam to lớn, không nhiễm một hạt bụi nhỏ, thanh khiết, ánh sáng mặt trời xán lạn đâm vào mắt người.

Charlotte quay đầu lại nhìn về phía cổng Cục Dân Chính, trên mặt mang theo một tia hoang mang. Hạnh phúc đột nhiên đến, tất cả như nằm mơ, lại khiến nàng có chút không thể tin được, nàng đã giải trừ quan hệ với Win Metawin, nàng đã là một người tự do, nàng còn chiếm được quyền nuôi nấng con gái như ý nguyện.

Malaika đứng bên cạnh, như biết tâm tư của nàng, cười nói: "Win Metawin gọi điện đến báo thời gian ly hôn, chúng ta cứ tưởng hắn lại giở mánh khóe gì, giờ đâu cũng vào đấy rồi, không cần lo lắng nữa. Cơ mà, thái độ hắn chuyển nhanh như vậy, đứng là có chút kỳ lạ."

- "Làm xong thủ tục, chị đã qua hỏi hắn."

Malaika tò mò hỏi: "Hắn nói thế nào?"

Thái độ lần này của Win Metawin rất khác thường, chủ động buông quyền nuôi nấng con gái, chủ động đưa ra phương án chia đều tài sản, những hành động thẳng thắn dứt khoát này lại khiến lòng Charlotte bất an, nghĩ đến tình cảnh lúc nãy, nhíu mi tâm lại: "Hắn nói lòng chị đã thuộc về người khác, miễn cưỡng giữ lại chị cũng vô nghĩa."

- "Đạo lý này hắn nên sớm hiểu! Cần gì phải kéo dài đến bây giờ!" – Malaika nhịn không được trắng mắt liếc một cái, rất nhanh lại nói: "Cơ mà bây giờ thuận lợi ly hôn là tốt rồi, a di đà phật, đời hắn rốt cuộc cũng làm được chuyện tốt."

Charlotte ngây ngô một lúc lâu, cúi đầu nhìn tay mình, lẩm bẩm nói: "Malai, chị ly hôn thật, phải không? Chị vừa ký tên, đúng không?"

- "Đúng vậy, đúng vậy, đồ ngốc, sao chị còn nghi ngờ nữa! Từ này về sau chị tự do!" – Malaika nắm lấy tay nàng, kéo đến xe mình, vừa đi vừa hưng phấn nói: "Hôm nay hẳn là ngày đại hỷ, phải ăn mừng một trận thật to, ăn một bữa thật bự, uống vài ly nữa! Charlotte, chị nói xem ăn ở nhà hay ăn bên ngoài? Ở nhà thì chúng ta đi siêu thị mua đồ ăn, ở ngoài thì giờ em gọi điện đặt chỗ trước."

- "Tùy em, sao cũng được."

Hai người song song lên xe, Malaika nịt dây an toàn, cười nói: "Thôi ăn ở ngoài cho xong, ăn ở nhà Bright của em cực, em không nỡ."

Charlotte nhìn ánh mặt trời phía xa, cảm thấy tâm trạng mình cũng ảnh hưởng, từng ly từng tí đều là nắng, bỗng chốc lòng sinh ra hi vọng vô hạn, trên mặt cũng toát ra nụ cười xinh đẹp đã lâu không thấy, nàng tựa đầu vào cửa sổ, nhẹ nhàng nhắm mắt lại: "Thế nhưng, giờ chị chỉ muốn về nhà, chờ Engfa về, sau đó nói cho chị ấy biết tin tốt này."

- "Ờ ha." – Malaika vỗ đầu, nói: "Đúng vậy, chuyện bây giờ đã giải quyết thuận lợi rồi, chị cũng nên nói tin tốt này cho chị ấy biết, hai người chờ lâu như vậy, không biết chị ấy vui vẻ thế nào đây! Được, giờ chúng ta về đi, Bright đồ con lười kia chắc chắn là đang ngủ, em cũng phải đánh thức anh ấy."

Nói rồi, nàng khởi động xe, chân đạp ga, ô tô lập tức chạy về phía xa.
.
.
.
.
.
.
Bà Lali ngồi đó, gạt lệ khóe mắt: "Chị không thể tin được, thằng Win luôn miệng nói yêu Charlotte, luôn miệng nói có chết cũng không ly hôn, kết quả là ly hôn thần không biết quỷ không hay, thậm chí còn rời khỏi nơi này, cũng không nói với chúng ta một tiếng."

Bà phu nhân kéo kéo tay chị, không ngừng nhẹ nhàng an ủi. Ánh mắt ông Push và ông Max đều nhìn về Sara đang đứng một bên, chờ mong nàng nói ra khỏi miệng tin tức gì.

- "Sara, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Sao đột nhiên ly hôn? Con biết việc này sao không nói sớm cho dì biết?"

Sara nhìn bà Lali, khẽ thở dài: "Dì không cần đau lòng vậy, con biết dì luôn đối đãi với Win Metawin như con ruột, nên hắn nghĩ không còn mặt mũi nào nhìn mọi người, mới rời khỏi không nói tiếng nào."

Bà Lali ngạc nhiên ngẩng đầu: "Không còn mặt mũi?"

- "Kỳ thật thì chuyện bọn họ ly hôn, có chút liên quan tới con." - Ánh mắt Sara đảo một lượt qua, có chút tự trách nói: "Trước đó không lâu, con vô tình biết Win Metawin có nữ nhân bên ngoài, nghĩ hắn thường ngày vẫn tỏ ra yêu sâu đâm Charlotte, trong lòng con vô cùng tức giận, cho nên con tự mình tìm hắn, buộc hắn lập tức ly hôn với chị ấy, tuy rằng hắn không tự nguyện, nhưng cũng không thể không đồng ý."

Ánh mắt ông Push lóe lên, trầm giọng nói: "Cái gì? Có chuyện này?"

Những người còn lại cũng ngạc nhiên, đồng thời nhìn về phía Sara, thần sắc bà Lali cực kỳ xấu xí, môi run run nói:

- "Sara, là thật sao? Con... con không nghĩ sai chứ? Hay là... hay là ở đây có gì hiểu lầm? Win...nó... nó không phải người như vậy!"

- "Con biết mọi người khó có thể tin được, lúc con biết chuyện, cũng rất khiếp sợ, nhưng sự thật xảy ra trước mắt, muốn không tin cũng không được." – Sara không chút hoang mang lấy ra vài tấm ảnh đặt lên bàn trà, hơi ân hận nói: "Ba, mẹ, dì, dượng, con biết mọi người đối với Win Metawin rất tốt, vô cùng tin tưởng hắn, sẽ bị đả kích, thế nhưng con không cách nào chịu đựng chị con duy trì hôn nhân với một tên ngụy quân tử như vậy."

Ông Max cầm lấy ảnh chụp, chỉ nhìn thoáng qua, lập tức nổi giận đến xám mặt: "Tên súc sinh này!"

Bà Lali nghe đến đó, cũng không nhịn được nữa, lên tiếng khóc rống: "Charlotte à, thật tội cho con, mẹ xin lỗi con, là mẹ hại con mà!"
.
.
.
.
.
.
- "Chuyện bệnh viện đã chuẩn bị xong, giờ chỉ còn thu dọn đồ ở nhà." - Vai Engfa kẹp điện thoại di động, đi tới đi lui trong phòng, mở hộc tủ này lại mở ngăn kéo kia: "Hôm nay đi tôi không có ý kiến, tôi muốn em giúp em đã giúp, chuyện đồng ý với em, tôi cũng sẽ làm được, muốn đi đâu, khi nào đi, em tính hết... Tạm biệt? Tạm biệt không cần bao nhiêu thời gian... Được, cứ vậy đi, chào."

Cúp điện thoại, Engfa đứng như gỗ ở đó một hồi, ngồi xổm xuống, gấp vài bộ trang phục và đặt mấy thứ linh tinh vào vali hành lý.

- "Engfa."

Phía sau bỗng truyền đến một tiếng gọi ôn nhu, bóng lưng Engfa cứng đờ, nhưng không quay đầu. Charlotte trở tay nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, vui vẻ trên mặt rút đi một chút: "Chị không phải đi làm sao? Sao lại về? Chị... chị muốn đi đâu à? Đi công tác?"

Engfa cắn cắn môi, tiếp tục dọn hành lý: "Mấy ngày trước đã từ chức, sáng nay đến bệnh viện mang vài thứ về."

Một cảm giác hốt hoảng sinh ra trong lòng Charlotte, nàng chạy nhanh đến: "Từ chức? Sao chị không nói cho em biết? Chị... chị muốn đi đâu?"

Engfa đứng lên, xoay người lại đối mặt với nàng, nhưng không lên tiếng, hai mắt Charlotte dừng trên người cô, dùng thanh âm nghẹn ngào nói: "Engfa, em đã ly hôn, em vừa làm xong xuôi thủ tục ly hôn."

- "Vậy à?" - Nét mặt Engfa lộ nụ cười, từ nội tâm nói: "Chúc mừng nhé."

Phản ứng hoàn toàn ngoài dự liệu của Charlotte, ánh mắt nàng dời xuống, nhìn vali hành lý, nàng cảm giác được rõ ràng chỗ sâu nhất trong đáy lòng phát run: "Engfa, chị muốn đi đâu, em sẽ đi cùng chị."

- "Tôi phải rời khỏi thành phố này, xe Sara ở dưới lầu, tôi sẽ đi cùng em ấy."

Những lời này như sét đánh giữa trời tươi xanh, khuôn mặt xinh đẹp của Charlotte mất đi huyết sắc: "Em ấy đợi chị? Chị và em ấy..."

Hai chân nàng nhũn ra, thân thể hơi chao đảo, không dám tin nhìn khuôn mặt thanh tú tái nhợt của Engfa: "Từ khi nào?"

Engfa âm thầm cắn răng, tàn nhẫn đáp lại: "Em thấy từ lúc nào thì là lúc đó."

- "Engfa, em không tin, một chút em cũng không tin!" - Những giọi nước mắt đảo quanh hốc mắt, thoắt cái tràn ra ngoài, Charlotte vừa lui về phía sau, vừa liều mạng lắc đầu: "Không, chị sẽ không làm vậy với em!"

- "Tôi sẽ không làm vậy với em?" – Engfa đến gần nàng, lạnh nhạt không biểu cảm, nhấp nhấp môi: "Charlotte, tôi làm gì em rồi sao? Tôi và em có quan hệ gì với nhau? Người yêu? Tình nhân? Lẽ nào giữa chúng ta còn có phản bội hay không phản bội sao?"

- "Engfa, em biết chị hận em." - Thân thể Charlotte dựa vào cửa, tay nắm chặt chốt cửa, khóc nói: "Em biết hôn nhân của em khiến chị thấy áp lực, khiến chị oan ức, nhưng xin chị cho em cơ hội, đừng rời bỏ em, đừng bỏ em đi như vậy!"

- "Không, không hề liên quan đến chuyện hôn nhân." - Mặt Engfa không có biểu cảm, lạnh lùng nhìn nàng: "Áp lực có, oan ức có, chỉ là không liên quan lắm. Charlotte, tôi không muốn lại bị em buông bỏ."

- "Engfa, em yêu chị, em không buông bỏ..."

- "Yêu tôi? Đúng vậy, em yêu tôi." – Engfa đưa tay xoa nước mắt đầy trên mặt nàng, giọng nói khẽ ôn như: "Coi kìa, khóc đau lòng vậy à, thế nhưng Charlotte này, sao tôi nghĩ được em lại khóc cho tôi đây? Giữa tôi và mẹ em, em chọn quên tôi, giữa tôi và em gái em, em chọn đẩy tôi ra, giữa tôi và con gái, em chọn bỏ quên tôi! Em yêu tôi, nhưng tôi mãi mãi không phải nhân vật quan trọng trong đời em. Malai nói, mấy năm qua em không hề vui vẻ, nhưng không vui cũng chỉ là không vui, không vui vẫn có đứa con em yêu ở bên cạnh em mà!"

Engfa kề bên tai nàng, đè thấp tiếng nói, căm hận càng lúc càng mạnh mẽ: "Charlotte, cuộc sống này tôi chờ em, khi tôi điên cuồng tìm được em, những ngày tháng dài đằng đẵng, em biết tôi chịu đựng thế nào không? Em biết tôi chống đỡ thế nào không? Mỗi tối tôi đều ở đây cầu khẩn, cầu khẩn sáng mai khi tỉnh dậy em có thể xuất hiện trước mặt tôi, mỗi lần nằm mơ thấy em, khi tỉnh lại, nhìn gian phòng tối đen như mực, lòng lập tức đau đớn tuyệt vọng không kiềm chế được, những năm vừa qua, nước mắt của tôi đã khô rồi. Sớm biết như vậy, trước đây cần gì vậy? Cần gì gặp mặt, cần gì giải thích, cần gì tìm kiếm?"

- "Engfa, em xin lỗi, em xin lỗi!" - Lòng Charlotte phút chốc tan nát thành từng mảnh nhỏ, nước mắt giàn giụa tán loạn trên mặt, nàng ôm lấy thân thể thon gầy của Engfa: "Chúng ta bắt đầu một lần nữa, xin chị! Xin chị đừng không cần em, quá khứ của chúng ta với chị mà nói, chẳng lẽ không có ý nghĩa gì sao?"

- "Đừng không cần em? Há, nói cứ như tôi vẫn có được em." – Engfa cười tiêu điều: "Quá khứ? Charlotte, em biết đây chẳng qua là quá khứ, với tôi mà nói, đó đã biến thành tôi của quá khứ. Kỳ thật tôi đã sớm mất đi em, từ cái ngày em gặp tai nạn giao thông và quên mất tôi, tôi cũng đã mất đi em, chỉ là tôi vẫn không thừa nhận mà thôi. Em không bao giờ là người tôi yêu trước kia nữa, cũng không phải là Charlotte Austin mà tôi yêu, em chỉ có thể xác của em ấy mà thôi!"

Lời của cô, từng chữ từng câu không thể cãi lại, như lưỡi dao sắc bén, thẳng tắp đâm vào nội tạng Charlotte, khiến nàng thống khổ, đau nhức đến gần như không thở nổi, nàng như người sắp chết đang đấu tranh, liều mạng ôm chặt Engfa, dường như muốn lưu lại chút hơi ấm cuối cùng, khóc lóc, cầu khẩn: "Engfa, đừng bỏ em, không có chị, em không biết làm sao để sống, chị là toàn bộ ý nghĩa cuộc sống của em."

Engfa để tùy cho nàng ôm, căm hận trong mắt dần tan biến: "Những năm qua, không có tôi, em vẫn tiếp tục trải đời, không có em, tôi cũng sống lại. Không có ai là toàn bộ ý nghĩa của ai, Charlotte, em cùng Sunny sống cho tốt đi."

Cô như đột nhiên chán nản, thanh âm không khỏi vắng lặng: "Chúng ta đã trải qua nhiều thứ, rồi chịu đựng quá nhiều, lòng toàn là vết thương đau đớn, chúng ta không thể trở lại quá khứ, cũng không cách nào làm như mọi chuyện không xảy ra, bắt đầu lần nữa, cho nên Charlotte, hãy buông tôi ra, cho tôi một con đường sống đi."

Mái tóc dài của Charlotte tán loạn, biểu cảm dại ra, đôi mắt trong suốt linh động trở nên trống rỗng vô thần, thể xác nàng, thậm chí cả linh hồn mất đi khả năng chống đỡ trong tích tắc, cả người như con búp bê, con rối xinh đẹp mất đi linh tính.

Nàng từ từ lui ra phía sau, dần buông cô ra, thế giới này ầm ầm đổ sập. Cho cô con đường sống, được, nhưng cho cô đường sống cũng đồng nghĩa với cho nàng con đường chết.

Nụ cười trên mặt Charlotte tiêu điều lạnh lẽo như hoa lê sau cơn mưa, sức lực cuối cùng trong cơ thể cũng bị lấy đi, thân thể rũ xuống, Engfa cả kinh, phản xạ có điều kiện tiến lên một bước muốn ôm lấy nàng, nhưng bàn tay đưa đến giữa không trung, chạm vào vạt áo nàng lại như chạm phải vật nóng, lập tức rụt lại. Cô đột nhiên xoay người đi chỗ khác, tiếp tục thu dọn đồ đạc, luống cuống tay chân ném từng bộ trang phục, vài thứ linh tinh vào vali, sau đó kéo khóa vali lại.

- "Căn phòng này để cho em, do em xử lý, các giấy tờ liên quan ở trong ngăn kéo bàn."

Engfa nhấc vali lên, khi đi ngang qua bên người Charlotte, ngừng bước thong thả nói, lại bình tĩnh kỳ lạ, chỉ là khi nói ánh mắt nhìn chăm chú phía trước, tựa hồ rất sợ nhìn Charlotte.

- "Chị thật hào phòng." – Charlotte ngồi dưới đất, khóe miệng hơi động, thanh âm nghe mơ mịt vô lực: "Chị đã sẵn sàng sau này không gặp em nữa sao? Nhưng nếu chị ở bên Sara, sao chúng ta lại không gặp lại nhau? Engfa, sao chị lại có ý muốn đó?"

- "Nếu có thể, tôi mong từ nay về sau sẽ không gặp lại em nữa, trừ phi..."

Engfa nắm chặt tay cầm vali, nhắm mắt lại, khẽ nói:

- "Trừ phi có một ngày, em thật sự nhớ ra tôi là ai."

Cô không do dự nữa, vội vã bước ra khỏi gian phòng, lấy từ trong túi quần ra một cái chìa khóa lấp lánh ánh bạc, nhẹ nhàng đặt trên bàn trà, nhìn xung quanh một vòng rồi mang theo hành lý rời khỏi.
.
.
.
.
.
.
Chiếc Lexus màu đen đậu bên lề đường hết sức bắt mắt, đó là chiếc xe Sara thường dùng nhất, Engfa chật vật đi tới, bỏ hành lý sau cóp, rồi đi lại mở cánh cửa ghế phó xế.

Sara tắt nhạc trong xe, quay đầu: "Chuẩn bị xong rồi?"

- "Ừ."

Thoạt nhìn cô vô cũng mệt mỏi và suy yếu, chỉ đáp lại Sara đơn giản nhất có thể, Sara nhìn cô, muốn nói lại thôi. Engfa nhắm mắt lại, nhẹ nhàng dựa trán vào cửa sổ xe: "Sara, lái xe đi."

- "Chị biết đi đâu à?"

- "Không biết, đi đâu cũng được."

Sara nhìn cô một cái, đưa tay khởi động xe, ô tô rất nhanh hòa vào dòng xe, nàng cầm tay lái, mắt chuyên chú nhìn phía trước, nhẹ giọng nói: "Giờ chúng ta đi sân bay trước."
.
.
.
.
.
.
- "Cái gì? Engfa đi rồi? Đi cùng Sara?!"

Thanh âm kinh thiên động địa của Malaika vang vọng trong phòng ngủ Engfa, rung động khiến người ta nhức cả tai, Bright vội vã chỉ phòng khách, đưa tay lên môi, ra hiệu chớ lên tiếng: "Suỵt, nhỏ giọng chút, Sunny ở phòng khách."

Ánh mắt lạnh lẽo tóe lửa của Malaika chuyển đến hắn, Bright thấy thần sắc nàng không tốt, vội vã giơ tay: "Bà cô à, đừng nhìn con, con không biết gì hết."

- "Anh không biết? Làm sao lại không biết? Anh là bạn tri kỉ duy nhất trong đời chị ta đấy! Các người ngày thường đâu có thiếu điều giấu giếm?" – Malaika cười nhạt một tiếng ngắn ngủi, chất vấn: "Đây là thế nào? Charlotte ly hôn, chị ta đi với người khác, cái quái gì vậy!"

- "Trời ơi!" – Bright sốt ruột, giang hai tay: "Malai, anh thật không biết em ấy đi, càng không biết đi với Sara, anh cũng mới nghe Charlotte nói mới biết! Chuyện đó anh cũng rất tức giận, thật sự!"

- "Malai, đừng chuyện gì cũng đổ cho Bright." – Charlotte dựa nửa người vào giường, trong tay cầm ly trà chanh Bright bưng tới, thả lỏng nét mặt, giọng nói hết sức bình tĩnh: "Chị ấy muốn đi, đi với ai, cũng không phải Bright có thể quyết định."

- "Nhưng... nhưng chị yêu chị ta như vậy, chị..."

- "Malai, đừng nói nữa." – Charlotte khẽ lắc đầu, tia khẩn cầu chợt lóe lên trong đôi mắt đẹp, Malaika rút lại câu nói, nhưng trong lòng vẫn tức giận, nhịn không được lên tiếng mắng: "Engfa Waraha khốn kiếp, đứng núi này trông núi nọ, thật sự không phải..."

Bright nghe không lọt tai, không khỏi nhỏ giọng lầm bầm một câu: "Engfa không phải loại người như vậy."

- "Không phải loại người như vậy? Mất trí nhớ không phải chị ta, vì sao trước đó chị ta đến với Sara? Có lần thứ nhất, lần thứ hai đâu lạ nữa? Chị ta đối xử với Charlotte đã sớm có gì đó không đúng, ngay cả em cũng nhìn ra, đúng vậy, chị ta chưa từng kết hôn, chưa từng có con, có tiền có thế, trổ mã xinh đẹp, rất có ưu thế đúng không? Nếu không có gì thay đổi chắc anh cũng đã sớm nhào tới rồi!" - Hắn càng phân bua thay Engfa, Malaika càng cảm thấy đổ thêm dầu vào lửa, gần như tra hỏi:

- "Đây là người mà anh luôn mồm khen một lòng tình sâu? Chị ta si tình anh thấy được chứ gì? Đây là lời nói của người bạn đáng tin của anh nhất thế giới, người ta bỏ đi khỏi nơi này cũng không nói cho anh biết một tiếng, anh còn nói giúp cái gì!"

- "Không phải." – Bright cười khổ một cái, phân tích nói: "Chẳng qua anh cảm thấy Charlotte vừa ly hôn, Engfa lập tức rời khỏi, hình như... hình như có chút kỳ quặc."

- "Kỳ quặc cái gì, đừng có nói gì mà khổ tâm gì gì đó!" – Malaika căm hận bất bình: "Chính bởi vì Charlotte ly hôn, không còn dây dưa hôn thú với Win Metawin, cho nên Engfa Waraha ích kỷ kia lại thêm yên tâm, lại bớt đi áy náy! Lập tức sát cánh bay đến chân trời góc biển với Sara!"

- "Malaika."

Charlotte cúi đầu thống khổ kêu một tiếng, Malaika lập tức câm miệng, Charlotte để cái ly lên đầu giường, một tay ôm đầu, một tay chống giường, như muốn ngồi dậy, Malaika vội vàng tới đỡ nàng.

- "Chị không sao." – Charlotte nhẹ nhàng đẩy tay nàng ra, mặt miễn cưỡng nở nụ cười vui nhạt: "Chị chỉ hơi mệt chút thôi, em và Bright đừng vì chuyện bọn chị mà cãi nhau nữa được không? Lòng chị rất rối rồi."

Malaika và Bright liếc nhìn nhau, im lặng không lên tiếng.

- "Em nói đúng, Engfa rời khỏi chị là bởi vì chị ấy yên tâm, chị ấy và Bright đều như nhau, đều nghĩ Win Metawin không phải người tốt, mong chị nhanh chóng ly hôn. Engfa, chị ấy... chị ấy phải rời khỏi."

Bright hiển nhiên duy trì thái độ hoài nghi: "Nhưng mà hoàn toàn không có nguyên do! Tại sao em ấy muốn rời khỏi, tại sao muốn rời khỏi lúc này, Engfa yêu em như vậy!"

- "Lúc chị ấy đi, nói sẽ không gặp lại tôi nữa, trừ phi có ngày nào đó tôi phục hồi ký ức." - Mắt Charlotte nhìn đi nơi khác, như đang nói cho họ nghe chân tướng, lại như đang lẩm bẩm: "Chị ấy hận tôi, hận tôi quên chị ấy, hận tôi đã kết hôn, hận tôi từng đẩy chị ấy cho Sara, hận tôi vì quyền nuôi nấng Sunny từng định tự nguyện thỏa thuận với Win Metawin... Chị ấy thấy tôi đã không còn là người năm đó chị ấy yêu, hận tôi lâu nay chưa từng suy nghĩ cho cảm thụ của chị ấy, hận tôi mỗi lần phải lựa chọn, cho tới bây giờ chưa từng chọn chị ấy... Là người yêu từ thuở thiếu niên đã không còn nhớ mình, đã kết hôn còn mang theo con, ha ha, chị ấy có lý do gì phải ở lại?"

Trên mặt nàng lộ nụ cười tự giễu, lảo đảo đi vài bước về phía trước, đi tới cạnh cửa thì chân mềm nhũn:

- "Charlotte!" Malaika và Bright đồng thời mở miệng, xông lên phía trước đỡ lấy nàng.

- "Chúng ta phải tôn trọng lựa chọn của chị ấy." – Charlotte chống lên của phòng, loạng choạng đứng lên: "Chị không sao, không có việc gì, chỉ hơi mệt với choáng váng một chút. Hai người có thể giúp chị một chuyện, trông Sunny một chút được không? Giờ... giờ chị phải ra khỏi nhà, dượng hôm nay lại tìm chị, ông ấy nói nếu chị không đi gặp sẽ tìm tới tận cửa, cho nên lần này chị không thể từ chối, chị phải đi."

Nàng lược lược mái tóc, cật lực che giấu bản thân nhếch nhác, chỉ chỉ ra ngoài: "Cả ngày nằm trên giường, chị muốn đi tắm trước, thay quần áo khác."

Bright tránh qua một bên, mở cửa thay nàng, âm thanh phim hoạt hình trong phòng khách lập tức truyền đến rõ ràng, kèm theo tiếng gọi non nớt: "Mẹ ơi!"

Bright dựa vào cánh cửa, nhìn chăm chú hai mẹ con tựa sát vào nhau, bỗng khẽ nói: "Anh thật không tin được Engfa làm vậy, cũng không tin Charlotte đã tiếp thu được."

- "Anh không tin?" – Malaika liếc hắn: "Mắt thì sáng còn tim thì mù, chị ấy nhìn càng bình tĩnh kiên cường em lại càng lo lắng, từ đầu đến cuối, Charlotte mới là nạn nhân, mỗi người ở đây đều tổn thương chị ấy, chị ấy yêu Engfa Waraha đến tận xương tủy, vậy mà những vết thương chí mạng, lần nào cũng là do Engfa Waraha ban cho."

- "Malaika"

- "Cho nên, anh nhanh chân tóm tên khốn kia về, chị ta đừng tưởng làm người ta toàn thân bị thương rồi bước qua sống cuộc sống an nhàn! Nếu chị ta không cho em một lý do rời khỏi phù hợp, cho dù Charlotte tha thứ, em Malaika Khan này cũng sẽ không để yên!" – Malaika hất cằm lên, ngón tay nặng nề chỉ chỉ ngực hắn, hung hãn nói:

- "Thế nên, bất kể anh phí bao nhiêu thời gian, dùng phương pháp ra sao, cũng phải đưa Engfa Waraha đến trước mặt em, em phải xem xem một chút, rốt cuộc trái tim chị ta làm bằng cái gì!"
.
.
.
.
.
.
.
Trong một câu lạc bộ tư nhân, mặt ông Push đầy vẻ áy náy, đưa tay kéo dĩa của Charlotte qua, tự mình cắt bò hầm thành từng miếng nhỏ. Charlotte muốn ngăn cản, nhưng lại không đành lòng chối từ tâm ý của ông, thuận theo bỏ miếng bò vào miệng, chậm rãi nhai nuốt.

Bản thân ông Push không ăn uống gì, thấy nàng ăn, biểu cảm như cũng được an ủi chút, ông tựa lưng vào ghế, từng chút một quan sát nàng, mái tóc dài xõa xuống, chỉ mặc một chiếc váy vải bông màu trắng thật đơn giản, vẫn mỹ lệ thanh tao lịch sự, chỉ có thân thể gầy hơn trước đây rất nhiều, sắc mặt lại tái nhợt như bệnh nhân, tâm trạng ông không khỏi khó chịu: "Charlotte, con không chăm sóc tốt cho mình sao? Sao gầy ghê gớm vậy?"

- "Dượng, con không sao, con rất khỏe."

- "Thế này mà bảo khỏe?" – Ông Push khẽ cau mày, giọng nói lại đậm yêu thương: "Charlotte, dượng biết con chịu nhiều uất ức..."

Charlotte ngẩng đầu: "Dượng, hôm nay con không muốn nói những chuyện này, chuyện trước kia cũng không muốn nói."

Ông Push ngẩn ra, khe khẽ thở dài, gật đầu nói: "Sunny thì sao, giờ vẫn khỏe mạnh chứ?"

- "Con bé cũng khỏe, hôm nay Malai đến nhà trẻ đón con bé."

- "Charlotte, gần đây dượng bận việc, cũng không có thời giờ tới thăm mẹ con con, điện thoại tìm con, con lại không trả lời, dượng biết con cố tình, dượng không trách, ba mẹ con lừa dối con lúc con mất trí nhớ, cũng là họ không đúng. Hôm nay con đồng ý gặp dượng một lần, dượng rất vui, chỉ là Charlotte này, sau này một mình nuôi con sẽ rất cực ." – Ông Push nhìn nàng, vẻ mặt ôn hòa khuyên nhủ: "Huống hồ ba mẹ dù có sai vẫn là ba mẹ, con tha thứ cho họ, đến ở cùng nhau được không?"

- "Không." – Charlotte buông dao nĩa trong tay, nhẹ nhàng lắc đầu: "Xin lỗi, dượng, con không cách nào ở cùng họ, cũng không cách nào tha thứ."

- "Vậy, tới ở cùng dượng và dì con được không? Giờ Sara không có ở nhà, cũng trống vắng, dì con cũng buồn bực, con tới giải sầu cho bà ấy một chút, con và Sunny đến, dượng cũng yên tâm hơn."

Hai chữ "Sara" như một cây kim nhỏ, dễ dàng đâm vào lòng Charlotte, nàng cắn cắn môi, nhẹ nhàng lắc đầu: "Dượng, con biết dượng có ý tốt, nhưng con thấy con thế này ổn rồi."

Ông Push thất vọng, đành nói: "Charlotte, vậy con đến công ty dượng giúp dượng đi, nếu như hai chị em hai đứa đều đến làm, dượng sẽ bớt lo nhiều, hơn nữa, dượng muốn tìm người cho hai mẹ con con dựa vào và chăm sóc Sunny..." Nói đến đây, trong mắt ông lộ vẻ chần chừ:

- "Con bây giờ ở nơi đó? Cùng với..."

- "Hai người, con và Sunny." – Charlotte thật nhanh nói: "Dượng, con không cần gì hết, con có thể tự chăm sóc tốt cho mình, cũng có thể chăm sóc tốt cho con bé, xin dượng yên tâm."

Ông Push nói: "Con như vậy, có thể chăm sóc bản thân sao?"

Charlotte nhìn ông, lệ quang trong mắt lóe lên: "Dượng, con biết dượng thương yêu con, trong lòng con cũng rất kính trọng dượng. Thế nhưng hiện tại thật sự con không cần gì cả, chỉ cần không gian thuộc về riêng mình. Hôm nay đến gặp dượng, là muốn nói với dượng những lời này, không muốn ai lo lắng cho con."

- "Được rồi." – Ông Push thở thật dài, thỏa hiệp nói:

"Dượng biết, những chuyện xảy ra gần đây đả kích con không ít, dượng biết con cần thời gian, giờ cũng không ép con nữa. Nhưng có hai điều phải hứa với dượng, nếu cần gì phải nói cho dượng biết, hơn nữa, lần sau gặp lại, con không được gầy như vậy."

Charlotte rưng rưng gật đầu: "Vâng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro