Chương 89:Em cho chị một dao, còn tốt hơn chị từ từ tự sát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nắng ấm từ ngoài cửa số chiều vào, tựa hồ không làm tản đi được cái âm u lạnh lẽo trong phòng bệnh, Bà Lali co rúm trên giường, hai mắt không có tiêu cự nhìn về phía trước, dáng vẻ ấy như một đêm già đi mười tuổi.

- "Ly hôn, cứ vậy mà ly hôn... Thân là ba mẹ mà sau cùng mới biết, thằng Win cứ vậy mà rời khỏi, những năm qua, bọn chị đối xử với nó như con trai ruột, một gia đình, ấy vậy mà chia năm xẻ bảy, đột ngột khiến chị không cách nào tiếp thu nổi."

Bà thì thào nói, thương tâm đến chết lặng, bà Ladi phu nhân Helena rót cho bà một ly nước ấm, đặt vào tay bà, sao đó ngồi xuống bên giường, khuyên nhủ: "Chị à, chị đừng buồn, chị phải suy nghĩ thế này, Charlotte mất trí nhớ bốn năm, chị đã áp đặt con bé rồi, đẩy chúng nó tới hôn nhân, nhưng nhiều năm qua bọn chúng vẫn không thể tiếp tục, điều này nói lên những năm ở bên nhau đều là sai lầm."

- "Sai lầm? Ý em là chị sai rồi?" – Bà Lali quay đầu nhìn bà, gò má vì kích động mà ửng hồng: "Nhưng năm đó lúc em biết việc của Charlotte, không phải cũng không tán thành việc Charlotte yêu đương một cô gái sao!"

- "Em không tán thành chuyện cháu em đến với một cô gái, nhưng khi đó là chị luôn miệng nói nếu như Charlotte không gặp cô bé kia, nhất định sẽ thuận lý thành chương đến bên thằng Win, chị nói chúng là thanh mai trúc mã, đã sớm có hảo cảm với nhau. Hơn nữa, đối với việc này, em thật sự rất hối hận, trước đây em không nên vì chị cùng giấu giếm Charlotte, chị biết em rất thương yêu con bé, hôm nay chúng ta trở nên ngăn cách như vậy, trong lòng em cũng không chút nào tốt hơn chị."

Điều bà cãi lẽ, càng làm bà Lali tức giận không chịu nổi, nặng nề đặt ly nước lên đầu giường: "Được được! Giờ em y như anh rể của em, các người đều nói vậy, tất cả đều muốn đổ mọi trách nhiệm lên đầu tôi!"

Bà Ladi hết sức bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói: "Chị à, bây giờ em không phải bàn bạc với chị vấn đề trách nhiệm, mà là lo lắng cho sức khỏe của chị, chị xem chị đau buồn đến phát bệnh rồi. Sự thật chứng minh, Charlotte căn bản là không yêu thằng Win, cho dù là thành vợ chồng trên pháp luật, sinh con, con bé cũng không yêu nó, hạnh phúc của con bé không phải chúng ta cho nó, ở bên nhau còn có ý nghĩa gì? Em biết chị muốn bọn nó ở bên nhau, nhưng tình cảm là của con bé, hôn nhân là của con bé, chị trói buộc một lần, không cách nào trói buộc lần hai, cũng không nên vì vậy mà bi thương thêm nữa, chuyện của con bé, chị để con bé tự quyết đi, nếu không quan hệ mẹ con sẽ càng ngày càng bế tắc."

- "Chả lẽ bây giờ còn chưa đủ bế tắc sao?" - Bà Lali bị lời nói của em gái làm tâm xúc động, nhịn không được gạt lệ chảy xuống: "Con bé hận chị như vậy, ngay cả gặp mặt bọn chị một lần cũng không chịu, bọn chị muốn gặp cháu gái một chút, cũng không thể..."

Thần sắc bà Ladi buồn bã, thở dài: "Ai, ngay cả em con bé cũng không chịu gặp, ông Push lần trước sau khi gặp con bé còn trách mắng em một trận, nói có vạn lý do cũng không thể bóp méo quá khứ của người khác, đây đúng là tổn thương cực lớn với Charlotte, còn căn dặn em sắp tới không nên quấy rầy con bé, cho con bé một ít thời gian."

- "Cái gì? Sao em rể lại có thể nói như vậy?" – Bà Lali kinh ngạc, không khỏi dừng nước mắt.

- "Đúng vậy."

- "Em... em không nói cho ông ấy biết bởi vì Charlotte yêu một cô gái sao? Em không nói cho ông ấy biết chúng ta bất đắc dĩ sao?"

Bà Ladi khẽ lắc đầu: "Ông ấy có biết, căn bản ông ấy không nói đến việc này, chỉ nói cách làm của chúng ta khiến người khác khiếp sợ, cũng cực kỳ phản cảm."

- "Chuyện này..."

Bà Lali có chút run sợ, nhất thời không biết nói gì cho phải, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, Ông Max đi tới, vừa thấy bà Ladi, khuôn mặt lẽ ra âm u miễn cưỡng nặn ra nụ cười, bà Ladi vội vàng đứng dậy: "Anh rể, nghe nói anh đi tìm Charlotte, con bé đến không?"

Ông Max trầm mặc trong giây lát, khẽ nói: "Con bé không muốn đến."

Bà Ladi hiển nhiên có chút bất ngờ: "Anh không nói cho con bé biết chị bị bệnh, muốn gặp con bé và Sunny sao?"

Viền mắt ông Max đỏ lên, chán nản nói: "Nói rồi, tôi ở chỗ con bé canh mấy tiếng, sau đó chặn đường nói cho con bé biết, nhưng con bé biểu hiện rõ là không đến, hơn nữa, con bé căn bản không bằng lòng nói chuyện với tôi."

Bà Lali nghe xong lời này, đột nhiên xụi lơ trên giường, lên tiếng khóc lớn.
.
.
.
.
.
.
Do công việc quán bar, thời gian làm việc nghỉ ngơi của Bright và Malaika không đồng nhất, bình thường lúc Malaika làm việc thì Bright đang mê ngủ ở nhà, mà nàng tan tầm không bao lâu thì Bright lại phải đến quầy rượu của mình rồi.

Năm giờ rưỡi chiều, Malaika rời khỏi công ty, hôm nay nàng tựa hồ có chút tâm sự, rõ ràng không tập trung, trên đường lái xe về nhà, nhiều lần chờ đèn đỏ xong, xe nàng vẫn đậu yên không nhúc nhích, mãi đến khi phía sau vang lên tiếng kèn liên tiếp, nàng mới chợt giật mình tỉnh giấc, tiếp tục lái xe.

Về đến nhà, Malaika bất ngờ phát hiện Bright mặc áo ngủ, biếng nhác nằm trên ghế sa lon xem ti vi, nàng không khỏi ngẩn ra: "Tối nay anh không đến quán bar à?"

- "Ừ, hôm nay không đến quán bar, mệt quá, cho mình nghỉ một đêm."

Malaika tiện tay buông túi và chìa khóa xe, ngồi xuống bên người hắn, cười nói: "Sao vậy? Anh ngủ cả ngày cũng mệt, vậy em mệt cỡ nào đây?"

Bright cầm lấy điều khiển từ xa, chỉnh tiếng ti vi nhỏ xuống, nói: "Không có, hôm nay tìm cả ngày, cuối cùng cũng dán được vài tấm hình."

- "Vậy à? Em xem một chút."

Tay Bright chống đầu, không hăng hái lắm: "Vậy mà lại là ảnh chụp Engfa và Charlotte, thật là thất vọng người ta mà, cứ cho rằng trong đó có bí mật gì to bự, lẽ nào Engfa thật sự tuyệt tình với Charlotte như vậy sao, không chỉ gạt bỏ em ấy, còn xé bỏ ảnh chụp?"

Malaika cầm ảnh chụp nhìn một hồi, bỗng nhiên nói:

- "Thế nhưng, ảnh này là ai chụp họ? Thoạt nhìn họ có vẻ không biết nha." Lời vừa thốt ra, trong lòng nàng lập tức hối hận, trên mặt không khỏi lộ ra thần sắc ảo não.

Bright được lời của nàng làm thức tỉnh, ngẩn ra, lập tức ngồi xuống, đoạt lấy ảnh chụp trong tay nàng, nhìn lại nhìn, kinh ngạc nói: "Đúng nha! Hình như chụp lén, chà chà, sao anh không nghĩ đến điều này!" Nói rồi, hắn ngẩng đầu nhìn Malaika, hưng phấn nói: "Malai, em nói xem trong này có phải có cái gì kỳ lạ không!"

- "Em không biết!" - Malaika cả tiếng trả lời một câu, đột nhiên "soạt soạt soạt" cố sức xé vật cầm trong tay thành mấy mảnh, sau đó vo lại ném vào thùng rác.

- "Ai! Em làm cái gì vậy?" - Bright không kịp ngăn cản, gần như nhảy dựng lên từ trên ghế sa lon: "Anh cực nhọc vất vả lâu như vậy, em thần kinh cái gì vậy!"

- "Đủ rồi! Thật sự đủ rồi!" - Malaika đưa tay xoa trán, phiền não nói: "Chuyện của họ hoàn toàn ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta, em thật chịu đủ rồi!"

Bright lại bị hành xử khác thường của nàng hù dọa, lui về sau một bước: "Cái gì? Sao... sao em phát cáu ghê vậy?"

-"Em... em..." - Malaika thở hổn hển, trong lúc bất chợt trở nên hết sức gắt gỏng, tay trên không trung cố sức vung vẩy hai cái: "Anh không cảm thấy hai chúng ta quản nhiều quá sao? Khi họ bên nhau cũng xía vào, không bên nhau cũng tham gia, hiện tại Engfa đã lựa chọn rời khỏi, Charlotte cũng đã không ôm hi vọng nữa, chúng ta còn suy nghĩ vẩn vơ cái này, vì mấy tấm ảnh không rõ ràng, truy tìm nguồn gốc, như lần tìm manh mối, em nghĩ chúng ta như hai kẻ bị bệnh thần kinh!"

- "Nhưng... nhưng họ là bạn chúng ta, trước kia họ yêu nhau nha." - Bright trợn to hai mắt, nhịn không được nhắc nhở nàng: "Hơn nữa lần này không phải là em không thể không xía vào sao, em còn một mực không cam lòng thay Charlotte mà!"

Malaika không đáp lại, không nhịn được nữa, càng già mồm át lẽ phải: "Đó là em sai rồi, được chưa! Em sai rồi, anh cũng muốn sai theo em sao!"

Bright ngạc nhiên nhìn nàng, như đang nhìn một người hoàn toàn không quen biết.

- "Nói chung từ hôm nay trở đi, chúng ta cứ sống tốt cuộc sống của mình, quản tốt chuyện của mình là được rồi, chúng ta phải suy tính, làm thế nào để biến căn nhà nhỏ này thành căn nhà lớn, lúc nào thì có con! Không cho phép tốn thời gian và sức khỏe vào chuyện của người khác! Được rồi, em muốn đi tắm."

Bright trợn mắt hốc mồm nhìn bóng lưng của nàng đi xa, đang ngây người thình lình lại bị một tiếng "rầm" rung trời ở cửa phòng hù giật mình, không khỏi vặn óc suy nghĩ: "Ơ hay, hôm nay uống lộn thuốc hay là đang bực bội chuyện công ty?"
.
.
.
.
.
.
Ô tô uốn lượn theo bờ sông chậm rãi đi, đèn rực rỡ xa xa vừa sáng lên.

Charlotte để ý thấy Malaika hôm nay trầm mặc, nhưng nàng không nói, cũng không hỏi, chỉ nhẹ nhàng đè xuống nút CD, âm nhạc an lành êm dịu vang vang trong xe.

- "Charlotte"

- "Ừ?"

Charlotte lên tiếng, nhưng không được nghe được thanh âm đáp lại, nàng không khỏi quay đầu, thấy Malaika ghé cả người vào cửa sổ xe, tựa như đang chuyên chú thưởng thức cảnh đêm hoa lệ ngoài cửa sổ, khi nàng vô cùng kinh ngạc thì một tiếng thở dài xa xăm chợt truyền vào tai:

- "Charlotte, trừ Engfa Waraha, trên đời này chị còn có thể yêu người khác không?"

Tay Charlotte nắm chặt tay lái, qua một lúc lâu, mới nói: -"Malai, chị không muốn trả lời vấn đề này."

- "Charlotte, chị buồn bực à?"

Charlotte mím chặt khóe miệng, mắt nhìn phía trước, cũng không nói lời nào, Malaika thở dài, ngồi thẳng người: "Nói cho em biết, chị đang đợi Engfa Waraha sao? Chị đang chờ chị ta ngày nào đó hồi tâm chuyển ý, sau đó sẽ đến ôm chị sao? Chị có bao giờ nghĩ tới, chị ta thật sự sẽ không trở lại nữa, mình không nên ôm mộng tưởng nữa, làm như không có chuyện gì xảy ra mà sống."

Lời của nàng như một cái tay vô hình, dễ dàng vạch tìm vết thương trong lòng Charlotte, chỉ nháy mắt chảy máu nhễ nhại, đau đớn từ ngực lan tràn bốn phía, hai tay Charlotte run rẩy, lại tận lực khống chế tâm tình của mình, vẫn duy trì ngữ điệu ôn hòa như cũ: "Rốt cuộc em muốn nói gì?"

- "Em biết chị mỗi tuần đều lén lút chạy đến bệnh viện, tìm rất nhiều bác sĩ, còn đang tìm những chuyên gia dùng thôi miên để trị liệu, chị muốn tìm trí nhớ của mình, khiến Engfa Waraha trở lại bên cạnh chị! Chị mở tiệm sách, chỉ là che giấu tai mắt người đời, chị muốn mọi người yên tâm về chị, muốn tránh ánh mắt mọi người, để làm chuyện chị thật sự chuyện muốn làm."

Charlotte cắn môi, hai tay đột nhiên gấp rút đánh vào lái, tiếng lốp xe bén nhọn chói tai ma sát mặt đất kèm theo, ô tô thắng gấp dừng ở ven đường, nàng quay đầu lại nhìn Malaika, vừa giật mình, vừa tức giận, thanh âm nhất thời lạnh vài phần: "Em... em đang điều tra chị?"

- "Em chỉ lo lắng cho chị, may là, nhân viên của chị mồm miệng cũng không kín kẽ." - Malaika không sợ hãi chút nào nhìn thẳng vào ánh mắt nàng, gần như khẩn cầu nói:

- "Charlotte, chị tội gì như vậy? Chị có biết hay không, chị dọa em rồi, dừng lại, được chứ? Khỏi nói những phương pháp này có tác dụng hay không, có thể tổn thương cơ thể chị cái gì hay không, dù cho chị thật sự khôi phục ký ức, Engfa Waraha cũng chưa chắc sẽ trở lại bên cạnh chị!"

- "Làm sao em biết? Làm sao em biết! Em không phải chị ấy!" - Tuyến phòng ngự tâm lý mấy tháng nay trong mấy phút ngắn ngủi sụp đổ, tức giận mãnh liệt dồn ép viền mắt Charlotte, nàng cực lực chịu đựng, không cho nước mắt đổ xuống, thanh âm cũng khàn đi: "Chị ấy đã nói, nếu như một ngày nào đó chị khôi phục ký ức... Chị ấy đã nói như vậy, chị ấy chỉ để ý chị đã quên chị ấy, chị ấy không thật sự bỏ lại chị..."

- "Ngày nào đó, ngày nào đó là bao lâu? Mười năm? Hai mươi năm? Nếu như chị cả đời cũng nhớ không nổi những việc trước kia thì sao! Có phải chị muốn cả đời tiếp tục như vậy không!" - Thanh âm nàng lớn, thanh âm Malaika còn lớn hơn vài lần: "Charlotte, chị tỉnh lại đi! Chị còn trẻ, còn có con gái, thật vất vả mới thoát khỏi tên kia, chị có thể đối xử tử tế với bản thân, cho mình những ngày vui vẻ không?! Trên thế giới này, nam nhân, nữ nhân, chị muốn kiểu gì, em tìm cho chị! Bảo đảm tốt hơn Engfa Waraha gấp mười gấp trăm lần! Cho mình một con đường tươi sáng đi, yêu một người khác cũng không khó khăn như chị tưởng đâu!"

- "Nam nhân? Nữ nhân? Ha ha! Malaika, em cho là chị cả đời này còn có thể đi yêu một người khác sao? Em căn bản không hiểu rõ, em không hiểu nổi..." - Lòng Charlotte đau nhức, tay không tự chủ được che lồng ngực, bên khóe miệng hiện lên một nụ cười khổ sở:

- "Chị chỉ yêu chị ấy, chỉ cần chị ấy, chị ấy rời khỏi càng lâu, trong đầu chị lại càng ý thức được, nỗi nhớ của chị chỉ tăng chứ không giảm, chị biết, cuối cùng có một ngày, chị ấy sẽ nhớ tới chị, cho dù người có tốt hơn gấp trăm gấp vạn lần chị ấy thì thế nào? Thì đó vẫn không phải là chị ấy!"

Malaika không lên tiếng, sau một lúc lâu, đột nhiên như trở nên hung ác: "Charlotte, nếu như khôi phục ký ức, không chỉ không thể khiến chị một lần nữa trở lại bên cạnh Engfa, mà ngược lại sẽ khiến chị thống khổ gấp bội lần, lẽ nào chị cũng nguyện ý?"

Charlotte ngơ ngác nhìn nàng, lệ quang mông lung trong con ngươi tràn đầy vẻ nghi hoặc.

- "Nguyên nhân Engfa Waraha rời khỏi chị, có thể không phải như chị nghĩ đâu."

Lòng Charlotte run lên: "Cái gì?"

- "Charlotte, tha thứ cho em đâm chị nhát dao này, như vậy, dù sao vẫn dễ chịu hơn là chị từ từ tự sát." - Malaika nhìn nàng, ánh mắt thương xót lại phức tạp, lời nói vòng vo trong yết hầu, rốt cuộc nói ra miệng:

- "Engfa Waraha có trong tay CD tình dục của chị và Win Metawin."

Đầu bưng bưng lên, cảm giác choáng váng, trời đất xoay chuyển, linh hồn và thân thể như dần dần rời khỏi nhau, thế nhưng trong quay cuồng, thanh âm căm hận của Malaika cũng vẫn rõ ràng truyền vào trong tai nàng, chợt xa chợt gần.

- "Ngày đó bọn em đến chỗ chị ăn, Bright vô tình phát hiện dưới giường, ảnh chụp hiện tại đang trong tay anh ấy, đĩa thì em tìm người làm lại, hiện nay chỉ có em xem qua, em nghĩ, đây là nguyên nhân Engfa rời khỏi. Em do dự nhiều ngày, không biết có nên nói cho chị biết không, thế nhưng, Charlotte, Engfa Waraha sẽ không trở lại bên cạnh chị nữa, đời này còn dài, em không muốn chị lại ôm mộng tưởng mà sống, em biết chị yêu chị ta cỡ nào, chắc hẳn cuộc đời chị phải mở ra một trang mới rồi."

-" Không..." - Môi Charlotte không ngừng run rẩy, nhưng lại như mất tiếng, thậm chí ngay cả một lời rõ ràng cũng không phun ra nổi, nàng muốn che lỗ tai lại không nghe nữa, nhưng thân thể lại mềm nhũn ngồi phịch xuống ghế.

Malaika như hạ quyết tâm tàn khốc, tiếp tục nói: "Chị ta không phải là thánh nhân, chị theo Win Metawin nhiều năm như vậy, cũng đã kết hôn, cũng đã sinh con, nếu như nói chị ta một chút cũng không e dè, em không tin. Lúc trước không phải chị nói Engfa có một thời gian rất kì lạ sao? Mấy ngày nay em suy nghĩ lại toàn bộ những chuyện trước kia vô số lần, Win Metawin cầm ảnh chụp có phải là vì uy hiếp Engfa, đưa đĩa CD để kích thích chị ta, bảo chị ta rời khỏi chị, kiểu này là ai cũng chịu không nổi. Tuy rằng cuối cùng chị đâm một dao dọa sợ Win Metawin, nhưng gặp dữ hóa lành, thuận lợi ly hôn, nhưng Engfa cũng không chấp nhận được chị, mà lựa chọn Sara. Nghĩ như vậy, tất cả mọi chuyện đều được giải thích hợp lý... Char..., Charlotte!"

Nàng còn muốn nói nữa, lại phát hiện thần sắc Charlotte càng ngày càng kì quái, mắt ngơ ngác nhìn thẳng tắp, như dại ra, không có chút phản ứng nào, Malaika kêu một tiếng, hai tay cầm tay nàng, nhưng xúc giác thấy lạnh lẽo, không khỏi càng thêm kinh hãi: "Char..., Charlotte, chị làm sao vậy? Charlotte, chị đừng làm em sợ!"

Malaika liều mạng lắc lư thân thể nàng, Charlotte lại như con rối để tùy nàng lung lay, Malaika luống cuống, nâng đầu Charlotte, hai tay thỉnh thoảng vỗ mặt nàng, giọng nói mang theo tiếng khóc: "Charlotte, chị tỉnh lại đi, Charlotte, chị tỉnh lại, chị tỉnh lại!"

"Tách", một giọt nước mắt ấm áp rơi trên mu bàn tay Charlotte, tròng mắt nàng giật giật, nhìn chằm chằm vào Malaika, thanh âm mỏng như tơ nhện: "Hiện tại ở đâu?"

Nước mắt Malaika chưa khô, không hiểu ra sao: "Cái gì?"

Đau đớn không nói nên lời lướt qua lục phủ ngũ tạng, Charlotte siết chặt bàn tay, dùng hết khí lực toàn thân, từng chữ một nói: "Đĩa, CD, đưa chị."
.
.
.
.
.
.
Ngồi tiệm trong cà phê, cách tấm thủy tinh nhìn ra phía ngoài, biển xanh trời trong xa xa, còn có màu trắng thuyền buồm thu hết vào mắt, một tay Engfa nâng cằm, đang nhìn bên ngoài xuất thần, Sara thong thả chầm chậm đi tới, đặt lên bàn một chiếc cốc, nhẹ nhàng đẩy qua trước mặt cô. Engfa giương mắt nhìn nàng, một tay nàng chống nạnh, ánh mắt quyến rũ đến cực điểm: "Nếm thử đi."

Engfa khẽ nhấp một miếng, nói: "Ừ."

Mặt Sara lộ vẻ khó chịu: "Chị chỉ ừ vậy thôi?"

- "Em làm à?" - Engfa mỉm cười, lại uống một ngụm: "Tốt lắm."

- "Xạo! Tốt thế nào?"

- "Đầu lưỡi, dạ dày, lồng ngực cảm giác đều tốt." - Engfa nhẹ vỗ về miệng cốc, bỗng nhiên nói: "Sara, buổi tối em muốn ăn gì? Chúng ta tự làm cơm ăn đi."

Sara có chút bất ngờ, hạ thấp người ngồi xuống đối diện cô, gục xuống bàn nhìn cô: "Ý chị là chị làm cơm sao?"

- "Ừ, lâu rồi không động tay chân, không chừng cứng tay rồi."

Sara nhìn khuôn mặt bình tĩnh trước mắt, thở dài trong lòng, nói: "Nói chung không nên ăn hải sản, mua nhiều rau củ tươi một chút."

- "Được, chúng ta đi ngay đi."

- "Engfa."

- "Ừ."

Sara cắn cắn môi, mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ: "Hôm nay chị đã quyết định làm gì rồi sao?"

Engfa ngẩn ra, cười có chút miễn cưỡng: "Chẳng qua là cảm thấy ở đây lâu như vậy, trong tình trạng này vẫn được em chăm sóc, chiều ý, đột nhiên muốn chăm sóc em thật tốt."

- "Chỉ như vậy?"

Engfa gục đầu xuống, chỉ chốc lát, mới nhẹ giọng nói: "Sara, qua lần này, tôi muốn rời khỏi."

Sara đột nhiên quay đầu, mắt nhìn chằm chằm cô: "Đây là lựa chọn cuối của chị?"

- "Đúng vậy, đây là lựa chọn của tôi." – Engfa lộ ra một nụ cười yếu ớt bên môi: "Trong lựa chọn của tôi, không có em, không có em ấy, chỉ có mình tôi. Tôi không thể lại tiếp tục ở bên em ấy, cũng không có cách nào đến với người khác."

Sara tận lực làm thanh âm của mình bình ổn: "Chị chuẩn bị đi đâu?"

- "Nơi không có người trong hồi ức trong quá khứ, chỉ có tương lai, có nhiều nơi như vậy lắm."

- "Được, chị đi đi!" – Đôi mắt mèo bảo thạch xinh đẹp của Sara dấy lên tia lửa nhè nhẹ, thanh âm cũng không tự chủ được đè thấp: "Dù sao em cũng không muốn gặp lại chị, không muốn thấy khuôn mặt vô dụng của chị, hai mắt sáng rực của chị đã biến đâu mất rồi, nhưng em cho chị biết, chị tới chỗ nào, cũng sẽ không có tương lai!"

Nàng nói xong câu này, phẫn nộ đứng Engfa cũng cấp tốc đứng lên, kéo tay nàng lại, nàng đứng không vững bỗng ngã vào trong lòng Engfa, Engfa cũng không kịp để ý ánh mắt khác thường của những người khác trong tiệm, hai tay ôm chặt nàng vào lòng.

- "Sara, xin lỗi."

- "Chị buông ra!" – Sara liều mạng đẩy cô, trong cấp thiết, bỗng nhiên một cước hung hăng dẫm lên chân cô, Engfa bị đau, tay lại càng ôm nàng chặt hơn, cô hít thật sâu mấy hơi, ở bên tai Sara nghẹn ngào khẽ nói: "Sara, tôi xin lỗi em, xin em tha thứ cho tôi."

Sara rốt cuộc không giãy giụa nữa, vùi mặt vào cổ cô, một lúc lâu, Engfa cảm thấy cần cổ truyền đến cảm giác ấm áp ươn ướt, Sara run nhẹ hai vai, nhẹ nhàng khóc thút thít:

- "Engfa, vì sao chị lại muốn em trải cảm giác bất lực này? Vì sao em không thể giúp chị? Vì sao?"
.
.
.
.
.
.
Đêm yên tĩnh, trăng lạnh như nước. Âm nhạc êm tai thư thả, vị rượu vang đỏ thuần túy, tất cả hợp lại, vốn sẽ là một đêm tuyệt vời.

Sara nằm trên một chiếc ghế mây, uống rượu một ly lại một ly, đầu óc lại càng lúc càng tỉnh táo, mà ca khúc kia cũng kì lạ tuần hoàn phát truyền vào an tĩnh, không khỏi nảy sinh chút phiền não, nàng tắt đi, sau đó cầm lấy một quyển tạp chí, nhẫn nại lật xem.

"Tôi không có gì tài giỏi, chỉ có một trái tim dành trọn cho em, tôi không biết mình nợ em điều gì trong đời..." Di động đặt cạnh ly rượu đột nhiên vang lên, Sara hơi híp mắt, nhìn màn hình một chút, cầm lấy nhấn nút trả lời: "A lô?"

- "Sara, là chị."

Thanh âm lạnh lùng, rồi lại uyển chuyển êm tai: "Chị sao..." - Sara nói ra vài chữ, chợt ngậm miệng lại, kỳ thực căn bản không cần hỏi, Charlotte muốn biết số điện thoại của cô, chỉ chờ Charlotte có mở miệng hỏi hay không mà thôi.

- "Sara, em có thể giúp chị một chuyện không?"

Sara đương nhiên biết nàng gấp gì: "Chị muốn nói chuyện với Engfa?"

- "Em bằng lòng không?"

Vài câu đối thoại qua lại giản đơn mà trực tiếp, cũng lộ ra lễ phép, cuộc đối thoại như vậy giữa hai chị em, lại có vẻ kỳ quái. Sara thở dài không tiếng động, đứng dậy. Căn phòng cách vách sáng ngọn đèn màu vàng ấm áp, cửa phòng tắm đóng chặt, bên trong truyền tới tiếng nước loáng thoáng: "Chị ấy ở..."

Sara thay đổi ý định, sửa lời nói: "Hiện tại chị ấy có chút việc."

- "Chị phải nói với chị ấy mấy câu."

Trong loa, thanh âm của Charlotte thấp xuống, trong ngữ điệu bình tĩnh rốt cuộc cũng sinh ra một chút thê lương bi ai, Sara ngẩn ra, nói: "Hiện tại chị ấy cũng không dùng điện thoại."

- "Sara, xin em."

Sara chưa từng nghĩ tới, cô gái luôn luôn hành xử đạm bạc, như không vương khói lửa thế gian, dễ dàng có thể lấy được tình cảm của mọi người, đáng tôn trọng, mỹ lệ, thanh tao lịch sự, người chị có quan hệ máu mủ ruột thịt với mình, lại có một ngày mở miệng cầu xin mình, mà trong lòng mình, lúc này lại không thấy được một chút vui mừng.

Nàng trầm mặc, hoặc có thể không biết làm sao hơn mười giây, sau đó định thần lại: "Chút nữa chị gọi lại vào số điện thoại này, nếu như không có người nhận, vẫn gọi."

Nói xong, nàng treo di động, ngón tay đánh nhanh dãy số vừa gọi tới thành tên "Charlotte", sau đó đi tới bên giường Engfa, đặt điện thoại dưới gối đầu của cô.
.
.
.
.
.
.
Sunny nghe truyện cổ tích, bất tri bất giác ngủ thiếp đi, Charlotte thở phào nhẹ nhõm, ngồi bên giường, ánh mắt dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng như trái táo của cô bé, cánh cửa bỗng nhiên mở ra, Malaika rón rén đi đến, nói nhỏ: "Con bé ngủ rồi à?"

- "Ừ." – Charlotte xoay đầu lại: "Đã trễ thế này, em cũng nên đi tắm đi chứ?"

- "Em phải đi đây, chị ngủ trước nhé."

- "Malaika, em mỗi ngày coi chừng chị như thế, bắt đầu coi chừng đến tận bữa ăn giấc ngủ hằng ngày, khi nào mới hết đây? Em đang sợ cái gì? Sợ chị đi tìm cái chết?"

Malaika dựa vào cánh cửa không lên tiếng, trên mặt lại lộ ra vẻ ăn năn.

- "Đĩa CD chị xem rồi, khi đó chị và Win Metawin là vợ chồng, chuyện đó cũng là rất bình thường." – Charlotte quay đầu, ánh mắt lại rơi trên mặt Sunny: "Lui một vạn bước, còn vì Sunny nữa, chị cũng sẽ quý trọng bản thân."

Malaika ngập ngừng nói: "Thế nhưng, thế nhưng tình trạng chị ngày đó, sau lại ổn thỏa như chưa xảy ra chuyện gì, cũng... cũng hơi..."

- "Nếu không chị phải thế nào? Mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt sao?" – Charlotte nhíu mi: "Em mỗi ngày nói với Bright muốn chơi với Sunny, mượn cớ như vậy còn được mấy ngày? Em làm vợ người ta kiểu gì thế?"

Malaika thấy nàng ngữ điệu thoải mái, rốt cuộc cũng có chút vui đùa, vừa cười, vừa lui về phía sau: "Em đi tắm trước."

Charlotte thấy nàng đi ra ngoài, ngồi yên hai phút, cúi người xuống, hôn một cái nhẹ nhàng trên trán Sunny, khẽ nói: "Con gái, mẹ xin lỗi con, nhưng sau này... sau này vẫn sẽ có rất nhiều người yêu thương con."

Trong ánh mắt nàng tràn đầy lưu luyến và thống khổ, sâu đậm nhìn cô bé vài lần, đứng dậy ra khỏi gian phòng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng, dừng lại ở phòng khách, nhìn một chút phía phòng tắm, nàng rốt cuộc cũng quyết tâm, không chút do dự đi đến cửa lớn.
.
.
.
.
.
.
Tắm rửa xong, tắt đèn, Engfa nằm ở trên giường, vài tiếng sau vẫn chưa ngủ, dưới gối đầu bỗng truyền đến một chuỗi chuông điện thoại di động chói tai phá vỡ an tĩnh trong phòng, khiến cô giật nảy mình, như nhảy dựng trên giường lên, kinh hãi qua đi, lại buồn bực, trong phòng của mình có điện thoại di động lúc nào?

Cô ngồi trên giường, nhìn ánh sáng chói lọi của màn hình di động trong bóng tối, cái tên phía trên khiến tim cô đập không ngớt, nhưng cũng, đau không ngớt.

Tiếng chuông vẫn một mực vang lên một lần lại một lần, như đang đọ kiên trì cùng cô, Engfa nghe được hô hấp của mình càng ngày càng khẩn trương, lâu như qua một thế kỷ, tay cô run run, nhấn tiếp điện thoại.

Điện thoại kết nối, thế nhưng vẫn vô cùng im ắng, im ắng đáng kể, tiếng lòng hóa cứng trong trầm mặc, còn có tiếng hít thở không ổn định, trong cả hai bên loa, đều mơ hồ không rõ, bên tai là tiếng hít thở của đối phương hay của mình...

Engfa nhắm mắt, người bên kia tựa hồ đoán được hành động kế tiếp của cô, một thanh âm quen thuộc mà vội vàng rõ ràng truyền vào tai: "Engfa..., đừng cúp điện thoại, van xin chị..."

Nàng đang cầu khẩn, còn đang khóc, cô biết... Trước đây, nước mắt của nàng, đối với cô mà nói là thứ khiến cô tê tâm liệt phế trên thế gian, thế nhưng, sau này, cô dần dần trở nên chết lặng, chán ghét, uể oải, bởi vì tim cô đã chất chứa quá nhiều điều, bởi vì lòng của họ, không giống như trước nữa, khi đó không hề có khoảng cách, kề sát bên nhau.

Engfa có chút mờ mịt, giờ khắc này, cô dĩ nhiên lại nhớ đến hình dáng nàng khi mới gặp gỡ, mái tóc dài tung bay, thiếu nữ thanh thuần tỏa sáng trong mắt mọi người, ấm như ánh sáng mặt trời, sáng như hoa xuân, nụ cười có sức cuốn hút đến thế, như có thể xua tan lạnh lẽo và u tối trong đáy lòng người khác. Cô suy nghĩ đến xuất thần, hầu như không phát hiện, hoàn cảnh điện thoại bên kia đã thay đổi, vốn đang an tĩnh, chợt trở nên có chút tạp nham, thậm chí còn thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng kèn xe hơi.

- "Engfa, em muốn nói chuyện với chị, nếu như chị không muốn nói, thì cũng xin kiên trì nghe em nói hết."

Thanh âm Charlotte lần thứ hai truyền tới, kéo Engfa về thực tế, cô cầm chặt điện thoại di động, im lặng không lên tiếng, chỉ nghe nàng nói.

Charlotte đứng bên lề đường, hít mũi một cái, nhẹ giọng nói: "Engfa, chị chỉ trích em không sai. Lần đầu tiên, em mất trí nhớ, chỉ quên mất những năm có chị. Lần thứ hai, bởi vì biết Sara thích chị, cũng biết mình không xứng, cho nên em rút lui. Lần thứ ba, bởi vì Sunny, em bị chuyện ly hôn vướng chân. Em không còn là người chị yêu trước đây, em trước tiên, luôn luôn lựa chọn buông bỏ chị."

Nói đến đây, nước mắt nàng cuộn trào mãnh liệt:

- "Engfa, em yêu chị, em nói yêu, không phải nói trước đây, mà cả sau khi mất trí nhớ, trong tình huống không biết gì cả, em lần thứ hai lại yêu chị, chỉ là, chị nghĩ em yêu có điều kiện, có nhất thời, bởi vì qua nhiều năm như vậy, em đã không phải là thiếu nữ năm đó không hề có ràng buộc, chị căm hận điều này. Thế nhưng, Engfa, em vẫn toàn tâm toàn ý yêu chị, giống như trước, khi cân nhắc lựa chọn buông bỏ chị, không phải là bởi vì chị không quan trọng, mà là bởi vì chị quá quan trọng, bởi vì yêu chị, hi sinh chị, cũng như cùng hi sinh bản thân, tha thứ cho em vì không lo nghĩ nhiều đến cảm thụ của chị, tha thứ cho em ích kỷ, cho tới hôm nay, em không đối xử với ai thua thiệt, duy nhất chỉ thua thiệt với người em yêu nhất và chính em..."

Nàng nghẹn ngào, đã khóc không thành tiếng: "Engfa, tha thứ cho em lần thứ hai yêu chị, nếu như có thể, em hi vọng biết bao chỉ một lần, một lần, suốt đời..."

Engfa ngơ ngác nghe, bỗng nhiên trong lòng nổi lên một tia cảnh giác, lớn tiếng nói: "Bây giờ em đang ở đâu?!"

- "Engfa, biết không? Thời gian qua, mỗi ngày em đều nhớ chị, mỗi đêm đều mơ thấy chị, mơ thấy chị đã trở về, nhưng bây giờ, em lại không muốn gặp chị, một chút cũng không muốn gặp nữa..." – Charlotte thì thào nói, trong đầu lại hiện lên hình ảnh trong CD làm mình khuất nhục xấu hổ và giận dữ, vừa nghĩ tới Engfa từng xem qua, nàng cảm thấy sống không bằng chết, đau đớn kịch liệt rót vào lá phổi, lan tràn đến mỗi đầu dây thần kinh, trong gió đêm, thân thể gầy yếu của nàng run rẩy lại càng dữ dội hơn.

Engfa lo lắng nói: "Rốt cuộc em đang ở đâu? Không ở trong nhà? Tôi nghe thấy tiếng kèn! Đã trễ thế này em ngoài làm cái gì?"

Charlotte nhìn dòng xe cộ qua lại trước mặt, trên mặt lộ ra một nụ cười cay đắng, thanh âm càng ngày càng thấp, càng ngày càng đau xót:

- "Engfa, đời này, em không muốn gặp chị nữa, em yêu chị đến nhường ấy, nhớ chị như vậy, thế nhưng, hi vọng le lói cuối cùng cũng đã tan biến, hiện thực làm cho em ngay cả chút mộng tưởng sót lại cũng không có... Engfa..., về chuyện mất trí nhớ, về hôn nhân, đứa con gái, và tất cả, tha thứ cho em, cũng hãy bằng lòng với em, đừng quên em..."

Engfa hoảng hốt, thanh âm bởi vì kinh hãi mà thay đổi: "Charlotte, em muốn làm gì?!"

"Cộp" một tiếng, điện thoại di động từ trong tay Charlotte trượt xuống đất, phiến điện và vỏ ngoài lìa ra thành hai khối, Charlotte cũng không liếc mắt một cái, nhảy tới, bước nhanh vào đường ngựa vằn, một tia ánh sáng mạnh bắn thẳng tới, nàng nhịn không được lấy tay che mắt, ở khắc cuối cùng, tâm tình nàng bình tĩnh như vậy, trong đầu đều là hình bóng Engfa Waraha, gò má tái nhợt thanh tú của cô, cũng khiến tim nàng dao động, nhưng con ngươi luôn luôn lộ ra ưu buồn nhàn nhạt kia, lại khiến nàng đau lòng, nàng hoàn toàn quên tất cả, âm thanh thắng xe sắc nhọn chói tai vang lên, và sau đó "rầm" một tiếng thật lớn, thân thể của nàng như cánh diều bị chặt đứt dây, nhẹ bỗng bay lên, rồi nặng nề rơi xuống cách đó vài mét.
( 🥹🥹🥹🥹🥹🥹 )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro